Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 27: Hành Động – Phần 1
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Sáng hôm sau, Minh Hàn và Anh Quân thức dậy chuẩn bị bữa sáng. Không lâu sau thì Đào Thanh Phong và Hoàng Dương cũng đi xuống nhà. Thấy hai người bơ phờ như xác không hồn, Anh Quân cười khúc khích trong khi Minh Hàn thì phải nín cười.
Đào Thanh Phong nhìn bàn ăn vô cùng hấp dẫn Minh Hàn đã dọn sẵn, đang định nâng đũa lên song thấy Anh Quân cười cười, lão lại sinh nghi:
– Minh Hàn! Cháu ăn trước đi! – Đào Thanh Phong nói.
Hoàng Dương mỉm cười, anh ăn liền. Anh nghĩ dù có thế nào thì Minh Hàn cũng chẳng hạ độc anh đâu mà lo.
Nhìn Hoàng Dương ăn, Đào Thanh Phong đã rất thèm nhưng chưa thấy Minh Hàn động đũa, lão cũng chưa dám ăn.
Minh Hàn nháy mắt với Anh Quân một cái rồi bắt đầu ăn rất ngon lành, món nào cũng thử trước:
– Ông đã yên tâm được chưa nào?
Bấy giờ Đào Thanh Phong mới hết lo lắng:
– Hai con được lắm đó! Dám hợp lực để hại lão già cô đơn này!
Anh Quân bĩu môi nói:
– Thế dọc đường đi ai cười sảng khoái trên những rắc rối của cháu hả?
Đào Thanh Phong cười trừ, lão tập trung vào ăn để lấy lại sức vì thực sự đồ ăn của Minh Hàn làm rất ngon.
Minh Hàn nhìn vẻ ngon miệng của Đào Thanh Phong rất vui, chậm rãi nói:
– Thực ra cháu có ăn trước hay không cũng không thể đảm bảo rằng thức ăn này không có độc. Cháu có thể bôi thuốc giải vào bát của cháu trước.
Đào Thanh Phong nghe câu này không khác nào sét đánh ngang tai, miếng ngon đang trôi dần xuống bụng lão thì bỗng dưng nghẹn ứ lại:
– Oẹ!!!…. – Lão cố gắng nôn ra ngoài nhưng xem ra đã không kịp nữa rồi.
Hoàng Dương thì lo sợ nhìn Minh Hàn bởi anh là người ăn nhiều nhất.
Anh Quân ôm bụng cười trong khi Minh Hàn thản nhiên như không có gì xảy ra.
Cả đời Đào Thanh Phong trải qua bao nhiêu nguy hiểm nhưng chưa bao giờ lão phải ở trong cái tình trạng không biết đường nào mà phòng bị như thế này:
– Cháu nói có thật không đó? Thức ăn này….
Minh Hàn mỉm cười::
– Cháu đâu có nói thức ăn này có vấn đề gì, chỉ là cháu ví dụ vậy thôi.
Đào Thanh Phong và Hoàng Dương xem như yên tâm được phần nào. Liếc nhìn Hoàng Dương, Đào Thanh Phong thầm khâm phục anh có thể sống vui vẻ cùng một con người không thể nào lường trước được.
Ăn sáng xong, Hoàng Dương đến công ty làm việc còn Minh Hàn thì dẫn Đào Thanh Phong đi thăm mộ của cậu Minh Hàn. Thắp nhang cho cậu xong, Minh Hàn nói:
– Bây giờ cháu có việc phải đi trước, ông và Anh Quân về sau nhé!
Đào Thanh Phong gật đầu:
– Ừ! Cháu cứ đi đi! Lão muốn ở lại đây với Thanh Quang thêm một lát.
Minh Hàn mỉm cười bước đi.
Lái xe ra khỏi nghĩa trang, Minh Hàn bắt đầu gọi ai đó:
– Chào anh!
Người đầu dây bên kia nói:
– Cậu là ai?
Minh Hàn không trả lời câu hỏi của người đó mà nói:
– Tôi có thể gặp anh được không? Tôi nghĩ anh sẽ không phải thất vọng khi gặp tôi đâu.
Người kia lưỡng lự chưa đáp, Minh Hàn nói tiếp:
– 15 phút nữa tại quán cà phê đối diện công ty anh!
Và Minh Hàn tắt máy sau lời nói đó để lại trong đầu người kia bao thắc mắc.
Chiếc xe lăn bánh đưa Minh Hàn đến điểm hẹn. Gọi cho mình một ly cà phê, Minh Hàn ngắm cảnh đường phố trong lúc chờ đợi người kia. Chỉ còn một ngày nữa là đến Tết nên phố xá tấp nập, người người hối hả, vội vã. Mưa xuân vẫn lắc rắc rơi trên vai áo như gọi năm mới về.
Không lâu sau thì người kia cũng đến, Minh Hàn vẫy tay:
– Tôi ở đây!
Người kia đến gần, thấy người chờ mình là Minh Hàn thì ngạc nhiên:
– Cậu là Dương Minh Hàn?
Minh Hàn gật đầu:
– Anh ngồi đi!
Người đó nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Minh Hàn, trong lòng ngán ngại vài phần, ngồi xuống nói:
– Cậu hẹn tôi ra đây là có chuyện gì? Có phải là liên quan đến em gái tôi – Quỳnh Nga – không?
Người đó không phải ai xa lạ mà chính là Đức Tuấn. Anh nghĩ anh và Minh Hàn vốn không quen biết nhau cũng chẳng có liên quan gì, có chăng Minh Hàn tìm anh chỉ là chuyện của Quỳnh Nga thôi.
Minh Hàn cười nhạt:
– Anh uống gì?
Đức Tuấn không để ý đến lời đó của Minh Hàn, anh tiếp:
– Nếu Quỳnh Nga có điều gì không phải với hai người thì xin cậu cho phép tôi thay mặt nó xin lỗi hai người. Từ nhỏ Quỳnh Nga vốn ương bướng và ngang ngạnh nên….
Minh Hàn thoáng ngạc nhiên khi Đức Tuấn lại nói vậy. Quỳnh Nga ngang ngược điêu ác, thật không ngờ cô ta có một người anh trai hiểu chuyện như vậy. Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong lòng Minh Hàn thôi, sắc mặt không có gì thay đổi, Minh Hàn nhẹ nhàng nói:
– Tôi hẹn anh ra đây không phải là vì chuyện đó! Còn nếu nói về em gái anh thì tôi chỉ e cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng thôi.
Đức Tuấn băn khoăn với lời nói của Minh Hàn, anh và Minh Hàn có gì khác để nói sao nhưng anh cũng thấy lời Minh Hàn nói về em gái anh quả không sai. Anh cũng đã khuyên Quỳnh Nga rất nhiều lần nhưng chẳng ăn thua gì. Gần đây, anh cũng chán nản không buồn để tâm nữa.
Lần đầu tiên tiếp xúc với Minh Hàn, Đức Tuấn thấy lời đồn về người con trai này quả không sai. Giọng nói lạnh băng không bộc lộ chút cảm xúc nào của Minh Hàn khiến anh rùng mình ớn lạnh. Nhìn vẻ nhàn tản của Minh Hàn, anh thấy ở con người đó là sự bình tĩnh đến đáng sợ. Chưa bao giờ và chưa một người nào có thể làm cho anh thấy thiếu tự tin như lúc này. Anh chưa biết nói gì đành chờ câu nói tiếp theo của Minh Hàn.
Minh Hàn chậm rãi lấy ra một bức ảnh, đặt xuống bàn và đẩy về phía Đức Tuấn:
– Anh nhận ra chị ấy chứ?
Cầm bức ảnh lên, bàn tay Đức Tuấn run run, mặt anh biến sắc. Anh vội vàng đứng dậy nhưng đôi chân anh lẩy bẩy, không đứng vững nữa anh phải chống tay xuống bàn:
– Cô ấy…đang ở..đâu? Cậu làm..ơn..nói cho tôi..biết có được không? – Đức Tuấn nói lạc cả giọng nhưng trong đó là ngữ điệu vô cùng tha thiết.
Minh Hàn nhìn nước trong cốc đã sóng sánh lên chỉ trực trào ra ngoài thì tiếp tục lấy ra một bức ảnh nữa:
– Anh xem cậu bé này có giống anh không?
Đức Tuấn như bị hút hồn vào trong bức ảnh. Đó là một đứa bé chừng vài tháng tuổi, kháu khỉnh đáng yêu.
– Đứa bé này là….. – Đức Tuấn run giọng hỏi.
Minh Hàn khuấy nhẹ ly cà phê:
– Con trai anh!
Đức Tuấn không tin vào tai mình nữa:
– Cậu…nói…sao?
Minh Hàn không đáp, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Đầu Đức Tuấn như muốn nổ tung. Anh có con trai hay sao? Anh được làm cha rồi sao? Tại sao cho đến giờ này anh mới biết chứ? Anh là thằng đàn ông vô tâm đến thế sao? Chỉ vì anh không dứt khoát mà vợ anh phải chịu khổ, con anh phải bơ vơ. Không đứng vững nữa, Đức Tuấn run run ngồi xuống ghế. Hai tay anh vò đầu anh rối tung.
Ngày Khánh Ly ra đi, Đức Tuấn mới hiểu cô ấy quan trọng với anh đến nhường nào. Công danh, sự nghiệp, tài sản, tất cả với anh chỉ là phù phiếm mà thôi, chỉ có duy nhất Khánh Ly mới thực sự có ý nghĩa với anh. Nhưng anh biết tìm cô ấy ở nơi nao. Đức Tuấn điên cuồng tìm kiếm nhưng vẫn chẳng hay tung tích nào của vợ mình. Đã bao ngày anh tự trách mình, đã bao đêm anh khóc thầm song Khánh Ly thì vẫn biệt vô âm tín. Cho đến giờ phút này, Đức Tuấn mới nhận được tin của vợ anh và còn thêm cả một đứa con mà anh chưa từng biết đến thì thử hỏi sao mọi cảm xúc chất chứa trong anh bấy lâu không tuôn trào ra như vỡ đê.
– Hiện giờ mẹ con cô ấy ở đâu? Tôi xin cậu hãy cho tôi biết để tôi được làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha. – Sau một khoảng thời gian để lấy lại bình tĩnh, Đức Tuấn nói.
Minh Hàn bình thản nói:
– Anh gặp lại chị ấy rồi tiếp tục bỏ rơi chị ấy hay sao?
Mắt đỏ hoe, Đức Tuấn nói:
– Không! Tôi biết tôi đã sai. Tôi đã đánh mất cô ấy một lần rồi, chắc chắn không để cô ấy rời xa tôi một lần nữa đâu!
Minh Hàn cười nhạt:
– Tôi tin anh thế nào được đây?
Nước mắt lưng tròng, Đức Tuấn không biết đáp ra sao. Lòng Đức Tuấn thì ngàn lần lên tiếng bằng bất cứ giá nào anh cũng sẽ không để Khánh Ly tuột khỏi tầm tay của mình nhưng nghe Minh Hàn hỏi vậy anh cũng không biết chứng minh bằng cách nào.
– Tôi xin cậu cho tôi một cơ hội. Cậu muốn gì tôi cũng đáp ứng hết! – Đức Tuấn nói bằng giọng chân thành, khẩn cầu tha thiết.
Minh Hàn gật đầu. Càng tiếp xúc với Đức Tuấn, Minh Hàn càng thấy tại sao cùng cha cùng mẹ sinh ra mà hai anh em Đức Tuấn tính cách lại khác nhau xa đến vậy. Thoạt đầu, Minh Hàn tính sẽ làm khó Đức Tuấn hoặc sẽ cho anh ta một bài học nhưng bây giờ thấy anh là một người chung tình, rất hợp ý mình thì Minh Hàn gạt ý nghĩ ấy sang một bên, nhẹ nhàng nói:
– Anh chắc chắn chứ? Tôi muốn gì anh cũng làm theo tôi?
Đức Tuân nghe giọng Minh Hàn không thể hiểu trong đầu Minh Hàn nghĩ gì nữa song anh vẫn gật đầu đáp ứng.
Minh Hàn mỉm cười, nụ cười khác xa khi dành cho Hoàng Dương làm cho Đức Tuấn toát mồ hôi lạnh:
– Được! Nhưng bây giờ tôi chưa nghĩ ra là tôi muốn gì, sau này tôi nghĩ ra tôi sẽ nói với anh sau. OK?
Đức Tuấn tuy hơi lo lắng nhưng cũng mau chóng nhận lời.
Minh Hàn nói vậy chỉ để xem Đức Tuấn có còn chút do dự nào nữa không thôi chứ Minh Hàn đâu cần anh ta làm gì. Chỉ cần anh ta không cản trở Minh Hàn thì mọi chuyện coi như xong. Và để chắc chắn hơn, Minh Hàn nói tiếp:
– Vậy còn gia đình anh thì sao? Họ đâu có chấp nhận chị ấy, đặc biệt là em gái anh đó.
Không cần suy nghĩ, Đức Tuấn đáp:
– Tôi đã quyết định rồi sẽ không thay đổi. Nếu họ không chấp nhận thì coi như trong gia đình không có tôi.
Minh Hàn gật đầu, lấy ra một mảnh giấy:
– Tốt! Đây là nơi ở của chị ấy. Mọi chuyện giữa anh và chị ấy sau này thế nào, anh tự lo đi!
– Cảm ơn cậu! – Đức Tuấn cầm lấy và chạy đi ngay.
Minh Hàn cười nhạt. Người đầu tiên trong gia đình Quỳnh Nga, Minh Hàn đã giải quyết xong.
Chuông điện thoại reo, Minh Hàn nhấc máy.
– A lô! Tôi nghe.
– Việc tôi giao cho anh, anh làm đến đâu rồi?
– Được! Tối mai tôi sẽ đến. Những thứ đó anh hãy gửi cho ông ta vào ngày mồng Một cho tôi.
– Cảm ơn anh.
Minh Hàn tắt máy, mỉm cười vô cảm rời khỏi quán.
Hiện tại ở tập đoàn Thiên An, như thường lệ, Hoàng Dương cầm tờ báo lên và bắt đầu xem những tin tức kinh tế trong ngày.
Như không thể tin nổi vào mắt mình, Hoàng Dương đưa tờ báo thật sát mắt để nhìn cho kĩ và ngay lập tức khuôn mặt anh tươi như ánh nắng mùa xuân bởi ngay trên trang nhất tờ báo có ghi: Chiều qua, tập đoàn Vạn Tường đã tuyên bố chấm dứt sự hợp tác với tập đoàn Khang Thịnh….
Bao nhiêu ngày nay, Hoàng Dương lo lắng không yên về sự liên kết của hai tập đoàn đó, một mối nguy lớn của tập đoàn Thiên An. Anh cũng đã tính rất nhiều cách để chia rẽ hai tập đoàn này song chẳng ăn thua. Nay bỗng nhiên họ tự tách nhau ra thì đúng là không còn gì thuận lợi hơn với tập đoàn Thiên An, thử hỏi Hoàng Dương không vui sao được.
– Có gì mà anh vui vậy? – Minh Hàn bước vào và nói.
Hoàng Dương tươi cười đưa tờ báo cho Minh Hàn:
– Em xem đi!
Minh Hàn nâng tờ báo lên và vui không kém Hoàng Dương. Sau một thoáng ngạc nhiên, Minh Hàn nói:
– Anh nghĩ là tại sao?
Hoàng Dương cũng có chung suy nghĩ với Minh Hàn. Chính anh cũng đang thắc mắc điều đó:
– Anh chưa nghĩ ra. Chắc chắn có ai đó đứng sau đã làm chuyện này.
Minh Hàn gật đầu:
– Hai ngày trước đây, họ vẫn hợp tác rất tốt với nhau. Quỳnh Nga còn lấy đó để thách thức chúng ta. Vậy mà sau một ngày, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Hoàng Dương trầm ngâm chưa đáp. Trong đầu anh vừa xuất hiện một điều gì đó là lời giải đáp cho chuyện này nhưng tại sao bỗng dưng nó biến đâu mất. Anh hận là không thể bổ đầu mình ra xem nó vừa nghĩ đến điều gì. Song thật tiếc điều đó là không thể làm được.
Hoàng Dương đi đi lại lại trong phòng cố tìm ra đầu mối nhưng xem chừng càng nghĩ lại càng rối hơn.
– Anh có thể ngồi xuống rồi từ từ nghĩ mà. – Minh Hàn mỉm cười nói – Đi lại nhiều như vậy không chóng mặt sao?
Hoàng Dương đập tay lên trán mình, chán chường ngồi bên Minh Hàn:
– Rõ ràng anh vừa nghĩ đến ai đó song giờ lại không thể nào định hình nổi.
Minh Hàn nắm lấy bàn tay anh:
– Những ngày qua anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Anh cũng nên cho đầu óc anh có cơ hội được nghỉ ngơi nữa chứ.
Hoàng Dương gật đầu, vòng tay ôm Minh Hàn, cười nói:
– Em nói đúng lắm. Dù là ai làm đi chăng nữa thì bây giờ cũng vô cùng có lợi cho chúng ta. Quỳnh Nga sẽ không thể nào uy hiếp chúng ta nữa.
Minh Hàn nhìn sâu vào mắt anh, lạnh lùng nói:
– Chỉ vậy thôi thì chưa đủ. Em muốn anh làm Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Khang Thịnh kia.
Hoàng Dương nghĩ thầm với thực lực hiện tại của công ty anh thì chưa thể nào được bởi việc làm ăn của công ty anh mới bị sụt giảm nghiêm trọng, hiện tại mới đang trong giai đoạn phục hồi trong khi tập đoàn Khang Thịnh thì vẫn cứ đều đều tiến lên. Tuy lúc này tập đoàn Khang Thịnh chẳng thể là một mối lo của tập đoàn Thiên An nữa song để thâu tóm nó thì dường như là không thể. Hoàng Dương định nói vài lời đùa vui với Minh Hàn về chuyện này song nhìn sắc mặt Minh Hàn thì anh thôi ngay ý định ấy vì ánh mắt Minh Hàn không có một chút gì thể hiện lời vừa rồi là chuyện chơi.
Cũng đã gần trưa, Minh Hàn nói:
– Hôm nay chúng ta nghỉ sớm một chút anh nhé, lúc này có lẽ ông đang chờ chúng ta ở nhà rồi!
Hoàng Dương vừa nghe Minh Hàn nhắc đến Đào Thanh Phong thì một loạt sự kiện ùa về trong đầu anh và bất chợt anh reo lên sung sướng.
– A! Anh nghĩ ra rồi! – Hoàng Dương cười nói.
Minh Hàn thấy sắc mặt đầy hứng khởi của anh thì cũng vui lây, mỉm cười:
– Chuyện gì vậy anh?
Hoàng Dương cười tươi:
– Nếu anh đoán không lầm thì người giúp chúng ta tách tập đoàn Khang Thịnh và tập đoàn Vạn Tường ra là đại ca.
Minh Hàn ngạc nhiên:
– Vì sao?
Hoàng Dương nhớ lại lời nói hôm nào của Đào Thanh Phong:
– Buổi sáng ngày chúng ta rời khỏi thung lũng Bách Hoa, đại ca có nói anh giúp đại ca để ý đến tập đoàn Vạn Tường. Hôm qua đại ca bất ngờ xuống đây thì hôm này chuyện này xảy ra nên anh nghĩ chắc chắn chuyện này liên quan đến đại ca.
Minh Hàn suy nghĩ giây lát rồi gật đầu nói:
– Có lẽ vậy. Em nghĩ có hỏi ông cũng không nói đâu. Từ từ chúng ta điều tra cũng chưa muộn.
Hoàng Dương mỉm cười và hai người rời khỏi công ty.
– Trưa nay em định mời đại ca món gì? – Hoàng Dương nói khi hai người lên xe, chiếc xe chầm chậm lăn bánh.
Minh Hàn cười tinh quái:
– Anh đoán thử xem?
Hoàng Dương mỉm cười đang định trả lời Minh Hàn thì ánh mắt anh lộ vẻ ngạc nhiên:
– Ai kia? Có phải Đức Tuấn không em?
Minh Hàn nhìn theo ánh mắt của Hoàng Dương thì thấy Đức Tuấn vừa xuống xe, đang đi vào tập đoàn Thiên An song Minh Hàn chẳng lấy gì làm lạ.
– Đúng vậy! – Minh Hàn đáp.
Hoàng Dương tò mò cho xe chạy chậm hơn, mắt nhìn về phía sau:
– Anh ta đến công ty của chúng ta làm gì? – Hoàng Dương thắc mắc hỏi.
Minh Hàn nghe tiếng còi thúc giục của những xe phía sau thì mỉm cười:
– Anh còn cho xe chạy thế này nữa thì em đảm bảo anh không có kết cục yên lành với những ánh mắt nảy lửa phía sau chúng ta kia đâu.
Hoàng Dương nhìn Minh Hàn cười, anh quên rằng đây là giờ cao điểm và mật độ giao thông của Hà Nội thì chưa bao giờ thấp trong những giờ này. Chỉ cần anh chậm chạp thêm một chút nữa thôi thì cả con đường sẽ ùn tắc ngay lập tức.
—————–
Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 2: Những bản hợp đồng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 3: Làm dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 4: Người trợ thủ đắc lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 13: Định kiến xã hội
- Hoán đổi cô dâu - Chương 14: Thiếu phụ bên bờ biển
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 18: Anh là cuộc sống của em
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 21: Khởi đầu mới
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 23: Kế hoạch hoàn hảo
- Hoán đổi cô dâu - Chương 24: Mùa xuân và tình xuân
- Hoán đổi cô dâu - Chương 25: Không khoan nhượng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 28: Đấu trí đấu lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 4
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 5
- Hoán đổi cô dâu - Chương 30
- Hoán đổi cô dâu - Chương 31: Giả người giả cảnh ra đi
- Hoán đổi cô dâu - Chương 32
- Hoán đổi cô dâu - Chương 33
- Hoán đổi cô dâu - Chương 34
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35 (tt)
Leave a Reply