Truyện gay: Giấc mơ có thật – Chap 2 : Tình cờ
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
6 am
Reeng ……… Reeng .Cái đồng hồ chết tiệt không để yên cho tao ngủ àh , bục mình tôi cầm lấy nó ném cái vìu xuông đây nhưng no vẫn tiếp tục sứ mệnh của nó là gọi tôi dậy .Tôi đành thức dậy tắt chuông đi . Quái nhỉ hôm qua mình có để chuông đâu mà nó lạ kêu chắ là ba để chuông cho mình rồi ,ba quên mất mình đang nghỉ hè phải gần một tuần nữa mới phải đi học mà . Vùa vươn vai vừa ngáp tôi bước xuống nhà .
– Dậy dồi hả con , xuống ăn sáng đi
– Dạ . Vẫn còn mắt nhắm mắt mở . Ba con đi làm rồi hả dì .
– Ùh . Hôm nay 2 đứa đi đồ chuẩn bị cho năm học mới hả. Dì quay sang nói với Mạnh . Cho Trang đì cùng luôn dù gì năm nay nó cùng trường vói các con mà .
– Vậy thì tốt quá , có dịp làm anh con thân nhau thêm . Mạnh tỏ vẻ xung sướng . Chỉ sợ Trang không muốn đi thôi . Ánh mắt Mạnh hứong về phía tôi , còn tôi thì vẫn còn ngây người ra vì câu nói của dì có 2 từ “cùng trường ”
– Dì nói cái gì , con học cùng trường với 2 anh sao . Tôi ngac nhiên hỏi lại .
– Thế ba con không nói cho con biết đã chuyên con sang trường Anh Khai cho gần nhà hơn sao. Ba thật là đáng ghét chuyển trường àm không nói gì với mình .Ít ra cũng nên nói trước để mình còn có dịp chia tay lũ bạn thân nữa chứ .Bự mình quá đi mất . Tôi vội chay ra cầm lấy chiếc điện thoại gọi cho ba .
– Alo ba ah .
– Có gì mà gọi cho ba sớm thế .
– Ba sao ba chuyên trường ma không cho con biết.
– Àh ba quên mà chuyển đi cũng tốt chứ sao , ngay xưa con chả nói con thích học trường đó lắm cơ mà . Thôi nha ba tắt máy đây ba đang bận lắm thế nha.
– Ba , ba .
Tôi lững thững bước vào trong bếp , ngồi vào bàn uống nốt cốc sữa thì dì nói .
– Chuyên đến Anh Khai cũng tốt mà con .
– Dạ con biết nhưng ba phải nói trước với con chứ . lúc nào ba cũng tự quyết định àm chả bao giờ nói trước với con gì cả . Lúc nào ba cũng coi con như là con nít vậy .
– Thôi uống đừng bực mình nữa , tý đi cùng bọn anh nha . Mạnh an ủi tôi .
Tôi khẽ gật đầu vì nếu không đi , sau này đi với ai vì mình chả biết gì về cái khu trung cư loại I này cả .
– Con lên phòng chuẩn bị đây . Nói xong tôi đi lên phóng.
– Trang con gọi Hùng dậy cho dì nha , cái thàng lớn rồi mà hay ngủ nướng như con nít vậy . Phòng của nó ở cuối tầng 2 đó con . Dì còn chỉ dẫn thêm.
– Dạ . Sáng ra đã phải gặp hắn không biết ngày hôm nay đen đủi gì không đây .
Tôi đảy cừa đi vào ,phỏng của hán cũng khá ruộng và cũng hơi giống phòng của tôi . Không ngờ phòng của hán lại ngăn nắp đến thế tôi nghĩ với tính cách của hán thì căn phòng này phải như 1 bãi chiến trường chứ . Trên bàn học hán có một cái khu ảnh của hai đứa bé , một đứa con trai chác là hán . Còn đứa con gái kia a`h không là con trai mới đúng vì nó giông con gái quá thì tôi không biết (ai àm biết được cơ chứ ) nhưng mà tôi trông quen lám như đã gặp ở đâu rồi ấy . Tý quên nhiệm vụ của mình là gọi hán dậy chứ không phải là lên xem phòng hắn . Nhìn gương mật hán ngủ trông baby thật vày mà khi thức thì không khác ì một con ác quỷ
– Anh Hùng dì gọi dậy kìa .
– Nhóc để yên cho anh ngủ tý đi , còn sớm mà . cái giọng ngái ngủ
– Sớm cái ghì nữa . Dậy mau , dậy . Anh mà không dậy tôi tung trăn lên dó . Không thấy hắn nói gì tôi nói tiếp . Tôi làm thật dấy nha tôi đếm đến ba đó . 1……….2………….Tên này gan lì thật , được tôi làm thật cho coi và tôi đếm tiếp “3 “. Tôi tung chăn lên .
– Á ………..Á ……………. Á………….Tôi hét lên vì … vì hắn không vận quần áo . Tôi vội quay đi còn hắn cũng vội vàng tỉnh dậy và kéo cái chăn lạ che đi những cái ghì cần che . Mặt tôi dần đỏ lên như quả gấc vì từ nhỏ đến giờ tôi chưa nhìn thấy cái ấy của ai bao giờ trừ của tôi .
– Làm cái ghì mà hét lên dữ vậy , chỉ là nhì thấy người khác không vận quần áo thôi mà . Có chuyện nhỏ thế mà cũng hét lên như con gái vậy .
Với anh là chuyện nho nhưng với tôi là chuyên lớn đó . Rồi tôi chạy ra khỏi phong về phòng của mình tôi đóng của lại . Trời ơi mình đã nhìn thấy cái ……… ấy của hán . Xấu hổ quá đi àh nghi tới đó mật tôi càng ngày càng nóng hơn có khi nó muốn nổ tung ra vù ngại mất .
Cộc …. Cộc …. ai đó đang gõ cửa phòng tôi , đang không biết là ai thì người đó lên tiếng :
– Nhóc ơi ! Chuẩn bị nhanh lên 5 phút nữa là lên đường đó ,nhanh lên . Thì ra lag Hùng tôi vùa mới trấn tĩnh lại sau chuyện vừa rồi . Nhung sao khi nghe tiếng của Hùng thì mặt tôi lại bắt đầu đỏ ửng lên , tim tôi tự nhiên đập nhanh dữ dội không kiểm soát được . Không lẽ minh …… i….. không ,chắc không phải vậy , chắc là do lần đầu mình thấy cái đó của người khác lên vậy thôi . Chắc không có chuyên gì đâu nghĩ vây tôi chấn tĩnh lại và đi thay đồ . Tôi mặc một chiếc áo phông trắng mà tôi thích nhất , chiếc quần jean hơi thụng thêm đôi tông nữa trông tôi càng dễ thuwong hơn .Tôi bao giờ cũng vậy lúc nào tôi cũng muốn hút hồn người ta từ cái nhìn đầu tiên nên tôi rất chú trọng về bề ngoài ( vì tôi dễ thương mà )
– Ê nhóc , sao lần nào ra ngoài cũng phải chờ nhóc vậy , hôm nay chờ đến 20 phút rồi đấy . Tiếng của Hùng khi tôi vừa bước xuống nhà .
– Chúng ta đi nào . Mạnh đúng dây và bảo tôi và Hùng .
Hùng đi ngang qua tôi và nói thầm vào tai tôi :
– Không biết nhóc có phải là con trai không nũa . Và hán lại nở nụ cười mọi khi của hán đúng alf đáng ghét. Tôi không kịp phản ứng gì thì hán đã đi ra xe mất rồi tôi đành nuốt cục tức vào bụng và đi ra xe .
Không hiểu sao tôi lại hay bối dối trước mặt Hùng đến vậy trước kia có bao giờ tôi như vậy đâu . Mỗi khi ai chọc tôi hay cãi nhau với tôi bao giờ tôi cũng phải giành phần thắng cho kì được . Vậy mà mỗi khi bị Hùng chọc tôi lại toàn thua .Mải suy nghĩ mà tôi không đẻ ý xe đã dừng lại trước siêu thị “Smile” siêu thị bậc nhất của thành phố và cũng nổi tiếng nhất cái đât nước Việt Nam nhỏ be này :
– Không xuống xe đi nhóc , hay là chờ người ta bế mới xuống . Lịa cái giọng đáng ghét của hắn , chờ đó có ngày tôi cho biết tay .
Tôi bước xuống xe và nỗi bực tức của tôi mau chóng tan biến khi tôi đứng trướ siêu thị “Smile” này , đúng như cái tên của nó làm ai cũng phải vui vẻ . Chưa kịp ngắm kĩ thì tôi đẵ phải chạy theo Hùng và Mạnh vì 2 người đó đi nhanh như ma đuổi vậy . Chúng tôi nhanh chóng lên tầng 5 của siêu thị đây là khu nahf sách và các thiết bị học tập mà .
– Anh sẽ đi mua sachs giáo khoa , còn 2 đứa mau đi mua đồng phục xong rồi muốn đi đâu thì đi làm ghì thì làm , mua gì thì mua nhưng nhớ 11h 30 là phải xuông tầng 2 ăn trưa , anh chờ ở đó . Nhớ đó đùng quên . Mạnh nhắc chúng tôi rồi biến mất luôn .
Tôi đi theo Hùng đến một góc của tầng này để mua đòng phục .
– Sao không may đồng phục của trường mà phải đến đây may vậy .Tôi hỏi Hùng
– Đúng là nhóc ngốc . Thế không biêt trường Anh Khai may và bán đòng phục ở đây sao . Siêu thị “Smile” giúp trường Anh Khai rất nhiều trong nhưng năm đầu và bây giờ cũng thế nên trường Anh Khai quyết định giao việc may đồng phục cho học sinh cho siêu thị này đảm nhiệm . Nhờ vậy mà đồng phục trường bao giờ cũng rất style và bền hơn các trường khác .
– Ra thế.
– Cô ơi cho tôi 2 bộ đồng phục như mọi khi và cho cháu thêm 2 bộ nữa cho cậu nhóc này .
– Dạ thưa… Cô nhân viên bán hàng đang nói cái gì thì đột nhiên lại dừng lại không nói gì .Thấy lại tôi hỏi Hùng.
– Sao anh quen người này ạ .
– Không . Một câu trả lời ngắn gon.
– Vậy sao chị ấy lại biêt cỡ quần áo của anh .
– Lí do rất đơn giản vì anh hay đánh nhau nên đồng phục phải may thường xuyên nên nhớ số đo là chuyên bình thường thôi .
– Thế không đồng phục cho anh Mạnh àh .
– Thì anh đã nói mua 2 bộ rồi mà .Anh và mạnh mặc cùng cỡ mà .Đúng rồi họ là anh em sinh dôi mà nên cung số đo là chuyện bình thường thôi.Kìa vào đo đồng phục đi chứ .Hùng nói tiếp và đẩy tôi vào trong .
Lấy xong đồng phục tôi và Hùng đi mua một ít đồ vì nhiều quá nên tôi bắt hùng sách đồ cho bõ ghét . Ai bắt thích làm anh
– Bây giờ đi xuống tầng dưới nha . Hùng lên tiếng
– Em có tý việc anh xuống trước đi . Nói rồi tôi chạy mất tiêu
Đi một mình thật thoải mái không phải đi theo cái tên đáng ghét kia . Ở kia có hàng bán dây đeo di động phải mua một cái mới được cái này của mình cũ quá rôi . Cái hing trái tim này mới yêu làm sao mình phải lấy mới được .Đang lấy chiéc dây ra thì .RẨM …………… tôi bị một cái gì đó đâm phải và ngã lăm ra . Choáng váng ngồi đậy tôi lờ mờ biết được chuyện gìh đã sảy ra . Đó là 1 đám thanh niên đang chơi chò đua xe đẩy hàng và họ đã đâm vào tôi .
– Cái gì vậy đi đứng kiểu gì vậy , không có mắt àh . Tôi bực tức nói . Xe là đẻ chở hàng chứ đêm mây anh đem ra đua àh.
– Thằng nhóc kia ,mới đâm vào có 1 tý thôi mà , làm gì mà dữ vậy .
– Cái gì đâm người ta ngã lăn ra như vậy mà bảo là 1 tỳ thôi àh . Có bị tâm thần không vậy .
– Chạm nhẹ như vậy mà làm như chết người vậy . Tôi bồi thường là được chứ gì .Tên đó nơi với giọng tinh tướng . Cậu cần bâo nhiêu
– Anh tưởng ếo tiền là làm gì cũng được sao . Anh tươngt đâm người ta rồi cầm 1 nắm tiền quang vào mặt người ta là xong àh . Nếu nói xin lỗi tôi cò bổ qua chứ nhưng nói giọng tinh tướng như hán thì còn lâu .
Chúng tôi đang cãi nhau thì có 2 nhân viên bảo vệ đi tới .
– Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy mấy cậu . 1 trong 2 nhân viên hỏi chúng tôi .
– Mấy anh này đua xe hàng đâm vào cháu nhưng họ không xin lỗi .
– Thằng nhóc kia ăn nói cho cẩn thận vào nha . Tại may đứng giưa đường nên mới thế chứ . Tên kai cãi lại .
– Thôi không cần cãi nhau mời các cậu xuống phòng bảo vệ giải quyêt .
* Phòng bảo vệ :
– căn cứ vào lời khai và băng hình chúng tôi thu được thì mấy cậu thanh niên kia phải nộp phạt bồt thường xe cho siêu thị ,bồi thường cho nạn nhân là cậu kia và mời người nhà đến bảo lãnh mới được về. Cò cậu kia vô can nên được ra về . Chú bảo vê noi .
– Dạ cảm ơn chú. Tôi nói mà trong long vui vẻ vì mấy tên kai bị phạt . Con không cần họ bồi thường đau chú . Con đi được chưa chú .
– Cậu có thể đi. chú bảo vệ nói
– Dạn chào chú . Tôi đi ra khỏi phòng nhưng không quên nhìn mất gương mặt đáng thương kai thật tội nghiêp . Thế cho chừa cái thói tinh tướng cậy có tiền mà an hiép người klhác đi .
* Tâng 2 siêu thị Smile :
Tôi vui vẻ vừa đi vừa hát ca khúc ” Đôi cánh thiên thần ” vì vừa có chuyên vui mà . Nhưng mà Hùng với Mạnh đâu nhỉ chỉ nói là đi xuống tầng 2 thôi nhưng mà biết tìm ở chỗ nào bây giờ . Đang lơ ngơ thì có tiếng gọi.
– Trang ! Ở đây . Mạnh đang ngồi ở một cái bàn gần đó và tôi tiên đến cái bàn đó .
– Đi đâu mà giờ này mới đến làm anh em tôi chờ dói meo cả bụng rồi đó nhóc. Thấy Hùng nói vậy tôi nhìn lại đồng hồ thì đã 12h rôi .Tâm trạng của tôi đang vui lại chuyển thành bực tức sao kiếp trước tôi có nợ gì với hắn mà mỗi khi gặp hắn tôi lại bực mình thế cơ chứ .
– Thôi mình ăn trưa thôi . Nói xong Mạnh đi ra gọi đồ ăn còn lại tôi và Hùng .
Tôi liền lấy cái dây đeo điện thoại mới mua ra đeo cho dến cưng của mình vì nói chuyện với tên kia chỉ tổ bực mình .
– Đâu dồi 1 cái dây nữa đâu . Tiếng tôi thốt lên khi không thấy 1 chiếc dây đeo kia đâu . Vì tôi mua 2 cái để bao giờ có người yêu thì tặng cho người đó mà sao giờ không thấy .
– Cái gì đâu rồi ? Tự nhiên thốt lên 1 câu chả rõ nghĩa gì cả
– Cái dây deo điện thoại mới mua sao giờ không thấy .
– Tìm kĩ lại trong túi đi hay là để ờ trong đó .
– Tôi tìm kĩ rồi không thấy . Chết rồi hay là ……..
– Chết rồi cái gì .
– Không có gì . Chắc là vừa lúc lẫy va phải mấy tên kia nên làm rớt mất rồi . Đúng là số xui .
– Sao mặt mài buồn thui thế Trang . Mạnh đã mang đồ ăn về .
– Nhóc mất dây deo điện thoại mới mua . Hùng kể lại sự tình cho Mạnh nghe đúng là đồ hóng hớt đáng ra phải kể mới đúng chứ .
– không phải buồn đâu , tưởng mất điện thoại anh mua cho cái mới mất dây deo thôi chứ gì thich tý anh mua cho hẳn một đống loại nào cũng có.
– Không cần đâu anh chỉ là 1 cái dây đeo thôi mà .
– Đưa anh xem điện thoại của em nào . Mạnh nói và với lấy chiếc điên thoại của tôi đang để ở trên bàn .
– Điện thoại của em ngộ thật .
– Dễ thương không anh . Em nó muốn nó giống em nên trang trí như vậy đó . Vì điện thoại cùa tôi dán nhiều hình ngồ ngộ của teen nhà mình thích đó mà .
– Trông cũng dễ thương thật . Mạnh nhận xét rất đúng
– Đâu đưa em xem nào. Hùng đang uống Soda cũng phải ngừng lại với lấy chiếc điện thoại của tôi . Chắc lại khen đẹp cho xem .
– Nhìn trông cũng bình thường chả có gì lấy làm dễ thương mà anh hai cũng khen . Hắn kết luận một câu xanh rờn .
– Đưa đây . Tôi giật lại cái điên thoại vì từ trước đến nay chưa ai nói với tôi là đồ của tôi bình thương cả .
Một lúc sau khi cả 3 đã ăn trưa xong
– Lát nữa mình đi về hả anh Mạnh . Tôi quay sang khỏi Mạnh khi anh vừa uống 1 ngụm Soda
– Không ! Hôm nay mình đi chơi cả ngày luôn . Tý nũa mình sẽ đi xem phim rối ăn tối rồi mới về.
– Vậy hả .
Buổi chiều hôm đó 3 chúng tôi đi chơi với nhau thật vui vẻ , trừ những lúc tôi và Hùng cãi nhau như mọi khi ra . Nhung điều đó không làm cho không khí xấu đi . Hôm đó chúng tôi về nhà khá muộn nên tôi cũng không gặp ba để nói về chuyện chuyển trường nhưng điều đó với tôi không còn quan trong nữa , vì Mạnh và Hùng đã kể cho tôi nghe nhiều chuyện về trường làm tôi cũng thấy tò mò .
—————-
Thuộc truyện: Giấc mơ có thật
- Giấc mơ có thật - Chap 2 : Tình cờ
- Giấc mơ có thật - Chap 3 : Nhóc đi học
- Giấc mơ có thật - Chap 4 : Nhịp đập con tim
- Giấc mơ có thật - Chap 5 : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 5B : Rối bời
- Giấc mơ có thật - Chap 6A: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6B: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 6C: Chuyến đi thú vị
- Giấc mơ có thật - Chap 7A: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 7B: Kí ức bị lãng quên
- Giấc mơ có thật - Chap 8A: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 8B: Đối mặt
- Giấc mơ có thật - Chap 9A: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 9B: Trở về
- Giấc mơ có thật - Chap 10 : Chia tay
- Giấc mơ có thật - Chap 11 : Lễ đính hôn
- Giấc mơ có thật - Chap 12A: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 12B: Bại lộ
- Giấc mơ có thật - Chap 13: Quyết định - Chap cuối
Leave a Reply