Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
————-
Truyện gay: Đại học UG – Bà chồng chàng dâu – Chap 38
Đến trước mặt hắn, tôi cầm tay anh đẹp trai nói
-Đây là người yêu của tôi, anh ấy đến đón tôi về-Rồi ngước mặt lên nhìn anh đẹp trai-Phải không anh
Anh ta ngớ người 1 lúc rồi nói
-Ờ…ừ, mình về thôi em
Nói xong tôi nắm tay anh đẹp trai quay lưng bước đi. Tôi cảm thấy hụt hẫng, chẳng lẽ tôi đã yêu, yêu hắn rất nhiều rồi. Không, chắc chắn là không bởi vì…tôi cũng không biết bởi vì sao. Túm cái quần lót lại là TÔI KHÔNG YÊU HẮN. Khi khỏi hậu trường và đến nhà xe
-Cám ơn anh nhiều-Tôi cười tươi
-Đi thôi-Anh ta nhíu mày
-Đi đâu?-Tôi ngu ngơ hỏi
-Về
Thấy tôi nghệch mặt ra, anh ta chỉ về phía sau. Vâng, nam chính Minh Tuấn của chúng ta đang đuổi theo tôi
-Haizz, đúng là số con gián
-Đóng kịch nữa sao?
-Làm phiền anh rồi, anh đẹp trai à-Tôi nắm tay anh ta chạy vào trong. Anh ta lại lấy thế chủ động kéo tôi đến chiếc mui trần màu cam nhạt. Bước lên xe, anh ta nói
-Lần sau gọi anh là Anh Đan nha nhóc
-Nè nè anh ỷ anh cho tôi ở nhờ 1 đêm mà gọi tôi bằng nhóc à
-Nhóc con, anh đây 28 rồi-Anh ta nhấn ga làm xe chạy nhanh hơn
-Dù gì thì em đây cũng 23 mà
-Đã vậy còn không chịu là nhóc. Cứng đầu-Qua kính chiếu hậu,tôi thấy anh ta cười. Nụ cười ấy rất đẹp nhưng cũng rất buồn
Và cũng qua gương chiếu hậu, tôi đã thấy tên mặt dày đang đi theo (haizz, nếu được chọn thì mọi người chọn anh đẹp trai Anh Đan hay là Minh Tuấn đây??? Ta thì…chọn à ừm…phụ nữ!?). Anh ta lại nói
-Người yêu của nhóc à?
-Người yêu gì chứ, chồng thôi
Khỏi nói thì chiếc xe mất lái được 5s và không xảy ra 1 tai nạn nào vì đường khá vắng
-Nói…nói lại anh nghe nào
-Thì đó là chồng em
-Lạ nhỉ, vợ bỏ chồng theo trai lạ
-Lạ cái gì, theo kịch bản là vậy mà
-Ờ…quên, giờ về đâu
-Tùy anh
-Khách sạn 7*-Anh ta nở nụ cười nham nhở
-Theo em nghĩ thì 1 chút sẽ có án mạng-Tôi lườm Anh Đan
-Nhóc dữ thế, vậy…về nhà anh vậy
-Haizz, lại phiền anh nữa rồi
Anh ta cười buồn, chiếc mui trần màu cam nhạt theo sau là chiếc Audi màu đen tuyền của hắn. Anh Đan đánh xe rẽ vào nhà, cầm tay tôi dẫn vào. Nhà anh ta bình thường, tuy là hơi to giống biệt thự nhưng chỉ có 2 tầng. Lối vào được trải thảm cỏ xanh được cắt tỉa cẩn thận. Ngoài ra không có cái gì cả
Tôi và Anh Đan vào nhà, đối diện với tôi là anh ta. Đôi bên nhìn nhau nhưng biết nói thế nào. Anh Đan lên tiếng để phá tan bầu không khí ấy
-Nhóc muốn anh làm người yêu của nhóc?
Tôi gật đầu
-Người yêu giả?
Tôi gật đầu, tôi nghe như có tiếng gì đó vỡ thì phải(có ai đủ trình độ để biết cái gì vỡ không?)
-Trong bao lâu?-Giọng anh thoáng buồn
-Uhm…em cũng không biết nữa. Chừng nào hắn ta không bám theo nữa đi-Tôi mỉm cười và nhìn vào ánh mắt anh. Nó thật đẹp như bầu trời đêm mùa thu nhưng sâu trong đó có cái gì đó rất buồn tẻ, cô độc-Vậy anh có chịu không?
-Ok nhóc-Anh cười, nụ cười này rất là ấm áp không có…đen tối như cái tên mà tôi đã “lỡ” yêu phải-Trưa rồi, nhóc đói chưa? Anh với nhóc đi ăn
-Uhm, anh trả đó
-Haizz, lỗ to rồi-Anh vò đầu tôi rồi cười và nắm tay tôi ra ngoài
~~~Một thời gian sau~~~
Đã là tháng 10 rồi, trời trở nên lạnh và buổi tối tuyết rơi lất phất. Lúc này tôi đã dọn về chung với anh lẽ ra sau những ngày đeo bám thì hắn đã nản nhưng không hắn đeo bám rất là quyết liệt. Về phần anh, anh ấy rất là tốt với tôi. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng tôi và anh là tình nhân thực sự
Tuy nhiên tình cảm của tôi và hắn dường như ngày càng sâu đậm hơn. Và điều chứng minh là tôi luôn nghĩ về hắn. Còn về anh? Tôi xem anh…như 1 người anh trai(ta đây rất phục, đi đâu ngươi cũng được vào vé vào cửa tự do :v)
Tôi và anh nắm tay nhau đi dạo, bất chợt hắn chạy đến tách tôi và anh ra. Tôi cau có
-Anh muốn gì đây?
-Anh muốn em (:3)
-Cậu định làm gì người yêu tôi đấy?-Anh kéo tôi lại, tôi nấp sau lưng anh
-Anh đừng tưởng tôi không biết, 2 người đóng kịch lừa người khác chứ không lừa được tôi-Hắn gằn lên từng chữ-Nhật Duy, em làm ơn quay về với anh đi
-Tôi đã nói rồi, tôi với anh ấy là người yêu. Anh không tin?
Nói xong tôi kéo đầu anh xuống. Môi chạm môi, được 1 lúc tôi buông ra, nhìn thẳng vào hắn
-Anh tin chưa?
Hắn không nói gì, kéo sát tôi lại. Cơ thể tôi và hắn cọ sát nhau, môi hắn chạm vào môi tôi, lưỡi hắn điêu luyện tách môi tôi ra và rà lên hàm răng, nướu của tôi. Tôi hoảng hốt đẩy hắn ra
-Anh…
Đột nhiên, Anh Đan ngã xuống, tôi và hắn hốt hoảng đưa anh vào bệnh viện. Hắn kéo tôi ra khuôn viên
-Bây chúng ta vào đề luôn nhé
-Anh nói đi
-Được, Huỳnh Anh đã nói cho anh nghe cả rồi. Em đồng ý quay về chứ?
Huỳnh Anh, Chu Huỳnh Anh. Được đã thế thì ta phải trả thù. Để xem nào, Ngọc Minh đang ế. Được được, ta sẽ sắp xếp kế hoạch mai mối
-Thế nào, Nhật Duy. Em quay về chứ?
-…
-Em có biết trong khoảng thời gian qua anh đau khổ lắm không?
-…
Hắn không nói gì, ôm tôi thật chặt. Cánh tay tôi vòng qua lưng hắn, ôm chặt lấy hắn. Anh Đan tỉnh lại, vị bác sĩ già nhăn mặt nhìn anh
-Bệnh tình của cậu đã chuyển biến xấu lắm rồi. E là…chỉ sống được vài tháng
-Vâng, xin ông đừng nói cho ai biết. Tôi không muốn ai lo lắng cả
-Được rồi. Cậu nghỉ ngơi đi
Ông ta ra ngoài, Anh Đan vắt tay lên trán. Có lẽ mình nên đi rồi, còn 1 tháng nữa.
___3 tuần sau___
Tôi quát to
-Anh có coi em là em trai không? Sao anh lại giấu em chứ?
-Anh xin lỗi. Chỉ là anh không muốn làm em lo-Anh Đan
-Lo? Anh đúng là…-Tôi nghiến răng ken két
-Em yên tâm đi, chỉ cần ra vùng ngoại ô ở là khỏi thôi. Phải không bác sĩ?-Anh quay qua bác sĩ
-Thật không?-Tôi nghi hoặc
-À…ờ phải phải-Ông ta giật mình
-Nghe chưa. Đừng lo lắng nữa
-Uhm…vậy khi nào anh đi?
-Ngày mai
-Có gấp lắm không?
-Càng sớm càng tốt mà
___Ngày hôm sau____
Tôi, hắn và anh đứng trước nhà, cạnh đó là chiếc mui trần của anh
-Anh đi nhớ giữ gìn sức khỏe nha-Tôi cười nhẹ
-Ừ, anh biết rồi-Rồi quay sang hắn-Còn cậu nhớ chăm sóc cho Nhật Duy thật tốt đấy
-Anh yên tâm-Hắn vòng tay qua eo tôi-Tôi sẽ chăm sóc tốt mà
-Ừm vậy là được-Quay sang tôi-Anh đi đây, bye nhóc
-Khi nào anh về
-Khoảng 20 năm-Anh nhìn đồng hồ-Đến giờ rồi. Bye nhóc
Tôi ôm anh tạm biệt, hắn vẫy tay chào anh.
___1 tuần sau___
Ở vùng ngoại ô có căn nhà màu được sơn màu xanh, có những luống hoa màu tím nhạt đang cố leo lên bức tường đã bám rêu. Ô cửa sổ mở ra, ánh nắng bên ngoài lọt vào. Cả căn phòng đều tràn ngập ánh sáng. Trên chiếc giường gỗ, có 1 con người đang yên giấc.
Trên bàn, có 1 cuốn nhật kí màu vàng. Gió lùa vào, từng trang, từng trang nhật kí được lật lên. Những dòng chữ màu đen tuyền, uốn lượn trên trang nhật kí
Ngày…tháng…năm…
“Hôm nay mình tình cờ nhìn thấy 1 cậu nhóc đang đứng ở giữa cầu ngắm hoàng hôn. Nhưng mà sao trông nhóc hơi buồn thì phải, đôi mắt của nhóc cho thấy nhóc đang buồn. Sao tự dưng mình muốn làm nhóc vui”
Ngày…tháng…năm…
“Trùng hợp thật, lại gặp nhóc. Nhưng nhóc uống say quá, mình không thể bo mặc nhóc giữa trời khuya như vậy. Nhóc nặng thật, làm mình muốn gãy cả tay. Đưa nhóc về phòng thật quả là khó, mà nhóc gọi tên ai thế nhỉ?”
Ngày…tháng…năm…
“Kì lạ, sao bỗng dưng mình nhớ nhóc nhỉ. Hay là mình yêu nhóc mất rồi”
Ngày…tháng…năm…
“Thật là tình cờ, mình có chuyện ở ĐH UG không ngờ lại gặp nhóc. Nhóc nắm tay mình sao. Thật là vui, nhưng nhóc nhờ mình làm người yêu giả cho nhóc. Chắc có lẽ tên kia bắt nạt hoặc làm nhóc giận đây. Thật là ghen tị với hắn”
Ngày…tháng…năm…
“Cái tên đấy kiên trì thật, cứ bám theo mình và nhóc dai như đỉa. Mình thật là phục hắn bởi vì mặt hắn dày thật”
Ngày…tháng…năm…
“Hôm nay vui thật, nhóc chủ động ôm mình đó. Nhóc ôm mình thật là ấm. Nhưng nhóc ôm mình là để cho tên đó tin mình và nhóc là người yêu của nhau. Mấy ai hiểu cảm giác đăng đắng này”
Ngày…tháng…năm…
“Đã lâu rồi mình không được đi nhiều nơi như thế, nhưng cho dù có đi thì cũng không vui bằng khi thấy nhóc cười. Nhóc cười thật đẹp. Bỗng dưng nhóc nổi hứng muốn chơi tàu lượn, thế là mình và nhóc ngồi ở hàng ghế đầu. Nhóc la hét ỏm tỏi rồi ôm mình khiến cho ‘cái đuôi ở phía sau tức muốn ói máu”
Ngày…tháng…năm…
“Noel rồi, lạ thật thời tiết năm nay lạnh còn hơn những năm trước. Tuyết phủ kín mặt đường, khó đi đến nỗi các xe phải gắn dây xích mới may ra đi lại được. Ấy thế mà hắn ta vẫn kiên trì bám sát tôi và nhóc. Nhóc ngây thơ thật, nằm lên tuyết để chơi đùa. Còn tôi thì phì cười và hắn ta thì…cau có ra mặt.
Đêm, tôi và nhóc nắm tay nhau dạo trên quảng trường LGBT. Ai nấy, đặc biệt là các tiểu thụ lẫn các hủ nữ đều nháo nhào vì hắn. Thế là chúng tôi đã cắt đuôi hắn 1 cách dễ dàng”
Ngày…tháng…năm…
“Ngực mình bỗng đau nhói, không phải vì nhóc mà là căn bệnh nan y quái ác ấy lại tái phát. Chắc không sao đâu, vì theo chu kì cứ 3 năm lại tái phát trong 2 tuần mà”
Ngày…tháng…năm…
“Nếu quãng thời gian hạnh phúc và đáng sống nhất trong đời thì đó là thời điểm này. Nhóc hôm nay thật đẹp với nụ cười tươi tắn hơn những ngày trước là những nụ cười gượng gạo, giả dối. Tôi và nhóc bắt đầu đi chơi đến tận cuối ngày và theo sau là 1 cái đuôi”
Ngày…tháng…năm…
“Nhóc hôn mình sao? Thật là tuyệt, tuy chỉ là môi chạm môi nhưng cũng đủ làm mình hạnh phúc và ai đó tức điên lên. Hắn ta hôn nhóc và cả bầu trời như sụp xuống.
Tỉnh lại, mình ở trong phòng bệnh. Bác sĩ nói bệnh tình của mình đã chuyển sang giai đoạn 4 cũng là giai đoạn cuối cùng của căn bệnh quái ác này. Mà hình như nhóc đưa mình vô, thôi chết mình lại làm cho nhóc lo lắng nữa rồi”
Ngày…tháng…năm…
“Tội nghiệp nhóc, lúc nào cũng ở bên giường bệnh chăm sóc cho mình. Hình như nhóc và hắn đã làm lành rồi thì phải. Không sao, vì mình chỉ là 1 vai trong vở kịch này mà. Đến khổ, xuất viện rồi mà nhóc vẫn không cho mình ra khỏi phòng, mình thấy vui vui vì được nhóc quan tâm”
Ngày…tháng…năm…
“Chết tiệt, mình để quên tờ giấy chuẩn đoán bệnh ở ngoài và…bị nhóc phát hiện. Nhìn nhóc chạy đôn chạy đáo tìm bác sĩ giỏi mà tội nghiệp. Mình chợt nảy ra 1 ý đó là thuê 1 bác sĩ giỏi, nói dối về liệu pháp chữa trị cho mình thế là xong”
Ngày…tháng…năm…
“Đã là ngày thứ nhất kể từ khi mình đi, mình nhớ nhóc quá. Mình đã mường tượng ra nụ cười hạnh phúc của nhóc lúc này, nó đẹp hơn bao nụ cười khác. Chắc hẳn nhóc đang rất hạnh phúc”
Ngày…tháng…năm…
“Ngày thứ 2, ngực mình đã hơi đau nhức 1 chút. Nhóc giờ ra sao nhỉ? Ôi mình nhớ nhóc và muốn nhìn thấy nhóc nhưng không thể. Sợ là mình không thể kìm được nỗi nhớ mà ôm lấy nhóc mất”
Ngày…tháng…năm…
“Ngày thứ 3, sức lực của mình gần như tan biến, chỉ muốn ngủ nhưng sợ trong mơ mình gặp nhóc mất thôi”
Ngày…tháng…năm…
“Ngày thứ 4, hôm nay mình muốn ngủ”
Ngày…tháng…năm…
“Ngày thứ năm, mình cố gặng dậy đến bàn nhưng không thể, mình đành viết trên giường vậy. Ôi mình yếu thế sao? Ngay cả cây bút mình cầm cũng không thể, gắng gượng lắm mới viết được những dòng này. Nhóc à, nhóc sống có vui không? Nhóc có khỏe không? Nhóc đừng có tắm đêm nữa, người ta nói tắm đêm là tắm với ma đó. Còn nữa, nhóc cũng đừng ăn kem nhiều viêm họng đó nhóc. Anh biết nhóc không thể đọc những dòng này, cho nên anh cũng không ngại nói với nhóc là Anh yêu nhóc nhiều lắm”
Ngày…tháng…năm…
“Ngày thứ 6, mình đã thức suốt đêm để soạn sẵn 20 lá thư để gửi cho nhóc trong vòng 20 năm. Xin lỗi vì anh đã lừa nhóc, nhưng anh muốn nhóc yên tâm mà sống vui vẻ bên hắn ta. Chắc nhóc không biết đâu nhỉ, mỗi ngày vào buổi tối mình đều hôn nhẹ nhóc vào má ^^. Cám ơn nhóc đã anh thấy cuộc đời thật đáng sống, trong hơn 20 sống trên đời, thì 1 tháng giả làm người yêu của nhóc thật là tuyệt vời. Nếu có kiếp sau, anh không mong làm người yêu của nhóc nhưng anh mong là anh có thể ở cạnh nhóc và bảo vệ cho nhóc. Ngày mai hẳn là anh đã ngủ 1 giấc say rồi”
Người thanh niên nằm trên giường bỗng thở hắt ra, khuôn mặt tím tái bỗng nở 1 nụ cười. Nhịp tim bắt đầu nhẹ dần, nhẹ dần rồi ngừng đập
~Có thể nói nam chính thứ 5 này là ít “đất” diễn nhất. Không phải vì troll mà là ít ra thì cũng phải có ít nhất 1 cảnh cảm động rụng nước mắt. Cơn bão thứ 2 bắt đầu~
Thuộc truyện: Đại học UG (University Gay)
- Đại học UG (University Gay) - Chap 2
- Đại học UG (University Gay) - Chap 3
- Đại học UG (University Gay) - Chap 4
- Đại học UG (University Gay) - Chap 5
- Đại học UG (University Gay) - Chap 7
- Đại học UG (University Gay) - Chap 8
- Đại học UG (University Gay) - Chap 9
- Đại học UG (University Gay) - Chap 10
- Đại học UG (University Gay) - Chap 6
- Đại học UG (University Gay) - Chap 11
- Đại học UG (University Gay) - Chap 12 - Siêu quậy - Ngoại truyện
- Đại học UG (University Gay) - Chap 15
- Đại học UG (University Gay) - Chap 14
- Đại học UG - Chap 13
- Đại học UG (University Gay) - Chap 16
- Đại học UG (University Gay) - Chap 17
- Đại học UG (University Gay) - Chap 18
- Đại học UG (University Gay) - Chap 19
- Đại học UG (University Gay) - Chap 20
- Đại học UG (University Gay) - Chap 21
- Đại học UG (University Gay) - Chap 22
- Đại học UG (University Gay) - Chap 23
- Đại học UG (University Gay) - Chap 24
- Đại học UG (University Gay) - Chap 25
- Đại học UG (University Gay) - Chap 26
- Đại học UG (University Gay) - Chap 27
- Đại học UG (University Gay) - Chap 28
- Đại học UG (University Gay) - Chap 29
- Đại học UG (University Gay) - Chap 30: Ngoại truyện: Trường đào tạo sát thủ
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 31
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 32
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 33
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 34
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 35
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 36
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 37
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 38
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 39
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 40
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 41
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap Cuối
Nguyen tai says
Tac gia viet tinh tiet hay w
a
Vs nhan v
At huyn chu
PhongHong says
Ui em đọc chap này mà không cầm được nước mắt nó cứ tuôn ra cảm động trước anh kia bất đắc đix phải làm nyg mà phải ra đi buồn quá :(((
Lusexia'furry' says
Bộ anh muốn con tim vốn đã héo úa đc dính bởi1 sợi dây mỏng này rớt rụng xuống sao.
Sau khi đọc cuốn nhật kí ấy bỗng tim em lại nhói lên ko bt vì đau xót cho anh hay là căn bệnh em lại tái phát, nó đau lắm và h vẫn vậy??