Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 27: Hành Động – Phần 2
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Cho xe đi nhanh hơn, Hoàng Dương nói:
– Vì anh thấy hơi bất ngờ thôi, Đức Tuấn đâu có việc gì để vào công ty chúng ta.
Minh Hàn nhẹ nhàng nói:
– Là em làm anh ta phải đến đó!
Dấu chấm hỏi to đùng in trên trán Hoàng Dương, anh đang chờ lời giải thích của Minh Hàn.
Nguyên Minh Hàn đưa cho Đức Tuấn một mảnh giấy ghi nơi ở của Khánh Ly và Đức Tuấn liền đi ngay. Thế nhưng, mảnh giấy đó lại là một câu đố. Lòng nóng như lửa đốt song Đức Tuấn hiểu rằng anh phải giải được câu đố ấy mới có thể tìm ra nơi ở của Khánh Ly. Thoạt đầu vì nóng vội nên anh chẳng thể nghĩ ra được cái gì. Cho đến khi tĩnh tâm lại thì Đức Tuấn cũng tìm được ra đầu mối là tập đoàn Thiên An. Thế nên, bây giờ Đức Tuấn mới có thể đến đây trong khi Minh Hàn thì đã đến từ lâu và ra về rồi.
– Anh làm ơn cho tôi hỏi muốn đến khu tập thể của công ty thì đi hướng nào? – Đức Tuấn hỏi một bảo vệ của tập đoàn Thiên An.
Người bảo vệ đáp:
– Anh đi lối này rồi rẽ phải khoảng 100 mét là tới.
– Cảm ơn anh! – Đức Tuấn đáp và chạy đi ngay.
Nếu như lời giải của Đức Tuấn không sai thì Khánh Ly ở phòng 809 và anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cần đến đó thì sẽ có câu trả lời thôi.
Đứng trước của phòng, tim Đức Tuấn đập mạnh. Nếu như đây không phải là nơi ở của Khánh Ly thì anh phải làm sao? Câu đố đó anh chỉ tìm được lời giải này mà thôi. Ngược lại, nếu Khánh Ly đang ở trong này thì anh sẽ phải đối mặt với Khánh Ly thế nào. Rất nóng lòng gặp Khánh Ly song Đức Tuấn cũng chưa biết mình phải nói gì khi gặp cô ấy. Bao nhiêu lời nói, bao nhiêu lời giải thích anh định hình bấy lâu nay, đến lúc này biến đâu mất rồi. Đôi tay anh run run, định gõ cửa nhưng lại thôi.
Hình ảnh Khánh Ly hiện lên trong đầu anh. Bất giác anh mỉm cười khi nhớ đến những tháng ngày hạnh phúc của hai người. Song ngay sau đó thì ánh mắt vừa yêu thương, vừa trách móc Khánh Ly dành cho anh khi anh do dự cũng ùa về làm cho anh không biết mình phải làm gì mới là lựa chọn thích hợp nhất trong lúc này nữa. Nếu cứ đứng đây thì thật không ổn mà vào thì cũng không xong. Đức Tuấn đi đi lại lại, vò đầu bứt tai mà vẫn chưa biết phải làm sao.
Tiếp nữa đây!
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
………………………………………….
Bỗng có tiếng trẻ con khóc vang lên cùng giọng dỗ trẻ của một người phụ nữ:
– À…ơi..a..à… ! Hải Đăng ngoan nào!….Mẹ sắp về rồi!…..
Đức Tuấn nghe thấy âm thanh ấy thì thoáng vui mừng bởi nếu đây đúng là phòng Khánh Ly thì hiện tại cô ấy không có trong phòng, anh có thể gặp con anh trước rồi sẽ suy nghĩ nói gì với Khánh Ly sau. Nghĩ vậy, anh liền gõ cửa phòng.
– Cốc! Cốc! Cốc!
Từ trong, tiếng người phụ nữ vọng ra:
– Ai đó?…. À ơi….Hải Đăng ngoan…! Chắc là mẹ về rồi….Chúng ta ra đón mẹ nào….
Cửa phòng mở, Đức Tuấn thấy trước mặt anh là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, trên tay bế một đứa trẻ vẫn đang khóc.
– Cậu tìm ai? – Người phụ nữ đó nói.
ĐứcTuấn nhìn đứa trẻ trong lòng người phụ nữ ấy đầy trìu mến, nói:
– Cô cho cháu hỏi đây có phải nơi ở của Khánh Ly không?
Người phụ nữ đó vừa dỗ đứa bé vừa gật đầu nói:
– Đúng rồi! Cậu là ai?
Đức Tuấn ấp úng:
– Cháu..là..là..chồng…của cô..ấy!
Người phụ nữ nhìn nét mặt bối rối của anh thì nói:
– Mời cậu vào!
Đức Tuấn gật đầu và bước vào trong. Đó là một căn phòng rộng, từ đó thông ra một phòng nữa. Tràn ngập trong phòng là màu xanh dương.
Nhìn khắp phòng một lượt thì nước mắt Đức Tuấn cũng lưng tròng bởi nơi này không khác gì so với chỗ ở của anh và Khánh Ly khi hai người bỏ nhà anh ra đi, có chăng chỉ khác ở chỗ đồ đạc của anh được thay bằng đồ trẻ con mà thôi. Theo thói quen xưa, anh đến chiếc bàn làm việc trong góc phòng. Khánh Ly vẫn đặt ở đó một bức ảnh nhưng không phải là ảnh hai người ngồi bên nhau cười hạnh phúc nữa mà là bức chân dung của anh.
Đức Tuấn cầm bức ảnh lên, đôi mắt anh đỏ hoe. Bức ảnh ấy chụp nghiêng, anh đang nhìn về một nơi nào đó xa xôi. Bàn tay run run, anh xoa nhẹ khuôn mặt người trong ảnh. Ánh mắt ấy còn hướng đi đâu nữa chứ, người mà anh yêu thương ở bên cạnh anh sao lúc ấy anh không biết trân trọng? Anh đã tạo ra giữa hai người một khoảng cách lớn như vậy sao?….Khánh Ly quan tâm anh, chăm sóc cho anh, yêu thương anh vậy mà anh vô tâm chạy theo những thứ phù phiếm để giờ đây…..
Một giọt nước mắt lăn dài trên má anh và rơi xuống bức ảnh.
– Cậu ra đây ngồi uống nước? – Người phụ nữ rót trà và gọi anh.
Đức Tuấn giật mình, anh vội đưa tay gạt nước mắt.
Người phụ nữ nhìn khuôn mặt rưng lệ của anh, thở dài:
– Đêm qua cô ấy cũng nhìn bức ảnh đó một hồi lâu rồi mới đi ngủ.
Đức Tuấn im lặng không đáp. Anh có khác nào Khánh Ly đâu. Mỗi đêm anh cũng phải ngắm gương mặt Khánh Ly trong ảnh để mang theo cô ấy vào giấc ngủ của anh. Và dường như đêm nào không có bức ảnh cô ấy, anh ngủ không yên.
Đức Tuấn và Khánh Ly, hai người ở hai không gian khác nhau nhưng chung nhau một hành động. Cả hai đều biết rằng họ không thể sống thiếu nhau song có một bức tường vô hình đã ngăn cách họ khiến họ phải gửi tình yêu của mình vào một nơi nào đó xa vắng, hy vọng tìm thấy bóng hình của nhau trong nơi ấy.
– Cháu bế nó một lát được không? – Đức Tuấn nhìn Hải Đăng đang ngủ trong lòng người phụ nữ và nói.
Người phụ nữ đó mỉm cười, trao Hải Đăng cho anh.
Đức Tuấn run run đỡ lấy. Đứa bé bụ bẫm này là con anh đây ư? Cho đến hôm nay, anh mới biết đến sự xuất hiện của nó trên đời này.
Thằng bé đã thiu thiu ngủ, Đức Tuấn nhìn nó không chớp mắt, mỉm cười hạnh phúc. Cảm giác được làm cha khiến nước mắt anh một lần nữa trào ra.
Có tiếng gõ cửa, người phụ nữ đứng dậy và nói với Đức Tuấn:
– Cô ấy đã về!
Thế rồi bà ta nhanh chóng mở cửa.
Khánh Ly bước vào, chị không thể tin vào mắt mình nữa. Hai tay buông thõng, Khánh Ly đứng chết trân tại chỗ. Vì sao người ấy lại có thể ở đây chứ? Người mà không một giây phút nào chị không thương nhớ, người mà hồn người ấy hằng đêm đưa chị vào giấc ngủ, người cha của đứa con chị, người chị yêu thương nhất trên đời này….?
Quyết định rời xa Đức Tuấn, Khánh Ly phải bóp nghẹt con tim mình, buộc nó phục tùng con người lý trí của chị. Thế nhưng, giờ đây mới chỉ gặp lại anh ấy thôi thì trái tim tưởng như tan nát kia bỗng sống dậy. Chị phải làm sao đây? Nếu như không có anh bên cạnh chị còn có thể vươn mình mạnh mẽ, cố gắng hết sức dằn lòng xuống song lúc này con người bằng xương bằng thịt kia hiện ngay bên chị thì chị làm sao có thể nữa! Con tim Khánh Ly đập nhanh hơn, nó muốn lao đến ôm chầm lấy người đàn ông đang đứng trước cho thoả nỗi nhớ nhung khao khát bấy lâu song lại chẳng thể. Trái tim không có quyền điều khiển đôi chân chị, quyền lực ấy thuộc về khối óc. Khánh Ly nhìn anh, chị đứng bất động, bao nhiêu cảm xúc ùa về trong giây lát.
Lúc này, Đức Tuấn cũng đã đứng dậy. Không khác nào Khánh Ly, anh chẳng thể cất nên lời. Mọi lời nói anh chuẩn bị giờ đây chỉ nghẹn ngào trong cổ họng không sao bật thật tiếng. Người con gái anh yêu, người khiến anh chấp nhận đánh đổi tất cả, người anh kiếm tìm suốt gần một năm qua giờ đây đang hiện diện trước mặt anh nhưng anh lại chẳng biết làm sao cho đúng nữa.
– Em/anh…. – Cả hai ngập ngừng sau một hồi lặng im.
Đức Tuấn nói:
– Em nói trước đi!
Khánh Ly gật đầu:
– Anh ra đây tôi có chuyện muốn nói với anh!
Nói rồi Khánh Ly quay mình bước ra ngoài, chị nhanh tay gạt đi một giọt nước mắt vừa rơi xuống.
Đức Tuấn liền đưa Hải Đăng cho người phụ nữ kia bế và đi theo Khánh Ly.
Cũng chẳng đi đâu xa, Khánh Ly dừng lại ngay bên cửa. Đức Tuấn chờ đợi Khánh Ly nói song Khánh Ly chỉ lẳng lặng đứng yên, không nói một lời rồi đột nhiên chị quay mình bước vào trong và đóng sầm cửa lại ngăn cách hai người hai nơi.
– Khánh Ly! Em làm gì vậy? Mở cửa cho anh đi mà!
Đức Tuấn đập cửa nhưng cánh cửa vẫn không hề hé mở.
– Khánh Ly à! Em cho anh một cơ hội nữa được không?
– Anh biết anh sai rồi!
– Anh xin lỗi
– Khánh Ly! Mở cửa cho anh đi!
– Em cho anh được nói với em có được không?
– Khánh Ly!
– Hãy về bên anh đi em!
– Anh không cần gì nữa, chỉ cần em và con thôi!
– Em nghe lời anh đi em!
– Anh hứa sẽ không bao giờ như thế nữa.
– Khánh Ly!
-…….
Đức Tuấn lo cuống lên, anh gọi cửa nhưng không có một lời nào đáp lại anh, bên trong hoàn toàn lặng im. Nếu như cô ấy trách móc anh, đánh mắng anh thì anh còn có thể dễ dàng chịu được nhưng đây một lời Khánh Ly cũng không nói thì anh chịu sao cho thấu. Cuống cuồng đập cửa, Đức Tuấn đâu hay rằng lúc này bên trong Khánh Ly cũng đang lặng lẽ khóc không thành tiếng.
Đức Tuấn lo cuống lên, anh gọi cửa nhưng không có một lời nào đáp lại anh, bên trong hoàn toàn lặng im. Nếu như cô ấy trách móc anh, đánh mắng anh thì anh còn có thể dễ dàng chịu được nhưng đây một lời Khánh Ly cũng không nói thì anh chịu sao cho thấu. Cuống cuồng đập cửa, Đức Tuấn đâu hay rằng lúc này bên trong Khánh Ly cũng đang lặng lẽ khóc không thành tiếng.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má Khánh Ly. Cánh cửa khép lại thì chị không đứng vững nữa, đôi chân chị dần khuỵ xuống. Khánh Ly ngồi dựa vào cánh cửa cho dòng nước mắt tuôn rơi. Chị vẫn tưởng rằng thời gian qua chị đã mạnh mẽ hơn, đã có thể sống một cuộc sống không có anh nhưng sự thật thì đâu phải thế. Vừa gặp lại anh thôi, con tim chị đã trở nên mềm yếu, mọi sự cố gắng trước đây trở thành bèo bọt, chị không sao kiểm soát được cảm xúc dâng trào trong lòng mình nữa. Mỗi tiếng gọi của Đức Tuấn ngoài kia là mỗi lần trái tim chị phập phồng, muốn bật ra khỏi lồng ngực, chống lại tường rào lý trí chị cố gắng tạo ra bấy lâu. Song khối óc của chị lại không cho phép như vậy, nó ép cho trái tim bật lên tiếng khóc nghẹn ngào.
– Cứ khóc đi cháu nếu khóc có thể giúp cho cháu nhẹ lòng hơn! – Người phụ nữ đưa khăn giấy cho Khánh Ly và nói.
Khánh Ly lau đi nước mắt đã sớm ướt nhoè khuôn mặt chị nhưng điều đó chẳng có mấy tác dụng bởi bên ngoài Đức Tuấn không ngừng xin lỗi chị trong khi trái tim chị thì đang cố vùng lên chống lại lý trí.
Hải Đăng đã ngủ trong nôi, người phụ nữ ấy xoa nhẹ lên lưng Khánh Ly, truyền cho chị hơi ấm. Bà ta không nói gì song chỉ vậy thôi đã là niềm an ủi rất lớn với Khánh Ly lúc này. Khánh Ly từ từ ngả đầu vào lòng người phụ nữ ấy và khóc nấc lên. Chị mới biết người phụ nữ ấy hôm qua bởi đó là người Minh Hàn thuê để chăm sóc Hải Đăng giúp chị nhưng hiện tại chị có cảm giác không khác nào được tựa vào hơi ấm của một người mẹ.
Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng sụt sịt của Khánh Ly, thỉnh thoảng có tiếng Đức Tuấn vọng vào. Dường như anh cũng đang khóc. Cánh cửa ngăn cách hai người. Họ không nhìn thấy nhau, cũng chẳng nói với nhau lời nào ngoài tiếng khóc là sợi dây nối hai trái tim khao khát hướng về nhau.
– Oa..oa…oa…. – Hải Đăng đã tỉnh dậy và khóc.
Khánh Ly đứng lên, chị gạt nước mắt, nuốt dòng lệ vào trong tim:
– Con ngoan..mẹ đây…mẹ đây…Con của mẹ đói rồi phải không?….
Khánh Ly nhanh chóng cho Hải Đăng bú. Nhìn thằng bé trong lòng mình, con tim chị lại nhói lên bởi gương mặt ấy, từng nét, từng nét đều rất giống Đức Tuấn. Nước mắt vừa chảy ngược giờ đây lại trào ra, rơi xuống khuôn mặt bé bỏng của Hải Đăng. Như cảm giác được điều gì, thằng bé ngừng bú, giương đôi mắt ngây thơ nhìn mẹ. Khánh Ly đau lòng, ôm chặt lấy Hải Đăng.
Bữa trưa, miệng Khánh Ly đắng ngắt, chị không sao nuốt trôi. Thỉnh thoảng, từ khoé mắt chị vẫn nhỏ lệ, từng giọt, từng giọt rơi xuống bát cơm mặn đắng.
– Cháu cố ăn đi, không chỉ vì cháu mà còn vì Hải Đăng nữa! – Người giúp việc nói.
Khánh Ly gật đầu. Chị bắt đầu ăn trong vô thức, ăn không một chút cảm giác, ăn như một nghĩa vụ vậy. Nhưng cũng chẳng được bao nhiêu, Khánh Ly buông đũa xuống, chị ôm mặt khóc rưng rức.
Người giúp việc nhìn Khánh Ly, lắc đầu thương cảm và dọn bàn đi.
Thời gian nặng nề trôi qua cho Khánh Ly bình tâm hơn, chị đứng dậy, lấy nước té lên mặt mình cho tỉnh táo, cho những dòng lệ kia hoà vào dòng nước và trôi đi, cho con tim chị mạnh mẽ hơn.
– Cháu đi làm đây! Bác chăm sóc Hải Đăng nhé! – Khánh Ly nói với người giúp việc.
Người phụ nữ gật đầu, mỉm cười an ủi chị.
Khánh Ly xách túi và ra ngoài.
– Sao…sao…anh làm gì thế này? – Khánh Ly sững người khi thấy Đức Tuấn đã quỳ xuống bên ngoài tự khi nào.
Đức Tuấn ngẩng đầu nhìn Khánh Ly, nói:
– Anh sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào em tha thứ cho anh!
Nước mắt trực trào ra, Khánh Ly ngửa mặt lên để kiềm chế con người yếu đuối trong chị.
– Anh….anh…..
Đức Tuấn không nói gì, ánh mắt tha thiết nhìn Khánh Ly.
Khánh Ly không dám nhìn vào đôi mắt ấy, chị sợ con tim mình không thể chịu đựng thêm nữa mà ôm lấy anh. Chị quay mặt đi.
– Tuỳ anh! – Khánh Ly nói và bước nhanh để lại những giọt nước mắt lấm tấm trên sàn nơi chị bước qua.
Khánh Ly không dám nhìn vào đôi mắt ấy, chị sợ con tim mình không thể chịu đựng thêm nữa mà ôm lấy anh. Chị quay mặt đi.
– Tuỳ anh! – Khánh Ly nói và bước nhanh để lại những giọt nước mắt lấm tấm trên sàn nơi chị bước qua.
Chiều hôm ấy, Khánh Ly không thể nào tập trung làm việc được. Đầu chị như muốn nổ tung. Ánh mắt Đức Tuấn nhìn chị khắc sâu trong tim làm cho trái tim chị thao thức.
– Chuyện gì đã qua thì hãy để cho nó qua đi chị à!
Khánh Ly giật mình ngẩng mặt lên thì thấy Minh Hàn đứng phía sau mình tự khi nào.
– Em…em… Chị xin lỗi, giờ làm việc mà để đầu óc đâu đâu!
Minh Hàn mỉm cười:
– Em hiểu chị đang nghĩ gì. Nếu thấy không ổn, chị có thể về nghỉ ngơi!
Khánh Ly thoáng ngạc nhiên về lời nói của Minh Hàn, cười gượng:
– Không sao đâu em, chị ổn mà.
Minh Hàn gật đầu và ra ngoài.
Hiện tại Hoàng Dương thì đang họp, chẳng có việc gì làm, Minh Hàn bèn đi đến khu tập thể.
Lên tầng tám, Minh Hàn lắc đầu nhìn người đàn ông đang quỳ trước cửa một căn phòng. Bước đến gần người đàn ông đó, Minh Hàn thở dài nói:
– Anh định quỳ ở đây đến bao giờ?
Đức Tuấn thoáng bối rối khi thấy Minh Hàn, anh đáp:
– Cho đến khi cô ấy chấp nhận tôi!
Minh Hàn cười khẩy:
– Nếu chị ấy không bao giờ chấp nhận anh thì sao? Anh định chết ở đây chắc?
Đức Tuấn không đáp, lặng lẽ gật đầu.
Minh Hàn lạnh lùng nói:
– Nếu đã vậy thì để tôi thành toàn cho anh ngay bây giờ!
Nói rồi Minh Hàn để hờ tay trên đầu Đức Tuấn:
– Anh có tin tôi chỉ cần vặn tay một cái thì anh gãy cổ và lìa đời không?
Đức Tuấn tiếp tục gật đầu. Anh hơi run khi nghe giọng nói lạnh băng đầy sát khí của Minh Hàn nhưng rồi anh bỏ mặc tất cả, ánh mắt kiên quyết nhìn Minh Hàn.
Minh Hàn tất nhiên chỉ thử Đức Tuấn mà thôi và Minh Hàn khá hài lòng với biểu hiện của anh ta.
Phủi tay, Minh Hàn nói:
– Giết anh chỉ làm bẩn tay tôi mà thôi. Anh thật là ngu ngốc!
Đức Tuấn cười khổ:
– Đúng vậy. Tôi ngu ngốc nên mới để cô ấy rời xa tôi.
Minh Hàn cười nhạt:
– Tôi không nói chuyện đó. Tôi nói anh ngu ngốc khi quỳ ở đây.
Đức Tuấn khó hiểu nhìn Minh Hàn rồi nói:
– Tôi đâu biết làm gì hơn nữa chứ.
Minh Hàn nói:
– Nếu anh là chị ấy thì anh sẽ làm gì khi thấy cái cảnh này?
Đức Tuấn lắc đầu:
– Tôi không biết.
Minh Hàn đứng tựa vào cánh cửa, cười khẩy:
– Còn nếu tôi là Khánh Ly thì tôi sẽ gọi cho bố anh đến dọn xác anh về. Anh nghĩ sao nếu điều đó xảy ra? Chẳng phải anh quỳ ở đây cũng không có tác dụng gì ngoài việc làm cho chị ấy đau lòng hơn sao?
Đức Tuấn thấy lời Minh Hàn quả không sai nhưng bảo anh phải làm gì bây giờ thì anh cũng chưa có định hướng nào.
– Cậu bảo tôi nên làm gì bây giờ? – Đức Tuấn đem rắc rối trong lòng anh ra hỏi Minh Hàn, hy vọng Minh Hàn cho anh câu trả lời.
Minh Hàn lạnh lùng giội cho anh một gáo nước lạnh:
– Tại sao tôi phải giúp anh?
Đức Tuấn không biết đáp sao cho phải, Minh Hàn căm hận gia đình anh vì em gái anh còn chưa đủ thì không lý nào lại đi giúp anh. Nghĩ vậy, Đức Tuấn cúi đầu im lặng.
Minh Hàn chậm rãi nói:
– Tại sao chị ấy lại rời bỏ anh?
Đức Tuấn thoáng đỏ mặt rồi đáp:
– Vì tôi do dự đã để cô ấy buồn rất nhiều…..
Minh Hàn gật đầu, nói:
– Bây giờ thì sao? Anh đã quyết định được chưa? Anh chọn ai?
Đức Tuấn đáp:
– Khi Khánh Ly ra đi thì tôi đã hiểu cô ấy là quan trọng với tôi hơn tất cả. Tôi đã tìm cô ấy suốt gần một năm qua, bây giờ nhờ cậu tôi mới biết cô ấy ở đây nhưng một lời cô ấy cũng không nghe tôi nói thì cậu bảo tôi phải làm gì nữa đây?
Minh Hàn nhẹ nhàng nói:
– Như vậy là anh sẵn sàng ra khỏi nhà vì chị ấy phải không?
Đức Tuấn nói chắc chắn:
– Đúng vậy!
—————-
Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 2: Những bản hợp đồng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 3: Làm dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 4: Người trợ thủ đắc lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 13: Định kiến xã hội
- Hoán đổi cô dâu - Chương 14: Thiếu phụ bên bờ biển
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 18: Anh là cuộc sống của em
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 21: Khởi đầu mới
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 23: Kế hoạch hoàn hảo
- Hoán đổi cô dâu - Chương 24: Mùa xuân và tình xuân
- Hoán đổi cô dâu - Chương 25: Không khoan nhượng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 28: Đấu trí đấu lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 4
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 5
- Hoán đổi cô dâu - Chương 30
- Hoán đổi cô dâu - Chương 31: Giả người giả cảnh ra đi
- Hoán đổi cô dâu - Chương 32
- Hoán đổi cô dâu - Chương 33
- Hoán đổi cô dâu - Chương 34
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35 (tt)
Leave a Reply