Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Ơ…….. anh mắc chứng “Tự tin thoái hóa” từ khi nào vậy….?
-Không phải sao….? Cứ lúc trong Phòng làm việc không còn ai thì em coskhi nào buông tha cho anh không hả,…….. không ôm chặt lấy anh thì cũng cắn môi của anh……
-Xí…… hay tại anh cám dổ em…..
-Thì……. Thì ai bảo em bị anh dụ cho rồi la…
-Vậy mai mốt em nghĩ bị dụ rồi xem anh sẽ làm sao đây….?
-Được hả nói nha….!
-Hứ………
-Tối ngày Hứ hứ…. y như con gái……
-Kệ….. giống con gái vậy đó…… ai bảo có người thương chi rồi la……
-Giỏi lắm…. hôm nay trả true với anh luôn……
-Chứ sao….! Không lẽ để anh ăn hiếp hoài sao….!
Vừa đến công ty thì mạnh ai vào phòng người nấy để chuẩn bị tài liệu trước khi vào Phòng Hợp Hội Đồng……. Tôi có vẻ hơi bất ngờ vì khi tôi bước vào phòng của mình thì đã thấy trên bàn làm việc có một bó hoa Tulip rất lớn và kèm theo đó là một hộp quà rất to,…… Lúc đầu thì tôi cứ nghĩ là của một ai đó nhầm lẫn thôi, nhưng khi tôi nhìn thấy dòng chữ “Gửi tặng Phong Iu” trên mặt tấm thiệp đặt trên bàn thì tôi mới chắc chắn tất cả những gì đang nằm trên bàn này là dành cho tôi. Trong phút chốc đó tôi mới sực nhớ lại và lật tung tờ lịch đê bàn lên một trang…….
-“Đúng rồi,….. Hôm nay là 29/1 …là sinh nhật mình mà, sao mình lại quên nhỡ….…..! Vậy cái này không lẽ là của anh tặng mình….! Ơ không….. nếu tặng Hoa Tulip thì chắc không phải là anh rồi vì anh biết mình chẳng ưa gì loại hoa này mà…..! vậy ai tặng ta.,……? Chẳng lẻ là….”
Tôi giật thoát mình lên khi mà trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất một đáp án…. “Là Hoàng”……. Trong long tôi lúc này lại có một cảm giác bức rức, bồn chồn mỗi khi tôi nhìn xuống cái đóa hoa và cái hộp quà to đùng này…(không biết trong đó đựng cái gì ta…? Tò mò ghê á) . Tay tôi run run cầm tấm thiệp lên mở ra và xem thì trong đó chỉ viết đúng 4 chữ…. “Happy Birthday to my “LuV”…!” và kèm theo đó là chữ kí kèm theo hai chữ “Lê Hoàng” bên dưới……. Không chần chờ gì nữa, tôi cầm ngay bó hoa và hộp quà lên rồi quăng chúng vào cái sọt rác bên ngoài phòng một cách không thương tiếc. Nếu như bất cứ ai nhìn vào cái hành động lỗ mãn của tôi thì chắc rằng sẽ nghĩ tôi là một thằng khốn không biết thế nào là lễ độ, nhưng tôi bắt buộc phải làm vậy chỉ vì lý do tôi chỉ yêu anh Tuấn nên “Tuyệt tình”như thế này là cách tốt nhất để tôi có thể bảo vệ chính cái hạnh phúc của tôi.
Tôi vừa vứt tất cả tang chứng vào trong cái sọt rác và định bước vào trong trở lại thì bổng dưng anh ở đâu chạy thật nhanh vào phòng tôi làm suýt nữa tôi phải cấm đầu xuống đất vì cú va chạm khá mạnh của anh.
Tôi bình tĩnh lại và bước vào phòng mà nghiến răng lờm mắt vào anh:
-Anh làm gì mà chạy bán sống bán chết vậy….?
-Máy tính bên phòng anh bị treo máy rồi,…… dữ liệu bị kẹt không load ra được…… nếu máy bên em mà mất kết nối với máy bên anh thì coi như anh không xong luôn….!
-Ôi trời…… có cần nghiêm trọng zậy không…?
-Sao không…. Tài liệu họp hôm nay đó, quan trọng vô cùng luôn ….. nếu mà lấy ra không được thì chắc anh từ chức luôn quá….!
-Zậy vào thử máy em xem có được không…?
-Hình như là……..
-Không được hả…?
-Haizz…….. may quá,….! Kết nối được vào máy kia rồi……. !
-Hên nhỡ…!
-Cầu trời cho máy em bị đứng luôn đi….kakakakaka….
-Hơ…! có cần đối xữ với anh vậy không……?
-Hihi…. Vậy mới vừa với anh chứ…….. ai bảo tối ngày cứ chọc em chi…….
-Thôi load được rồi…… anh về phòng nhá…… em cứ ở đây mà nhai tiếp đi nhá….!
Anh load xong dữ liệu rồi thì anh rút cái USB ra khỏi máy của tôi và đừng lên định đi về phòng của anh nhưng cơ mặt anh có vẽ gì đó tỏ ra rất ngạc nhiên và khó hiểu mà nhìn về cái gì đó trên bàn làm việc của tôi……..
-Cái này em mới mua à….? – trên tay anh cầm một chiếc nhẫn bạch kim giơ lên và hỏi tôi.
-Cái này của ai á chứ em có biết đâu…! -tôi nheo mày mà nhìn chầm chầm vào chiếc nhẫn trên tay anh.
-Như vầy là sao hả…..? –mặt anh tái hẳn đi và đôi mắt anh cũng dường như mất hồn mà nhìn chầm vào chiếc nhẫn….
-Sao là sao….? Anh không nói rõ sao em biết…!
-Em không cần giả ngơ nữa……. anh hiểu mà….
Thật sự là tôi không hiểu anh đang nói gì và tôi cũng không biết là cái chiếc nhẫn này xuất hiện ở đâu ra…. Mà trên chiếc nhẫn đó có gì lạ sao mà mặt anh tỏ ra nghiêm trọng vậy không biết…..! tôi giật phất ngay chiếc nhẫn để mà xem trên đó có cái gì lạ thì chính tôi – chính tôi cũng không thể tin vào mắt mình . Trên chiếc nhẫn ấy có khắc 2 chữ “ H ♥ P” ……… Sao lại như thế……. Sao Hoàng cứ thích làm tôi khó xữ như vậy chứ ….. tôi không làm gì có tội mà,….. sao cứ thích trêu tôi như thế chứ…!
-Cái này……. Cái này em không biết…….. lúc nãy bước vào đây thì em đã thấy bó hoa với hộp quà của Hoàng để sắn trên bàn của em rồi,…….. em không muốn làm cho anh buồn nên em đã đem chúng vức vào sọt rác ngoài kia rồi đó……. Anh không tin thì cứ ra đó xem……..
-Em nói thật chứ….!
-Em yêu anh đến cở nào thì anh cũng biết mà……. !
-Anh cũng hy vọng là như em nói…..
-Anh nói vậy là sao…..? em đã làm như vậy rồi mà anh vẫn không tin em em sao….? –tôi quá ức chế nên đã vô tình lớn tiếng quát anh….
-Anh xin lỗi…! anh không có ý đóa…… anh không phải là không tin em nhưng anh sợ lắm em biết không……. Anh rất sợ có ai đó sẽ cướp em ra khỏi vòng tay của anh …..
-Thì bây giờ em cũng ở đây với anh mà…… -tôi trầm giọng lại mà an ủi anh…
-Nhưng…..!
-Không nhưng nhị gì hết…… nếu anh thật sự yêu em thì hãy tin em……… – vừa dứt lời thì tôi cầm chiếc nhẫn và vức ngay xuống sọt giấy dưới chân rồi tôi bước lại và ôm chặt anh.
-Hứa với anh là không bao giờ rời xa anh nhé…!
-Em hứa mà……..!!!! Top gì yếu đuối ghê ta ơi…. Mới có xíu chuyện mà đã đỏ mắt rồi……
-Chẳng lẽ anh không được cay mắt khi mất cảm giác an toàn sao….?
-Thôi về phòng chuẩn bị đi xí nữa họp xong rồi mình tìm chổ nào đi chơi cho thoải mái he….…..
-Uhm…… biết ùi…… em cũng chuẩn bị đi,….. một chút em thuyết trình về dự án mới đó….
Nói thật ra là khi thấy Hoàng tặng quà sinh nhật cho tôi thì tôi cũng có chút tủi thân và cũng có chút hờn anh….Hôm nay là sinh nhật của tôi mà anh cũng không nhớ nữa…….. vậy mà nói yêu người ta ,….. đúng là vô tâm mà……. Ờz… cùng phải thôi…… dạo này công việc túi bụi ngủ còn không có thời gian thì lấy đâu ra đầu óc nhớ ngày nhớ tháng. Đến cả tôi còn không nhớ hôm nay là sinh nhật tôi thì làm sao mà tôi trách anh được chứ..!
Đến giữa trưa – khi cuộc họp đã kết thúc sau gần hai tiếng thì mọi người đều bước ra khỏi phòng họp với cùng một vẽ mặt là “ Buồn ngủ” do cái thuyết trình dài dòng như cái tấu sớ táo quân của Bác Minh Trưởng phòng nhân sự. Vậy là cái dự định đi chơi sau khi tan họp của tôi và anh đã hoãn lại vì tôi chẳng còn chút tâm trí nào để đi hết……. buồn ngủ quá rồi, về nhà ngủ cho sướng…! ……
-Vậy là về nhà luôn hả…?
-Uhm….. về đi….mệt quá ùi….. ngồi đó gần hai tiếng mà em ngủ gục hơn 1 tiếng rồi…..
-Vậy mình ghé siêu thị mua gà về làm gà quay cho em ăn nha……
-“Đát ờ gút ai đia” á….! Lâu ùi hok ăn mấy món anh nấu đó… để bửa nay thử lại xem coi sao…!
-Đương nhiên là vẫn “gút” như ngày nào rồi..!
-Xi…… tự tin quá rồi đó cưng của em à….!
Vậy là chúng tôi quyết định không đi nữa mà sẽ mở party ngay tại nhà luôn….. do đó lúc về tôi và anh ghé sang siêu thị gần đó để mua một vài nguyên liệu về nhà mở tiệc…… Tôi cứ đi theo sau lưng anh mà phá hết thứ này đến thứ kia làm anh suýt nữa là nổi quạo lên luôn nhưng cũng may là tôi phá anh xong thì cứ chọc cho anh cười nên muốn grrr lên với tôi cũng là chuyện hới khó đấy…!!
Về đến nhà thì chị Phương bảo với tôi là mẹ tôi nhắn tôi với anh Tuấn về nhà bên kia dùng cơm với bố mẹ nên con gà đang xách trên tay cũng đành phải chui vào ngăn đông tủ lạnh trước khi nằm lên bếp than hồng thôi !……..
-Sao mà hôm nay có nhiều kế hoạch bị phá vở thế nhỡ…! -tôi nói với anh lúc ở trên xe về nhà bố.
-Có gì đâu,….. bây giờ về ăn cơm với mẹ trước đi, bất quá thì chiều nay mình ăn gà sau…..
-Đành vậy thôi chứ đâu được lựa chọn đâu..!
-Biết vậy là tốt….. bố mẹ lúc nào cũng phải được đặt lên trên hết nghe chưa….. ! do đó em làm gì đi chăng nữa thì cũng phải nghĩ đến bố mẹ….. đừng như anh, muốn có mẹ nhắc nhở cũng không được huống chi là ….
-Biết rồi mà…… em có khi nào cải lại lời của bố mẹ đâu chứ…!
-Con về rồi đó hả…….?
-Vâng…ạ..!
-Mà lúc con ở công ty con có thây bố con về chưa …?
-Lúc nãy con thấy bố với Giám đốc Kim bàn là sẽ đi đâu đó mà…..
-Haizz… mệt với bố con thật….. đi suốt ngày à…..
-Cứ mặc bố đi mà….! Hơi đâu nói bố…..
-Hựm…hựm…!!!! ai dám nói lén sau lưng tôi đó….!
-Ah…! Bố về ……….
-Hai mẹ con nói xấu gì bố đó…!
-Có đâu….! Mẹ chỉ hỏi sao giờ này bố chưa về thôi mà…
-Rồi….. cả nhà tập hợp đầy đủ rồi….. mình vào dùng cơm đi……
Thế là cả nhà tôi hôm nay đã có một buổi cơm ám áp bởi bàn tay khéo léo, đảm đan của mẹ tôi. Và điều làm tôi thấy lạ là hôm nay mẹ tôi nấu rất nhiều món tôi thích…. Cứ như là ăn tiệc vậy ấy……. …… Nếu nói bữa cơm hơm nay là để mừng sinh nhật tôi thì có vẽ không đúng lắm, vì tất cả mọi người vẫn tỏ ra rất bình thường như mọi ngày, không có chút gì gọi là thể hiện sự chúc mừng sinh nhật đến tôi cả.
Đến gần cuối bữa ăn thì mẹ luôn là người xong trước nhất vì mẹ phải chuẩn bị thêm món tráng miệng cho mọi người như thường lệ, nhưng hôm nay có điều lạ là mẹ không gọt trái cây nữa mà mẹ lại ngồi đó chờ cho mọi người ăn xong rồi dọn xuống…….. tôi thì không lúc nào để mẹ phải làm một mình nên tôi cũng luôn là người dọn chén xuống phụ mẹ.
-Thôi……. Con lên trước ngồi với bố và thằng Tuấn đi,….. hôm nay cứ để mẹ…..
-Sao zạ….. việc này là việc con luôn làm mà…!
-Nghe lời mẹ…! lên trước ngồi đi…..
-Vâng…âng….âng…..!
Vậy là tôi nghe lời mẹ lên phòng khách ngồi xem tivi với bố và anh Tuấn., Nhưng chỉ khoảng 10’ sau thì anh Tuấn quay sang lấy hai tay bịt mắt tôi lại làm tôi tò mò vô cùng :
-Buông ra…. Chơi gì kì zậy….. đang xem phim mà…!
-Chờ chút đi …!
-Rồi……. bất ngờ tới rồi đây mở mắt ra nè…… -tiếng của mẹ tôi thánh thót vang lên từ phía sau lưng tôi.
-“Happy birthday to you……” –cả mẹ và anh Tuấn cùng nhau hát bài Happy Birthday.
Tôi quay lại nhìn mẹ thì thấy mẹ đang bưng trên tay một cái bánh kem socola tráu cây- thứ mà tôi thích nhất.
-Woa……!. Là bánh mẹ làm…….
-Sao…? Bất ngờ không con….? –Bố cười cười hỏi tôi.
-Vô cùng bất ngờ luôn,……….. con cứ tưởng năm nay mọi người quên hết rồi chứ…! Nhưng mà…..
-Tất cả là công của minh Tuấn đó….. hôm qua mẹ cũng quên khoáy đi mất may mà nhờ có thằng Tuấn nhắc nên mẹ mới nhớ đấy…!
-Thôi,..! cầu nguyện đi chứ…. Bố muốn ăn bánh kem quá rồi đó…!
-Vâng… chờ con 30 giây…!
Tưởng chừng là anh không nhớ sinh nhật tôi chứ. Nhưng không ngờ anh và cả nhà cũng đã tạo cho tôi một niềm vui tuy không phải là lớn lắm nhưng nó cùng đủ làm cho tôi cảm thấy đầy đủ và hạnh phúc lắm rồi……… khi mà cầu nguyện trước những ánh nến thì tôi cũng đã ước rằng..: “ Tôi sẽ mãi được hạnh phúc với gia đình như thế này, sẽ được ở cạnh anh như thế này, và có một ngày quan hệ của chúng tôi sẽ được tất cả mọi người thừa nhận chứ không cần phải lén lúc như vầy mãi…..”
Đến tối, ki về nhà thì tôi cùng anh ra hồ bơi ngồi để trò chuyện vơi nhau:
-Hôm nay vui không…?
-Vui quá là vui luôn chứ…! Mà sao anh với bố mẹ không có chút sơ hở gì luôn vậy….
-Em cứ nghĩ xem….. bố với mẹ đâu phải là người đơn giản nên một vài diễn xuất đó thì có là gì đâu nè…!
-Lúc đầu em cứ tưởng mẹ và bố cũng quên mất ngày em xuất hiện trên cõi đời này luôn rồi chứ…..!
Leave a Reply