Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mặt xấu, đúng rồi…hắn đâu có biết về nó những mặt xấu mà có đó…
-Là người rất côn đồ…
Côn đồ anh không hiểu sao hắn lại nói thế.
-Là sao? Mày nói rõ hơn được không?
Thế là hán kể lại cuộc đánh nhau lúc tối cho anh nghe. Nghe xong anh củng thấy nó đúng là ghê thiệt, hèn gì đâu có coi ai ra gì…
-Vậy mày còn tính cưa nó nữa không?
-Còn chứ sao không mày? mày biết được chấp nhận là vinh hạnh đến cỡ nào không?
Hắn trả lời mà trong đầu đang vạch ra những kế hoạch để làm đổ nó và mường tượng ra viễn cảnh của hai đứa sau này, chắc là sẽ hạnh phúc lắm…
Nghe hắn nói, anh không ngờ nó lại nổi tiếng đến thế. Ở bên Úc, Khắc Vũ(tên của hắn) củng là người nổi tiếng, làm không biết bao nhiều các bottom với các cô gái say đắm và làm các chàng top phải ghen tị vậy mà giờ lại bị nó làm cho bần thần. Anh chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ rơi vào trường hợp này-tương tư.
-Mà hình như nó chưa đáp lại tình cảm của mày hả?
-Chứ mày không thấy hả?
Hắn trả lời mà mặt buồn xo, quen nhau bao năm giờ anh mới thấy hắn như thế.
-Kinh nghiệm của mày mà không cưa nổi nó sao?
-Nhưng vụ này khó lắm này, người ta là hot nhất cái đất này. Nên đâu dễ dàng chấp nhận được.
-Mày có thua ai đâu, đẹp trai, phong độ. Tiền tài danh vọng đều có cả, làm chủ hai khách sạn ở đây, còn có thêm khách sạn ở Úc nữa…
Anh an ủi động viên hắn.
-Nhưng người ta củng đâu có thua gì mình đâu. Con của một ngân hàng lớn mà. Nhưng mà mày yên tâm đi, tao nhất định sẽ cưa đổ em nó vì đó là hạnh phúc của cuộc đời tao.
Hắn nói chắc như đinh đóng cột.
-Có chắc là “cả đời” không hay là ba bảy hai mốt.
Anh hỏi để kiểm tra lại, chứ hắn thì anh rành quá mà, đào hoa, lăng nhăng đâu thua ai.
-Chắc mà, tao chưa bao giờ có cảm giác này với bất kì ai cả. Chỉ riêng mình Nguyên thôi…
Những người trước thì đâu có ai tỏ vẻ lạnh nhạt với hắn như thế nếu không nói là hạnh phúc khi làm người yêu của hắn. Với họ, hắn rất dễ dàng có được, phải chăng cái gì mau đến thì sẽ dễ bị đổ vỡ, vì họ có bỏ công sức nào đâu nên sẽ không biết trân trọng những thứ mình đang nắm giữ. Nhưng nó lại làm thế với hắn, luôn tạo ra khoảng cách, lạnh lùng, hờ hững nếu không nói là không quan tâm.
Phải chăng nó còn bận lòng về mối tình đầu, đúng rồi chắc là vậy. Lần đầu gặp nhau chẳng phải nó đang thất tình hay sao? (Tác giả: lầm to rồi ông). Vậy nên nó mới làm thế, mới đâm ra mà hận tình. Nếu vậy hắn sẵn sàng chấp nhận sưởi ấm trái tim đang rỉ máu của nó, che chở, bảo vệ nó suốt cuộc đời. Hắn thấy tội nghiệp cho nó, không ngờ nó lại lụy tình như thế.
Nhất định hắn sẽ đem lại cho nó hạnh phúc, chỉ cần mở mở lòng, cho hắn cơ hội thì nhất định hắn sẽ làm được…
-Đi đâu thế em trai…
Tiếng một tên dê già biến thái mà nó muốn phát ói, nó nghĩ tên này chắc củng ngoài tứ tuần rầu…
-Tụi bay muốn gì?
Nó bình tĩnh lên tiếng, tuy cảm thấy hơi lo sợ nhưng nó biết lúc này nên làm gì.
-Gì ư? Bọn anh chỉ muốn vui vẻ với em tí thôi.
Một tên khác củng chả hơn tên khi nãy là mấy, đưa tay nựng cằm nó.
-Lũ chó, không được đụng vào người tao…
Nó hét lên, có vẻ như quá tức giận vì thái độ của tên kia.
-Gì mà căng vậy cưng, cứ bình tĩnh, tụi anh sẽ làm cho em ngây ngất….
Tên khác nữa, lần này là sờ má nó luôn. Nó hất cái bàn tay dơ bẩn kia ra khỏi người.
-Tụi bay chán sống rồi hay sao mà dám đụng tới tao…
-Hahaha…
Cả đám chúng cười ồ lên, dường như là sáu bảy tên gì đó. Trời toàn là lũ mặt to, bụng phệ không lẽ tụi này muốn “hiếp dâm” tập thể nó sao? Chưa bao giờ mà nó gặp nguy hiểm như lúc này. Phải chăng khi nãy nó đừng có từ chối lòng tốt của anh thì giờ đâu có như vầy….
-Đi không tui cho cậu quá giang…
Cửa xe hạ xuống nó thấy mặt anh ló ra. Nực cười, biết rồi mà còn hỏi thế, đường nào nó chịu chứ.
-Anh nghĩ là tui đồng ý ư?
Nó nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ.
-Tui biết là kết quả sẽ thế này mà…
Mặt anh buồn thiu.
-Biết mà sao vẫn nói, hay là khi nhỏ bị “té giếng” nên lâu lâu bệnh cũ tái phát.
Sao nó cứ thích mĩa anh thế không biết, nhưng anh không bận tâm có lẽ vì đã quá quen rồi nếu nó mà không nói như vậy thì đâu phải là Trương Thế Nguyên nữa.
-Cậu về nhà đi, ở nhà mẹ cậu lo lắng lắm đó.
-Về ư? Không phải tui bị đuổi ra khỏi nhà đúng ý anh lắm sao?
-Cậu…
Hết nói nổi với nó.
-Nãy giờ anh làm mất thời gian của tui nhiều rồi đó.
Nó muốn kết thúc, không muốn dài dòng với anh nữa, nhìn mặt là khó ưa. Nhìn thấy anh không hiểu sao những chuyện kia hiện rõ trong đầu nó.
-Lên xe đi, trời tối rồi, nguy hiểm lắm. Coi như là tui có lỗi, tui xin lỗi cậu được chưa…
Không biết phải làm gì nên anh đành hạ mình.
-Tui như vầy đố đứa nào dám đụng vô, cảm ơn lòng tốt của anh nhưng tui không cần, anh làm ơn tránh xa tui ra được không? Tui với anh đâu có ưa gì nhau mà sao cứ chạm mặt hoài ta? Đúng là oan gia…
Biết có nói thế nào nó củng không đồng ý nên anh lái xe đi luôn.
-Cưng coi lại mình đi, ở đây tụi anh có bảy người, trong khi đó thì cưng chỉ một mình. Cưng nhắm thoát nổi tụi này không? Nếu cưng biết đều, chiều theo ý tụi anh thì sẽ nhẹ nhàng còn không thì khi đó cưng tự biết nha…
Một tên lên tiếng, cái giọng nhừa nhựa nghe mà muốn ói, đúng là lũ biến thái, hoan dâm, bệnh hoạn. Để cho những thằng này làm nhục nó thà cẵn lưỡi tự tử để giữ trinh tiết cho mình còn hơn…
-Tụi bay mà xông vô, tao liều mạng liền đó…
-Không ngờ cưng ghê thiệt, nhưng anh thích những người như nhóc đó…
Nói rồi, tên đó chạy tới, đẩy nó vào tường , giữ chặt hai tay nó. Hắn cưỡng hôn nó, nhưng nó né tránh, có vẻ như không làm được gì nên hắn buông nó ra, không chịu được nó phun nước bọt vào mặt hắn. Tức giận, không chịu được hắn tát nó môt cái thật mạnh.
-Má, thằng đĩ chó, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không?
Nó xong hắn nhào đến bên nó như con thú dữ lâu ngày bị bỏ đói nay được miếng mồi ngon. Hắn xé mạnh chiếc áo sơ mi của nó. Làn da trắng mịn của nó hiện lên dưới ánh đèn càng làm cho bản tính của hắn trỗi dây, ngấu nghiến mà hôn lên ngực nó. Nó thấy mình thật nhục nhã, đường đường là một bottom đáng giá như vậy mà giờ đây trở thành thú vui cho tên này…Có vẻ như những tên đàn em của hắn không cưỡng lại được, hò hét um sùm…Đầu vú nó bị cắn thật mạnh, nó đau đớn hét lên…
-Đủ rồi đó, mau dừng lại đi…
Tiếng nói lạnh như băng phát ra làm cho bọn chúng ngừng lại việc đang làm, quay lại coi thử đứa nào mà to gan dám phá đám.
-Cậu ổn chứ?
Anh cất tiếng hỏi khi đã dẹp xong bọn chúng…
-Ờ…ừm….
Nó không biết nói gì mà chỉ biết ậm ừ đáp, có lẽ vì quá hoảng sợ hay là đang ngại với anh. Ờ thì nói chung là cả hai, lúc trước khoảng nửa giờ nó còn không biết số phận mình sẽ ra sao, nhưng mắn anh đã ra tay giúp nó thoát khỏi bọn “tà dâm” lúc nãy. Bất chợt một cơn gió thổi nó rùng mình…
Áo nó đã bị tên lúc nãy xé toạc ra rồi, thấy vậy anh cởi chiếc áo của mình đưa cho nó. Nó ngần ngại nữa muốn nữa không, không nhận thì không ổn vì trời giờ là mùa đông nên khá lạnh, còn nhận thì nó cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nợ người ta quá nhiều chuyện, mất bao công sức nó mới tạo ra khoảng cách như thế nhưng nay lại…Đắn đo không biết làm thế nào thì anh nhanh chóng khoác lên người cho nó.
-Mặc vào đi, không khóe cậu cảm lạnh mất…
Thực tình trong thâm tâm nó rất muốn nói hai từ “cảm ơn” nhưng không hiểu sao nó chẳng thế nào thốt ra được có lẽ vì cục tự ái to đùng trong người nó.
-Sao chưa chịu lên xe hay là muốn tản bộ về nhà nữa…
———————-
Truyện gay boy Bẻ thẳng thành cong – Chap 7
Lời nói của anh kéo nó về thực tại, thì ra nó với anh đã bước tới chỗ xe. Lần này nó thà xấu hổ chứ không để lịch sử lặp lại, nếu chẳng may gặp bọn “bóng già, gay lộ” coi nó tiêu, không biết khi đó còn có “anh hùng” nào ra tay nghĩa hiệp để cứu nó nữa không?
Không khí trong xe im lặng, ngoài trời gió thổi càng làm cho không gian thêm não lùng. Có một người đang xấu hổ, ngượng ngùng chẳng dám nhìn người đang ngồi cạnh mình. Người còn lại chắc hiểu tâm trạng người bên cạnh nên củng im lặng tập trung mà lái xe. Nhưng cứ như thế này mãi thì sao mà ngột ngạt khó chịu quá, không chịu được anh lên tiếng để thêm vui vẻ.
-Không ngờ có ngày cậu củng bị như thế này…
Im lặng không có sự trả lời, không phải vì nó không dám cãi lại mà nó biết những gì anh nói là đúng. Với lại nó củng không muốn “thất lễ” với người vừa cứu mình như thế.
-Nếu như lúc nãy cậu nghe lời tui, lên xe để tui chở về thì có phải tốt hơn không đâu có như thế này.
Nó vẫn im lặng ngồi nghe anh nói.
-Không phải lúc nãy cậu nói ngon lắm sao, “đố đứa nào dám đụng vào cậu”…vậy mà…haizzzz….
-Đủ rồi nha…
Nó cắt ngang lời nói của anh, tưởng vừa cứu nó thì muốn nói gì thì nói hả.
-Cậu vừa phải thôi nha, tui vừa nói giúp cậu thoát khỏi bọn nó đó.
Anh thấy nó ngang như cua, trả ơn anh thế đó.
-Anh vừa mới cứu tui nên tui mới im lặng mà nghe anh nói, mà sao anh nói dai dữ. Hay là muốn trả thù, móc họng tui anh mới vừa lòng. Mà tui củng đâu có nhờ anh cứu đó là anh tự nguyện mà…
Nghe nó nói mà anh tức muốn xì khói, chưa thấy ai như nó, thử hỏi khi nãy nếu không có anh thì không biết sẽ có chuyện gì. Có thể ngày mai sẽ có tin hot, bottom Trương Thế Nguyên bị hiếp hội đồng cho coi.
-Tui chưa thấy ai quá đáng như cậu…
-Giờ thì thấy rầu đó…
Trở lại với giọng đánh đá thường ngày, nó trả lời anh…
-Giờ tui thấy ân hận khi cứu cậu.
-Hối hận củng muộn rồi đó, nếu gặp chuyện này tương tự thì đừng có xen dzô nữa nha.
Cuộc đấu khẩu của hai người lại xảy ra, trong xe tiếng cãi vã, ồn ào, um sùm nhưng nó cảm thấy rất vui, vui lắm…Lâu lắm rồi nó mới như thế này, lúc trước nụ cười của nó chỉ là gượng gạo, che giấu sự yếu đuối của mình. Ban ngày là nô lệ của nụ cười đêm về là chủ nhân của nước mắt…việc này vắt đầu từ ba năm trước, cái ngày mà người ấy đã ra đi để lại trong nó vết thương khó mà phai được.
Người ra đi như mang theo con tim nó, tim nó củng chết luôn từ đó, nó dần trở nên ít nói, ít cười. Ăn chơi sa đọa, tiêu xài phung phí, hằng đêm chỉ biết thác loạn trong những quán bar, cố làm nổi mình để cho nhiều người phải mê mẫn, đắm say…Cuộc sống của nó là vậy nhưng có ai hiểu được chứ, họ chỉ biết một Thế Nguyên lạnh lùng, xinh đẹp, hát hay mà có hay đêm nào nó củng nhớ tới một người-mãi mãi ra đi không bao giờ trở lại.
-Giờ có chịu xuống chưa hay là chờ tui ẵm xuống.
Thì ra đã tới khách sạn, cãi nhau với anh vui quá đến nỗi nó quên mất cả không gian.
-Trời, như thế thì còn gì bằng, được thiếu gia nhà họ Trần ẵm thì tui hạnh phúc lắm.
Nó nói mà mặt cười nham nhở làm anh càng bực thêm.
-Tui cứ tưởng cậu lạnh lùng lắm không ngờ cậu dễ dãi như vậy?
Anh lên tiếng châm chọc. Nhìn khuôn mặt của anh lúc này nó tức cười ghê gớm. Ừ thì đúng, với người khác nó lạnh lùng, nói chuyện với nhau còn khó chứ ở đó mà cười đùa thoải mái như thế, không hiểu sao cảm giác ở bên anh thật bình yên, cái cảm giác này trước đây đã từng có với nó nhưng rồi thì…giờ đây nó có thể tìm lại cảm xúc trước đây của mình, con người thật của bản thân, không cần phải che đập, giấu kín nữa…hạnh phúc khi là chính mình.
-Anh biết là mình vinh hạnh lắm không khi được tui nói như thế.
Leave a Reply