Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nó khui chai rượu ra, rót vào bốn ly khi tất cả định nâng lên thì nó dừng lại nói với thằng Hoàng với thằng Hãi.
-Tao có quà dành cho hai bay, hai bay nhắm mắt lại đi.
Hai thằng này, ngẩn người, không biết nó tính làm gì nhưng nó nháy mắt khích lệ nên cả hai củng nhắm lại để coi nó tặng gì cho chúng vì trước đây chúng củng hay được nó tặng quà.
Khi bọn chúng vừa nhắm lại nó liền hai tay lấy hai ly rượu của nó với thằng Khang đứng dậy đổ rượu lên đầu chúng. Hai thằng này đang nhắm lại nhưng cảm thấy đầu mình đang ướt, không lẽ là trời mưa, nhưng tụi nó đang ở trong quán chứ đâu phải ngoài trời mà ướt thế này.
Mở mắt ra chúng thấy nó đang đổ rượu lên đầu mình, đứng dậy quát lớn.
-Mày làm gì thế?
-Làm gì ư?
Nó nhếch mép cười rồi nói tiếp.
-Tao làm gì thì lát nữa mấy bay tự biết.
Rồi nó đứng dậy vung tay tát mạnh lên thằng Hãi vì bị bất ngờ nên tránh không kịp, thằng Hoàng ngơ ngác thì nó giáng cái tát thứ hai lên mặt. Nhưng đâu đơn giản là cái tát bình thường như thế, trên mặt tụi nó máu chảy ra ngoài, thì ra nó đã “kẹp” cái lưỡi lam vào tay nên khi tát sẽ như thế.
-Tao đã bỏ qua cho tụi mày vậy mà tụi bay còn dám thuê người chặn đường cưỡng dâm. Mày tưởng tao dễ bị ăn hiếp như vậy lắm sao? Nếu thế thì sao tao có thể đứng vững ở cái đất Sài thành phức tạp này.
Mọi hoạt động của quán bỗng nhiên dừng lại, chăm chú vào từng hành động, cử chỉ, lời nói của nó. Thằng Hãi đơ người, nó vừa nói gì “cưỡng dâm”, nó không nghe lộn chứ. Mà Khang củng công nhận hai thằng này ghê thiệt dám thuê giang hồ chơi với nó.
-Rầu mày…mày có bị làm sao không?
Thằng Khang lấp vấp hỏi lại/
-Củng may khi đó có người cứu, mà thôi đừng nhắc chuyện đó nữa. Để tao dạy cho lũ chó này đã.
Hai thằng này nghe nó nói thế, im lặng không biết nói gì. Chúng không ngờ nó lại biết được chuyện này, cuối cùng điều chúng lo sợ nhất đã xảy ra. Nâng mặt cả hai thằng lên, nó hỏi.
-Sao giờ thì đẹp mặt nhỉ? Gương mặt đẹp thế này mà bị “ăn” nguyên cái lưỡi lam cái đó là tự chúng mày làm thôi.
Không dừng lại ở đó, nó tát thêm mỗi cái thêm một bên má còn lại.
-Giờ thì đều cả hai bên rồi đó, khỏi sợ thiên hạ nói “bên có bên không”. Khi trước tao đã cảnh cáo rồi nếu còn xảy ra chuyện này thì miệng chúng bay là máu nhưng tao thấy miệng máu thì chúng bay vẫn cứ nói thôi thì để “mặt máu” cho tụi bay biết thế nào là xấu hổ coi thử từ nay tụi bay còn dám ra đường nhìn ai nữa…
Cả quán im lặng chỉ có tiếng nói của nó, dường như mọi người đều hơi hoảng vì hành động “hủy hoại nhan sắc” của nó. Nhưng nó không bận tâm nó nhất định phải cho hai thằng nào “ngóc đầu không được”, tất cả là do chúng tự nhận lấy mà thôi.
-Sao? Hay là còn muốn “ăn thêm” mấy cái tát nữa mới chịu biến.
Nghe nó nói thế cả hai thằng lồm cồm bò dậy, đứng lên và bước ra khỏi quán trước những ánh mắt tò mò, soi mói của bàn dân thiên hạ: thương hại có, tội nghiệp có, cười đùa có. Quay lại, nó mĩm cười thân thiện, nụ cười làm không biết bao nhiêu chàng Top phải say đắm, nàng Bot phải ghen tị.
-Mọi người tiếp tục vui chơi đi, không có chuyện gì đâu. Đêm nay mình khao, OVERNIGHT luôn nha.
Nó vừa nói xong, mọi người lại hò hét, cỗ vũ nhưng chưa có chuyện gì xảy ra, khi mà trước đây ít phút ở đây vừa mới có cuộc ẩu đả, ai nấy đều nín thing xem. Vậy mà giờ đây lại hò hét, đúng là chốn “thị phi” nhiều chuyện có khác.
-Lỡ tụi nó báo công an thì sao?
Thằng Khang lên tiếng, nàng ta vẫn còn chưa hoàn hồn khi thấy hành động vừa rồi của nó.
-Tụi nó dám, mà nếu nó thích thì tao chìu hết. Sợ chúng không có tiền để hầu tòa với tao mà thôi.
Lắc đều ly rượu trên tay, nó ngấm từng ngụm để thưởng thức. Haizz, đúng là con nhà giàu có, quyền thế có khác…Thằng Khang nghĩ thầm nhưng không dám nói ra vì “nàng” biết nếu nói thì sẽ không yên với nó.
Hôm nay củng không là một ngày tồi tệ, nhờ hai thằng vừa rồi mà tâm trạng nó đã tốt hơn nhưng liệu sự việc vừa rồi có gây ảnh hưởng gì tới nó đến sau này không? Khi mà Hãi và Hoàng hận thù chồng chất lên nhau, nợ cũ chưa trả với nó mà đã bị nó xử tiếp. Mà chuyện này đâu đơn giản như thế, lần này là “nhan sắc”, các nàng “bot” vẫn luộn quan tâm tới nhan sắc và coi đó là thứ quan trọng nhất của đời mình nhưng nó đã “hủy hoại” đi, tàn phá khi để trên mặt hai đứa hai vết sẹo dài trên má. Tiếng nhạc vẫn hát, dòng người vẫn hòa vào nhạc, nó đang vui vẻ và tự thưởng cho mình bằng ly rượu ngoại hạng, thằng Khang đang nghĩ ra viễn cảnh của Hoàng với Hãi không biết giờ chúng thế nào dù thế nào thì củng là bạn. Trong một góc khuất khác của quán, “người lạ” đang lo lắng cho nó, vì hành động quá đáng vừa rồi, không biết sau này nó sẽ như thế nào. Khẽ thở dài, lại một ngày nữa sắp qua rồi…
-Mà tao lo cho mày quá.
Thằng Khang lên tiếng khi cả hai đang ở trong khách sạn. Chỉ là nằm chơi thôi nhé chứ không hề xảy ra bất cứ chuyện gì vì tụi nó chỉ là bạn bè bình thường và đều là bot. Thử hỏi 2 thằng bot thì làm ăn được gì?
-Lo gì?
Nó đang chơi game trên di động, ngẩng đầu lên hỏi. Đôi mày nhăn lại hiện vẻ tò mò.
-Thì vụ thằng Hoàng với Hải đó. Chứ mày nghĩ tụi nó bỏ qua dễ dàng cho mày như vậy sao?
Nó cảm thấy thằng này nói củng đúng, dù sao cẩn thận vẫn hơn.
Chưa dừng lại ở đó thằng Khang nói tiếp.
-Vụ lần trước chỉ là cái tát mà tụi nó thuê giang hồ thì lần này tao không dám là sẽ có chuyện gì.
-Má, tụi nó dám…
Nó nói như để trấn tỉnh bản thân mình.
Thấy nó như thế, thằng Khang lắc đầu thở dài.
-Sao lại không?
-Mà thôi mày ngủ đi, khuya rồi chuyện đó để mai tính.
Thấy thằng Khang còn nằm trên giường nên nó nói tiếp.
-Ê, làm gì vậy? Xuống dưới kia nằm. Chỗ này là của tao.
Thằng Khang há hốc mồm ra hỏi.
-Gì? Đừng nói mày cho tao nằm dưới đất nha?
-Y dzậy đó ku…hêhê
Nó cười ranh mãnh.
-Má, bạn bè như cặc…
Khang tức giận nói.
-Có nói củng vậy à cưng. Giờ thì xuống đó nằm đi, để chỗ này cho tao. Nhanh.
-Tao vầy mà mày bắt tao ngủ dưới sàn, đéo chơi với mày nữa. Tao thuê phòng khác.
Nói rồi Khang nhanh chóng bước ra cửa để nó ở đó nhìn theo mà cười. Nó đâu có muốn dzậy chỉ là không thích share chỗ ngủ với người khác. “Thằng này mà giận được bao lâu”. Nó thầm nghĩ cái tính trẻ con của thằng Khang. Giờ củng khuya rồi nên hoạt động của con người ít lại, bầu trời về đêm thật yên tĩnh, dễ chịu. Những cơn gió thổi qua như muốn ru nó vào giấc ngủ…
Sáng hôm sau nó thức dậy muộn vì tối qua có lẽ thức khuya. Nó cảm thấy ở nhà chán quá nên thay đồ đến trường. Bước xuống khách sạn nó đã thấy hắn rồi.
-Chào buổi sáng nhóc!
-Chào!
Nó đáp lại cho có lệ rồi bước đi. Nhưng hắn đã nhanh tay hơn mà giữ lại.
-Mới sáng mà nhóc đi đâu sớm vậy?
Hắn ngạc nhiên khi thấy nó mang cặp không lẽ là nó đi du lịch.
-Tui đi học anh không thấy sao mà còn hỏi.
Nó trả lời cộc lốc không biết tên này có bị sao không nữa.
-Làm gì nhìn tui ghê dzữ?
Thêm phần khó chịu khi hắn cứ nhìn nó như thề muốn “ăn tươi nuốt sống” vậy.
-À không, chỉ là anh thấy ngạc nhiên thôi.
-Ngạc nhiên?
-Anh không nghĩ một người như em lại thích đi học.
Nghe hắn nói thế nó tức muốn xì khói. Gì chứ, hắn dám nói nó như thế ư?
-Do hôm qua có người nói tui suốt ngày lêu lổng, ăn chơi nên giờ tui phải ránh học để cho người ta khỏi khinh bỉ.
-Anh đâu có ý đó. Anh nói vậy củng tốt cho nhóc thôi mà…
Hắn gãi đầu, gượng cười mà trả lời nó.
-Cảm ơn…
Nói rồi nó bước đi, nhưng một lần nữa hắn lại nhanh tay hơn.
-Để anh đưa nhóc đi coi như là để chuộc lỗi cho lời nói ngày hôm qua.
Nó nhìn hắn mà thắc mắc hỏi.
-Không phải một giám đốc như anh suốt ngày bận rộn lắm sao?
-Ừ thì đúng là dzậy nhưng anh giải quyết xong hết rồi.
Thôi thì để hắn chở đi củng được, dù sao bề ngoài của hắn củng handsome, chắc chắn nhiều đứa bot với bánh bèo sẽ ghen tức lắm.
Thế là hắn đưa nó tới trường, trên đường đi hắn hỏi.
-Nhóc ăn sáng chưa?
-Chưa…
Nó trả lời cộc lốc.
-Vậy mình ghé vào chỗ nào đó rồi ăn nha.
Hắn đề nghị.
-Thôi khỏi trễ giờ rồi.
———————-
Truyện gay boy Bẻ thẳng thành cong – Chap 12
Nghe nó nói thế hắn vừa buồn lại vừa vui. Buồn vì nó từ chối lời đề nghị của hắn còn vui vì thấy nó chú tâm vào việc học. Hắn thấy mình sao thay đổi nhiều quá khi trước có bao giờ hắn quan tâm tới ai nhiều như nó thế cơ chứ. Mà giờ đây lại quan tâm tới học hành, tương lai nữa. Giờ thì hắn đã hiểu thế nào là cảm giác yêu thật, quan tâm tới những gì thuộc về người đó, sẵn sàng hi sinh cho người đó được vui vẻ, hạnh phúc.
Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại ở trường Đại học. Nó bước xuống nhưng anh đã xuống trước mở cửa xe cho nó. Cổng trường bổng nhiên sôi động vì sự xuất hiện của hắn, một “hot boy” cùng với chiếc xe sang trọng làm bao chàng khác ghen tị và lũ bánh bèo mắt sáng lên.
Nó biết chuyện gì đang xảy ra nên càng ra vẻ thân mật hơn nữa. Chỉnh sửa lại cổ áo hắn, nó cười thật tươi nói.
-Cảm ơn anh nha.
Mặc dù hành động của nó chỉ làm cho những người kia ghen tị thôi nhưng sao hắn vẩn cảm thấy vui.
-Ờ, vậy trưa nay anh tới đón nhóc nha…
-Dạ, anh về cẩn thận.
Nói rồi nó ghé sát vào tai hắn thì thầm :”Anh tuyệt lắm”.
Trước khi hắn lên xe nó còn “hôn môi xa” với hắn làm cho nhiều người ghen tức lên. Nhìn những gương mặt bực bội, ánh mắt ghen tị sao mà nó vui quá đi thôi.
Những cử chỉ, âu yếm thân mật của hắn với nó đều trong tầm kiểm soát của “người lạ”. Khẽ thở dài, “người lạ” thầm nghĩ. “Em đã quên thật rồi sao…?”. Và đâu đó củng có người phụ nữ nhìn hết mọi chuyện. Hiện giờ trong đầu bà rất hỗn độn, những cảm xúc, vui buồn lẫn lộn vào nhau. Bà không biết rằng đây có phải là sự lựa chọn đúng đắn để có thề xóa đi vết thương lòng nó…
Khách sạn Thiên Bảo…
-Xin lỗi cô, tôi có thế được gặp giám đốc được không?
Nói xong bà đưa danh thiếp của mình cho cô tiếp tân.
Cô nhân viên nhìn danh thiếp. Dương Mỹ Ánh, Phó Giám đốc ngân hàng Ánh Dương. Là một nhân vật tiếng tăm đây, cô không biết sao đành hỏi lại.
-Xin lỗi bà có hẹn trước không?
Leave a Reply