Truyện gay: Đại học UG – Bà chồng chàng dâu – Chap Cuối
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
~~~Flash Back~~~
-Ngọc Thư, cô hẹn tôi ra có chuyện gì?
-Cậu đã muốn vào đề thì tôi cũng không thể nói vòng vo tam quốc. Minh Tuấn chỉ coi cậu là người thay thế cho người yêu cũ của anh ta là Ngọc Khánh
-Nói bậy, sao tôi có thể tin cô?
-Cậu không tin? Khuôn mặt cậu và Ngọc Khánh như 2 giọt nước vậy. Đã bao lần anh ta gọi nhầm cậu với Ngọc Khánh chưa?
Đúng, cô ta nói đúng. Anh đôi lúc cũng gọi nhầm tôi và Ngọc Khánh, tôi tự hỏi tình yêu là gì? Sao mà nó làm cho con người ta trở nên ngu ngốc như thế
-Chưa từng
-Đừng có nói dối, anh ta chỉ yêu một người chính là Ngọc Khánh thôi
Anh thường cho tôi mặc những trang phục ôm sát cơ thể, và những lần đó anh thường gọi tôi là Ngọc Khánh
-Vậy ư?-Tôi cầm ly nước tạt và mặt ả-Cô đừng có đơm đặt
~~~End Flash Back~~~
Tôi chạy đi, nhưng tôi không để ý là có 1 chiếc xe đang lao đến với tốc độ như vũ bão. Tôi ngã xuống, máu bắt đầu chảy. Trời mưa. Anh ôm tôi. Tôi dường như không còn biết gì nữa
Ngọc Khánh chạy đi, Minh Tuấn hoảng hốt chạy theo sau. Bất ngờ 1 chiếc xe tải đang chạy đến. Nhưng đã quá muộn. Ngọc Khánh văng ra xa khoảng vài mét, tài xế bỏ trốn chỉ 1 mình anh cùng cậu và dòng máu đỏ chạy dài. Anh bế cậu chạy đi, những giọt nước mắt hòa vào làn mưa mùa xuân.
~~~Bệnh viện~~~
Ngọc Khánh đang nằm trên băng tải, máu cậu chảy nhuộm đỏ cả tấm ga trải. Minh Tuấn cũng ở phía sau, đầu tóc bù xù, quần áo lấm lem máu. Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, anh ngồi xuống thẩn thờ. Ngọc Minh cùng cha cậu nghe tin vội chạy đến, cả 2 chạy nhanh nhưng không mất bình tĩnh mà làm quá lên. Cánh cửa phòng bật mở, vị y tá hốt hoảng nói
-Bệnh nhân thuộc nhóm máu hiếm, nhưng ngân hàng máu gần như đã cạn kiệt. E là…
Cha cậu vội rút điện thoại, nhưng Minh Tuấn đã vội chạy đến
-Tôi cùng nhóm máu với cậu ấy
-Được, chúng ta nhanh chóng làm xét nghiệm
~~~Vài tiếng sau~~~
Anh ngồi trên ghế, lòng chợt suy tư. Rồi chìm vào giấc ngủ vì quá mệt khi hiến khá nhiều máu.
Tôi đang ở đâu thế này, một khoảng không tối đen như mực. Xung quanh chợt sáng lên, 1 bãi biển. Những đợt sóng vỗ vào, hình như bây giờ hoàng hôn thì phải. Những con sóng xô vào, những ánh sáng màu tím đi cùng với làn sóng vỗ vào tạo thành khung cảnh rất đẹp.
-Ngọc Khánh
Tôi quay qua, là anh. Chợt tôi ôm anh rất chặt, anh cũng quàng tay qua ôm tôi
-Mình đang ở đâu?
-Anh cũng không biết, nhưng chỉ cần em ở đâu thì anh sẽ ở đó
-Anh…
-Đừng nói nữa. Anh muốn ôm em
Chợt tôi cảm thấy hạnh phúc
-Người em…
Tôi nhìn lại mình, cả thân hình tôi đang phát sáng. Tôi thấy mình dường như rã ra thành những con bướm nhỏ màu tím. Những con bướm ấy là tôi ngày càng xa anh hơn
Anh vẫn ở đó, gọi tên tôi. Và 1 khoảng không đen tối lại bao trùm lấy tôi.
Minh Tuấn giật mình tỉnh dậy, anh đang nằm trên giường bệnh có lẽ lúc ngủ thì anh cũng ngất đi. Anh ngồi dậy, bên cạnh là Ngọc Minh
-Anh tỉnh rồi
-Ngọc Khánh sao rồi?
-Ổn định rồi anh à, chỉ là…do chấn động mạnh nên phải mất 1 thời gian mới tỉnh lại
-…
-Anh đừng lo lắng quá, em tin anh ấy sẽ tỉnh lại trong thời gian sớm nhất
Lo lắng, Minh Tuấn đang rất lo lắng. Ai đó đã từng nói “giây trước đừng tuyệt vọng thì giây sau ắt sẽ có hi vọng. Phải, dù chuyện gì xảy ra, Minh Tuấn vẫn là người lạc quan đầy hi vọng và không biết làm thế nào để từ bỏ hi vọng. Cũng vì anh đã mất Ngọc Khánh 1 lần, anh không muốn mất cậu lần thứ 2
~~~Kí ức!~~~
Tôi đang lơ lửng trên không trung, tuy không nhìn thấy gì nhưng cảm giác của tôi nói như vậy.
Mũi tôi ngửi được mùi của hơi nước, tai tôi nghe được tiếng lách tách của mưa và mắt tôi cho tôi thấy được tôi đang lơ lửng trên bầu trời thành phố những năm 2061. Tôi nhìn thấy 1 đứa bé đang trốn chạy, phía sau là những con chó robot đang đuổi theo. Và nó chạy vào ngõ cụt rồi nó bị bắt.
Trong căn phòng tối, đứa bé bị đánh đập rất tàn bạo. Nào tát, nào đấm, nào rắc muối, nào giật tóc, nào xối nước, nào…
Tôi cảm tưởng đứa bé ấy là tôi thì phải, tất cả đều rất quen thuộc, từng cú đấm cứ liên tục giáng vào mặt đứa bé, cách 1 ngày thì bị đánh đập, ngày còn lại thì cậu được chữa trị. Tôi không thể ngăn chúng lại được. Rồi có 1 cậu bé khác đi loanh và gặp đứa bé ấy trong tình trạng rướm máu. Cậu băng bó lại cẩn thận, đứa bé vẫn say ngủ do đau đớn do quá mệt mỏi. Tuy bị đánh là thế, nhưng chúng cho cậu ăn những thức ăn bổ dưỡng, những loại thuốc đắt tiền để thân thể cậu không có dù chỉ 1 vết sẹo. Tôi thấy xót xa cho đứa bé ấy.
Một ngày nọ, cánh cửa buồng giam bật mở, 1 ngày hành hạ bắt đầu với cậu. 1 người đàn ông bước vào, đó là Giant cha nuôi của tôi. Vậy đứa bé đó là tôi khi xưa sao? Sao tôi không nhớ nhỉ. Nhưng không nhớ ít ra còn tốt hơn khi nghĩ về những ngày tháng đau đớn thân xác đến tột cùng ấy
Đứa bé nằm trong vòng tay của ông, rồi được đeo sau lưng như những người mẹ. Ông ra đòn theo tổ hợp Karate-Vovinam-Teakwoondo và Akido-Judo. Ông đá sang phải, ông đấm bên trái, và tất cả võ học của ông đã được tôi thừa hưởng. 1 vết thương ở chân khiến ông gục xuống, nhưng ông vẫn cố bảo vệ đứa trẻ. Và cuối cùng ông lấy trực thăng đến Paris. Nơi mà cuộc đời tôi thay đổi
Hằng ngày đứa bé vẫn chăm chỉ luyện võ, chăm chỉ học tập những thứ cần thiết ở nhà. Đứa bé không được ra khỏi nhà nửa bước. Tự dưng tôi thấy nơi mình đứng rung lắc dữ dội, mất thăng bằng tôi ngã vào đứa bé.
Tỉnh lại, cha nuôi tôi đang ở bên cạnh. Tôi chưa từng nghe ông nói, chỉ thấy ông dùng hành động. Ngày ngày, đứa bé ấy chính tôi lớn dần lên. Tôi chỉ nghe ông nói loáng thoáng gì đó. Rồi tôi ngủ đi
Tôi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở ĐH UG, những cảnh mà hơn 20 chap của t/g bắt đầu vây lấy tôi và tôi nhớ ra tất cả. Nhưng tôi không tỉnh lại được, có cái gì đó đang níu chân tôi lại. Tất cả hình ảnh tiếp theo mà tôi nhìn thấy nó giống như 1 cuốn phim đã ố màu xưa cũ…
Trong lúc ôn thi để đi du lịch Canada, miễn tưởng sẽ yên ổn nhưng không, tôi vướng vào 1 cuộc tình tay tư là tôi-anh-Quang-Long. 2 người đó phản đối kịch liệt và cuối cùng tôi đưa ra quyết định đó là vào mê cung. Mê cung sau trường chính là nơi thử thách duyên phận và cũng là nơi giải quyết những cuộc tình tay ba, tay tư. Có 8 cánh cổng theo 8 hướng khác nhau. Ai gặp được tôi thì tôi sẽ người đó. Tôi sợ lắm, sợ không được yêu anh. Từng bước chân tôi bước đi đều phải ngó nhiều hướng bởi vì tôi sợ người khác không phải anh. Đừng nghĩ dùng âm thanh nhé, tất cả những bước tường đều hút âm thanh. Những bông hoa ở dưới đất, những đám rêu mọc lên. Đi qua 1 ngã tư, hình như tôi thấy anh, tôi định kêu anh nhưng quên mất là tường hút âm thanh. Tôi chạy lại, nhưng không thấy anh nữa. Tôi đã vô tình lạc mất anh rồi sao? Chợt có 1 vòng tay siết chặt lấy tôi, tôi quay qua, là anh. Anh đã tìm được tôi rồi, tôi ôm anh và nụ hôn lần thứ 3 được diễn ra kể từ khi anh tỏ tình với tôi
~~~Kí ức!~~~
Đây là chuyến đi Canada cùng tôi và anh. Ngày ngày, chúng tôi nắm tay nhau đi dạo trong những ngày đông rét mướt. Anh lại ôm tôi, ở giữa quảng trường LGBT ở Canada, hay nụ hôn vội trên đường con đường LGBT. Anh lại cõng tôi mỗi khi tôi chây lười, anh là gối ôm của tôi khi lạnh và mùa đông… dường như… không lạnh vì…có anh
Một ngày nọ, anh ngẫu hứng nắm tay tôi đến công viên nước. Trời ạ, ngoài trời -8 độ đến đó làm gì, nhưng anh chỉ cười rồi hôn nhẹ lên tóc tôi. Bước vào cổng, nhiệt độ từ từ tăng dần khi vào trong và ấm áp khi đến gần hồ nước. Hình như là 30 người đang ở dưới nước đùa giỡn, hình như họ đều giống chúng tôi, những couple đặc biệt. Thay đồ xong, anh mặc chiếc quần bơi để lộ body 8 múi làm ai cũng nhìn chăm chăm, anh bế tôi lên cầu trượt, nhưng cây cầu ấy ở độ cao không thể tưởng tượng được, 200m. Tôi run run, anh ngồi ở cầu bên phải, tôi ở bên trái. Và người khác đẩy chúng tôi xuống, bàn tay tôi và anh đan chặt nhau, đến điểm cuối là điểm được uốn cong lên góc 75 độ. Tôi và anh bay lên, nhìn xuống mặt nước trong xanh, anh mỉm cười rồi ôm tôi. Trao cho nhau những nụ hôn nồng nhiệt trước khi rơi xuống nước
~~~Kí ức!~~~
Tôi và anh đến thủ đô của Pháp-Paris. Tôi muốn nhân cơ hội ấy tìm cha nuôi tôi nhưng không thể. Tôi chẳng nhớ 1 tí gì về nơi đó cả. Tôi và anh hôn kiểu Pháp ở dưới chân tháp Eiffel, anh cõng tôi đi khắp cánh đồng hoa Păng xê. Và lần đầu tiên mà chúng tôi động phòng là ở đây
Anh đưa tay lên mặt tôi, như chuẩn bị hôn
-Em à, mình…động phòng nhé
-Em…
-Em cần lo, chỉ cần sung sướng là được
-Khoan
-Sao?
Tôi bước đến đưa cho anh 1 tờ giấy
-Đây, anh đọc đi
Anh trợn mắt nhìn tờ giấy, rồi đọc
-Seme tam tòng, uke ra lệnh phải nghe theo, uke ra ngoài phải đi theo, uke dạo phố phải tháp tùng-Rồi anh ngập ngừng-Seme tứ đức, uke tiêu tiền không được tiếc, uke cằn nhằn phải lắng nghe, uke đánh mắng phải nhẫn nhịn, uke chỉ huy phải phục tùng. Tưởng gì, anh đây làm được. Bây giờ chúng ta…-Anh cười nham hiểm
Bỗng chốc tôi lại lạc vào khoảng không hư vô ấy, 1 bóng người xuất hiện, mặc áo trắng hình như là Hoàng Thiên
-Anh làm gì ở đây?-Tôi nhướn mày
-Cậu đang ở trong trạng thái nửa sống nửa chết. Tất cả kí ức của cậu bị xóa nay đã hồi phục, chỉ còn 1 thử thách
-Thử thách?
-Đúng, đó là 1 cuộc thí luyện đặc biệt, khi cậu hoàn thành cũng là lúc cậu tỉnh lại-Rồi anh ta biến mất
-Nè đang nói chuyện mà. Nè…
Đúng là bực bội mà, phía trước có ánh sáng và…
~~~~~~~~~
Tôi tỉnh lại, tôi nhìn thấy anh đang nằm bên cạnh tôi. Trong lúc những hồi ức quý báu ấy tôi gần như đã tỉnh 75% nhưng lại quay về điểm cũ-9%. Tôi gần như nghe, cảm nhận được mọi thứ…
Khi đã qua cơn nguy kịch, Minh Tuấn báo cho bà hay. Lập tức, bà có mặt nhanh chóng ở bệnh viện. Nét mặt của bà, rất lo lắng. Bà muốn vào trong nhưng toàn thân Ngọc Khánh bị băng bó. Rất may bà có sự bình tĩnh rất tốt nên không rơi nước mắt. Ngọc Minh và cha cậu vẫn đứng sau, bất chợt Dương lão phu nhân quay đầu lại
-Cậu…cậu là Ngọc Dương sao?
-Bác là…
-Ta là mẹ của Minh Anh
-Bác…
-Thật là bất hạnh
-Bà và bác…
-Anh, đây là ba vợ anh
-Con chào ba-Anh cúi đầu
-Chào con
Rồi tất cả chìm vào trong im lặng, mãi đến khuya, anh khuyên mãi mọi người mới chịu về. Chỉ còn mỗi anh và cậu. Anh nhìn vào điện tâm đồ, có thể ví tình yêu giống như điện tâm đồ vậy, lúc lên cao là lúc mặn nồng, khi xuống thấp đó là cãi vả, giận dỗi hay hờn ghen. Tình yêu không cần nồng nhiệt như nước sôi, bởi vì khi 100 độ tình yêu ấy sẽ bốc hơi. Chỉ cần 1 tình yêu ấm áp, pha thêm sự chân thành, quan tâm, chăm sóc thế là đủ. Cũng không cần 1 tình yêu thoáng qua như gió, bởi lẽ ta sẽ không tìm được thứ gọi là tình yêu thực sự mà có thể sẽ để lại những vết thương rỉ máu. Ai nói thời gian có thể làm lành mọi vết thương? Ngược lại có thể những vết thương vẫn dai dẳng rỉ máu.
Minh Tuấn thất bại 1 cách thảm hại, chính anh là người mang đến ngọn lửa và 1 lần nữa cũng chính anh đã làm mất nó. Anh hối hận khi đuổi Ngọc Khánh, anh sai lầm nhưng…cũng chắng thể sửa đổi được. Bây giờ anh sẽ bên cậu, đến khi cậu tỉnh lại và nói 1 câu xin lỗi đã muộn màng
Hôm sau, tình hình Ngọc Khánh không có chuyển biến xấu, nhân lúc mọi người vào thăm, anh trở về thu gom 1 ít đồ đạc để “ở cạnh tình yêu”
Đã vài tuần trôi qua, vết thương đã ổn định nhưng Ngọc Khánh vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói cậu đã ổn định nhưng rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Rất có thể là 1 năm, 2 năm, 3 năm hay 1 tuần, 1 ngày hoặc 1 giờ nữa sẽ tỉnh nhưng cũng có thể sẽ không tỉnh lại nữa. Nhưng tất cả dựa vào ý chí và sự chăm sóc của mọi người nhưng quyền lớn nhất trong truyện chính là người đang viết mấy cái dòng khá ngớ ngẩn này =.=
Vì vậy Minh Tuấn nhất định phải ở cùng cậu để ngày ngày chăm sóc và ở cạnh cậu lâu hơn. May mắn là phòng cậu là phòng đôi cho nên vẫn còn 1 giường trống và…Minh Tuấn đã thuê nó. Ngoài ra còn kê thêm 1 cái bàn làm việc nhỏ để giải quyết các vấn đề trong tập đoàn. Còn về KJ thì đích thân ông Ngọc Dương-Cha cậu xử lí
Sau ngày làm việc căng thẳng, dù mệt mỏi nhưng anh vẫn vẫn qua ngồi cạnh cậu. Anh chợt nghĩ đến 1 chuyện đó là viết nhật kí để ghi nợ khi cậu tính thì sẽ đòi cả vốn lẫn lãi
Anh đặt lên môi cậu 1 nụ hôn nhẹ, rồi vén rèm cho ánh nắng chiều tà chiếu vào
Tôi chỉ cảm nhận được nhiêu đó, rồi tay tôi cầm cuốn nhật kí
Tôi giật mình, mình đã hôn mê gần 2 năm sao? Nghĩ đến đây tôi chợt xúc động. Từng trang nhật kí được lật ra
“Ngày thứ nhất…
Vợ của anh mau tỉnh lại nhé, anh thật sự rất nhớ em”
“Ngày thứ hai…
Vợ yêu của anh, anh nhớ em thật đó. Mau tỉnh lại đi”
“Ngày thứ ba…
Em không mà không tỉnh thì anh sẽ giận em đó”
“Ngày thứ tư…
Anh xin lỗi mà, đừng giận ngược lại anh chứ. Mau tỉnh đi. Vợ yêu”
“Ngày thứ năm…
Hôm nay không kêu em dậy nữa, phải hôn em hết 1 ngày mới được”
“Ngày thứ sáu…
Vợ ngốc, giấu điều ước của mình vào cây sáo cơ. Đừng sợ không linh nghiệm nhé, anh sẽ mãi yêu em. Ngọc Khánh à”
…..
“Ngày thứ hai mươi tám…
Ngọc Khánh à, anh sai khi đuổi em. Em mau tỉnh lại nhé”
“Ngày thứ ba mươi hai…
Hôm nay có cô y tá tỏ tình với anh cơ đấy, em mau tỉnh lại không thì mất anh đó. Yêu em”
“Ngày thứ bốn mươi tám…
Em cứ chạy đi nhé, cho dù là chân trời hay góc bể thì anh sẽ đi theo em. Cho dù em ở trong thế giới giấc mơ đi nữa, khi em tỉnh người em nhìn đầu tiên không ai khác là anh”
“Ngày thứ một trăm năm mươi tám…
Em chạy xa quá, anh sắp bắt kịp em rồi ngốc à. Bây giờ anh đang cõng em đi hết con đường này”
“Ngày thứ hai trăm…
Mỗi ngày anh đều cõng em đi khắp thành phố, nếu em không tỉnh thì sớm muộn anh sẽ cõng em đi khắp thế giới mất rồi”
“Ngày thứ bốn trăm lẻ năm…
Có người nói với anh nên từ bỏ, nhưng chỉ cần 1 ngày em còn thở, tim còn đập thì anh mãi mãi bên cạnh em”
“Ngày thứ sáu trăm ba mươi…
Người ta lại không có em anh sống được đấy thôi, họ nói rất đúng nhưng cuộc sống đó còn tệ hơn cả cái chết em à”
“Ngày thứ sáu tám mươi…
Cho dù em như thế nào thì hãy nắm chặt tay anh nhé, anh sợ chúng ta vô tình lạc mất nhau”
“Ngày thứ sáu trăm sáu mươi sáu…
Người ta yêu xa là vì khoảng cách địa lí, có thể là nơi 2 nơi thành phố khác nhau, cũng có thể là 2 đất nước khác nhau lại càng có thể là 2 đầu thế giới. Còn anh, em vẫn cận kề bên anh đấy thôi chỉ khác là em có thể sẽ ở 1 thế giới khác vì tim em đập nhẹ hơn trước”
“Ngày thứ sáu trăm sáu trăm bảy mươi…
Em hãy cứ trốn ở thế giới ấy đi, khi chán rồi thì hãy tỉnh lại. Mà cũng không cần đâu. Khi em thực sự ở đó anh sẽ với em”
Tôi bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt. Tôi cố ngồi dậy, tuy chỉ hơi ê ẩm nhưng không đến nỗi phải tê cứng do ngủ đông gần 2 năm. Anh gối đầu lên tay tôi cốt là để giữ tôi không chạy mất. Tôi đoán đây là bệnh viện, và tôi ngắm nhìn anh
4h chiều, lúc này anh đã tỉnh, thấy tôi anh như không vào mắt mình. Tôi ôm lấy anh thật chặt, rồi nói
-Em đã nhớ lại rồi. Em là Hồ Ngọc Khánh
~~~Vài tháng sau~~~
Từ khi Huỳnh Anh tốt nghiệp xong thì thằng khỉ con lại tìm đến tôi tra hỏi thông tin về cậu ta. Tôi cũng khâm phục ý chí đeo đuổi hơn 2 năm của nó. Tuy biết thông tin về Huỳnh Anh nhưng tôi vẫn không tiết vì cuộc thí luyện đã bắt đầu…
Phần II đã kết thúc, mời quý độc giả đón chờ Phần III. Có ai thắc mắc là tại sao ông Ngọc Dương-cha Ngọc Khánh lại cho cậu yêu Minh Tuấn dù là con của kẻ thù không? Tại sao Dương lão phu nhân lại biết tên cậu? Tại sao ông Minh Anh-cha Minh Tuấn lại hận nhà cậu đến như vậy? Cuộc thí luyện tình cảm sẽ như thế nào? Tất cả chỉ có trong Phần III: Tình yêu và thù hận phát sóng ủa lộn ra mắt vào thời sớm nhất. Lưu ý phần III là phần cuối cùng đó và toàn bộ đều do 1 nhân vật đặc biệt chính là ๖ۣۜNhóc Straight
Thuộc truyện: Đại học UG (University Gay)
- Đại học UG (University Gay) - Chap 2
- Đại học UG (University Gay) - Chap 3
- Đại học UG (University Gay) - Chap 4
- Đại học UG (University Gay) - Chap 5
- Đại học UG (University Gay) - Chap 7
- Đại học UG (University Gay) - Chap 8
- Đại học UG (University Gay) - Chap 9
- Đại học UG (University Gay) - Chap 10
- Đại học UG (University Gay) - Chap 6
- Đại học UG (University Gay) - Chap 11
- Đại học UG (University Gay) - Chap 12 - Siêu quậy - Ngoại truyện
- Đại học UG (University Gay) - Chap 15
- Đại học UG (University Gay) - Chap 14
- Đại học UG - Chap 13
- Đại học UG (University Gay) - Chap 16
- Đại học UG (University Gay) - Chap 17
- Đại học UG (University Gay) - Chap 18
- Đại học UG (University Gay) - Chap 19
- Đại học UG (University Gay) - Chap 20
- Đại học UG (University Gay) - Chap 21
- Đại học UG (University Gay) - Chap 22
- Đại học UG (University Gay) - Chap 23
- Đại học UG (University Gay) - Chap 24
- Đại học UG (University Gay) - Chap 25
- Đại học UG (University Gay) - Chap 26
- Đại học UG (University Gay) - Chap 27
- Đại học UG (University Gay) - Chap 28
- Đại học UG (University Gay) - Chap 29
- Đại học UG (University Gay) - Chap 30: Ngoại truyện: Trường đào tạo sát thủ
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 31
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 32
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 33
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 34
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 35
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 36
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 37
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 38
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 39
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 40
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap 41
- Đại học UG - Bà chồng chàng dâu - Chap Cuối
Kha says
Ui,cổ lại dài ra rồi.Ông tác giả lo kiếm vợ mà không viết bài là chết đó nha.Quà tân hôn là 5 tấn gạch xây biệt thự nếu như viết xong truyện.
nkox mua says
vjet nn nka tg (voj laj cko ngay ra mat cu tke jk nka tg,con ma lo jk kjm jo ko vjet la cuj “CåC” cua tg do nghe ckua)
Qwerty says
T/g t nói thật chứ.từ lúc p viết thay p t/g cũ.ấy t thấy trả ra lm sao.có những chi tiết rất vô duyên.vd:đag trog mạch cx thì tự nhiên nhét thêm mấy lời thoại vớ vẩn của t/g vs mấy nv hư cấu.nhàm chán vô cùg.mấy sự việc sảy ra vô duyên hết cỡ.túm lại t thích p t/g trước nhóc mê trai đó.còn p viết t cảm thấy ko bằg mấy đứa viết chơi.t ns thật p đừg ghés.
Nhóc mê trai says
tks bạn đã ném đá thẳng tay, mình sẽ rút kinh nghiệm. nhưng mình chỉ mới 15t thôi trình độ k cao là mấy. nói chung là mình rất cám ơn bạn à m.n nhớ ném đá mình nhé, đừng sợ mình ghét 🙂
truyen-gay says
Mới 15 tuổi mà chắc mất zin lúc 5t quá ^_^
Nhóc mê trai says
^_^ đừng nói là zin ngay cả tay còn chưa ai nắm :v :v :v (đùa thôi)
truyen-gay says
Tay mà chưa ai nắm là ế rồi đó ^_^
Nhóc mê trai says
:V ad có muốn nắm k nào :v :v :v
tiến says
ủa 15 t giống tui nè
Nhóc mê trai says
:))
Hải Anh says
Người ta viết có dụng ý ko phải là nhảm…đọc mà ko suy nghĩ kĩ…toàn đổ tội cho tác giả thôi à…viết như thế là tốt rồi…còn đòi hỏi này, đòi hỏi nọ…đồng ý là các bạn hay đọc truyện thật, nhưng chưa chắc viết sẽ hay đâu nhé!…Ai cũng có ý riêng cả, nhảm là chỉ để mua zui thui, ý định làm cho tác phẩm hơi đời thực tý xíu,,,truyện nào cũng có lúc buồn lúc vui, chứ ko bao giờ vui hết cả,,,ko khóc thì cũng thấy mủi lòng, thấy xót cho nhân vật…đứng ở trường hợp đọc giả Zin thấy câu chuyện rất có ý nghĩa đấy ạ, một tư tưởng tốt đẹp cho thế giới thứ 3 của chúng ta,,,nó mang một hoài bão lớn lắm,,,Vậy nên các bạn nên #ngungnguocdai ý kiến nhảm của các tác giả rõ chưa?
cry cry says
tg ơi truyện hay mà phần sau nó kì kì quá nhìu mấy cái chuyển cảnh làm mình ko hỉu gì luôn .truyện đi quá nhanh làm mất mạch cảm xúc .nói chung là thik phần đầu hơn vui có buồn có.mà ai la người viết phần 3 zạ.nói zậy hoy dù là ai thì mình cũng ủng hộ nhik tình. kha kha <3 :"-)
Nhóc mê trai says
🙂 mình viết nhanh là vì theo lời thoại cộng với ý của nhóc mê trai, mình là nhóc straight. tuy hơi mất mạch cảm xúc nhưng phần III chắc chắn sẽ lấy lại nhanh thôi bạn. bạn chờ truyện đầu tay của mình viết nhé, nhớ góp ý thẳng không được nương tay
Hải Anh says
cho Zin chờ với á,,,thích truyện bạn viết ghê luôn ha,,,yêu thầm anh hay lắm đấy á…nhưng Zin cảm thấy chưa đủ…
lem lun says
thank tg pot truyen lai nhak …. Mong tg som ra phan 3
M U N S O N G T H I R A N H A N H D I
thu ham doa
HE HE
RA NHANH DE TG UI !!!!!!!!
Bạch Dương says
Rốt cuôc Hoàng Thiên là ai?
Nhóc mê trai says
🙂 nv đó mình sẽ nói rõ ở truyện khác
khoi says
Ten truyen moi la j z tg?
Nhóc mê trai says
“Yêu thầm anh” nhé bạn. phần 3 cần thời gian để suy nghĩ
Key says
Hay wá tg ơj mau ra p3 sớm nka thanks tg nkiều hjhj
Minh Khánh says
Tg…ơi mao ra p3 nha,,,truyen tg viet hay wa, mao ra p3 đi mình chờ lau wá
huyg says
Truyện này mình đọc đến chap33 còn thấy hay mấy chap sau này cứ loạn cả lên.nhưng nói chung ngôn từ hay.
Bi says
P3 tựa là gì vậy bạn?
Nhóc mê trai says
chưa ra nhé bạn
Bi says
Vậy phần 3 chừng nào mới có vậy bạn?
Nhóc mê trai says
hơi lâu đó, khi nào có mình sẽ nói 🙂
zui zui says
tác giả ơi viết nhanh lên đi ak đọc truyện mak hưng phấn wa ak
Hải Anh says
phê lòi luôn hả bạn…lão tác giả viết có vẻ rất kịch tính,,,zin muốn theo nghề sát thủ nhưng mà sợ ở tù>>>Giấc mơ tan biến mất tiêu á…
lac says
Chung nao co chap3 vay anh
Nhóc mê trai says
năm sau :v
nhóx says
Năm sau tên truyện là gì
Tiến says
Fb của tg là j v
Lé says
LÃO GIÀ TÁC GIẢ nhé!
bão heo says
Ad ra chap 3 chua z hong lsu chusa ra z
huỳnh says
Có p3 chua pn
Nhóc mê trai says
năm sau bạn ơi =)))
heo says
Co p3 chua z ad t/g
uke uke says
Nhanh len tg oi, huhu co tui dai ra rui
Nhóc mê trai says
:v :v năm sau p3 mới viết bạn :(( đừng chờ ạ
chịch chịch says
Hiện tại là 2017 và vẫn chưa có p3
Henry says
Hay that. Ma khuc trong benh vien s wa n wá. Chua j chuyen canh fai noi them 1 chut nua la lay dc cả lit nuoc mat do.
Thiên Phúc says
Con lậy má tg nhanh giùm cái bắt đọc giả chờ đài cổ thế à. Mau ra i ê tui ko2n đọc nữa má. Có trả lời thỉ làm ơn ns rõ lun ngày ra phần 3 và tựa là j lun nkoa. Thank you tg vì truyện hay quá sá. Iu tg lúm
tiến uke says
tg oi hu 1cai e muon hoi ti ạ
Tô tô says
Hay quá tg êi !
Chừg nào ra chập ms thôg páo cho tô tô pk nhá iu tg lắm !
Thắng says
T/g nói là năm, đâu ra, vậy là khoảng tháng 10,11 hay 12 (2016) phải hk ? Vậy là sắp có dòi ! Mà nếu có thể ra sớm giúp em & thông báo lun nhoa ! Truyện hay lắm lun á @-@
Khải says
Cho hỏi phần 1 tên gì vậy ạ
Tiêủ sói says
Hqy quá tać giả ơi chưng nao coô cháp mơi thông báo nha
Giàu says
Mọi người cho mình hỏi phần 1 tên gì z?
Quên says
p1 tên j zậy
heo says
P1 la dai hoc UG do p2 la ba chong chang dau p3 la j chua pk nua lau ui k ra chan
Boy lạnh lùng says
Mình thích truyện này rồi đó
Có phần 3 chưa tg
Cho mình link facebook bạn có gì mình góp ý với hỏi vài điều tí
heo says
P3 la tinh yeu va thu han nhak m.n
Tuấn Hiền says
Cái kết phần lll mong có hậu
Đọc thâu đêm chuyện này lúc đầu k muốn đọc vì mk thích thể loại 18+ hơn nhưng ấn nhầm vào thấy cái tên tính thoát nhưng thôi đọc luôn. Đọc từ 11h tối tới gần 6h sáng nek. Cảm ơn tác giả.
Hoàng Minh says
Tác giả ưi chừng nào có phần 3 zậy? Em hóng mún rớt cả cổ lun rùi nè..:(((. Có thì thông báo em bik nhoa
Lusexia'furry' says
Anh hóng chung zới em đi??
chi says
tác giả cho xin s đt đi kết bạn zalo hen ko thì face cx đc
Nhóc mê trai says
thôi, đừng :))))
Lusexia'furry' says
Ngày thứ 2921……
Anh khỏe không? Em bt anh sẽ chẳng nhớ đến em, nhưng em vẫn yêu anh em vẫn cứ tiếp tục giữ lấy lời hứa đó mà chờ đợi anh.
Có nh ng đã kêu em từ bỏ nhưng em vẫn cứ chờ, chờ đợi anh mãi trong vô vọng dù bt rằng anh ko yêu em. Em vẫn rất yêu anh vì anh là ng đầu tiên khiến em cảm thấy hạnh phúc. Anh không cần nhớ đến em, nhưng em vẫn sẽ mãi nhớ đến anh.
‘hóng anh ra chập 3’