Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Không cần tôi giải thích, ông đã hiểu tất cả. Rằng thứ gì đã mang tôi đến đây. Ngay lập tức, ông sấn đến, tát tôi một phát thật mạnh.
– Hoặc mày trở về trường, hoặc là cút, CÚT! CÚT NGAY! TAO KHÔNG CÓ ĐỨA ĐỒNG BÓNG NHƯ MÀY!
Cái tát của ông đau một, nhưng lòng tôi đau mười. Việt đã phải chịu đựng điều này sao? Anh đã chết như thế này sao? Bạn bè không có ai ở bên, người yêu chẳng dám ra mặt, gia đình ruồng bỏ? Không, tôi không muốn như thế! Tôi không thể chịu đựng được điều đó.
Mẹ tôi gào lên, chạy đến can ngăn ông. Đôi mắt bố tôi đằng đằng sát khí. Nhưng, cơn đau làm biến chất tôi. Nó làm thay đổi tận gốc rễ, chuyển đổi thứ cảm xúc tiêu cực thành cơn phẫn uất cực độ. Đã bao lời giải thích được đưa ra.
– Bố yêu con hay yêu chính sự sĩ diện của bố?
Tôi bình tĩnh hỏi ông. Chưa bao giờ tôi dứt khoát như thế này. Chưa một lần nào tôi khao khát giải phóng mình đến mức vậy.
– Bố đã hỏi con cần gì bao giờ chưa? Con yêu đàn ông thì sao? Vì con sinh ra bên trong là một con đàn bà. Con không muốn, bố hiểu không? CON KHÔNG MUỐN!
Tôi gào lên. Nhưng rồi, cái tát tiếp theo của bố khiến tôi ngã nhoài xuống đất. Sau đó, liên tiếp những cú đá, cú đấm đập vào người tôi. Giữa tiếng thét của mẹ, tiếng thùm thụp của sự va chạm da thịt đầy đau đớn, sợi dây thừng mà Yang đã miêu tả cái chết của Việt một lần nữa xuất hiện. Bóng hình người yêu cũ của Yang cứ ám ảnh tôi, và dẫu tôi kêu thét trong đau đớn, Việt trong tâm thức tôi vẫn đứng nhìn. Tôi có cảm tưởng như mình đang mơ. Trong thoáng chốc, tôi như thấy được kí ức của Việt vận vào đầu óc tôi. Những khoảnh khắc hạnh phúc với Yang. Nỗi đau dày vò ngày qua ngày trong lòng Việt. Lựa chọn cuối cùng đến với cái chết. Bỗng nhiên, tôi muốn đập đầu vào bức tường trước mặt mình mà chết. Thế rồi, khi tôi vùng dậy định làm thế, thì thoang thoảng đâu đây có mùi hương của Yang.
Hơi thở của anh.
Cơn say của anh.
Đôi mắt của anh.
Và trong trận đánh thừa sống thiếu chết đó, tôi gọi tên anh một cách vô thức.
Yang ơi… Yang ơi…
Rồi từ từ, âm thanh đó lớn dần, để rồi bật lên thành tiếng thét xé họng.
– YANG ƠI…YANG…
Trở thành một kẻ điên, tôi vùng dậy. Bố tôi ngừng đánh, nhìn tôi sững sờ kinh hãi. Tôi thét lên như một kẻ điên, rồi sau đó chạy đi.
Tôi phải trở về căn hộ đó, nơi mà Việt đã chết.
Nơi bắt đầu nỗi đau của Yang sẽ là nơi kết thúc cuộc đời tôi.
——————
ruyện gay Cơn say chỉ là cái cớ để bên em – Chương 13
Tôi trở về Sài Gòn lúc nửa đêm. Ngoài đường không có một bóng xe. Mọi thứ chợt lắng đọng lại, trở thành một thước phim quay chậm của những nỗi đau tê tái. Trận đánh của bố vẫn còn in hằn trên làn da này, trở thành những vết bầm không thể xóa nhòa được nữa. Mắt tôi sưng lên, tím thẫm lại, trông như một hình hài đổ bể của vở bi kịch tê tái. Sự phũ phàng của ông làm tôi kinh sợ. Cái cảm giác đó, khi người sinh ra ta coi ta là một thứ súc vật không hơn không kém thật đáng sợ. Tưởng chừng bị đầy trong một khoảng không không trọng lực, lơ lửng ở đấy. Bốn bề đen sậm, không chừa một lối đi. Tôi không biết phải bám víu vào đâu cả.
Về đâu khi ngay chính kẻ sinh ta ra từ bỏ đứa con ruột của mình?
Vậy mà, tôi không thể sống như một kẻ mù lòa. Cưới vợ, rồi sinh con, lặp lại một cuộc đời không dành cho tôi. Tuy thế, đó chỉ là cái cớ bên ngoài. Cái chết của Việt ám ảnh tôi. Nỗi đau tình yêu trong Yang ám ảnh tôi. Theo một cách nào đó, Việt luôn đứng giữa mối tình của tôi và Yang. Anh ấy không thể siêu thoát, và bóng hình tội lỗi ấy tồn tại dưới dạng một vết sẹo không hình thù, dáng vẻ nhưng âm ỉ đau đớn. giữa những nỗi hận không thể xóa bỏ, giữa nỗi đau của niềm tin bị phá vỡ. Nỗi đau là thật và có những nỗi niềm tồn tại suốt cả cuộc đời. Nó chưa bao giờ mất đi. Nó chỉ chuyển thể từ dạng này sang dạng khác. Đến một lúc nào đó, khi cơn khủng hoảng tâm lý ập đến, từ tiềm thức, nỗi đau đó sẽ xuất hiện.
Ngoài Yang ra, chưa một ai làm nó ngủ yên được cả.
Tôi thất thều nhìn căn chung cư trong cơn gió lạnh. Cảm giác sợ hãi cái chết trỗi dậy mạnh mẽ. Tiếng gọi từ đáy lòng cản bước tôi tiếp tục đến với lựa chọn của mình. Nhưng, từ trong vô thức, khao khát giải phóng khỏi niềm đau buộc đôi chân tôi phải đi. Từng bước nhanh hơn hướng về lựa chọn cuối cùng. Rồi tôi chạy. Chạy để thoát khỏi cơn đau đang dày vò.
Yang vẫn ở đó, trong trí óc tôi. Hình ảnh giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi anh. Khi anh ôm tôi vào lòng. Khi con người kiêu hãnh đó vứt bỏ tất cả để bảo tôi rằng hãy ở lại.
Nhưng bây giờ, ngay cả điều đó cũng không thể ngăn cản được tôi nữa rồi. Cái chết đang thắng thế. Nó bắt tôi phải theo nó. Nó không cho tôi sự lựa chọn. Hay nói khác đi, cái chết thì thầm vào tai tôi rằng tôi đã bị ruồng bỏ. Yang bỏ rơi tôi. Gia đình bỏ rơi tôi. Ngay cả chính bản thân tôi cũng muốn từ bỏ chính mình.
Trở lại căn hộ của Yang, tôi cầm con dao và ngồi trên giường. Kê chiếc gối cạnh mình, tôi mường tượng đây là Hòa. Nhưng rồi, chỉ có nỗi đau hiện diện. Chỉ đau đớn mà thôi. Vậy mà tại sao, cái thứ tình yêu thuốc độc của Heineken Yang lại ám ảnh như thế này. Tôi không thể quên được anh. Tôi yêu con người đó kinh khủng.
Kề con dao vào sát cổ tay mình, tôi thấm được nỗi tuyệt vọng của Việt. Rằng anh ấy đã không còn con đường nào khác ngoài tự sát. Ai cũng chửi mắng tự giết mình là ngu ngốc, là khờ dại. Nhưng, chẳng ai biết, những kẻ sắp chết như tôi thấy cô đơn như thế nào. Cô đơn khủng khiếp. Thế mà…chẳng thể gọi ai để họ cứu vớt những kẻ đứng giữa bờ vực cái chết.
Ai bảo sát thương thể xác mới gọi là “đau”. Đau tinh thần, đau vì đơn độc còn thậm tệ hơn cái chết rất nhiều lần.
Kề con dao vào cổ tay, cái lạnh của kim loại thấm vào da thịt. Bên dưới, mạch cổ tay thoi thóp sợ hãi. Dưới lớp da này là dòng máu ngồn ngộn sự sống. Khi cắt đứt, mọi thứ sẽ chấm hết.
Góp bao nhiêu vết sẹo người ta mới dám làm điều đó.
Hít một hơi thật sâu, tôi ấn lưỡi dao xuống da. Rồi vụt một cái, lướt thật nhanh, ấn lực thật mạnh để tàn phá cơ thể. Tế bào da nứt toác. Sợi dây truyền máu được làm từ những chất liệu mỏng manh bung ra. Chất màu đỏ theo lối thoát chảy vòng theo cổ tay rồi rơi xuống đất. Nỗi đau tinh thần theo đó mà chạm đất, bốc hơi theo sức nóng hừng hực đất Sài thành.
Người ta hỏi khi làm vậy, có đau không? Thật ra, khi khủng hoảng tâm lý qua đi, sự tổn thương thể xác mới kịp đến. Thay vào đó, là sự giải thoát.
Bất ngờ, điện thoại rung lên bần bật. Một số lạ. Tôi muốn chộp lấy nó. Đó là một sự liên kết lỏng lẻo với thế giới bên ngoài. Có thể chỉ là một cuộc gọi nhầm số. Có thể là ai đó. Nhưng dù là gì nó cũng mang mùi của sự sống.
Ngay cả khi tuyệt vọng nhất, người ta vẫn muốn liên kết, như một nỗ lực cuối cùng trước sự lựa chọn không thể thay đổi.
Tiếng nói bên kia đầy lo âu.
– Em đang ở đâu vậy?
Là tiếng của Yang. Đó là tiếng của Heineken Yang.
– Yang…Yang ơi! – Tôi nói không thành tiếng. –Yang ơi… YANG ƠI…
– Nhóc ở đâu? Nói đi…
– Em xin lỗi anh… em không bao giờ muốn anh đau cả…xin lỗi đã gây thêm vết thương cho anh sau cái chết của Việt…Em đã lựa chọn, lựa chọn theo Việt rồi.
– Nhóc tính làm gì? – Yang gào lên -…em hứa với anh rồi mà… đừng làm như Việt…anh xin em…EM HỨA RỒI MÀ…Anh yêu em… Anh sẽ không để em như Việt đâu. Anh sẽ chống lại tất cả mọi thứ… em phải tin anh, Q à! Xin em đừng làm như Việt….
Muộn rồi Yang ơi…
Tôi cúp máy và ném thẳng chiếc điện thoại vào tường. Tôi gào lên. Dùng mọi sinh lực của mình để giải phóng chút năng lượng cuối cùng. Máu vẫn chảy, nhuôm đỏ chiếc mền màu trắng. Tôi ngửa mặt lên trần nhà, đón nhận cơn chóng mặt đang xâm lấn đầu óc mình.
Chính lúc đó, khuôn mặt đau khổ của Yang trở về, khi tôi đâm một nhát dao vào tim anh. Tôi lại làm anh đau rồi…
– Không… Yang ơi… – Tôi lẩm bẩm -…em không thể…Yang ơi… YANG.
Ngay lập tức, tôi ngã bổ xuống giường. Dùng mọi sức của mình, tôi lết thân trên sàn nhà, cố tìm đến chiếc điện thoại với hi vọng mong manh giữ lại sự sống của mình. Tôi phải sống vì Yang. Tôi không muốn người tôi yêu phải chịu đựng một nỗi đau nào nữa.
Nhưng rồi, cảnh vật mờ nhạt đi. Cả người tôi lạnh toát. Tôi vươn tay cố chộp lấy chiếc điện thoại, vậy mà khi chạm vào nó, các ngón tay đã thôi cử động.
Mọi vật cuối cùng chỉ là một chấm nhỏ giữa màn đêm đen đặc.
Dù sao, vượt qua tất cả, em đã một lần được sống là chính mình, để được nghe anh nói lời yêu, Heineken Yang ạ.
——————
ruyện gay Cơn say chỉ là cái cớ để bên em – Chương 14
PHẦN 2
“Ai rồi cũng gặp một người nào đó rất đặc biệt, vào một thời điểm đặc biệt…dành cho ta. Người chỉ đến một lần trong đời. Người sẽ ở lại rất rất lâu trong trái tim ta, dù mọi sợi dây kết nối đã tan biến theo những hợp tan khó lường của tháng năm. Ta sẽ phải có những lựa chọn. Hoặc để người ấy ra đi, cất ký ức vào tận đáy tim. Hoặc quyết tâm tìm người ấy, dẫu tới nơi tận cùng thế giới.”
Trích từ cuốn sách Từ nơi tận cùng thế giới của Zelda.
Yang đã bỏ rơi Q, để mặc cậu giữa bờ vực của sự tuyệt vọng.
Trong suốt đêm hôm đó, khi thấy bóng dáng cậu rời khỏi trường công an, Yang biết rằng mình sẽ mất cậu mãi mãi. Nhưng có lẽ, điều đó cũng tốt. Một kẻ như anh không thể xoa dịu nỗi đau đã in hằn thành vết trong trái tim Q.
Thế rồi, để lạc Q giữa dòng đời trôi nổi đầy rẫy cạm bẫy, Yang bỗng sợ hãi. Con người đối mặt với nỗi đau từng giờ, từng khoảnh khắc. Trên đất Sài Gòn này, giết người, cướp của, tai nạn vẫn xảy ra hàng ngày. Chỉ là ta đã quen sống trong không gian yên bình giả tạo, để rồi tự ru ngủ bản thân rằng mình sẽ an toàn mãi mãi.
Liệu một con người chằng chịt vết sẹo do lòng người gây ra như anh và Q có tồn tại được không?
Việt chết đi, để lại trong anh một ám ảnh ăn sâu vào tận xương tủy. Nó cứ chảy đều đều giữa các thớ cơ, len lỏi như hạt cát luồn trong ống hút. Cả năm nay, nó chưa bao giờ mất đi cả. Chỉ khi ở bên Q, cậu nhóc đó, cõi lòng anh mới thôi dằn vặt. Vậy mà, Yang đã tuột cậu khỏi lòng mình.
Đây có phải là điều mà tớ phải trả giá, phải không Việt?
Cầm lon bia lên, anh dốc hết vào dạ dày. Dòng nước đắng chát ấy buông mình vào khoang miệng, tranh giành không gian. Rồi khi không thể chịu đựng được nữa, Yang bị sặc. Anh nôn hết những gì mình đang cố đưa vào. Ruột Yang thắt lại trong cơn đau đột ngột. Anh ôm chặt bụng, cố gắng kiềm hãm nó lại, chẳng khác giữ chặt niềm đau trong lòng. Thế rồi, Yang bỏ cuộc. Anh nôn thốc nôn tháo trong phòng vệ sinh, sau đó gục đầu xuống mặt sàn vấy bẩn. Đôi mắt Yang mờ đi. Nước mắt anh giàn giụa, chẳng biết do buồn hay bị sặc. Lúc đó, nỗi đau cũng theo sự khó chịu mà ra bớt phần nào. Vậy mà, bù lại, nó khiến Yang nhớ Q da diết. Cảm giác hai cơ thể đơn côi tiếp xúc nhau, khi cậu say ngủ trong giấc mộng chập chờn vẫn còn hiện hữu. Yang thích ngắm nhóc ngủ. Khi đó, không có nỗi đau. Sự ngây ngô của một đứa trẻ hiện rõ hơn trên khuôn mặt bất động ấy. Khi Q tựa sát vào anh trong đêm ở nhà Cường, anh đã nhầm đó là Việt. Hơi men quấn chặt hai hình bóng của quá khứ và hiện tại lại với nhau, kết đặc lại thành nỗi nhớ da diết. Yang khao khát bảo vệ Q. Khao khát cứu Việt khỏi lựa chọn tuyệt vọng. Cuối cùng, anh chẳng thể làm điều gì tốt đẹp cho hai người mình yêu.
Bụng anh nặng trịch. Yang đấm mạnh vào dạ dày. Anh nhăn mặt đau đớn. Vậy thì hề gì so với những gì mà Việt đã gánh chịu?
Yang nằm ở đó, mặc cho bình minh lên. Giờ đây, nước mắt trong anh mới rơi. Đã từ lâu rồi anh chưa được khóc cho thỏa thích. Khi tâm hồn chai sạn, ta sẽ chẳng còn nước mắt để rơi nữa. Đó là nghiệp chướng. Con người phải chịu nỗi thống khổ đó khi chạm đến giới hạn của chịu đựng. Anh nhớ Q quá! Nhớ kinh khủng. Chưa bao giờ lòng anh bị dày vò như thế.
Năm giờ sáng, Yang cố gắng đứng dậy và thay quân phục. Bỗng nhiên, anh cảm thấy căm tức một kẻ. Là Mạnh. Khi Q bỏ đi, thằng đó đã nói rằng cậu chỉ là một đứa pê đê. “ Nó bóng lắm mày! Tao tụt quần nó ra, nó gào như một đứa bị hiếp.”. Yang nghiến răng, những đốt ngón tay co cứng lại thành nắm đấm. Đôi mắt anh mở to nhìn vào khoảng không trước mặt. Q chưa đủ đau khổ hay sao mà mày còn làm tổn thương thằng nhóc thêm một lần nữa hả Mạnh? Lần này, anh bất chấp tất cả. Bất chấp luật lệ. Kể cả nỗi sợ bị trêu chọc. Giờ này anh còn gì nữa đâu. Ngay cả Q cũng bỏ rơi anh rồi…
Nghĩ là làm, Yang ngước nhìn đồng hồ. Vẫn còn nửa tiếng. Anh khoác thêm chiếc áo lạnh và rời khỏi phòng. Bên ngoài, không có một tiếng động nào cả. Mọi thứ bị chôn vùi trong sự im lặng nặng nề. Anh phải tìm Mạnh. Để cho nó hiểu rằng nỗi đau thể xác đau đớn, nhưng nỗi đau tinh thần còn lớn gấp nhiều lần. Để cho nó biết Q phải nếm trải những gì. Cơn giận trong anh dâng lên. Cả nỗi xót xa và ân hận cũng trở thành một gánh nặng không thể chịu đựng nổi.
Năm giờ ba mươi, Yang đứng chờ Mạnh ở chỗ tập trung. Khi nhìn thấy bóng dáng nó cùng đám bạn đang cười nói tíu tít, anh sấn đến, hất mạnh vai vào người Mạnh. Nó chới với lùi lại phía xa, nhìn anh tức tối.
– Này! Làm gì vậy? Gây sự hả? – Mạnh hất hàm.
– Tao muốn nói chuyện với mày. Vào nhà vệ sinh đi!
– Tao không có chuyện gì để nói cả! – Mạnh rít lên rồi văng ra một tiếng tục tĩu.
– Hay mày sợ tao? –Yang cười nhạt.
– Sợ đếch gì!
Yang không nói gì, anh bước vào phòng vệ sinh chung. Mạnh đi đằng sau với hai đứa bạn. Khuôn mặt nó hậm hực. Khi tìm được chỗ khuất, ngay lập tức Yang tống một cú thật lực vào quai hàm Mạnh.
Chới với và bất ngờ, Mạnh lảo đảo lùi về phía sau. Tức tối, nó và hai đứa khác lao vào đánh Yang. Cú móc của Mạnh khiến Yang choáng váng. Anh cố định thần lại. Yang tống một cú vào ngực đứa bên trái, sau đó quay người thúc khuỷu tay vào mặt kẻ đứng đằng sau. Khi trận đấu chỉ còn Yang và Mạnh thì hai gã con trai vờn nhau, gầm gừ đầy tức tối. Mạnh đấm liên tiếp vào sườn Yang. Cơ anh thắt lại, đau đớn. Nghiến chặt răng, Yang dùng chân gạt Mạnh. Mất đà, nó ngã xuống. Yang nắm lấy cổ Mạnh.
– Mày có biết có một đứa mà mày gọi là pê đê phải chịu điều này hàng tuần phải chịu nỗi đau như thế này không – Yang nghiến răng. Anh đấm một phát thật lực vào mặt Mạnh. Nó rên lên – Từ nay, tao mà biết được bất kỳ ai bị bắt nạt, mày sẽ không yên đâu!
Yang tức tối đứng dậy. Thằng Mạnh ôm lấy mũi, không thốt lên lời nào ngoài tiếng ơ ớ vô nghĩa. Lảo đảo bước đi, Yang bóp chặt xương sườn mình. Cơn đau thốn khiến anh không chịu được. Bù lại,Yang thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Sẽ không có ai được bắt nạt em, Q à. Anh sẽ bảo vệ em, không để ai làm tổn thương em thêm một lần nào nữa. Em hạnh phúc thì anh mới hạnh phúc, biết không Q?
Anh mỉm cười một mình. Đây là việc duy nhất mà anh làm được cho cậu thôi. Yang tưởng tượng Q sẽ trở về nhà. Sau đó, cậu ôn thi để bước chân vào một môi trường khác phù hợp với cậu. Q sẽ tìm được một người mình yêu, kẻ có thể đem lại hạnh phúc cho cậu chư không phải niềm đau như anh. Q sẽ cười nhiều hơn, và rồi, không bao giờ anh thấy một giọt nước mắt rỉ ra ở cậu nhóc với vẻ ngoài yếu ớt nhưng có sức mạnh tiềm tàng ấy.
Từ phía sau Yang, thằng Cường hớt ha hớt hải chạy đến bên anh. Yang quay đầu lại. Lòng anh bỗng nhói lên một dự cảm chẳng lành.
– Gì vậy Cường?
– Mẹ thằng Q gọi cho em, kêu Q nó bỏ nhà đi rồi. Em liên lạc cho nó không được…Yang! Em lo thằng Q nghĩ bậy. Bây giờ chỉ anh mới cứu được nó thôi. Em đưa số Q cho anh, gọi ngay cho nó đi!
Yang ngẩn người đi trong chốc lát. Phải mất vài giây sau, thực tế mới đập vào đầu óc anh..
Em liên lạc cho nó không được…Yang! Em lo nó nghĩ bậy.
Cách đây vài năm, cũng có người nói câu này với anh. Phải…là khi Việt chết. Là khi cậu quyết định rời bỏ anh để sang thế giới bên kia. Giây phút đó, thân thể Việt lơ lửng trên sợi dây thừng quay lại tâm trí Yang. Anh rùng mình khiếp sợ. Phải tuyệt vọng đến mức nào người ta mới chọn cái chết đơn độc tột cùng như vậy?
Anh giật điện thoại của thằng Cường và lúng túng tìm tên Q. Đừng làm vậy, Q ơi! Em hứa với anh rồi mà! Tâm trí anh gào thét. Chưa bao giờ Yang thấy bất lực như lúc này. Cơ thể anh cứng lại trong khoảnh khắc sợ hãi tột độ. Cổ họng anh nghẹn lại. Nước mắt cứ thế chảy ra một cách vô thức. Anh lấy máy mình bấm số của Q.
Từng hồi chuông lạnh lẽo, nối tiếp, trở thành âm thanh kinh khủng. Bắt máy đi Q, nhóc hứa với anh rồi mà! Em không được làm vậy! Em hứa rồi mà…tại sao lại lừa anh?
Cuối cùng, chuỗi âm thanh đó kết thúc. Đầu dây bên kia im lặng.
– Em đang ở đâu? – Yang hỏi dồn.
Đáp lại bên anh chỉ là giọng nói líu lưỡi của Q. Cậu gọi tên anh. Đó là điều mà anh muốn nghe nhất. Q gọi tên anh. Không phải bằng giọng căm ghét. Cũng chẳng phải thù hằn, hay chua chát. Q gọi anh, thân mật, gần gũi.
– Nhóc đang ở đâu? Nói đi!
Rồi Q khóc. Cậu xin lỗi anh. Xin lỗi vì đã làm tổn thương anh. Rằng cậu muốn theo Việt.Yang không thể giữ bình tĩnh nữa. Anh sợ hãi gào lên.
– Nhóc tính làm gì?…Em hứa với anh rồi mà… đừng làm như Việt…anh xin em…EM HỨA RỒI MÀ…Anh yêu em… Anh sẽ không để em như Việt đâu. Anh sẽ chống lại tất cả mọi thứ… em phải tin anh, Q à! Xin em đừng làm như Việt….
Nhưng bên kia chỉ có tiếng nấc nghẹn. Rồi tất cả kết thúc.
Anh gọi tên cậu, thế mà chẳng ai đáp lại nữa.
Q đang ở đâu?
Đầu óc Yang bây giờ trống rỗng. Bây giờ, chỉ có hình bóng Q và Việt. Anh không muốn mất Q một lần nữa. Chỉ cần sống chung với cậu trong vòm trời này cũng được. Chỉ cần Q sống và vui mà thôi. Tại sao cậu lại hành động như vậy?
Yang hiểu, Q và Việt là hai con người giống nhau. Họ không bao giờ bồng bột trước bất kì hành động nào. Cái chết là lựa chọn bước đường cùng khi chẳng còn gì để bám víu nữa.
Việt ơi, giúp tớ đi! Tớ không thể mất Q được!
Yang tức tối đấm mạnh tay vào tường. Đốt ngón tay anh nhói lên. Rồi máu chảy ra, nhẹ bẫng.
Nếu Q đã xuống lại Sài Gòn, thì cậu sẽ ở đâu. Nếu như Q bị ám ảnh bởi cái chết của Việt, thì nơi nào cậu có thể chọn để chết.
Ngoài căn hộ của anh và Việt xưa kia…
Bất ngờ, hình ảnh sợi dây thừng hiện lại trong đầu óc của Yang. Vội vàng đứng dậy, anh chạy như kẻ điên. Bằng mọi cách anh sẽ giành giật Q với Tử thần.
ctltvoz says
Đã full truyện gay Cơn say chỉ là cái cớ để bên em
Anonymous says
Truyen rat hay va cam dong tu ngu trong sang k mang tinh chat goi duc cho ng doc cam on tac gia rat nhieu!
Thương Tinh says
Truyện rất có chiều sâu, nhân vật Quang trong truyện có hoàn cảnh hơi giống mình nữa…
thagdc says
ko don thuan chi la mot chuyen gay no dem den cho nguoi doc nhug cug bac cam xuc that su. Truyen da truyen tai mot nghi luc song ko j lay chuen duoc. mog se dc NXB phat hanh
Lam says
Đọc Truyện này mà mình ngưỡng mộ tình yêu chân thành giữa Yang và Q quá. đọc mà muốn khóc luôn nè.
Phần 2 sao mới tới Chap 14 hết rồi. Đọc chưa thấy hồi kết mà.
Anonymous says
truyện hay quá đi nhưng sao nhanh het vay vs phan 2 khong hay cho lam ;>
Anonymous says
hay quá đi àk!
Ken says
Hay thât.bjo cuộc đời đc như vậy
Vo Danh says
Mình cũng muốn được như z. Dù chỉ một lần. Cuộc sống thật nghiệt ngã. Mấy ai chấp nhận chúng ta.::(( dau thật