Truyện gay: Thằng Nhóc Đẹp Trai – Chương 15
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chuyện là lúc vào chổ ngồi, bổng nhiên hắn quay qua nhìn nó… Rồi hắn đưa tay lên tóc nó, vuốt vuốt như vuốt lông mèo, vuốt chán hắn quay xuống mượn nhỏ Như cái lược ( Nhỏ này ngựa nhất lớp, lúc nào cũng có gương với lược làm bạn đồng hành ) chải tóc cho nó… Lúc đó nó mới nhớ ra hồi sáng gấp quá nó quên chải đầu… Ôi trời, hèn chi sớm giờ đi tới đâu người ta cũng nhìn nó rồi cười, vậy mà làm nó cứ tưởng……. Quê quá, nó chỉ biết ngồi im cho hắn chải tóc giúp mình.
Hắn cũng lấy làm lạ. Sao hôm nay bỗng dưng hắn chạm vào người mà nó lại ngoan ngoãn thế, chẳng hề chống cự hay lãng tránh, được dịp, hắn lợi dụng nựng tóc nó luôn… Mái tóc mềm, mượt của nó làm hắn thích thú, nhưng “dê” được một lát thì nó cũng phát hiện. Hắn lập tức rút tay lại rồi quay nhìn lên bảng. Cứ thế năm tiết học trôi qua êm đềm.
Cứ tưởng đâu mọi chuyện chỉ dừng lại bao nhiêu đấy, nhưng không… Lúc ra về, nó thấy có một đám người đứng gần cổng trường, tụi nó cả thảy khoảng chục tên… Chắc là bọn côn đồ rồi
“Không biết ai xấu số thế nhỉ???”
Nó cứ bình thản chạy từ từ qua với cái suy nghỉ ngây thơ ấy… Nhưng có ngờ đâu, cả đám đó nhanh chóng chạy lên chặng đầu xe nó lại… Một tên trong đám đó nhãy xuống, tiến lại gần nó.
– Đúng là thằng này nè tụi bây, chính nó hôm bữa dám lo chuyện bao đồng nè – Tên đó nói với đồng bọn.
– Tụi bây là ai? Muốn gì – Nó hơi e dè…
– Muốn gì à, hôm bữa mày dám đánh tụi tao để cứu thằng Minh chứ gì, hôm nay mày sẽ biết thế nào là lễ độ.
-A… Thì ra là tụi hèn đánh hội đồng hôm đó chứ gì… Có ngon từng thằng ra đây đánh tay đôi với tao nè- Nó nói giọng thách thức.
– Thằng này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nè. Tụi bây, giúp nó vào bệnh viện miễn phí nào.
Ngay lập tức cả đám gần chục thằng nhất tề xông lên, không những vậy, mỗi thằng đều mang theo một khúc cây…
” Ôi trời, chắc hôm nay mình phơi thây ở đây rồi… Chúa ơi, làm ơn phù hộ cho con sống sót nha chúa…”
Nó nhanh nhẹn né từng đợt tấn công của đám đó, chúng nó đều có cây, còn nó thì tay không nên nó chẳng dám đỡ, chỉ biết chạy vòng quanh né đòn, lúc nào có cơ hội thì nhanh chóng… Nó đánh ngay đứa đó.
Lùi một hồi thì…. Chết…. Vách tường rồi….
“Ôi trời, chỉ còn biết lăng xã thôi, mong có ai tốt bụng gọi công an giúp, gắng cầm cự được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy”
Nó nhào tới đánh túi bụi vào đám kia, cứ đứa nào lại gần là nó nhanh chóng ra đòn. Nhưng dù nó có giỏi võ cỡ nào đi nữa thì cũng không tài nào địch nổi cả chục thằng đó. Nó bị ăn đòn tơi tả, đám kia hết đánh vào chân rồi đánh vào tay, cả trên lưng nó cũng không thể tránh được…
Càng đánh nó càng mệt, bị trúng đòn nhiều nên sức nó dần dần cạn kiệt…
“Bốp”
Nó ngã nhào khi bị ăn một cú đá từ sau lưng… Tên đó nhanh chóng lao đến… Chuẩn bị giánh một đòn vào đầu nó. Đành nhắm mắt chuẩn bị chịu đòn…
“Bốp”
Nó nghe rõ âm thanh rất lớn do bị cái cây đó đánh trúng phát lên… Nhưng nó không đau? Vội mở mắt ra, thật ngạc nhiên…hắn đang đứng ngay trước mặt. Thì ra hắn dùng tay đỡ đòn cho nó, nếu không, chắc nó đi gặp ông bà luôn rồi quá…
Mặt hắn lộ ra sự tức giận tột độ. Hắn chụp ngay cái cây, đánh mạnh vào đầu tên đó. Ngay lập tức, tên đó liền nằm đo đất . Rồi hắn xông pha đánh tới tấp vào đám kia. Hắn lúc này cứ như cơn cuồng phong, đi tới đâu là ” tàn phá ” tới đó… Chỉ vài phút, cả đám kia đều nằm xỗng xoài.
Hắn chạy vội lại dìu nó lên…
– Quân, em có sao không ???- Hắn hỏi mà giọng vô cùng lo lắng.
– Ơ… Không sao!!!
– Thật không, đâu? Để anh xem coi?
Nói rồi hắn đảo mắt nhìn khắp người nó, đến khi xác nhận 100% là nó không sao hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
– Phù, may quá… Nếu em có gì… Chắc.. Anh…!!!- chợt nhận ra mình sắp nói hớ, hắn liền im pặc.
-…………………- Nó cũng chẳng biết nói gì
Tay hắn nãy giờ vẫn nắm lấy vai nó, quay mặt xuống, nó thấy cánh tay hắn bầm tím lên, rướm máu… Nó khẻ chạm vào.
– Á… Đau…!!!!!
Nó nhìn hắn mà lòng xót xa, sao hắn lại đỡ đòn cho nó chứ, nó có gì tốt để hắn phải làm vậy???
– Về nhà Minh đi, Quân băng vết thương cho.- Nó nói nhẹ nhàng
– Không sao… Cái này… Cỏn con lắm… Aaaaaaaaaah……..
Nghe hắn nói thế nó bực mình bóp vào khiến hắn kêu lên thật to…
– Vậy mà bảo không sao à? Theo tui
Nói rồi nó nắm tay hắn dắt đi.
– Khoan, đợi Minh nói với đám này vài chuyện… Quân dắt xe vô trước đi.
– Ừa, vào liền đó nha. Coi chừng tụi nó giở trò
– OK, Minh biết rồi, yên tâm…- Hắn mỉm cười
Đợi nó dắt xe đi, hắn lại chổ của một thằng trong đám đó.
– Tụi bây muốn gì thì gặp tao mà giở trò. Nếu sau này còn rớ vào Quân nữa, dù là một sợi tóc , thì tao cũng sẽ giết chết tụi bây như chơi…- Hắn nói thật nhỏ nhưng giọng sắc lạnh đầy uy hiếp.
Tên kia nghe xong rùng mình sợ hãi, nín pặc chẳng dám nói nữa lời. Rồi hắn đứng lên, đi về nhà.
Bước tới cổng rào, thấy nó đã đứng đó đợi từ nãy giờ, hắn ái ngại.
– Xin lỗi, nãy Minh quên đưa chìa khóa – hắn cười hiền
Nó chỉ im lặng nhìn hắn, hắn cười đẹp thật, nụ cười ấy đã từng hút hồn nó, và có lẽ bây giờ vẫn thế… Bước vào nhà, nó nhanh chóng đi vào phòng hắn lấy hộp sơ cứu rồi bước xuống lầu.
– Minh lại sofa ngồi đi cho Quân dễ băng bó – Nó bảo.
Hắn răm rắp nghe theo, nhanh chóng đi lại sofa ngồi đúng lời nó.
Đặt hộp sơ cứu lên chiếc bàn tròn cạnh sofa, lấy bông gòn, bông que, thuốc đỏ và lọ oxi già ra ngoài, nó nhẹ nhàng sát trùng vết thương cho hắn… Nó nhỏ từng giọt oxi già, bọt sôi lên, nó lấy bông gòn lau cẩn thận… Sau đó dùng bông que tẩm thuốc đỏ bôi nhẹ lên… Rồi nó băng vết thương lại.
Nãy giờ hắn cứ mãi mê ngắm nó… Lâu lắm rồi hắn mới có được cảm giác này, được gần bên nó hắn thích lắm… Hắn cứ mãi nhìn nó với ánh mắt đầy yêu thương, ước gì nó mãi như thế này, cứ mãi quan tâm, lo lắng cho hắn…
– Tại sao Minh lại đỡ cú đánh đó…- Nó hỏi khi đang băng bó cho hắn.
-………………..- nhưng hắn chỉ chăm chú nhìn nó.
– Này…………..
Nó vỗ nhẹ vào má làm hắn sực tỉnh.
-Sao?….- hắn ngơ ngác
– Quân hỏi gì Minh không nghe à?
– Ơ…. Xin lỗi, tại……….!!! À…. Mà Quân hỏi gì?
– Tại sao Minh lại đỡ cú đánh đó- Nó lặp lại câu hỏi lúc nãy
– Thì…. Tại…. Minh không muốn thấy Quân bị thương…
– Ngốc thật. Làm thế có đáng không – nó nói thật nhỏ với ánh mắt thoáng buồn.
– Đáng….!!!
Hắn nhìn nó đầy ân tình, hai ánh mắt chạm nhau, nó có thể cảm nhận được hình ảnh của nó vẫn luôn ngự trị trong tâm hồn hắn… Nhưng… Làm thế nào bây giờ.
– Xong rồi. Thôi, Quân về nha. Cám ơn Minh chuyện lúc nãy- Nó cố tránh ánh mắt hắn, nếu cứ thế này chắc nó chẳng thể kìm chế bản thân được nữa.
– Khoan- hắn nắm tay lại khi nó vừa đứng lên.
– Có chuyện gì sao???
– Quân… Ở lại với Minh tí nha…
Kèm theo câu nói ấy là ánh mắt tha thiết cầu xin.
– Ừ…
Có lẻ con tim đang chế ngự lý trí, nhìn hắn thế này nó chẳng thể nào bước chân về được.
– Minh đợi tí nha, Quân đi mua gì về ăn…
– Để Minh chở- hắn vội đứng dậy
Nhưng nó kịp đè hai vai hắn xuống.
-Ở yên đây, tay chân thế này thì đi gì được…
– Nhưng… Lỡ Quân về luôn thì sao?
– Muốn về thì lúc nào Quân về chẳng được, cần gì lại bày ra nhiều trò. Thôi… Minh đi tắm đi, Quân mua cơm rồi về quay lại liền.
– Quân hứa không bỏ đi luôn nha- mặt hắn lúc này cứ như con mèo con đang nũng nịu.
– Hứa- Nó phì cười.
Như để chắc ăn thêm, hắn đòi nó phải ngoéo tay với hắn… Nó phải làm theo như thế hắn mới tin… Nó bước ra cửa, từ từ dẫn xe đi. Hắn cứ nhìn theo đến khi nó khuất bóng mới chịu vào nhà. Rất nghe lời, hắn lên phòng tắm rửa thật sạch sẽ… Tâm trạng hắn lúc này vui vẻ lạ thường…
Cũng xế trưa nên nó rất tranh thủ mua cơm rồi về ngay, vừa bước vào cổng nó đã thấy hắn đứng đó đợi rồi.
– Quân về rồi hả??- hắn vui mừng như đứa bé.
-…………….- Nó cứ trố mắt nhìn hắn, sao hắn lạ quá. Lúc trước làm gì có chuyện như thế này.
“Minh đại ca lúc xưa đâu rồi nhỉ?”- Nó thầm nghỉ
Hắn vội chạy lại dắt xe cho nó, rồi cầm luôn hai hộp cơm đem vào nhà giúp nó luôn, tay kia không quên nắm tay nó dẫn vào.
– Ngồi im đây, để tui… Ý lộn Quân… dọn ra cho, bị thương gì mà tỉnh bơ vậy???
– Ờ, quên….hihi- hắn cười cầu hòa.
Cả hai cùng nhau ăn uống vui vẻ, sau khi ăn xong, hắn bảo.
– Quân tắm đi rồi thay đồ đi, người ngợm mồ hôi mồ kê quá trời kìa.
Nó nhìn hắn ngạc nhiên, tự dưng sao lại bảo nó tắm? Ngộ thật.
– Đồ đâu thay?- Nó hỏi cộc lóc.
– Hồi đó Quân có để đồ ở đây mà, tới nay chưa vẫn còn luôn.
– Ý chết cha…. Ông… Ý lộn…Minh không nhắc là Quân quên bén rồi
– Vậy giờ Quân đi tắm đi, tí mình còn vào trường tập đánh banh nữa mà. Giờ Quân có về cũng chẳng kịp nữa đâu…
Nó nhìn tay hắn rồi hỏi…
– Tay Minh thế này mà còn tập gì được… Để Quân gọi cho thầy Cường xin nghỉ tập tuần này luôn.
– Minh bị tay trái chứ đâu có bị tay phải đâu, vẫn chơi được như thường…- hắn cung tay phải lại tỏ vẽ uy dũng.
Nó mỉm cười.
– Còn mạnh khỏe vậy Minh tập một mình đi, tui… Ý lộn… Quân… Tập hết nổi rồi, hồi sớm này cũng bị đánh mấy phát giờ người còn đau ê ẩm nè, mệt nữa…
Nó ngáp rõ to rồi vô tư đi lên lầu tắm ngon lành… Sau khi tắm xong, mới phát hiện hình như mình quên đem đồ… Nó hé nhẹ cửa , bước ra khỏi phòng tắm… Lú đầu ra ngoài kêu hắn thật lớn.
– Minhhhhhhhhh ơi!!!!!
Hắn nghe nó kêu mà giật cả mình, giọng nó âm ấm nghe thật êm tai. Hắn vui vẻ chạy thẳng vô phòng một cách vô tư…
-Ahhhhhhhhhhhhhhhh…- Nó la thất thanh.
Do hắn chạy vào phòng mà nó không biết, lúc này trên người nó chẳng có mãnh vải che thân… Nó chỉ còn biết dùng tay che ” chổ hiểm” lại…. Mặt đổi màu nhanh chóng.
—————-
Thuộc truyện: Thằng Nhóc Đẹp Trai
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 2
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 3
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 4
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 5
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 6
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 7
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 8
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 9
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 10
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 11
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 12
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 13
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 14
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 15
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 16
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 17
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 18
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 19
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 20
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 21
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 22
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 23
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 24
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 25
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 26
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 27
- Thằng Nhóc Đẹp Trai - Chương 28
Leave a Reply