Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 29: Giải quyết dứt điểm – Phần 1
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Trong lúc cả nhà Quỳnh Nga đang đứng ngồi không yên ngoài phòng cấp cứu để chờ đợi và hy vọng câu nói bình an của bác sĩ cho tình hình của ông Lý Khang thì Hoàng Dương và Minh Hàn đi đến nghĩa trang.
Ngày đầu năm, nghĩa trang lác đác bóng người. Lần đầu tiên đặt chân đến mộ của mẹ và cậu Minh Hàn, Hoàng Dương không hiểu sao anh lại cảm thấy hồi hộp. Điều đáng nói là cảm giác ấy không hề có khi anh đối diện với ông Minh Nhật – bố Minh Hàn. Phải chăng là bởi cái lời thề mà cậu Minh Hàn đã đặt ra? Mặc dù Minh Hàn đã nói rằng lời thề ấy đã bị hoá giải và Hoàng Dương cũng không tin vào quỷ thần cho lắm nhưng ám ảnh về lời thề ấy trong anh vẫn không sao xoá đi được.
– Mộ của mẹ và cậu em ở đằng kia! – Minh Hàn chỉ về hướng Nam và nói.
Hoàng Dương gật đầu, cười nhẹ đi theo Minh Hàn.
Chẳng mấy chốc, hai ngôi mộ khá đặc biệt đã hiện ra trước mắt anh. Minh Hàn thắp hương cho hai ngôi mộ ấy rồi chỉ vào ngôi mộ đã lâu năm, bên trên có trồng hoa hướng dương, nói:
– Đây là mộ của mẹ em! Em cũng chưa từng được gặp mẹ bao giờ!
Hoàng Dương nhìn những cây hướng dương đang đung đưa trong gió cùng bức ảnh người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trên tấm bia:
– Mẹ em rất thích hoa hướng dương đúng không? Chẳng trách tại sao trong vườn nhà em chỉ trồng hoa hướng dương.
Minh Hàn gật đầu:
– Đúng vậy! Nhưng đó chỉ là một phần thôi. Hoa hướng dương trong vườn là chị Minh Hà cho người trồng, chị ấy giống mẹ về mọi thứ.
Hoàng Dương im lặng, anh ngắm bức ảnh một lần nữa, nghe Minh Hàn nói tiếp:
– Dạo trước, khi chị Minh Hà bị ép phải kết hôn với anh, chị ấy đã tới đây khóc cả đêm và đã làm cho người ta sợ hết hồn vì tưởng rằng đó là mẹ em hiện hình.
Hoàng Dương phì cười nhưng cũng thấy điều đó hoàn toàn dễ hiểu. Nếu không biết rõ thì nhìn bức ảnh kia, không ai không nói rằng đó là ảnh của Minh Hà.
Chỉ vào ngôi mộ bên cạnh với những cây phong lan, Hoàng Dương hỏi:
– Đây là mộ của cậu em phải không?
Minh Hàn cười nhẹ:
– Cậu em không thích hoa nhưng vì cô Thanh Hương thích hoa phong lan nên trước khi mất, cậu em nói hãy trồng hoa phong lan trên mộ của cậu để cậu có cảm giác như cô ấy đang ở bên mình.
Hoàng Dương lặng nhìn bức ảnh người đàn ông trung niên lạnh lùng trên ngôi mộ rồi lại nhìn Minh Hàn. Hai người ấy thực sự không khác nhau là bao, có chăng là Minh Hàn trắng hơn và đôi mắt thì hút hồn người ta hơn mà thôi. Bây giờ thì anh đã hiểu tại sao Đào Thanh Phong khi mới gặp Minh Hàn lại có thái độ như vậy.
Hoàng Dương khấn lạy trước mộ. Anh không quen khấn bái gì nên chỉ nói vài lời từ đáy lòng mình mà thôi.
Thấy khuôn mặt đượm chút ưu tư của Hoàng Dương, Minh Hàn nhìn anh mỉm cười:
– Cậu em rất nghiêm khắc cũng bởi cậu rất thương em. Chỉ cần là em thích thì cậu sẽ vui vẻ đồng ý thôi!
Hoàng Dương nắm lấy tay Minh Hàn, nhìn sâu vào đôi mắt biết cười với một người duy nhất, nói:
– Nhưng cậu em đã mất, liệu cậu còn có thể hiểu cho chúng ta nữa không?
Minh Hàn sửa lại mấy sợi tóc rối trên trán Hoàng Dương, hướng lòng theo từng cơn gió nhẹ, lẳng lặng không nói gì.
– Hơn nữa, cho dù cậu em chấp nhận để em yêu thì cũng chẳng thể vui vẻ khi em yêu một người đàn ông. – Hoàng Dương nói tiếp.
Minh Hàn nghe vậy thì phì cười, cốc nhẹ lên đầu anh:
– Anh ngốc! Sao kinh doanh thì anh giỏi vậy, thế mà…..
Hoàng Dương thấy khó hiểu:
– Em cười gì chứ? Anh nói gì sai hay sao?
Minh Hàn lắc đầu, cười nói:
– Không lẽ anh nói đúng? Anh thấy thái độ của ông với chúng ta thế nào? Ông có để ý gì đến chuyện đồng tính hay không?
Hoàng Dương nói:
– Ý em là cậu cũng giống đại ca sao?
Minh Hàn mỉm cười, chưa trả lời câu hỏi của anh, nói:
– Anh có biết vì sao lần đầu tiên anh nói anh yêu em, một người cùng giới, em không hề có thái độ khác lạ không?
Hoàng Dương nhớ lại biểu hiện lần ấy của Minh Hàn, đáp:
– Có phải là do lúc đó với em mọi thứ đều là hư vô không?
Minh Hàn gật đầu, nhìn vào bức ảnh cậu nói:
– Đó chỉ là một phần thôi. Nguyên nhân chính là do cậu em.
Hoàng Dương càng nghe càng thấy lạ:
– Do cậu em sao?
Minh Hàn khẳng định:
– Phải! Cậu em là con nuôi của ông nên có tư tưởng rất giống ông. Chỉ vì thất bại trong tình trường cậu mới trở nên lãnh đạm như vậy thôi. Cậu hoạt động cả trong lĩnh vực nghệ thuật nên quen không ít người đồng tính, vì vậy, ngay từ nhỏ em đã biết thế nào là tình yêu không ranh giới, không khoảng cách, không phân biệt.
Hoàng Dương buồn buồn nói:
– Thế nên khi nghe anh tỏ tình em cũng chỉ cảm thấy như nghe một người con gái tỏ tình phải không? Mà việc đó thì em đã nghe đến nhàm tai nên không có gì là lạ cả.
Minh Hàn mỉm cười:
– Nhưng kết quả là anh đã hơn tất cả họ đó thôi. Anh còn chưa thoả nguyện sao?
Hoàng Dương cười tươi rồi hai người vái trước mộ một lần nữa trước khi rời đi.
Những cánh hoa phong lan buông mình theo gió như để đưa tiễn hai người.
Hoàng Dương lái xe về nhà ông Minh Nhật vì anh muốn cải thiện mối quan hệ giữa Minh Hàn và bố. Tất nhiên Minh Hàn đi theo anh dẫu chẳng vui vẻ gì.
Hoàng Dương lái xe về nhà ông Minh Nhật vì anh muốn cải thiện mối quan hệ giữa Minh Hàn và bố. Tất nhiên Minh Hàn đi theo anh dẫu chẳng vui vẻ gì.
Sau màn chào hỏi và chúc sức khoẻ đầu năm, hầu như Minh Hàn không nói gì ngoài vài lời với Minh Hà. Minh Hàn không ghét bỏ ông Minh Nhật và người mẹ kế song cũng chẳng ưa gì họ. Ngược lại thì người mẹ kế cũng không thể hào hứng khi nhìn thấy bộ mặt lạnh như băng giá của Minh Hàn, trước khi nói câu nào, bà ta phải cân nhắc rất kĩ càng như thể Minh Hàn sẽ đưa bà ta ra đường bất cứ lúc nào vậy.
– Bà có gì không vui sao mà làm mặt như đưa đám vậy? – Ông Minh Nhật nhìn vợ mình và nói với giọng hơi khó chịu.
Minh Hàn cười khẩy, im lặng nhìn ra ngoài. Hoàng Dương thì thừa hiểu nguyên nhân là từ đâu nhưng anh không muốn nhắc tới chuyện này ngày đầu năm, anh cười trừ:
– Có lẽ đêm qua thức khuya nên dì còn hơi mệt!
Minh Khang nheo mắt nhìn Minh Hàn rồi nhìn mẹ mình, cười tươi nói với ông Minh Nhật:
– Con vẫn thấy mẹ đang rất vui mà bố. Hôm nay nhà mình đông đủ thế này không vui sao được, phải không mẹ?
Mẹ Minh Khang dẫu lòng nghĩ khác song vẫn gượng cười:
– Phải!
Minh Khang thấy vậy, nói tiếp:
– Mẹ con cười tươi vậy mà bố!
Người mẹ kế nghe vậy thì đỏ mặt, nụ cười của bà được gọi là tươi thì chắc không có nụ cười nào “héo” hết. Minh Hà và Hoàng Dương phải phì cười trước câu nói của Minh Khang trong khi ông Minh Nhật thì thở dài, còn Minh Hàn vẫn không có biểu hiện gì.
– Bố mẹ cháu cho phép chuyện của hai đứa rồi à? – Ông Minh Nhật hỏi.
Hoàng Dương gật đầu cười:
– Vâng ạ! Bố con có một điều kiện nhỏ thôi.
Ông Minh Nhật lấy làm thắc mắc:
– Điều kiện gì?
Hoàng Dương nghĩ lại điều đó thấy vui hẳn lên:
– Bí mật! Đến ngày cưới của chúng con, mọi người sẽ biết thôi ạ.
Minh Khang thoáng ngạc nhiên rồi vui vẻ nói:
– Hai anh sẽ cưới thật sao? Anh Hoàng Dương sướng quá ha, đây là lần thứ ba anh được làm chú rể rồi nhé!
Hoàng Dương cười:
– Lần trước đâu có thể tính được hả em?
Ông Minh Nhật thì không vui như Minh Khang, nhìn sâu vào mắt Minh Hàn, nhẹ nhàng nói:
– Con muốn tổ chức lễ cưới thật ư?
Với ông Minh Nhật thì dường như Minh Hàn nói nửa câu đã nhiều, chỉ gật đầu, không đáp.
Hoàng Dương vẫn không ngừng cười, nhưng khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút:
– Hy vọng bố và dì đồng ý cho chúng con!
Minh Hàn nắm tay Hoàng Dương, nhìn anh mỉm cười, cảm giác như mọi thứ xung quanh không hề có ý nghĩa gì, sự chấp thuận của ông Minh Nhật không còn quan trọng nữa.
Ông Minh Nhật nhìn ánh mắt Minh Hàn dành cho Hoàng Dương như lạc vào thế giới của họ, ông cúi đầu, lẳng lặng không nói gì.
Minh Khang không muốn không khí im lặng này cứ tiếp diễn, cậu hướng mọi người sang chuyện khác:
– Bố à, chúng ta thử tính xem nên đi chơi ở đâu trong những ngày sắp tới. Tết năm ngoái đã không vui gì rồi.
Minh Hà ngay lập tức ủng hộ:
– Đúng rồi đó!
Quay sang Minh Hàn, chị nói tiếp:
– Minh Hàn! Em muốn đi đâu?
Thế rồi, mọi người cùng nhau đưa ra những địa điểm lý thú cho ngày đầu năm. Cả nhà nói chuyện vui vẻ hơn, khoảng cách ban đầu được giảm bớt. Dường như ông Minh Nhật cũng đã coi Hoàng Dương như một đứa con trong gia đình vậy.
Tối hôm ấy, sau khi trở về từ nhà ông Minh Nhật, Hoàng Dương và Minh Hàn nắm tay nhau bước chậm rãi trên cây cầu của lịch sử ngắm dòng sông Hồng êm đềm chảy trong ngày đầu năm.
– Trước đây, chẳng bao giờ anh đến cây cầu này. Hay nói đúng hơn là đi ngang qua nhưng anh không thể hiểu vì sao người ta gọi nó là ký ức của Hà Nội. Song từ lần đầu tiên được thấy em thì với anh mọi thứ về cây cầu này hoàn toàn khác. – Hoàng Dương hướng ánh mắt đến phía xa xa và nói.
Minh Hàn mỉm cười nhìn anh rồi giọng trầm lắng hơn:
– Em cũng không biết từ khi nào em thường xuyên lui tới cây cầu này nữa. Chỉ biết rằng nó giúp em cân bằng tâm lý mỗi khi em phải kiềm chế tình cảm của bản thân mình.
Hoàng Dương nghe vậy thấy lòng nhói đau. Nghĩ đến tuổi thơ không một ngày vui của Minh Hàn, anh vừa xót xa vừa càng thêm yêu con người đang đứng trong vòng tay anh và nguyện sẽ làm hết mình để nụ cười mãi mãi hiện hữu trên môi Minh Hàn.
– Từ nay trở đi, em không cần kiềm chế cảm xúc nữa, hãy để cho nó được bộc lộ một cách tự nhiên đi em! – Giọng trầm ấm, Hoàng Dương nói.
Minh Hàn im lặng để cho những cơn gió lạnh vuốt ve khuôn mặt mình. Không phải Minh Hàn không muốn cho cảm xúc được giải phóng mà đơn giản mỗi lần cảm xúc trong Minh Hàn bột phát là một lần sóng gió nổi lên, kẻ mất người còn, kẻ sống người chết. Lần đầu tiên là đám người của Hoàng Lâm; lần thứ hai khi trái tim được đánh thức, Minh Hàn trở thành người yêu của Hoàng Dương khiến anh phải bỏ nhà ra đi và nhập viện hôn mê hai tháng liền sau đó; đến lần thứ ba là lòng thù hận trỗi dậy, Minh Hàn khiến cho cả nhà Quỳnh Nga chao đảo, chưa rõ sẽ tan tành đến mức nào.
Nghĩ tới đó, Minh Hàn liền nói:
– Anh có muốn biết trong những ngày qua em đã làm những gì không?
Hoàng Dương đã muốn biết từ rất lâu, song chỉ vì anh tin tưởng Minh Hàn không bao giờ giấu anh điều gì, khi nào thích hợp Minh Hàn sẽ nói cho anh nên anh không hỏi mà thôi. Lúc này, nghe Minh Hàn hỏi vậy, Hoàng Dương gật đầu.
Đôi mắt trở nên lạnh lẽo hơn, Minh Hàn chậm rãi nói:
– Em biết em không nói thì anh cũng đã đoán ra. Thực sự khi nhìn Quỳnh Nga hành hạ anh và nghe những lời nói lẳng lơ của cô ta tối hôm đó em đã định giết chết cô ta ngay lập tức. Nhưng nghĩ lại thì cũng chỉ vì cô ta yêu anh nên em đã không hạ sát.
Hoàng Dương nhớ lại đêm đó, anh không khỏi cảm thấy hơi rùng mình.
Một thoáng im lặng, Minh Hàn nói tiếp:
– Tuy nhiên tội chết có thể tha, còn tội sống thì không thể. Em chưa bao giờ cho phép và bỏ qua cho kẻ nào dám động chạm dù chỉ một sợi tóc đến người em yêu quý. Và em đã tìm đến Khánh Ly vì điều đó.
Thế rồi, Minh Hàn tiếp tục kể cho Hoàng Dương về mọi thứ. Cuối cùng Minh Hàn nói:
– Cho Đức Thành ngồi bóc lịch cả đời thì em có thể làm được, còn việc hợp thức hoá số tài sản đó nằm ngoài khả năng của em. Thế nhưng, em tin anh có thể làm được.
Hoàng Dương nghĩ rất nhanh, mỉm cười:
– Chuyện đó không khó lắm. Như em nói, hiện tại ông Lý Khang phải nhập viện thì càng dễ hơn, vợ ông ta sẽ không thể làm gì ngoài việc dâng số cổ phần cho chúng ta.
Minh Hàn cười tinh quái:
– Và như vậy anh sẽ yên yên ổn ổn ngồi lên ghế Chủ tịch tập đoàn Khang Thịnh.
Hoàng Dương ngây người trước lời Minh Hàn rồi cười tươi:
– Em đã biết rồi sao? Người anh yêu giỏi quá đi thôi!
Nguyên trong tập đoàn Khang Thịnh thì ông Lý Khang có khoảng 70% số cổ phần. 30% cổ phần còn lại nằm trong tay rất nhiều cổ đông khác. Và sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như phần lớn số cổ đông ấy không phải do Hoàng Dương đứng sau. Tổng số cổ phần anh có ở đó khoảng 20%. Bây giờ, Minh Hàn giúp anh có được thêm 30% cổ phần nữa từ ông Lý Khang thì tất nhiên anh có thể danh chính ngôn thuận trở thành người đứng đầu tập đoàn Khang Thịnh. Còn tại sao Minh Hàn biết Hoàng Dương là người đứng sau đám người kia thì không khó. Khi tập đoàn Thiên An có nguy cơ bị hai tập đoàn kia lấn át, Minh Hàn biết chắc chắn Hoàng Dương sẽ chẳng ngồi yên chờ kẻ địch đến phá nên khi điều tra về tập đoàn Khang Thịnh, Minh Hàn không ngạc nhiên lắm về nguồn thông tin này.
Minh Hàn véo nhẹ vào má anh, cười nói:
– Anh cũng giỏi nịnh quá đi thôi!
Hoàng Dương ôm lấy Minh Hàn, cười:
– Anh tốn bao công sức mới có thể lấy được 20% cổ phần trong khi em chỉ mất một buổi tối đã……
Minh Hàn hôn lên môi để lại câu nói còn dang dở của anh rồi nói:
– Không thể nói như vậy được. Việc anh làm là kinh doanh một cách chân chính, còn em là dùng những tiểu xảo để thắng trong ván bài đỏ đen. Nếu không phải bất đắc dĩ thì em không dùng cách đó đâu.
Hoàng Dương ừm một tiếng, nhẹ nhàng nói:
– Thật ra thương trường cũng không khác một ván bài là bao. Ở đó người ta lừa lọc nhau, gài bẫy nhau, kẻ thắng là người biết nắm lấy điểm yếu của người khác để điều khiển người đó theo ý mình giống như em điều khiển những con bài vậy.
Minh Hàn gật đầu:
– Hy vọng sau lần này Quỳnh Nga sẽ rút ra được một bài học.
Hoàng Dương nói:
– Nếu được như vậy thì không gì bằng nhưng anh nghĩ với bản tính của cô ta thì điều đó dường như là không thể. Có lẽ bây giờ cô ta đang tính xem làm thế nào để trả thù hai chúng ta.
Minh Hàn thản nhiên mỉm cười nói:
– Vậy anh đã sẵn sàng đấu với cô ta chưa?
Hoàng Dương cười tươi:
– Không lẽ có thể chưa hay sao?
Minh Hàn gật đầu hài lòng, dựa vào vai anh rồi cả hai ngắm cảnh Hà Nội về đêm.
Ngược dòng thời gian để trở lại với sáng nay, ông Lý Khang mau chóng được đưa đi cấp cứu.
– ANH BIẾN ĐI ĐÂU RỒI HẢ? BỐ NHẬP VIỆN RỒI ANH BIẾT KHÔNG? – Quỳnh Nga tức giận hét lên trong điện thoại sau khi phải nghe mấy hồi tút tút kéo dài và tắt máy ngay sau đó.
– Đức Tuấn đang ở đâu vậy? Nó sắp tới chưa con? – Mẹ Quỳnh Nga sụt sùi hỏi trong lúc chờ đợi ngoài hành lang bệnh viện.
Quỳnh Nga gắt:
– Con có phải là cái đuôi của anh ta đâu mà biết. Vài ngày không về nhà chắc chắn là vì đi tìm cái mụ vợ nghèo kiết xác ấy rồi.
Người mẹ im lặng, gục mặt xuống cho hai dòng lệ tuôn rơi kèm theo một niềm ân hận khó nói nên lời.
– Haizz!…. – Đức Thành thở dài và đứng dựa lưng vào cánh cửa phòng bệnh.
Quỳnh Nga không muốn thời gian chờ đợi kéo dài như vô tận, cô ta tranh thủ làm rõ những thắc mắc trong đầu mình bằng việc mở lại tờ giấy đã khiến ông Lý Khang ra nông nỗi này để xem rốt cuộc nó là gì mà có sức mạnh ghê gớm đến vậy. Và vừa đọc được vài dòng đầu thì mặt Quỳnh Nga đã biến sắc, cô ta đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Đức Thành.
BỐP!!! – Ánh mắt toé lửa và đầy giận dữ, Quỳnh Nga đã tát mạnh vào mặt em trai của mình và để lại trên đó hình bàn tay năm ngón.
– TAO ĐÃ NÓI VỚI MÀY THẾ NÀO? MÀY MUỐN CẢ CÁI NHÀ NÀY RA ĐƯỜNG HẢ?
Đức Thành nín thinh không đáp, đôi tay muốn đưa lên xoa bớt sự bỏng rát trên khuôn mặt nhưng chẳng thể bởi nó đã sớm gãy. Hắn cúi gằm mặt xuống, lòng giận trời oán đất cho cái xui xẻo của hắn.
Mẹ Quỳnh Nga đột nhiên thấy Quỳnh Nga tát Đức Thành và giận đến tím mặt như vậy thì rất đỗi sửng sốt, vội vàng đến bên Đức Thành, hỏi Quỳnh Nga:
– Có chuyện gì không từ từ nói được sao mà con lại đánh nó như vậy?
Quỳnh Nga ném thẳng tờ giấy về phía mẹ mình, nói:
– Mẹ tự xem đi!
Mẹ Quỳnh Nga cúi xuống nhặt tờ giấy đang trên đà rơi xuống đất. Không khác Quỳnh Nga là mấy, khi vừa lướt qua nội dung thì người bà ta đã run lên:
– Thế này….là…thế…nào…hả Đức Thành? Tại sao…con…con….
Đức Thành chưa biết nói gì thì Quỳnh Nga đã đáp thay lời:
– Còn thế nào nữa? Là tại mẹ nuông chiều nó đấy. Mẹ nhìn nó xem có ra hồn người nữa không?
Chỉ tay vào mặt Đức Thành, Quỳnh Nga nói tiếp:
– Mày làm gì mà để bị đánh cho đến mức này? Không lẽ mày chưa biết nó là ai sao mà còn dây dưa với nó?
Đức Thành tiếp tục câm nín cho Quỳnh Nga xả hơi giận nhưng cũng không được bao lâu thì….
—————–
Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 2: Những bản hợp đồng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 3: Làm dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 4: Người trợ thủ đắc lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 13: Định kiến xã hội
- Hoán đổi cô dâu - Chương 14: Thiếu phụ bên bờ biển
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 18: Anh là cuộc sống của em
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 21: Khởi đầu mới
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 23: Kế hoạch hoàn hảo
- Hoán đổi cô dâu - Chương 24: Mùa xuân và tình xuân
- Hoán đổi cô dâu - Chương 25: Không khoan nhượng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 28: Đấu trí đấu lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 4
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 5
- Hoán đổi cô dâu - Chương 30
- Hoán đổi cô dâu - Chương 31: Giả người giả cảnh ra đi
- Hoán đổi cô dâu - Chương 32
- Hoán đổi cô dâu - Chương 33
- Hoán đổi cô dâu - Chương 34
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35 (tt)
Leave a Reply