Truyện gay: Cay đắng và ngọt ngào – Tập 4 – Chương 18
Tác giả: PhanAn
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Bà Châu, vợ ông Lâm hổm rày đã bị thiên hạ, hàng xóm láng giềng, bà con hai bên đay nghiến quá nhiều. Nay Diễm, con gái bà đã uống thuốc tự tử. Bà không còn đủ sức chịu đựng nên đã treo cổ quyên sinh. Trước cái chết của mẹ và em gái, Hải chẳng còn muốn sống nữa nên đã treo cổ. Cũng may, ông Lâm phát hiện nên đã ngăn cản kịp thời. Hải đầm đìa nước mắt:
– Tại sao ba lại ngăn cản, không cho con chết? Mẹ và con Diễm đã tự tử rồi, con còn sống nữa để làm gì?
– Mẹ và em con đã đi rồi. Nếu con cũng đi nữa, vậy ba sống thế nào đây? Vả lại, con cần phải sống, sống cùng ba để báo thù rửa hận. Không lẽ con không muốn trả thù cho mẹ và em của con sao?
– Nhưng…nhưng con….
Hải nghẹn ngào nói không nên lời. Ông Lâm phải khuyên nhủ hết lời, Hải mới chịu bỏ đi ý định quyên sinh. Nhưng Hải vẫn cứ tức tưởi nghẹn ngào. Ông Lâm phải ra sức vổ về rồi đưa Hải về phòng nghỉ ngơi. Còn lại một mình, ông lặng lẽ trầm ngâm suy nghĩ. Gia đình ông ra thảm cảnh thế này, mọi việc đều do Kim Tùng gây ra. Thời gian vừa qua,cũng vì cái đĩa này mà ông đã ngó lơ mặc cho hàng lậu của Kim Tùng tha hồ vượt trạm. Thế mà giờ đây, cái đãi đã phát tán tứ tung, gia đình ông tang tóc, còn gì hận cho bằng? Càng nghĩ, ông càng hận Kim Tùng tới tận xương tủy.
Sau đám tang, ông Lâm lại bị kỷ luật và bị sa thải, bị đuổi ra khỏi ngành vì đã tiếp tay cho buôn lậu. Bao tai họa lien tiếp dồn dập, ông Lâm uất nghẹn nói không nên lời. Và trong lúc quá phẫn uất, ông gọi điện cho Kim Tùng:
– Kim Tùng! Mày ngon lắm! Mày giỏi lắm! Hãy đợi đấy!
Nói xong, ông liền cúp máy làm cho Kim Tùng không kịp trả lời.
Mấy ngày nay, Kim Tùng như muốn khùng. Hàng hóa bị kiểm tra gắt gao, bị tịch thu hàng loạt. Các đường dây buôn lậu của Kim Tùng bị đánh cho tơi tả. Bạn bè, đồng đội của ông Lâm khi biết được thảm cảnh của gia đình ông Lâm đã quyết tâm trả thù, nhất quyết tiêu diệt Kim Tùng và Năm lửa. Công an kinh tế và quản lý thị trường đến kiểm tra lien tục. Cũng may, Kim Tùng đã mau lẹ cho người tiêu hủy các sổ sách, chứng cứ lien quan đến việc buôn lậu. Nhờ thế, Kim Tùng mới không bị bắt bớ. Nhưng đường dây buôn lậu của Kim Tùng và Năm lửa lúc này không thể hoạt động được nữa. Thiệt hại rất lớn, tính bằng tỷ. Bị mất mát quá nhiều, Năm lửa nghiến răng:
– Đ.M, khi không lại gặp chuyện như thế này, đúng là xui tận mạng! Mọi chuyện cũng đều do thằng Ngọc Thái mà ra cả. Phen này, tao sẽ cho cả dòng họ nhà nó xuống âm tào địa phủ mới được.
Nói xong, Năm lửa kêu Tâm sẹo dẫn người đi giải quyết gia đình Ngọc Thái. Kim Tùng nghe thế, vội vàng ngăn lại. Năm lửa liền sừng sộ:
– Tại sao mày ngăn cản không cho thằng Tâm giải quyết gia đình thằng Thái? Đã ra nông nổi này rồi mà mày còn muốn tha cho nó sao?
– Anh Năm hiểu lầm rồi – Kim Tùng phân trần – Em đâu hề có ý muốn tha cho thằng Thái. Chẳng qua là lúc này công an đang chú ý nên mình không thể hành động một cách bừa bãi được. Nếu mình hành động không khéo để công an nắm được chứng cứ kể như tiêu đời.
_Anh Năm – Tâm sẹo lên tiếng – Em đã cho người điều tra rồi. Chính lão già Bảy Cầu Muối đã sai thằng Mạnh tung cái đĩa ra khắp nơi
– Thật là khốn kiếp! – Năm lửa gầm gừ – Lão già đó, đúng là coi tao không ra gì! Tâm, mày gom lực lượng, chuẩn bị cùng tao đi thanh toán lão già đó
– Khoan đã anh Năm! – Kim Tùng vội vã cản ngăn – Xin anh đừng nóng nảy! Hiện giờ, công an đang tập trung điều tra chúng ta. Vả lại, lão già đó đã có sự chuẩn bị. Bởi thế, mình không thể hấp tấp vội vàng được
– Vậy theo ý mày, mình phải làm thế nào? – Năm lửa hất hàm hỏi – Không lẽ để yên cho lão già đó sao?
– Anh hãy cho em vài ngày để em suy nghĩ cách đối phó với lão Bảy. Còn bây giờ, mình nên tính cách triệt anh em Ngọc Thái và Ngọc Đức trước
Nói đến đây, Kim Tùng hạ giọng nói nhỏ. Kim Tùng bàn cách thanh toán anh em Ngọc Thái cho Năm lửa và Tâm sẹo nghe. Năm lửa gật gù:
– Được đó, tao đồng ý. Thằng Tâm cứ thế mà tiến hành
Kim Tùng lại to nhỏ dặn thêm đôi điều. Tâm sẹo gật đầu lia lịa. Thấy Tâm sẹo đứng dậy chuẩn bị cất bước, Kim Tùng liền nói:
– Nhớ cẩn thận nha anh Tâm! Tuyệt đối không để có sơ hở. Nếu có sơ hở gì, công an nắm được thì nguy mất!
– Nhớ nghe Tâm – Năm lửa lên tiếng – Nhớ không được để có sơ hở gì đó!
– Em biết rồi anh Năm. Kim Tùng và anh Năm cứ yên chí! Bảo đảm là gia đình Ngọc Thái, em sẽ cho từng người, từng người một xuống gặp Diêm vương. Em sẽ cố gắng hành động không có chút sơ hở.
– Việc này không cần gấp đâu, anh Tâm cứ từ từ mà tiến hành – Kim Tùng dặn dò – Khi nào gặp cơ hội thuận tiện, anh hãy ra tay. Cố gắng đừng để lộ sơ hở , đừng để công an tóm là được.
Tâm sẹo gật đầu ra vẻ hiểu ý rồi bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Năm lửa và Kim Tùng. Bấy giờ, Kim Tùng mới nói với Năm lửa:
– Hiện giờ, công an kiểm tra gắt gao quá nên hang không thể nào chuyển về được. Vì thế, em tính chuyển qua hàng trắng, anh Năm thấy sao?
– Mày tính làm ăn với ai? – Năm lửa hỏi
– Ông Hai Dần, ba của Hiền bóng đó
– Nhưng Hiền bóng mới chết, đám thuộc hạ của ông Hai Dần vừa rồi bị bắt gần hết – Năm lửa đắn đo hỏi – Thế mình làm ăn với họ, liệu có ổn không?
– Không sao đâu, anh Năm cứ yên tâm. Tuy Hiền bóng mới chết, đám thuộc hạ nhiều đứa bị bắt nhưng thế lực của ông Hai Dần vẫn còn mạnh lắm. Vả lại, em đang có ý muốn mượn tay ông Hai Dần để trừ khử lão Bảy
– Liệu ông Hai Dần có chịu giúp mình khử lão Bảy không?
– Nếu mình nói thẳng, chắc chắn ông ta sẽ không chịu rồi
– Đã biết ông ta không chịu, sao mày lại muốn mượn tay ông ta khử lão Bảy? – Năm lửa trợn mắt lên hỏi
– Em muốn mượn tay ông ta khử lão Bảy là có cách riêng của em
– Cách gì? – Năm lửa sốt ruột hỏi – Cách gì hả? Mày nói mau đi!
– Hiện giờ, ông Hai Dần đang rất căm hận Tuấn đen và lão Bảy – Nói đến đây, Kim Tùng ngừng lại, rót nước uống một hớp cho thấm giọng rồi mới thủng thẳng nói tiếp – Nguyên nhân vì sao ông ta căm hận, chắc anh Năm cũng đã rõ. Bây giờ, em chỉ cần tạo thêm chút mâu thuẫn. Thế là ông ta sẽ ăn thua đủ với lão Bảy ngay lập tức
– NHưng mày tạo thêm mâu thuẫn như thế nào?
Kim Tùng nghe Năm lửa nói thế liền mỉm cười, kề tai nói nhỏ. Năm lửa nghe xong, khoái chí, gật đầu lia lịa:
– Được, được đó! Tao đồng ý. Mày cứ thế mà làm đi!
– Vâng, em sẽ đi lo mọi việc.
Nói xong, Kim Tùng đứng dậy và bước ra ngoài. Năm lửa nhìn theo mỉm cười vui vẻ. Kim Tùng ra ngoài, gặp Nhật Tân đang ngồi trong xe chờ đợi. Kim Tùng lên xe và ra hiệu cho Nhật Tân. Kim Tùng đang muốn đi gặp Vũ.
Vũ đang ngồi trong phòng cùng với Nam và Hiếu Nhân. Mấy ngày nay, Vũ như chết rồi, ngồi đâu thẫn thờ đó. Chuyện cái đĩa bị phát tán khắp nơi, ba mẹ Vũ biết chuyện liền chửi Vũ xối xả. Rồi trong lúc giận dữ, ba Vũ tuyên bố không muốn nhìn thấy mặt Vũ nữa. Bởi thế, mấy ngày này, Vũ không dám về nhà. Nam và Hiều Nhân luôn ở sát bên để an ủi Vũ.
Kim Tùng đến. Thấy Vũ ngồi ủ rủ, Kim Tùng liền bảo:
– Vũ! Hãy đi đây với anh một chút!
– Đi đâu vậy anh? – Vũ ngước mắt lên hỏi
– Thì em cứ đi với anh rồi sẽ rõ – Quay sang Nam, Kim Tùng nói tiếp – Nam ở đây với Hiếu Nhân nha! Anh đi với Vũ một chút.
Nói xong, Kim Tùng rời bước. Vũ lủi thủi đi theo Kim Tùng ra xe. Đến một nơi vắng vẻ, Kim Tùng mới cho Vũ biết ý định của mình. Kim Tùng muốn Vũ đi xa một chuyến. Vũ ngơ ngác hỏi:
– Anh muốn em đi đâu? Và đi với ai?
– Anh muốn em cùng với Minh Đạt và Tuyết Nhung lên chỗ ông Hai Dần.
– Để làm gì?
– Anh đang muốn mượn tay ông Hai Dần để tính sổ với lão Bảy. Bởi vậy, anh mới cần em cùng với Tuyết Nhung và Minh Đạt lên đó một chuyến.
– Lên đó rồi, em sẽ phải làm gì?
– Lên đó rồi, Minh Đạt sẽ sắp xếp mọi việc. Lên đó, mọi việc đều phải nghe lời Tuyết Nhung và Minh Đạt. Nhưng nhớ, em không được tự ý làm càn đó!
– Vâng, em biết mà – Vũ gật đầu và hỏi tiếp – Chừng nào lên đó vậy anh?
– Ngày mai, Nhật Tân sẽ chở em miền Tây. Nam sẽ về cùng với em.
– Sao em lại về miền Tây cùng với Nam? – Vũ trố mắt lên hỏi
– Nam mới vừa được nghỉ Tết. Em không muốn về cùng với Nam sao?
– Nhưng sao anh lại muốn em về miền Tây cùng với Nam? – Vũ ngạc nhiên nhìn Kim Tùng – Thế em không phải đi cùng với anh Đạt và chị Nhung sao?
– Có chứ. Sau khi em về miền Tây vài ngày, Minh Đạt sẽ xuống đó đón em đi – Kim Tùng ngừng một chút rồi nói tiếp– Hiện nay, mình đang bị công an và lão Bảy theo dõi gắt gao. Bởi thế, em và Nam về miền Tây sẽ không bị ai nghi ngờ. Sau đó, Minh Đạt sẽ âm thầm xuống đó đón em đi.
– Còn Nam thì sao?
– Thì Nam vẫn ở dưới quê. Lúc đó, anh và Quang Huy sẽ xuống dưới đó
Vũ lắng nghe Kim Tùng nói, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng:
– Anh Tùng! Em có thể xin anh điều này không?
– Em muốn gì nữa hả?
– Em muốn đưa Khang về đây. Được không anh?
– Em lo lắng cho Khang lắm sao? – Kim Tùng nhìn thẳng vào mắt Vũ hỏi
– Vâng. Hiện nay, Khang ở đó rất nguy hiểm. Em rất lo lắng cho Khang.
Kim Tùng suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.Cả hai trò chuyện thêm một lát rồi về
Mấy ngày nay, thấy Vũ thẫn thờ, Nam cũng rầu thúi ruột. Bởi thế, nghe Kim Tùng đề nghị về quê cùng Vũ, Nam gật đầu ngay lập tức. Thế là Nam hớn hở chuẩn bị đồ đạc để về quê cùng Vũ.
Nhật Tân lái xe chở Nam và Vũ về quê. Ngồi trên xe, suốt cả một quãng đường dài, Vũ vẫn lặng lẽ không nói một tiếng nào. Nam thấy vậy bèn hỏi:
– Sao nãy giờ Vũ cứ làm thinh không nói tiếng nào vậy?
– Có gì vui đâu mà nói
Nghe Vũ hờ hững trả lời, Nam trầm ngâm không nói gì. Lát sau, Nam mới nắm lấy bàn tay Vũ và ngập ngừng nói:
– Vũ nè! Nam có thể nói điều này với Vũ không?
– Nam muốn nói gì, Nam nói đi!
– Nam muốn nói, sau này Vũ đừng tham gia vào mấy chuyện làm ăn của anh Tùng nữa. Nguy hiểm lắm! Nam không an tâm, luc nào cũng lo lắng cho Vũ.
– Nam lo lắng chuyện gì?
– Thì Nam lúc nào cũng luôn hồi hộp, lo lắng, cứ sợ Vũ xảy ra chuyện.
– Không có chuyện gì xảy ra với Vũ đâu. Nam cứ yên tâm,đừng lo lắng gì cả
– Vũ nói hay lắm! Không có chuyện gì xảy ra đâu. Thế mà vừa qua, Vũ vắng mặt một thời gian dài làm Nam lo lắng muốn chết. Chính anh Tùng lúc đó cũng rất lo lắng cho Vũ. Thế mà Vũ bảo không sao đâu.
Tuy trong lòng đang rất buồn phiền nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hờn dỗi của Nam, Vũ cũng phải phì cười. Thấy Vũ cười, Nam càng bực tức:
– Vũ hay quá hén! Cứ cười hoài! Người ta lúc nào cũng phập phồng lo lắng. Còn Vũ thì cứ ngồi cười. Được rồi. Thích cười thì cứ cười cho đã đi!
– Vũ không cười thì phải làm gì bây giờ? Không lẽ ngồi khóc?
– Thôi, không nói mấy chuyện đó nữa. Bây giờ Nam hỏi là Vũ có đồng ý sau này, Vũ sẽ không tham gia vào mấy chuyện của anh Tùng nữa không?
– Vũ không tham gia vào mấy chuyện làm ăn của anh Tùng thì tiền đâu mà sống? Không lẽ để Nam đi làm nuôi Vũ sao?
– Ừ. Chỉ cần Vũ đừng có dính vào mấy chuyện làm ăn của anh Tùng , Nam sẽ đi làm nuôi Vũ
– Giỏi quá ta! Nam đi dạy, lương được bao nhiêu mà đòi nuôi Vũ?
– Tuy Nam dạy ở trường, lương chẳng được bao nhiêu nhưng nhờ dạy thêm ở trung tâm, thu nhập cũng khá tốt. Vì thế, Nam đủ sức lo cho Vũ
Nghe Nam nói, Vũ làm thinh chẳng nói gì. Vũ biết, lúc này, nhờ dạy thêm nên Nam đã có mức thu nhập khá tốt. Nhưng hiện nay, Vũ đã có một số tiền rất lớn gửi ở ngân hang mà Nam chẳng hề hay biết. Với tình hình hiện nay, Vũ muốn đi đâu đó để cho khuây khỏa nỗi buồn. Về quê với Nam vài ngày, Vũ lại phải đi cùng với Minh Đạt. Chuyện xảy ra lần này, mọi việc đều do ông Bảy gây ra. Bởi thế, Vũ nhất quyết phải giúp Kim Tùng rửa mối hận.
Thấy Vũ cứ đăm chiêu suy nghĩ, Nam lo lắng hỏi tới. Vũ đành phải gật đầu hứa đại để cho Nam được yên lòng.
Vũ về quê với Nam được vài ngày thì Minh Đạt xuống đón Vũ đi. Minh Đạt hóa trang làm ông già nên lúc đầu Vũ nhận không ra. Minh Đạt giúp Vũ hóa trang một chút. Xong, Minh Đạt cùng Vũ đón xe lên chỗ ông Hai Dần.
Vũ đi hôm trước thì hôm sau, Kim Tùng, Quang Huy, Hiếu Nhân cùng nhau kéo xuống nhà Nam. Ba mẹ Nam vui vẻ tiếp đón. Mọi người trò chuyện rôm rả. Nam tìm cách kéo Kim Tùng ra chỗ vắng vẻ không có ai rồi mới hỏi:
– Vũ đi rồi, anh có biết không?
Kim Tùng gật đầu. Nam nhăn mặt hỏi:
– Vũ đã thê thảm lắm rồi, anh còn sai Vũ làm chuyện gì nữa vậy?
Kim Tùng làm thinh không trả lời. Nam tức mình nói tiếp:
– Anh thật vô tâm! Anh đã xem Vũ như một quân cờ. Và đến khi cần, anh sẵn sàng mang Vũ ra làm một con chốt thí. Đúng vậy không?
Nghe Nam nói thế, Kim Tùng trợn mắt lên, nhìn Nam hỏi:
– Em nói gì vậy Nam? Em nói ai là quân cờ? Ai là chốt thí?
————–
Thuộc truyện: Cay đắng và ngọt ngào – Tập 4 – Chương 1 – by PhanAn
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 2
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 3
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 4
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 5
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 6
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 7
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 8
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 9
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 10
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 11
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 12
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 13
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 14
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 15
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 16
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 17
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 18
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 19
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 4 - Chương 20
Leave a Reply