Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Vậy anh có thể người nào cao lớn ở đây không?
-Cao lớn, ở đây thiếu gì người như thế? Mà cậu muốn hỏi người nào mới được…?
Anh cảm thấy khó hiểu khi nghe nó hỏi như thế.
-À không, không có gì…thôi tui lên phòng…
Trời, mình đúng là điên thật mà. Nó tự nhủ thầm, cậu đã mất rồi, không còn tồn tại trên cõi đời nãy nữa nhưng sao nó vẫn cảm nhận được cậu luôn quan tâm theo dõi từng bước đi của nó. Phải chăng tình đầu luôn là thế. Không muốn để anh biết nó đi thẳng lên phòng để lại sự tò mò thắc mắc cho anh. Anh không hiểu nó đang có chuyện gì mà lại như thế, lần đâu tiên anh thấy nó như thế, luôn hỏi những cậu khó hiểu và khó trả lời. Mặc dù rất muôn biết lí do nhưng thôi anh không dám hỏi sợ rằng sẽ tự đem lại phiền phức cho mình…
Bầu trời đêm nay tuy đẹp nhưng nó chẳng thấy vui tí nào, và đâu đó ở phía dưới củng có người mang tâm trạng như nó. Hai người chung một nỗi buồn, liệu họ có thể đến được với nhau để có thể san sẻ nỗi buồn hay không? Hay mãi chỉ là hai đường thẳng song song không có điểm chung, không bao giờ gặp mặt…
———————-
Truyện gay boy Bẻ thẳng thành cong – Chap 14
-Mẹ tới gặp cậu ta để làm gì?
Nó cảm thấy khó chịu khi nghe hắn nói về vụ mẹ nó gặp hắn.
Đáp lại sự tức giận của nó là sự thản nhiên đến lạ kì của bà có vẻ bà đã quá quen với tính cách của nó.
-Để mẹ hỏi thử cậu ta có thật sự yêu con không.
Vẫn sự tự nhiên bà nói với nó.
-Nhưng con không thích hắn ta tí nào?
Trái với sự thản nhiên của bà nó thấy bát an vì nó biết một khi bà đã nhúng tay vào thì không còn đơn giản nữa.
-Không thích ư? Vậy sao con lại đi chung xe với Khắc Vũ?
Mặc dù bà đã biết rõ lí do nhưng vẫn muốn xác thực lại.
-Mẹ biết con trai mẹ mà, tài năng, dễ thương, hát hay nên có “vệ tinh” quay quanh là chuyện bình thường.
Thay đổi thái độ, nó làm vẻ nũng nịu, dễ thương nhằm thoát khỏi sự quản lí của bà.
-Vậy lần này củng là quen cho vui thôi hả con?
Bà nói là nhìn nó đầy lo lắng. Bà biết chứ, nó làm vậy đâu có vui vẻ gì đâu chỉ là gượng cười, cố gắng không muốn người khác phải phiền lòng.
-Con hãy nghiêm túc lần này thử xem, mẹ tin Khắc Vũ sẽ cho con hạnh phúc.
Nhìn nó bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương bà nhỏ nhẹ nói. Làm mẹ như bà đâu có mong muốn gì hơn là được nhìn thấy con mình được vui vẻ hạnh phúc, vì thế bà đã không quan tâm về giới tính của nó và bà củng đã mất thời gian dài để khuyên nhủ chồng mình hãy suy nghĩ thoáng và hiểu được cho nó. Có thể nói bà là người phụ nữ tuyệt vơi, trên thương trường bà là một doanh nhân thành đạt, về nhà bà là người mẹ yêu thương con, hi sinh cho con, lo lắng từng li từng tí để có thể làm cho gia đình hạnh phúc.
-Nhưng con không thích hắn ta…
Nó thẳng thừng đáp lại. Nó củng không biết mình có tình cảm với hắn không? Chỉ là nó chỉ muốn thể hiện bản thân mà thôi vì khi đi bên hắn nó cảm thấy thật hào hứng, được nhiều người ghen tị…
Một lần nữa, bà lại đau lòng khi nghe nó nói thế. “Trọng Nhân” tên người con trai đã làm con trai bà như thế này, chỉ vì người đó mà giờ nó “mất dần cảm giác yêu”. Lúc đầu bà cứ nghĩ tình yêu sẽ không tồn tại với những người như nó nhưng bà đã sai lầm vì giờ đây con trai bà đang đắm chìm trong hoài niệm, nhưng kì niệm hạnh phúc, đẹp đẽ của cả hai trong quá khứ. Giá như lúc trước bà nghe theo lời chồng, một mực ngăn cản nó tới cùng, không mềm lòng khi thấy nó đau khổ thì giờ đây có lẽ đã tốt hơn, dù sao thì củng không tồi tệ như bây giờ khi mà con bà không muốn yêu ai thêm nữa.
Mặc dù không muốn nhắc lại cái quá khứ đau buồn của nó nhưng bà vẫn phải làm, bà không muốn suốt ngày nó cứ phải như thế, bà không muốn nó phải sống trong sự che giấu cảm xúc hoài được. Chẳng thà đau một lần để rồi có thể nguôi ngoia rồi tiếp tục cuộc sống mới còn hơn là cứ thế này mãi. -Con vẫn chưa quên được Trọng Nhân?
Lời nói nhẹ nhàng của bà như con dao cứa vào tim nó. Phải, sự thật là thế, nó chưa quên được cậu. Làm sao mà có thể quên được khi hình ảnh cậu luôn xuất hiện trong tâm trí nó mặc dù nó đã cố quên. Nó đã nghe ai đó nói rằng “Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ”, giờ thì nó đã thấm thía thực sự rồi…
Không thấy nó trả lời bà tiếp tục nói, biết đang làm nó đau nhưng bà vẫn làm. Bà không còn sự lựa chọn nào khác, tất cả những gì bà làm chỉ là muốn tốt cho nó mà thôi.
-Con cứ nghe lời mẹ, hãy cho Khắc Vũ một cơ hội và củng chính là đang cho con một cơ hội. Mẹ đã nói chuyện với cậu ta, con sẽ làm trợ lí cho cậu ta. Thứ nhất là có thể giúp hai đứa gần nhau nên có thể tìm hiểu nhau. Thứ hai Khắc Vũ là một doanh nhân tài ba, mẹ tin cậu ta sẽ giúp con trong việc kinh doanh. Sau này con phải tiếp quản Ánh Dương.
What? Làm trợ lí cho hắn ư? Nó cảm thấy kì kì, một bottom như nó mà phải đi làm osin cho hắn ư? Người mà theo nó “dai như đỉa”, đúng là mắc cười thật. Mà mẹ nó củng kì ghê, tự nhiên dàn xếp mọi chuyện mà không thèm hỏi ý kiến của nó luôn.
-Thôi, con không chịu đâu?
Nó lập tức phản đối.
-Sao lại không? Khi mà ở bên Khắc Vũ con hoàn toàn có lợi.
-Nhưng mà con không thích…
-Không thích củng phải thích, mẹ nói rồi. Bắt đầu từ ngày mai con sẽ là trợ lí. Từ nhỏ tới giờ mẹ chưa bắt ép con chuyện gì, đây là lần đầu tiên mẹ làm thế, làm vậy củng là tốt cho con thôi…
Bà nói nhẹ nhàng nhưng giọng đầy quyền lực, có vẻ đây là con người thật của bà khi trên thương trường. Nó củng cảm thấy bất ngờ về một khía cạnh khác của mẹ và củng hơi ngán. Thôi thì từ nhỏ bà đã nuông chiều nó, nó đồng ý lần này coi như báo hiếu, làm bà vui. Nghĩ vậy nó nói.
-Nếu mẹ đã nói thế thì con sẽ đồng ý nhưng nếu hắn ta mà quá đáng thì con sẽ không làm nữa.
Bà phì cười khi nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của nó. Nếu đám bạn nó nhìn vào sẽ không ai nghĩ đây là Trương Thế Nguyên một bottom lạnh lùng vì tính cách của nó quá ư là trẻ con.
-Thấy chưa, chưa chi mà đã nói thế từ nay con phải gọi cậu ta là Giám đốc, nhớ chưa?
Tát yêu lên má nó bà nói.
-Dạ rồi…
-Ừ, dzậy phải ngon không?
Như sực nhớ ra điều gì đó bà nói.
-Con còn nợ Nhật Nam lời xin lỗi đó.
Nhật Nam? Lời xin lỗi? Chẳng phải là con người mà tối hôm qua nó vừa gặp sao? À nhớ rồi, xin lỗi…Nhưng đừng mơ nó hạ mình làm chuyện đó nhá…
-Hôm đó là ba mẹ tới cảm ơn cậu ta đã cứu con…
-Xời…cảm ơn gì. Tên đó chã tốt đẹp gì đâu, ra vẻ thanh cao. Cứu người rồi đi kể công, chắc là nói cho ba mẹ để ba mẹ biết ơn chứ gì…
Nó nói mà tỏ vẻ mĩa mai.
-Không phải như con nghĩ đâu, chuyện đó Nam không có nói cho ba mẹ biết. Là do ba con thuê người bảo vệ con nên biết thôi…
Ơ…thì ra là anh không đi nói cho ba mẹ biết. Vậy là nó hiểu lầm anh à? Thôi chết rồi, chưa chi mà đã lanh chanh rồi…-Củng tại tính con nóng nảy chưa biết gì mà đã làm ầm lên, bữa đó ba con tức lắm đó.
Bà than thở, haizz có đứa con như nó đúng là mệt thiệt.
A…nhớ rồi, tuy anh không nói cho ba mẹ nó biết nhưng củng đã nói cho hắn nghe. Vậy coi như anh với nó đều có lỗi coi như chuyện này xí xóa không đề cập nữa. Mà hình như anh củng không quan tâm tới chuyện đó nữa thì phải. Nếu là nó thì đừng có mơ nhá, nó thù suốt đời luôn. Thông cảm tính nó thù dai hồi giờ vậy rồi…
-Thôi mẹ ơi, chuyện đó qua rồi mà mẹ nhắc làm chi nữa.
-Nhắc để mày nhớ mà tới xin lỗi người ta, không thì ba mày từ mày luôn đó.
Nó thích cách nói chuyện như thế này của mẹ, nghe thân mật tình cảm ghê gớm.
-Chuyện này để tính sau nha mẹ…Giờ không còn gì thì con về để mai còn làm sớm nữa mà.
Nói xong nó nháy mắt với bà.
-Ờ, vậy con về đi…
Nó đứng dậy ra về, bà nhìn theo cái dáng người cao gầy, đứa con mà bà đứt ruột đẻ ra. “Cứ mãi vui vẻ thế nhé, con trai”. Một giọt nước mắt khẽ chảy xuống mặt bà.
Đang nằm yên giấc trong chăn ấm áp, điện thoại nó bỗng eung lên.
Alô, con nghe nè mẹ
Nó nói bằng giọng còn mê ngủ.
Giờ còn ngủ nữa hả con? Dậy đi, bữa nay là ngày đầu tiên con làm việc đó.
“Cho con ngủ thêm tí nữa nha mẹ…Con không muốn làm trợ lí cho hắn ta đâu?
Không được, hôm qua con hứa với mẹ những gì không lẽ quên rồi sao?”””
Mẹ nó quyết tâm lần này bà nhất định phải làm cho ra chuyện.
Dạ con biết rồi…Hizz
Nó uể oải đứng dậy vào phòng vệ sinh vừa mở cửa ra thì đã thấy hắn đứng ở đó rồi.
-Anh làm cái quái gì thế? Tính làm cho tui đau tim mà chết hả?
-Anh chờ nhóc nãy giờ rồi đó, nhanh lên còn phải giới thiệu nhóc với mọi người nữa.
Nó chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã lôi nó đi lên phòng họp của khách sạn, bước vào trong nó đã thấy có đầy đủ mọi người ngồi bên trong. Lấy lại gương mặt lạnh lùng khi làm việc, hắn nói.
-Giới thiệu với mọi người, đây là trợ lí mới của tôi-Trương Thế Nguyên.
Nói xong hắn chỉ tay về phía nó làm mọi người trong phòng ai nấy đều nhìn nó với ánh mắt tò mò. Nó cảm thấy khó chịu khi bị soi mói như thế, thực sự là nó muốn chạy nhanh ra khỏi cái phòng quái quỷ này lắm luôn á nhưng hắn đã nắm chặt tay nó nên không làm sao nó có thể làm được điều mà nó vừa nghĩ. Biết nó đang khó chịu nên hắn nói.
-Thôi mọi người về làm việc hết đi, cuộc họp đến đây hết.
Nói xong mọi người ai nấy lần lượt bước ra khỏi phòng. Chỉ ba phút sau căn phòng chỉ còn có mỗi hắn với nó, hất tay hắn ra khỏi người nó nói.
-Anh có cần phô trương như thế không? Chỉ là một trợ lí thôi mà.
-Cần chứ, mà giờ thì nhóc nên đổi cách xưng hô vì đang trong giờ làm việc.
Hắn nheo mắt nhìn nó nói mà cười thầm, không ngờ mẹ nó lại tin tưởng hắn như thế.
-Dạ vâng tôi biết rồi thưa giám đốc. Vậy cho hỏi giám đốc phòng làm việc của tôi ở đâu.
Nó củng chã vừa, mĩa mai lại hắn.
-Ok, đi thôi.
Nói rồi hắn đưa nó vào phòng của Giám đốc, nó được ở chung với hắn trong phòng, có cái bàn làm việc nhỏ gần cửa.
-Nhiệm vụ của cậu là xem lại lịch trình, sắp xếp mọi chuyện cho tôi, liên hệ với đối tác.
Ối trời. Nó không thể tin vào những gì mà nó có thế nhìn thấy, mới khi nãy hắn còn đùa giỡn vậy mà giờ đây lời nói lại lanh lùng, phong thái nghiêm túc như thế. Không lẽ những người làm kinh doanh đều có hai bộ mặt hả trời?
Thế là nó ngồi vào bàn làm việc của mình, bên kia nó thấy hắn đang xem lại lợi nhuận của khác sạn. Cứ ngồi im lặng như thế mãi cho đến khoảng hai tiếng sau nó mới nghe hắn nói.
-Phiền cậu pha cho tôi ly cà phê.
Trời, nó tới đây là để làm việc chứ đâu có phải làm osin đâu cơ chứ mà hắn lại đi sai vặt nó thế kia. Thực tình là nó chẳng muốn đi tí nào muốn nói lại :” Anh đừng có quá đáng, tôi tới đây không phải để làm osin”. Nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của hắn nên thôi với lại nãy giờ ngồi đây nó củng chã có gì chơi chỉ biết lên face, lướt web đọc báo cho đỡ buồn thôi thì ra ngoài cho nó thư thả vậy.
Ra khỏi phòng, nó nhận được nhiều ánh mắt tò mò của mọi người. Hình như là những lời khen thì phải, nhưng nó không có cảm giác gì nữa có lẽ vì được khen nhiều quá rồi nên thành ra vô cảm luôn. Làm cafe xong, nó bưng vào phòng đặt lên bàn khi thấy hắn đang chú tâm vào những sổ sách của khách sạn.
Haiz, đúng là chán thật, biết thế nó không bao giờ đi làm trợ lí thế này. Đang suy nghĩ mông lung thì nó nghe tiếng động lạ nhìn lên thì thấy tách cà fê mà nó vừa pha, khi hắn uống đi một chút đã phun ra. Bước tới gần hắn, nó hỏi.
-Sao thế?
-Cậu pha cafe gì kì thế như là nước đường vậy?
Nghe hắn nói thế, tự ái nổi lên nó nói.
-Anh đừng có quá đáng như thế, tưởng tui thích công việc này lắm à. Mới sáng đã dậy sớm để chuẩn bị đi làm, đã thế còn phải ngồi một mình hàng giờ đồng hồ buồn muốn điên đầu. Anh còn bắt tôi pha cafe, tui có phải là osin đâu mà làm thế. Nhưng tui củng cố gắng nhẫn nhục mà chịu đựng, pha cho anh uống còn nói này nói nọ. Tui không muốn làm ở đây nữa, chào anh…
Nói xong, nó bước ra khỏi phòng, đập mạnh cánh cửa như muốn trút hết mọi tức giận vào nó. Còn hắn thì nhìn nó mà lắc đầu thở dài, dẫu biết nó không phù hợp với chuyện này nhưng sao bà Ánh lại làm thế. Anh biết mình củng có lỗi khi một người quen ăn chơi, không muốn làm dưới ai như nó mà anh lại sai vặt còn chê bai nữa. Đúng là để thuần phục một con người không phải là chuyện dễ dàng, một sớm một chiều có thể làm được…
Bước ra khỏi căn phòng ác ôn kia, nó liền gọi cho bà Ánh tới quán cafe Sao Đêm.
-Con không muốn làm trợ lí nữa?
Bà đã nghe hắn kể lại mọi chuyện, nghe nó nói thế bà cười.
-Lí do là gì? Con đừng nói là vì tách cafe kia nha.
Nó không ngờ hắn củng nhiều chuyện chã kém gì Nhật Nam, đúng là bạn bè lâu năm, thân thiết chơi với nhau nên chung tính cách.
-Công việc của con chã khác nào là một osin.
Nó tức giận nói.
Leave a Reply