Truyện gay: Yêu thầm anh – Chap 4

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi không phải là người dễ rung động cũng chẳng phải là người dễ thay đổi, nhưng tôi không hiểu đầu óc tôi nữa. Nó ngập tràn hình ảnh Hoàng Phong và tôi biết cảm xúc đó là gì.
…
Tôi thức dậy, sức khỏe của tôi đã khá hơn. Tôi bước xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh. Nước lạnh làm tôi tỉnh hẳn ra. Tôi bước ngoài, thấy anh. Tôi chợt hỏi
-“Anh…biết thổi sáo à?”
-“Ừ, nhưng…anh sẽ không thổi nữa”
-“Vì…cô ấy”
Anh im lặng 1 lúc, rồi nói
-“Phải”
Tôi đã vô tình chạm vào vết thương của anh, thành thực tôi không cố ý. Lòng tôi có 1 chút gì đó quạnh lại, vậy chính xác là anh ấy là straight. Tôi đã yêu phải straight và đã tự rước họa vào thân. Mãi một lúc sau, anh cất tiếng
-“Nhóc…làm em trai anh không?”
Có lẽ là quá nhanh, nhưng xét về độ thân thiết thì hoàn toàn có thể. Không làm người yêu thì cũng có thể làm anh trai được mà. Vả lại tôi có thể ở cạnh anh, quan tâm anh, chăm sóc anh 1 cách danh chính ngôn thuận. Tôi biết anh chịu nhiều tổn thương từ mối tình ấy, tôi cũng thế. Dù yêu Vĩnh Duy nhưng tôi không thôi nhớ về mối tình đầu năm cấp ba của tôi.
…
Vài ngày sau, anh mời tôi đi ăn. Nếu từ chối thì xem như tôi có lỗi với cái dạ dày và ví tiền. Chúng ăn ở cạnh kênh Nhiêu Lộc, ở đó cũng khá vắng vì đã 21h đêm. Do thức ăn quá ngon nên tôi cứ cắm cúi mà ăn.
Ngước đầu lên tôi mới thấy là anh đang nhìn tôi chăm chú mà tô mì nở hết. Tôi nhíu mày nói
-“Sao anh không ăn đi. Nở hết rồi kìa”
-“Hả…ờ”-Anh vội cúi xuống ăn 1 cách vội vàng
Nhìn thấy anh trong tình cảnh đó, tôi không thề không cười được. Anh nghe thấy tiếng tôi cười thì ăn từ từ lại.
Ăn xong thì vẫn còn sớm nên chúng ghé vào 1 phòng trà gần đó. Chúng tôi bước vào trong thì ở đó đang biểu diễn nhạc cụ truyền thống các nước. Tiếng đàn violon dịu nhẹ vang lên.
Tôi lặng lẽ nhìn anh trong ánh đèn vàng mờ nhạt. Anh thật đẹp làm tôi cứ mãi ngắm nhìn anh. Ánh mắt anh chăm chú rất sinh động, những ngón tay thon dài của anh đang nhịp nhàng chuyển động theo điệu nhạc. Lúc này, anh thật sự rất cuốn hút. Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ
Tôi cố gắng không nghĩ về anh nhưng không thể. Anh đã vào sâu trong tâm trí tôi. Ánh mắt tôi không thể dời đi nơi khác được mà cứ dán chặt vào anh. Bỗng anh quay qua nhìn tôi, 2 ánh mắt gặp nhau. Tim tôi lại đập mạnh hơn. Anh cười, rồi nói
-“Nhóc con, sao lại nhìn anh chằm chằm vậy?”
Mặt tôi bỗng nóng lên, chắc là do mắc cỡ. Lại thêm việc anh cứ nhìn vào tôi, điều này làm tôi lúng túng hơn bao giờ hết. Tôi đành phải bắt chuồn chuồn (ở đây nghĩa là chạy), lí do hợp lí nhất là đi vệ sinh.
…
Từ nhà vệ sinh đi ra, tôi thấy1 người thanh niên đang gảy đàn tranh (1 loại đàn cổ của TQ). Anh chăm chú nhìn người đó. Khuôn mặt anh lộ rõ nét buồn. Tôi ngồi xuống. Hẳn là khúc đàn tranh này làm Hoàng Phong nhớ đến người con gái ấy thì phải. Kì lạ thay, tôi nhớ đến Vĩnh Duy và người đầu tiên tôi yêu. Anh đứng dậy, nói
-“Chúng ta về thôi”
Tôi không hiểu chuyện gì nhưng cũng theo sau anh đi về.
…
Tôi thích cảm giác này, nó bình yên lạ thường. Hơn nữa lại ở bên cạnh người tôi yêu dù không biết mai này sẽ ra sao? Nhưng ít ra, bản thân tôi cũng cảm thấy có chút gì đó hạnh phúc. Có 2 chiếc xe chạy trên con đường vắng, dưới ánh đèn vàng.
…
Đã 12 giờ khuya, Hoàng Phong nằm ở giường bên kia không nói gì. Đèn đã tắt, tôi thì cứ mãi nhìn đốm lửa nhỏ trong bóng tối. Tôi thực muốn biết chuyện gì đã xảy ra
-“Ở phòng trà, đã xảy chuyện gì?”
-“Khi nãy, anh…gặp cô ấy”
-“Vậy giữa 2 người đã xảy ra chuyện gì?”-Tôi tò mò hỏi
-“Cô ấy lại rõ ràng nhìn thấy anh. Nhưng lại tỏ ra không quen biết”-Anh lại tiếp lời-“Cứ tưởng sẽ trốn đi thật xa thì sẽ quên. Nhưng khi gặp lại thì cảm giác xao xuyến lại như ban đầu”-Ngập ngừng 1 lúc, anh mới nói-“Có phải anh quá vô dụng lắm không?”
Tim tôi nhói lên, tôi chẳng phải cũng như thế sao? 2 năm bên cạnh nhau đâu phải nói quên thì sẽ quên. Mỗi khi đi ngang qua những nơi chúng tôi từng đi qua, những con đường hay những quán ăn thì tôi lại nhớ đến Vĩnh Duy. Tôi thở dài:
-“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, đã từng yêu nhau thì hẳn là từng có những kỉ niệm tốt đẹp. Nghĩ về những cái đó được rồi, đừng nghĩ cái gì khác”
-“Yêu? Chưa từng. Chỉ là trước tới nay anh bám theo cô ấy thôi”
Tim tôi nhói lên, không hiểu sao tôi lại muốn…là cô gái ấy
-“Vậy anh nên từ bỏ sớm, nếu cô ấy không thấy anh thì tốt. Đừng nên cố chấp nữa, chỉ khổ cho anh thôi”
Không khí xung quanh chìm vào trong im lặng. Rất lâu sau tôi nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Tôi cũng nên chợp mắt để ngày mai lên giảng đường.
…
Ăn trưa dưới gốc cây quả thật không tệ, nhất là có cô bạn thân của tôi-Quân Bình. Cô ta cũng học luật giống tôi, lại xuất sắc về thành tích nên ở lớp chúng tôi là kì phùng địch thủ còn ở ngoài thì…
-“Anh yêu”-Tiếng thánh thót ở sau lưng khiến tôi nổi hết da gà
-“…”
Khi đã đến gần tôi thì cô ta choàng tay bá cổ tôi. Người khác nhìn sẽ tưởng tôi và cô ả là tình nhân, nhưng cô ta đã có bồ và còn là hủ.
-“Tao đã nói với mày rồi, dẹp kiểu xưng hô ấy cho tao. Mày không sợ bồ mày ghen à?”
-“Ghen con khỉ. Từ khi biết mày là gay nên chả thèm ghen, chứ mọi khi còn làm ầm lên”-Cô ả cười 1 cách…đê tiện
-“Bỏ tay ra, ngồi xuống. Có gì thì nói cho tao nghe”
Quân Bình bỏ tôi ra, 2 tay kéo 2 bên má tôi ra
-“Dễ thương quá, chỉ có cưng là hiểu chụy nhứt”
Rồi buông tha 2 bên má tội nghiệp, ngồi cạnh tôi, cô ta nói
-“Chủ nhật anh yêu tao có mua 2 vé phim hài, nhưng ảnh bận nên bảo tao rủ ai đi đi. Mày đi với tao?”
Phim hài sao? Quá tuyệt!
-“Ok, mày qua rủ tao”
-“Ừ, chỗ nào”
-“Hẻm Y, nhà số 65. Mày cứ réo vào là đc”
…
Tôi đang nằm trên giường tra 1 số thứ có liên quan tới bài tập của tôi, bỗng anh gọi
-“Tùng, lấy giúp anh cái khăn”
Nghe anh gọi, tôi bước xuống đến cạnh cầu thang, nói
-“Cái khăn màu trắng to to hả anh?”
-“Ừ, nó đó”
Tôi tháo xuống rồi đi đến phòng tắm, rồi từ từ đẩy cửa bước vào. Anh ở sau cánh cửa, đầu hé ra ngoài, thấy tôi anh cười
-“Cám ơn nhóc, phiền nhóc quá”
-“Không có gì đâu anh”
Đưa cho anh khăn, do vũng nước đọng lại ở chân khiến tôi trượt chân ngã nhào về phía trước. Tôi mất đà chống 2 tay lên cửa rồi ôm chầm lấy anh. Có vẻ như sức nặng cộng với nền nhà tắm trơn khiến anh cũng ngã ngửa ra phía sau, đầu anh đập nhẹ vào xô nước.
Thân thể tôi đè lên thân trần trụi của anh, môi tôi và môi anh cách nhau chỉ vỏn vẹn 1cm. Mắt tôi cứ nhìn thẳng vào mắt anh, 2 mắt nhìn nhau không chớp. Giây thứ 20, tôi mới kịp định thần, lồm cồm đứng dậy rồi chạy nhanh ra ngoài.
Tôi không biết nói như thế nào nữa, thật bối rối, hồi hộp lại lẩn vào đó 1 chút hạnh phúc. Tôi không biết mặt tôi lúc này ra sao nữa, chắc là đỏ hơn gấc. Tim đập thình thịch đẩy những dòng máu nóng lên đến não. Thôi chết, cặp kính của tôi rơi ở chỗ anh. Ngồi trên giường, tôi lập cập uống 1 hơi hết li nước thì cũng là lúc anh đi ra.
[Không biết cái tác giả ăn gì mà ác thế không biết, mau đi chết đi-tôi thầm rủa (sao ai cũng ghét t/g ta zị chài ta rất là lovely mà :3)]
Lúc này anh đã mặc quần áo đầy đủ, quần đùi vào áo thun thôi. Tay cầm cặp kính của tôi, anh tiến lại chỗ tôi, điều này làm tôi bối rối hơn bao giờ hết. Tay anh chìa ra
-“Nhóc làm rơi kính này, còn chuyện lúc nãy, cho anh xin lỗi”-Anh cười gãi đầu
Nhìn anh nói với giọng bình tĩnh thế kia thì…không phải là gay rồi. Tôi đưa tay cố nói với giọng bình tĩnh nhất có thể
-“Dạ, không có gì đâu anh. Em mới phải xin lỗi anh chứ”-Tôi gượng cười, đeo cặp kính rồi tiếp tục tra tài liệu
Đầu óc tôi lúc này rối lên, chẳng có 1 chút chữ nghĩa nào cả. Còn anh thì cứ điềm nhiên ngồi ở giường bên. Tôi lúc này muốn thét lên:”Anh mau đi chỗ khác đi, có biết tôi bối rối lắm không!”
…
Trên đường đến chỗ làm thêm, tôi cứ nghĩ về cảnh tượng dở khóc dở cười với anh. Lần đầu tiên trong đời, tôi đã tiếp xúc với cơ thể của một người con trai trong tình trạng không mảnh vải che thân mà không phải là Vĩnh Duy. Qủa thật điều này mới khủng khiếp làm sao. Cái cảm giác này thật khó để diễn tả. Dù đã nhiều lần chiêm ngưỡng, tiếp xúc trạng thái Adam của Vĩnh Duy nhưng không hiểu sao khi tiếp xúc với cơ thể anh tôi lại cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng đến như vậy. Có thể do anh là straight
…
Sau cái chuyện xấu hổ ấy thì mỗi lần gặp anh tôi lại đỏ mặt. Còn anh thì dửng dưng và tỏ ra không có chuyện gì càng chứng tỏ anh là straight.
…
Để ăn mừng cho việc anh tìm được chỗ thực tập mới, đó là công ti NTF (need to f@#$ =)) đùa thôi, là “need to fun”-cần niềm vui). Vậy nên anh nhờ tôi mua 1 ít đồ trong siêu thị, anh nhờ thì đương nhiên tôi phải đi rồi, vả lại anh là người tôi yêu vậy nên chắc chắn là phải đi.
…
Tôi dừng lại ở Big C, bước vào trong. Lấy vài lon bia bỏ vào trong xe đẩy, lấy thêm vài thứ, đi thêm mấy thì gặp Vĩnh Duy đang nắm tay 1 người phụ nữ. Người phụ nữ đó không ai khác chính là Khả Ngân, 1 tay cô vuốt cái bụng , 1 tay đẩy xe chứa đầy đồ ăn, thức uống. Mặt cô ta tràn đầy vẻ mãn nguyện và hạnh phúc. Tôi đứng khựng lại, không muốn hoặc giả cũng dám đi thêm 1 bước. Tôi sợ. Sợ Vĩnh Duy nhìn thấy tôi, Khả Ngân nhìn thấy tôi rồi sẽ phá tan cái hạnh phúc nhỏ nhoi của họ hoặc không còn tự nhiên nữa.
Dòng người đi lại tấp Vĩnh Duy có thể thoải mái nắm tay người con gái ấy, còn ở bên tôi dù muốn thì cũng chỉ là nơi vắng vẻ mà thôi.
Khóe mắt tôi cay cay, tôi nhớ quanh đây đâu có ai giã tiêu hành đâu. Khoảnh khắc tôi định quay đi thì cậu đã thấy tôi, dường có chút ngại ngùng nên cậu buông tay ra. Nhưng nó sẽ làm tôi trở nên dễ chịu sao? Cái tôi cần là Vĩnh Duy ôm tôi kìa.
Tôi gượng cười. Lặng nhìn nhau 1 lúc, rồi Vĩnh Duy nắm tay Khả Ngân đi tới
-“Cậu cũng tới đây mua đồ?”-Khả Ngân mở lời, ánh mắt nhút nhát không dám nhìn thẳng vào mặt tôi
Tôi cười lạnh, nụ cười của tôi chứa đầy sát khí
-“Chào cậu, sức khỏe ổn chứ”-Tôi thật tâm hỏi
-“Vẫn ổn”
-“Đừng cố sức quá, có Vĩnh Duy sẽ làm thay cô mà”-Tôi lại cười lạnh(ngươi đang dọa đứa bé trong bụng cô ta?)
Vĩnh Duy và Khả Ngân có vẻ ngại ngùng, tôi thì không có. Thấy họ như vậy thì tôi cũng nên buông tha cho họ, vì…tôi đang đấu với trái tim của mình. Nó đang muốn tôi chạy đến ôm anh.
Sau vài câu hỏi thăm vu vơ, lúc chia tay thì cậu ta hỏi
-“Em…sống tốt chứ”
-“Vẫn sống thêm được vài chục năm”-Tôi cười
Rồi tôi quay đi, nói mà không quay đầu lại
-“Tôi bận rồi, khi khác rảnh sẽ nói nhiều hơn”
Tôi chậm rãi bước đi thêm vài bước rồi dừng lại, tôi ngoái cổ ra phía sau. Họ đang tay trong tay bước đi.
…
Trên đường về tôi không khóc hay có 1 chút cảm xúc nào cả. Từ lâu tôi đã không còn cảm thấy vui từ khi mối tình đầu tan vỡ và nó quay lại khi tôi gặp được Vĩnh Duy.
Bây giờ thì sao? Tôi cũng không có tí xúc cảm nào cả. Dửng dưng trước mọi chuyện là thói quen của tôi.
…
Về đến phòng là tôi cố tỏ ra vui vẻ. Anh hình như vừa tắm xong (ôi đỏ mặt :*) ) nên chỉ mặt quần short ngồi đọc báo. Tôi mỉm cười chào anh, thấy tôi, anh liền chạy đến giành lấy túi đồ. Tôi cố tình không đưa, kết quả là tôi và anh vật lộn với nhau. Do tôi chỉ mặc áo thun mỏng còn anh thì ở trần nên cơ thể tôi và anh tiếp xúc với là điều chắc chắn.
Mùi cơ thể anh làm mụ mị đầu óc tôi. Tôi bị anh vật xuống giường, quá hoảng loạn tôi nắm vào 1 thứ trên người anh gọi là quần :v kéo mạnh xuống. Có cái gì đó lóe sáng lên :v nhưng tôi nhìn không kịp vì anh đã dùng tay che lại
-“Nhóc con, dám sàm sỡ anh? Vậy thì anh phải sàm sỡ nhóc rồi”
Nói rồi anh đưa tay định tụt quần tôi, tôi hoảng hốt níu 2 lưng quần lại. Đôi bên cứ thế mà giằng co. Cho đến khi có tiếng bước chân ở ngoài, cả 2 giật mình. Và…môi đã chạm môi
Thuộc truyện: Yêu thầm anh
- Truyện gay: Yêu thầm anh - Chap 2
- Truyện gay: Yêu thầm anh - Chap 3
- Yêu thầm anh - Chap 4
- Yêu thầm anh - Chap 5
- Yêu thầm anh - Chap 6
- Yêu thầm anh - Chap 7
- Yêu thầm anh - Chap 8
- Yêu thầm anh - Chap 9
- Yêu thầm anh - Chap 10
- Yêu thầm anh - Chap 11 - Hết
- Yêu thầm anh - Ngoại truyện 1
- Yêu thầm anh - Ngoại truyện 2
- Yêu thầm anh - Những mẫu chuyện nhỏ trong cuộc sống
Thằng Tiếng Thái Trên Facebook says
Típ đi T/g … ko e cho t/g nở hoa á! 😀
Cầy Hương says
Mình thích truyện này rồi đó, tác giả viết hay lắm