Truyện gay: Đại học UG (University Gay) – Chap 28
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
CHAP NÀY MÌNH DỰA VÀO TRUYỆN THIẾU GIA BÍ ẨN NHÉ 🙂
“Chuyến bay mang số hiệu VP-969 từ Pari-Thành phố Hồ Chí Minh đã hạ cánh”
Bước xuống máy bay, không khí khác hẳn. 3 lão già kia thì vẫn bám theo tôi. Chợt gió rít lên, tôi có cảm giác bất an, lo sợ sẽ xa anh và mất anh. Tôi lắc đầu cho cái ý nghĩ điên khùng ấy chạy đi. Tôi nói
-Mình về trường, thu dọn về nhà thôi
-Liệu…
-Còn gặp nhau mà-Tôi nhón chân lên hôn 1 cái vào má anh
Tôi và anh nắm tay nhau đón taxi về trường, khỉ con cũng về nhưng đi chậm nên đi chung với 3 lão kia. Tội nghiệp ba lão ấy, chắc thằng khỉ con gây khó dễ gì đây ^^. Về đến ktx, tôi và anh thu dọn đồ để về nhà. Anh đòi chở tôi về nhưng ba anh có chuyện bảo anh về gấp nên ngậm ngùi để tôi về. Tôi đi xe về và 3 lão kia thì…đi taxi về. Sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn
–
Ơ biểu tượng “<3” tức là hung mà, để xem 1 cái ở trán, 1 cái ở mũi, 2 cái ở 2 bên má, 1 cái ở miệng, 2 cái ở 2 bên cổ, 1 cái ở ngực, 1 cái ở bụng và 1 cái ở….đúng là cái tên lăng nhăng, chuyên gia mùi mẫn. Lại những cơn gió rít qua, tôi chợt rùng mình vì 1 điều gì đó. Tôi ra khỏi phòng và đi dạo. Đằng sau có 3 cái đuôi đang đi theo, tôi cũng không quan tâm. Đang đi thì lão nhị chạy hớt hải tới nói
-Lão đại, đằng sau có người theo dõi
-Biết, vì thế ta mới dụ chúng đến đoạn vắng. 1 chọi 10 được không
-Không thành vấn đề, chỉ có điều…
-Yên tâm, gọi thêm 10 người nữa thôi
-Rõ
Tôi lại bắt đầu đi. Lắc đầu ngán ngẩm. Lão cáo già Minh Anh, kẻ thù của tôi. Cầu mong không phải là người của lão ta, nếu không tôi không biết hành xử ra sao nữa. Tôi nhanh chóng đi vào 1 con hẻm vắng, trong đó có 1 nhà xưởng đã cũ. Chúng cười thầm vì con mồi tự sa vào lưới, khuôn mặt chúng lúc này luôn thường trực nụ cười khả ố vì sắp được món tiền lớn từ lão cáo già Minh Anh. Tôi bước vào trong, ngồi trên 1 cái ghế gỗ cạnh 1 cái cửa sổ. Tôi vờ như không có gì, tiếp tục ngồi trên ghế, bắt chéo chân
-Thằng nhãi ranh, mày toi rồi-Tên cầm đầu bước đến định bắt lấy tôi
Ở đằng sau hắn, 1 viên đá to bay thẳng vào đầu, khiến hắn gục xuống. Máu trên đầu hắn bắt đầu rỉ ra. Đau không thể tả
-Là thằng khốn nào-Mắt hắn rực lửa. Cả đám nhìn nhau nhưng không ai chịu nhận-*éo đứa nào nhận thì là ma à? Hả?
Thấy cảnh này tôi không thể không nở 1 nụ cười. Tác giả ta chưa thấy bé hồ ly cười như thế này, nụ cười đó có lẽ là nụ cười của quỷ. Tôi quay lại nhìn chúng và nụ cười vẫn chưa tắt
-Nhãi ranh, mày cười cái gì?-Cả đám đều cầm vũ khí
-Cả đám đấu với 1 thằng nhãi đã nhục, đằng này có vũ khí có phải là nhục càng thêm nhục?
-Đừng bị nó khích đểu đó đại ca-1 tên nói
-Mày nhát thế, nó trong này rồi mà lo cái gì
-Bẫy?-Tôi phá lên cười-Chỉ có vài người mà đòi ám sát ta sao? Nực cười!
-Mày đừng có giả bộ với tụi tao, cả đám tụi tao hơn 40 người-Hắn ta đưa con dao gần ngay mặt tôi-1 nhát thôi là gặp ông bà mày đó
-Được thì cứ ra tay-Tôi quay ra nhìn cửa sổ
Hắn bị trêu tới tức mình, liền vung tay chém thẳng 1 nhát. Trong không gian chật chội của nhà xưởng, đột nhiên có tiếng súng vang lên liên hồi. Chúng giật mình quay lại, trước tình cảnh này tôi không thể bật cười trước sự sợ hãi của chúng. Trước mắt chúng là hàng trăm tên vệ sĩ áo đen, ai nấy đều lạnh như băng và cầm súng như sát thủ chuyên nghiệp. Tôi kêu 10 người mà 3 lão già kia kêu tới cả trăm, lạy 3 ổng luôn =.=. Bọn chúng quỳ xuống khóc lóc van xin tôi tha mạng
-Được thôi, ta sẽ tha các người với 1 điều kiện-Tôi cười nhếch mép-Dụ chủ tịch Minh Anh tới đây
Bọn chúng toát mồ hôi, cái gì chứ lão ta là 1 người mưu mô xảo quyệt, đụng tới lão thì sống cũng không yên đâu
-Yên tâm, ta không làm hại gì tới lão. Chỉ là trả 1 thứ mà ta đã mượn thôi-Tôi cười vô hại
Anh lê bước chân mệt mỏi về nhà, ngang qua phòng bố anh-ông Minh Anh. Giọng nói quen thuộc lọt vào tai anh. Anh lén nhìn qua khe cửa, thấy bố anh đang nói chuyện với 1 người lạ mặt trông rất giống là xã hội đen
-Thưa chủ tịch, thằng nhãi ấy bị bắt ở xưởng nhà hoang-Tên đó vừa nói vừa toát mồ hôi, cố giữ giọng nói bình thản nhất có thể. Đương nhiên không thể qua mặt được con cáo già như lão
-Nó muốn gặp ta?-Lão ta khẽ cười-Nói thật đi, nếu mày muốn sống
Lần đầu tiên anh thấy sợ bố mình như vậy, trước mắt anh là 1 con người khác, là 1 con quỷ dữ. Anh khẽ nép mình vào cửa rồi lén theo dõi họ đến phía Nam thành phố
Gió rít lên, bầu trời vần vũ những đám mây khiến cho căn phòng càng u ám. Anh chần chừ đứng trước cánh cửa đã hoen gỉ, trong lòng mang 1 nỗi sợ. Ba mình đến đây làm gì? Ba mình cấu kết với xã hội đen như người ta bán tán? Trong đó có gì? Đó là những câu hỏi đang được đặt ra. Anh hít 1 hơi thật sâu, tập trung đến mức cao nhất và khẽ mở cánh cửa. Không gian trong căn phòng tối tăm, ẩm thấp và tỏa ra sát khí. Ánh sáng yếu ớt len lỏi qua những đám mây đen và đi vào qua khung cửa sổ hắt lên 2 con người nhìn nhau như muốn giết nhau vậy
-Qủa nhiên là mày-Lão ta nở nụ cười gian nhất có thể-Thằng nhóc năm xưa trốn chạy đây ư?
-Tôi thật có phúc khi được người cao quý như chủ tịch Minh Anh đây nhớ đến, thật đáng tiếc-Tôi cười nhạt-Giờ tôi không còn hèn kém đến thế. Lúc này chỉ 1 sợi tóc của tôi có thể đè bẹp gia tộc của ông
-Ngày trước nhìn thấy mày chạy là sợ thích của tao, đáng tiếc, có lẽ tao không thể nhìn thấy được nữa-Lão ta vừa nói vừa chĩa họng súng đen ngòm về phía tôi-Vậy nên kết thúc sớm nhé
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, trước tình huống này, tôi phải cảnh giác cao độ mặc dù tôi có áo chống đạn phòng thân. Tôi cười lạnh và nói giọng bình thản
-Những ngày trốn chạy tôi không bao giờ và mãi không thể quên-Tôi lại nói với giọng lạnh như băng-Ông biết chứ, gia đình tôi giờ rất giàu, trong thời đại này ông đấu với tôi thì chỉ có thua chứ không thể thắng
-Chỉ tại lão già Giern, phản ta
Lão ta nói xong, tiếng quay đạn vang lên. 1 âm thanh to phá tan không gian lạnh lẽo của căn phòng. Anh hốt hoảng lao lên che chắn cho tôi nhưng đã có người khác bảo vệ. Tôi nghiêng người đẩy người kia tránh viên đạn. Ánh mắt giết người nhìn chằm chằm vào ông ta. Anh kinh hoàng sợ hãi nhưng không thể cử động nổi
-Bao nhiêu năm nay, tài bắn súng của bố chồng vẫn như thế. Đáng tiếc là lúc ông bắn người của tôi đã làm lệch đường đi của viên đạn-Tôi cười khinh khỉnh
Mặt lão căng thẳng đến tột độ vì đã quá sơ xuất khi đến 1 mình. Lão ta cười khuẩy
-Đúng là số của mày đã đổi nhưng mày không thể giết tao đâu, con dâu à
-Tại sao?-Tôi cũng khá ngạc nhiên
-Con trai tao-Minh Tuấn không lẽ không quan trọng với mày sao. Chắc mày biết nó là con tao từ lâu rồi
-Đó là điều đương nhiên, tôi sẽ không giết ông-Tôi cười nhạt-Hôm nay tôi gọi ông đến là để trả 1 món quà mà ông đã ban tặng
Tai của anh ù đi, anh không nghe thấy gì hết. Anh giật mình khi thấy tôi chĩa súng thẳng vào lão, đôi mắt anh có lẽ đã tối sầm lại. Anh vội chạy lên che chắn cho bố mình. Mặc dù độc ác như nói nhưng dù sao cũng vẫn là bố anh. Tiếng súng chói tai đã vang lên, 1 người đã ngã xuống. Tôi là người bàng hoàng nhất. Tôi trân mắt nhìn anh nằm trên nền đất lạnh, máu trên người anh không ngừng tuôn ra. Tôi chết lặng người, tay chân tôi có lẽ như không phải là của tôi nữa. Lão ta hốt hoảng chạy đến bên anh, cố gắng lay anh dậy. Mắt tôi nhòe đi. Tôi không biết có 1 họng súng chĩa về phía mình. Tất cả người ở trong hốt hoảng lao ra. Tiếng súng chói tai lại vang lên, tôi bừng tỉnh, nhưng viên đạn không trúng vào tôi mà là trúng 1 tấm áo đen đang che chắn. Là lão nhị. Mắt tôi đã nhuộm 1 màu đỏ, nỗi căm thù đã phát ra từ sâu trong xương và tủy. 1 phát súng nữa vang lên. Mùi máu tanh nồng nặc của 3 người tỏa ra. Ba người ngã xuống nhưng mắt tôi lại cay xè, nước mắt tôi ứa ra
-Lão đại, chúng ta mau rời khỏi thôi-Lão tam và lão tứ kéo tôi đi-Cảnh sát sẽ đến ngay, chúng tôi đã gọi xe cứu thương rồi ạ
-Không, nếu ta đi thì ta không thoát được nỗi dằn vặt
Cảnh sát ập vào, không nói không rằng lập tức còng tay tôi dẫn đi. Bỏ lại đằng sau là bầu trời đỏ rực màu của máu. Người thanh niên áo thun trắng nhếch mép cười
-Ông cứ muốn bắt 1 người phải chết thì tôi cho họ sống. Cứ chờ đi
Người đó ngước mặt lên trời rồi quay đi lẫn vào những hàng cây cao vượt đầu người rồi biến mất như chưa từng xuất hiện. Có người nói nhân vật này là của thế giới tâm linh? Tạm thời không trả lời nhé, ở những truyện sau sẽ có sự góp mặt của nhân vật này
______________
Im lặng. Là 1 từ có thể mô tả toàn bộ nơi đây. Suốt 10 tiếng tra khảo, tôi vẫn không nói 1 tiếng nào. Vẻ mặt của tên cảnh sát khiến tôi mắc cười mà phải nhịn. Có vẻ như hắn đã mất kiên nhẫn đối với tôi. Quát mắng, đe dọa nhưng điều đó không làm tôi lo, điều tôi lo nhất là anh. Tên cảnh sát đập bàn làm tôi thoát khỏi suy tư
-Tôi nói với cậu 1 lần nữa, ở hiện trường chỉ có 1 mình cậu. Trên súng có dấu vân tay của cậu. Cậu không còn đường chối cải, mau nhận tội đi
Tôi cười nhạt rồi thản nhiên đứng dậy, đi thẳng ra cửa
-Này không thể đi được-Hắn chạy đến còng tay tôi, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của tôi nên khựng lại
-Luật sư của tôi sẽ đến ngay, giờ tôi phải đi
Cánh cửa của phòng cảnh sát bật mở, không phải 1 là mà 1 dãy những người mặc đồ đen lịch sự. Tất cả đều là những luật sư có tiếng từ các nước tập trung ở đây. Tôi không quan, bước ra để đến bên cạnh anh
Mưa. Cơn mưa đầu mùa đang rửa sạch vết máu dơ bẩn của lão ta. Bệnh viện mà anh đưa đến đã ngay trước mắt tôi, tôi bước vào hỏi số phòng của anh rồi nhanh chóng bước đi. Bây giờ tôi chỉ muốn gặp anh, đứng bên ngoài phòng bệnh, thở dài rồi ngồi bệch xuống nền gạch lạnh. Tôi cảm thấy có lỗi quá, dù anh bị thương không phải do tôi bắn (là người khác bắn vì trong súng không có đạn. Nhất thời chưa tìm được) nhưng lỗi đó cũng có phần của tôi. Anh đang ở gần tôi, muốn nhìn nhưng không dám. Có lẽ sau chuyện này, anh đã nhận ra bản chất máu lạnh của tôi. Anh có sợ tôi không? Anh có còn dám yêu tôi không? Hay là anh có hận tôi không?
Hít 1 hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào. Trước mặt tôi là anh đang nằm bất động, trên người nối dây chằng chịt. Anh bị thương nặng quá, nghe lão tam nói lão nhị chỉ bị xây xát nhẹ do viên đạn bắn trúng vào thắt lưng, còn anh thì chỉ bị mất nhiều máu nhưng không ngờ…
Tôi chạy đến bên cạnh anh, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt mà khẽ lay người anh
-Tuấn, Tuấn, anh mau tỉnh lại đi đừng làm em sợ. Em xin lỗi anh, vì đã không tha thứ cho bố anh. Anh mau tỉnh lại đi mà Tuấn
-Bố anh làm gì em vậy?-Giọng anh yếu ớt vang lên
Tôi giật mình nắm lấy tay anh, nước mắt của sự vui sướng không ngừng tuôn ra
-Anh, anh tỉnh rồi
-Em nói cho anh biết, sao em hận bố anh vậy
Tôi nhìn anh, rồi cúi mặt. Anh đang bắt tôi nhớ lại những ngày tháng kinh hoàng ấy
-Để em kể cho anh nghe 1 cậu chuyện-Giọng tôi trầm hẳn xuống, anh định quay người nhưng bả vai đau nhói, anh chỉ có thể nghe giọng đều đều của tôi-Ở 1 khu rừng nọ, cáo và sói là đôi bạn tốt của nhau, năm đó mùa đông sẽ đến sớm nên cáo và sói bắt đầu đi săn để dự trữ thức ăn cho mùa đông. Sau khi tích trữ đủ, cáo bỗng trở mặt, tấn công sói sau lưng. Sói bị thương ở lưng nhưng không làm gì được, chỉ biết trốn chạy. Trên đường trốn chạy lại gặp phải 1 con sói khác và chúng làm vợ chồng của nhau. Rồi sau đó ít lâu, sói cái sinh ra 1 con sói con và chuẩn bị thêm 1 thành viên mới trong nhà sói. Vợ chồng chó sói săn mồi và bắt đầu tích trữ thức ăn, rồi sói cái trở dạ sinh thêm 1 đứa nữa. Những ngày tháng hạnh phúc bên nhau quá ngắn ngủi, con cáo gian manh ấy đã quay trở lại cùng bầy đàn của nó. Nó giết chết sói nhưng may mắn là họ nhà sói đã cứu thoát hết. Nhưng con sói mới sinh được 1 tháng ấy không may mắn như vậy, nó cố chạy thoát khỏi sự truy đuổi của bầy cáo. Cuối cùng sói con ấy không may mắn bị bắt đi. Nó cố trốn chạy nhưng không được. Hằng ngày nó đều bị đánh, mỗi ngày đối với nó như là 1 cơn ác mộng. Câu nói cuối cùng mà nó nghe được từ con cáo ấy là “Chôn sống nó”. Nhưng may mắn là 1 con cáo khác tha nó đi nhưng không phải là chôn mà là lén nuôi nó ở 1 nơi hoang sơ
Anh giật mình, anh không bao giờ tin bố anh là người như thế. Anh quay nhìn tôi để cố tìm 1 nét dối trá nhưng không thể. Lòng tin của anh đối với ông đã sập đổ
-Giờ anh biết làm gì cũng không thể bù đắp cho em. Có lẽ lời xin lỗi sẽ làm cho em thêm oán hận nhưng anh vẫn phải nói. Anh xin lỗi
-Anh không xin lỗi, em đã tự báo thù được rồi
-Em nói như vậy là có ý gì-Lòng anh dấy lên 1 nỗi lo, không lẽ…
-Suốt 15 năm, con cáo ấy đã dạy cho con sói nhỏ đó những cái cần biết. Cộng thêm sự oán hận đã tạo nên 1 sức mạnh khiến con sói ấy giết chết con cáo và trở về đoàn tụ với gia đình
Anh chết lặng người, mặc cho cơn đau truyền từ khắp cơ thể, anh cố gượng dậy nhìn con người trước mắt mình
-Cha anh đã chết rồi sao? Là em đã giết ông ấy? Tại sao chứ? Tại sao em không vì anh mà tha thứ cho ông ấy
-Làm sao để tha thứ đây? Em đã biết từ rất lâu ông ấy là cha anh, em đã cầu mong là người khác mà không phải ông ta. Anh có biết cảm giác bị bỏ quên như thế nào không? Bị đánh nhừ tử rồi chôn sống như thế nào không? Như em đã nói, ai làm hại đến em thì em phải trả thù. Vì anh mà em tha cho ông ấy 1 lần thế thì không phải là đã tha thứ rồi sao?
-Em không phải Ngọc Khánh mà anh biết-Anh nhìn tôi đầy căm ghét-Người mà anh quen biết là 1 Ngọc Khánh vừa hền lành vừa dễ thương còn em thì quá độc ác và toan tính-Anh lướt qua tôi rồi ném 1 câu-Hãy cút đi, càng xa càng tốt. Ta sẽ truy tìm mi để trả thù mi vì mi là kẻ thù giết cha ta
Anh bỏ đi bỏ lại tôi chết lặng người. Cũng phải thôi, ai có thể tha cho kẻ thù giết chết cha mình dù đó là người thương yêu nhất chứ. Tôi gạt nước mắt đang chảy dài trên gò má. Đây là ngày mà 15 năm trước hằng mong đợi, nhưng sao tôi ghét cái ngày này quá
-Em là Ngọc Khánh mà anh quen biết, chỉ là cái mà anh nhìn thấy chỉ là 1 phần của em thôi
Anh lao đi mặc cho cơn đau hành hạ. Annh thấy có lỗi với cha, trách mình tại sao lại quen tôi thì mọi chuyện đã khác (không phải đâu, nếu như ba anh làm lơ thì mọi chuyện đã khác rồi). Nước mưa hòa cùng nước mắt trôi xuống miệng thành 1 vì mằn mặn, xen lẫn với nó còn có vị đắng. Anh khóc, anh khóc vì đau đớn. Lúc này anh không ngừng nghỉ về tôi, anh yêu tôi rất nhiều nhưng nó đã thay thế bằng 1 cái khác đó là căm ghét và thù hận
“Cậu hãy cứ trốn chạy đi, và tôi sẽ tìm ra cậu để cậu chết dưới tay tôi!”
Anh cứ chạy đi, bỏ qua mọi thứ. Ánh đèn vàng của chiếc ôtô khiến anh chói mắt và…1 tiếng va đập lớn, 1 người mặc chiếc áo bệnh nhân bị chiếc ôtô hất lên không trung
Trong phòng bệnh của anh, tôi chợt có cảm giác bất an. Tôi bắt đầu lo lắng. Tôi bước trên hành lang bệnh viện, tôi vừa đi vừa có cảm giác lo sợ 1 cái gì đó. Chiếc băng ca trắng chở 1 người bị tai nạn lướt qua tôi. Tôi đứng bật động, ngoái lại nhìn. Chiếc băng ca đã vào phòng cấp cứu. Là anh. Anh bị thương nặng quá, đôi mắt nhắm nghiền, toàn thân đều bị thương. Máu nhuộm đỏ cả tấm ga trải. Người tôi run cầm cậm, chưa bao giờ tôi sợ đến thế
-Tuấn, anh mau tỉnh lại đi, đừng làm em sợ-Tôi nói mà nước mắt cứ tuôn ra
-Xin cậu bình tĩnh, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức
Chiếc băng ca đã đẩy vào trong, tôi khụy xuống
-Là lỗi của mình sao?-Tôi cười đau đớn-Lão cáo già, đúng như ông ta nói, mình mang xui xẻo chuyên mang bất hạnh phân phát đến mọi người xung quanh mà-Tôi ngước lên trần nhà-Lão cáo già, ông thắng lớn rồi, ông thắng lớn rồi đó-Tôi cười mà nước mắt cứ tuôn ra
Ngọc Minh (từ chap này gọi thẳng tên luôn ~~) nghe tin dữ liền chạy đến, họ mới đi được ít phút để mua ít đồ sinh hoạt cho Tuấn. Khi đến họ đã thấy tồi quỳ ở ngoài phòng cấp cứu. Ngọc Minh chạy đến
-Anh lại làm gì nữa vậy hả?-Nó tức giận-Đúng là đụng vào anh em là không được yên thân mà-Nó cười khinh bỉ
-Tao tưởng mày có thể hiểu nhưng không
-Chủ tịch Minh Anh bị trúng 1 phát ở tim, Mẹ ảnh sốc quá thì biến thành người thực vật còn anh Tuấn thì ở đây. Anh lời quá rồi mà
-Lão cáo già không phải do tao bắn
-Vậy thì ai bắn? Em bắn? Lão nhị? Lão tam? Hay lão tứ?
-Tao đã nói tao không bắn mà, mày phải tin tao chứ
Tôi đứng dậy thì y tá hốt hoảng chạy ra
-Tình hình của bệnh nhân đang rất gấp, cạu áy mát máu nghiem trọng nhưng lại là nhóm máu hiếm. Trong bệnh viện không đủ nên phải lên loa thông báo và liên lạc với các bệnh viện gần đây
-Cho em hỏi, anh ấy nhóm máu gì vậy-Tôi nhanh chóng túm tay chị ấy
-B RH(-)
-Thật trùng hợp, chúng ta mau đi xét nghiệm đi
Thế là cuộc xét nghiệm máu nhanh nhất và được xác định là phù hợp. Tôi cảm thấy choáng và ngất đi ngay sau đó. Sau 10 tiếng phẫu thuật, bác sĩ mệt mỏi bước ra. L1uc này tôi đã tỉnh liền chạy đến
-Ca phẫu thuật thành công, tạm thời có thể giữ tính mạng
-Tạm thời?-Nỗi bất an tự dưng nổi lên trong lòng
-Tai nạn vừa rồi khiến tim cậu ấy bị dập nát hoàn toàn, chỉ có thể cầm cự được 7 ngày. Sau 7 ngày thì…
Tai tôi như ù đi, có gắng giữ bình tĩnh
-Thay tim, có thể sống bình thường. Phải không-Tôi cười lạnh
-Đúng vậy-Ông ấy bình tĩnh nói-Người nhà hãy chuẩn bị tâm lí. Hiện tại người cần tim thì nhiều mà người cho lại ít, và thuộc loại máu hiếm cho nên cơ hội quá mong manh
-Tôi là người vừa hiến máu, tim tôi chắc chắn phù hợp. Ông lấy của tôi đi
-Nhưng làm vậy cậu sẽ chết
-Tôi biết-Tôi cười thản nhiên-Tôi thà chết còn hơn là nhìn thấy anh ấy chết
-Nhưng chúng tôi chỉ chấp nhận tim của người bại não hoặc người đã chết. Lấy tim người sống là 1 việc làm vô nhân đạo. Cho dù cậu chết thì cũng phải có chữ kí của người giám hộ
-Ông đừng lo chuyện đó- Tôi bình thản rút điện thoại, hét thẳng vào nó-TÔI MUÓN THAY ĐỔI LUẬT HIẾN TIM, NGAY LẬP TỨC
Đầu dây bên kia im lặng, 1 lúc sau mới có tiếng nói
-Ta đã nghe Tuấn Khanh nói rồi. Báo cho con 1 tin buồn, ta không bao giờ đồng ý
Bố tôi cúp máy để lại những tiếng tút dài đăng đẳng. Cho điện thoại vào túi. Tôi quay qua, nhìn ông bác sĩ. Vẻ mặt ông sợ hãi. Nếu bình thường thì tôi đã phá lên cười. Ngay lúc này, tôi không sao cười được
-Ông cứ chuẩn bị sức khỏe cho anh ấy. 5 ngày sau tôi sẽ quay lại. Ông hãy chuẩn bị đi
Tôi quay đi. Về đến nhà, bố tôi ngồi bắt chéo chân trên sofa, tay cầm tách trà
-Con nói cho bố biết, cho dù bố có đồng ý hay không thì con sẽ làm theo ý của con. Cơ thể này là của con, con cho ai thì là quyền của con
-Mày có nghĩ rằng mày sẽ chết nếu hiến tim cho nó chưa? Muốn chết thật sao hả Khánh?
-Tôi đã chết từ 15 năm trước, chết thêm 1 lần thì có sao chứ
Bố tôi thở dài sườn sượt. Tôi biết không thể hạ gục ông được. Tôi phải dùng đòn cuối cùng. Được ăn cả, ngã về không. Dù gì mạng sống của anh là quan trọng mà
-Con cầu xin bố, xin bố hãy đồng ý-Tôi quỳ xuống, cúi đầu
Trước nay tôi chưa từng cầu xin ông ta 1 lần nào hết, tôi chắc cái này sẽ hữu hiệu
-Một lần nữa, ta nói cho mà biết-Giọng ông tức giận-Ta sẽ không đồng ý. Mau canh gác các lối ra vào trong nhà, cho người giám sát cậu chủ 24/24
-Nếu giờ con tự tử, bố đồng ý chứ
-Con dám sao? Đừng có chọc tức ta-Ông ta nói thì bước ra khỏi nhà
Tôi chạy theo nhưg cửa đã khóa. Tôi đã chính thức bị cầm tù
Bố của Ngọc Khánh sau khi ra ngoài, ông nói với lão quản gia
-Dựa vào các mối quan hệ, liên lạc với các bệnh viện lớn nhỏ trên toàn thế giới. Tìm gấp 1 quả tim thuộc nhóm máu B RH(-)
1 ngày trôi qua, đối với tôi như là hằng nghìn năm. Tôi bắt đầu lên kế hoạch những việc chưa làm và làm cho hết. Tôi lấy cuốn sổ màu đen ở phòng riêng, lật ra trang cuối cùng. Những dòng chữ bằng mực đỏ đã cũ nhưng vẫn còn thấy được
“Những việc phải làm trong đời
Bị thương 1 lần: đã từng
Du lịch nước ngoài 1 lần: đã từng
…
…
…
Tìm được người mình yêu: đã từng
Vào trường đào tạo sát thủ: ”
Phải còn điều thứ 7 này chưa hoàn thành. Phải, trước khi hién tim cho anh toi phải làm xong 7 đièu này thì mới an tâm được. Tôi bắt đầu tra thông tin trong phòng sách vì tất cả mọi kết nối ở bên ngoài đều bị mất. Tôi tìm trong đó được 1 tiếng, dĩ nhiên là có những cái đuôi theo sau tôi tìm phụ. Tôi tìm được 1 cuốn sách, trong đó có ghi
“Trường đào tạo sát thủ cũng như mọi ngôi trường khác, việc này cảnh sát đã biết từ lâu nhưng do không có chứng cứ cho nên không thể bắt được. Nơi này ở phía Đông của thành phố, nếu lén lút vào trong thì tuyệt đối cẩn thận, trong có bố trí các hệ thống bẫy, hào sâu ẩn dưới những lớp cỏ khô. Ngoài ra còn có 2 con đường dẫn vào. Nếu may mắn chọn đúng đường thì có thể vào trong an toàn nhưng sai thì không chắc giữ đước tính mạng. Khi vào trong tuyệt đối lưu ý bộ phận bảo vệ bằng tia hồng ngoại. Khi vào trong được thì…”
Viết tới đó là hết, có lẽ thông tin cũng chỉ như thế. Tối nay phải vào trong, xem như đây là lần cuối cùng tôi quậy. Tôi lại vào căn phòng bí mật ở trong nhà, lấy cái hộp phủ kín bụi. Tôi mở ra. Bên trong có 1 đôi găng tay màu đen có những móng vuốt sắt nhọn, 1 chiếc mặt nạ(Theo kiểu của phương Tây, tức là che con mắt thôi) và 1 khẩu súng lục màu trắng bạc. Tôi đóng lại rồi trở về phòng của mình
-Lão tứ, ông lấy cho tôi cái kéo
-Không, lão đại định tự tử à
Lão già điên khùng này
-Vậy thì ông cắt cái này-Tôi chỉ đôi găng tay màu đỏ-Ra thành từng phần. Tôi sẽ không dại dột đâu
-Thề đi
Trẻ con nhỉ ~~
-Rồi, thì thề
Lão tam đi xuống, mang lên 1 cây kéo và ra khỏi phòng. Tôi cắt đôi găng tay màu đỏ để lấy lưỡi dao ra. Tôi lại lên tiếng
-Lão tam
-Có-Lão tam hớt hải chạy vào
-Ông xé áo cho tôi đi
-Ơ…
-Xé đi, tôi đang cần gấp 1 miếng vải màu đen
-Ờ-Lão tam nói mà miệng mở to
-Xoẹt-Tiếng xé vải
Lão tam đặt trên bàn 1 tấm vải, cái quần dài nay đã thành cái quần đùi. Tôi mím cười sút nội thương. Tôi bắt đầu cắt cắt, dùng kim may từng mũi. Cuối cùng cũng xong. Bây giờ chỉ cần gạt nhẹ 1 cái là 5 cái móng sắt cùng lưỡi dao sẽ trồi ra. Bây giờ tôi chỉ chờ đến đêm mà quậy 1 trận cuối cùng(cái này sẽ kể ở phần ngoại truyện, nếu ai thích thì cmt ở dưới mình sẽ viết nhé. Và 3 tên (Gia Vĩnh, Hoàng Phong, Huỳnh Ngọc Minh) đã die ở phần đó)
Ngày cuối cùng…
Sau khi đi vào trong đó, tôi lại bị bắt vào nhà. Các vệ sĩ canh chừng cẩn thận hơn. Tôi lấy cái điện thoại giấu trong túi trước đó. Gọi cho bệnh viện
-Chuẩn bị bàn mổ, 2 tiếng nữa tôi sẽ đến
Tôi cúp máy rồi làm theo kế hoạch
Căn biệt thự tĩnh mịch bỗng bị khuấy động bởi 1 tiếng hét kinh thiên động địa. Các tiếng bước chân chạy đến phòng tôi. 1 vệ sĩ bước vào, quả như dự tính, tôi nằm co ro,kuon mặt trắng bệch do phấn. Định quay đi kêu người thì hắn ngã xuống do 1 gậy tôi tặng vào gáy hắn. Lôi cái tên đó lên giường rồi nói vọng ra
-Tôi không sao, đột nhiên thấy con gián bò lên người. À phiền anh mua giúp tôi bình xịt côn trùng nhé
-Vâng thưa cậu chủ
Tôi đeo thêm 1 cái kính đen, mặc bộ đồ vệ sĩ của hắn mà bước ra ngoài. Cái hành lang đáng ghét, sao mà dài đến thế 2 bên là 2 hàng vệ sĩ thẳng tắp. Tôi đi mà không dám thở vì sợ họ nhận ra. Họ là những vệ sĩ bậc nhất nên đối phó không phải là chuyện dễ
Anh tỉnh lại được 1 tuần, bên cạnh là Ngọc Minh và ngạc nhiên của bác sĩ.Anh cũng đã biết tình trạng bệnh và có người hiến tặng. Anh muốn biết người đó nhưng bệnh viên nói là họ yêu cầu giấu tên. Dù anh nói tôi nhưng mỗi lần mở cửa anh đều trông chờ 1 cái gì đó. 1h nữa, anh sẽ lên bàn mổ. Anh rất lo vì không phải tỷ lệ thành công mà là nhớ 1 người. Anh đã không quen với việc không có tôi bên cạnh nên anh không thể chịu nổi. Cánh cửa của phòng bệnh mở ra, chắc là y tá đến kiểm tra sức khỏe lần cuối nên anh ngoái đầu ra phía cửa sổ. Mãi không thấy ai lên tiếng, anh ngoái đầu lại
-Anh có nhớ em không?-Tôi hỏi 1 cách tự nhiên và không quên nở 1 nụ cười
Anh sốc tập 1
-Cậu là cái gì mà tôi phải nhớ?
-Không nhớ thì thôi, làm gì mà giận lẫy lên thế?-Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sao tôi thấy lần này nói chuyện với anh khó khăn quá
-Không phải đã nói nếu gặp lại tôi sẽ giết cậu sao?
-Em biết
-Vậy sao còn dám tới đây?
-Giờ anh nằm ở đó sao giết em được-Tôi cười mà lòng đau xót-Em muốn hỏi anh 1 vài câu. Anh phải trả lời em nhé
Tôi lại gần anh
-Anh có từng yêu em không?
-Chưa từng-Anh dùng lí trí để trả lời
-Vậy em chết, anh có nhớ em không?
-Mãi mãi và không bao giờ-Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, câu trả lời đó, như là mũi dao đâm sâu vào tim tôi. Tôi cố kiềm chế nước mắt, giữ giọng bình tĩnh
-Vậy thôi, em đi nhé-Tôi quay đi-À còn 1 câu nữa. Anh ghét em đến vậy sao?
-Không những ghét, mà còn hận, còn căm thù cậu-Anh gằn lên từng chữ-Bây giờ tôi giết chết cậu. Làm ơn hãy biến đi, cút xéo khỏi đây
Lần này nước mắt tôi không chịu được nữa, nó lăn dài trên đôi gò má tôi. Tôi muốn quay lại nhìn anh nhưng…không thể. Tôi không muốn anh thấy bộ dạng của tôi lúc này. Tôi cất bước chân nặng nề ra khỏi phòng
-Sao hôm nay, cậu như kiểu người sắp chết thế?
Tôi khựng lại, nuốt nước bọt và nói với giọng vui vẻ nhất
-Không có đâu, em sẽ sống thật lâu, để anh truy tìm em mà báo thù chứ
Bước ra ngoài mà tôi khóc không thành tiếng
-Làm sao đây hả anh? Anh ghét em như thế nhưng 1 chút nữa 1 phần cơ thể của em sẽ gắn chặt vào người anh đó. Em xin lỗi anh
Anh được đưa vào phòng phẫu thuật, anh thảlỏng người chìm vào giấc ngủ. Nhưng anh lại cảm thấy có 1 người nữa bước vào, bóng hình ấy quen thuộc, lại còn 1 mùi hương đó nữa. Quen thuộc lắm
Tôi bước vào phòng phẫu thuật, nhìn anh 1 lần cuối cùng. Rồi tôi nằm bên cạnh anh. Mũi kim tiêm thuốc mê chích và tay tôi. Những hình ảnh của tôi và anh trong quá khứ bất chợt ùa về. Bây giờ, tôi thấy 1 thân xác đang nằm trên giường bệnh, những vệt máu dài trên ngực cùng những tiếng tút tút đơn điệu của máy đo nhịp tim. Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở. Hoàng Thiên, anh ấy từ đâu chạy đến, không nói không rằng, dùng cùi chỏ đánh tôi ngất rồi bế xốc tôi đặt lên cái xác đó. Xong thở phào
-Haizz cuối cùng cũng tới kịp. Còn lại là tùy vào cái lão đang ngồi ở trên
*6 tháng sau*
Sau khi phẫu thuật xong, chỉ có Ngọc Minh ở cạnh anh. Rồi anh bìnnh phục, Ngọc Minh đã đưa cho anh đoạn ghi âm có được ở trường đào tạo sát thủ. Anh cùng 3 người khác tìm Ngọc Khánh ở khắp nơi nhưng không tìm được. Anh bị suy nhược cơ thể trầm trọng, phải chuyển vào bệnh viện-nơi anh tiến hành phẫu thuật tim. Sau khi xuất viện…
-Anh có phải là người mấy tháng trước phẫu thuật tim tại đây?-Cô y tá níu tay anh lại
-Phải, có chuyện gì không?
-Có người đưa cho anh-Cô y tá lấy trong túi ra 1 cái hộp dài, nhỏ
-Người đó có dặn thêm gì không?
-Người đó nói là nếu 1 năm anh không đến nữa thì cứ vứt cái hộp này vào sọt rác
-Cảm ơn-Anh nói rồi bước nhanh ra khỏi bệnh viện
Về đến nhà, anh mở cái hộp dài ấy. 1 cây sáo ngọc nằm trong đó cùng 1 bức thư. Anh nghi có 1 dự cảm chẳng lành. Anh xé ra, cầm bức thư trên tay
“Gửi anh
Anh vừa từ bệnh viện về có phải không? Anh phải giữ sức khỏe cho mình chứ
Anh biết không, ấn tượng của anh đối với em là 1 con muỗi mắc dịch, khốn kiếp. Nhưng ông trời lại kêu em yêu anh, chắc là duyên số anh nhỉ. Em và anh đã 1 thời gian yêu nhau, quen nhau nhưng trước tình cảnh anh đang lơ lửng trên sợi tơ và sắp rơi xuống vực thì em không thể không ngồi yên mà đứng nhìn.
Em đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ kĩ lắm rồi. Nên em phải cứu anh. Bây giờ anh đang tức ói máu vì muốn giết em nhưng em đã đi trước 1 bước và để lại vật của em cho anh phải không. Anh nói em dễ thương, hiền lành ư? Không phải đâu. Thứ anh nhìn thấy chỉ là phần nổi thôi anh à. Còn chuyện của ba anh, là do ông ta quá cố chấp. Anh cũng đừng buồn nữa. Anh nhớ phải giữ gìn sức khỏe, đừng hao tâm tổn sức vì em nữa.
Ca phẫu thuật đã bắt đầu rồi, em còn nhiều chuyện muốn nói nhưng…không kịp nữa. Anh phải sống anh nhé. Đừng chết theo em. Vậy thôi anh nhé. Chúc anh mau chóng quên được em
Chào anh, người mà em yêu nhất”
Anh chết lặng người, nước mắt anh bắt đầu tuôn ra
Trong 1 nghĩa trang của nhà họ Hồ, ở 1 góc của nghĩa trang, có 1 bãi cỏ xanh. Ở đó khác với những chỗ trong đó. Đầy nắng và gió. Dưới 1 tán cây to, có 1 ngôi mộ được tách biệt hẳn. Anh đến bên nó, quỳ xuống
-Hồ Ngọc Khánh, em chơi tôi đấy à? Em cố tình làm tôi sống dằn vặt, đau khổ tới suốt đời sao?
Ngọn gió lướt qua tán cây, tạo nên âm thanh tựa như tiếng của người nằm ở rễ của nó
-Anh không chịu nỗi nữa, em quay về đây cho anh-Anh chợt ôm ngôi mộ-Anh yêu em nhiều lắm, anh nhớ em lắm, xin lỗi vì làm em khóc thật nhiều. Anh là thằng khốn nạn mà
Thời gian trôi qua, anh cứ ngồi ở đó độc thoại. Có 1 người mặc áo thun trắng ở gần đó, chứng kiến hết mọi việc
*Tại 1 nơi khác*
-Ngọc Minh, con đến rồi
-Bố…
-Đừng nói nữa, đi theo ta
Rồi Ngọc Minh đi theo ông xuống 1 tầng hầm trong nhà. Trong đó rất tối, rồi lại xuống 1 tầng, 1 tầng nữa. Tầng hầm này có 1 cửa sổ, thông thoáng không khí ở đây với bên ngoài. Có 1 chiếc giường, trải tấm ga màu trắng. Trên đó có 1 người thiếu niên nằm ở tư thế rất chi là khó coi. Nó chạy đến, khẽ lay người đó. Ông chủ tịch nói
-Con đang thắc mắc tại sao anh con ở đây phải không?-Ông ấy ngoáy mũi :v, rồi búng đi-Thực ra ta cũng bí mật tìm 1 quả tim cho người mà nó hiến. Nhưng vì nó không biết nên mới hành động như thế. Cũng may lão quản gia đến kịp không thì mày mất 1 thằng anh rồi con ạ
-Vậy…
-Nó còn sống
Tôi đang nằm ngủ, có 1 giấc mơ rất kì lạ. Ở 1 bãi cỏ xanh rì, đầy nắng và gió. Nhưng không sao xua đi làn sương mờ mờ ảo ảo được. Chợt có bóng người, đó là 1 người thiếu niên, đến bên 1 ngôi mộ ở tán cây. Lúc này tuy sương mù đã tan đi 1 chút nhưng vẫn không sao thấy mặt được. Tỉnh lại tôi thấy mình trong 1 căn phòng, cạnh tôi là 1 thằng nhóc
-Nhóc là ai thế?-Tôi nhíu mày
-Anh quên em rồi hả
Có nhớ gì đâu mà quên
-Chắc vậy?
-Em là em của anh nè, anh quên rồi à
Ơ thấy mình đẹp trai bắt quàng làm họ kìa
-Nè, tui không có em. Đừng có nhận bừa-Tôi quay qua, thấy bố tôi-Bố, thằng nhóc này là em con?
-Phải phải, em con đấy-Ông cười hiền
-Thật à-Tôi ngây ngô nói-Sao lại quên cậu em dễ thương này được nhỉ-Tôi ôm thằng nhóc
(Tác giả phục tên này rồi =.=)
Rồi tôi buồn ngủ quá và ngủ 1 giấc thật ngon.. Ngọc Minh kéo tay ông ra ngoài nói
-Bố à, sao anh con thành ra như vậy hả bố
-Được thôi, con cũng có quyền để biết. Ta muốn thử thách tình yêu 2 đứa nó nên ta nhờ 1 vì bác sĩ thôi miên xóa đi kí ức của 10 năm. Nhưng trước mắt không được cho nó biết. Rõ không
-Dạ-Nó cười 1 cái
Lúc này tôi đã tỉnh lại, đầu tôi đau quá. Giấc mơ lại hình ảnh đó. Tôi ôm đầu đau khổ tự hỏi. Người đó là ai? Sao lại xuất hiện trong giấc mơ của mình? (Chồng cưng đó chứ ai ~~)
*3 năm sau*
Lúc này tôi đã ở Mỹ. Phải, là ở Mỹ. Tôi ngồi đằng sau tấm màn che, nhìn ra ngoài. Đó là 1 căn phòng họp lớn. Chỗ tôi đang ngồi xếp bằng, trước máy tính là trụ sở chính của tập đoàn KJ (đã đổi từ Vạn Phong sang KJ cho “Mỹ” lên :v). Chiếc tivi cỡ lớn ở ngoài, đang phát sóng chương trình bảng xếp hạng các tập đoàn và doanh nhân xuất sắc nhất trong năm vừa qua. Giọng anh MC đẹp trai :)) (mất trí rồi mà còn mê trai, rõ là…)
-Năm nay tập đoàn KJ đã có nhiều biến đổi, có 2 người lọt vào top 10 danh nhân tiêu biểu. Riêng chủ tịch tập đoàn, ông Ngọc Linh đã nhàn nhã không vướng vào trong giới kinh doanh. Nhường lại cho 2 con hổ là tổng giám đốc Ngọc Minh và 1 người nữa đó là chủ tịch FV. Qủa là tuổi trẻ tài cao
Sau lời dẫn thì tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán. Tuy bố tôi đã thoái lui nhưng vẫn tiếp khách vào những ngày trao giải rồi ônng ấy cùng mẹ tôi đi…du lịch khắp nơi
Ở bên ngoài náo nhiệt bao nhiêu thì sau bức màn che yên tĩnh bấy nhiêu
-Chúc mừng ông
-Con hơn cha là nhà có phúc
-…
-…
Toàn là những lời chúc cho bố tôi chứ tuyệt nhiên không ai đá động gì tới cái thằng ngồi xếp bằng đang sau cái màn che. Bởi lẽ không ai nói chuyện hoặc không dám. Tôi ngồi trước máy tính, theo dõi cái chương trình ấy qua màn hình
-Xin mời tổng giám đốc đại diện cho tập đoàn KJ và là người đã mang lại vinh dự cho đất nước chúng ta-Giọng to đến nỗi muốn thủng cái lỗ tai. Vì tôi đang đeo tai nghe-Tổng giám đốc Ngọc Minh, xin mời anh lên nhận 2 giải thưởng cao quý này
Ngọc Minh bước lên, cả khán đài như ngộp thở (Ui thằng khỉ con đã thay đổi). Đây là cuộc họp của giới doanh nhân nhưng có không ít mấy vị tiểu thư khuê các của các ông chủ. Mấy vị tiểu thư đó, đến đó chỉ vì…ngắm nó. Ai cũng nhìn nó đầy mê mẩn. Giọng nó thật điền đạm, khác xa với lúc trước. Vẻ đẹp uke của nó đã biến mất mà thay vào đó là vẻ đẹp của seme. Cả người nó toát lên vẻ chững chạc của người trưởng thành. Nhưng đẹp đến cỡ nào đi nữa thì tí nữa nó về phải…lau nhà, rửa chén, nấu cơm ~~ cho tôi vì tôi không có thuê người giúp việc là 1, thứ 2 là nếu thuê thì họ cũng biết mặt mũi tôi rồi. Tôi phải chia tay anh MC đẹp trai mà vào WC. Tự dưng đau bụng quá. Bên ngoài, giọng MC vẫn đều đều
-Có 1 tin đáng buồn là tổng giám đốc Minh Tuấn của tập đoàn Thiên Quang, từ vị trí thứ 6 bị xuống thứ 10
Tại đó, sau khi nghe xong, Ngọc Minh cười thầm. Thế là có cớ cho người sang Việt Nam và chắc chắn anh trai yêu dấu cũng sẽ đi theo. Haizz đây là cơ hội tốt để tác hợp mối nhân duyên này rồi. Hehe
Thuộc truyện: Đại học UG (University Gay)
- Đại học UG (University Gay) - Chap 2
- Đại học UG (University Gay) - Chap 3
- Đại học UG (University Gay) - Chap 4
- Đại học UG (University Gay) - Chap 5
- Đại học UG (University Gay) - Chap 7
- Đại học UG (University Gay) - Chap 8
- Đại học UG (University Gay) - Chap 9
- Đại học UG (University Gay) - Chap 10
- Đại học UG (University Gay) - Chap 6
- Đại học UG (University Gay) - Chap 11
- Đại học UG (University Gay) - Chap 12 - Siêu quậy - Ngoại truyện
- Đại học UG (University Gay) - Chap 15
- Đại học UG (University Gay) - Chap 14
- Đại học UG - Chap 13
- Đại học UG (University Gay) - Chap 16
- Đại học UG (University Gay) - Chap 17
- Đại học UG (University Gay) - Chap 18
- Đại học UG (University Gay) - Chap 19
- Đại học UG (University Gay) - Chap 20
- Đại học UG (University Gay) - Chap 21
- Đại học UG (University Gay) - Chap 22
- Đại học UG (University Gay) - Chap 23
- Đại học UG (University Gay) - Chap 24
- Đại học UG (University Gay) - Chap 25
- Đại học UG (University Gay) - Chap 26
- Đại học UG (University Gay) - Chap 27
- Đại học UG (University Gay) - Chap 28
- Đại học UG (University Gay) - Chap 29
- Đại học UG (University Gay) - Chap 30: Ngoại truyện: Trường đào tạo sát thủ
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 31
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 32
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 33
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 34
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 35
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 36
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 37
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 38
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 39
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 40
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 41
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap Cuối
nhok sún says
t/g ơi truyện hay quá
bị mỗi cái là MAX HƯ CẤU lun
Nhóc mê trai says
đúng rồi, truyện mình max level hư cấu ^^
nhok sún says
ủa zậy hết sóng gió trưa t/g
Nhóc mê trai says
mây mưa, bão tố vẫn còn. hà hà 1 trận nữa thôi là cặp đôi này nên duyên 🙂
Phúc says
cho nó thêm bão thêm gió nữa đi nhưng ở mức giới hạn rồi nên duyên cũng còn chưa muộn 😀
Nhóc mê trai says
😛 bạn cứ yên tâm, gió mưa của mình rất có chất lượng, khuyến mãi cả lốc xoáy =))
long dep zai says
Truyen nay giong truyen thieu gia bi an wa. Khog khac j het. Vkl lay chuyen cua ng khac
Nhóc mê trai says
mình đã nói là dựa vào truyện ở dòng trên cùng mà bạn 🙂 nhất thời mình ko có nhớ thui
vio says
tưởng có mình nhớ truyện đó chứ….hi
Phúc says
Làm người ta hết hồn à tưởng Hồ Ly chết thiệt =,=
Nhóc mê trai says
chết thì chôn. đâu có sao 🙂
Phúc says
Mai ra chap nữa nha 😀
Nhóc mê trai says
mình đang viết bạn ơi ^^
MonMon says
Con nua hok
Nhóc mê trai says
còn bạn ơi. nhiều lắm lun ^^
QH says
unbelievable :))) tg cũa tui là số 2 0 ai là só 1
Thụ Khểnh says
Viết nhanh đê chế ơi… Hehe
Bùm says
Muốn vạch mặt t/g ra vì những tình tiết này qúa.. Hi.. Lời tiên tri của e ở chap 27 đúng gồi nha.!
lam says
hĩ dõ khoc qưa trui lun ma toi khuc nam sai la la thay mat hung tuong ho li chet thiet nen khoc qưe trui lun T T
Key says
Hay wá t.gjả ơj mau ra chap ms nka t đag hóg chap đó hjhjhj!
Dũng Hero says
nhanh ra chap mới nhá…còn phần ngoại truyện trường đạo tạo sát thủ nữa :)))
Key says
Lúc mà ckưa pjt khánh kòn sốg mk tưởg khánh đã ckết rùj đọc mà mún khóc lun ák
nhok sún says
ba hồn bảy vía
à không phải là hai hồn tám vía thằng cha t/g mê tr4ai mà trai không mê lại nên giờ vẫn fa kia vền đây ta pảo
ra chap mới đêy dài cổ r
mà cho hỏi lun khánh học lăng ba vi bộ của duy hồi nào vậy
mới cả quân duy rồi, khánh tuấn r, mà huy phong mới có 1 khúc à
khi nòa t/g nhớ viết về huy phong nha cho họ đỡ tủi thân
Nhóc mê trai says
tại adm chưa onl bạn nhé. chắc tại mình xin link fb ổng chạy rồi =)))
nhok sún says
uhm thế xong r t/g bắt họ đóng lại giùm tui nha
thanks nhìu
Nhóc mê trai says
còn chuyện lăng ba vi bộ thì tổ sư Duy truyền lại cho Khánh lúc trang điểm, huy phong thì họ xin nghỉ đóng vì lí do cá nhân bạn nhé 🙂
Cold Windy says
Tác giả viết truyện này hay quá. Mình dành trọn nữa ngày để đọc hết 28 luôn. Tuy rằng dựa vào cốt truyện khác để viết nhưng mình phải công nhận là tác giả viết truyện rất giỏi. Mình mong tác giả sớm ra chap mới nha. Mình và các đọc giả khác đang đợi bạn đó.
Nhóc mê trai says
tks bạn ^^
Cold Windy says
Khi nào ra chap mới vậy “Nhóc mê trai”?
Nhóc mê trai says
mình đã gửi và chờ adm đăng ~~
Phúc says
Thường thường mất bao lâu thì admin đăng lên vậy.Hóng chap mới quá!Cho hỏi chap 29 có dài ko vậy
Nhóc mê trai says
😛 mình viết chap 29,30 và đã gửi. chap 30 là ngoại truyện nhé
Hoàng says
Hóng chap ms của nhóc mê trai. Đợi ngồi lót dẹp vậy hehhee
Hoàng says
Nhóc mê trai ơi cho mình xin sđt lkb zalo đi. Bắt đầu kết nhóc mê trai rồi đó
Nhóc mê trai says
èo mình k sử dụng zalo nhé. kb fb qua link: fb/van.hieu.5494360
Hoàng says
Mình sẽ bắt đầu viết truyện. Ai muốn lwen kb thì 0969723685 zalo
Nhóc mê trai says
bạn viết nhanh cho mình xem nhé ^^
Hoa Ng says
den chap may thi ket thuc truyen vay bạn tac gia
doc hay qua de….
Nhóc mê trai says
hình như là 40 mấy đó bạn