Truyện gay: Nắm chặt tay nhau – Chap 18: Đừng sợ
Tác giả: Hải Anh
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
* Mĩ *
Nhỏ Vy lang thang khắp New York trong tình trạng đói lả đói lư, chân đi không nổi, nhưng nhỏ đã xác định được nơi nhỏ cần đến, đó là nhà mụ bạn thân thiết của nhỏ mấy năm qua… Lếch tới trước cửa nhà:
– Nguyệt ơi! Mở cửa cho tao với mày!
Nguyệt là nhân vật đã xuất hiện chăm sóc Thuận và là bạn thân của nhỏ Vy… Nguyệt bước ra cửa, thấy một cô gái tóc tai bù xù như ăn mày, quần áo rách rưới chả vô đâu vào đâu, Nguyệt hỏi:
– Cô là ai?
– Tao là Vy nè! Mày ko nhận ra tao hả Nguyệt!
– Nhìn mày ghê như thế mà là bạn tao, bớt giởn dùm đi cô gái ăn mày ạ!
Vy run rẩy nhìn Nguyệt đang đóng cửa lại:
– Tao xin mày, cho tao miếng gì đó ăn đi! Tao đói lắm rồi Nguyệt à!
– Không!
Nguyệt vô tình đóng cửa lại một cách trắng trợn, trước khi cánh cửa khép lại, Nguyệt còn mắng:
– Con bạn tao sạch sẽ, rất hợp vệ sinh đâu như mày, ghê tởm, dơ bẩn, thật đáng sợ… BIẾN!
Vy thẩn thờ người trước con bạn mà Vy thân nhất, nhỏ rơi lệ, tay đập vào cánh cửa kính:
– Cứu tao đi Nguyệt! Đừng sợ tao mà… hic… tao đói… tao đói mà… cứu tao với… cho tao ăn gì đó đi… huhu… xin mày mà Nguyệt… huhu… cứu tao!!!
Mặc Vy van xin thảm thiết Nguyệt vẫn không xuất hiện lần hai… Nhỏ hết hy vọng, ráng bò đi kiếm gì đó xung quanh để ăn, nhỏ bỗng thấy một con chó đang gặm mẩu bánh mì còn xót của một ai đó, nhỏ liền nhào tới giật miếng bánh mì sắp hết… ” Ẳng ẳng!!!” con chó rên sủa khi nhỏ giật đi miếng bánh, đôi mắt nó buồn thiu, có vẻ như nó muốn khóc khi người phụ nữ kia giật bánh của nó…
Bất chợt Vy nhìn chú chó, một chú chó trầy xước đầy người, nó không có đủ bốn chân mà chỉ có 2 chân sau thôi, đôi mắt nó đẹp lắm, đẹp như hai hạt nước long lanh mà nhìn Vy… đuôi nó ngue nguẩy không sủa Vy nữa, nó ráng trườn lại gần Vy: “Ứ ứ…”, nó kêu nhè nhẹ như muốn Vy đều gì đó, đôi mắt nó vẫn cứ long lanh, Vy không biết tại sao lại khóc, nhỏ khóc như có gì đó bóp chặt trái tim mình… nhỏ không biết mình đang làm gì nữa, nhìn chú chó tội nghiệp mà nước mắt cứ rơi:
– Tao xin lỗi chó con nhé… tao… tao không ăn của mày đâu… hic… chó con ngoan ăn hết miếng bánh đi…
Nhỏ nhẹ nhàng đút miếng bánh trước miệng chú chó con, nhưng nó không ăn, nó cứ nhìn Vy, màu lông vàng của nó lấp lánh như sóng biển trong gió, trên lưng có những vết trầy đang chảy máu, Vy ôm nó vào lòng:
– Hic… chó con ơi! Mày bị ai đánh ra nông nổi này hả?… hic, sao mày lại không ăn chứ?… Tao không dành với mày nữa đâu mà… hic… có phải tao với mày cùng cảnh ngộ này không?… hic… ăn đi chó con… hic…
Nhỏ ngồi vuốt ve chú cho mà sụt sùi nước mắt, chú chó nằm im cho nhỏ ôm, cứ nhìn chằm chằm vào nhỏ, có lẽ nó muốn khóc cùng nhỏ chăng, nó không có đôi chân trước nhưng nó có linh hồn thiện cảm, không dữ tợn,…
Bỗng nó thò đầu ra ngoạm miếng bánh mì day day vào tay Vy, vẫy vẫy đuôi:
– Mày cho tao hả chó con?
Chú chó ư ử mà vẫy đuôi, Vy khóc nức nở:
– Tao thật sự xin lỗi mày nha! Mày tốt với tao như thế sao?… huhu… tao có bạn không bằng có mày đó chó con, mày ăn với tao đi… huhu…
Vy xé miếng bánh mì ít ỏi nhai một ít rồi cho ít còn lại cho chú chó, nhưng nó không ăn, lắc lắc đầu:
– Sao thế? huhu… ăn với tao đi mà, mày đói như tao mà phải không?
Nó vẫn không ăn mặc dù Vy cố để sát miếng bánh vào miệng nó… Vy như hiểu ý:
– Chó con muốn tao ăn hết miếng bánh hả?
Nó liền vẫy đuôi liên tục, mắt càng long lanh, Vy ngậm miếng bánh cuối cùng mà nước mắt nước mũi tèm hem:
– Huhu, mày tốt với tao quá… huhu… tao thấy mình thật không đáng mặt làm người… huhu… chó con đi với tao chứ?
Chú chó lanh lợi chui vào lòng Vy mà cạ cạ đầu vào người Vy, thật ấm áp phải không?…
Vy ôm nó vào một góc phố ngồi… xung quanh là những cái thùng rác, màng đêm sắp buông xuống, không khí bắt đầu lạnh, phố bắt đầu lưa thưa những ánh đèn, cái rét nơi đây ập đến… Người nhỏ mong manh chiếc áo thung rách rưới, tay ôm chú chó con đáng thương… tiếng rên chú có cất lên khi nó run run người vì lạnh, Vy nhìn nó trong bóng tối lan tỏa chỉ thấy đôi mắt long lanh hỏi:
– Mày ngủ ngoài đường lâu rồi phải không chó con?
Nó ” ư ư” một cái thay cho câu trả lời, nhỏ ôm nó chặt hơn, nhỏ không sợ bẩn nữa bởi vì nhỏ lang thang như ăn mày thế này rồi thì còn ngại gì nữa, có chú chó ngoan như thế bầu bạn chẳng phải là điềm may mắn cho bản thân nhỏ sao, gió rét thổi ngang qua, nhỏ run đôi vai, đầu gục xuống chạm vào đầu chú chó, nước mắt nhỏ rơi, bụng cả hai lại sôi lên trong cơn đói, vừa đói vừa rét, nhưng nhỏ không biết làm sao để tìm thức ăn cho cả hai trên mảnh đất xa lạ này…
Chợt tiếng chó sủa vang dội, chúng đang tiến tới chỗ nhỏ thì phải, chú chó con trong lòng nhỏ sủa lên như lo chuyện chẳng lành, Vy run run ôm chặt chú chó… Xung quanh một đàn chó đã bao vây, toàn là bec giê, con nào con nấy bự chảng, chừng 5 đến 7 con gì đó… Chúng tiến sát lại, chú chó con sủa to hơn, chắc nó muốn xua đuổi đám chó kia, nó không muốn chúng làm hại Vy…
Vy khóc vang, mấy con chó bắt đầu cào cấu nhỏ và chú chó con kia, chúng vừa cào vừa cắn xé áo nhỏ, những móng vuốt cứa sâu vào da thịt của nhỏ và chú chó con, giờ nhỏ mới biết những vết thương ứa máu trên lưng chú chó con đáng thương là do mấy con chó hung dữ này làm, chúng cào xé một hồi rồi bỏ đi… Cảnh tượng trở nên hãi hùng, Vy người đầy máu, ôm chú chó, chú chó không bị thương nhiều, chỉ có Vy, nhỏ đã lấy thân mình bảo vệ cho chú chó con đang rên thảm thiết:
– Hihi đừng sợ tao không sao đâu chó con à!… Tao sẽ bảo vệ chó con, tạo không cho ai làm hại mày đâu!
Nước mắt nhỏ nhiễu từng giọt xuống dưới khuôn mặt chú chó trong màn đêm… Vy thật sự đã kiệt sức, nhưng tay không hề buông bỏ chú chó con trong lòng mình… Vy đã thiếp đi trong cơn nhức nhói, chú chó vẫn thức mà canh trực như đền đáp nhỏ…
Sáng hôm sau, mặt trời lại lên, có người qua đường thấy cảnh nhỏ tội nghiệp văng cho nhỏ hộp bánh quy trên tay, chú chó con vui mừng lay lay người Vy dậy, Vy quá mệt mỏi mắt không thể mở được nữa, người qua đường kia thấy tội mở hộp bánh rồi lấy vài miếng đút cho Vy và chú chó ăn, Vy cố nhìn người kia, miếng ngập ngừng trong hơi thở yếu ớt hỏi:
– Con là ai?… sao lại giúp dì?
– Dì không sao chứ?… Dì làm gì mà ra nông nỗi này thế ạ?- Cô gái lạ hỏi.
– Dì… dì có lẽ ko nói được… mà con tên gì vậy?
– Con tên Vân, con ở Việt Nam mới sang đây du học này!!!
( Vân là bạn thân của Tiểu Lộc, năm nay Vân vừa nhận được học bổng sang Mĩ nên cô đã ở đây và tình cờ gặp Vy trong tình cảnh quá đáng thương…)
– Con ở Việt Nam mới sang hả con?
– Dạ vâng…
– Nhà dì ở đâu dì cũng không nhớ nữa… xa đây lắm con ạ, bạn dì nó ở đây mà nó không giúp cho dì mà còn xua đuổi gì, dì buồn quá con ơi!
– Thôi dì đừng buồn nữa, để con dắt dì về nhà con ở tạm nhé?
– Được thế thì tốt quá!
Vy vui mừng cũng chú cho con vì gắp được thế nhân, một cô gái tốt bụng… Theo chân Vân về nhà, Vy hết sức ngạc nhiên khi trên tường nhà dán hình một cậu bé giống Bảo và giống Phong, kẻ thù năm xưa của nhỏ, nhỏ hỏi Vân:
– Con à! hình cậu bé kia là ai vậy?
Vân ngạc nhiên khi Vy hỏi thế:
– Dạ là bạn thân của con, cậu ấy mất cách đây 3 năm rồi dì ạ!
– Ô thế sao.. dì xin lỗi, tại cậu ấy giống một người bạn thân của dì, dì cũng nhớ quê quá, không biết làm sao để về nữa, trong túi dì không còn một đồng nào cả con ạ!
Vân đang lấy thuốc thoa các vết thương cho Vy và chú chó liền lên tiếng:
– Dì muốn về Việt Nam hả?
– Ừ… dì nhớ nhà, nhớ con trai gì nữa, chắc có lẽ giờ này nó đang ở Việt Nam…
– Ô, sao cậu ấy không dẫn dì về cùng mà để dì ở đây?
– Nó bị tai nạn con ạ, trong lúc nó nằm viện thì dì đi đến đồn cảnh sát, rồi bị bắt cóc, rồi lưu lạc chốn này đấy, chắc nó tỉnh lại rồi về nước bỏ dì á…- Vy buồn buồn.
– Thôi dì đừng lo, để con đặt cho dì một vé về Việt Nam nhé?
– Thôi con ạ, con làm thế dì cảm thấy áy náy lắm!
– Không có gì phải ngại đâu ạ! Dì cứ nhận đi, cứ xem con kính lão đắc thọ vậy!- Vân cười hí hửng, chú chó cũng vẫy đuôi theo…
Thế là hôm sau Vân đặt cho Vy một vé về Việt Nam, trên chuyến bay có một cô gái tên Vy quen thuộc cùng một chú chó con 2 chân đang tiến thẳng về Việt Nam…( Hết chap 18, khóc thảm thiết…)
————-
Thuộc truyện: Nắm chặt tay nhau – FULL – by Hải Anh
- Nắm chặt tay nhau - Chap 2: Vòng đời đưa đẩy
- Nắm chặt tay nhau - Chap 3: Lạc Lõng
- Nắm chặt tay nhau - Chap 4: Tiểu Phong chết rồi sao
- Nắm chặt tay nhau - Chap 5: Em của ngày hôm qua
- Nắm chặt tay nhau - Chap 6: Chịch xã giao
- Nắm chặt tay nhau - Chap 7: Sốc
- Nắm chặt tay nhau - Chap 8: Ngăn cản
- Nắm chặt tay nhau - Chap 9: Tạm biệt
- Nắm chặ tay nhau - Chap 10: Rơi nước mắt
- Nắm chặt tay nhau - Chap 11: Khanh lì lợm
- Nắm chặt tay nhau - Chap 12: Điệp khúc buồn
- Nắm chặt tay nhau - Chap 13: Mù Quáng
- Nắm chặt tay nhau - Chap 14: Valentine Máu
- Nắm chặt tay nhau - Chap 15: Tựa như tình yêu
- Nắm chặt tay nhau - Chap 16: Cái xác không hồn
- Nắm chặt tay nhau - Chap 17: Giá như
- Nắm chặt tay nhau - Chap 18: Đừng sợ
- Nắm chặt tay nhau - Chap 19: Như một giấc mơ
- Nắm chặt tay nhau - Chap 20: Anh là ai
- Nắm chặt tay nhau - Chap 21: Bước tới
- Nắm chặt tay nhau - Chap 22: Ánh sáng
- Nắm chặt tay nhau - Chap 23: Khanh em xin lỗi
- Nắm chặt tay nhau - Chap 24: Gặp lại
Leave a Reply