Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Yang đùa:
– Lỡ mai mốt đi bắt cướp anh bị giết mất xác, người ta không tìm được ai tên Q ở trong hồ sơ thì sao?
– Cũng không sao. Khi anh chết, em cũng không còn tồn tại nữa. Ta chết cùng nhau.
Yang không cười nữa. Anh thoáng thấy nỗi buồn đọng vào mắt Q.
– Em đang sợ à?
Q gật đầu.
– Em không muốn mất đi người mình yêu thêm một lần nào nữa.
Yang im lặng, không nói. Anh đứng đó, để cho Q nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền lên cổ mình. Anh lượt mắt nhìn xuống tấm thẻ. Q đã cố gắng khắc tên anh thật chỉn chu với dòng chữ Q – Yang.
– Sao không có chữ Heineken nhỉ?
Nhóc cười:
– Heineken là tên của men bia, của cơn say. Mà khi say là khi Yang của em đau! Em chỉ muốn anh mãi là Hiếu, là Yang thôi, chứ không phải là Heineken Yang nữa.
Đôi mắt anh mở to. Anh lúng túng vỗ nhẹ vào má Q, cố che đi cảm xúc của mình.
– Nghĩ vớ vẩn thật…
Q không đáp. Cậu vòng tay qua thắt lưng anh. Cơ thể ấm áp đó tựa vào Yang, khiến tim anh run rẩy. Yang ôm chặt cậu vào lòng, và như một thói quen, anh cạ hàm râu lún phún của mình vào trán Q. Rồi sau đấy, anh từ từ kéo gương mặt cậu lại gần mình. Làn môi khô ráp của anh chạm nhẹ vào môi cậu, sau đó khẽ chuyển động, cảm nhận vị ngọt của cơn say tình bị kiềm nén đã lâu.
Lần đầu tiên, Q và anh bước ra khỏi cái bóng của Việt. Trong phút chốc, anh thấy sợ hãi. Sợ những đam mê này sẽ không kéo dài được lâu giữa một xã hội đầy biến động. Sợ một ngày, vì quá yêu, anh lại gục ngã trước sự ra đi bất ngờ của Q. Nhưng lúc đó, nỗi đau về Việt mất dần, chỉ lẩn quất trong một góc tối nào đó. Dần dần, nó dịu đi, nhẹ bẫng.
Yang đưa Q vào chiếc giường êm ái. Cậu nhóc vụng về cởi những chiếc cúc áo đã trở nên vướng víu, thừa thãi. Anh vén áo Q lên, khuôn mặt úp vào lồng ngực cậu. Da thịt ấy vẫn còn vương mùi quen thuộc. Mùi của yêu thương. Mùi đau đớn. Mùi cô đơn. Vậy mà, anh trót say cậu mất rồi.
Yang hôn từng chút một trên cơ thể đó. Nâng niu cậu như một viên ngọc dễ vỡ. Đáp lại, cậu nhẹ nhàng kéo anh lại gần. Khuôn miệng ướt át của cậu bao phủ lấy tai anh. Một luồng điện chạy rần rật khắp người Yang. Đến khi cả hai không còn một mảnh vải, như một bản năng, Yang tìm cánh cửa đến với sự giao hòa. Họ nhẹ nhàng bước vào trong nhau. Ban đầu Q đau. Rồi khi cơ thể cậu thả lỏng, Yang vừa hôn cậu,vừa cảm nhận từng giọt khoái lạc rớt xuống tim mình, vương vãi trên cả vùng đất cô đơn cằn cỗi và tưới cho chốn ấy chút hương sự sống. Anh giao tiếp với Q bằng tiếng thở dồn dập, cả tiếng uất nghẹn của những năm tháng kiềm nén mình, cả cái bản năng vì tổn thương.
Họ tìm đến cõi sâu thẳm của nhau. Q lấy tay ve vuốt bụng Yang, dịu dàng đưa anh lên cao dần trong cảm xúc ngập tràn. Cho đến khi mọi cung bậc vỡ òa, Yang rên lên một tiếng trầm đục rồi gục xuống người cậu, đôi môi vẫn còn khao khát da thịt của người con trai tuổi đôi mươi.
Họ nằm đấy, cuộn tròn vào nhau, Q gọn yên trong lòng Yang. Anh thấy cậu khẽ hít hà làn da mình. Anh bật cười ôm lấy Q trong niềm vui bất tận. Sao anh yêu nhóc đến mức đấy…
Yang ngước nhìn tấm ảnh chụp chung với Việt. Cậu ấy vẫn cười. Giờ đây, khi nhìn vào đó, anh thấy không còn nặng nề như trước.
Yên nghỉ nhé Việt! Cảm ơn cậu đã đưa Q đến với tớ… Yang thì thầm.
Giọt nước mắt trong vắt từ khóe mi anh rơi xuống bờ vai yếu ớt của Q.
——————
ruyện gay Cơn say chỉ là cái cớ để bên em – Chương 18
Tháng lương đầu tiên, Yang mua tặng Q chiếc điện thoại mà cậu thích.
Anh chăm sóc Q cẩn thận, nhất là tâm lý của cậu nhóc. Sau tự tử, Yang luôn lo sợ một lúc nào đó Q sẽ lại nghĩ đến cái chết. Vì thế, anh tặng cậu chiếc điện thoại khác, ngầm ý cậu hãy mở rộng mối quan hệ của mình.
Q vẫn thường có thói quen giam mình trong phòng. Ngoài anh, Cường và cô bạn Linh ra, cậu nhóc cắt đứt mọi thứ với thế giới, kể cả với gia đình. Thi thoảng, anh muốn Q được tư vấn tâm lý, nhưng cậu cự tuyệt. “ Em không muốn suốt đời này phải dựa vào thuốc!” – cậu đã nói vậy. Tuy nói thế, nhưng chính Yang, anh cũng muốn tìm đến một chốn để tư vấn.
Càng lúc, Yang có cảm giác bó chặt Q vào người. Anh gọi điện thoại nhiều lần trong ngày, và khi cậu không nhấc máy thì lòng anh lại lo lắng. Yang cố gắng không để lộ điều đó. Anh không muốn Q biết rằng chính anh cũng đang chịu những ám ảnh như cậu. Vậy mà, nhưng lúc nhìn thấy vết sẹo đã suýt một lần tước đi sinh mạng của Q, Yang lại đứng ngồi không yên.
Khi cầm món quà trong tay, Q rất thích. Cậu mân mê thứ đồ chơi công nghệ ấy.
– Em nên chơi Facebook, anh thấy ai cũng có cả.
– Thú thật em không thích mấy cái mạng xã hội.
– Em thích viết lách mà. Làm vậy sẽ đưa truyện của em đến gần hơn.
Q nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng gật đầu đồng ý.
Q không được khéo tay lắm trong khoản nấu nướng, tuy nhiên, cũng không đến mức không ăn được. Sống với cậu, anh nhận ra vô số thói quen tốt lẫn xấu của Q. Cậu không thích ăn ớt vì bị đau dạ dày. Q thích ôm khi ngủ, đặc biệt là được nằm ngoan ngoãn dưới hơi lạnh của máy điều hòa mà đắp chăn kín mít. Thời gian viết lách tốt nhất của cậu là sau mười một giờ tối. Q hảo ngọt, đặc biệt là chocolate. Cậu thích mặc độc nhất chiếc áo sơ mi ca rô của anh, đi khắp nhà như con gái mới lớn. Thi thoảng anh lại bắt gặp Q lặng im, ngồi tựa đầu vào thành ban công, ngước nhìn Sài Gòn chuyển động. Lúc ấy, người Yang yêu, xa xôi và cô đơn đến nhường nào…
Cứ đến tối thứ bảy, xong xuôi mọi công việc dày đặc ở cơ quan, Yang trở về nhà và đưa Q đi chơi vòng quanh Sài Gòn. Ngồi đằng sau chiếc mô tô của Yang, Q lúng túng chạm vào thắt lưng Yang. Cậu sợ rằng anh sẽ gặp khó khăn với đồng nghiệp nếu họ phát hiện ra anh đồng tính. Nhưng, như một kẻ thiếu hơi ấm từ lâu, bàn tay anh mò mẫm tìm hơi ấm của cậu. Sau đấy, họ lại ôm nhau, mặc ánh mắt đang dán về phía mình.
Và rồi, vào một ngày thứ sáu, khi Yang vừa dắt xe ra khỏi cơ quan, một người đàn ông chặn anh lại. Ông ta có thân hình gầy gò nhưng không giấu được sự vững chãi của một kẻ đã được tôi luyện thành thép. Cái cách ông ta nhìn anh, sự tư tin không gì có thể cản phá, Yang đã biết con người này được rèn luyện chốn quân đội. Người đàn ông đó chỉ còn lơ phơ vài cọng tóc. Thế đứng chắc chắn, đôi mắt nhíu lại nhìn anh đầy phán xét. Bất chợt, Yang cảm thấy có một chút gì đó quen thuộc trên gương mặt khắc khổ, nghiêm nghị ấy.
– Bác tìm ai? – Yang hỏi khi thấy người đàn ông chỉ nhìn anh, không nhúc nhích.
– Cậu có phải là Hiếu không?
– Dạ phải.
– Tôi muốn nói chuyện về Q, chúng ta kiếm một quán cà phê ngồi đi.
Ấn tượng đầu tiên về ba của cậu nhóc là sự nghiêm nghị đến mức khiến người ta nghẹt thở. Như thể, đôi mắt sắc lạnh của ông hút hết mọi sinh lực của đối phương, để lại trong họ một nỗi hoài nghi to lớn về khả năng của mình. Ngay lúc này Yang cũng cảm thấy như vậy. Anh luôn tự tin vào bản thân. Dù rằng bất cứ khó khăn gì, chỉ cần người ta làm được, anh cũng sẽ tìm mọi cách để thực hiện. Nhưng bây giờ, đứng trước người bố này, anh chẳng khác nào một đứa con nít mới lớn hão huyền vào sức mạnh bản thân.
Ông đặt hai tay lên đùi, đôi mắt nhìn thẳng vào Yang. Không cần sự nhạy cảm, anh cũng hiểu ông đến vì chuyện gì. Sự cay đắng vả kinh tởm hiện rõ trên khuôn mặt đã in hằn nhiều vết nhăn của thời gian, và ông tin tuyệt đối vào sức mạnh của mình.
Quán cà phê dần trở nên ngột ngạt. Ánh đèn vàng hút hết sự bình tĩnh của Yang. Anh bắt đầu mất bình tĩnh. Một lúc sau, Yang vào thẳng vấn đề.
– Bác muốn hỏi gì cháu về Q?
– Đúng là con nhà lính, không vòng vo. – Bố Q nói.
Sau đấy, ông im lặng một lúc. Rồi từ từ, bố Q lấy trong túi một phong bì nhỏ. Yang nheo mắt, không hiểu ý của ông. Tuy nhiên, qua cái cách bố Q nhìn mình, anh linh cảm có chuyện chẳng lành.
– Đây là một số tiền kha khá, có thể giúp cậu trong cuộc sống cho cậu rất nhiều…
Ông bỏ ngỏ câu nói ấy. Rồi từ từ, ông lấy điếu thuốc lá và châm lửa. Màu khói quyện chặt vào không gian, che đi sự cay nghiệt của một con người đã từng trải qua nhiều sóng gió. Yang cũng không cần ông nói thêm. Anh hiểu tất cả, ngay từ khi bố Q đứng trước cơ quan của mình. Quy luật cuộc sống luôn chỉ có một đường thẳng. Và dẫu có đi vòng vo đến thế nào, sẽ có một lúc ta đối mặt với thực tại. Yang hiểu, một ngày nào đó, anh phải đối mặt với người mà Q sợ hãi nhất. Và cả Yang cũng vậy.
– Đổi lại, cháu phải bỏ Q đúng không? – Yang đáp lại vô cảm.
– Cậu hiểu ý tôi rồi. – Bố Q cười nhạt -…làm gì có chuyện nam với nam yêu nhau. Tôi không thể chấp nhận nó là thứ quái đản như vậy.
– Vậy bác cũng biết chắc rằng cháu không đồng ý?
Ông ấy ngước lên, nhìn Yang thật kỹ. Đôi lông mày rậm ấy nhíu lại, tạo thành một đường thẳng chướng mắt. Đôi mắt lọt thỏm vào trong hốc, và dường như, nó chìm khuất đằng sau những sợi mi dài thẳng không trọng lực. Yang cảm thấy sự tức giận đang âm thầm dâng lên, nhấn chìm lấy anh.
– Cậu là một công an mà lại chạy theo cái thứ đồng bóng đó? Tôi hận nó, hiểu không? Bằng mọi cách, tôi dạy nó phải biết đâu là điều tốt nhất cho bản thân.
Đến lần này, Yang cười nhạt. Bây giờ, anh mới hiểu, tại sao Q lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Cả Việt khi xưa cũng thế. Họ đã đấu tranh hết mình để thoát khỏi nỗi đau. Chính những con người này bao bọc lấy tư tưởng tự sát trong họ, dần dần đẩy họ đến với cái chết.
Yang đứng dậy, bỏ lại cọc tiền của bố Q ở đó. Anh thì thầm:
– Cháu biết bác sẽ không để mọi chuyện như vậy, phải không? Bác sẽ ngăn cản cháu và Q bằng mọi cách?
– Phải. Tao không chấp nhận được lũ biến thái tụi mày. Tao thà không có con còn hơn có một đứa pê đê như vậy.
Yang cười chua chát:
– Q của bác đã chết từ lâu rồi bác ạ!
Anh đáp. Và Yang biết, những lời nói sẽ tác động đến bố Q. Ông đứng khựng lại đấy, bất động như một bức tượng được tạo nên từ một nhà điêu khắc nào đó. Bỗng nhiên, Yang hận ông kinh khủng. Hận ông đã làm đau cậu nhóc của anh. Hận ông đã coi thường, bán rẻ mình bằng vật chất. Tất cả tình yêu trong anh đong đếm chỉ được chừng đó thôi sao? Tại sao ông lại nghĩ đến suy nghĩ khủng khiếp này?
Yang rời khỏi quán với bước chân vội vã. Cảm giác lợm giọng vẫn không biến mất. Leo lên chiếc mô tô, anh phóng đi thật nhanh. Yang cố gắng chạy trốn thứ định mệnh đang ám ảnh lên mình. Cả sự tức tối muốn đập nát một thứ gì đó. Cả khao khát muốn gào thật to, chạy trốn khỏi nỗi đau đớn mà anh không biết phải đối diện ra sao.
Anh kinh hãi những con người đó. Kinh hãi những người định kiến nặng nề ấy. Và khi đứng trước mặt họ, mọi lớp bọc trong anh bị lột trần. Chẳng khác nào một kẻ không mảnh vải che thân đứng giữa đường xá, mặc người đời cười chê.
Hồi đó, mẹ của Việt cũng gặp anh để nói những câu nói ấy.
Nhưng, khác bây giờ, anh đã đồng ý. Không phải vì những lời cay nghiệt mà mẹ Việt dành cho anh, mà là bởi câu cuối cùng của bà.
Từ ngày yêu cậu, thằng Việt nó được gì? Khóc lóc, rồi chống lại bố mẹ, rồi sao nữa? Nó bỏ nhà, bỏ hết mọi thứ. Vì ai? Hả? Vì kẻ như cậu, một thằng nhóc hôi sữa. Yêu có đẽo ra tiền mà ăn không? Cậu lo được cho nó à? Có một ngôi nhà thằng cha cậu để lại là xong à? Đừng để Việt khổ vì đứa như cậu!
Có lẽ, mẹ Việt nói đúng. Anh chưa làm gì được cho Việt cả, ngoài việc cho cậu ấy sống chung một ngôi nhà. Việt đau đớn, cố gắng chống lại bố mẹ. Hết bậc phụ huynh rồi đến họ hàng, người người xung quanh. Còn Yang…như một đứa trẻ to xác rụt cổ sau lưng Việt, tránh những đòn roi của thiên hạ. Để rồi, Yang chia tay Việt.
Anh nghĩ rằng đó là cách tốt nhất. Nhưng chẳng ai nghĩ rằng, trong Việt, khao khát sống với đúng bản chất của mình lại mạnh đến thế. Cậu thà chết chứ không chấp nhận trở về cái vòng vây đang siết chặt mình. Vậy mà, Yang đã đẩy cậu xuống nấc cuối cùng của tuyệt vọng.
Liệu một lần nữa, Yang tự hỏi, Q bên anh liệu có phải là điều tốt?
Từ lúc gặp Yang, anh biết Q suy nghĩ nhiều. Yang tạo cho Q ám ảnh về cái chết của Việt. Nỗi cô đơn của cậu nhóc đã quá lớn, đôi vai gầy gò ấy gánh thêm nỗi buồn của anh. Có độc ác quá không khi làm vậy với một cậu nhóc chưa tròn hai mươi tuổi. Rồi chính Yang cũng suýt để Q phải chết. Chỉ một chút nữa thôi, anh đã đẩy Q vào số phận như Việt.
Bây giờ, Yang không quan tâm điều gì cả. Anh chỉ biết rằng mình phải bảo vệ cậu nhóc. Họ không còn hai cá thể độc lập nữa, mà đã trở thành một khối rồi.
Yang chạy thật nhanh. Về với Q. Về với tình yêu của anh. Bỗng chốc, từ trong sâu thẳm, bài hát mà Việt thích nhất vẳng lại trong đầu óc Yang.
“Dòng sông đầy nắng. Bờ đê đầy gió. Em gần mơ hồ như khói thuốc
Bờ vai êm ái. Giọng cười thật vang. Thì thầm em nói tựa rừng khuya…
… Ở đây mình anh… Tình yêu chỉ mãi là giấc mơ
Nụ cười ánh sáng.. .Bờ môi biển sâu… Đời em ở đâu… ở đâu…
Hay chỉ là giấc mơ…”
——————
ruyện gay Cơn say chỉ là cái cớ để bên em – Chương 19
Yang trở về nhà. Q đang nằm trên giường, vùi đầu mình trong cuốn tiểu thuyết dày cộm. Một cách nhẹ nhàng, Yang đến tiến bên cậu nhóc,chạm nhẹ vào đường cong mà trong mắt anh, nó gợi cảm đến lạ kì. Q giật mình, cậu quay lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên, rồi đặt tay lên ngực.
– Anh đi như ma ấy!
– Đang đọc gì mà lại sợ anh? – Yang thì thầm vào tai Q. Anh ôm trọn lấy cậu, kéo Q lại sát lòng mình. – truyện bậy bạ à?
– Nói đùa! – Q bật cười -…thiếu gì truyện viết về tình dục một cách chính chuyên, đọc truyện sex làm gì?
– Cũng phải nhỉ? – Yang vờ nhăn mặt -…vậy mình diễn lại vài đoạn trong truyện mà em đang đọc đi…
Q đấm nhẹ vào ngực Yang:
– Anh đừng dụ em!
Yang bật cười khanh khách. Anh kéo cậu vào lòng mình, hôn lên gương mặt đã khắc sâu nỗi buồn của sự trưởng thành. Yang ở trên Q, nhìn đôi mắt cậu ánh lên niềm vui giản dị. Chỉ cần vậy thôi. Trong một khoảnh khắc nào đó, Yang thấy nỗi đau trong Q dịu đi. Tối thiểu, cậu cũng được hưởng một chút hạnh phúc mà anh có thể đem lại.
Yang hôn lên môi Q thật nhanh. Hơi thở nồng nàn ấy quấn quanh khuôn mặt Yang, hút anh vào sâu hơn, đẩy anh xuống hố sâu ấm áp một cách vô thức. Cử động của anh gấp gáp hơn. Anh ôm lấy Q nhẹ nhàng, đắm đuối. Rồi bất ngờ, cậu đẩy ra, nói yêu:
– Đi ăn cơm! Em nấu xong hết rồi. Chưa hỏi anh vì sao về trễ nữa đấy!
– Hồi nãy anh đi gặp bạn! – Yang nói dối rồi nắm tay Q kéo cậu khỏi giường. Hai bàn tay bé nhỏ của cậu ôm lấy thắt lưng Yang, nụ cười tươi tắn nở trên môi.
Ngoài kia, trơi mưa to. Ánh đèn vàng soi tỏ những giọt nước lao nhanh xuống mặt đất, chỉ kịp để lại trong khoảng đèn vàng đượm đó vệt trắng bạc nhạt nhòa. Như con thiêu thân, hạt mưa cứ lao vào khoảng kính, vỡ tan tành. Bỗng nhiên, đôi mắt Yang mở to. Anh khẽ đẩy Q ra rồi ngẩn ngơ nhìn xuống khoảng sân phía trước chung cư. Một bóng hình vừa xa vừa gần hiện rõ lên trong tâm trí anh. Yang nhắm chặt mắt lại. Đến khi mở ra, con người đó vẫn đứng đấy.
Cậu ta mặc chiếc áo thun màu xám với dòng chữ Death. Đôi mắt ấy xa vời, nhưng chẳng hiểu sao, khi rơi vào giác mạc của Yang, nó trở nên sống động cơ hồ chỉ cần vươn tay ra sẽ chạm được. Thân hình ấy, sự quen thuộc ấy. Thậm chí, Yang cảm nhận sự gần gũi đó.
Là Việt.
Ngay lập tức, anh gọi tên cậu từ trong sâu thẳm tâm thức. Tiếng gọi ấy vang lên ngày một lớn, đến mức nó khiến anh choáng váng. Đúng là Việt rồi! Anh gọi tên cậu. Gọi thật to.
Rồi Yang chạy như điên xuống những bậc cầu thang. Q thét gọi tên anh. Nhưng bây giờ, âm thanh đó trở thành điều gì đó xa lắm. Trong đầu anh lúc này, gương mặt Việt hiện lên rõ nét lắm. Anh không thể lầm. Thực tại đã bị bỏ xa. Cả quá khứ cũng vậy. Tất cả chỉ là những cái vỏ bọc tầm thường mà thôi. Việt vẫn sống. Rằng cậu lừa anh. Có thể Việt chỉ trốn đi một góc nào đó rồi xuất hiện trước mặt Yang.
Xuống khoảng sân, Yang dáo dác ngước nhìn xung quanh. Việt ở kia, tít phía xa. Chỉ cần băng qua con đường này, mọi thứ sẽ kết thúc. Rằng chưa từng có nỗi đau nào tồn tại cả. Mọi thứ chỉ là một trò chơi, một vở kịch sắp kết thúc mà thôi.
Mưa thấm vào người Yang lạnh cóng. Nhưng chính điều đó khiến anh vững tin vào những gì mình nhìn thấy. Chiếc áo anh dính chặt vào người, hơi lạnh phủ đầy các tế bào, buốt giá. Chưa từng có nỗi đau nào xảy ra cả. Tất cả chỉ là dối trá, là một bộ phim được dựng lên.
Yang tiếp tục chạy. Anh nhìn thấy bóng hình ấy thật gần. Còn khoảng vài mét nữa thôi. Anh sắp chạm vào Việt rồi.
Nhưng bỗng, một chiếc ô tô ngang qua trước mặt Yang. Tích tắc đó, anh không nhìn thấy Việt. Và khi con xe khổng lồ ấy đi ngang qua, cậu ấy biến mất. Tựa hồ điếu thuốc trên tay đã ngừng le lói, chút tàn khói trôi vào hư không rồi mất hút. Anh đứng lặng đi giữa con đường, chẳng biết phải làm gì. Nỗi đau bỗng dưng ứa ra, cay đến xé ruột.
– Xin lỗi Yang nhé!
– Chuyện gì?
– Ừm…không có gì?
Xin lỗi là xong hả Việt? Cậu bước đi để lại mình tớ sao?
ctltvoz says
Đã full truyện gay Cơn say chỉ là cái cớ để bên em
Anonymous says
Truyen rat hay va cam dong tu ngu trong sang k mang tinh chat goi duc cho ng doc cam on tac gia rat nhieu!
Thương Tinh says
Truyện rất có chiều sâu, nhân vật Quang trong truyện có hoàn cảnh hơi giống mình nữa…
thagdc says
ko don thuan chi la mot chuyen gay no dem den cho nguoi doc nhug cug bac cam xuc that su. Truyen da truyen tai mot nghi luc song ko j lay chuen duoc. mog se dc NXB phat hanh
Lam says
Đọc Truyện này mà mình ngưỡng mộ tình yêu chân thành giữa Yang và Q quá. đọc mà muốn khóc luôn nè.
Phần 2 sao mới tới Chap 14 hết rồi. Đọc chưa thấy hồi kết mà.
Anonymous says
truyện hay quá đi nhưng sao nhanh het vay vs phan 2 khong hay cho lam ;>
Anonymous says
hay quá đi àk!
Ken says
Hay thât.bjo cuộc đời đc như vậy
Vo Danh says
Mình cũng muốn được như z. Dù chỉ một lần. Cuộc sống thật nghiệt ngã. Mấy ai chấp nhận chúng ta.::(( dau thật