Truyện gay: Yêu thầm anh – Chap 7

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi nằm trên giường, ngủ bù cho đêm thức trắng ấy. Chợt cháu tôi lay lay người tôi
-“Chú út, Hoàng muốn ăn me”
Tôi uể oải ngồi dậy nhìn thằng nhóc đáng yêu ấy
-“Trao đổi”-Tôi cúi mặt xuống gần nó
Hoàng ta, đưa mặt lại gần tôi, hôn lên má tôi 1 cái. Tôi xoa đầu nó
-“Giỏi quá ta, biết thủ tục luôn”-Tôi cười
-“Bà nội cũng hay chao đổi với Hoàng, nên Hoàng nghĩ là chú út cũng muốn như zạy” (T/g ta không có viết sai chính tả, chỉ có mất chữ thôi. Lời thoại của trẻ con ta viết sai chính tả)
…
Tôi bế nhóc con trên tay, tay còn lại thì cầm gậy chọt à không thọc. Ở vườn sau có 1 gốc me lớn, cao lắm. Đến nơi tôi đặt bé Hoàng xuống, 2 tay cầm gậy đưa lên cành me. Gậy thứ nhất, hàng loạt lá mẹ rơi xuống, tựa hồ như tuyết rơi giữa mùa hè oi ả này. Gậy thứ 2, cũng là 1 loạt nữa, nhiều hơn. Gậy thứ 3, ‘tuyết’ lại rơi thêm 1 lần nữa.
.~.
Tôi quyết định rồi, tâm trí tôi cứ nhớ cậu ta mãi như thế thì làm sao mà chịu được. Tôi qua phòng anh hai tôi hỏi
-“Anh hai, cho hỏi cái này”
Anh tôi quay đầu lại, nhíu mày
-“Nói đi ku”
-“Nếu như mà mình cứ liên tục nghĩ tới 1 người, thì là sao hả anh?”
-“Là yêu. Mày tương tư con nào, nói nghe chơi”-Anh tôi cười khì
Tôi chạy biến về phòng, đóng chặt cửa lại. Vậy…ra là tôi đã yêu cậu ta sao? Sao…có thể chứ. Tôi đâu phải là gay. Tôi nằm xuống giường, ngủ 1 giấc có lẽ sẽ tốt hơn.
…
Sáng hôm sau, khi vừa vào lớp, cậu kéo tôi lại, nói nhỏ
-“Ra chơi ra gốc me sau trường, tui…có chuyện muốn nói”
-“Sao không nói bây giờ?”
Cậu cười
-“Chuyện bí mật”
Nói xong, cậu nháy mắt với tôi rồi cười và quay về chỗ. Tôi cũng đi về chỗ của mình. Chuyện quan trọng sao? Ừm…mình cũng có…à ừm…chuyện quan trọng với cậu ta.
…
Sau trường, dưới gốc me, cậu đang đứng, tay cậu chống vào thân cây. Tôi bước đến, nói
-“Có chuyện gì vậy?”
-“Thực ra…”
-“Khoan, tui…cũng có chuyện muốn nói”
-“Vậy cậu nói trước đi”
-“Tui…tui…thật ra tui…thích cậu”
-“Thích theo nghĩa gì?”-Cậu nhìn tôi
-“Thì…thích theo…theo nghĩa là yêu đó”
-“Vậy à?”-Ánh mắt cậu nhìn tôi dò xét, thôi rồi…-“Tui cũng thích cậu, theo nghĩa yêu”-Cậu nhìn tôi cười
Cậu…cậu ấy cũng thích tôi sao?
-“Thật chứ?-“Tôi e dè hỏi
Cậu bỗng ôm chầm lấy tôi, hôn nhẹ vào má tôi
-“Tin chưa”
Tôi thẹn thùng, không dám nhìn cũng không dám nói với cậu 1 lời.
.~.
-“Chú út”-Hoàng lay người tôi-“Chú thọc tiếp đi”
-“Hả…ừm”
Tôi thọc gậy thứ tư, vẫn là nó, những chiếc lá me vàng úa. Tôi thọc gậy thứ 5, bây giờ me mới rơi xuống, rất nhiều. Hoàng vội ngồi xổm xuống nhặt từng trái rồi kéo áo lên bỏ vào đó. Tôi cũng cúi xuống nhặt 1 trái, cắn thử. Sao mà ngọt quá.
…
Hoàng thì ở trước nhà xử lí đống me, mẹ tôi thì đang ở dưới bếp nấu ăn. Tôi cũng có xuống phụ bà nhưng lại bị bà đuổi lên 3, 4 lần. Đành vậy, tôi phải ở trong phòng.
Tôi kéo ngăn ở bàn ra, cầm trên tay cuốn sổ. Vẫn là hàng chữ năm xưa, tuy đã mờ mờ nhưng cũng có thể đọc dễ dàng được. Gió lại thổi, rất mạnh. Những chiếc lá me nhỏ xíu từ cửa sổ bay vào, rơi đúng vào trang sổ tôi đang xem. Bất giác tôi cầm nó lên.
.~.
Cậu ôm tôi, lại còn ôm rất chặt. Tôi cũng quàng tay ôm cậu. Lát sau, tôi đẩy cậu ra vì nóng. Cậu nhìn tôi
-“Mặt đỏ ửng rồi kìa”
-“Nhờ ai?”
-“Nhờ anh. Hì hì, em đói chưa?”
-“Chưa gì đã đổi cách xưng hô. Đói muốn rã họng nè”
Cậu vội chạy đi, chợt 1 cơn gió thổi đến, những cành cây rung lên. Rất nhiều chiếc lá me rơi xuống, tôi đưa tay hứng chúng. Nhìn bàn tay đầy lá me vàng, rồi tôi ngước mặt lên nhìn cậu đang chạy phía trước. Không hiểu sao khóe môi tôi cong lên.
.~.
Rồi tôi đặt quyển sổ xuống bàn, đặt chiếc lá me nhỏ ấy vào 1 trang nào đó rồi gấp lại. Không hiểu sao tôi lại muốn lục tìm những hồi ức xưa cũ ấy. Chắc là vì tim tôi đang yếu mềm. Tôi lại chợt nhớ đến anh, không biết anh giờ này đang làm gì? Mà thôi, giờ này chắc anh ở cạnh GF rồi.
Tôi nhớ nụ cười của anh chắc giờ này anh đang nở với cô gái xinh đẹp ấy. Tôi biết, nếu tôi cứ tiếp tục yêu thầm anh như thế thì cũng không có kết quả gì cả. Chỉ làm khổ bản thôi. Tôi biết là vậy, nhưng con tim đã trải qua 2 mối tình, 2 lần yêu thương nhưng vẫn ngu ngốc dại khờ yêu anh. Tôi không nghĩ về tương lai nữa, chắc hẳn nó sẽ là 1 màu đen. U buồn.
Điện thoại tôi chợt reo lên, là anh gọi cho tôi. Tôi mừng huýnh, hóa ra anh vẫn còn nhớ đến tôi. Hẳn là tôi có 1 vị trí nào đó trong tâm trí anh. Tôi bắt máy, tôi nghe giọng nói thân thuộc của anh
-“Nhóc, khi nào nhóc lên. Anh nhớ nhóc rồi đấy”-Kèm theo đó là tiếng cười của anh
Anh nhớ tôi, lòng tôi chợt len lỏi 1 chút niềm vui
-“Hết hè em lên, mà giờ anh sao rồi?”
-“Anh hả? Anh đang thực tập ở 1 công ti”
-“Vậy à, thế còn tình cảm của anh hiện tại”
-“Ờ…thì…ừm…cũng ổn”
Tôi thở dài
-“Còn nhóc thì sao? Ở dưới vui chứ”
Sao có thể vui được cơ chứ? Khi tâm trí 1 phần là nghĩ tới mối tình thời xưa cũ, 1 phần là nghĩ tới anh. Tại sao tôi lại nghĩ mối tình đầu, anh mà không nghĩ đến Vĩnh Duy? Tình đầu, nó không thể quên được vì đó là mối tình đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Còn anh, vì anh là người tôi yêu hiện tại
-“Cũng bình thường hà”
-“Hì vậy nhóc có nhớ anh không nè?”
-“Nhớ, rất nhiều”
…
Tôi khẽ liếc vào hộc bàn, có cái hộp nhỏ màu đỏ. Tôi cầm nó lên, mân mê. Tôi có thói quen là giữ lại những đồ vật nhỏ mang những kỉ niệm khó quên. Tôi mở chiếc hộp ra, là 1 lớp bông gòn trắng tinh, phía trên là 1 chiếc nhẫn màu bạc. Tôi cầm nó lên, đeo vào ngón áp út. Vẫn vừa vặn như xưa.
.~.
Mùa đông đã đến, bàn tay tôi không còn lạnh nữa. Vì nó nằm trong lòng bàn tay ấm áp của cậu. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, vẫn chỗ hẹn cũ, gốc me. Khóe môi cậu vẽ đường cong
-“Tùng, em nhắm mắt lại đi”
Tôi nhắm mắt lại
-“Mở mắt ra nào”
Tôi mở mắt, cậu đang quỳ trước mặt tôi, tay cầm hộp nhẫn. Bên trong là chiếc nhẫn bạc
-“Anh nghĩ em sẽ không tin tưởng tình yêu của anh dành cho em, nên anh mới làm vậy. Vậy nên em hãy nhận nó xem như là chấp nhận anh”
Không sến súa lắm, không có nến, cũng không có nhiều người nhưng đối với tôi, nó thật lãng mạn. Cậu lấy nhẫn ra, cầm bàn tay tôi rồi đeo vào ngón áp út
-“Anh không biết là em có đồng ý hay không, nhưng anh chỉ muốn nói rằng anh yêu em rất nhiều, kể từ lần chúng ta gặp nhau ở thư viện”
Phải rồi, lần đầu tôi gặp cậu là ở thư viện trường, lần đó cậu lỡ giẫm phải chân tôi, thế là tôi “nhả ngọc phun châu” (ý là chửi) hơn cả Vương Tử Trực ( truyện Lục Vân Tiên). Cậu cũng giống như Võ Công, thẹn quá chạy khỏi thư viện. Không biết cậu có ói ra máu không nữa
Tôi mỉm cười
-“Anh mau đứng lên đi, em…ngượng quá”
Cậu đứng dậy, hôn lên má tôi rồi nhẹ nhàng ôm tôi. Một lúc sau, tôi nói
-“Buông ra đi, người ta thấy bây giờ”
-“Kệ người ta, người ta có mắt mà”
-“Buông ra đi, anh không mắc cỡ nhưng em muốn độn thổ nè”
-“Được nhưng có 1 điều kiện”-Khóe môi cậu lại cong lên
-“Nói nhanh”
-“Hôn anh”
Biết rằng có chối cũng không được nên tôi nhắm mắt lại, rồi hôn cậu. Môi tôi chạm vào cái gì đó, rất mềm. Tôi giật mình mở mắt, đó không phải là má mà là môi cậu. Lưỡi cậu tách môi tôi ra, ngọ nguậy trong khoang miệng rồi quấn lấy lưỡi tôi.
Do ngạt thở tôi đẩy cậu ra
-“Môi em thật ngọt”
-“Anh…chết tiệt, first kiss”
-“First kiss của em à? Anh cũng thế”-Cậu nhìn tôi, cười
-“Xạo”
-“Thật, anh học từ…phim”
-“Phim con heo”-Tôi bĩu môi-“Mà môi em ngọt thật?”
-“Thật. Em không tin liếm môi thử đi”
Tôi liếm môi, nó chẳng có mùi vị gì. Bỗng cậu lại hôn tôi, rồi cậu mút lưỡi tôi. Bẫy sập rồi =.=
.~.
Ngưng dòng hồi tưởng, tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Quả thật hồi ức luôn khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng tôi lại có đến 2 đoạn hồi ức, rất đẹp và cũng rất buồn. Hồi ức của tôi về mối tình đầu chỉ có 1 đoạn ngắn ngủi nhưng tôi không thể quên. Cho tôi hỏi mọi người 1 câu nhé, có ai đã quên được mối tình của mình chưa? Giả nếu có, thì cũng phải 1 thời gian rất dài, rất dài để quên. Phải không? Nhưng tôi chắc rằng hầu hết mọi người vẫn còn nhớ cái mối tình dang dở ấy.
Hồi ức của tôi dường như bị mất 1 đoạn dài, rất dài. Như thế cũng tốt, quên được 1 phần nào đó của bức tranh “First Love” thì cũng sẽ đỡ đau đớn nơi trái tim hơn. Nhưng tôi nhớ cái ngày ấy, 1 ngày mùa thu ảm đạm.
~Mình ngưng viết để ôn thi nhé (HS giỏi địa nhưng mình chuyên Anh :v) vậy nên thứ 4 tuần này-21/10 mình sẽ viết tiếp truyện. Thành thật xin lỗi~
Thuộc truyện: Yêu thầm anh
- Truyện gay: Yêu thầm anh - Chap 2
- Truyện gay: Yêu thầm anh - Chap 3
- Yêu thầm anh - Chap 4
- Yêu thầm anh - Chap 5
- Yêu thầm anh - Chap 6
- Yêu thầm anh - Chap 7
- Yêu thầm anh - Chap 8
- Yêu thầm anh - Chap 9
- Yêu thầm anh - Chap 10
- Yêu thầm anh - Chap 11 - Hết
- Yêu thầm anh - Ngoại truyện 1
- Yêu thầm anh - Ngoại truyện 2
- Yêu thầm anh - Những mẫu chuyện nhỏ trong cuộc sống
Mono 1209 says
tg mun bi mat chym ko
Sao cu nguing viet hoai vay
Tg saranghezo * ko pit dung hk *
Nhóc mê trai says
hề, thông cảm đê t/g phải ôn thi mờ :)) k đậu cấp huyện thì t/g thắt cổ tự tử lun á T.T
Phong says
Chúc t/g may mắn
Mono 1209 says
chuc tg may man ma tg nho viet truyen nhak chu dung ngung nua T T em sap die rui nek
Nhóc mê trai says
thánh kiu, ngày mai có thể có truyện 😛
Cầy Hương says
Mong là vậy
Cầy Hương says
Chap này đọc lãng mạn quá, nhưng chờ chap mới mình quên nội dung phần đầu rồi??
Long says
Hôm nay 22 rùi áh :*
Hóng truyện ko chịu đc ồy :3
Hay tóa <3
Key says
Pửa nay 23 ùj tg ơj mau ra đj e hk chju âu tg ko ra là ngj ckơj tg lun boxì ;-(
Nhóc mê trai says
xin lỗi, mình lo học thêm quên viết @@~
Key says
;-(
Lusexia'furry' says
Zậy anh nghĩ dành 8 nắm để đợi anh ấy thì vẫn còn nhớ hay k mà em bt em cx ko thể xứng đôi vs anh ấy hơn cô ta nên em cx từ bỏ????