Truyện gay: Nắm chặt tay nhau – Chap 22: Ánh sáng
Tác giả: Hải Anh
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
___________NHÀ ANH NGƯỜI LẠ________________
Như mọi buổi sáng, anh đều hát cho cậu nghe, hái hoa hồng vàng tặng cậu, thi thoảng lại dắt cậu đi lung tung, à không dắt cậu đi chơi cho thoải mái… Đặt bát cà ri và đĩa bánh mì xuống, anh dìu cậu lại ngồi ghế:
– Hôm nay ăn cà ri bánh mì nhé Phong bé nhỏ!
– Cảm ơn anh…
– Em ăn đi này!- Anh gắp thịt bỏ vào cho cậu.
– Anh ăn đi chứ!
– Không em ăn đi, ăn xong anh nói cho em một chuyện vui nè!
– Chuyện gì vậy?
– Thì ăn xong đi đã hihi…
Cậu cũng không hỏi nữa im lặng mà ăn… Cuối cùng cậu cũng xử lí xong bữa sáng vào bụng:
– Anh nói được rồi chứ?
– Hihi… chuyện là thế này… em có thể nhìn thấy ánh sáng rồi đấy!
– Ai là người đần độn đến nỗi hiến giác mạc cho em vậy?- Cậu không ngạc nhiên cho lắm.
– Anh cũng không biết nữa… có lẽ người đó rất đặc biệt thì phải…
– Ukm…
Cậu lơ đi, có vẻ thấy được ánh sáng cũng là điều may mắn với cậu, nhưng đổi lại người kia sẽ sống trong mù lòa… Cậu cảm thấy áy náy vì điều đó…
– Mai anh sẽ dẫn em đến bệnh viện đi tiến hành cấy ghép giác mạc nhé?
– Ukm…
Cậu bảo muốn ngủ tiếp, thế là anh dắt cậu lên phòng, lòng cảm thấy yêu cậu nhiều hơn… Mùi hoa hồng tràn ngập căn nhà như có điều gì tươi mới chăng?….
______________________NHÀ PHONG_____________________
Huy và Long ở lại nhà Bảo chơi đã được một tuần, 4 người đang trò chuyện thì có tiếng chuông cửa:
– Dì Mai ơi! Dì ra mở cửa cho ai kia ạ!- Bảo lên tiếng gọi gì mai dưới bếp, dì Mai liền đi ngay…
– Dạ chào hai bác! Đây là?- Khanh đi từ cửa vào cuối chào.
– Cháu đến chơi hả Khanh? Sao dạo này bác ít thấy cháu đến chơi thế?- Vũ hỏi.
– Dạ cháu bận việc học thôi ạ!
– Cháu ngồi đi, giới thiệu với cháu đây là Long và Huy là bạn thân của hai bác đấy!- Bảo nói.
– Vâng, hôm nay cháu đến đây để nói với bác một chuyện ạ!
– Ô, chuyện gì thế?- Huy tò mò.
– Dạ thưa mấy bác, thật ra thì hôm trước cháu thấy một người nào đó chở Phong đi chơi, rồi ghé vô bệnh viện, sau đó cháu chạy theo thì người đó đã dắt phong vào trong bệnh viện mất… cháu đã mất dấu họ, khi ra khỏi bệnh viện thì không thấy chiếc xe của họ đâu nữa… có lẽ cháu đã lầm chăng?
– Hả? Không phải chứ? Có thật là con thấy Phong đi với ai đó không?- Bảo hồ hởi hỏi dồn trong sự vui mừng.
– Cháu cũng không biết đúng không nữa, hai bác nên vào bệnh viện để xem thử đi ạ!
– Thế cảm ơn con nhé, à bác báo cho con một tin mừng, bệnh viện báo đã có người hiến giác mạc phù hợp cho Phong rồi đấy con ạ!- Bảo nói.
– Thật hả bác?
– Thật chứ cháu!- Vũ trả lời.
– Vậy thưa mấy bác cháu về!- Khanh đứng dậy cúi chào mọi người.
– Sao không ngồi chơi thêm tí nữa rồi về cháu?- Long hỏi.
– À thôi cháu còn phải đi công việc nữa ạ!
– Vậy cháu về cẩn thận nhé, cảm ơn cháu nhiều lắm!- Vũ đứng dậy tiễn Khanh.
Khanh ra về rồi, thì Vũ liền gọi cho một bác sĩ quen thân trong bệnh viện để tra hỏi xem có bệnh nhân nào tên Phong mới nhập viện không… Vài phút sau cũng có kết quả, theo như lời bác sĩ nói thì Phong đang chuẩn bị tiến hành ghép giác mạc trong ngày mai… Thế là Vũ Bảo cấp tốc chuẩn bị lao thẳng vào bệnh viện, Huy và Long cũng vui mừng cho đứa cháu chạy theo ngay…
* Bệnh viện *
Anh đã chở cậu tới nơi… Cậu không có vẻ gì là sợ sệt cả, theo anh mà vào, từng bước từng bước như con đường tới ánh sáng của cậu gần thêm một tí… Mặt trời sắp lại đến với cậu rồi:
– Phong bé nhỏ à! Em có sợ không?
– Bình thường thôi anh ạ, không có gì để lo đâu!
– Ừ cố lên em nha!- Anh cười tươi, vuốt tóc cậu một cái thật nhẹ nhàng, cậu thật là đẹp, càng đẹp hơn khi có đôi mắt sáng…
Dòng người trong bệnh viện tấp nập, thật kinh hãi với những người tay chân sứt mẻ, mùi máu thật tanh nồng,… Anh đưa cậu vào phòng ghép giác mạc chuẩn bị, anh đi lo chi phí, trước khi đi anh nắm chặt tay cậu:
– Phong bé nhỏ à! Cố lên em nhé… anh tin em sẽ là người đẹp nhất với đôi mắt mới hihi!
– Vâng, cảm ơn anh nhiều!
– Thôi anh đi lo thủ tục đây, sắp phải tiến hành phẫu thuật rồi đấy, cố lên cố lên!
– Hihi…- Cậu cười một cái cho anh vui.
Anh đi rồi… Chừng 10 phút sau, ca ghép giác mạc được bắt đầu, các bác sĩ vào chuẩn bị các dụng cụ để mổ mắt, các y tá đem các loại thuốc đặt trị siêu cấp vào… Không khí bắt đầu căng thẳng vì chờ bác sĩ đem giác mạc thích hợp tới, cậu nằm im không nhúc nhích để các y tá tiêm thuốc tê… Cánh cửa phòng bật mở, giác mạc đã được đưa tới sau 25 phút nữa….
Thời gian cứ trôi qua, tim ai cũng đập nhanh, nhanh nhất là hội đồng phụ huynh đang đợi ngoài cửa…
Chuyện là, Vũ Bảo, Huy Long chạy rần rần vô viện, chặn đầu hỏi tin tức từ các y tá, mấy cô nàng mê trai khai tuốt kết quả cả đám đứng chờ ngoài cửa phòng cấp cứu, lòng vui không thể tả, cầu mong cho cậu có thể sáng mắt, Bảo ôm Vũ hôn một cái:
– Em vui quá à ông xã ơi!
– Thích quá, hun anh miếng nữa đi!- Vũ xìa xìa mặt vào.
– Nè, gato rồi đấy, vợ yêu của anh đâu, hun anh đi cho hai nó biết mặt!- Long cũng không chịu thua, đưa mặt vào sát môi Huy… Ai dè, Huy ngó lơ, không thèm nếm xỉa, Long bực bội:
– Huhu, năn nỉ đó vợ, hôn anh đi mà!
– Hông!!!
– Haha, ông xã coi Huy kìa, hun ck cái mà cũng làm keo haha!- Bảo cười nức nẻ…
Đang đùa vui, cái cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ đi ra với hai bàn tay trắng:
– Ai là người nhà bệnh nhân?
– Tôi! Tôi là ba của Phong!- Vũ nói.
– Tôi nữa, tôi cũng là ba Phong!- Bảo lên mặt.
– Ủa vậy ai mới là ba đây?- Bác sĩ khó hiểu.
– Bác sĩ ơi! Hai đứa nó là vợ chồng đấy ạ, đứa nào cũng là ba thằng nhỏ hết!- Huy cười… Bác sĩ gật gù, ông hiểu ngay đây là một cặp đôi gay đẹp.
– À… ca phẫu thuật rất thành công, cậu bé đã có thể thấy ánh sáng trở lại, với thuốc tăng cường thể thủy tinh hàng đầu của Mĩ mới nhập từ Trung Quốc về thì chúng tôi đảm bảo 1 tiếng đồng hồ sau cậu bé sẽ thấy được ánh sáng, không phải chờ lâu như trước đây nữa!
Vũ vui mừng ôm vợ, Bảo hỏi lại lần nữa:
– Là thật chứ bác sĩ?
– Thật…
Nói xong bác sĩ lại vào trong, sau đó cậu được đưa sang phòng dưỡng bệnh, cả đám liền kéo theo sau…
Khoảng chừng một tiếng đồng hồ thì cậu tỉnh giấc… Lờ mờ mở thử đôi mắt mới, cậu đưa tay vờ vạng:
– Đây… đây là?
– Phong con thấy được rồi phải không hihi?- Huy cười khi thấy Phong tỉnh.
– Chú chú là?- Cậu khó hiểu khi thấy một người rất đẹp trước mặt mình.
– Là bạn của ba đó cục cưng à!- Bảo chạy tới ôm cậu.
– Ba…- Cậu òa khóc ôm Bảo.
– Thui thui, nín đi, lớn rồi, ba thương cục cưng mà!- Bảo hôn vào má cậu, vỗ về.
– Con đỡ mệt hơn chưa, mới thấy được mặt trời, đừng có khóc thế chứ!- Vũ lại ngồi lên giường cậu.
– Dạ… nhưng mà…- cậu lấp lửng.
– Sao thế con?- Bảo hỏi.
– Anh của con đâu? Còn ai là người hiến giác mạc cho con?
– Anh? Anh nào thế?- Vũ bất ngờ hỏi.
– Dạ anh là người chăm sóc con mấy tháng qua đấy…- Cậu nói, rồi từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện giữa cậu và anh người lạ… Cuối cùng mọi người cũng được giải đáp…
– Ra là thế, chắc gia đình chúng ta phải hậu tạ cậu ấy thật nồng nhiệt!- Vũ nói.
– Nhưng ba có biết người hiến giác mạc cho con là ai không?- Cậu hỏi ba Vũ…
– Chuyện này… để ba hỏi bác sĩ thử…
Nói xong Vũ liền đi tìm bác sĩ để hỏi chuyện…(Hết chap 22)
————-
Thuộc truyện: Nắm chặt tay nhau – FULL – by Hải Anh
- Nắm chặt tay nhau - Chap 2: Vòng đời đưa đẩy
- Nắm chặt tay nhau - Chap 3: Lạc Lõng
- Nắm chặt tay nhau - Chap 4: Tiểu Phong chết rồi sao
- Nắm chặt tay nhau - Chap 5: Em của ngày hôm qua
- Nắm chặt tay nhau - Chap 6: Chịch xã giao
- Nắm chặt tay nhau - Chap 7: Sốc
- Nắm chặt tay nhau - Chap 8: Ngăn cản
- Nắm chặt tay nhau - Chap 9: Tạm biệt
- Nắm chặ tay nhau - Chap 10: Rơi nước mắt
- Nắm chặt tay nhau - Chap 11: Khanh lì lợm
- Nắm chặt tay nhau - Chap 12: Điệp khúc buồn
- Nắm chặt tay nhau - Chap 13: Mù Quáng
- Nắm chặt tay nhau - Chap 14: Valentine Máu
- Nắm chặt tay nhau - Chap 15: Tựa như tình yêu
- Nắm chặt tay nhau - Chap 16: Cái xác không hồn
- Nắm chặt tay nhau - Chap 17: Giá như
- Nắm chặt tay nhau - Chap 18: Đừng sợ
- Nắm chặt tay nhau - Chap 19: Như một giấc mơ
- Nắm chặt tay nhau - Chap 20: Anh là ai
- Nắm chặt tay nhau - Chap 21: Bước tới
- Nắm chặt tay nhau - Chap 22: Ánh sáng
- Nắm chặt tay nhau - Chap 23: Khanh em xin lỗi
- Nắm chặt tay nhau - Chap 24: Gặp lại
Leave a Reply