Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nói rồi nó nháy mắt với anh.
-Thôi thôi, tui sợ rầu, giờ cậu làm ơn lên khách sạn và nghĩ ngơi đi.
-Muốn đuổi khéo chứ gì? Vậy thì tui ăn dầm nằm dề ở đây luôn.
Nó nói với bộ mặt rất ư là giận dỗi. Nhìn mặt nó như thế, anh thấy tức cười sao sao á, như con nít nũng nịu đòi quà dzậy.
-Giỡn anh thôi, tui lên nha, anh lái xe cẩn thận.
Nói rồi, nó bước ra xe và tiến vào trong khách sạn. Nhìn theo dáng nó đi, anh thầm cười.
-Cảm ơn anh nhiều nha.
Quay lại nó nói với anh, cuối cùng nó củng gạt bỏ cái tự ái to đùng mà nói ba từ đó với anh. Mĩn cười, trước hành động con nít của nó, anh dzô xe vào ra về. “Haizz, hôm nay tuy mệt nhọc nhưng củng không tồi nhỉ?”
Lên phòng, nó nằm lên chiếc nệm êm ái. Nhớ lại những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay, một ngày thực sự đáng sợ với nó nhưng củng quá vui. Người ta nói “trong cái rủi có cái may” củng chẳng sai, nếu như nó không gặp cảnh đó thì anh củng sẽ không thể nào giúp nó khi đó nó với anh sẽ không thể nào nói chuyện, nó củng sẽ chẳng hiểu thêm về con người của anh.
Nhớ lại cảnh khi nãy, nó thấy anh thật anh dũng, một mình mà chống trả lại bảy tên mà toàn là những tên cao to không mới ác chứ. Nhưng có vẻ với anh, chuyện đó thật đơn giản, anh “xử” đẹp tụi nó chưa đầy ba mươi phút. Nó bỗng nhớ tới đoạn trích “Lục Vân Tiên”-Nguyễn Đình Chiểu khi học lớp 9. Cảnh Vân Tiên “tả đột hữu xông” đánh Phong Lai, chẳng khác nào anh đánh bọn chúng.
Nhưng ngày xưa Tiên có gậy để phòng thân, làm vũ khí, còn anh thì tay không diệt giặc. Mĩn cười với suy nghĩ vu vơ của mình, ước gì nó là Kiều Nguyệt Nga và anh là Vân Tiên ta, nhưng là nó không thích ông Nguyễn Đình Chiểu tẹo nào cả. Người gì đâu mà ác quá trời, phải cho họ vượt qua không biết bao nhiêu thử thách, bao nhiêu gian nan mới có thể đến được với nhau.
Nó chỉ muốn tình yêu của mình chỉ tràn đầy màu hồng mà thôi, chứ không có muốn gian nan như thế đâu. Nó củng lãng mạn đó chứ, tự nghĩ ra một câu chuyện tình yêu cho bản thân. Nhưng nó rất “ấn tượng” khi anh đánh bọn “dâm tặc”…trời, sao nó cứ nghĩ về anh hoài thế, chắc nó điên mất rầu. Ôi, không hiểu sao giờ nó thích mấy người có võ quá đi mất, chắc nó củng phải họ môn nào đó để phòng thân quá.
Nhìn lại tấm hình, kỉ niệm của người cũ. Đã lâu rồi, nhưng tấm hình vẫn còn mất mới và sạch sẽ, chứng tỏ chủ nhân của nó rất quan tâm, lau chùi mỗi ngày nên mới như thế. Trong hình một người con trai 18 tuổi. Anh ta mặc một bộ đồng phục học sinh đó là lúc Tốt nghiệp 12, nhưng không lâu sau, thì ra đi vĩnh viễn, bỏ nó bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời đầy mưu mô, tính toán.
Anh à, có lẽ em đã tìm được tình yêu mới của bản thân mình….Anh có giận em không khi em không giữ trọn lời hứa với anh?? Nhưng em xin lỗi anh nhiều lắm, tình yêu của anh sẽ là một kỉ niệm đẹp, em sẽ giữ nó trong tim. Em hứa sẽ như thế, anh sẽ không bao giờ quên anh, nhất định là thế… Những lời này nói cho người trong ảnh nghe củng như cho chính mình.
Nụ cười tỏa nắng của người trong ảnh như muốn chấp nhận cho lời nói của nó, hi vọng nó sẽ tìm được tình yêu mới, hạnh phúc mới cho bản thân. Ngoài trời, gió vẫn đang thổi, những cơn gió mạnh như làm tê lạnh lòng người nhưng ở trong phòng nó cảm thấy ấm áp, hạnh phúc vì đã tìm được hạnh phúc mới. Nhưng liệu cái tình yêu, cái hạnh phúc mà nó đang mơ tưởng thì có thể có được không khi mà hai người ở hai thế giới khác nhau. Một người là trai thẳng, còn người là gay, ở họ có quá nhiều điều khác biệt. Để có thể đến với nhau ắt hẳn phải vượt qua nhiều thử thách, hi vọng “lịch sử không lặp lại” để nó có thể vui vẻ chứ không đau buồn như lần trước.
Cốc…cốc…cốc…tiếng gõ cửa phòng làm nó chợt tỉnh giấc. Hjzz, do lúc tối thức khuya nên giờ củng chưa thức dậy. Mặt trời đã lên cao rồi mà nó vẫn nằm cuộn tròn trong chăn. Trời thu có khác, gió thổi hiu hiu dể ru người ta vào giấc ngủ. Mãi tới khi có tiếng gõ cửa thì nó mới chịu đứng dậy.
-Chào buổi sáng…
Hắn gương mặt tươi rói, nở nụ cười sáng chói mà chào nó.
-Có chuyện gì hôk?
Nó hỏi lại bằng giọng ngáp ngắn, ngáp dài có lẽ ku cậu vẫn còn buồn ngủ đây mà.
-Chắc nhóc chưa ăn gì đúng hôk? Anh có thể vinh hạnh mời nhóc đi ăn chung chứ?
Không quan tâm tới thái độ của nó, hắn vẫn niềm nở tươi cười.
-Xin lỗi, tui không thích…
Nói xong nó tính đóng cửa thì hắn vội cản lại.
-Nhóc sao vậy? Anh chỉ muốn mời nhóc ăn sáng thôi chứ đâu có gì đâu. Tại sao nhóc lại tự hành hạ mình như vậy cơ chứ, đừng vì người củ mà làm hại bản thân mình nữa.
———————-
Truyện gay boy Bẻ thẳng thành cong – Chap 8
Nghe hắn nói thế mà nó cảm thấy tức cưới không lẽ nó thê thảm tới mức đó bị thất tình rồi sau đó đâm ra hận tình. Từ sau người mà nó yêu thương đã bỏ nó mà ra đi thì nó tự hứa với lòng sẽ không yêu một ai khác. Nó sợ lắm, sợ khi phải một mình ở trong đêm tối, sợ mình phải khóc hằng đêm và củng có lúc nó không còn nước mắt đã khóc nữa. Nhưng giờ thì trong tâm trí nó đang có sự thay đổi, cảm xúc ngày nào cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ tìm lại được thì lại đang nhen nhóm và bùng cháy mãnh liệt kể từ khi nó gặp anh. Người đã và đang thắp sáng ngọn lửa tình yêu trong trái tim đả đóng băng từ lâu.
-Nè, ai nói với anh là tui bị thất tình hả?
Nó gắt lên, sao tên này cứ mãi suy đoán lung tung thế cơ chứ.
-Thì nhóc u buồn như thế, cái đó không phải thất tình chứ gì nữa.
Trời ạ, nó không biết phải nói gì với hắn nữa. Đau đầu thật…
-Tui đang có chuyện bực bội nên mới thế. Mà anh có muốn biết kẻ nào làm cho tui bực không?
Hắn ngẩn người, vậy không lẽ là hắn suy đoán nhầm. Nó không có thất tình, chỉ là có ai đó đang chọc nó.
-Ai vậy?
-Anh biết Trần Nhật Nam chứ?
Trần Nhật Nam không phải người bạn thân nhất của hắn sao. Mà sao nhóc lại nói Nam chọc nhóc, chơi với nhau từ nhỏ nên hắn rất hiểu tính cách của anh. Hắn thích trên ghẹo, bay bướm còn trong khi đó anh rất nghiêm túc…haizz không hiểu sao cả hai tính cách khac snhau một trời một vực như vậy mà họ vẫn thân thiết mới hay chứ.
-Ờ, biết…
-Người đó, đã kiếm chuyện gây sự với tui á. Tui nhờ anh một chuyện được không?
-Chuyện gì?
-Anh có biết gì về nhược điểm của tên đó không?
Khi gặp ở khách sạn sáng hôm trước nó thấy anh và hắn có vẻ thân mật nên chắc hẳn biết về nhau rất nhiều. Tại sao không nhân cơ hội này tìm điểm yếu của anh để rồi “tấn công”, chẳng phải người ta vẫn hay nói “biết người biết ta trăm trận trăm thắng” sao?
-Điểm yếu ư? Hình như là không…?
Hắn suy nghĩ, một người hoàn hảo như anh thì tìm ra một điểm yếu khó thật. Hắn cố nhớ thử xem anh có nhược điểm nào không?
-What? Không ư? Không lẽ anh ta hoàn hảo đến thế ư…?
Nó thốt lên một cách ngạc nhiên, con người ai mà chã có điểm yếu nhưng sao anh lại thế. Có khi nào tên này không hiểu rõ, thôi thì nó đành tự mình tìm hiểu thôi. Haizz, chán thiệt…
-Dạ thưa giám đốc có một số khách hàng cần gặp giám đốc.
Cô nhân viên khách sạn nhìn hắn nói một cách trịnh trọng. Mà sao cô gái đó lại nói là “giám đốc”? Trời có khi nào hắn là giám đốc của khách sạn này? Người ăn chơi lêu lổng như hắn lại là giám đốc của cái khách sạn 4 sao này, nó không thể tin vào chuyện này được…
-Về vấn đề gì?
Hắn nhíu mày lên nhìn người nhân viên tỏ vẻ không đồng ý.
-Dạ về chuyện phòng ạ?
-Xin lỗi nhóc giờ anh có việc cần phải giải quyết, để hôm khác anh bù lại cho nhóc.
Nói rồi hắn cùng người nhân viên đi thẳng xuống quầy lễ tân. Nó đơ người, không ngờ được việc này, làm sao nó có thể tin được người như hắn là là ông chủ của các khách sạn lớn này chứ. Để test lại cho chắc, nó quyết định xuống đó coi thử…
Èo, thì ra là họ complain về vụ phòng. Mà mấy người này vô lí thật, tuy là có đặt phòng trước nhưng ai bảo tới trễ chi giờ nói này nói nọ. Nhưng “khách hàng là thượng đế” nên hắn đành phải chìu theo ý của họ. Mà công nhận nhìn phong cách hắn là việc rất đỉnh đạc khác hẳn với phong thái hằng ngày của hắn-một công tử ăn chơi lêu lổng…
-Nhóc sao vậy? Nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?
Hắn quơ tay trên mặt nó, nãy giờ mãi lo suy nghĩ về hắn nên nó không để ý đến gì xung quanh?
-Ơ…Không….không có gì? Mà anh là giám đốc của khách sạn này thật hả?
Nó chưa dám tin vào mắt mình nên hỏi lại.
-Ủa, nhóc không thấy hả?
Hắn cười nói nó.
-Ờ thì thấy nhưng sao khó tin quá…
-Sao khó tin?
Hắn tò mò hỏi.
-Thì tui cứ tưởng anh là công tử bột, ăn chơi lêu lổng, phá tiền của cha mẹ chứ ai ngờ…
-Ai ngờ anh lại là giám đốc khách sạn hả?
-Ờ…
Nó gật đầu.
-Nhóc đừng nghĩ ai củng như mình vậy chứ.
Hắn lém lỉnh chọc nó.
-Anh nói vậy là sao?
Nó bắt đầu thấy khó chịu khi nghe hắn nói thế.
-Công tử họ Trương nổi tiếng khắp sài thành, sau này sẽ làm chủ một ngân hàng. Vậy mà có chịu lo làm ăn gì đâu..
-Anh đừng có quá đáng như thế? Tui như thế thì sao, anh là ai mà nói anh như thế?
Nó cảm thấy hắn sao mà nhiều chuyện thế.
-Chỉ là anh muốn quan tâm nhóc thôi, nếu tối qua không có Nam thì không biết giờ nhóc ra sao?
Nó bất ngờ, sao hắn lại có thể biết được chuyện này.
-Là Nhật Nam nói với anh đúng không?
-Cái đó không quan trọng. Nhóc nên về nhà đi, sống ở ngoài thế này không tốt đâu. Lúc nghe Nam nói thế, nhóc biết anh lo lắng như thế nào không?
-Ai cần anh lo lắng cho tui…
Nói rồi, nó bước ra ngoài để cho hắn đứng đó với một nỗi buồn phiền.
-Tôi muốn gặp người có tên là Trần Nhật Nam…
Nó nói với giọng bực tức, không ngờ anh lại quá đáng như thế. Đúng là anh đã cứu nó nhưng không có nghĩa là muốn gì thì làm, nói gì thì nói.
-Dạ cho hỏi cậu có hẹn trước với giám đốc tài chính không?
Đáp lại sự bực tức của nó, người nhân viên vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp.
Giám đốc tài chính cơ đấy? Đúng rồi cha là Chủ tịch Hội đồng Quản trị mà. Nhưng dù anh có là ai thì nó củng không quan tâm.
-Tôi không hẹn trước nhưng tôi muốn gặp anh ta ngay bây giờ.
Tức giận nó đập tay mạnh xuống bàn, điều này làm mọi người tò mò quay lại nhìn nó nhưng nó chã hề để ý, mặc kệ bọn họ.
-Xin lỗi nếu cậu không hẹn trước thì không được, cậu làm ơn giữ trật tự nếu không…
Hành động nó biểu hiện hơi quá làm cho cô tiếp tân khó chịu.
-Nếu không các người sẽ gọi bảo vệ chứ gì?
Nó mỉa mai nói.
-Xin lỗi, mong cậu thông cảm. Đây là quy định của công ty…
Nó tức muốn ói máu, không ngờ anh lại “busy” như thế, muốn gặp phải hẹn trước. Đúng là VIP có khác, biết giờ có nói thế nào thì đám nhân viên này sẽ không bao giờ cho nó vào mà nếu làm quá thì không biết chừng sẽ bị “tống cổ ra ngoài”.
-Nếu như cô đã nói thế thì tôi sẽ về, xin lỗi cô sự việc vừa rồi.
Nói rồi nó nở cười trắng sáng, thu hút người khác làm không ít người phải ngẩn ngơ.
-Dạ không có gì.
Cô nhân viên đơ người vài giây khi thấy nó thay đổi thái độ nhanh như thế. Nhưng nhanh chóng lấy được nghiệp vụ, mĩn cười lại.
Tuy ra ngoài nhưng nó quay lại và hỏi thăm vài người cuối cùng cũng đã đứng trước cửa phòng Giám đốc Tài chính. Xớn xa xớn xác, nó đẩy cửa phòng bước vào tính cho tên “nhiều chuyện” này một bài học.
-Ủa Nguyên…
Nó nghe giọng nói này sao mà quen thuộc quá phải rồi đó chính là giọng nói của…nhưng tại sao họ lại ở đây cơ chứ??
Mẹ nó đứng ngơ ngác nhìn, không hiểu sao nó lại ở đây còn trong ba nó thì ngạc nhiên xen chút giận dữ, ông không ngờ nó lại là người thiếu lịch sự như thế: vào phòng người khác mà không gõ cửa. Còn nó đang đứng như trời trồng, há hốc miệng mồm ra không hiểu sao hai “đấng sinh thành” lại ở chỗ anh. Còn anh củng bất ngờ không kém gì gia đình nó, không ngờ cuộc gặp này lại tạo ra nhiều điều thú vị như vậy?
-Nguyên…con vào đây chi?
Leave a Reply