Truyện gay: Yêu thầm anh – Chap 3

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Ngày thứ 3 kể từ khi tôi từ biệt căn phòng đã gắn bó với tôi suốt 2 năm. Tôi vẫn cứ lên giảng đường đều, tuyệt nhiên tôi không muốn cho cảm xúc nhấn chìm tôi trong hoàn cảnh này. Kết thúc buổi học, tôi đi ra nhà xe như mọi ngày.
Vài phút sau. Mưa. Mưa rơi xuống hiên, thấm xuống chiếc áo tôi đang mặc. Ngoài đó, mưa đang rơi. Tựa như hàng ngàn, hàng vạn vết thương lòng rơi xuống. Vỡ tan.
Từng cơn gió cộng với làn mưa mùa đông lạnh căm, hình bóng anh ở cổng chạy xe vào, mang cho tôi áo mưa đã quá quen thuộc. Có những lúc tôi ngồi phía sau anh trong chiếc áo mưa, bàn tay ôm lấy thân thể rắn chắc của anh. Tôi đã từng ước con đường đó dài, dài vô tận và cơn mưa đừng tạnh để chúng tôi đi mãi, đi mãi dưới làn mưa lạnh buốt ấy. Nhưng bây giờ đã khác, chỉ có mình tôi. Trú mưa
Tôi mang theo áo mưa vì khi dùng. Không phải là tôi sợ mưa tầm tã, mà là cơn mưa bên ngoài là mưa nắng. Ai ai cũng có áo mưa mà về hết cả rồi, chỉ có mỗi tôi. Ách, thật ra là không phải mỗi tôi, nhìn kĩ thì cũng có vài “luật sư trẻ trong tương lai”. Phía cổng trường, tôi thấy chiếc xe khá quen. Hình như là của anh Phong thì phải. Anh chạy vào trong, ngừng xe trước mặt tôi cười thân thiện
-“Anh thấy nhóc quên mang áo mưa, với lại là mưa nắng. Mưa lại lớn với tiện đường anh ghé vô luôn”
Ngoài ba mẹ tôi, Vĩnh Duy ra thì chẳng có ai quan tâm tôi đến mức này cả. Tôi ấp úng
-“Cám…cám ơn anh”
Anh lại cười, hình như có vài nữ luật sư rung rinh con tim thì phải. Dựa vào sắc đẹp thì ngay cả mấy anh trong group gay của tôi chắc chắn phải đổ rồi. Xong xuôi tôi và anh chạy xe về nhà. Trên đường đi
-“Nhóc nè”
-“Sao anh?”-Tôi quay qua trả lời
-“Bộ…nhóc có gì không vui à? Sao anh thấy nhóc ít cười thế”
Sao…sao lại có người tinh tế như thế, lại nhìn ra được nỗi buồn của tôi? Rõ ràng tôi đã cố giấu nhẹm nó rồi mà. Chắc chắn là anh đoán mò.
-“Đâu có đâu anh”-Tôi chối
-“Vậy cười cho anh xem nào. Từ lúc ở chung anh ban phát nụ cười hơi nhiều đấy”-Hắn cười tươi quay qua tôi
Tôi cố gượng cười. Nhìn Hoàng Phong
-“Nhóc cười đẹp thật. Anh muốn ước nhóc cứ cười mãi như vậy”
Tôi đỏ mặt, bối rối
…
7h, tôi bước ra khỏi quán cà phê. Chợt Dương Thanh kéo tôi lại, chỉ ra ngoài
-“Cậu ta tới tìm em kìa, chắc là chuyện em chuyển đi rồi”
-“Haizz”
Tôi thở dài bước ra, Vĩnh Duy chặn lại
-“Mấy ngày nay em đi đâu? Có biết là anh tìm em cực khổ lắm không?”
Tôi lách qua, anh nắm lấy khuỷu tôi, kéo ngược lại
-“Em tỏ thái độ gì vậy? HẢ”
-“Tôi đi đâu thì cần anh quản sao?”
-“Tùng, anh xin em. Anh cầu xin em đừng lạnh nhạt với anh nữa có được không?”
-“Đủ rồi. Chuyện của chúng ta đã hết, chấm dứt thật rồi”
-“Vậy…chúng ta nói chuyện 1 chút nhé”
-“Ok, đi đâu”
Anh và tôi chạy đến nơi đó, là bờ sông. Nơi này vẫn giống như 2 năm trước, vẫn yên bình. Tôi nhớ mỗi lần ra đây, tôi đều tựa đầu vào vai anh
-“Tùng, mấy ngày nay em ở đâu? Em sống có quen không?”
Tôi hơi hoài nghi, đáp
-“Em đang ở với vài người bạn. Mọi chuyện đều ổn, anh đừng lo lắng”
Rồi mọi thứ chìm vào trong im lặng, chung quanh chỉ còn tiếng dế kêu. Tôi vô thức nói
-“Duy, chúng ta quen nhau vào tháng 12 phải không?”
-“Em vẫn còn nhớ à? Lúc đó em mới vào làm, tay chân lóng ngóng. Nhìn rất dễ thương. Ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã thích em rồi”-Cậu ta nở nụ cười tươi tắn
-“Rồi anh bày trò bỏ quên điện thoại, sau đó làm em phải đuổi theo hết 2 con đường lớn mới bắt kịp”
-“Anh nhớ hôm đó, vị cafe ngon hơn bình thường”-Rồi Vĩnh Duy ngập ngừng-“Ước gì em có thể…tựa đầu vào vai anh. Như lúc trước”
Tôi tựa đầu vai anh, thật vững chắc. Nhưng không còn cảm giác bình yên nữa. Tay vuốt nhẹ lên tóc tôi
-“Chúng ta đi dạo nhé”-Tôi nói
Vĩnh Duy gật đầu, chúng tôi đứng dậy dạo bước dọc theo bờ sông. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, rất lâu. Từng giây phút hạnh phúc, từng giờ đau khổ đắng cay, từng giọt nước mắt mặn chát và tất cả đều là mùi vị của tình yêu. Nhưng nó là của quá khứ. 1 quá khứ đau khổ
-“Vĩnh Duy, chuyện của chúng ta đã hết thật rồi. Anh hãy thử tiếp nhận cô ấy đi. Thật đó, em thực sự muốn thấy anh hạnh phúc”
-“Tùng, anh không còn gì để nói nữa. Anh sẽ thử. Em nên nhớ là anh sẽ luôn chờ em quay về”-Vĩnh Duy chợt nói
-“Nhưng…cho anh…ôm em 1 lần…có được không?”
…
Đêm nay, tôi…lại 1 lần nữa mất ngủ. Thật sự nếu không có anh Phong bên cạnh thì tôi đã bật khóc. Nhiều người nói tôi mau nước mắt. Quả thật vậy. Nhưng tôi chỉ khóc thầm, khóc khi không có ai và khóc bên cạnh người tôi yêu thương nhất. Thấy tôi vẫn chưa ngủ, bèn hỏi
-“Nhóc có chuyện gì sao?”
Vẫn thái độ quan tâm của Hoàng Phong ngay bây giờ, trái tim yếu mềm của tôi khẽ xao động.
-“Không có”
-“Thật?”
-“Uh”
-“Mặt nhóc có chữ ‘xạo’ to tướng kìa”
Mặt tôi ửng hồng vì bị lộ, xem ra tôi đã gặp Dương Thanh thứ 2 rồi. Tôi bối rối không biết nói thế nào nữa. Không biết hắn có đáng tin hay không nữa. Thôi thì đánh cược 1 lần vậy, nếu thua tôi sẽ không chơi nữa
-“Vậy…em hỏi anh nhé”
-“Hửm”
-“Anh đẹp trai như vậy, sao không thấy anh hẹn hò hay đi đâu hết nhỉ?”-Tôi đánh trống lảng
-“À…anh thích 1 người, nhưng anh không biết người đó có thích anh không”-Anh cười hiền
-“Thì anh thử xem, biết đâu…cô ấy cũng thích anh”
-“À lúc nãy nhóc có chuyện gì thế?”
Tôi phục anh ta thật rồi
…
Tôi và anh dừng chân ở quán rượu. Do ngày mai là chủ nhật nên được uống thoải mái. Rượu vừa tới, Hoàng Phong cầm chai rượu tu ừng ực (thật ra…đây là nước lã). Tôi nhướn mày
-“Không phải ngày mai anh đi chơi sao?”-Rồi giành lại chai rượu về phía mình
-“Có thật là nhóc không cho anh uống không?”
Tôi rót vào li một ít rồi đưa lên miệng. Khẽ liếc nhìn anh
-“Vậy thì anh đến đây chỉ nhìn nhóc uống thôi à?”-Hoàng Phong tỏ vẻ tức giận
Tôi luống cuống rót vào li của anh ta
-“Đáng ghét, uống cho bể bụng đi”
Sắc mặt hắn tươi hẳn lên, nở 1 nụ cười Monalisa :v
-“Nhóc con, như vậy là khiêu chiến anh rồi đó”
Haizz, đúng là sai lầm khi chọc hắn ta. Nghe khẩu khí chắc hẳn là 1 tên sâu rượu đúng nghĩa. Ai bảo tôi thất tình làm gì, thôi kệ liều luôn
-“Chơi thì chơi. Sao lại phải sợ anh sao?”
Nói rồi tôi cụng vào li anh rồi đưa lên miệng uống.
…
Qủa thật không sai, hắn ta đúng là 1 con sâu chính hiệu. Tôi đã gần say, ấy thế mà anh ta vẫn tỉnh táo như thường. Tôi nằm dài trên bàn, dù toàn thân tôi không cử động được song đầu óc của tôi vẫn khá tỉnh táo. Hoàng Phong trả tiền rồi lôi tôi ra khỏi đó.
Hắn khoác tay tôi đi, bụng tôi chợt thấy khó chịu. May mắn là có cái thùng rác công cộng nên tôi phủi tay hắn ra rồi chui đầu vào trong nôn thốc nôn tháo. Nôn xong, tôi vẫn không chui ra được. Chợt có bàn tay vuốt lưng tôi. Thật nhẹ nhàng, tôi tỉnh táo hơn 1 chút rồi đưa đầu ra khỏi cái thùng rác đầy mùi hôi hám đó. Tôi quay qua, ánh mắt ôn nhu, dịu dàng và đầy lo lắng. Tôi chợt nhớ đến Vĩnh Duy. Định nói thì anh đã nhanh chóng cướp lời
-“Về thôi, ngủ một giấc. Ngày hôm sau sẽ mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi”
Tôi cười nhạt, đi vài bước rồi đứng khựng lại
-“Sao vậy?”
-“Em đi không nổi nữa, hay là…mà thôi. Anh về trước đi”
Anh không gì, đến cạnh tôi. Cúi người thấp xuống
-“Leo lên nhóc”
Tôi cười, nói
-“Tháng trước em nặng 67kg, tháng này thì không chắc là bao nhiêu”
-“Leo lên đi”
-“Có thật là sẵn sàng chưa vậy?”-Tôi cười
-“Đừng có nhiều lời. Leo lên”
Tôi dựa vào tấm lưng rắn chắc ấy, tôi chợt nhớ đến thời năm nhất, tôi bị bệnh nặng phải nằm viện. Khi xuất viện 2 chân tê cứng không đi được, Vĩnh Duy là người thứ 2 cõng tôi sau anh hai. Tôi không ba, mẹ tôi thì làm đầu tắc mặt tối, về đến nhà là bà mệt lả rồi, sức đâu mà cõng tôi nữa. Nên khi Vĩnh Duy cõng tôi thì tôi có cảm giác rất thích thú. Có lẽ anh biết tôi rất thích cảm giác này nên cõng tôi từ bệnh viện đến phòng rồi bắt xe đến bệnh viện để lấy xe.
-“Nhóc suy nghĩ gì vậy?”
-“Không có gì đâu”
Rồi hắn vẫn cõng tôi đi. Phía sau, quán rượu mờ dần.
Ở trên lưng hắn, tôi vô thức hỏi
-“Anh…đã từng yêu ai chưa?”
Hoàng Phong ngập ngừng
-“Đã từng, rất tha thiết”
-“Thật chứ?, cô ấy ra sao?”
-“Cô ấy…rất đẹp. Nhưng người cô ấy yêu không phải anh”
Tôi chợt dấy lên cảm giác xót xa. Tôi biết chứ, tôi cái cảm giác rất khó chịu. Vì tình đầu của tôi…không phải là Vĩnh Duy.
-“Xin lỗi”
-“Thôi bỏ qua đi. Còn khó chịu không, nhóc”
-“Sao anh lại kêu tôi bằng nhóc”-Giọng tôi trở nên lè nhè, đầu óc bắt đầu choáng váng
-“Vì…”-Chưa kịp nghe hết câu, tôi đã gục xuống.
…
Về tới phòng, lúc này, tôi đã được đánh thức. Hắn đặt tôi xuống giường rồi nói
-“Nhóc đi tắm rồi ngủ đi. Sẽ thoải mái hơn”
Tôi cũng ngửi thấy mùi khó chịu trên cơ thể tôi, rồi cởi áo ra rồi đi vào phòng tắm. Xong tôi đi ra, anh ta nhìn tôi rồi bước xuống giường. Rồi tiến tới, tôi lùi lại theo phản xạ. Lưng tôi chạm vào bức tường, ở ngay trước mặt tôi. Khẽ đưa tay quẹt vào má tôi
-“Nhóc tắm không kĩ nên còn dính bọt kìa”
Tôi…tôi nhớ là tôi tắm kĩ lắm mà.
…
Thật tồi tệ, tôi cảm thấy trong người mệt mỏi hoàn toàn. Dường như cơn gió đêm qua làm tôi cảm lạnh. Người tôi nóng ran, mắt tôi mệt mỏi chỉ muốn ngủ nhưng chẳng thể ngủ. Đành phải nằm đó, với cái đầu đau nhức hay suy nghĩ này.
Tôi nhớ có lần tôi bị như thế này, Vĩnh Duy là người chăm sóc tôi. Thậm chí đến khi khá hơn thì một hai đòi ở lại cho bằng được. Nhưng bây giờ chỉ có 1 mình tôi. Tôi cố gượng dậy, mò mẫm trong cái balo của tôi. Tôi vốn lo xa, cho nên các thứ như thuốc men, băng gạc tôi đều bỏ dồn vào một ngăn.
Cánh cửa phòng trọ bật mở, ánh sáng lùa vào làm tôi khá chói mắt. Đưa ánh mắt mệt mỏi ra nhìn, thì ra là Hoàng Phong. Hắn ta không phải có hẹn đi chơi sao?. Hoàng Phong vội chạy lại, đỡ tôi nằm xuống
-“Nhóc sốt cao quá, anh phải ra ngoài mua thuốc”-Hoàng Phong đưa cho tôi 1 nắm thuốc đã phân chia sẵn, rồi rót li nước-“Đây, nhóc uống đi”
Tôi ngoan ngoãn nghe theo
-“Nhóc ngủ 1 lát đi, chút nữa cháo chín anh sẽ kêu”
Mắt tôi nhắm tịt lại, nhưng vẫn không ngủ được. Mặt tôi có gì đó mát mát lau quanh. Lúc này tôi đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Tôi có cảm giác là môi tôi tự tách ra, có gì đó ngọ nguậy trong miệng rất mềm. Trời xui đất khiến thế nào, tôi lại thấy Hoàng Phong ngay trước mặt mình. Mặt tôi tự dưng ửng đỏ, thấy tôi tỉnh thì vội chạy đi. Tôi bật cười trước hành động ngố của hắn ta.
…
Một lát sau, hắn mang bát cháo đến cạnh tôi. Nói
-“Ăn được không anh đút”
Hình như tim tôi lại hẫng một nhịp. Sao mà nhanh quá. Tôi há miệng hắn thổi từng thìa cho và miệng tôi. Cháo hành, 1 món rất đỗi bình thường nhưng tôi thấy ngon quá.
Tự dưng mặt tôi nóng lên
-“Nhóc con, nghĩ gì mà ửng đỏ hết mặt vậy?”
-“Không, không có gì. Anh…anh mau đút đi không em tự ăn”
-“Rồi, há miệng nào”
Tôi há miệng, cảm giác mất tự chủ chợt dâng lên. Hắn à không, người cất công như vậy thì phải nên gọi là anh mới đúng. Anh nhìn tôi chằm chằm, khẽ đưa tay lên mép tôi
-“Đã đút cho rồi mà còn dính. Thiệt là…”
…
Tôi nằm ngủ 1 giấc, toàn thân tôi mệt lã ra. Nhưng mắt nhắm nhưng tâm trí tôi vẫn ở đâu đâu. Tôi chợt mở mắt, thấy anh ngồi bên cạnh
-“Nhóc không ngủ được à?”
-“…”-Tôi mệt đến nỗi không thể nói nổi
Anh trầm ngâm, suy nghĩ 1 hồi. Rồi leo lên gác. Lát sau, anh đi xuống. Tôi lờ mờ nhìn thấy anh cái gì đó. Anh ngồi xuống cạnh tôi, thứ anh cầm trên tay là 1 cây sáo. Nó không phải bằng ngọc bích trong ĐH UG, mà là bằng trúc thì phải
-“Nhóc con, anh không hát ru được nhưng anh thổi sáo ru nhóc”
Tim tôi khẽ xao động, tại sao anh lại tốt với tôi như thế? Tôi cũng không biết nữa. Tiếng sáo cất lên, hình như đó là bài “Có khi nào rời xa” thì phải. Tôi đã từng nghe nó trên youtube, nó rất buồn. Nhưng bây anh đang thổi bài đó, sao mà u uất, lại chất chứa rất nhiều nỗi buồn không ai có thể hiểu được.
Mắt tôi mờ dần đi trong tiếng sáo u uất lại dịu êm này.
…
Qủa thật hình ảnh Vĩnh Duy trong tâm trí tôi vẫn còn đó. Nhưng lại chóng thay bằng hình ảnh của anh-Hoàng Phong. Tôi nhớ các anh trong group của tôi nói:”Dù có cô đơn đến dường nào, cũng chỉ nên tìm tình yêu trong giới mà thôi. Chớ rung động với người bên ngoài mà tự làm tổn thương chính mình mà tự dày xé trong lòng”. Tôi cũng nghe vài câu chuyện trong trường hợp này. Không ai có cái kết đẹp cả. Điển hình là 1 anh yêu thầm người bạn thân đẹp trai, 1 ngày nọ anh ấy tỏ tình với người đó. Dù không chấp nhận nhưng cũng ở cạnh anh ta. Để rồi một ngày kia, anh bạn thân ấy mượn tiền anh ta. 1 lần, 2 lần, rồi 3 lần. Dần dà anh ấy sinh nghi rồi phát hiện 1 sự thật là người bạn thân ấy lấy tiền anh ta để chu cấp cho cô bạn gái. Nhưng đáng nói là dù biết nhưng anh ấy vẫn không rời xa vì anh ấy được ở gần người mà anh ấy yêu.
Vậy nên tôi không dám tìm tình yêu bên ngoài. Số của gay chúng tôi là số khổ, nhưng yêu thầm Straight lại càng khổ gấp trăm lần. Vì đau đớn nhất không phải là ghen mà là không có quyền được ghen.
Có người lại nói:”Yêu ai thì đừng giữ trong lòng, lỡ như người ta thích mình thì sao?”. Nhưng tôi lại nghĩ rằng không nên nói ra. Vì lỡ như mình mất quyền ở cạnh người đó thì sao? Hay người đó thương hại mình, ở cạnh mình 1 khoảng thời gian rồi bỏ đi để lấy vợ sinh con hoàn thành nghĩa vụ của 1 người đàn ông. Bỏ lại ta với những khoảng trống nơi trái tim.(Hơi lan man, nhưng đây là cảm nhận về tgt3 của straight như t/g )
Thuộc truyện: Yêu thầm anh
- Truyện gay: Yêu thầm anh - Chap 2
- Truyện gay: Yêu thầm anh - Chap 3
- Yêu thầm anh - Chap 4
- Yêu thầm anh - Chap 5
- Yêu thầm anh - Chap 6
- Yêu thầm anh - Chap 7
- Yêu thầm anh - Chap 8
- Yêu thầm anh - Chap 9
- Yêu thầm anh - Chap 10
- Yêu thầm anh - Chap 11 - Hết
- Yêu thầm anh - Ngoại truyện 1
- Yêu thầm anh - Ngoại truyện 2
- Yêu thầm anh - Những mẫu chuyện nhỏ trong cuộc sống
Mono 1209 says
hu hu… Tg voet hay qưa ra nhanh di tg ui T T
Kha says
Hay ghê,cho 9 điểm trên 11.Tác giả viết dài hơn nhe,ăn nhẹ trước khi ăn tối.
Key says
Truyện hay wá tg ơj mau ra chap ms nha e đang hóng chap đó (hjhj) 🙂
Cầy Hương says
Truyện này có liên wan tới University Gay k tgiả?
Nhóc mê trai says
🙂 cũng có 1 chút :)) bạn cứ chờ đi
Cầy Hương says
Bạn ra chap mới sớm nhé!