Truyen gay: Lời hứa định mệnh { Fate Promise } – Chương 21
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Anh đã gian dối nó ư??? Không! Nó không tin đây là sự thật… Nhưng những gì nó thấy những gì nó nghe từ chính miệng của Hoàng đã đánh tan cái lòng tin của cậu rằng: Tất cả không phải là sự thật! Nó không tin… Không tin anh đã mãi rời xa nó… Khang mệt nhoài bước từng bước chậm và nghĩ miên man về những kỷ niệm mà nó và anh đã từng vung đấp… Thật ấm áp và hạnh phúc… Nhưng tất cả sẽ trôi vào quên lãng với tình yêu nơi riêng cậu… Vậy là… Cậu lại phải cố gắng quên những ký ức đẹp đẽ đó sao? Lại phải một lần nữa xé nát cõi lòng cố gắng quên đi những điều mãi mãi không thể nào quên được…
– AAAAAAAAAAA…..”_ Khang bỗng muốn điên lên hét thật to rồi cố chạy thật nhanh trong màng mưa lạnh, bóng cậu khuất dần trong cơn mưa đầy những đau thương… Một cơn mưa đầy đau thương đúng nghĩa khi gần đó cũng có một bóng người đang phi xe nhanh đến không kiểm soát được – là Toàn! Ngừoi cũng đau khổ không kém gì Khang!
“Chợt nhận ra môi hôn ấm áp khi xưa của anh..
Giờ em đã trao cho ai kia..tim em không có anh..
Người yêu ơi..Người nói sẽ mãi mãi không lừa dối nhau..
Nhưng giờ đây tim anh quá đớn đau..
Nhớ phút đắm đuối ta từng có nhau…”
Còn phút giây nào đau đỡn hơn khi chính tai cậu nghe từng câu từng chữ từ miệng An rằng An đang yêu Hoàng! Lại một lần nữa An lừa dối cậu… Vậy mà An đã từng hứa với cậu rằng sẽ không lừa dối… Không bao giờ dối gian cậu nữa mà giờ thì chính An đã trao môi hôn đó! Thân xác đó! Trái tim đó cho người khác – Những thứ đã từng là của cậu… Vậy là những giây phút bên nhau, những nụ hôn, những câu nói yêu thương tất cả chỉ là dối trá thôi sao?… Cậu quá đau đớn với sự thật trần trụi này… Cậu bật khóc! Những giọt nước mắt dần rơi như cơn mưa đang gào thét này…
Chỉ còn Hoàng và An trong căn phòng tĩnh lặng… Vậy là kế hoạch đã thành công! Khang đã tin lời anh! Đã đớn đau một lần và ra đi trong lặng lẽ! Ừ thì thà như thế! Còn hơn sau này khi hai đứa còn quen nhau mà Khang biết được sự thật thì có lẽ mọi chuyện sẽ phức tạp hơn, sẽ ngại ngùng, đau đớn… Nhưng giờ suy nghĩ trong anh lại đang áy náy về An, vì Hoàng không biết mọi chuyện sẽ xãy ra như thế này! An vẫn còn ngồi trên giường, vẫn bàng hoàng về những gì đang xảy ra… Vậy là cậu lại một lần nữa mất Toàn! Tâm trạng của cậu giờ đang hoảng loạng không biết phải làm gì…
– An! Em có sao không?… Sao bần thần quá vậy?…”_ An ngước lên và nhìn thấy Hoàng đang lay mình! Đúng rồi! Giờ mất Toàn nhưng An vẫn còn Hoàng mà. An gạt qua suy nghĩ hiện tại và tiến đến ôm Hoàng thật chặt.
– Giờ em mất Toàn rồi! Tất cả là vì anh đó… Nên anh phải trân trọng và đừng buông tay em nha.
– An à… Anh xin lỗi… Anh… Không thể!
– Sao???”_ An bất ngờ trước câu nói của Hoàng! An liền buông Hoàng ra! Nhìn Hoàng và trao cho anh một đống câu hỏi trong ánh mắt đó.
– Anh nói gì thế??? Em không hiểu! Tại sao lại không thế??? Anh đã đến bên em và… Rồi giờ tại sao… Khoang! Không lẽ…”_ An đang nói thì tự giật mình vì An hình như dần dần hiểu ra cái sự thật cay nghiệt từ vở kịch bốn người mà chỉ có một người diễn!
– Anh… Anh… Dám đem tôi ra làm công cụ giúp anh chia tay Khang đó hả???”_ An như muốn điên tiết lên, nhào tới bên Hoàng cào cấu một cách vô thức, Hoàng rất đau nhưng vẫn cố chịu vì thật sự anh có lỗi trong tất cả mọi chuyện. Cào cấu được một lúc thì An mệt nhoài ngã xuống đất cuộn mình lại và bắt đầu khóc!
– Tại sao… Tại sao tất cả đều xem tôi như một trò chơi… Tại sao lại đối xử tôi như vậy…
– Anh xin lỗi em nhiều lắm… Em đi giải thích với Toàn đi anh tin Toàn sẽ hiểu mà…”_ Hoàng vừa nói xong liền mặc đồ vào và chậm rãi bước ra khỏi phòng, bây giờ cậu không có tâm trạng và cảm xúc để quan tâm đến An nữa. Anh lũi thũi dưới cơn mưa lạnh, ánh mắt buồn vô hồn nhìn xuyên qua những giọt mữa… Anh đứng lại và dơ bàn tay ra để đón những giọt mưa lạnh… Anh không nghĩ nhiều nữa… Với anh mất Khang! Là anh mất đi linh hồn và cảm xúc… Mất Khang rồi… Anh không thế suy nghĩ điều gì vui hay thú vị nữa… Anh cũng không biết sẽ ra sao và làm gì nếu không có Khang… À! Còn một việc nữa mới xong kế hoạch chứ… Nghĩ tới đó Hoàng nhanh chóng bước đi hướng về nhà…
Trong căn phòng lạnh giá và cô độc! An vẫn lặng lẽ khóc trong đau khổ và sự lộc lừa… Cậu nắm dưới sàn thật lâu rồi lặng lẽ bước dậy… Cầm một con dao nhỏ cậu đứng trước gương… Cậu quẹt thật nhanh vào lòng bàn tay mình… Ánh mắt đầy hận thù đỏ như nhưng giọt máu khẽ rơi xuống sàn nhà!
– Tất cả là do mày! Hãy đợi đấy! Khang! Tao sẽ không để mày sống yên đâu!!!
– Ủa? Hoàng, con đi đâu mà ướt chèm nhẹp vậy? Sao không mặt áo mưa con???
– Mẹ à!
– Sao con?
– Vài bữa nữa con sẽ ra Hà Nội sống cùng với cô ba! Con sẽ chuyển trường!
– Cái gì??? Tại sao??? Sao bất ngờ thế??? Không lẽ vì…
– Dạ đúng! Nếu có người đó trong nhà con sẽ không tập trung học được! Mẹ yên tâm đi, con sẽ về mà! Con học trên đó, sau khi tốt nghiệp con sẽ về. Rồi sẽ tiếp tục lên đó học đại học, chừng nào còn học song con sẽ về đây làm! Mẹ đồng ý cho con đi nha!
– Ừ… Thế cũng được… Việc học của con quan trọng hơn… Để mẹ chuẩn bị đồ và liên lạc nhờ cô ba con…
– Dạ…”_ Hoàng chào mẹ xong liền vào phòng nằm vặt ra… Gác tay lên tráng… Vậy là cậu đã làm những điều có thể cho Khang rồi… Có lẽ từ đây về sau cậu sẽ sống như tồn tại dưới một cái xác không hồn và vô cảm trước tất cả mọi thứ… Cậu sẽ xa nơi này để lại cho Khang một cuộc sống tốt hơn khi có đủ gia đình… Rồi từ từ Khang sẽ quên cậu thôi vì Khang cứ tưởng cậu đã phản bội và nếu như thế thì chẳng có lý do gì để Khang vấn vương cậu cả…
Nhưng tiếc thay… Câu không biết rằng tình cảm của Khang trao cho cậu không hề nhỏ và không một sự trách móc nào khi màn kịch của cậu diễn ra vì đơn giản Khang yêu Hoàng hơn tất cả những gì trong tim mà Khang có… Hoàng bỗng rơi nước mắt khi nghĩ về Khang… Nghĩ về những tháng ngày sẽ thiếu bóng Khang… Vì đơn giản Hoàng vẫn rất yêu an bằng tất cả những gì mình có…
Cơn mưa trưa nay thật day dẳng và dầm dề… Cứ rơi trong vô thức… Đó là mưa hay là nước mắt của bốn người phải xa nhau khi chính họ lại không muốn xa nhau…
7:00 AM/ H SCHOOL
– Sao em lại quyết định chuyển trường vào lúc này thế? Chỉ vài tháng nữa là tới kỳ thi tốt nghiệp rồi mà? Vả lại chuyển trường nữa năm thế này rất khó đó.” _ Cô hiệu trưởng sửa gọng kính vừa nói chuyện với Hoàng vừa đọc đơn xin chuyển trường của Hoàng.
– Dạ… Em biết. Nhưng gia đình em sảy ra chút chuyện nên cô thông cảm cho em và giúp em chuyển trường…
– Ừk… Em đã nói thế thì thôi. Cô sẽ đồng ý cho em chuyển trường! Ở trên đó em cố gắng học hành nha em!
– Dạ… Em biết rồi! Em cám ơn cô! Em xin phép cô em về lớp chia tay với bạn bè!”_ Hoàng khẽ chào cô rồi rời bước khỏi phòng hiệu trưởng đi dọc theo hành lang trường… Cậu lặng lẽ nhìn ra sân trường với ánh mắt buồn vời vợi… Nơi mà cậu từng cùng mấy thằng bạn hăng say chơi bóng chuyền… Nơi mà cậu từng cùng các bạn ngồi nói chuyện và nô đùa dới tán phượng đỏ… Nơi mà cậu cùng các bạn bàn luận nổi cả lửa vì một bài tóan hóc búa… Và… Là nơi mà cậu từng nắm tay Khang thật chặt giữa sân trường mà không ngại ai nhìn thấy… Vì cậu yêu Khang nhiều lắm… Nghĩ đến đây lòng cậu quặng đau lạ thường… Phải quên hết thôi… Quên tất cả mọi thứ… Quên nơi đã sinh và nuôi mình, quên trường, quên lớp, quên bạn bè, quên Khang, quên hạnh phúc… Để đi thật xa, để nhường cho Khang một hạnh phúc ấm áp của một gia đình… Để Khang không đau khổ và dằn vặt khi nhận ra sự thật…
– Anh Hoàng!!!”_ Hoàng bỗng đứng khựng lại! Nãy giờ vừa đi vừa nhìn ra sân trường mà cậu không để ý đến Khang đang từ xa tiến về phía mình! Hoàng nhìn Khang một ánh mắt buồn và vô hồn… Ánh mắt khiến Khang thắc mắc nhiều lắm… Khi nhận ra đó là Khang, Hoàng bỗng đổi thái độ. Ánh mắt buồn thay cho ánh mắt vô tâm và đầy lạnh lẽo! Khang nhìn ánh mắt đó mà trong lòng cứ nhói lên từng hồi! Đáp lại Hoàng vẫn là ánh mắt đầy thắc mắc từ Khang cứ như Khang vẫn chưa tin tất cả là một sự thật kèm theo đó là những quằng thăm đen và đầy mệt mỏi quanh mắt Khang – Hậu quả do một đêm khóc nhiều đến không ngủ của Khang! Hoàng đau lòng lắm chứ! Chỉ muốn chạy đến ôm chầm Khang vào lòng và hôn lên đôi mắt đang sưng húp ấy…
– Có chuyện gì không?”_ lý trí của Hoàng đã nhanh chóng thổi bay cái ý nghĩ yếu mềm đó để kéo cậu lại hiện thực để cho cậu diễn tiếp màn bi kịch này.
– Anh… Chuyển trường sao?”_ Khang nói một cách yếu ớt vì cậu vô tình thấy xấp hồ sơ chuyển trường trên tay Hoàng…
– Ừk! Tôi phải chuyển trường chứ! Tui biết em là một thằng nhóc yêu đến ngốc nghếch nên sẽ không chấp nhận buông tôi ra đâu! Mà như thế thì đâu có được, năm nay tôi cuối cấp rồi, tôi không muốn em làm ảnh hưởng đến tương lai tôi!”_ Hoàng nhìn thằng Khang nói lên từng câu từng chữ một cách rõ ràng, anh nhấn mạnh từng chữ cuối và cười nhếch mép trông cứ như bất cần…
– Anh… đâu cần phải làm thế… Nếu anh muốn em sẽ không làm phiền anh đâu…”_ Tim Khang cứ như muốn vỡ ra từng mãnh khi nghe Hoàng nói thế… Những lời mà cậu không dám tin anh sẽ nói như thế với mình… Nhưng phải làm gì đây khi nó là một sự thật… đối với cậu…
– Sao biết được! Nói thì nói được nhưng làm thì khó lắm! Không lẽ tôi phải nói trắng ra là tôi không muốn nhìn thấy mặt em nữa em mới chịu buông tôi ra sao???
– …”_ Khang bắt đầu khóc… Khóc với những lời nói như những mũi tên cực độc xuyên qua từng tế bào trong tim cậu..
– …” _ Hoàng không nói! Anh cố gắng đi thật nhanh qua Khang vì anh sợ nếu anh còn đứng đây chỉ vài giây nữa thôi khi thấy Khang thế này anh sẽ không cầm lòng nổi, anh sẽ buông xuôi tất cả mà ôm chầm Khang! Sẽ yêu Khang nhiều hơn! Sẽ không thể điều khiển được mình! Và sẽ buông xuôi tất cả! Không! Không được như thế! Anh không muốn cả hai cùng đau khổ! Một mình anh là đủ!
Soạt! Hoàng vừa đi lướt qua Khang thì bất ngờ Khang quay chân ôm Hoàng thật chặt vào lòng! Những ngón tay yếu đuối trở nên mạnh mẽ ôm thật chặt Hoàng cứ như không bao giờ muốn rời…
– Đừng như thế mà… Đừng rời xa em mà…”_ Khang vừa thút thít vừa ôm Hoàng thật chặt… Hoàng bất ngờ! Những dối lừa trong anh cứ như tan ra trong phút chốc… Anh bất giác nắm lấy đôi bàn tay đang rùng bần bật của Khang… Anh định quay lưng lại ôm Khang và nói rằng: ” Anh sẽ mãi luôn ở đây! Ở bên cạnh em… Mãi mãi” ! Điều mà Hoàng thật sự rất rất muốn làm! Nhưng khi anh định quay lại thì anh thoáng thấy Phương đang từ xa đi tới! Lý trí anh bỗng trỗi dậy! Anh cắn khóe môi một cái đau điếng đến tóe máu rồi dùng cả hai tay gỡ đôi bàn tay của Khang ra! Nắm thật chặt hai cánh tay của Khang rồi hất Khang ra để cho Khang té ngữa ra… Khang ngã xuống đất… đôi tay khuỵu xuống, yếu ớt và mệt mõi…
– Tôi là vậy đó! Đừng bao giờ làm phiền tôi nữa…”_ Hoàng ném cho Khang một ánh mắt lạnh lùng rồi bước lên phía trước và giả vờ như không thấy Phương, anh còn cười nhếch mép và dùng ánh mắt như không đau đớn hay quan tâm gì đến Khang… Và dĩ nhiên Phương tiến đến, Hoàng tiến đến…
CHÁT_ Phương đứng trước mặt Hoàng và không ngần ngại tặng Hoàng một cái tát đầy giận giữ và đau lòng! Hoàng không phản ứng! Vì biết Phương sẽ làm như thế! Anh chỉ nghiêng đầu qua một bên do quán tính của cái tát của Phương và lặng im…
– Em không ngờ… Không ngờ! Anh trai lại là một người như thế! Một người khốn nạn như thế! Đến sáng nay khi nghe Khang nói em còn không hề tin! Em cứ nghĩ có nhầm lẫn gì đó! Vì em cảm nhận được anh yêu Khang nhiều lắm mà! Rất nhiều! Không lẽ tất cả những gì mà anh từng làm cho Khang chỉ là giả dối thôi sao? Không lẽ tất cả chỉ là một màn kịch thôi sao???
– Đúng! Tất cả chỉ là một vỡ kịch!_ Anh cay cú! Đau đớn nói với Phương như thế! MỘT SỰ THẬT ĐỐI VỚI PHƯƠNG VÀ CŨNG LÀ MỘT SỰ THẬT ĐỐI VỚI ANH!
– Anh… Anh… Anh làm em quá thật vọng! Tại sao anh lại đối sử với Khang như thế chứ??? Nó yêu anh nhiều đến thế mà anh… Anh đi luôn đi! Đừng bao giờ xuất hiện và làm cho Khang đau khổ nữa! Nếu anh còn xuất hiện làm phiên Khang tôi sẽ liều mạng với anh đó!”_ Phương nóng nảy đẩy Hoàng một cái thật mạnh rồi nhanh chóng chạy đến phía Khang đỡ Khang dậy và dìu Khang về lớp bỏ lại bóng Hoàng đang đứng đó… Hoàng đứng đó thật lâu… Dựa vào tường, nhắm mắt và ngã quỵ xuống… Anh úp mặt vào đầu gối và bắt đầu cho sự đau đớn từ từ dày vò mình… Nỗi đau mà trong đời cậu chưa từng có… Rồi như một lẽ tự nhiên… Nước mắt cậu bắt đầu rơi trong vực sâu của sự đau khổ…
Xa xa trên tầng lầu đối diễn có một bóng người nhỏ nhắn đã nhìn thấy mọi chuyên… Và cay đắng nhận ra được bí mật trong màn kịch này… Nắm thật chặt tay như muốn chảy máu… An lầm bầm và câm hận người đang được Phương dìu đến sương tủy!
– Khang à! Tao biết mày đang rất buồn… Giờ tao biết tao khuyên mày đừng buồn, đừng khóc, đừng đau là không thể! Mà khuyên mày cứ buồn, cú khóc, cứ đau cũng không được! Vì nhìn mày như thế tao đau lòng lắm! Hắn là một kẻ không ra gì, khốn nạn, đểu cảng nên chẳng xứng đáng với những giọt nước mắt của mày đâu… Mày cố gắng vượt qua nỗi đau này đi!… Tao tin mày làm được mà… Đừng khóc nữa…”_ Phương vừa lấy khăn giấy lau nước mắt cho Khang vừa khuyên Khang với những lời chân thành nhất chỉ mong cho Khang đừng đau lòng nữa…
– Ừ…”_ Khang chỉ trả lợi gọn gẽ và ngắn gọn cho Phương để Phương yên tâm rồi lặng lẽ quay mặt sang chổ khác…
– Haiz…”_ Phương thở dài một cách rõ to… Nhìn Khang như thế mà Phương đau lòng vô cùng… Cô cứ tưởng người bạn thân nhất của mình cùng người anh nuôi như ruột thịt của mình sau này sẽ thành một đôi vợ chồng thật sự vì tình yêu của họ trao cho nhau rất chân thành! Thật! Trong suốt không một vụ lợi! Vậy mà… Ai biết đến chứ ngờ khi Hoàng lại là một con người như thế…
Loang choang – Tiếng của chai thủy tinh làm Phương giật mình nhìn sang bàn Toàn thì thấy Toàn đang say khướt cả mình, đến nỗi không biết gì, nhìn chai rựu ngoại cả lít đến gần 40 chục độ lăn ra từ bàn Toàn mà Phương cũng thấy sót rất nhiều… Vì trong chuyện này Toàn cũng đau không ít… Còn gì đau lòng hơn khi thấy người yêu mình trên giường với người khác và nói những lời phản bội mình chứ… Còn gì đau lòng hơn khi người mình yêu vì một người khác mà bỏ rơi mình thật nhẫn tâm như thế chứ… Phương khẽ lắc đầu rồi nhìn ra cửa sổ nhìn từng cành phượng mà lòng buồn man mác… Phương đâu biết rằng… Chính Phương cũng sẽ rơi nước mắt vì những sóng gió bão táp đang đến rất gần… Cái ngày mà Phương đánh mất đi hai trong ba người mình yêu thương nhất cùng một lúc…
THREE MONTH’S LATER/ H SCHOOL
– Phù! Cuối cùng cũng xong môn cuối cùng! Ê, mày có làm bài được không???”_ Phương khẽ vươn vai khi rời khỏi phòng thi và cũng không quên hỏi Khang khi Khang cũng từ từ đi ra.
– Ừkm… Cũng bình thường…
– Thi xong là quá đã rồi, hehe, tha hồ mà vui chơi hè này cho đã để năm sau mười hai là không có thời gian nữa. Chiều nay tao với mày đi ăn liên hoan giải phóng năm 11 đi Khang.
– Thôi! Hôm nay tao hơi mệt! Vả lại chiều nay ba tao qua tao chơi rồi. Để bữa khác đi.
– Mày thiệt là… Mà ba mày lại qua nhà mày thăm mày nữa hả? Sao mất công vậy? Sao không dọn qua nhà ba mày ở luôn đi. Mày đồng ý qua ở rồi mà sao tự nhiên đùng cái chuyện anh Hoàng xãy ra rồi mày nghĩ qua vậy?
– Tại lúc đo tao rất buồn chuyện của anh… Tao không muốn dọn qua ở chung với ba, mất công khi ba nhìn thấy tao buồn, hỏi tao, tao không biết phải trả lời sao cho đúng… Với lại còn người vợ và con riêng của ba tao nữa, tao sợ qua mặt buồn buồn không nói chuyện sợ họ nói tao ghét họ này nọ sẽ khiến ba tao khó sử nữa… Nên tao vẫn muốn ở một mình…
– Vậy mấy tháng rồi mà mày vẫn ở một mình nghĩa là vẫn còn buồn phải không?
– …”_ Khang không nói rồi đứng lại khẽ nhìn qua bên dãy bên kia trường học, nơi có một người mà Khang rất yêu thương đã từng học, từng vui đùa…
– Không lẽ mày cứ buồn cứ sầu hoài vậy sao Khang?… Mấy tháng này mày cứ buồn hoài, tao nói chuyện chỉ trả lời ậm ừ, cười với tao cũng ít lại nữa. Hồi đó hầu như ngày nào cũng đi ăn chè đi chơi vòng vòng với tao suốt mà giờ một tuần rủ mày đi chơi một hai lần cũng khó nữa… Mấy thàng rồi! Mày không bình thường lại được à?
– Tao… Xin lỗi mày… Tao cũng không biết nữa… Chẳng bao giờ tao quên được anh… Rồi tao cũng sẽ ổn thôi mà…”_ Khang vừa nói vừa gượng cười cho Phương cảm thấy yên tâm
– Haiz… Tao biết có khuyên mày đừng buồn nữa cũng vô ích… Chuyện vậy nếu là ai thì cũng hiễn nhiên buồn thôi.. Nhưng mà nè, buồn thì buồn chứ đừng có bõ ăn bỏ uống, đừng có “trầm uất” như khi mày chia tay Nguyên nha. Mấy tháng nay trông mày ốm lắm đó lại không cười không nói hay đứng một mình ngoài lang cang nhìn qua lớp anh Hoàng. Mày khiến tao nhớ hồi gặp mày hồi lớp 10 vậy đó. Đừng vậy mà Khang! Tao xin mày đó. Nhìn mày như vậy tao khó chịu vô cùng!
– Tao… Xin lỗi…”_ Khang ấp úng khi được một sự quan tâm nhiều đến vậy từ người bạn của mình.
– Có gì mà xin lỗi. Cũng không cần xin lỗi nữa! Chỉ cần mày vui là tao vui rồi. Chi cần mày quên anh Hoàng đi, ăn uống đầy đủ, ngủ đủ, nói đủ và cười đủ là ok!
– Ừ… Tao hứa với mày là tao sẽ ráng làm vậy… Ráng ăn… Ráng uống… Ráng nói… Ráng cười… Mấy cái đó tao làm được nhưng quên anh thì…
– Haiz… Hiểu rồi! Vụ quên cái tên phụ bạc đó để từ từ cũng được. Tao hiểu mày mà! Yêu rồi là cứ như sẵn sàng chết vì yêu ấy! Giống tao. Kaka.
– Ừ…”_ Khang cười trừ cho Phương yên lòng rồi Phương và Khang cùng nhau về trên con đường thân quen, trên chiếc xe đạp như ngày nào, vẫn là con đường đầy lá gió, vẫn là Khang chở Phương, vẫn là tiếng cười hay tiếng la oai oái của Phương, mọi chuyện cũng giống như khi Khang chưa quen Hoàng vậy. Chỉ khác một chổ là trên con đường ấy đã không còn tiếng cười của Khang như ngày nào, Hoàng đi mang theo những nụ cười hạnh phúc khi bên anh cũng như những nụ cười vui vẽ cùng Phương, với Khang giờ chỉ còn lại những nỗi đau mang mác và đôi khi có những giọt nước mắt rơi bay nhẹ trong gió, những giọt nước mắt nhỏ thôi! Những cũng đủ để khiến lòng Khang quặng thắt lại vì đau, cũng đủ để con đường tuyệt đẹp này bỗng trỡ nên ướt đẫm những u sầu…
1:00 PM/ KHANG HOME’S
KING – KONG_ Khang đang ngồi trong nhà xem bài thì có tiếng chuông, Khang liền chạy ra mỡ cửa! Trước cửa là ba Khang đang cầm một túi thức ăn, vừa gặp Khang ông cười thật tươi! Khang cười nhẹ, mời ba mình vào nhà.
Ông Quân ngồi xuống ghế rồi lôi từ trong bọc ra rất nhiều đồ ăn ngon mà trên đường tới đây ông đã mua cho Khang.
– Ba có mua mấy món con thích nè, giờ con ăn một mớ đi. Còn lại thì để vào tủ lạnh ăn dần. Dạo ba thấy con ốm lăm đó.
– Dạ… Con cám ơn ba. Ba cứ để đó đi hồi con ăn sau, con ăn trưa còn no lắm…
– Ừ… Mà Khang nè! Chừng nào con dọn qua nhà ba ở được? Con cứ ở một mình hoài, giờ càng ngày càng ốm yếu ba không yên tâm cho con ở một mình nữa đâu.
– Con không sao đâu ba. Chắc vì con tập trung thi cử nhiều quá nên ăn uống thiếu thôi. Giờ thi xong rồi con xẽ ăn uống đầy đủ mà…
– Ừ… Nhưng ba vẵn không hiểu sao con đã đồng ý qua ba rồi mà phút cuối lại không chịu dọn qua nữa…
– Con xin lỗi… Con cũng nói rồi… Dù có ở chung hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là con vẫn là con của ba mà. Mỗi tuần vẫn gặp nhau 4,5 lần đó thôi.”_ Khang vừa nói vừa nắm tay ba mình.
– Vậy thì sao con không chịu dọn qua nhà ba? Hay con không thích sống chung với hai người…
– Không phải vậy đâu ba! Không liên quan đến chuyện hai người đó đâu! Tại con… Con muốn tiện trong việc học mà… Ở đây gần trường, gần những chổ con đi học thêm tiện cho việc học thêm nữa…
– À… Thì ra vậy… Sao không nói với ba sớm. Có sao đâu, người con kia của ba là anh của con cũng học chung trường của con, nếu lúc trước con dọn qua sớm thì hằng ngày kêu anh con chở con đi học là được rồi…
– Ủa? Anh đó học chung trường với con hả ba? Anh ấy học lớp nào? Ba nói để xem con biết không?
– À… Nó học lớp 12… 12 mấy nhỉ?… Mà thôi… nhắc là ba lại nhức đầu… Tự nhiên nó lại đòi ra Hà Nội học… Giờ con lại không qua nên nhà chỉ có ba với dì con mà thôi…
– Sao anh ấy chuyển trường vậy ba?
– Ba cũng không biết nữa! Tự nhiên đùng một cái nó chuyển trường.
– Hay tại con…
– Con đừng nghĩ vậy! Nó là người hiền lành nên không có nghĩ tiêu cực vậy đâu. Ba nghĩ chắc do nó muốn đi xa để tự lập thôi. Mà hè rồi, nó chuẩn bị về đây vài ngày để thăm ba mẹ với làm giấy tờ, lúc đó con nhớ qua nhà ba chơi đi. Con đừng nói qua chơi một buổi cũng từ chối nha!
– Dạ… Con biết rồi! Đến bữa đó con sẽ qua.
– Ừ! Thôi, con ăn cái đi rồi học bài tiếp! Ba phải đi làm công chuyện giấy tờ cho anh con chút rồi đi làm luôn.
– Dạ! Ba đi cẩn thận!”_ Ông Quân đứng dậy mặc lại áo khoác và bước ra ngoài! Ông lẫn Khang không để ý rằng lúc đó ông đã bất cẩn làm rơi một tấm hình 3×4 của Hoàng từ túi áo khoác của mình! Khang tiễn ba rồi khóa cửa vào nhà. Vòa nhà Khang lấy những túi đồ ăn của ba mua cho mình cất ra sau, nhưng lúc Khang dọn thì chợt thấy một tấm ảnh của Hoàng… Khang nhặt lên nhìn thật lâu…
– Sao hình của anh Hoàng ở đây nhỉ? Mình nhớ tất cả hình của anh mình đã cất đi hết rồi mà… Mà mình đâu có hình 3×4 của anh đâu… Không lẽ…”_ Khang cố nhớ những lần trước Hoàng đến nhà mình!…
– Chắc là do anh Hoàng đánh rơi trong kẹt giờ lại bay ra…”_ Khang nói đại với mình một lý do ngớ ngẫn để qua chuyện không thể giải thích này. Vì đơn giản cậu không quá phức tạp để tự suy luận và suy nghĩ ra được sự thật nhẫn tâm ấy… Cậu ngồi lên bàn học cầm tấm hình của nhỏ của anh, nhìn thật lâu… Nhìn cái nụ cười ấm áp… Cái anh mắt hiền lành… Cái mái tóc khét nằng… Một giọt nước mắt thấm ướt tấm hình làm tấm hình nhòe đi một góc hình… Một góc trong tim Khang
8:00 AM. KHANG HOME’S
Một buổi sáng của mùa mưa! Những tia nắng chưa kịp chạm đất vì những đám mây đen cứ tụ lại. Trời râm… Khang nhẹ khóa cửa lại, bật ô lên và rời khỏi nhà để đi chợ. Con chợ không gần nhưng cũng không quá xa, đủ để Khang từ từ đi bộ và ngẫm nghĩ vài chuyện vu vơ… Ánh mắt buồn của Khang cứ thỉnh thoảng nhìn ra đường vì hình bóng ai cứ chập chờn… Cậu nhìn ra đường rồi lại lắt nhẹ đầu rồi lại tiếp tục đi thẳng nhưng đi được một chút cậu lại bất giác nhìn ra đường nữa… Và cứ thế chẳng biết khi nào cậu đã đến con chợ nhỏ gần nhà cậu.
Cậu đi hết một vòng chợ, tìm những thứ mình muốn mua để ăn hôm nay và vài ngày tới. Mỗi thứ vẫn bình thường cho đến khi cậu đến hàng thịt, tự nhiên cậu đứng khựng lại vì trong mắt cậu bỗng hiện ra hình ảnh của Hoàng ngày xưa… Lúc mà Hoàng đứng mua thịt, tại nơi này… Cậu vẫn nhớ như in cái dáng dấp luống cuống của anh vì không biết mua gì và phải mua thế nào, cậu còn la oai oái vì anh nữa chứ… Khang chợt cười vì những kỹ niệm đó được chốc lát rồi nụ cười đó cũng biến mất trên môi vì thời gian đã kéo cậu về thực tại! Tất cã chỉ là kỹ niệm! Anh đã đi thật rồi! Không quay về nữa… Cũng như Nguyên vậy… Đều mang cho cậu tâật nhiều ấm áp và hạnh phúc nhưng lại bỏ đi một cách tàn nhẫn và bất ngờ đến nỗi cậu không kịp thời chấp nhận được sự thật hiện tại đang diễn ra một cách điên rồ như thế… Bỗng chốc có một giọt nước mắt nhẹ rơi trong vô thức từ khóe mi của Khang…
– Này con ơi! Con ơi… Con có sao không mà đứng im lìm ở đó khóc thế?”_ Cô bán thịt lay nhẹ Khang va hỏi Khang khi thấy Khang cứ đứng im nhìn hàng thịt của mìn mà khóc.
– Dạ?? Dạ… Con không sao. Cô cho con một ký thịt nạc đi cô.”_ Khang giật mình rồi lại trở về thực tại, gạt nhanh nước mắt, nhanh chóng mua đồ cho xong và rời ngay khỏi chợ. Vì cứ trong đây càng lâu Khang sợ sẽ không làm chủ được đôi mắt mình nữa… Cơn mưa bắt đầu nặng hạt sau vài tiếng âm u…
Cơn mưa ào xuống thật mạnh và nhanh, con đường trở nên ẩm ướt, những tán cây cũng rũ rượi theo. Khang vẫn bước đều trên con đường về nha, những hạt mưa to cứ đập xuống đường rồi lại văng lên đôi chân của Khang… Nhưng Khang vẫn không để ý, chúng không đủ để làm Khang phân tâm những nghĩ suy buồn bã về Hoàng… Rồi cơn giông nổi lên thật mạnh xuýt làm cho chiếc ô của Khang bị bay đi, Khang luống cuống cố gắng giữ chặt chiếc ô bằng một tay vì tay kia cậu đang cầm túi đồ ăn, đang loay hoay giữ ô thì vô tình Khang nhìn thấy bên kia đường có ai đó đang nằm ven đường. Ráng nhìn kỹ thì thấy dáng quen quen nhưng mưa quá to lại không thấy mặt nên Khang không biết ai. Khang nhanh chóng bỏ tùi thức ăn chạy lại xem, vì dù có là ai thì cũng phải giúp đỡ người đó. Khi chạy đến và quay người đó lại thì Khang khá bất ngờ vì người đang nằm là Toàn! Vẫn bộ đồ đen từ đầu tới chân và nét mặt buồn trong lúc ngủ… Mình Toàn nồng nặc mùi rựu, khỏi nói cũng biết cậu đã uống rựu rất nhiều từ tối tới giờ…
– Này! Toàn! Tỉnh lại đi. Sao cậu uống nhiều quá vậy?? Xe cậu đâu? Nè…”_ Khang dùng hết sức để lay Toàn dậy nhưng cũng vô ích vì Toàn đã ngất lịm đi vì men rựu rồi!
– Đành phải đưa cậu về vậy. Để cậu nằm ngoài này hoài chắc thành ma men.”_ Khang vừa thì thầm vừa cố gắng lôi Toàn lên chiếc ghế đá trong mái hiên gần đó. Rồi nhanh chóng dùng điện thoại điện cho taxi. Đợi được một lúc chiếc taxi tới Khang lại mệt nhọc lần nữa vác cái thân thể nặng chịt của Toàn.
ctltvoz says
Cập nhật chap mới truyện Lời hứa định mệnh.
– Chap 33 Lời hứa định mệnh
– Chap 34 Lời hứa định mệnh
– Chap 35 Lời hứa định mệnh
yuleszodoy says
Cóa chap ms chưa z p……đợi lâu wá
ctltvoz says
Chap 36 – truyện gay Fate Promise – Lời hứa định mệnh
cha5 says
may chap sau o dien dan hk coi dk tg oi
tuan Nguyen says
Haiz….t/g ơi s a k up lên đây mà up vô diễn đàn lm chi
Bh k bjk s k vô diễn đàn dc í
K bjk pị xoá rùi hay là chuyển page rùi nữa
huỳnh tấn huy says
Sao chưa ra chap mới nữa tg
???????????