Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Vương, cậu… cũng thích tôi?
-Yêu anh thì đúng hơn. – Vương bình thản nói.
-Vậy… tại sao cậu lại có thể giải thích cho tôi biết hết mọi chuyện? Từ chuyện Hoàng và Mạnh cũng thích tôi, và giờ là nguyên do khiến tôi bối rối, hoảng hốt và ko chấp nhận được chuyện này. Nếu cậu cứ im lặng, ko giải thích gì thêm, thì chẳng phải cậu sẽ có lợi thế hơn hai người họ sao? Chẳng phải cậu hoàn
toàn có được nhiều cách để làm tôi thích cậu thay vì hai người đó sao? Đúng ko? Cậu… nói vậy, khác gì tạo cho hai người kia cơ hội… Vương dừng động tác, quay sang nhìn tôi.
-Em ko phải là một thằng đểu cáng và hèn hạ như vậy. Có được anh trong nỗi căm tức của kẻ khác, có được anh trong sự đau khổ từ hai người bạn của anh, có được anh nhờ ăn may được làm chuyện đó với anh, có được anh mà như ko có được, chẳng phải sẽ càng đau khổ và bất lực hơn sao? Em đã nói với anh, rằng chúng ta có quen nhau trước kia, em biết anh ở thời điểm hiện tại hoàn toàn ko có chút kí ức nào về em, nhưng em sẽ làm anh nhớ ra được, bởi vì em cần có anh.
Vương dừng lại, tôi im lặng, nhìn vào đôi mắt đầy mị lực của cậu ấy.
-Cứ cho rằng, anh nhớ ra được mọi thứ đi, thế nhưng, cũng là chuyện của quá khứ cách đây 10 năm rồi. Tình cảm trong suốt 10 năm đó của anh và em, có thể đã bị mai một, và ở thời điểm hiện tại, biết đâu anh lại tìm được ai đó tốt hơn em, làm anh hạnh phúc hơn em, vậy mà em lại tìm mọi cách, mọi thủ đoạn, mọi biện pháp, để cướp được anh, dành được anh về cho bằng được, chẳng phải là phá hoại hạnh phúc của anh sao? Phá hoại hạnh phúc của anh, em thà rằng là một kẻ thất trận còn hơn. Người mình yêu hạnh phúc, chẳng phải là điều mình mong muốn suốt cuộc đời này sao, cho dù trong hạnh phúc đó, ko có mình đi chăng nữa, đúng ko?
Em biết… có lẽ anh nghĩ em là thằng ngu ngốc, khi nói như vậy. Nhưng em vẫn phải nói. Nói để anh biết rằng, cái em cần ở đây, đó là niềm hạnh phúc thật sự, niềm hạnh phúc tốt nhất, cho anh. Hoàng và Mạnh. Họ thích anh. Đúng vậy. Anh ko muốn nhìn vào sự thật ấy, em ép anh phải tin, phải nói cho anh hiểu. Để anh biết rằng, họ cũng có thể là người mang hạnh phúc đến cho anh. Để anh có thể cảm nhận được, có thể chấp nhận tình cảm của họ, có thể lắng nghe tình cảm từ họ mà ko có chút sợ hãi, bối rối, hoảng hốt. Để anh có thể tự tìm cho mình một người mang đến cho mình hạnh phúc. Dù hạnh phúc ấy ko đi theo anh cả đời đi chăng nữa, thì anh vẫn cứ cần phải biết, phải học cách chấp nhận mọi thứ dù nó ko như ý mình muốn, nó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, trong film ảnh, trong sách vở.
Em biết, anh ko chấp nhận em đâu, chẳng qua vì em nói những điều trong quá khứ, khiến anh phân vân, khiến anh cảm thấy có chút gì đó khó xử, nên mới bình thản chấp nhận việc anh và em đã làm, chấp nhận mọi thứ từ em. Còn hai người họ, anh sợ một cảm xúc gì đó với họ, nên anh ép buộc mình ko được tin. Em phải làm anh tin. Đó là nhiệm vụ của em.
Anh biết tại sao ko? Bời vì em muốn có một cuộc cạnh tranh công bằng! Nghe thật buồn cười phải ko? Tình cảm giữa con người ta với nhau, vậy mà em nói như thể cạnh tranh trong thể thao, trong thi đấu, trong thi cử… haha… nhưng đúng thế Linh ạ. Cái em cần là một sự cạnh tranh công bằng ở đây. Ở thời điểm này, chưa thể nói rằng anh đã có tình cảm với em, những hành động của anh, em biết, nó xuất phát một cách rất bình thường, hoàn toàn ko phải là vì anh có tình cảm với em. Anh luôn làm như thế, luôn bình thản một cách lạ lùng dù người đó có là ai đi chăng nữa. Thế nên, việc hai người kia có thể cướp mất anh, hoàn toàn là điều có thể xảy ra, dù em có làm anh nhớ lại quá khứ đi chăng nữa, thì cũng có chắc gì anh đã chấp nhận nó, phải ko? Tính cách của anh là thế nào. Em biết rõ.
Nhưng Linh à… anh cần phải biết một điều này, hơn ai cả, em là người mong anh được hạnh phúc nhất, luôn là như thế. Dù hạnh phúc đó ko có em, có thể là Hoàng, là Mạnh, hoặc là người khác. Em chấp nhận. Chỉ cần anh hạnh phúc thôi, thế là đủ rồi. Anh hiểu ko?
Vương im lặng, và tôi cũng thế.
Đôi mắt cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, một đôi mắt hoàn toàn có một ma lực kì dị khiến đối phương trở nên tin tưởng vào cậu ấy, một đôi mắt điều khiển người khác, nhưng cũng có thể là một đôi mắt tràn ngập sự chân thành, tràn ngập sự trung thực. Tuyệt đối!
Mạnh mẽ, khiến con người ta cảm thấy thật có chút tự tin và nhẹ nhõm hơn. Từ đôi mắt cậu ấy truyền lại.
Trước mặt tôi, là một Nhất Triệu Vương hoàn toàn khác, cậu ấy nghiêm túc, cậu ấy trưởng thành, cậu ấy trẻ con, cậu ấy hiếu thắng, cậu ấy nói những điều làm tôi băn khoăn, làm tôi lo lắng, cậu ấy quan tâm tôi theo một cách khác.
Cậu ấy ko phải là một thằng nhóc con kém tôi 2 tuổi.
Cậu ấy đúng là một thằng nhóc con kém tôi 2 tuổi.
Cậu ấy có vẻ dường như ko còn là Nhất Triệu Vương nữa.
Mà cũng có thể cậu ấy đúng là Nhất Triệu Vương thật, ừ thì đương nhiên rồi!
Nhưng hơn cả, là cậu ấy đã giúp tôi ngộ ra mọi thứ, và khiến tôi biết mình cần phải làm gì để đưa mọi việc về với đúng quỹ đạo của nó.
À không… đưa mọi việc lên một tầm cao mới chứ!
————————
Truyện gay hay Phi Công Trẻ – Chap 25
Tôi nhắm tịt mắt, nhăn trán khi bước chân ra khỏi quán ăn Tàu. Nóng kinh khủng, nắng chói chang, oi bức đáng sợ. 1h30 trưa mà.
-Cẩn thận sốc nhiệt đấy. Vừa từ trong nhà có điều hoà ra, thay đổi nhiệt độ đột ngột dễ bị sốc lắm ấy.
– Vương nói, vội vàng đi đến bên cạnh tôi, kéo tôi sát vào người cậu ta, cái bóng to đổ lên người mát dã man, Vương giơ balo ra che trên đầu để cái bóng thêm to.
-Ầy… đang ngoài đường đấy. Dịch ra đi. – tôi cằn nhằn.
-Ai dám nói nửa câu em giết ko tha. – Vương nói đùa, nhưng giọng điệu nghiêm túc thấy ớn, khiến tôi sởn da gà, đành để cho cậu ta tuỳ ý làm gì thì làm.
-Anh cứ đứng yên đó. – Vương chỉ tôi đứng ở gốc cây sấu tán lá rộng, rồi len lỏi trong khu vực gửi xe, bê xe này, nhấc xe nọ, loay hoay tầm 5 phút dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa chiều, thấy mà thương, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng thì vật lộn cũng lấy được xe của cả hai, mổ hôi chảy ròng ròng quanh mặt Vương, tôi xót xa cho cậu ta, lấy vội giấy ướt ra đưa cho Vương lau.
-Anh lau cho em đi.
Tôi trừng mắt:
-Cái giề? Được voi đòi Hai Bà Trưng à?
-Giúp đi mà… – Vương phụng phịu kiểu con nít, tôi cáu máu, nhưng cũng thấy buồn cười, giơ tay lên lau mặt cho Vương, Vương cười toe toét, thật hết chịu nổi.
-Thích dã man luôn.
-Ờ… – tôi thở dài.
Lau xong, tôi và Vương lên xe, phóng về trường. Hai thằng ko có balo, không mũ nón, đi giữa trời nắng chang chang cảm giác thật y chang địa ngục, đến ngã tư lại còn dính đèn đỏ, tôi dừng lại, nhăn mặt vì nắng nóng. Ôi shit… những 40s nữa. Thật kinh khiếp.
-Phóng đi. Dừng lại làm gì cho nắng.
-Cậu đừng có điên. Năm ngoái tôi cũng nói câu y chang câu cậu vừa nói với đứa em họ, kết quả là 2 thằng vào bệnh viện nghỉ hè hơn 1 tuần vì một cái xe máy tông vào đấy ạ!
-Haizzz… giờ đường có ai đâu.
-Không là không. Cấm cãi.
-Thanh niên chuẩn! – Vương nhe răng cười.
Còn 28s. Hic…
Tôi lại suy nghĩ về chuyện của Mạnh và Hoàng, tìm cách giải quyết sao cho ổn thoả và ngon lành cành đào nhất. Đầu óc bắt đầu hình thành lên một loạt các câu hỏi, các phương án, các cách giải quyết, các tình huống có thể xảy ra, blah blah, đủ thứ.
Nhưng vấn đề quan trọng nhất là liệu họ có còn muốn gặp tôi ko, liệu có thèm nhìn mặt tôi ko, cho dù họ có… thích tôi thật đấy… nhưng mà việc tôi đã làm với Vương, nếu tôi là họ, thì tôi còn lâu mới thèm nhìn mặt cái thằng Linh mất dạy láo toét này.
Vậy thì phải làm sao đây?
À… ĐÚNG RỒI.
-Anh Linh. Đèn xanh rồi kìa. – Vương đột ngột lên tiếng, tôi giật mình nhìn lên đèn giao thông, còn 20s nữa là chuyển sang đỏ.
-…
-Sao ko đi?
-Vương.
-Sao thế?
-Hôm nay… cậu… về trường đi. Tôi hôm nay trốn học đây.
-TRỐN HỌC? – Vương tròn mắt.
-Ừ… tôi phải đi nói chuyện với Mạnh và Hoàng.
Vương không nói gì, chỉ nhìn tôi chăm chăm, tôi nhìn vào mắt cậu ấy, một cách cương quyết và dũng cảm nhất. Trước đôi mắt như muốn giết chết tôi kia, thật không dễ dàng gì.
-Để mai gặp.
-Không… mai thì muộn mất. Tôi PHẢI GẶP HỌ. Ngay chiều nay.
-Tại sao chứ ? Nếu họ lại làm gì anh thì sao? Còn nữa, làm sao anh biết hai người họ hôm nay cũng nghỉ học chứ?
-Là cậu thì cậu có đi học ko?
-…
-Vương, tôi sẽ ko sao đâu, cậu nói là họ rất thích tôi mà, họ ko làm tổn thương tôi đâu. Đừng lo, được ko?
Tôi nhìn thẳng vào mắt Vương, dùng đôi mắt để tạo sự tin tưởng, đương nhiên là cách tốt nhất và dễ nhất.
Giữa đường, có hai thằng con trai dừng lại trước vạch sơn ở đèn xanh, cả hai thằng đều nhìn chăm chăm nhau, ko chớp mắt.
Căng thẳng.
-Thôi được rồi. Anh đi đi. Nhưng nhớ là phải ko sao đấy. – Vương giơ cờ trắng.
-Rồi mà… cậu làm như tôi đi vào cõi chết ko bằng. – tôi thở phào nhẹ nhõm.
-Hai người họ còn hơn cả tử thần.
-Hehe… thôi tôi đi đây. Tôi rẽ trái rồi…
-Ừm…
Tôi chờ nốt mấy giây đèn đỏ, đang định nhấn ga phóng đi, Vương gọi giật lại:
-Linh!
-Huh?
-Em biết hiện giờ em đang quá đáng khi xen vào chuyện của anh, dù em và anh chưa là gì quá mức bạn bè cả. Nhưng em vẫn muốn làm, và chắc chắn em sẽ làm nhiều. Vì em là đứa ích kỷ trong tình yêu, anh hiểu ko?
Tôi thoáng ngạc nhiên khi thấy Vương nói vậy, hoá ra cậu ta cũng có quan tâm đến cảm giác của tôi, nhưng cậu ta lo xa rồi, tôi đâu có cảm giác Vương xen vào đâu, hoàn toàn chấp nhận nó mà.
Tôi mỉm cười gật đầu.
-Còn nữa…
-Ừ?
-Em… thích anh !
Vương nói, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy ngượng ngùng, ko dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi đầu gãi đầu gãi tai. Tôi bật cười, thật vui, đáng yêu, trẻ con vẫn cứ là trẻ con :
-Tôi biết. Tôi cũng thích cậu.
Vương ngẩng đầu lên, thở dài :
-Aizzzzzz… em biết anh sẽ nói thế mà… vẫn cái kiểu bình thản đáng ghét đó. Bao giờ mới khác đây ?
-Hehe… tôi đi đây. – tôi ko trả lời mà toe toét cười, đánh trống lảng.
Tôi phóng vụt đi. Trước khi rẽ trái, vẫn kịp quay lại vẫy tay chào Vương. Cậu ấy mỉm cười chào lại.
-Trước tiên… phải tìm đến nhà Mạnh… chết tiệt… mình ko biết địa chỉ. – tôi lầm bầm khi đang phóng xe, thông tin tôi biết duy nhất đó là nhà của cậu ta ở Đống Đa. Còn chỗ nào Đống Đa thì… chịu.
« Cho anh địa chỉ nhà Mạnh 12 Hoá. » – tôi gửi tin nhắn cho cậu đàn em tên Trung, đội trưởng đội bóng đá lớp 11 Lý, chuyên đá giao hữu với bọn thằng Mạnh.
Tin nhắn được rep ngay sau đó. Tôi mở tin nhắn, lẩm nhẩm đọc, OK! Đã xong cái địa chỉ. Tìm ngon ơ.
Nhấn ga để tăng tốc, chiếc Cub phóng vút đi.
-Hoàng Đức Mạnh… cậu biết tay tôi, dám tát tôi trưa nay… – tôi lầm bầm, cười nham hiểm. – lại còn cái tội thích tôi từ bao giờ mà ko thèm há miệng nói, đáng ghét!
Buổi chiều hình như mát hơn chút thì phải…
————————
Truyện gay hay Phi Công Trẻ – Chap 26
Tôi đứng há hốc mồm trợn ngược mắt trước căn nhà “bé nhỏ đơn sơ” của Mạnh đúng 10 phút.
Thật là BÉ-NHỎ-ĐƠN-SƠ.
Ngôi nhà cao 5 tầng, ko phải là cái kiểu xây cao chót vót một cách tầm thường, mà là kiểu kiến trúc Gothic cổ điển đẹp kinh khủng, sang và tỉ mỉ đến từng milimet, màu sắc ko hề nhuốm chút u ám, trái lại vô cùng tươi tắn và nổi bật lên giữa những ngôi nhà cao tầng khác, cách thiết kế sáng tạo dã man, từ garage
đến cầu thang xoắn dẫn lên tầng hai, từ những giò hoa lan đẹp kinh khủng treo trên cao, từ vườn rau tự trồng xanh mơn mởn hai bên lối vào, cả cái hòn non bộ nho nhỏ nhưng đẹp thì miễn bàn
Riêng cái cổng có hai bức phù điêu siêu đẹp thôi cũng đủ nói lên tất cả.
Thề luôn, ông kiến trúc sư thiết kế nhà này là một tay cực kì xuất sắc, và bản vẽ của ngôi nhà này không ít số 0 đâu.
Đủ nói lên gia thế của Mạnh… Đáng sợ…
Thôi, ngắm thế đủ rồi, ca ngợi đủ rồi, giờ là vào vấn đề chính.
Hít sâu một hơi, tôi bấm chuông 2 lần. Rồi im lặng chờ đợi. Một giọng nói của đàn ông phát ra từ chiếc loa nhỏ ở chuông cửa.
zubom123 says
hay
Ten-gj-cung-dc says
Pan de la dag viet, ma sau mk doi ca tuan roi ma ko thay pots len z?
Yêu bằng trái tim says
Đang hóng truyện,sao lâu up tiếp z,truyện đang hay và lôi cuốn mak dừng
Ten-gj-cung-dc says
Truyen dag hay ma ngung nua chung tiet wa dj haizz
Quản Lí says
Viết tiếp đi chủ thớt, hóng quài mệt
Ten-gj-cung-dc says
Em lay anh! Viet tiep dum em
Yêu bằng trái tim says
E lạy thớt,viết tiếp ik mak,đang hay tự nhiên ngừn T.T
Ten-gi-cung-dc says
Anh ma ko viet truyen nua em tu tu em chet ak
Yêu bằng trái tim says
Thím phía dưới cuồng truyện kinh khủng,nhưng mìh cũng z :v ,truyện hay dã man
Jinbi says
Hay quá viết nữa đi
Ten-gj-cung-dc says
01665928115 co aj lm wen hok. Viet truyen tiep dj troi
Yêu bằng trái tim says
Viết tiếp đi thớtttttttt………….
Thiên Khánh says
viết đi trời, đang gay cấn quá mà, anh hông viêt nữa em đạp anh bay sông ák, viết đi, Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu…
T.T có ai hiểu được nỗi khổ của một thằng mê truyện
Ten-gj-cung-dc says
Viet tieo di ma tac gia
Yêu bằng trái tim says
Viết tiếp đi
Ten-gj-cung-dc says
Ngay nao cung dag het ma tg thj chet o dau roi ko thay tam hoj dau het
Thiên Khánh says
hóng quài hông có huhuhuhu, viết đi… thất vọng não nề
Yêu bằng trái tim says
Truyện đến đây là hết rồi đó, do tác giả Jeykill bị hack nick rồi sau đó ko viết truyện nữa nên chúng ta coi đến đây là hết T.T ,còn chủ thớt chỉ là người coppy thôi
Firing says
truyện ra lâu chắc tác giả bỏ rồi, mình tính viết giúp tác giả phần 2 có ai muốn không ta
Anonymous says
OK
Firing says
Hi…hi…. nói vậy chứ không biết có free time để viết không nữa, tại mình còn vướng “nợ mẹ hai nàng dâu” rồi “bắt con cá nào đây” nữa, nhưng mình sẽ cố gắng , sẽ tranh thủ thời gian viết tiếp cái fic này, vì mình cũng thích fic này lắm…
Thiên Khánh says
thì ráng viết đi mà, năn nỉ luôn ak
kennyhuy says
vjet tk dj a e doj lau lm roj do ko co ckuxen dc punk wa huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu
Thiên Khánh says
Bới bà con làng xóm, ai có khả năng viết được thì làm ơn viết đi, hết chịu nổi rồi huhuhuhuhu TÔI MUỐN ĐỌC TRUYỆN T.T
TXKT says
seach google: 16+ Phi công trẻ part 2 nhé, bên táo xanh có rồi kìa, qua hóng đi, qua bên kenhtruyen cũng có nữa đó
ctltvoz says
Đọc ở đây bạn nhé – https://truyengay.mobi/phi-cong-tre-firing/
ctltvoz says
Vì một lý do nào đó mà Jeykill đã bỏ đứa con tinh thần này rồi. Tạm thời các bạn có thể đọc tiếp truyện này do bạn Firing viết tại : https://truyengay.mobi/phi-cong-tre-firing/