Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Anh có chọc nhóc bao giờ đâu?
Anh phản đối khi nghe nó nói thế.
-Không chọc thì sao tui phải tạt rượu vào mặt anh làm gì?
-Chỉ là anh quan tâm tới nhóc thôi mà, sợ nhóc uống nhiều ảnh hưởng tới sức khỏe…
-Nhiều chuyện….
Nó thật khó hiểu, hắn quan tâm mà nó nói anh nhiều chuyện.
-Mà nhóc cho anh biết tên được không?
-Hỏi tên làm gì?
Trời, hắn chưa thấy ai mà như nó, hỏi tên cho biết mà nó lại nói thế,
-Sợ nhóc luôn, hỏi cho biết chứ không lẽ kêu nhóc hoài hả?
-Muốn kêu gì kêu.
-Chứ không phải nhóc không thích anh kêu nhóc là nhóc hả?
-Giờ thì không quan trọng nữa…
Kết thúc câu chuyện củng là khi tới khách sạn.
-Nhóc quên cảm ơn anh…
-Là anh tự nguyện chứ tui không có xin.
Nói rồi nó bước đi, nhìn theo nó mà hắn thấy ngồ ngộ, từ trước giờ chưa ai đối xử với hắn như thế vậy mà giờ đây nó lại…Haizz, nghĩ củng đáng, ai bảo khi trước hắn trêu đùa với nhiều người, chỉ chơi qua đường nên giờ bị dzậy là đúng rầu, hizz cài này gọi là “gieo nhân nào gặp quả nấy”…
Đang lim dim ngủ thì điện thoại nó bỗng rung lên…Nó mở máy ra xem thì thấy số lạ tắt máy nhưng ngủ tiếp nhưng số đó lại gọi tiếp, không chịu được nó đành trả lời.
Alô
Cậu xuống sảnh của khách sạn đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu
Giờ tui không rãnh
Nó tính cúp máy thì người đó nói.
Vậy khi nào thì cậu rãnh
Tui không biết, mà tui củng không có chuyện gì để nói cả
Nhưng tui thì có, xuống nhanh nha, tôi đợi
Cúp máy, nó không biết con người đó gặp nó thì có chuyện gì để nó chứ. Nhưng nó củng tò mò, cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng và nó đành phải thay đồ để đi gặp con người đáng ghét phá giấc ngủ của nó.
Anh vẩy tay ra hiệu khi thấy nó đang đưa mắt để tìm.
-Tìm tui có chuyện gì?
-Làm gì mà cậu như cháy nhà vậy? Ngồi xuống ăn gì lót dạ rồi nói sau.
Nhìn nó rồi anh nói tiếp.
-Chắc cậu củng chưa ăn gì mà đúng không?
-Tui không rãnh để ngồi đây, tui cứ tưởng thiếu gia nhà họ Trần có rất nhiều công chuyện để làm chứ đâu thể ngồi nhàn hạ rãnh rỗi như thế này.
Anh biết là nó đang đâm chọt mình, thật hết biết. Anh chỉ có thiện chí mà không hiểu sao nó lại làm thế.
-Cậu ăn gì, để tui mời.
-Cảm ơn, tui không cần. Trên thương trường người ta vẫn nói khó ai mà có thể ăn được đồng tiền của nhà họ Trần lắm sao.
Haizz, anh sợ nó luôn, anh nói ra câu này là nó móc anh câu đó.
-Có vẻ như cậu không thích tui thì phải?
-Điều đó mà anh củng phải hỏi hả?
-Lý do?
Anh nheo mắt nhìn nó.
-Nực cười, không phải mọi người đều nói con trai của Chủ tịch Trần thông minh, lanh lợi lắm sao? Mà chuyện đơn giản này lại không hiểu.
Lại nữa, cứ muốn đâm chọt anh là sao.
-Đừng nói là chuyện ở đồn cảnh sát nha.
-Đúng nhưng chưa đủ vẫn còn thiếu.
Nó lạnh lùng đáp, lời nói có cả sự tức giận.
-Thiếu?
Anh hỏi lại như muốn kiểm tra, ngoài chuyện đó ra thì anh đâu có làm gì để cho nó giận anh, anh củng chỉ gặp nó có một lần nên đâu có thể gây cho nó hai việc được.
-Vì ai mà tui phải bỏ nhà ra đi…
Nó nói mà trừng trừng nhìn anh như kẻ thù truyền kiếp, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh mà thôi.
-Hahaha…
Anh cười khi nhìn thấy thái độ của nó như thế, cứ trẻ con sao á. Hai mươi tuổi đầu rầu chứ có còn là con nít nữa đâu mà lại tỏ thái độ như thế chứ.
-Cười gì? Chắc là vui lắm khi thấy tui thê thảm như vầy lắm đúng không? Tui thà bỏ nhà ra đi còn hơn là phải hạ mình đi xin lỗi những người như anh…
Trời, anh không ngờ tự ái của nó cao như thế. Anh cảm thấy thương cho ba mẹ nó, chắc họ đau đầu lắm khi dạy được nó. Một đứa cứng đầu, ngoan cố.
Anh thôi cười, nghiêm túc mà nói với nó.
-Không phải, tui đến đây là có ý tốt, muốn khuyên cậu nên về nhà. Ở ngoài nguy hiểm lắm với lại tui thấy ba cậu đã tha thứ rồi, mấy ngày qua mẹ cậu lo lắng và đau buồn rất nhiều.
-Từ bao giờ thiếu gia nhà họ Trần bắt đầu quan tâm tới chuyện của người khác vậy?
-Tui thật lòng mà.
-Cảm ơn, nhưng tui không thích, tui lớn rồi, tự lo cho mình được. Với lại về nhà là đồng nghĩa với việc hạ mình mà đi xin lỗi anh ư?
Một lần nữa anh lại thầm cười với ý nghĩ trẻ con của nó. Không ngờ tới giờ nó vẫn còn nhớ tới chuyện đó.
-Xin lỗi hay không củng đâu có gì quan trọng. Tui biết mình là người gián tiếp gây ra chuyện này nên tui muốn hàn gắn lại thôi.
-Hàn gắn?
Nó thấy anh ngồ ngộ khi sử dụng từ ngữ.
-Ờ, thì cậu về nhà đi…
-Đó là chuyện của tui, không cần người như anh phải bận tâm. Giờ thì tui đi được rồi chứ…
-Tùy cậu, tui đã làm tròn trách nhiệm những gì của mình rồi…
Anh tức giận khi thấy nó như thế, anh đã làm thế rồi vậy mà nó vẫn ương ngạnh không chịu, anh củng đành bó tay chứ biết sao giờ. Không lẽ bắt nó về?
Trách nhiệm nó thấy ngứa tai khi nghe anh nói vậy. Chính anh làm nó vậy mà giờ nói xin lỗi là được thôi sao, như vậy thì trên đời này làm gì còn pháp luật.
Nó tính bước về thì từ đằng xa hắn bước tới.
-Chào buổi sáng, Thế Nguyên…
Hắn nói xong nháy mắt nó. Nó cảm thấy bất ngờ khi hắn lại biết tên nó mới tối qua hắn còn khăng khăng đòi biết tên nó cho bằng được vậy mà giờ đây thì biết nó rồi. Công nhận tên này cập nhật thông tin củng nhanh thật.
-Ủa…Nam sao mày lại ở đây? Mà mày quen Nguyên hả?
Quay lại, hắn nhìn thấy anh, há hốc mồm ngạc nhiên.
-Ờ, có thế coi là vậy…
Nó đứng dậy bỏ đi trả lại không gian cho hai người họ. Thấy thế hắn nắm tay nó lại.
-Nhóc đi đâu thế.
Nó trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết chết hắn.
-Bộ anh là babysitting của tui hay sao là tui phải trả lời cho anh biết.
-Ờ thì không…chỉ là anh muốn quan tâm nhóc thôi mà…
Hắn gãi đầu trả lời nó.
-Cảm ơn, tui không cần…
Nhìn theo nó đi, cả hắn và anh lắc đầu thở dài.
-Mày về cậu ta hả?
Anh hỏi hắn.
-Có chút chút, tao tính kua nhưng kiểu này khó ăn quá mày ơi.
Rồi, anh biết thằng bạn thân của mình mà, gặp “của ngon vật lạ” là phải có cho bằng được.
-Bộ củng giống như mày hả?
Anh xác minh lại, giới tính của hắn thì anh quá rõ rồi còn nó lẽ nào nó củng…
-Mày hỏi dzậy củng hỏi? Vậy mày không biết Trương Thế Nguyên-bottom hot nhất cái đất sài thành này hả?
Phựt…Ngụm nước trong miệng anh bỗng chảy ra khỏi miệng. Gì chứ, botttom lại là hot nhất nữa chứ, nhìn bề ngoài anh đâu có nghĩ nó thế đâu vây mà…
———————-
Truyện gay boy Bẻ thẳng thành cong – Chap 6
-Gớm quá mày…bộ mày không biết gì thật hả?
-Tao với mày mới về nước mà mày củng nhanh thiệt biết về người ta hết.
Anh củng như nó không ngờ tên này lại phủ mạng rộng như thế.
-Trời, người ta là người nổi tiếng nên tao biết là chuyện bình thường…
Vừa nhâm nhi ly cafe hắn vừa nói.
-Vậy mày biết được những gì về nó?
Anh muốn xem thử thằng bạn này biết được những gì về nó, anh không biết nếu biết được những mặt tích cực thì hắn còn có ý định cưa cẩm nó nữa không.
-Hình như là con của một giám đốc ngân hàng nào đó, ăn chơi tiên xài, phung phí tiền bạc và mới bỏ nhà đi bụi.
Đúng là nhanh thật, mới về nước có mấy hôm mà hắn lại biết nhiều về nó thế. Anh củng nể hắn thật…
-Chỉ nhiêu đó thôi, còn những mặt xấu thì sao?
Leave a Reply