Truyện gay: Đôi bạn nối khố – Chương 33
Tác giả: huty
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Cả đám ngồi túm tụm quanh chiếc bàn gỗ giữa sân nhà họ Nghiệp mà ngắm trăng, ngắm sao đêm, ở giữa bàn là một nồi chè khoai môn trông vô cùng khí thế. Dì Mộc Miên ngồi ở không xa đó đang vô cùng vui vẻ trò chuyện với dì Sen – mẹ An Nhiên, thỉnh thoảng liếc mắt về phía họ.
Cả đám hì hục ăn được một lúc thì Mai Tiểu Băng ngẩn mặt, đưa mắt nhìn An Bình cùng Kì Duyên đang gây nhau ở không xa đó, sau đó cười cười nói với An Nhiên và Thiệu Đăng:
– Xem ra em trai và em gái của hai người là oan gia từ nhỏ hả?
An Nhiên chống cùi trỏ lên bàn, tay vân vê cằm, còn ánh mắt thì trông về phía hai đứa nhóc kia, lơ đễnh nói:
– Trông vậy chứ đứa nào vắng thì đứa kia buồn như muốn sắp chết đấy chứ!
– Vậy mà vui ha! Như hai cậu vậy!
Lời nói của Mai Tiểu Băng bất giác khiến An Nhiên nhìn người ngồi đối diện mình, Nghiệp Thiệu Đăng cũng vừa đó nhìn cậu, hai người giao ánh mắt nhưng không xẹt được tia lửa điện nào, như hai chất trùng thuộc tính hóa học gặp nhau nên không gây ra phản ứng, An Nhiên biếng nhác thở dài một cái rồi nhìn đó đây.
Nhìn quanh bàn, cậu đột nhiên để ý tới Trịnh Huyền Mi, cô ta lúc nào cũng im lặng một cách kì lạ, đôi mắt u buồn lúc nào cũng nhìn xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Nhìn thấy,An Nhiên cũng buộc miệng hỏi han vài câu:
– Huyền Mi không sao chứ?
Trịnh Huyền Mi hơi bất ngờ ngẩn mặt sau đó thì khẽ lắc đầu, đáp:
– Không có sao, chỉ là tôi…hơi mệt một chút…
– À quên nữa, còn chuyện của ba cậu ra sao rồi? Thiệu Đăng mấy ngày trước có nói với tôi.
Lúc này Nghiệp Thiệu Đăng thay Trịnh Huyền Mi lên tiếng:
– Một bác sĩ có tiếng bên Mĩ đồng ý phẫu thuật tim cho ba cô ấy với cơ hội thành công rất cao nên vừa hôm trước người nhà cô ấy đã chuyển đi rồi. Bây giờ chỉ còn việc đợi chờ tin tốt thôi, tôi thấy Huyền Mi còn lo âu nhiều nên quyết định rủ cô ấy về quê chơi cho khuây.
An Nhiên khẽ gật đầu.
– Vậy thì tốt, vậy thì tốt…
Tuấn An lúc đầu cuộc tới giờ vẫn hì hục ăn, trông món ngon rất hợp khẩu vị nên cậu ta ăn đến tận ba chén, ăn xong thì vỗ bụng phình phịch quay sang Quốc Đại tấm tắc nói:
– Chè ngon thật! Đúng là tay nghề mẹ của Thiệu Đăng có khác!
Câu nói vừa thốt lên khiến An Nhiên thoạt giật mình, cậu đưa mắt nhìn sang Nghiệp Thiệu Đăng, ánh mắt kia vẫn u lạnh không rõ cảm xúc, sau vài giây hắn lập tức quay sang Tuấn An nói:
– Dì Mộc Miên không phải mẹ của tôi!
Tuấn An hơi nhướng mày, hỏi lại:
– Vậy là gì của cậu?
– Mẹ kế! – Hắn không chần chừ đáp.
– Vậy mẹ ruột của cậu đâu?Aaa…
Tuấn An vừa mở miệng đã bị Quốc Đại đạp một cú đau liền lườm mắt sang nhìn cậu ta, Quốc Đại biết điều hơn liền nói giãn hòa bầu không khí, mục đích cũng muốn Nghiệp Thiệu Đăng quên đi câu hỏi.
– Nhà cậu cũng chơi kiểng sao? Tôi thấy có hai cây tùng cổ thụ dáng rất đẹp, chắc giá của nó rất đắt đỏ?
Nghiệp Thiệu Đăng ngồi thư thái, trầm giọng đáp:
– Ông ta bỏ mười tỷ để mua chúng! Đúng là ngu xuẩn, tôi đã từng đốn hết mấy cái cây ngoằn ngoèo kia đưa cho nhà An Nhiên làm củi đốt, không hiểu sao ông ta vẫn cứ mua!
Không chỉ có An Nhiên, cả bọn đều sửng sốt.
– Cậu đốn mấy cây kiểng hàng tỷ này để làm củi sao? Còn “ông ta”? “Ông ta” là ba của cậu sao? – Tuấn An ngở nghệch hỏi.
Nghiệp Thiệu Đăng bình thản nhâm nhi trà, hắn không để ý rằng bấy giờ mặt An Nhiên đã cứng lại. Mai Tiểu Băng ngồi kế bên một mực thủ thỉ:
– Nhà cậu đã đốt bao nhiêu tỷ rồi An Nhiên?
An Nhiên nuốt khan, cậu không hề biết đám củi mà lúc trước Nghiệu Đăng đem cho mình lại chính là mấy cây tùng đáng giá hàng tỷ đồng, khó trách sau thời gian đó mặt mài hắn đều trở nên thảm hại, đương nhiên là bị Nghiệp Thiệu Hiên – ba hắn đánh tới mức sống dở chết dở. Nhưng Thiệu Đăng rất không biết sợ đòn, hết lần này tới lần khác đều chống đối, khiến dì Mộc Miên khóc lên khóc xuống mới giữ toàn mạng được cho hắn. An Nhiên dần dần hiểu được vì sao Nghiệp Thiệu Đăng khi lên cấp ba lại là nỗi sợ của toàn thể bọn côn đồ, hắn dường như không biết sợ đau và sợ đòn, vì vốn từ nhỏ đã được “huấn luyện” rất trâu bò rồi.
Lúc này, ngay cả tên đại phá gia chi tử Đào Triệu Tuyển lúc này cũng há hốc mồm chịu thua, nhìn nhìn Nghiệp Thiệu Đăng mà thoáng thấy kiêng dè hơn trước.
Nghiệp Thiệu Đăng đặt li trà xuống bàn, lại cất giọng thản nhiên:
– Phải, ông ấy là ba tôi, nhưng thà rằng tôi không có người ba như vậy…
– Thiệu Đăng!!
Một giọng nói từ xa vang lên, tất cả nhìn về phía hai người phụ nữ đang ngồi gần đó. Dì Mộc Miên nghiêm mặt nhấn giọng nhìn Thiệu Đăng như muốn cảnh báo cậu không được xúc phạm tới ba mình. Nghiệp Thiệu Đăng cười khẩy, lại như không để ý. Không khí lúc này đã lạnh lẽo bất thường, không phải vì sương xuống mà chính vì đôi mắt như muốn hóa băng cảnh vật kia. An Nhiên hiểu rõ, mỗi lần nhắc tới ba mình, Nghiệp Thiệu Đăng đều có chung một thái độ, đó chính là khinh bỉ.
Đào Triệu Tuyển thấy không khí căng thẳng, đột nhiên lại nổi máu chó điên, nói:
– Tao đoán là ba mày đuổi mẹ mày đi để cưới vợ mới nên mày hận ông ấy như vậy?
Cả năm đôi mắt tròn xoe đều dồn lại phía Đào Triệu Tuyển, An Nhiên là người sấn qua nắm cổ áo gã trước, rít qua kẽ răng, nói:
– Nếu không muốn tối nay ngủ ngoài ngầm cống thì tốt nhất im mõm chó lại cho tao!
– Tao chỉ đang suy đoán thôi, nếu không phải thì thôi, có cần phản ứng…
Gã chưa nói xong thì đã bị hất nước trà vào mặt, Đào Triệu Tuyển trợn mắt nhìn về phía Nghiệp Thiệu Đăng, cứ như hành động vừa ban nãy là không phải của hắn, Nghiệp Thiệu Đăng bình thản châm tiếp một li trà sau đó thì thản nhiên nói:
– Rừng nào cọp đó, mày nghe câu này chưa? Đang ở nhà tao thì tốt nhất đừng có nói chuyện hay làm gì khiến cho tao bực, chuyện lần trước với An Nhiên mày nghĩ tao dễ dàng với mày như vậy?
Đào Triệu Tuyển có chút run sợ khi nghĩ tới quá khứ, sau đó gã im lặng, ngoan ngoãn như một con mèo, không nói gì nữa.
– Thiệu Đăng…
Trịnh Huyền Mi đột nhiên kéo tay Nghiệp Thiệu Đăng, hắn nhìn sang cô gái nhỏ, bất giác bao nhiêu lửa giận trong mắt đều biến mất và thay vào đó là những tia ấm áp khác thường. An Nhiên thấy được, liền quay mặt đi không muốn nhìn cảnh tượng.
Trịnh Huyền Mi rỉ rịt gì đó với Nghiệp Thiệu Đăng, sau đó hắn liền nhỏ giọng nói:
– Để anh dẫn em đi!
– Không cần…
– Vậy em đi đi, nhớ cẩn thận!
– Em biết rồi!
Sau đó cô ta lại quay sang rỉ rịt với Mai Tiểu Băng, Mai Tiểu Băng nghe xong thì liền ngoác miệng hô lớn:
– Ừ, nãy giờ tôi cũng mắc tiểu lắm rồi, chúng ta cùng đi chung!
Cả bọn con trai đều cứng mặt lại, kẻ ôm đầu, kẻ quay mặt đi ngắm trời trăng mây đất. Riêng An Nhiên thở dài, liếc nhìn Mai Tiểu Băng rồi lại nhìn gương mặt như quả gấc của Trịnh Huyền Mi, thầm thương cảm. Trịnh Huyền Mi đúng là chọn sai bạn mà chơi rồi.
Sau khi hai người vừa bước đi, Đào Triệu Tuyển cũng đứng dậy.
– Tao đi rửa mặt!
Tất cả đều im lặng, chỉ có Tuấn An không hứng thú nói:
– Tự mày đi, báo cáo làm ếu gì?
– WC nam ở đâu?
Tuấn An liền sửng cố mắng:
– Mọe! Mày tưởng ở đây là trường học sao? Làm ếu gì có WC nam hay nữ?
Đào Triệu Tuyển hừ một cái sau đó quay quắt tìm bóng dáng của Mai Tiểu Băng rồi hồ hởi chạy theo.
– Tiểu Băng, đợi với…tôi cũng muốn đi!!!
————
Thuộc truyện: [Full] Đôi bạn nối khố – by huty
- Đôi bạn nối khố - Chương 2
- Đôi bạn nối khố - Chương 3
- Đôi bạn nối khố - Chương 4
- Đôi bạn nối khố - Chương 5
- Đôi bạn nối khố - Chương 6
- Đôi bạn nối khố - Chương 7
- Đôi bạn nối khố - Chương 8
- Đôi bạn nối khố - Chương 9
- Đôi bạn nối khố - Chương 10
- Đôi bạn nối khố - Chương 11
- Đôi bạn nối khố - Chương 12
- Đôi bạn nối khố - Chương 13 - 14
- Truyện gay: Đôi bạn nối khố - Chương 15 - 16
- Đôi bạn nối khố - Chương 17
- Đôi bạn nối khố - Chương 18
- Đôi bạn nối khố - Chương 19
- Đôi bạn nối khố - Chương 20
- Đôi bạn nối khố - Chương 21
- Đôi bạn nối khố - Chương 22
- Đôi bạn nối khố - Chương 23
- Đôi bạn nối khố - Chương 24
- Đôi bạn nối khố - Chương 25
- Đôi bạn nối khố - Chương 26
- Đôi bạn nối khố - Chương 27
- Đôi bạn nối khố - Chương 28 - 29
- Đôi bạn nối khố - Chương 30 - 31
- Đôi bạn nối khố - Chương 32
- Đôi bạn nối khố - Chương 33
- Đôi bạn nối khố - Chương 34
- Đôi bạn nối khố - Chương 35
- Đôi bạn nối khố - Chương 36
- Đôi bạn nối khố - Chương 37 - 38
- Đôi bạn nối khố - Chương 39 - 40
- Đôi bạn nối khố - Chương 41
- Đôi bạn nối khố - Chương 42 - 43
- Đôi bạn nối khố - Chương 44
- Đôi bạn nối khố - Chương 45 - 46 - 47
- Đôi bạn nối khố - Chương 48 - 49 - 50
- Đôi bạn nối khố - Chương 51 - 52
- Đôi bạn nối khố - Chương 53 - 54
- Đôi bạn nối khố - Chương 55 - 56
- Đôi bạn nối khố - Chương 57 - 58
- Đôi bạn nối khố - Chương 59 - 60
- Đôi bạn nối khố - Chương 61 - 62
- Đôi bạn nối khố - Chương 63
- Đôi bạn nối khố - Chương 64
- Đôi bạn nối khố - Chương 65 - 66
- Đôi bạn nối khố - Chương 67 - 68
- Đôi bạn nối khố - Chương 69 - 70
- Đôi bạn nối khố - Chương 71 - 72
- Đôi bạn nối khố - Chương 73 - 74
- Đôi bạn nối khố - Chương 75 - 76
- Đôi bạn nối khố - Chương 77 - 78
- Đôi bạn nối khố - Chương 79
- Đôi bạn nối khố - Chương cuối
- Đôi bạn nối khố - Chương Ngoại Truyện
Leave a Reply