Truyện gay: Incest – chương 16
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-MẶC VÀO NHANH LÊN!!!
Tôi như cỗ máy làm theo lời nó. Nó đẩy lôi xuống lầu rồi tống tôi ra khỏi nhà trong khi người nó vẫn trần như nhộng. Không một lời giải thích, nó đóng sầm cửa lại mặc kệ tôi đứng ngoài đập cửa liên tục.
-Đi đi. Giải thích sau!!!
Tôi lắc đầu bó tay toàn tập. Tôi không thể hiểu được nó. Người gì mà lạ lùng, lúc này lúc kia, khó hiểu. Tôi đứng đợi mãi như cánh cửa vẫn đóng chặt, chán nản, tôi đến cửa tiệm của Thắng trú tạm vậy..
-Mặc quần áo vào..
Tôi cúi gầm mặt xuống vội chạy nhanh vào phòng. Tôi ngoái lại nhìn trước khi đóng cửa phòng lại.
Hai tay đan vào nhau kiềm chế sự tức giận..
Gương mặt thất thần..
Nước mắt lăn dài..
Tôi phải làm sao đây???
-Mẹ àh, mẹ sẽ không sao đâu.. – tôi nắm chặt tay mẹ, chạy dọc theo hành lang bệnh viện.
-Xin hãy đợi bên ngoài. – cô y tá gỡ tay tôi ra rồi đẩy băng ca vào phòng cấp cứu.
Tôi ngồi thẫn thờ trên hàng ghế đợi. Hai tay tôi chấp lại trước mặt, mồ hôi nhễ nhại lấm lem gương mặt. Những gì tôi liệu có phải sự thật? Hay một lần nữa, tôi lại cố gạt mình? Mặc kệ, tôi phải tin nó, phải tin nó…
Flash Back
Tôi vội quay về nhà. Đầu óc tôi để đâu thế này? Tôi đi được một đoạn thì sực nhớ ra, tôi có xe mà..vậy mà nãy giờ lết bộ rồi than vãn này nọ. Tôi điên thật rồi..
Nó từ trong nhà chạy ra mà không buồn đóng cửa. Vẻ mặt nó hoảng hốt như vừa chứng kiến chuyện gì đó thật khủng khiếp. Nhìn bộ dạng hớt hải của nó mà tôi thấy lo. Chuyện gì đã xảy ra?
-An~ – tôi gọi nhưng dường như nó không nghe thấy tôi. Nó vẫn cắm đầu mà chạy thật nhanh khỏi nhà.
Tôi vội chạy theo nó, chạy được nửa đường thì bóng nó khuất hẳn. Chết tiệt, rốt cuộc nó biến đi đâu rồi??? Tôi đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không có gì chứng tỏ nó ở đây. Chán nản, tôi bỏ về nhà. Tôi nhất định phải mắng nó một trận ra trò mới được. Dù việc gấp thế nào cũng không được để cửa như vậy chứ? Nó làm thế chẳng khác nào đón chào ăn trộm vào nhà. May là tôi về kịp lúc, không thì chẳng biết nhà tôi còn sót lại gì không nữa. Tôi bước lên thềm nhà, khép cửa lại và cài khoá. Thế là xong nhiệm vụ..nhưng có gì đó giữ chân tôi lại. Linh tính như mách bảo tôi, nếu tôi không vào nhà thì tôi sẽ phải hối hận suốt quãng đời còn lại. Cuối cùng, tôi quyết định tra chìa khoá vào ổ rồi mở cửa.
Vừa đặt chân vào nhà, cảm giác gì thế này? Bất an? Lo lắng? Sợ hãi? Như có gì đó thôi thúc tôi, tôi chạy thật nhanh về phía cầu thang. Chưa bao giờ tôi thấy hành lang nhà mình lại dài như thế. Tôi chạy như điên dọc hành lang để rồi hốt hoảng khi nhìn thấy ai đó đang nằm dưới chân cầu thang. Là..là mẹ??
Tôi đỡ mẹ dậy, lay mạnh người mẹ nhưng không có phản ứng nào khác ngoài đôi mắt khép chặt lại. Tôi hoảng loạn, tôi phải làm gì đây? Không phải mẹ, ông ta và ả cùng nhau đi chào hỏi họ hàng ả hay sao? Tại sao mẹ lại có mặt ở nhà? Và quan trọng là..tại sao mẹ lại bị như thế? Không được, đây không phải là lúc tôi thắc mắc những chuyện không đâu. Tôi gọi cấp cứu rồi gọi cho ông ta. Trước khi đưa mẹ đến bệnh viện, tôi không quên để lại tờ giấy ghi lời nhắn với nó. Chắc chắn vừa rồi nó gấp gáp như thế để tìm người cứu mẹ. Tôi không muốn nó lo lắng khi không thấy mẹ đâu..
End Flashback
Tiếng bước chân vang lên dồn dập, tôi ngước lên và thấy bóng dáng quen thuộc từ xa.
-Long..mẹ sao rồi? Không nguy hiểm đến tính mạng chứ? – ông hoảng loạn nắm lấy tay tôi.
-Tôi..không biết. Vẫn còn đang cấp cứu..
-Nhưng tại sao? Tại sao lại ra nông nỗi này???
-Tôi..tôi..
Cạch..
Tôi không biết trả lời như thế nào thì cánh cửa cấp cứu mở ra. Bác sĩ từ trong bước ra, gương mặt bọn họ đều thể hiện rõ sự thất vọng. Ngay lập tức, ông buông tay tôi ra rồi chạy nhanh đến họ.
-Chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.
-KHÔNG! Không thể như vậy được. Bà ấy chết, không chết đâu đúng không????
-Xin lỗi. Mọi người vào nhìn mặt bà ấy lần cuối đi.. – dứt lời bác sĩ lạnh lùng bỏ đi.
Ông đứng sững sờ trước phòng cấp cứu, hai tay ông bấu chặt vào nhau, run lên từng đợt. Ông sợ, sợ phải đối diện với sự thật, sợ phải chấp nhận rằng ông đã mất mẹ mãi mãi. Rồi ông lặng lẽ đẩy cửa, bước vào phòng. Nhìn bờ vai vững chãi khẽ run, nhìn dáng đi thẩn thờ của ông..đột nhiên tôi thấy thương ông quá. Khoan đã..Tôi vừa nghĩ gì thế này? Thương ông ta sao? Không thể..Nhưng việc đó đâu còn quan trọng nữa.
Tôi nối gót ông vào phòng. Mẹ nằm trên chiếc giường trắng, gương mặt vốn dĩ hồng hào, phúc hậu hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là gương mặt trắng bệch, không còn sự hiện diện của sự sống nữa. Toàn thân mẹ lạnh ngắt, cánh tay buông lỏng trên giường bệnh..Tôi mất mẹ thật rồi sao?
Ông quỳ kế giường bệnh, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo ấy rồi từng tiếng nấc cứ vang đều càng làm không gian thêm u uất. Đau, đau nhiều lắm chứ. Đau như chết đi nhưng sao tôi không thể khóc? Muốn khóc nhưng nước mắt chẳng thể rơi..? Tại sao? Tại sao tất cả mọi chuyện đều đổ lên tôi? Tôi đã đánh mất tình yêu của mình..và bây giờ, tôi đã đánh mất người tôi yêu thương nhất. Mẹ thì có tội tình gì? Người gây ra lỗi lầm là tôi, người phải trả giá, phải chết là tôi mới đúng. Đây là cái giá mà tôi phải trả cho lỗi lầm suốt mười năm nay ư? Tàn nhẫn!!!!
-Mama.. – Cuối cùng thì nó cũng đã đến, trên tay nó là mẫu giấy tôi để lại. Ít ra, tôi cũng có thể tin rằng, người khiến mẹ ra nông nỗi này không phải là nó.
Nó chỉ đứng ngay ngưỡng cửa nhìn mẹ mà oà khóc.
-An àh, vào đây, vào với mama đi con.. – ông lau nhanh nước mắt rồi vẫy tay gọi nó vào.
Nó chỉ lắc đầu mà khóc ngày một lớn hơn. Mặc cho ông có nói gì nó cũng nhất định không bước đến gần mẹ. Nó, lặng lẽ nhìn và khóc.
Lửa bập bùng ôm trọn lấy cỗ quan tài. Cháy, cháy dữ dội rồi vụt tắt. Khi chết đi con người cũng sẽ về với cát bụi…
Đặt hoa cạnh bức di ảnh của mẹ mà lòng tôi đau như cắt. Tôi cứ tưởng mình sẽ gục ngã, sẽ không vượt qua được cú shock ấy. Tôi mệt mỏi với mọi thứ, tôi muốn bỏ lại tất cả. Nhưng tôi không muốn mẹ thất vọng. Tôi là con trưởng, là đứa con mà mẹ luôn tự hào. Tôi phải mạnh mẽ, phải giúp mọi người vượt qua được nỗi đau này.
Mới đó mà một tuần đã trôi qua, một tuần tang tóc, một tuần đau thương. Ông lấy lại vẻ điềm tĩnh như thường ngày mà tiếp khách. Trông ông mạnh mẽ thế nhưng tôi biết, nỗi đau trong ông rất lớn, ông vẫn chưa thể chấp nhận rằng mẹ đã rời xa ông vĩnh viễn. Những lúc một mình, ông như người mất hồn chỉ biết ngắm ảnh mẹ rồi thỉnh thoảng, những giọt nước nóng hổi lại làm nhoè đi một bức ảnh. Ả thì khóc bù lu bù loa như điên. Đồ giả tạo!!! Nhưng người khiến tôi lo lắng nhất vẫn là nó. Tôi chỉ thấy nó khóc duy nhất một lần ở bệnh viện. Còn suốt một tuần qua nó không ăn, không ngủ và không hề bước đến gần mẹ, ngay cả bức di ảnh mà nó cũng không đụng đến. Nó như trốn tránh mọi thứ thuộc về mẹ. Nó vừa khiến tôi lo lắng vừa khiến tôi có cảm giác ngờ ngợ..hôm ấy..hình như đã có chuyện gì xảy ra??
-An àh..
Nó vẫn nằm dài trên giường, tay gác lên trán, đôi mắt nâu vô hồn nhìn mông lung về nơi nào đó. Tôi lo, thật sự rất lo cho nó. Bình thường nó đối xử tàn nhẫn với tôi, nhưng ít ra trong đôi mắt ấy còn sự thù hận, còn sức sống. Nó bây giờ chẳng khác nào người chết, đôi mắt nó như vỡ vụn thành hàng nghìn mảnh..
-Nếu đau, nếu buồn thì cứ khóc. Khóc sẽ khiến em dễ chịu hơn đấy..
-………
-Đôi khi ta phải biết đối diện với sự thật An àh..
-……..
-Em đừng như thế nữa được không?
-……..
-Anh xin em.. – tôi kéo người nó dậy, lay mạnh người nó – Em hận anh cũng được, em làm gì anh cũng được..nhưng xin em, em đừng như thế này nữa. Em tự hành hạ bản thân như thế, liệu mẹ có sống lại không? Đừng làm chuyện vô ích nữa An àh..
Tôi nhìn sâu vào mắt nó, cố gắng tìm kiếm một chút lay động nào nhưng không, không có gì ngoài sự trống rỗng vô hồn. Tôi có cảm giác, chỉ cần tôi sơ suất, tôi sẽ mất nó mãi mãi. Không, tôi không muốn, tôi không thể mất nó..
-Mẹ mất không phải lỗi do em. Hôm đó.. Em đã cố gắng hết sức tìm người cứu mẹ rồi, em đừng tự trách mình nữa được không?
-K.Không..Không phải..
Nỗ lực của tôi cũng được đền đáp. Nó trả lời tôi, đôi mắt nó dần nhoè nước..”Phải rồi, khóc đi An, khóc thật to nếu em muốn. Bởi anh sẽ là điểm tựa để em dựa vào..” – tôi vừa đưa tay chạm vào nó thì nó đẩy mạnh tôi ra, không ngừng lui người về phía sau. Giọng nói ngắc quãng vì tiếng nấc, nước mắt ướt đẫm gương mặt hốc hác, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi..
-Không..không mà..
-Đừng..đừng..con xin lỗi..con..
-Xin lỗi..xin lỗi mà…..
Tôi càng tiến đến thì nó càng lùi về phía sau, nó không ngừng bẩm lẩm câu “xin lỗi” hàng trăm lần.
-An àh.. – tôi tiến đến gần nó thật nhanh, chộp lấy thân hình nhỏ nhắn đang run bần bật ấy vào lòng.
-KHÔNGGG.. – nó vùng vẫy, dùng hết sức đẩy tôi ra rồi bỏ chạy.
RẦM..
Cánh cửa phòng tắm đóng sầm lại. Nó làm sao thế này? Tôi đã làm gì nó đâu?
Tôi nôn thốc, nôn tháo sắp sàn nhà. Cả tuần không ăn gì khiến bụng tôi đau thắt lại, sức lực cứ thế mất dần, mất dần..Tôi đổ sụp người xuống, tựa lưng vào tường mà thu người lại. Tôi không thể quên, không thể quên ngày hôm đó..
Flashback
-Mặc quần áo vào đi..
Tôi nhìn mẹ rồi bước thật nhanh vào phòng. Tại sao mẹ lại ở đây? Lúc nãy tôi cứ có cảm giác ai đó dõi theo mình, tôi đảo mắt nhìn xung quanh thì bắt gặp ánh mắt ấy, ánh mắt đầy sự tức giận lẫn thất vọng của mẹ. Tôi vội tách khỏi anh rồi cố tống anh khỏi nhà bằng cửa sau. Tôi không muốn anh biết được chuyện này, anh sẽ nghe lời mẹ, anh sẽ rời xa tôi..và tôi không thể để điều ấy xảy ra. Tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này..
Tôi rụt rè ngồi xuống đối diện với mẹ. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ nghiêm túc như vậy. Liệu mọi chuyện có như tôi dự tính không? Liệu mẹ sẽ nghe theo tôi, sẽ bỏ qua chuyện này không?
-Vào dọn đồ đi.
-Dọn đồ?
-Phải, con sẽ đi Anh cùng Anna.
-Không, con không muốn.
-Con không có quyền lựa chọn. Vào dọn đồ nhanh đi, con sẽ ở tạm khách sạn đến khi chuẩn bị xong mọi thứ.
-Không, con không đi. Chẳng có lý do gì con phải sang Anh cả.
-Không có lý do ư? Lý do không phải rõ ràng quá rồi sao?
-Chuyện vừa nãy không như mama nghĩ đâu.
-Không ư? Chính mắt mẹ thấy hai đứa đang….!!! Thôi, không nói nhiều nữa, vào dọn đồ nhanh đi.
-Nhưng mama àh…
-Con có dọn đồ không thì bảo? Hay muốn mẹ tức chết vì con???
-Mama àh!!!! – tôi cố nài nỉ nhưng mẹ vẫn dửng dưng không quan tâm đến mà luôn miệng bảo tôi dọn đồ đi. Tôi không từ bỏ đâu, tôi nhất định sẽ không đi đâu hết. Tôi ngồi lì ở ghế mặc cho mẹ có nói gì đi nữa..
Mẹ vẫn không có dấu hiệu gì sẽ bỏ cuộc, nói mãi không xong, đột nhiên mẹ đứng dậy nhằm hướng ra cửa mà bước. Không lẽ mẹ định…?
-MAMA!!! – tôi hét lên, vội chạy đến giữ tay mẹ lại.
-GIA AN! – mẹ lườm tôi, gằng giọng. Lần đầu tiên mẹ lớn tiếng với tôi..
-Con xin lỗi nhưng con không thể để ba biết chuyện này được. Ba nhất định sẽ..
-Bỏ tay mẹ ra!
-Đừng mà mama..con xin mama..
-Không, mẹ không thể chấp nhận được chuyện đó. Loạn luân, bệnh hoạn!!!!
-Nhưng..con yêu anh ấy. Con thật sự rất yêu, rất yêu anh ấy..
-An àh..con yêu ai cũng được, nhưng Thành Long nó là con trai, là anh ruột của con đấy!!!
-Con trai thì sao? Anh em thì sao? Con không thể yêu anh ấy ư?
-Con và Thành Long là KHÔNG THỂ.
-Con không cần biết..nhưng con sẽ không đi đâu hết. CÓ CHẾT CON CŨNG KHÔNG ĐI. – tôi hét toáng lên. Bảo tôi sang Anh với con hồ ly đó? Bảo tôi rời xa anh ư? Đừng hòng.
Mặt mẹ đỏ ửng lên vì giận dữ, mẹ hất tay tôi ra rồi bước thật nhanh. Tôi chạy đến chắn ngang trước mặt mẹ. Kế hoạch của tôi, tôi nhất định sẽ không để nó thất bại vì mẹ. Tôi vẫn chưa đạt được điều mà tôi muốn..và tôi không muốn xa anh..
-Tránh ra!!!! – mẹ đẩy tôi ra.
Tôi ngoan cố kéo người mẹ lại, ôm chặt lấy mẹ.
-BUÔNG RA!!! – mẹ hét lên, vùng vẫy không ngừng.
-KHÔNG..MAMA KHÔNG THỂ ĐI NHƯ THẾ ĐƯỢC.
-BUÔNG.. – mẹ dùng hết sức đẩy mạnh tôi ra một cách dễ dàng. Tất cả cũng tại anh, phần dưới nhức nhối khiến tôi mất hết sức lực. Tôi ngã nhoài về phía sau..
RẦM…
Tiếng động lạ vang lên, nặng nề như chính bầu không khí hiện giờ. Tôi vội ngồi dậy, chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy mẹ nằm dưới chân cầu thang.
-An… An.. – từng tiếng nói ngắt quãng vang lên, bàn tay run rẩy cố với gọi tôi.
—————-
Thuộc truyện: Incest
- Incest - chương 2
- Incest - chương 3
- Incest - chương 4
- Incest - chương 5
- Incest - chương 6
- Incest - chương 7
- Incest - chương 8
- Incest - chương 9
- Incest - chương 10
- Incest - chương 11
- Incest - chương 12
- Incest - chương 13
- Incest - chương 14
- Incest - chương 15
- Incest - chương 16
- Incest - chương 17
- Incest - chương 18
- Incest - chương 19
- Incest - chương 20
- Incest - chương 21
- Incest - chương 22
- Incest - chương 23
- Incest - chương 24
- Incest - chương 25
- Incest - chương 26 Hết
Leave a Reply