Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 10: Đào Thanh Phong – Phần 2
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Người vừa nói chợt nhận ra lời vừa rồi của mình vô cùng nguy hiểm nếu như lọt vào tai Đào Thanh Phong. Ánh mắt liếc nhìn nhanh về phía Hoàng Dương rồi im bặt, gắp lấy gắp để, tập trung ăn uống.
Hoàng Dương nghe mấy lời đó, chắc chắn biết hai người kia biết gì đó về Đào Thanh Phong, anh đến gần, cố gắng tạo vẻ lịch sự và có thành ý nhất hỏi:
– Hai vị làm ơn cho tôi biết ông Đào Thanh Phong ở đâu, tôi sẽ có phần xứng đáng cho hai người.
Hai người đó ngẩng lên nhìn Hoàng Dương rồi lại cúi xuống ăn, nói nhỏ:
– Chúng tôi không biết.
Hoàng Dương nói thêm vài câu nữa nhưng vẫn không có tác dụng gì. Anh tạm thời ra xe vì Minh Hàn đang ở đó chờ anh.
Nhìn vẻ mặt đăm chiêu, thất thần của Hoàng Dương, Minh Hàn hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Hoàng Dương quay sang Minh Hàn, vẻ mặt vẫn không giảm bớt nỗi băn khoăn:
– Không hiểu sao khi nhắc đến Đào Thanh Phong, mấy người kia lại sợ đến vậy?
Minh Hàn gật đầu, điều đó cũng dễ hiểu. Minh Hàn cũng đã từng nghe cậu nói qua về tính tình kỳ quái khác người của Đào Thanh Phong, những điều mà người thường cho là nên làm, là đúng thì ông ta sẽ cho là sai và ngược lại.
– Nếu cứ tình trạng này, anh nghĩ chúng ta khó mà hỏi được tung tích của Đào Thanh Phong. – Hoàng Dương nhìn lại cái quán đó một lần nữa rồi nói.
Minh Hàn mở cửa xe ra, bước xuống rồi nói:
– Anh ở đây chờ tôi một lát.
Hoàng Dương vội hỏi:
– Em định đi đâu?
Minh Hàn chỉ vào quán:
– Vào đó hỏi tung tích của Đào Thanh Phong.
Hoàng Dương không hiểu Minh Hàn có bình thường không, chẳng phải anh vừa hỏi trong quán, cả đám người đó đều sợ chết không dám nói ra. Nghĩ vậy nhưng Hoàng Dương cũng xuống xe, đi theo Minh Hàn.
– Anh vừa mới hỏi trong đó rồi mà, chúng ta sẽ đi nơi khác hỏi vậy. – Hoàng Dương nói.
Minh Hàn thản nhiên:
– Tôi biết. Đến nơi nào hỏi cũng vậy thôi.
Hoàng Dương sững người:
– Vậy tại sao….
Minh Hàn giọng điệu không thay đổi đáp:
– Tôi sẽ có cách!
Hoàng Dương lắc đầu, anh biết mình có hỏi thì Minh Hàn cũng sẽ chẳng nói cách gì. Hoàng Dương muốn xem Minh Hàn dùng cách gì truy ra tung tích của Đào Thanh Phong từ những cái miệng sợ vạ lây kia nên anh đi vào cùng Minh Hàn. Những lần trước Minh Hàn luôn gây bất ngờ cho Hoàng Dương và lần này thì cũng không phải ngoại lệ.
Việc Minh Hàn và Hoàng Dương bước vào cái quán ăn nhỏ ấy một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người. Lần đầu hai người bước vào thì tất cả các ánh mắt có trong quán đã phải dừng trên người hai người bởi vẻ ngoài quá cuốn hút, lần này thì hai người càng trở thành tâm điểm hơn khi Hoàng Dương đã hỏi về Đào Thanh Phong. Dù họ trong lòng đều rất sợ hãi không dám nói ra tung tích Đào Thanh Phong nhưng bản tính tò mò trong con người không thể bỏ được, mọi người trong quán vẫn muốn biết tại sao hai con người sang trọng và lịch sự ấy lại muốn biết về ông già cổ quái.
Minh Hàn sắc diện lạnh lùng hơn băng tuyết tiến thẳng đến phía chủ quán làm cho ông ta bất giác lạnh gáy:
– Ông có thể cho tôi biết hiện Đào Thanh Phong đang sống ở đâu không?
Câu hỏi này đến hai lần với ông chủ quán trong cùng một buổi bởi hai người khác nhau và vì thế sắc thái và mức độ nguy hiểm trong lời nói cũng hoàn toàn khác nhau. Nếu như Hoàng Dương nói rất nhẹ nhàng, nhã nhặn thì Minh Hàn nói bằng giọng không chút biểu cảm nhưng tựa hồ có sự uy nghiêm và mệnh lệnh trong đó, không cho phép người ta đưa ra câu trả lời không.
Ánh mắt run run, ông chủ quán nhìn Minh Hàn. Khi Minh Hàn bước vào quán lần trước, ông ta đã giật mình vì tại sao trên đời này lại có con người giá lạnh đến vậy, đến lần này thì ông thấy mức độ lạnh ấy còn cao hơn gấp nhiều lần khi Minh Hàn buông lời hỏi ông, đặc biệt lại hỏi về người ông không muốn nhắc tới nhất.
Hoàng Dương đứng cạnh Minh Hàn quan sát thái độ của ông chủ quán, anh cười thầm vì thái độ của ông ta. Đối diện với Minh Hàn, ông ta không khác nào một con chuột nhắt đứng trước nanh vuốt của một con hổ.
Ông chủ quán lắp bắp:
– Tôi….không…biết…!!! – Thực sự không chỉ ông ta mà mọi người ở đây đều sợ khi nhắc đến Đào Thanh Phong.
Minh Hàn gằn giọng:
– Ông.không.biết????
Ông ta lúng túng:
– Tôi…tôi…
Nhìn vẻ mặt ông ta, Minh Hàn chắc chắn ông ta biết nơi ở của Đào Thanh Phong nên Minh Hàn sẽ chưa đi khỏi nơi này đến khi lấy được thông tin mình muốn lấy.
Chưa thấy Minh Hàn có biểu hiện gì, Hoàng Dương nói:
– Tôi sẽ cho ông một số tiền đủ lớn để ông xây dựng một cái quán tốt hơn cái quán này nếu như ông nói ra tung tích của Đào Thanh Phong.
Ông ta vẫn lắc đầu, tay chân bủn rủn, miệng không nói nên lời.
Minh Hàn tiến gần hơn đến bên ông ta, nói:
– Ông sợ gặp tai vạ khi nhắc đến Đào Thanh Phong đúng không?
Người chủ quán lùi dần về góc tường theo sự tiến lên của Minh Hàn, miệng run run:
– Đúng….đúng…vậy…
Tất cả mọi người trong quán lúc này đều dừng ăn, đổ dồn về phía Minh Hàn.
Minh Hàn rút trong túi ra một chiếc găng tay màu trắng, đeo vào một bàn tay của mình. Hoàng Dương nhìn thấy vật đó bủn rủn nhớ lại buổi tối hôm nào, đôi găng tay ấy xuất hiện khiến bao nhiêu kẻ khốn đốn. Hôm nay có lẽ vì chỉ có một người nên Minh Hàn không cần đến hai tay.
Minh Hàn thẳng tay xách cổ ông ta lên, toàn thân ông ta lúc này lơ lửng trong không trung:
– Tôi cho ông hai lựa chọn: một là nói ra tung tích của Đào Thanh Phong, hai là….. ông biết rồi đó. – Minh Hàn xiết nhẹ tay vào cổ ông ta đủ khiến ông ta thấy ngạt thở.
Mọi người trong quán sững sờ, bất giác không lạnh mà run vì chứng kiến cảnh ấy, đặc biệt là khuôn mặt lạnh toát của Minh Hàn.
Hoàng Dương thì không ngờ cách của Minh Hàn là thế này. Anh thấy cũng đúng nếu không như vậy thì không bao giờ họ chịu nói ra thông tin về Đào Thanh Phong. Hoàng Dương cười thầm, người anh yêu có thể khiến cho người khác sợ mất mật trong nháy mắt, anh biết Minh Hàn chắc chắn sẽ không làm gì ông ta nhưng nhìn vẻ mặt kia của Minh Hàn thì không ai tin Minh Hàn chỉ nói suông.
– Khụ…khụ…khụ… Tôi….nói… – Ông chủ quán phát hoảng khi đối trực diện với ánh mắt sắc lạnh của Minh Hàn.
Minh Hàn lỏng tay hơn một chút:
– NÓI!!!
Ông ta cố gắng hít thở, nói bằng giọng khó khăn nhất:
– Hai người….cứ đi…thẳng….theo….con….đường…lơ� �n…khi nào…nhìn thấy…cánh đồng….hoa….cúc….xanh….là…tới. …tôi…chỉ…biết….vậy…thôi….
Minh Hàn thả ông ta xuống làm ông ta lảo đảo đứng không vững. Ông ta vội vàng đưa tay lên cổ của mình, trên đó hiện tại in hình năm vết ngón tay đỏ của Minh Hàn và một tràng ho vang lên sau đó.
Minh Hàn nhẹ nhàng nói, giọng nói không cho phép người ta phản kháng:
– Nếu ông nói sai thì tôi sẽ quay lại đó!
Thế rồi Minh Hàn tháo chiếc găng tay ra, xoay người lại, cùng Hoàng Dương rời khỏi quán để lại bao nhiêu ánh mắt khiếp sợ phía sau.
Chiếc xe của Hoàng Dương lăn bánh. Hoàng Dương tò mò quay sang hỏi Minh Hàn:
– Tại sao mỗi lần đánh ai em đều đeo đôi găng tay đó vậy?
Minh Hàn nhìn Hoàng Dương:
– Anh muốn biết???
Hoàng Dương thấy lạ, không muốn biết thì anh hỏi làm gì. Dù vậy, anh vẫn đáp:
– Ừ!
Minh Hàn lạnh mặt:
– Trước khi tôi cho anh biết nguyên do, tôi sẽ sử dụng nó với anh!
Hoàng Dương vội lắc đầu. Anh không muốn chết chỉ vì cái tò mò vớ vẩn đó.
Minh Hàn cười khẩy:
– Đơn giản vì tôi không muốn tay mình chạm vào những kẻ đó thôi.
Thì ra là vậy, Hoàng Dương gật gù. Như thế chẳng phải anh vẫn là người có được đặc ân riêng của Minh Hàn sao, anh có thể nắm tay Minh Hàn mà đâu bị sao trong khi những kẻ kia, đến chạm vào Minh Hàn cũng đeo găng tay. Bất giác Hoàng Dương nở nụ cười mãn nguyện.
Minh Hàn nhắm mắt lại để thư thái một chút sau những gì vừa diễn ra. Nếu không phải là bất đắc dĩ chắc chắn Minh Hàn không bao giờ dùng cái cách hạ lưu đó.
Không lâu sau thì xe của Hoàng Dương cũng đi đến cánh đồng hoa cúc vàng lung linh trong gió đầu chiều.
– Minh Hàn! Nhìn kìa! – Hoàng Dương lay nhẹ Minh Hàn.
Minh Hàn mở mắt ra, quan sát xung quanh, cảnh vật thực sự đẹp nhưng Minh Hàn đáp thản nhiên:
– Tôi không thích hoa!
Thế rồi Minh Hàn lại nhắm lại. Hoàng Dương thấy hơi tiếc một chút vì thực sự thì đúng là như vậy, ngoài hoa sen ra Minh Hàn không ngắm bất kì loại hoa nào khác.
Xe băng qua những cánh đồng hoa đủ sắc màu, Hoàng Dương thầm ước, giá như anh và Minh Hàn có thể cùng nhau sống ở nơi này thì thật tuyệt. Chỉ có hai người trong không gian yên tĩnh, mát lành tràn ngập hương hoa. Nhưng xem ra điều đó quá xa vời bởi hiện tại Minh Hàn vẫn rất lạnh lùng với anh.
Thêm một lát nữa thì Hoàng Dương và Minh Hàn cũng đến chân núi, cuối cánh đồng hoa cúc xanh. Hai người xuống xe, quan sát địa thế nơi này.
– Hết đường đi rồi! – Hoàng Dương nói.
Minh Hàn đăm chiêu nhìn xung quanh rồi chỉ về phía bên trái:
– Chúng ta sang bên kia!
Hoàng Dương cũng chẳng biết gì về cái nơi đẹp mà hoang vu này nên liền đi theo Minh Hàn. Trước mặt Hoàng Dương và Minh Hàn hiện tại đã là cánh cửa đá lớn phủ rêu.
– Chúng ta mở cánh cửa này ra chứ? – Hoàng Dương hỏi.
Minh Hàn nhìn Hoàng Dương bằng ánh mắt thiếu tin tưởng nhất:
– Anh đủ sức không?
Hoàng Dương ngần ngại:
– Anh không biết, nhưng chúng ta thử xem sao!
Minh Hàn tỉnh bơ:
– Vậy thì anh thử một mình đi, tôi không dư hơi làm mấy việc phí sức đó.
Hoàng Dương khó hiểu nhìn Minh Hàn:
– Thế thì phải làm sao?
Minh Hàn không trả lời Hoàng Dương, dường như vẫn đang kiếm tìm cái gì đó. Thấy vậy, Hoàng Dương hỏi:
– Em tìm gì vậy? Anh có thể tìm giúp không?
Minh Hàn tiến nhanh đến vách đá phía bên trái:
– Thấy rồi!
Hoàng Dương nhìn theo Minh Hàn, anh có thấy gì đâu ngoài mấy cục đá và cái gốc cây đã mục:
– Thấy gì cơ?
Minh Hàn im lặng, cúi xuống, tay nắm vào một hòn đá bên gốc cây, đẩy mạnh lên phía trên sau đó gạt sang trái.
Lúc này cánh cửa đá phủ rêu lớn ấy từ từ mở ra. Hoàng Dương sững người và ngay lập tức nở nụ cười tươi, nếu không phải có Minh Hàn đi cùng thì anh không thể nào mở được cánh cửa đó. Thì ra hòn đá Minh Hàn nắm vào không phải là một hòn đá bình thường như những hòn đá xung quanh, đó chính là cái chốt để mở cửa.
– Em giỏi thật! Tại sao em lại biết cách mở cánh cửa này hay vậy? – Hoàng Dương nói.
Minh Hàn nhìn cánh cửa chậm chạp chuyển động nói:
– Cậu tôi từng kể cho tôi ngày trước.
Hoàng Dương ngạc nhiên:
– Cậu em? Ông ấy từng sống ở đây sao?
Minh Hàn gật đầu:
– Phải! Cậu tôi sống ở đây 20 năm.
Hoàng Dương nheo mắt:
– Vậy ông ấy và Đào Thanh Phong có quan hệ gì?
Minh Hàn không trả lời Hoàng Dương, chỉ vào lối đi đã mở ra nói:
– Chúng ta vào thôi!
Hoàng Dương tròn mắt khi cánh cửa thì to mà lối vào thì vô cùng nhỏ hẹp:
– Tại sao lại nhỏ vậy? – Hoàng Dương chỉ vào lối đi đó.
Minh Hàn nghiêm mặt nhìn Hoàng Dương:
– Hôm nay anh hỏi lắm cái tại sao vậy?
Hoàng Dương cười:
– Vì anh nghĩ cánh cửa lớn như vậy thì lối vào cũng phải lớn chứ!
Minh Hàn đáp khiến Hoàng Dương giật mình:
– Đúng! Lối vào rất lớn nhưng tôi chỉ mở được như vậy thôi.
Hoàng Dương thắc mắc:
– Tại sao? Như thế này chúng ta làm sao vào được.
Hoàng Dương nhìn Minh Hàn, Minh Hàn cũng đâu có thấp, với độ cao của lối đi này thì anh và Minh Hàn phải cúi gập người xuống.
– Tôi đã từng nói Đào Thanh Phong là một ông già cổ quái, tâm cao khí ngạo, ông ấy muốn tất cả người bước vào đây phải cúi người xuống trước ông ấy nên cánh cửa này có hai cấp độ khác nhau.
Hoàng Dương vỡ lẽ:
– Chỉ có ông ấy mới có thể mở được lối đi lớn đúng không?
Minh Hàn cúi người đi vào lối đi đó. Hoàng Dương vội theo sau Minh Hàn. Trong trường hợp này Hoàng Dương nghĩ người lùn sẽ có lợi thế hơn nhiều. Anh thấy thật vất vả với cái lối đi vừa chật lại vừa thấp này.
Khoảng chừng một tiếng sau thì Hoàng Dương mới có thể ngửa cổ hít khí trời. Cái cổ của anh lúc này mỏi nhừ.
– Trên đời có một nơi đẹp thế này mà bây giờ anh mới biết! – Hoàng Dương mỉm cười nhìn vườn hoa trắng bất tận trước mặt nói.
Minh Hàn đứng lặng cho cơn gió nhẹ thổi vào người, đáp:
– Tôi nghe cậu tôi nói nơi này là tuyệt thế của nhân gian, quả không sai!
Hoàng Dương nhìn năm lối đi trước mặt không biết nên đi lối nào:
– Chúng ta sẽ đi đâu đây?
Minh Hàn quan sát một chút, đáp:
– Nơi này bố trí theo ngũ hành bát quái, nếu không hiểu về sự biến hoá trong ngũ hành thì chắc chắn sẽ bị lạc trong ma trận ấy.
Hoàng Dương nghe chẳng hiểu gì cả. Biện pháp tốt nhất của anh là đi theo Minh Hàn, Minh Hàn ở đâu anh sẽ ở đó.
– Tôi cũng chưa từng đến đây! Vườn hoa này màu trắng tượng trưng cho Kim. Chúng ta đi lối thứ nhất bên trái.
Hoàng Dương tất nhiên không có ý kiến gì, anh đi ngay phía sau Minh Hàn. Hương hoa nhè nhẹ vương vấn trên hai người. Khi đến những ngã rẽ, anh thấy Minh Hàn dường như tính toán cái gì đó, anh cũng không thể hiểu được.
– Màu xanh dương là Thuỷ đúng không? – Hoàng Dương hỏi.
Minh Hàn gật đầu:
– Chúng ta đi lối này.
Hoàng Dương rất thích loài hoa màu xanh dương này, anh đưa tay ra định ngắt một bông thì chợt Minh Hàn nói gấp:
– Không được hái hoa!
Hoàng Dương ngạc nhiên:
– Nhiều hoa như vậy, anh ngắt một bông thì đâu có sao?
– Không sao nếu anh đủ can đảm chặt cánh tay của anh lắp lên đó thay bông hoa. – Minh Hàn nói.
Hoàng Dương rùng mình trước lời Minh Hàn. Thật may anh là anh chưa có hái. Hoàng Dương nghĩ lão già Đào Thanh Phong thật keo kiệt, có một bông hoa mà đổi lại một cánh tay của người khác.
Phải mất thêm hai giờ nữa, Hoàng Dương và Minh Hàn mới có thể đi qua vườn hoa màu đỏ và màu xanh lục. Hiện tại trước mặt hai người là vườn hoa màu vàng. Trong năm loại hoa được nhìn thấy ở nơi này, Hoàng Dương chỉ biết tên duy nhất của loại hoa màu vàng này: hoa hướng dương.Từng cây hoa hướng dương vươn mình đón gió, tràn đầy sức sống.
—————–
Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 2: Những bản hợp đồng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 3: Làm dâu
- Hoán đổi cô dâu - Chương 4: Người trợ thủ đắc lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 5: Người anh yêu là ai - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 6: Minh Hàn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 7: Chinh phục tình yêu - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 8: Cầu người chốn hoang sơn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 9: Thung Lũng Bách Hoa - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 10: Đào Thanh Phong - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 11: Đánh thức trái tim - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 12: Tình yêu là gì - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 13: Định kiến xã hội
- Hoán đổi cô dâu - Chương 14: Thiếu phụ bên bờ biển
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 15: Thần trí mê loạn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 16: Biến cố - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 17: Đời không như là mơ - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 18: Anh là cuộc sống của em
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 19: Những ngày không có anh - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 20: Hạnh phúc đơn giản là thế thôi - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 21: Khởi đầu mới
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 22: Khó khăn - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 23: Kế hoạch hoàn hảo
- Hoán đổi cô dâu - Chương 24: Mùa xuân và tình xuân
- Hoán đổi cô dâu - Chương 25: Không khoan nhượng
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 26 - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 27: Hành Động - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 28: Đấu trí đấu lực
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 1
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 2
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 3
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 4
- Hoán đổi cô dâu - Chương 29: Giải quyết dứt điểm - Phần 5
- Hoán đổi cô dâu - Chương 30
- Hoán đổi cô dâu - Chương 31: Giả người giả cảnh ra đi
- Hoán đổi cô dâu - Chương 32
- Hoán đổi cô dâu - Chương 33
- Hoán đổi cô dâu - Chương 34
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35
- Hoán đổi cô dâu - Chương 35 (tt)
Leave a Reply