Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Em phải biết thông cảm cho bố với mẹ chứ…! Công việc bề bộn vậy thì làm sao bố với mẹ nhớ nỗi chứ….. ! đến anh còn phải nhờ lịch của điện thoại nhắc nhở nữa là……
-Thôi kệ….. dù sao hôm nay đối với em cũng là một ngày hạnh phúc rồi………
-Hơ….. chẳng lẽ em còn muốn phải làm táo bạo hơn nữa hả…?
-Không phải…! ý em là…. Vẫn còn thiếu…
-Thiếu cái gì nữa …..?
-Thiếu……. quà sinh nhật chứ gì….!
-Hơ…… như vầy mà còn đòi quà nữa hả…?
-Chứ sao……! Sinh nhật mà không có qùa thì còn gì là sinh nhật nữa…!
-Thôi được rồi…… anh tặng em thứ quí nhất của anh luôn…!
-Xi…! Không thèm….. chắc bây giờ anh không phải là của em quá…. Do đó…. Thứ gì của anh cũng là của em mà…..
-Thôi ngồi đây chờ anh nha……. Anh đi lấy nước ra uống…..
Tôi ngồi chờ anh khoảng một lúc thì anh vừa đi ra vừa hát thì thầm gì đó trong miệng. tôi xoay người lại nhìn anh thì thấy anh đang ôm một con gấu Teddy to ơi là to ….:
-Woa…. Anh kiếm ở đâu ra zạ…?
-Ở cửa hàng chứ đâu….!
-Ủa…. mua lúc nào sao em không biết…!
-Hì….. nếu em biết thì còn gì là bất ngờ nữa chứ….!
-Vậy là tặng em đúng không…….. ?
-Uhm…… tặng em đó….. để tối khỏi phải đè anh nữa….!
-Hứ……. anh đè em thì có…….
-Bây giờ cũng khuya rồi, hay là mình đi…….. ngủ đi nha……. Tự dưng anh muốn…………
-No……. muốn thì em cho mượn con gấu bông này đó……..
-Xấu ghê ta ơi…… biết vậy anh không thèm tặng nó cho em đâu…!
-Lêu lêu….. ai bảo anh ngốc chi rồi nói…..
-Bây giờ anh hỏi lại….. có lên phòng ngủ hay là không…..?
-Wee…..!!!! Bắt được em đi rồi tính gì tính nha cưng……!!!…
————————–
Phần 38 – Truyện gay Chàng quản gia của tôi
Từ sau cái ngày sinh nhật của tôi thì tôi luôn tìm mọi cách để tránh né Hoàng… Nói tránh chứ thật ra là làm chung một công ty thì làm gì có chuyện tránh mặt hoài được chứ…… chỉ là khi tiếp xúc thì tôi cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Hoàng thôi và thường thì khi gặp nhau ở công ty thì chỉ bàn về chuyện chuyên môn trong công việc chứ tôi cũng không hề nói thêm một chút nào chuyện tư cả….! có mấy lần Hoàng cũng nhắn tin cho tôi nhưng tôi cũng không dám mở lên xem mà thẳng tay delete nó đi.
À mà quên nữa chứ…! Sinh nhật tôi qua đi thì cũng là thời gian gần đến valentine rồi,…… không biết là năm nay tôi sẽ có một ngày valentine thế nào ta…? Chưa từng thử nên cũng chưa từng biết luôn…..! Trước đây thì tôi chỉ hiểu đơn giản cái nghĩa của chữ “Valentine” là cái ngày dành cho những ai có người yêu, để họ được vui vẻ, được hạnh phúc bên nhau hơn. Còn đối với tôi thì nó cũng chỉ như bao ngày bình thường khác thôi… vì trước đây tôi vốn vĩ là một kẻ máu lạnh mà…! Nhớ đến khoảng thời gian anh vừa đến sống chung với tôi thì tôi với anh chẳng khác nào kẻ thù của nhau, và cũng chính cái khoảng thời gian valentine của năm trước – cái khoảng thoài gian mà tôi có nhiều thay đổi về tính cách nhất….. và anh…… anh chính là “Thủ phạm” đã gây nên sự thay đổi đó trong tôi. Hihi…. Năm nay chắc là khác rồi, valentine sẽ không còn phải một mình nữa vì bây giờ tôi đã có anh bên cạnh tôi rồi còn gì…… Nhưng mà tính đi tính lại thì tôi chưa từng trải nghiệm valentine nên cũng không biết phải chuẩn bị quà gì để tặng anh nữa….. haizz… chán thiệt chứ… nếu là sinh nhật thì còn biết đường chọn quà…. Còn đằng này thì …………. Thôi cứ theo phong trào của tụi bánh bèo tặng chocolate cho chắc ăn……
Lúc đầu thì tôi cũng tính là ra siêu thị chọn đại một loại nào đó ngon ngon là được rồi , nhưng nói sao nói thì tặng người mình yêu mà sơ sài vậy có kì quá không ta….. Vậy là tôi đã âm thầm tự tay chuẩn bị một phần chocolate “nguyên chất” do chính tay của tôi đã làm…(học theo cách trên mạng thôi chứ cũng có hay ho gì đâu T_T)…… Tôi nghĩ nếu mà làm chocolate ngọt quá thì có vẽ hơi bị tầm thường không có gì thích hết….(phải quậy chút mới vui chứ!!!!) do đó tôi cố tình pha chế theo công thức “No Sacca” (Nói cho Văn Hoa thôi chứ chơi theo kiểu không đường, không sữa á,……. Vì tôi biết anh ghét nhất là ăn đắng mà ,…. Dùng cách này để thử lòng là tốt nhất phải không mọi người….… hihi) .
Trước valentine một ngày, tôi đã tìm cách “Trốn” khỏi tầm quan sát của anh để lần mò ra được cái cửa hàng quà lưu niệm gần công ty của tôi trong giờ ăn trưa,…… Tôi nghía mãi trong đó mà không biết phải tặng anh thêm cái gì nữa,…… Vậy là chọn đi chọn lại gần cả giờ đồng hồ thì tôi mới đưa đến cái quyết định là chọn một cuốn Anbum ảnh nhỏ nhỏ xinh xinh để sau này tôi và anh sẽ tự tay mình lồng những tấm hình kĩ niệm của hai đứa vào……. Với cái tính ưa nghịch phá của tôi thì tất nhiên là tôi sẽ không đễ anh dễ dàng gì mà mở được món quà của tôi vậy nên tôi đã bảo chị nhân viên của shop gói cuốn Anbum vào khoảng 7-8 cái hộp gì đó mà từng hộp phải quấn băng keo thật chặt và phải gói giấy kiếng từng lớp cho từng hộp luôn…… lúc đầu thì chị ấy có vẽ hơi ngạc nhiên bởi cái ý tưởng “khùng khùng” của tôi nhưng mà tôi trả cho chị ấy thêm 200k tiền gói quà nên chị ấy cũng đã “vui vẽ” hơn với cái ý tưởng đó,……. Vì thời gian nghĩ trưa của tôi cũng chỉ được 1 tiếng rưỡi nên tôi đã không chờ lấy quà về mà đã gởi lại đó luôn để có thể đảm bảo được tính bảo mật và cũng để chị ấy có thêm thời gian quấn nhiều nhiều băng keo tí…….
Cứ tưởng tượng đến cái vẽ mặt nhăn nhó của anh khi mở được cái hộp quà hoắc là lúc anh ăn chocolate thì tôi lại muốn cười tóe lên….,…… Chưa bao giờ mà tôi cảm thấy không khí valentine đối với tôi lại thú vị như bây giờ,…… ! không ngờ cái ngày này mà mình có người yêu thì vô cùng khác nhĩ..! tạo được một niềm vui nho nhỏ cho người mình yêu thôi thì cảm giác đã hạnh phúc như thế này rồi, nghĩ đến đúng là sướng rân cả người nhỡ…!
-We..e….e………. ! Em làm gì mà cứ cười một mình hoài zậy…? –tôi đang ngồi làm bài báo cáo thì không biết tại sao hồn cứ bay ở “Hawoai” á… cho đến khi anh bước vào phòng của tôi gọi thì hồn mới vê tới Việt Lam….!
-Ơ…… hok có gì,…… mà anh vào đây hùi nào zạ…?
-Anh vào từ nãy giờ rồi,…. Mà em làm gì cứ ngay người ra zậy…..?
-Có gì đâu,…. Tại suy nghĩ lung tung thôi mà…!
-Lung tung là chuyện gi mới được chứ….?
-Thì đã nói là lung tung thì biết chuyện gì đâu mà nói…..
-Mấy hôm nay anh thấy em lạ lắm nha….. có chuyện gì dấu anh đúng không…?
-Đã nói là không có mà….. có anh suy diễn nhiều thôi á chứ có ai lạ đâu…!
-Thiệt không đó…?
-Thiệt mà…….!
-Lén phén là chết với anh đó biết chưa…!
-Biết rồi,…. Mệt anh ghê zậy á…! Mà anh zô đây chi đây…!
-Bố nhờ anh zô đây gọi em lên phòng bố gặp bố có việc kìa…. Đi nhanh đi… ngồi đây mơ một hồi bố nổi nóng là em chìm vào ác mộng luôn đó……!
-ỦA..! mà bố gọi em chi…!
-Ai biết đâu…. Em lên gặp bố thì mới biết chứ hỏi anh sao anh biết được…!
-Rồi biết rồi…… em lên gặp bố ngay đây…!
Tôi cứ tưởng bố tìm tôi có việc gì quan trọng nhưng chính tôi cũng không thể ngờ rằng bố của tôi dạo gần dây lại thây đổi một cách lạ thường,…… ông trỡ nên dễ tính một cách đáng kinh ngạc và còn lãng mạng một cách “sến” vô cùng mới ghê chứ…… :
-Con làm gì mà lên lâu thế…? –bố tôi hỏi.
-Tại con làm bài báo cáo giữa tháng nên ….
-Thôi không sao…..!!!!
-Mà bố tìm con có chuyện gì không ạ…?
-Không có gì quan trọng lắm,… chỉ là…….
-Là sao bố….?
-Con lại gần đây,…. Chuyện này chie nên nói nhỏ thôi, nói lớn người ta nghe xấu hổ chết….. –bố ngoắc tay bảo tôi lại đứng kế bên ông.
-Dạ rồi,… có gì bố nói đi,…..
-Ngày mai là Lễ tình nhân rồi,….. con giúp bố tìm đại laoij một món quà cho mẹ con nhé…! –ông nói nho nhỏ vào tai tôi.
-Dd…dạ…d.dạ…. vâng…. Con biết rồi,…… -tôi nói mà giọng tôi run run vì tôi không thể tưởng tượng được có ngày bố tôi lại “màu” đến thế…
-Uhm…. Tốt….. thôi con về phòng làm viếc tiếp đi,…… có gì tối nay bố sẽ ghé qua nhà con…..
-Vâng thưa bố….. ….
-À mà nè…?
-Gì nữa vậy bố..!
-Con nhớ không được nói chuyện này cho ai biết đâu đó…!
-Ok bố…. Nhưng mà có điều kiện à nha…!
-Điều kiện gì cũng được miễn sao hoàn thành tốt cho bố là được rồi….
-Yes Sir..!
Tôi vừa bước về tới phòng mình thì tôi không thể nào mà nhịn được cười nữa,…….. tôi cười rần lên làm cho mọi người trong Phòng Kinh doanh đều trố mắt mà nhìn tôi một cách lạ thường,….. nghe thấy vậy nên anh cũng chạy zô phòng của tôi để xem thử nguyên nhân tạo sao mà hôm nay tôi lại “Khùng” đến thế :
-Nè…! Có chuyện gì mà em cười um sùm lên hết vậy hả…?
-Anh lại đây đi rồi em kể cho nghe,… đảm bảo anh không cười đến chết thì em thua gì cũng thua….
-Chuyện gì mà trông có vẽ ghê gớm zậy ta..?
-Anh biết bố bảo em làm gì hok..?
-Làm gì…?
-Bố bảo em tìm giúp bố một món quà nào thiệt lờ “Lỡn mợn” để ngày mai tặng cho mẹ ……
-Ôi trời,…! Già mà còn gân thế…..
Anh nói xong thì phá lên cười nên đã làm “thu hút” một số lượng khá lớn các anh em bên ngoài phòng đứng nhìn vào với những cái chấm hỏi to đùng trên đầu….!!!!!
-Rồi anh nghĩ tiếp em coi nên mua gì giúp bố nè,…? Đứng đó cười một hồi mấy anh bên ngoài nói anh khùng bi giờ..!
-Rồi.. rồi,…. Để đó anh nghĩ hộ cho,…… còn bây giờ em làm việc tiếp đi đến khi tan sỡ anh sẽ có đáp án cho em…
-Nhớ đó…. Không có là không xong với bố đâu đó nha….
-Uhm….. biết rồi mà……!
Vậy là đến gần chiều tôi tranh thủ làm cho xong hết mọi hồ sơ và báo cáo nên tôi được về sớm hơn mọi người….. tôi vào phòng anh ráng mà hối thúc anh làm thật nhanh các công việc còn dang dở của anh trong ngày hôm nay để có thể về sớm mà đi chọn quà giúp bố…… Nói là về sớm chứ tính đi tính lại cũng sớm hơn được có 15 phút vì phải chờ anh làm hoàn tất thủ tục cũng gần cả giờ đồng hồ chứ có ít ỏi gì đâu,……. Nhưng cũng may là anh đã “Âm mưu” hết mọi chuyện rồi,…. Vừa lấy xe ra khỏi công ty là anh phóng như bay đến một cửa hàng nữ trang gần đấy:
-Nè..!!! mua nữ trang như vầy biết bố có chịu không…?
-Em yên tâm đi,…. Phụ nữ thích nhất là được tặng nữ trang mà…! Huống hồ chi cái khoản này là bố sẽ chi trả nên mình cứ tự nhiên lựa chọn đi,…. Đảm bảo bố sẽ vừa ý …!
-Được không đó à…?
-Anh có lừa em khi nào chưa…?
-Thôi được rồi,,,,, nghe lời anh đó, nhỡ có chuyện gì bố trách thì anh ráng mà chịu nghe…!
-Làm sao mà trách được…! anh liên lạc với bố rồi,…. Bố cũng thống nhất ý kiến với anh rồi……
-Anh ….Anh….. hỏi ý bố hả…?
-Uhm….. rồi sao…?
-Ế…ế….ế….…… lần này chết em rồi,…. Bố bảo em là không được cho ai biết bí mật này….! Vậy là mất toi cái điều kiện của em rồi…!
-Ê….. cái này là bố gọi cho anh nha…..
-Haizz….. zậy mà em tưởng…..!
-Thôi vào trong nhanh đi….. chọn cái này không phải mau đâu,…. !
-Uhm…. Anh vào trước đi em gọi cho bố cái rồi em vô sau…
Tôi lấy điện thoại ra và call cho bố để hẹn bố đến trễ tí vì tôi cũng chưa biết là khi nào mới về tới nhà. Gọi cho bố xong, tôi bước vào trong thì thấy anh đang ngoắc ngoắc tay gọi tôi lại, tôi vội chạy đến thì anh giơ sợi dây chuyền bạch kim mà anh chọn được lên cho tôi xem….
-Đẹp không…?
-Oh….. cái này được đó,….. em thấy kiểu này hợp với mẹ nè…!
-Nhưng cái này có tới một bộ lận……
-Vậy thì lấy nguyên bộ luôn…… bố chi mà, lo gì…!
-Vậy ha…!
-Uhm……. Anh yên tâm đi,….. bố quí mẹ lắm, có nhiêu đây thì nhầm nhò gì với bố đâu chứ…!
Leave a Reply