Truyện gay: Incest – chương 12
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Anh..Anh đừng như thế nữa được không? Anh đừng dịu dàng với tôi, đừng lo lắng cho tôi, đừng nói yêu tôi, đừng biến tôi thành vai diễn chính trong vở kịch của anh nữa. Dù biết chỉ là giả dối nhưng tôi lại cảm thấy hạnh phúc vì điều đó..bởi sự thành khẩn trong đôi mắt đó chăng? Không, tôi không được lung lay vì điều đó. Tôi phải tập bỏ ngoài tai tất cả lời nói của anh. Nhưng không hiểu sao tay tôi tự vòng qua tấm lưng rộng vững chải ấy, ôm chầm lấy anh, dựa đầu vào ngực anh..và nước mắt lại rơi. Tôi đã nghĩ sau đêm hôm ấy tôi sẽ không còn khóc được nữa. Tôi khóc, khóc vì cái gì? Khóc vì đã quá yếu đuối? Khóc vì đã trót yêu anh quá nhiều? Khóc vì mặc cảm tội lỗi? Hay khóc thương hại cho chính mình?
Không hiểu sao kí ức như cuốn phim chậm chiếu lại trong tâm trí tôi. Những kỉ niệm hạnh phúc, những cử chỉ âu yếm, những lúc anh cười..tất cả đều quay trở về. Cảm xúc bấy lâu nay dồn nén lại dấy lên trong tôi. Tôi đã từng..đã từng rất hạnh phúc khi được bên anh. Tình yêu, hy vọng, niềm tin..tôi đặt hết vào anh. Tôi không cần gì cả, tôi đã nghĩ đến việc sẽ nói với cha mẹ về chuyện anh và tôi, cũng như sẽ nói thật với em rằng người tôi yêu là anh. Mặc kệ sự phản đối của mọi người, tôi vẫn sẽ yêu anh. Tiền bạc, danh dự? Tôi không cần những thứ đó. Tôi chỉ mong mỏi được bên anh, được ngắm anh cười mỗi ngày..có phải tôi đã quá tham lam không?
Tạm gác tất cả đau đớn, thù hận. Tôi đắm chìm trong cơn gió mát rượi, cảm nhận mùi vị của thiên nhiên. Đã bao lâu rồi tôi mới có được cảm giác thanh thản như thế? Tôi thả hồn theo những cơn gió, thả muộn phiền vào mây, vào trời..Chỉ lúc này thôi, tôi sẽ sống đúng nghĩa là “Trần Gia An”..và sẽ không bao giờ như thế nữa..
-Anh đưa e đi đâu vậy?
-Tới 1 nơi bí mật.
-Ở đâu? Nhưng em không đi đâu. Mệt lắm.. – tôi vờ từ chối đi cùng anh khi thấy anh chạy vào con đường dẫn đến cửa tiệm làm ra chiếc vòng ấy.
-Không nói nhiều. Anh còn chưa hỏi em về việc chiếc vòng tay đây!!!
-Chuyện đó..em chỉ cho Micheal mượn thôi..Ai ngờ đâu.. – tôi xụ mặt xuống, cố gắng khiến cho mặt tôi thảm thương nhất có thể.
-Anh sẽ không trách em về việc đó..nhưng em phải đến nơi này cùng anh. – anh đưa tay xoa nhẹ đầu tôi rồi cười. Tôi đã nói tôi ghét nụ cười ấy của anh chưa nhỉ? Tại sao lúc nào anh cũng có thể cười vui vẻ như vậy sau khi gây ra bao nhiêu tổn thương cho tôi?
-Nhưng.. – tôi định nói nhưng thôi. Có nói gì thì cũng không thể làm trái ý anh, bởi con người ích kỷ như anh thì đâu cần biết cảm nhận của người khác. Tại sao tôi không muốn đến nơi đó ư? Tôi không muốn tên chủ tiệm nhận ra tôi. Lần trước tôi đã đến và yêu cầu làm chiếc vòng giống hệt chiếc vòng cũ nhưng hắn không đồng ý. Nếu anh biết chuyện này thì mọi chuyện coi như đặt dấu chấm hết tại đây.
Kétttttttt
Anh xuống xe rồi mở cửa cho tôi. Tôi phải làm sao đây? Bây giờ vẫn chưa đến lúc để anh biết hết sự thật..Tôi có nên vào trong hay không????
-An? – anh nhìn tôi khó hiểu khi thấy tôi ngồi mãi mà không chịu xuống xe.
Đành vậy, tới đâu thì tới. Chán nản, tôi bước xuống xe theo. Cứ ngồi mãi trong đây cũng không giải quyết được gì mà còn khiến anh thêm nghi ngờ thôi. Hy vọng rằng hắn sẽ không nhận ra tôi hoặc là tôi sẽ tuỳ cơ ứng biến vậy.
-Anh Thắng.. – anh bước vào cửa tiệm.
-Long àh? Có việc gì mà cất công đến đây? Còn kia là…? – hắn nhìn sang tôi.
-Chào anh. Tôi là An, là em trai của Thành Long.
-Cậu là..
-Anh àh, mình tới đây làm gì vậy? – tôi cắt ngang lời hắn.
-À, lần trước anh có nói về nhẫn đấy. Em muốn anh làm nó.
-Haiz..sao lần trước còn bảo là sến? Còn nhất định bảo anh làm bừa sao cũng được. – hắn lắc đầu nhìn anh.
-Lần đó khác.
-Thôi thôi, hiểu rồi! Hai người vào đây. Biết yêu rồi có khác nhỉ.. – hắn cười đểu rồi dẫn tôi và anh vào trong căn phòng nhỏ. Chuyện điên rồ gì diễn ra thế này?
-Xong rồi đấy. 2 tiếng nữa quay lại lấy nhé. – hắn cầm vật in dấu vân tay của tôi và anh lên, bước ra khỏi phòng.
-Em ở đây chờ được không? – anh nói vọng theo.
-Tuỳ 2 người. Nhưng cấm tuyệt đối làm chuyện đó ở đây. Tôi không muốn 2 người phá tan nơi này đâu! – hắn nói rồi đóng sầm cửa lại.
Khó hiểu thật. Không phải tôi đã nói là em của anh, vậy mà hắn vẫn không ngần ngại làm nhẫn đôi cho tôi. Hắn không thấy đây là loạn luân hay sao? Còn nữa, tôi chắn chắn hắn nhận ra tôi nhưng lại tỏ vẻ không nhận ra. Chỉ có 1 lần duy nhất đứng trước cửa là hắn nhìn tôi thôi. Anh khó hiểu, bạn anh cũng khó hiểu. Nhưng xem ra đó là may mắn của tôi nhỉ? Hắn cứ như thế thì tôi yên tâm rồi. Tôi chỉ sợ hắn sẽ nói lại với anh sau..Tôi đương nhiên không muốn điều đó xảy ra..bởi thế hắn đừng khiến tôi bịt mồm hắn vĩnh viễn.
-Long..Em vào nhà vệ sinh tý. – tôi nhìn lên đồng hồ rồi nói.
Không đợi anh trả lời, tôi đặt điện thoại xuống bàn rồi bước nhanh vào nhà vệ sinh. Sắp tới giờ rồi..
It’s my obsession, Don’t curse me
That’s my obsession, Don’t turn your back at me
It’s my obsession
Don’t tell me please, Don’t tell me, That’s my obsession
That’s my obsession
Nhạc từ điện thoại nó vang lên. Tôi nhìn sang nhà vệ sinh rồi cầm điện thoại nó lên. Định gọi nó nhưng thôi. Tôi và nó đang yêu nhau, vậy nghe điện thoại giùm nó cũng không có vấn đề gì đúng không? Xem ra nó quen biết nhiều hơn tôi nghĩ..4 năm qua thật sự nó đã làm gì ở London? Có đơn giản chỉ là chữa trị hay không? Nhưng thôi, không nghĩ đến nữa..nó về bên tôi rồi còn gì.
Những con số lạ hoắc hiện lên, chớp tắt liên tục. Tôi tò mò cầm điện thoại nó rồi bắt máy.
-Alo?
-Cưng àh..Anh nhớ cưng chết đi được..Chừng nào mình gặp nhau được đây?
-Cưng nào? Mà cậu là ai thế?
-Hoàng Hải đây, không lẽ quên nhanh vậy sao? Mà mày không phải An? Mày là thằng nào?
-Câu đấy tao hỏi mày mới đúng đấy!!!!
-Mẹ kiếp. Đưa máy cho cậu ta mau..
-Mày có quan hệ gì với cậu ta?
-Tụi tao làm tình mỗi đêm thì mày nghĩ đây là mối quan hệ gì?
-Làm..làm tình?
“Làm tình mỗi đêm”..Nếu đúng như lời hắn nói thì hắn và nó thật sự là mối quan hệ đó? Không thể nào như thế được. Nó yêu tôi, nó chỉ thuộc về tôi..Tôi không tin, không muốn tin nhưng từng câu từng lời của hắn hiện rõ trong tâm trí tôi. Máy bay rơi, Micheal, chiếc vòng tay…liệu mọi chuyện đều là trùng hợp? Nó bị kẹt bên London mà không thể về được thật không? Hay suốt 1 tuần qua, đêm nào nó cũng ở bên hắn, cũng để cho hắn chiếm đoạt cơ thể nó?
Hoàng Hải là ai? Tôi chưa từng nghe nó nhắc đến cái tên đó. Hắn nói thật hay tất cả chỉ là bịa đặt? Liệu hắn có gọi nhầm số không? Tôi muốn tin vào điều đó nhưng.. hắn gọi nó là “An~”..Tất cả đều là sự thật sao..?
Đột nhiên vòng tay nhỏ nhắn, quen thuộc ấy ôm lấy tôi từ phía sau. Cảm giác hạnh phúc ban nãy bỗng dưng tan biến mà thay vào đó là cảm giác khác hoàn toàn..bực bội, khó chịu..
-Anh chờ em lâu không?
-Buông ra.
-Anh sao thế? Giận em à? – nó ôm tôi thật chặt, áp đôi má bầu bĩnh vào lưng tôi mà thì thầm.
-Buông ra!!!!!!!!!
-Em xin lỗi..anh đừng giận nha. Em sẽ đền bù cho anh mà~
-Đền bù? – Tôi đẩy mạnh nó khiến nó trượt chân mà ngã nhoài xuống sàn. Nó khẽ rên lên đau đớn rồi đưa mắt nhìn tôi. Tại sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt cún con đáng thương đó. Nhìn nó như thế tôi chỉ muốn ôm nó vào lòng mà vỗ về, mà yêu thương nhưng tôi không làm được. Tôi không thể chấp nhận việc nó lừa dối tôi…
-Đền bù bằng cái cơ thể dơ bẩn này sao? Nói đi, mày đã làm tình với bao nhiêu người rồi?
-Làm..Làm tình? Anh đang nói gì vậy??? – nó hoảng hốt nhìn tôi. Đừng cố tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi không ngốc đến nỗi bị lừa bởi gương mặt tội nghiệp giả tạo đó đâu.
-Tao nói sai ư? Hoàng Hải là ai? Bạn tình mỗi đêm của mày sao?
-Hoàng Hải nào? Em không biết ai là Hoàng Hải hết..
-Không biết? Giả nai hay thật đấy! Tao không rãnh mà đôi co với mày..mà anh yêu của mày đang nhớ mày lắm đấy. – tôi ném điện thoại vào người nó rồi quay lưng mà đi. Tôi điên rồi sao? Tại sao tôi có thể nói những câu khó nghe như thế với nó?
Chợt có cái gì đó nắm chân tôi lại, ngăn không cho tôi rời đi.
-Anh àh..Nghe em giải thích đi..Em..
-Giải thích? Còn gì để giải thích nữa? Mày bỏ ra! Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào người tao. Thằng điếm!
Tôi hất tay nó ra rồi cứ thế mà bước thật nhanh ra khỏi phòng.
– Thành Long.. Thành Long àh..
Tôi ngoái lại nhìn nó và bắt gặp đôi mắt nó. Đôi mắt nâu ngân ngấn nước, nó nhìn tôi mãi và không ngừng gọi tên tôi. Nó lại khóc vì tôi. Nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi mà tim tôi đau thắt lại. Tôi lại tổn thương nó 1 lần nữa rồi ư? Tôi điên thật rồi, phát điên vì ghen. Tôi không những không cho nó cơ hội giải thích mà còn sỉ nhục, chà đạp lòng tự trọng của nó. Những ngày qua tôi quá hạnh phúc bên nó nên quên mất nỗi đau mất nó rồi chăng? Tôi nghĩ nó sẽ không bao giờ rời xa tôi nên mới nhẫn tâm nói những lời đó. Tôi là thằng ích kỉ, là thằng tồi..
Tôi định chạy đến bên nó nhưng chân dường như không nghe theo lời tôi. Chân cứ bước thật nhanh đến khi ra khỏi hẳn căn phòng đó. Đóng sầm cửa lại, tôi khuỵ người xuống tựa vào thành cửa. Thì ra cảm giác bị lừa dối là như thế này..Đau..Đau quá An àh..
Tôi khóc lóc, la hét như thằng điên chẳng vì lý do gì. Tôi diễn kịch ngày càng đạt đúng không? Anh có nhận ra sự giả dối trong những giọt nước mắt này không? Chắc chắn là không. Anh làm sao có thể suy nghĩ gì lúc này nữa. Anh hoàn toàn bị sự ích kỷ, ghen tuông làm mờ mắt rồi. Đúng như tôi nghĩ, anh cư xử chẳng khác gì lúc trước. Vẫn lạnh lùng, trẻ con đến mức tàn nhẫn. Ngoài la mắng, chửi rủa tôi thì anh còn làm được gì khác không? Anh không thể bình tĩnh như bao người khác mà nghe 1 lời giải thích sao? Tôi không hiểu đến khi nào anh mới trưởng thành được nữa. Chỉ vì 1 cuộc gọi mà anh nổi nóng với tôi trong khi anh chưa chắc chắn được điều gì. Nhưng cũng nhờ sự nông cạn, ngu ngốc đó tôi có thể dễ dàng từng bước tiến hành kế hoạch này..
Cơ thể dơ bẩn – anh đang nói tôi sao? Nếu tôi dơ bẩn như thế thì tại sao anh lại chạm vào tôi, tại sao lại yêu tôi? Tôi trở nên dơ bẩn như thế tại ai? Tại tôi chắc! Tôi làm tình mỗi đêm với hắn thì sao? Anh có thể thoả mãn được tôi không? Anh bảo tôi làm sao có thể tự thoả mãn chính mình được, bởi thế tôi mới tìm người giúp đấy. Anh không ngờ đúng không? “Điếm” – cái danh hiệu mà anh ban tặng cho tôi đã trở thành sự thật..À không, tôi hơn hẳn điếm chứ. Tôi đâu nhục nhã đến mức nhận tiền của người khác, chỉ là 2 bên cùng có lợi thôi. Tôi luôn khao khát cảm giác hưng phấn khi lên tới đỉnh, khi được vật gì đó đâm vào người..Tôi nghiện tình dục? Ừ, thì đã sao? Tôi như thế không phải đúng ý anh rồi sao? Vậy thì tại sao anh lại nổi giận? Hay bản tính chiếm hữu của anh quá cao rồi? Xin lỗi..nhưng tôi không thuộc về anh.
Để có thể trả thù anh, tôi đã làm mọi chuyện. Tôi chẳng là gì với anh, tôi chỉ là thằng điếm rẻ tiền trong mắt anh. Thế nên tôi đã cư xử chẳng khác nào 1 thằng điếm. Tôi dùng cơ thể dơ bẩn này để làm tình với bất cứ ai, bất cứ người nào..chỉ cần tôi có thể đạt được điều tôi muốn. Giết hàng trăm người nhưng không có 1 chút cảm giác tội lỗi nào. Tôi máu lạnh, tôi nhẫn tâm? Tôi học những điều đó từ anh đấy. Cả thế giới này xem thường tôi, hắt hủi tôi như thế nào cũng được..nhưng anh thì không. Anh nghĩ tôi là thằng điên..điên thì không có lòng tự trọng hay sao? Tôi điên vì ai? Là vì anh. Anh nghĩ tôi chưa từng hận anh hay sao? Tôi hận anh, hận anh nhiều lắm nhưng nó đã bị tình yêu mù quáng đó che lấp mất. Và chính sự giả tạo đó đã giúp tôi hiểu rằng yêu không phải là tất cả. Yêu làm gì khi chỉ mang đến đau đớn, tủi nhục?
Anh nên tin tất cả những gì anh vừa nghe được, hoàn toàn là sự thật đấy. Nếu anh phát hiện mọi chuyện ra lúc này thì sẽ tốt hơn cho anh rất nhiều nhưng rất tiếc..tôi sẽ không bao giờ để anh biết trước kế hoạch này. Mới chỉ nghe từ một phía anh đã như thế thì khi tôi làm bước tiếp theo anh sẽ như thế nào đây? Tôi thật sự, thật sự muốn xem gương mặt đau đớn của anh..
-Chưa về à? – giọng nói từ đâu vang lên. Là tên chủ tiệm.
-Khỏi đuổi!!! – tôi lau nước mắt rồi đứng dậy.
-Sẵn tiện cầm về luôn đi. – gã thảy hộp nhẫn vào tay tôi.
Tôi nhét đại nó vào túi, tôi muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Tôi sợ chỉ cần sơ suất 1 tý thôi, gã sẽ tiết lộ mọi chuyện cho anh biết mất.
-Này!!!
Tôi quay sang gã, không 1 chút e dè, tôi nhìn thẳng vào mắt gã. Tôi có thể nhận ra vẻ bối rối của gã, dù chỉ là thoáng qua.
-Cậu..Đừng bao giờ đến nơi này nữa.
-Ok. Tôi cũng chả muốn đến nơi tàn tạ này..
-Còn nữa, nếu không yêu Long thì chia tay đi. Dừng lại trước khi quá muộn..
-Anh đang dạy đời tôi à? Anh có tư cách gì mà nói tôi?
-Nói thế thôi, nghĩ sao thì tuỳ. Cậu về được rồi đấy. – gã nói rồi bỏ vào trong căn phòng khác.
Nực cười thật. Tên điên đó tưởng mình là ai? Dám ý kiến ý cò gì với tôi sao? Hay gã chán sống quá rồi? Nghe giọng điệu đó, có vẻ như gã đã đánh hơi được điều gì rồi. Tôi có nên bịt mồm gã trước khi quá muộn không? Nhưng gã dường như không phải loại lắm mồm. Tha cho gã coi như làm 1 việc tốt cuối cùng đi…
-Trễ rồi, anh về đi.. – tôi ngước nhìn đồng hồ rồi nói. Giờ này chắc anh cũng sắp về rồi..Hy vọng anh sẽ về kịp để trông thấy cảnh đó.
-Trễ? Mới hơn 11h thôi mà..
-Cưng àh~ Chiều giờ vẫn chưa đủ sao? Ngày mai nhé? – tôi nũng nịu ngồi trên đùi hắn.
-Nhưng..thôi được rồi. Anh về. – hắn miễn cưỡng đồng ý. Đúng là thằng khờ..
Tôi ngồi dậy rồi kéo hắn ra ngoài. Tên này cũng khôn lắm, đòi hôn rồi với chịu về sao? Hắn nghĩ hắn có quyền được đòi hỏi sao? Nhưng hôm nay hắn may mắn đấy. Tôi sẽ làm bất cứ yêu cầu gì của hắn bởi người đang đi từ xa kia..không phải là anh sao? Tôi vờ như không thấy anh rồi nhón chân, hôn phớt lên môi hắn.
Không biết từ lúc nào anh đã đứng trước mặt tôi và hắn. Tôi vờ giật mình đẩy hắn ra rồi nhìn anh. Anh không nói gì mà lướt ngang qua giữa tôi và hắn, bước thẳng vào nhà. Mặc kệ hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi vội chạy theo anh vào nhà. Anh bỏ qua dễ dàng như thế sao? Tại sao lại không nổi giận với tôi nữa?
-Anh!!! – tôi gần như hét lên khi thấy anh đóng sầm cửa phòng lại.
-Anh àh! Mở cửa ra đi.. – tôi đập cửa liên tục nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.
-MỞ CỬA!!!!! – tôi bực bội hét lên, anh đang giở trò gì thế này?
Cạch..
Cánh cửa đột nhiên mở ra khiến tôi ngã nhoài về phía sau. Tôi cứ tưởng ngã sẽ đau lắm nhưng chẳng thấy gì khác ngoài cảm giác ấm áp trong vòng tay anh. Anh đỡ tôi dậy rồi quay lưng bỏ vào phòng, thả người nằm dài trên giường.
-Giải thích đi..tất cả.. – giọng anh lè nhè như say rượu.
-Johnny là bác sĩ điều trị của em. Cậu ấy có việc về Việt Nam nên ghé thăm em thôi. Còn việc kia thì..chỉ là thói quen bên đó thôi..
-Thật không?
-Thật..
-Ừhm..vậy anh tin em. Lên đây.. – anh cười rồi vẫy tay gọi tôi.
Ngay lập tức, tôi leo lên giường rồi dựa đầu vào ngực anh, ôm chầm lấy cơ thể to lớn đó. Tôi không hiểu, anh không trút giận lên tôi nữa sao? Tại sao lại tin tôi dễ dàng như thế? Tự nhiên anh làm tôi thấy mình có lỗi quá..Tôi phải làm sao đây?
-Anh xin lỗi..
—————-
Thuộc truyện: Incest
- Incest - chương 2
- Incest - chương 3
- Incest - chương 4
- Incest - chương 5
- Incest - chương 6
- Incest - chương 7
- Incest - chương 8
- Incest - chương 9
- Incest - chương 10
- Incest - chương 11
- Incest - chương 12
- Incest - chương 13
- Incest - chương 14
- Incest - chương 15
- Incest - chương 16
- Incest - chương 17
- Incest - chương 18
- Incest - chương 19
- Incest - chương 20
- Incest - chương 21
- Incest - chương 22
- Incest - chương 23
- Incest - chương 24
- Incest - chương 25
- Incest - chương 26 Hết
Leave a Reply