Truyện gay: Nắm chặt tay nhau – Chap 9: Tạm biệt
Tác giả: Hải Anh
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Sau khi cậu khuất bóng cũng chính là lúc Thuận tỉnh lại, nhỏ Vy vui mừng trong nước mắt:
– Con tỉnh rồi! Mẹ vui quá à!
Hắn nhìn mẹ rồi nhìn quanh, thấy bó hoa và nhiều quà cáp trên bàn, hắn hỏi:
– Ai đã đến đây vậy mẹ?
– À, là các bạn trong lớp con đấy!
– Có bạn nào tên Phong không?
Nhỏ Vy chợt thờ người, lắc đầu:
– Không có con ạ!
Hắn vẻ mặt thoáng buồn trong đầu hiện lên ý nghĩ: “Cậu ấy thật vô tình”
– Mẹ à! Thế chừng nào con mới được xuất viện?
– Có lẽ là ngày mai, hay mốt gì đó!
– Con bệnh gì vậy mẹ?
Nhỏ lại ngập ngừng ko biết nên nói hay ko?
– Bệnh của con cũng ko nặng lắm, chỉ cần điều trị triệt để là còn có thể bình thường lại!
– Thế sao?
– Ừ, mẹ sẽ đưa con qua Mĩ để điều trị cho chóng khỏi…
– Nhưng con không muốn xa bạn bè mẹ ạ! Nhất là người con yêu…- hắn nhìn xa xăm, có lẽ đang nghĩ về cậu.
– Không được, cậu ta không thể làm vk con được!!!
– Mẹ nói sao ạ?
Nhỏ Vy biết mình hớ nên lấp liếm ngay:
– À không, không có gì, con nghĩ đi, mẹ mua cho con ít cháo!
– Vâng…
Hắn nằm nghĩ còn mẹ hắn thì đi mua cháo.
__________________________NHÀ PHONG______________________
Cậu bần thần đi bộ từ bệnh viện về nhà, lòng lo lắng không biết hắn tỉnh hay chưa, có bị sao ko nữa… Cậu vào nhà mà làm Bảo hết hồn:
– Phong cục cưng của ba sao thế?
– …
– Sao con không trả lời?
– Dạ con không sao đâu ba.
– Con đi đâu mà về trông ủ rũ thế?
– Con thăm bạn đang nằm viện thôi!
– Có thật là bạn bình thường không?- Bảo cười.
– Dạ thật, nếu có gì khác đi nữa thì cũng chả được đâu ba!
– Tại sao?
– Có lẽ mẹ bạn ấy không thích con cho lắm!
– Vậy à, thôi con đừng buồn vào tắm rửa đi rồi ba Vũ về nhà ta ăn cơm con he!
– Vâng
Cậu lên phòng tắm, hình ảnh hắn phờ phạt lại hiện lên mồn một, lòng cậu càng ray rứt khó chịu, linh tính có điều không lành sắp đến… Vũ về, gia đình cậu lại có một buổi cơm chẳng mấy vui vẻ khi cậu đang nơm nớp lo sợ…
__________________________NHÀ THUẬN_____________________
Hôm nay hắn được xuất viện, nhỏ Vy đưa hắn về nhà, hắn cứ nhớ tới cậu mà vấp té cầu thang liên tục, hắn sợ cậu sẽ không tiễn hắn khi ngày mai hắn rời quê hương Việt Nam sang Mĩ trị bệnh vì mẹ hắn đã đặt vé máy bay từ chiều qua…
– Con sao thế?
Vy thấy hắn buồn buồn hỏi.
– Con không sao đâu mẹ, có thật là ngày mai khởi hành không?
– Uk, mẹ biết con buồn, nhưng thà bây giờ con sang đó trị khỏi bệnh còn hơn ở đây bệnh mỗi ngày nặng thêm rồi mất, chẳng phải khổ hơn sao con?
– Mẹ nói cũng đúng… Con có nên đến trường không mẹ?
– Thôi cần gì phải làm thế, mẹ đã gọi báo thầy hiệu trưởng rồi, con được nghỉ học ở trường luôn, khi nào con khỏi bệnh mẹ sẽ cho con học lại!
– Vâng…
Hắn càng nao lòng hơn khi phải xa cậu…
* Hôm sau, 13h 45p, sân bay Phù Cát*
Bây giờ hắn sắp phải đi rồi, hắn vẫn nhìn đâu đó xa xăm, Vy thì đem hết hành lý lên máy bay…
*NHỚ LẠI*
Đêm hôm trước khi đến với chuyến bay chiều nay, hắn đã khóc rất nhiều, hắn vô tình thấy trên bàn phiếu hồ sơ bệnh án của hắn, có lẽ là Vy đã quên cất, hắn tự dưng ngã gục khi căn bệnh của mình tới 80% là không chữa khỏi, buồn bã, hắn viết một lá thư gửi cho cậu:
Phong à… Thuận sắp không được gặp Phong bé nhỏ nữa rồi! Phong biết không, Thuận bị bệnh nặng lắm, Thuận phải theo mẹ sang Mĩ để chữa trị, thời gian có thể lên đến 2, 3 năm… Thuận sẽ nhớ Phong lắm… Phong biết không? Thuận đã yêu Phong ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ khuôn mặt lạnh lùng nhưng cuốn hút, một cậu nhóc lớn tuổi nhưng non chẹt dễ thương, mỗi lần Phong cười làm tin Thuận đập nhanh lắm… Nó đấp thế này nè: Bạch… Bạch!!”… Mắc cười lắm đúng không Phong bé nhỏ? Nhưng mà mỗi lần như thế Thuận lại càng yêu Phong nhiều hơn… Thuận muốn nói yêu Phong từ lâu rồi, nhưng Thuận sợ Phong sẽ không chấp nhận thuận! Có phải Thuận yếu đuối quá không?… Nói một lời yêu khó lắm đấy Phong biết không?…Uk, rất rất khó đối với Thuận… Chiều mai Thuận phải bay rồi, có lẽ Thuận không thể gặp Phong nữa, xin lỗi Phong nhé!… Thuận muốn nói với Phong nhiều điều lắm, muốn ôm Phong nữa, không biết Phong có đồng ý không?… Phong có thể chờ Thuận 3 năm nữa không?… Thuận muốn nói với Phong một điều… một điều mà Thuận ấp ủ… Thuận yêu Phong… Anh yêu em…”…. Kết thúc dòng thư là những giọt nước mắt, lá thư được xếp gọn gàng trong bìa, trước khi ra sân bay Thuận đã để nó dưới hộp thư trước cổng gần hòm chuông cửa…
* HIỆN TẠI*
Chiến bay sắp bắt đầu, hắn phải lên máy bay… Câu cuối cùng hắn nói:
– ” Anh sẽ nhớ em Phong à! Tạm biệt…”( Hết chap 9)…
————-
Thuộc truyện: Nắm chặt tay nhau – FULL – by Hải Anh
- Nắm chặt tay nhau - Chap 2: Vòng đời đưa đẩy
- Nắm chặt tay nhau - Chap 3: Lạc Lõng
- Nắm chặt tay nhau - Chap 4: Tiểu Phong chết rồi sao
- Nắm chặt tay nhau - Chap 5: Em của ngày hôm qua
- Nắm chặt tay nhau - Chap 6: Chịch xã giao
- Nắm chặt tay nhau - Chap 7: Sốc
- Nắm chặt tay nhau - Chap 8: Ngăn cản
- Nắm chặt tay nhau - Chap 9: Tạm biệt
- Nắm chặ tay nhau - Chap 10: Rơi nước mắt
- Nắm chặt tay nhau - Chap 11: Khanh lì lợm
- Nắm chặt tay nhau - Chap 12: Điệp khúc buồn
- Nắm chặt tay nhau - Chap 13: Mù Quáng
- Nắm chặt tay nhau - Chap 14: Valentine Máu
- Nắm chặt tay nhau - Chap 15: Tựa như tình yêu
- Nắm chặt tay nhau - Chap 16: Cái xác không hồn
- Nắm chặt tay nhau - Chap 17: Giá như
- Nắm chặt tay nhau - Chap 18: Đừng sợ
- Nắm chặt tay nhau - Chap 19: Như một giấc mơ
- Nắm chặt tay nhau - Chap 20: Anh là ai
- Nắm chặt tay nhau - Chap 21: Bước tới
- Nắm chặt tay nhau - Chap 22: Ánh sáng
- Nắm chặt tay nhau - Chap 23: Khanh em xin lỗi
- Nắm chặt tay nhau - Chap 24: Gặp lại
Leave a Reply