Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Vì lo cho ai hử? Tại anh hôm qua quyến rũ quá, ko kiềm được, nên mới cắn mạnh, kích thích bỏ xừ.
Tôi tát nhẹ vào mặt Vương, trừng mắt, bặm môi nói:
-CÂM-MỒM-VÀO-CHO-TÔI.
-Rồi. Xong! Về lớp. – Vương đứng dậy, nhét tuýp gel vào túi quần tôi, rồi quàng vai, lôi tôi về lớp.
Nặng dã man.
-AIzzz… tránh ra thằng hâm này. Nặng vai. Gyaaaaaaaa. – tôi gầm lên.
-Biến ra mauuuuuuuuu con heo đất này…
-Nextttttttttttttttt
Khu vực thi công ầm lên tiếng hét của một thằng cao mét 7 bị một thằng cao hơn mét 8 bám vào như động vật kí sinh.
Giá như tôi ko bước xuống cái khu vực thi công ấy với Vương, giá như chúng tôi bước xuống rồi cứ nói chuyện bình thường đến mức tầm thường với nhau, giá như tôi ko đề cập nửa chữ đến cái vấn đề điên rồ kia. Thì có lẽ mọi việc đã ko rối tung như thế…
Tiết cuối cùng là tiết tiếng Anh của cô Linda, giáo viên người Mỹ, cả lớp nhốn nháo, hào hứng với mấy trò chơi mới của cô. Tôi điên cuồng giơ tay, gào thét. Cả lũ ầm lên vui ko thể tả. Cuối cùng thì cũng chơi xong. Vào bài mới, tôi lại trở thành học sinh hư, lôi điện thoại ra chat chit.
Có tin nhắn viber từ Mạnh.
“Tan học cấm về sớm.”
“Huh? Chuyện gì?”
“Tan học biết.”
Tôi nhún vai, cũng chẳng có gì, thằng này nhắn tin lúc nào chả cộc lốc. Nhưng sao… tôi cứ thấy ngữ điệu nói của nó… nguy hiểm và sặc mùi boom đạn quá.
Chắc tôi ảo tưởng thôi. Haha…
Tan học. Tôi từ tốn thu dọn sách vở, chưa kịp bỏ nốt cái hộp bút vào trong balo thì cái balo đã bị giật mạnh ra, ném sang một bên, một bàn tay to khoẻ kéo tôi quay lại.
Tôi sửng sốt khi thấy Mạnh, cậu ta đứng trên bàn học của tôi, túm chặt người tôi, nhìn tôi với con mắt của một con thú dữ khát máu, mím chặt môi, bàn tay càng lúc càng xiết mạnh vai tôi. Mạnh gào ầm lên trước con mắt của cả lớp mấy chục mạng.
-TẠI SAO LẠI LÀM NHƯ THẾ???
Làm… làm cái gì chứ?
-Làm… làm gì cơ? – tôi nhăn mặt vì đau.
-CẬU CÒN GIẢ CÂM GIẢ ĐIẾC SAO? TÔI BIẾT CẬU LÀM GÌ ĐẤY!!! – Càng lúc Mạnh càng bóp chặt hơn, gào ầm lên, hai mắt long sòng sọc, đỏ lựng. Tôi hét lên:
-TÔI CHẲNG HIỂU CẬU NÓI GÌ CẢ. BỎ TAY RA. ĐAU TÔI.
-KHÔNG BỎ. TRẢ LỜI TÔI ĐI!!!
-BỎ LINH RA, CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ TRONG LỚP TÔI THẾ? – Hoàng từ bàn học của cậu ta, xông tới bóp chặt cánh tay đang xiết lấy vai tôi của Mạnh.
-CÚT ĐI. ĐÉO PHẢI VIỆC CỦA MÀY. – Mạnh chửi thề.
-MÀY MỚI LÀ THẰNG PHẢI CÚT. – Nói rồi Hoàng giữ chặt cánh tay của Mạnh, bấm các đầu ngón tay vào giữa khuỷu tay, chân trái đạp vào Mạnh khiến cậu ta buông vai tôi ra, tôi ngồi thụp xuống giữ chặt vai, đau kinh khủng.
Mạnh ngã nhào xuống, làm đổ mấy dãy bàn ghế, nghiến răng, cậu ta bật dậy lao vào Hoàng như một con mãnh thú. Lớp tôi càng lúc càng tối sầm lại vì học sinh từ các lớp ùa vào xem, bọn lớp tôi cứ hét lên liên tục, bắt hai thằng dừng lại, ko đánh nhau nữa. Nhưng càng lúc cả hai đánh càng hăng, tôi đã nhìn thấy những vệt đỏ sẫm của máu xuất hiện. Những chiếc bàn, chiếc ghế bị xô lệch, chềnh ềnh lên nhau. Tôi hoảng hồn bật dậy, lao đến ôm lấy lưng Hoàng, lôi cậu ta ra, ko ngừng hét lên:
-CÓ GÌ TỪ TỪ GIẢI QUYẾT. ĐỪNG ĐÁNH NHAU NỮA. TÔI XIN HAI CẬU ĐẤY.
Đáp trả lại tôi là cái bạt tai của Mạnh, đương nhiên cái bạt tai đó ko phải dành cho tôi, mà là dành cho Hoàng, nhưng trượt, nên nó phang ngay vào mặt tôi, một cách ko thương tiếc, tôi vẫn giữ chặt, cố gắng lôi Hoàng ra, tiếng đấm thùm thụp, tiếng chửi thề vang lên liên tục. Tôi gần như khóc đến nơi rồi.
-Hai người thôi đi được rồi đấy. – giọng nói quen thuộc vang lên. Và kèm theo sau đó là hai tiếng đấm bùm bụp. Hoàng ngã đè lên tôi, rồi nhanh chóng ngồi dậy, tiếp tục định lao vào thì bị tôi giữ lại:
-ĐỪNG HOÀNG. TỪ TỪ ĐÃ. ĐỪNG CÓ ĐÁNH NHAU.
Hoàng quay lại, trừng trừng nhìn tôi, khoé miệng cậu ta be bét máu, mặt bị rách một chỗ ở mã, chán tím thâm lại, những vết xứt xát ko thiếu. Cậu ta nghiến răng.
-THẰNG CHÓ MẠNH, MÀY NHÌN XEM MÀY LÀM GÌ LINH KIA? TAO HÔM NAY KO ĐÁNH CHẾT MÀY KO ĐƯỢC.
Mạnh ngã ở phía bên kia, mặt mũi ko kém phần long trọng so với Hoàng, cánh tay của Mạnh còn bị xước một vệt dài, quần áo bẩn thỉu, xộc xệch, áo đứt ko còn một chiếc cúc nào, cậu ta phun một bãi máu xuốn đất, rồi liếc nhìn người đang đứng giữa.
Vương. Hai tay cũng dính màu, máu của Hoàng và Mạnh.
-Hai anh đánh nhau vì chuyện quái gì tôi ko cần biết. Nhưng làm thương người khác như thế kia, thì tốt nhất đừng có đánh mà gây ảnh hưởng. – Vương từ tốn nói, nhưng tôi biết, đôi mắt sắc lạnh cùng hai hàng lông mày kia đang nói cho cả thế giới biết, cậu ta đang điên đến mức nào.
-CÂM MỒM. MÀY ĐỪNG LÀM RA VẺ ANH HÙNG. Đ. MẸ MÀY, MÀY KO CÓ QUYỀN SỦA Ở ĐÂY. – Mạnh chửi thề, chỉ thẳng tay vào mặt Vương.
-TÔI LÀM GÌ ANH MÀ ANH NÓI CÂU ĐÓ VỚI TÔI? HỞ RA LÀ ĐÁNH NGƯỜI THÌ HAY HO LẮM À? – Vương gào lại. Nắm tay xiết chặt.
-MÀY KO LÀM GÌ TAO, NHƯNG MÀY CÓ LÀM GÌ LINH! VÀ TAO KO CHẤP NHẬN ĐƯỢC CHUYỆN ĐÓ. – Mạnh đứng thẳng dậy, máu từ miệng cậu ta chảy ra.
Tôi thẫn thờ… Nắm đấm ở tay Vương lỏng ra dần dần.
Quên đi đau đớn và sự rát bỏng của vết rách ở khoé miệng, tôi nói:
-Cậu… biết sao?
-PHẢI! TÔI BIẾT. TÔI BIẾT. THẬT MAY LÀ TÔI ĐI THEO HAI NGƯỜI XUỐNG CÁI CHỖ CHẾT TIỆT ẤY. LINH. TẠI SAO CẬU LẠI LÀM NHƯ THẾ?
-Tôi… Mạnh… cậu… bình tĩnh đã…
-BÌNH TĨNH? CẬU BẢO TÔI PHẢI BÌNH TĨNH NHƯ THẾ NÀO?
-TẠI SAO CẬU LẠI GẮT ẦM LÊN NHƯ THẾ? CHUYỆN ĐÓ ẢNH HƯỞNG ĐẾN CẬU VẬY SAO?
-TRƯỚC NHỮNG GÌ TÔI LÀM CHẲNG NHẼ CẬU KO HIỂU? LINH!!! – Mạnh ko ngừng gào thét điên cuồng.
Im lặng…
Thật sự im lặng. Ko quan tâm đến mọi người xung quanh, tôi chỉ biết ở đây, ngay tại lớp học của mình, có 4 người. Mạnh, Hoàng, Vương.
Và tôi. Kẻ tội đồ đáng chết.
-Bốp!
Một cái tát bình thản, rất nhẹ, ko đau, ít ra thì so với bàn tay to của Hoàng thì nó thật là nhẹ, nhưng làm tôi đau kinh khủng. Cái tát từ Hoàng, kèm theo đó là một câu nói đâm thẳng vào tim tôi:
-Tôi hiểu rồi, cậu đúng là tệ thật, Linh ạ!
————————
Truyện gay hay Phi Công Trẻ – Chap 23
12h kém, giữa cái trưa nóng oi ả, nắng gắt chói chang, cả sân trường vàng ruộm bởi màu nắng, các lớp học cũng sáng bừng lên bởi các tia nắng xuyên qua những ô cửa sổ. Ngoài trừ lớp tôi, đương nhiên, làm sao nắng có thể xuyên qua cửa sổ được, khi mà cả chục người đang đứng ngoài hành lang, che kín các ô cửa, tò mò, hóng hớt vào lớp tôi. Trong lớp, ngoài tiếng quạt chạy vù vù ra, chẳng còn tiếng động nào khác, à không… thi thoảng còn có tiếng chim hót đậu ngoài cửa sổ nữa chứ, nhưng ở thời điểm hiện tại, tiếng chim là một thứ âm thanh thật vô duyên và chẳng liên quan đến bầu không khí căng thẳng tột độ trong phòng học. Tôi không quan tâm đến xung quanh, chỉ có 3 người kia, Hoàng, Mạnh và Vương, đó là 3 người mà tôi quan tâm, 3 người duy nhất tôi nhìn thấy họ hiện diện trong lớp, ngoài ra, những khán giả kia, họ chẳng là cái quái gì cả. Nhưng dù sao, tôi vẫn ko muốn bất kì ai chứng kiến cảnh này, hoặc là một mình tôi sẽ chịu tội ở dưới phòng giáo viên, hoặc là ko ai cả. Ko thể để liên luỵ đến cả 3 người họ, chỉ vì một thằng ất ơ vớ vẩn như tôi. Đã vậy, lại còn ảnh hưởng đến bao nhiêu bạn học cùng lớp, ảnh hưởng thi đua học tập, biết bao nhiêu người sẽ dính vào cái vụ này đây? Riêng lớp tôi, thật may mắn sao khi 2/3 lớp đã nhanh chóng về sớm, trước khi cuộc đánh nhau nổ ra, nhưng… có thấm vào đâu. Hiện tại quanh đây có bao nhiêu người, lớp tôi cũng có đến khoảng chục đứa, lớp khác… thì miễn bàn.
Đông người là thế, nhưng…
Im lặng đến rợn người.
Đôt nhiên bên ngoài trở nên nhốn nháo, ầm ĩ, những tiếng quát tháo, chửi bới, đe doạ vang lên. Hoá ra là bọn đàn em của Mạnh, mấy người họ đang đuổi hết lũ ruồi bu ngoài cửa đi, để tránh trường hợp giám thị nhìn thấy ở lớp tôi có quá đông người tụ tập, nếu mà giáo viên hoặc giám thị nào mà đi lên, thì mọi thứ
đúng là trở thành thảm hoạ. Một cơn ác mộng thật sự.
Một lúc sau, hành lang trở nên vắng lặng, thở phào được một ít, ít nhất thì vụ này ko đến tai giáo viên hay giám thị nào được, dám chắc ko đứa nào dám há miệng nói ra đâu, vì có sự tồn tại của Mạnh trong cuộc chiến này mà. Giờ chỉ còn vài ba người ở lớp tôi và mấy đứa đàn em của Mạnh là ở lại, trả lại cho căn
phòng ánh sáng. Tuy nhiên, ánh sáng đó cũng chẳng thấm gì so với sự u ám kinh khủng đang diễn ra trong phòng.
Tôi ước gì có thể phá vỡ cái bầu không khí ghê rợn ấy, nhưng thật khó, kẻ tội đồ như tôi, phải làm gì bây giờ? Ko lẽ bưng mặt khóc như mấy con dở hơi trong các bộ film rẻ tiền chắc? Thật điên rồ. May mắn thay, Chi đã giúp thay tôi làm công việc khó khăn ấy, nó ho vài tiếng rồi nói:
-E… hèm… thôi… mọi người nghỉ trưa đi… rồi chiều đánh nhau tiếp…
Tôi thề là nếu ở đấy có một khẩu súng đại bác thì con ranh Chi sẽ biến thành đạn, và người châm ngòi chắc chắn là tôi!!!
-Em đi ra đây, đứng có nói vớ vẩn. – Tú kéo Chi gần về phía cậu ta, làm tốt lắm Tú ạ!
Bầu ko khí có vẻ giãn ra một chút, tôi hít sâu một hơi, rồi nói:
-Mọi người… đừng đánh nhau nữa… nói chuyện bình thường đi… 4 người chúng ta… nói chuyện riêng.
-Tại sao lại phải nói chuyện riêng chứ? Có cái quái gì đâu mà phải nói chuyện riêng? – Hoàng liếm mép vì máu.
-Anh đừng nói kiểu đó với Linh. – Vương lên tiếng.
-MÀY CÂM MỒM, ĐỬNG SỦA NỮA. – Mạnh gào lên, cậu ta bước lên một bước, nhưng Hoàng nhanh chân hơn, cậu ta áp sát Vương nhanh chóng, và thụi một phát đấm vào giữa bụng Vương, Vương ngã lăn ra đất, mồm ọc ra một thứ nước trong suốt, nhờn, đục và cả máu… Tôi sợ hãi, hét ầm lên:
-XIN CÁC CẬU ĐẤY. ĐỪNG ĐÁNH NHAU NỮA. VÌ SAO ĐANG TỪ ANH EM BẠN BÈ TỐT MÀ LẠI THÀNH RA THẾ NÀY? VÌ CHUYỆN ĐÓ Ư? CHUYỆN ĐÓ THÌ CÓ ẢNH HƯỞNG GÌ ĐẾN HAI CẬU HẢ?
Mạnh và Hoàng quay ra nhìn tôi. Hoàng đi đến trước mặt tôi, nói:
-Chuyện đó thì ko ảnh hưởng đến tôi? Tôi ko là cái thá gì với cậu hả Linh?
-Cậu… đương nhiên là bạn tôi… bạn rất thân… rất tốt.
-Còn nó là gì của câu? – Hoàng chỉ vào Vương.
-Đàn em.
-CẬU IM ĐI, ĐÀN EM, ĐÀN EM, ĐÀN EM, ĐỪNG CÓ NÓI MỘT CÁCH THẢN NHIÊN NHƯ VẬY. CHƯA BAO GIỜ CẬU COI NÓ LÀ ĐÀN EM CẢ. VÀ TÔI CŨNG THẾ, ANH EM THÂN THIẾT Ư? ĐỪNG CÓ HÒNG. CHƯA BAO GIỜ VÀ MÃI MÃI KO BAO GIỜ NÓ LÀ ANH EM THÂN THIẾT VỚI TÔI. THẬM CHÍ GIỜ NÓ LÀ KẺ THÙ CỦA TÔI. HIỂU KO HẢ?-ĐỪNG CÓ HÉT LÊN NHƯ VẬY. TÔI HOÀN TOÀN KO HIỂU VÌ SAO CẬU LẠI PHẢN ỨNG MẠNH NHƯ VẬY, CẬU LÀM THẾ VÌ LÝ DO GÌ? THAM GIA VÀO CÁI CHUYỆN NÀY VỚI TƯ CÁCH LÀ MỘT NGƯỜI BẠN QUAN TÂM TÔI À? VẬY THÌ CÓ CẦN PHẢI THÁI QUÁ NHƯ THẾ KO? – Tôi đột nhiên phản ứng lại dữ dội.
-CẬU KO HIỂU HAY CỐ TÌNH THẾ? TÔI LÀM NHƯ VẬY. NGƯỜI NGOÀI CÒN BIẾT, CẬU LẠI KO BIẾT?
-Cậu… – tôi mở to mắt, nhìn vào đôi đồng tử đen láy của Hoàng.
-PHẢI ĐẤY. NGHĨ RA RỒI THÌ ĐÚNG LÀ NÓ ĐẤY. CÒN MUỐN CHẤP NHẬN HAY KO THÌ TUỲ CẬU. VIỆC NÀY TÔI KO ĐỂ YÊN ĐÂU.
Và Hoàng đùng đùng bỏ ra khỏi lớp, sách vở tung toé rơi đầy đất, cậu ta ko buồn quan tâm, cứ thế đi, vai cậu ta đập mạnh vào vai tôi, tôi suýt ngã, mím chặt môi, nhìn theo bóng dáng cậu ta đến khi khuất hẳn sau cánh cửa lớp. Đau thật sự… rất đau!!!
-Vừa lòng rồi chưa? – Mạnh lúc này mới lên tiếng, nhếch mép cười, hai tay đút vào túi quần.
-… – tôi im lặng nhìn Mạnh, cảm giác rất khó tả.
Mạnh chậm rãi đi đến chỗ tôi, cúi xuống, thì thầm vào tai tôi:
-Cậu dễ dãi lên giường với người lạ như vậy… thì liệu với tôi có dễ dãi gật đầu vậy ko? Hay là cần thêm chút tiền mới OK?
Tôi căm phẫn và đau lòng, cắn chặt răng, chỉ muốn tát thật đau vào mặt Mạnh một cái, Mạnh dường như hiểu ra, bật cười:
-Tát đi.
Cậu… đừng thế…
-Không… tôi thích thế… tôi thích cậu, Linh ạ. Rất thích… hiểu ko? Đó là lý do tôi đánh nhau như hôm nay đấy. Ha. HIỂU CHỨ? – Mạnh nhấn mạnh từng chứ, tôi đau lòng, thật… ko hiểu vì sao lại đau như vậy. Cậu ấy bỏ ra ngoài, im lặng, bình thản, vẫn oai phong, ung dung, hai tay vẫn đút túi quần, bật cười.
Mọi thứ lại im lặng… Chỉ còn lại tôi, Vương, và mấy đứa bạn cùng lớp. Giờ thì chẳng có gì đáng ngại cả.
Mà có gì đáng ngại cơ chứ? Cho dù cả cái trường này biết được sự việc hôm nay, cho dù họ chứng kiến từ đầu đến cuối, thì có cái quái gì đâu mà phải ngại, nhục nhã càng không. Haha… có gì mà tôi phải ngại? Phải không? Được 2… à không… 3 hot boy thích cơ mà.
Nhưng sao tôi đau lòng quá, đau ko thể tưởng tượng được…
Rất đau, nước mắt chỉ trực trào ra.
-Đi… đi về.
Bàn tay ấm áp, to lớn của Vương nắm lấy cổ tay tôi, lôi tôi ra khỏi lớp, nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng ghê rợn hơn cả địa ngục ấy. Đôi chân tôi mềm nhũn ra, chỉ muốn gục ngã, cố gắng chạy theo Vương, càng lúc càng đuối, tôi ngồi phịch xuống đất khi xuống tầng 1. Cúi đầu nhìn cánh tay xước xát của mình. Vương ngồi xuống, im lặng, vẫn nắm lấy tay tôi.
-Lớp học tôi còn chưa dọn dẹp nữa. Đánh nhau đổ hết cả bàn ghế, sách vở tôi còn chưa thu dọn lại,của Mạnh, của Hoàng và cả của cậu nữa… – tự dưng tôi nói, một cách vô thức.
-Mấy cái đó bỏ đi. Chắc chắn chị Chi thu dọn giúp thôi.
-Haha… giờ thì nhỏ Chi, My, Hạnh tha hồ sung sướng nhé, đúng là vừa ý chúng nó. Lại còn cả Tú, Dũng, Cường, Loan và Liên cũng chứng kiến tất cả cơ mà. Thật là… – tôi ngẩng mặt lên, nhìn Vương, cười như một thằng ngố.
zubom123 says
hay
Ten-gj-cung-dc says
Pan de la dag viet, ma sau mk doi ca tuan roi ma ko thay pots len z?
Yêu bằng trái tim says
Đang hóng truyện,sao lâu up tiếp z,truyện đang hay và lôi cuốn mak dừng
Ten-gj-cung-dc says
Truyen dag hay ma ngung nua chung tiet wa dj haizz
Quản Lí says
Viết tiếp đi chủ thớt, hóng quài mệt
Ten-gj-cung-dc says
Em lay anh! Viet tiep dum em
Yêu bằng trái tim says
E lạy thớt,viết tiếp ik mak,đang hay tự nhiên ngừn T.T
Ten-gi-cung-dc says
Anh ma ko viet truyen nua em tu tu em chet ak
Yêu bằng trái tim says
Thím phía dưới cuồng truyện kinh khủng,nhưng mìh cũng z :v ,truyện hay dã man
Jinbi says
Hay quá viết nữa đi
Ten-gj-cung-dc says
01665928115 co aj lm wen hok. Viet truyen tiep dj troi
Yêu bằng trái tim says
Viết tiếp đi thớtttttttt………….
Thiên Khánh says
viết đi trời, đang gay cấn quá mà, anh hông viêt nữa em đạp anh bay sông ák, viết đi, Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu…
T.T có ai hiểu được nỗi khổ của một thằng mê truyện
Ten-gj-cung-dc says
Viet tieo di ma tac gia
Yêu bằng trái tim says
Viết tiếp đi
Ten-gj-cung-dc says
Ngay nao cung dag het ma tg thj chet o dau roi ko thay tam hoj dau het
Thiên Khánh says
hóng quài hông có huhuhuhu, viết đi… thất vọng não nề
Yêu bằng trái tim says
Truyện đến đây là hết rồi đó, do tác giả Jeykill bị hack nick rồi sau đó ko viết truyện nữa nên chúng ta coi đến đây là hết T.T ,còn chủ thớt chỉ là người coppy thôi
Firing says
truyện ra lâu chắc tác giả bỏ rồi, mình tính viết giúp tác giả phần 2 có ai muốn không ta
Anonymous says
OK
Firing says
Hi…hi…. nói vậy chứ không biết có free time để viết không nữa, tại mình còn vướng “nợ mẹ hai nàng dâu” rồi “bắt con cá nào đây” nữa, nhưng mình sẽ cố gắng , sẽ tranh thủ thời gian viết tiếp cái fic này, vì mình cũng thích fic này lắm…
Thiên Khánh says
thì ráng viết đi mà, năn nỉ luôn ak
kennyhuy says
vjet tk dj a e doj lau lm roj do ko co ckuxen dc punk wa huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu
Thiên Khánh says
Bới bà con làng xóm, ai có khả năng viết được thì làm ơn viết đi, hết chịu nổi rồi huhuhuhuhu TÔI MUỐN ĐỌC TRUYỆN T.T
TXKT says
seach google: 16+ Phi công trẻ part 2 nhé, bên táo xanh có rồi kìa, qua hóng đi, qua bên kenhtruyen cũng có nữa đó
ctltvoz says
Đọc ở đây bạn nhé – https://truyengay.mobi/phi-cong-tre-firing/
ctltvoz says
Vì một lý do nào đó mà Jeykill đã bỏ đứa con tinh thần này rồi. Tạm thời các bạn có thể đọc tiếp truyện này do bạn Firing viết tại : https://truyengay.mobi/phi-cong-tre-firing/