Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Bướm đêm – Ánh đèn đêm – Truyện les buồn : Hàn Ni tuyệt vọng thật sự, xe xẹp lốp giữa đường vắng tanh, ánh đèn đường cách nhau đến mấy mét vàng vọt rất mờ ảo, mới có 10 giờ, vào giờ này đối với nhiều dân thành phố mới là ra đường ăn chơi nhưng với dân cư của đường cụt cuối cùng của phường 18 thuộc quận này vốn từ đồng ruộng mới lên phố phường dăm năm nay vẫn giữ được thói quen cũ, ngủ sớm.
Bướm đêm – Ánh đèn đêm
Truyện les 18+ – Tác giả: Bùi Anh Tấn
( trong tuyển tập truyện ngắn Cô Đơn )
Biết chắc rằng không tiệm sửa xe nào còn trong đêm tối heo hút khuya lắc lơ này nên cô đành gạt giọt mồ hôi trên trán, đẩy chiếc xe đạp xẹp bánh đi cà niễng như người què chân. Hàn Ni tiếc rẻ, giá lúc nãy đừng sĩ diện thì đã leo lên xe của anh giúp việc nhà bà chủ để về được rồi, chẳng là suất dạy học của cô thường kết thúc vào 8 giờ tối và từ đấy đi xe đạp về nhà cũng chỉ hơn 30 phút, đường sáng, nhưng hôm nay do cô học trò đi dự sinh nhật của bạn ham vui về trễ nên Ni đành nán lại dạy thêm vì cũng sắp đến ngày thi vào cấp 3 rồi, thành thử về trễ.
Ré..r…é…r.. Nỗi lo của hàn Ni đã trở thành sự thật, lúc nãy một chiếc honda chở ba gã thanh niên lảo đảo chạy trên con đường vắng, đảo qua đảo lại hai ba vòng, có lẽ dân nhậu say kiếm gái. Hàn Ni đẩy chiếc xe xẹp lốp của mình đi thật nhanh, cũng gần đến khúc quẹo vào trong hẻm nhà cô thuê rồi, thế nhưng vẫn không kịp, chiếc xe honda chở mấy gã đàn ông sau khi rề rề theo cô một đoạn thì vượt lên thắng cái rét chặn trước đầu xe của Hàn Ni. Mấy đôi mắt đục ngầu, nham nhở săm soi nhìn cô gái như để đánh giá hàng. Chết khiếp. hai tay Ni cầm ghi đông xe đạp mà run lẩy bẩy. “Đi không cô em”, Ni hoảng sợ lắc đầu, “Sao dậy cưng… 200 nghe”, “Không tôi không phải là…”, “Trời sao cưng làm bộ cao giá qua dậy, tiếp ba thằng anh, giá nhân đôi chịu hông?”. Gã đàn ông ngồi sau cùng trên chiếc honda bất ngờ nhảy xuống, tiến đến nắm lấy tay lái xe của Hàn Ni, cười nham nhở và tính nắm lấy tay cô, Ni buông xe thụt lùi thì vả ba gã đàn ông đã vây lấy cô và Hàn Ni bật khóc hoảng sợ trong đêm đen.
– Ê… bọn kia, chúng mày muốn gì vậy?
Có tiếng quát thật to phía sau làm Hàn Ni mừng như được hồi sinh. Ba gã đàn ông quay lại và phát hiện bóng một người đàn bà to mập sù sụ, mặt bịt kín khăn, đứng bên cạnh chiếc xe đẩy rác. Tưởng gì, thêm một con mụ đàn bà, có cần góp vui không. Một gã bước tới đưa tay như muốn nắm lấy vai người đàn bà bấy thì… á… gã ta bị đẩy bật ngược té ngửa trên mặt đất. Buông tiếng chửi thề tục tĩu, hai gã còn lại nhảy xổ về phía người đàn bà, Hàn Ni khiếp sợ, ôm mặt.
– Ah… chúng mày muốn chơi với bà à. Lại đây.
Người đàn bà gào thật to và chị ta rút nhanh một thanh sắt dài bằng nửa cánh tay nằm dưới chiếc xe vệ sinh ra, một đầu thanh sắt nhọn hoắt, sắc lẻm rồi vung lên thủ thế, làm hai gã đàn ông đang lao tới phải bật dội ngược lại, chúng gườm nhìn chị ta. Quả là không dễ ăn hiếp, người đàn bà này không phải thứ dễ chơi với thanh sắt sắc nhọn kia, chưa kể tiếng gào như trống vỡ của chị ta cũng bắt đầu đánh thức vài nhà quanh đường. Chửi thề kèm theo vài tiếng dọa, cả bọn dìu nhau nhảy lên chiếc xe gắn máy, vù đi mất tiêu.
Suốt nãy giờ mọi việc diễn ra nhanh như trong phim, người đàn bà cất nhanh thanh sắt đi, tiến đến đỡ hàn Ni dậy, dịu dàng hỏi.
– Em không bị sao đấy chứ.
– Kh…ô….n…g – Hàn Ni run rẩy đứng dậy, tấm tức khóc.
Thôi nào, khóc làm quái gì chứ, bọn chúng đi hết rồi, hôm nay em may mắn gặp chị đấy, chứ không còn gì là đời con gái nữa mà khóc. Người đàn bà càu nhàu, mà tại sao lại chọn ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, đi đâu mà về khuya thế này, chị ta hỏi cứ như là mẹ Hàn Ni vậy.
Em là sinh viên, mới thuê nhà ở đây tuy xa nhưng giá rẻ, hôm nay học trò của em ham chơi học trễ nên em về trễ, nghe Hàn Ni trả lời, người đàn bà thở dài đến sượt một cái rồi chửi luôn, tiên sư cái quân chó má, ngựa đĩ, chúng nó là vậy đấy. Nghe cái giọng oang oác của chị ta chửi tục thật chối tai. Hàn Ni hơi nhăn mặt, nhưng không dám phản ứng gì với vị ân nhân của mình. Chị ta tận tình đưa Hàn Ni về đến tận căn nhà cô thuê và căn dặn, từ nay đi đâu cũng nhớ về cho sớm, thứ hai nếu tìm được nơi khác thuê nhà thì bỏ quách nơi này ngay. Và sau đó chị đẩy xe rác có treo cây đèn đỏ bên cạnh, lúc lắc đi khuất.
Một người đàn bà to khỏe, nặng hơn 60 ký và luôn tự hào về thân thể phốp pháp của mình, hơn bốn mươi tuổi, lỡ làng đường chồng con. Ăn nói bốp chát, chửi tục như hát hay và dọc cả con phố mới này ai cũng quen biết chị. Bề ngoài có phần dữ dằn nhưng đấy là một con người tốt hiếm hoi trong thời buổi này nên ai cũng quý. Và bây giờ chị là một người chị lớn thân thiết, che chở cho Hàn Ni, cô sinh viên năm thứ hai Đại học Mỹ thuật thành phố.
“Này nhá, hôm ấy mà không có tôi thì cô đừng có tưởng bở…”
Nghẹo cổ dựa vào tấm lưng to ấm của chị, Hàn Ni cười khanh khách,
“thì mới nói chị em mình quen nhau là duyên số mà”,
“cô thì chỉ được cái khéo nói”.
Chị cho biết, hôm ấy cũng may chị về muộn, chẳng qua là nán lại chờ dọn vãn tiệc cho một nhà giàu ở phố trên.
Khiếp cái quân ấy không biết nó cướp của ai sao mà giàu thế, ăn uống phung phí thế, chị hồn nhiên khoe, cũng nhờ vậy mà lượm được mấy thanh chả với ít thịt, rau thừa về để ăn, đỡ mấy ngày đi chợ đấy.
Hàn Ni nhăn mặt, nhà cô chẳng giàu có gì nếu như không muốn nói là nghèo, nhưng cái chuyện ăn cơm thừa canh cặn quả là nghe không lọt tai chút nào.
Tuy nhiên cô không dám phản ứng ra mặt, sợ chị giận, đừng tưởng bề ngoài thô tháo thế muốn nói sao cũng được, chị là người rất nhạy cảm. Hồi mới quen, có một hôm cô bị sốt, không đi học được, làm cho chị lo quá, cả ngày cứ quanh quẩn bên cô để cơm cháo. mấy ngày sau Ni mới khỏe, một tối cô đang ngồi ôn bài thì bất ngờ chị ùa đến đem theo tô cháo hành nóng hổi, nói rối rít, ăn đi cho lại sức. Hình như chị đang vội, có lẽ đang hốt rác ở đâu đó thấy có quán cháo nóng, nhớ đến Ni nên vội mua đem về.
Cái mùi rác âm ẩm, hôi hôi làm cho Ni thấy chóng mặt, cô nói khéo, chị cứ để đó lát nữa em ăn. Ngẩn người nhìn cô, một thoáng chị hiểu và quầy quả bỏ đi, Ni ân hận quá, mấy hôm liền tìm mà chị tránh mặt đến khi cô phải khóc sướt mướt thì chị mới tha lỗi.
Sau lần ấy, mỗi khi đi học xong thì Ni tranh thủ đi dạy thêm luôn, trên đường về bao giờ Hàn Ni cũng đảo xe qua tổ xe hốt rác của chị để thăm. Gần chục cái xe hốt rác ,màu vàng, hai bánh trước to và bánh đẩy phía sau nhỏ, dựa lủ khủ vào nhau với những ngọn đèn vàng treo bên cạnh và xe nào cũng lủng lẳng cái biển “Công ty vệ sinh môi trường quận”.
Thường khoảng sau tám giờ các xe tập trung về đây, công nhân nghỉ ngơi, trò chuyện và sau đó lại tản đi theo từng cung đường đã phân công trước theo lệnh của chị, bởi chị là tổ trưởng. Thanh niên, đàn ông khỏe đi những đoạn đường tối, khó, công việc nặng, đàn bà con gái đi tụm với nhau ở những đoạn đường sáng, việc nhẹ và ưu tiên cho về sớm, cũng khoảng gần sáng, chỉ hôm nào và lễ việc nhiều phải tăng ca thì tất cả đều làm như nhau nhưng vẫn ưu tiên cho chị em phụ nữ
Bướm đêm – Ánh đèn đêm
Chị thở dài, thời buổi bây giờ nó nhố nhăng lắm em ạ, khu vực này gái đứng đường nhiều, đàn bà mà lang thang một mình ở đây dễ gặp chuyện lắm. Thế chị không sợ à, sợ gì, chị già rồi và mấy chị lớn tuổi cũng phổ biến cho nhau kinh nghiệm, tránh đi vào đường vắng, tối một mình. Ngoài ra chị nào cũng thủ sẵn một cây sắt hoặc kẻng, đụng việc gì phải la lớn thật to kêu cứu thì chúng nó sợ buông ra, với lại, chị cười, già mà xấu như chị ai thèm. Hàn Ni vòng tay ôm mà không trọn vai chị, cô hít hà, em thấy chị vẫn còn hấp dẫn chán. Vậy à, chị nhìn cô, cười thật tươi. Chao ơi, đời mà nói dối để đem đến niềm vui cho người khác thì cũng nên lắm chứ.
– Ăn đi, đừng có mà nhăn mặt – Chị đẩy tô cơm trắng đến trước mặt cô, dỗ dành – Chẳng có gì là nghèo hèn xấu hổ cả. Đời người đâu có ai nghèo vì miếng ăn đâu hả em.
Hàn Ni đỏ mặt, chị đoán ra trong đầu cô nghĩ gì khi nói đến chuyện chị lấy cơm thừa nhà người ta. Ở quê chị ấy, đói, người ta còn kéo nhau cả đàn đi ăn xin nữa kìa, thế mà khối người ăn xin mà thành giàu có cả đấy, về quê xây được nhà và bỏ luôn nghề làm ruộng vào trong này làm ăn xin chuyên nghiệp đấy.
Chị cười nói chuyện buồn của quê mình một cách hớn hở cứ như chuyện của ai vậy. Chị cũng vậy đấy, hồi đầu mới trôi giạt vào thành phố có nghề quái gì đâu, làm lung tung, ai nhờ gì cũng làm, thậm chí còn đi chuyển cả thuốc phiện cho bọn buôn ma túy đấy, hãi lắm, nhưng đói đầu gối phải bò may mà sau này dứt ra được chứ không có mà đi tù mọt gông. Vậy thôi, đời mà và chị lại ngoác miệng cười rất vô tư, sau đó lại quay sang dỗ dành Hàn Ni, ăn đi, dạo này chị thấy em xuống sức lắm, người cứ xanh dớt như bị trúng gió thế kia thì lấy đâu ra sức mà học hành hả.
Không muốn chị buồn, Hàn Ni gượng cười bưng tô cơm có vùi thịt, chả, đậu của chị để dành cho cô, nuốt mà thấy nước mắt chực rơi. Đây là công sức lao động, tranh giành của chị cả ngày làm việc nặng nhọc nay để cho cô, đủ biết chị yêu quý cô dường nào. Cũng may là nhà cô thuê và nhà chị thuê lại ở cách nhau có mấy con hẻm nên rất tiện qua lại thăm nhau.
Ai mà như nhà cô ấy, chị than vãn bằng bài Quan họ cực hay, nhà nghèo nhá mà lại cho con đi học Đại học Mỹ thuật, có mà điên, ra trường làm gì, liệu có phòng tranh trưng bày bán mấy ngàn đô không? Chị trề môi, hay lại đi làm họa sỹ vẽ tranh cổ động.
Hàn Ni cười lục khục tý nữa làm đổ tô cơm xuống đất, ối giời ơi, tý tèo cái hĩm gì đi cho dễ kêu, lại bày đặt Hàn Ni, Vân Ni của Đài Loan, Hồng Kông cơ.
Thôi em xin chị, Hàn Ni vừa cười vừa thở vừa van xin, chị làm em cười đổ hết tô cơm bây giờ. Nhờ vậy, Hàn Ni nhanh chóng ăn hết suất cơm của chị để dành, vẻ mặt hài lòng, chị dọn dẹp mâm cơm và kéo cô lại, cho nằm lọt thỏm vào lòng mình, nói, để chị gãi rôm cho, ngủ đi.
– À.. bà ở đây à, tôi tìm bà mãi, đoán chắc chỉ ở đây thôi chứ chẳng đi đâu.
Sắp thiu thiu ngủ thì Hàn Ni giật mình bởi tiếng nói khào khào ngoài cửa vang lên, chị đưa tay lên suỵt nói nhỏ nhưng mà không kịp, nên nhăn mặt lườm người đàn bà mới đến.
Vân hay gọi Vân “xù”, Vân “gái” đều đúng cả. Đây là một ả đàn bà làm gái đứng đường gần ngã tư trên đường vào khu nhà trong này. Bốn mươi lăm tuổi, người gầy đét như con khô mực, mặt mày nhìn cái gì cũng nhòn nhọn và trét đầy phấn son rẻ tiền, miệng lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc trên môi.
Ni lấy làm ngạc nhiên, chẳng hiểu sao một người tốt như chị lại có thể quen với mụ ta được. Chị giải thích, cũng là thân phận đàn bà với nhau thôi em ơi, bán trôn nuôi miệng cũng là cái nghề mà cực chẳng đã phải làm. Đấy là nghề không tốt, hèn lắm, không, chị lắc đầu, chẳng có nghề hèn mà chỉ có người hèn thôi. Nó cũng có hoàn cảnh của nó, già như thế mà còn phải đứng đường cũng chỉ vì tình thôi.
Vì tình, Ni tròn mắt và nghĩ ngay đến một mối tình gái già-nhân tình trẻ và Vân “xù” phải đi làm gái để kiếm tiền nuôi một thằng nhân tình trẻ ba phàn trộm cắp, bốn phần chích ma túy chẳng hạn như các báo vẫn nói đầy.
Không, không phải vậy- chị lại lắc đầu-nhân tình của nó có hai đứa con phải nuôi và làm gái nhảy trong vũ trường, nó thương con kia nên kiếm tiền phụ nuôi con của con kia, nhiều lúc còn bị con kia bóc lột tiền để nuôi thêm mấy thằng trai tơ của con kia nữa, thật là cái vòng luẩn quẩn. Hàn Ni tròn mắt, nghe chẳng hiểu làm sao cả-thế này-chị giải thích, con này không thích trai mà thích gái-ômôi đấy-con kia thích cả trai lẫn gái, vậy là gì, trời biết-chị chép miệng- nhưng cuối cùng là tất cả chúng nó thích nhau.
Nghe ù hết cả tai vì chẳng hiểu gì, Hàn Ni lắc đầu không hỏi nữa. Nhìn chung thì Ni không thích Vân “xù” dù nhiều lúc mụ ta cố tình tỏ ra thân thiện với cô, có lẽ vì chị thôi, bởi mỗi lần mụ ta đột xuất kiếm chị thì Ni biết thế nào mụ cũng lại ca bài ca con cá, nghèo khổ đau đớn gì đó để chị thương xót móc túi cho mấy đồng và mụ sẽ tót đi, đi đâu, thì lại đến cho cái bọn nhân tình nạc mỡ lộn xộn mà chị vẫn nói đó. Rõ ràng chị biết bị lừa nhưng vẫn cho mụ tiền, vậy chị vì cái gì, Ni rất muốn hỏi chị điểu đó nhưng không dám.
Mấy hôm nay chị bệnh, một con người to khỏe từ bé đến lớn chưa từng biết mùi thuốc men nhưng cuối cùng cũng bị bệnh tật quật đổ quả là điều lạ, nhiều người ngạc nhiên bởi chẳng bao giờ tin điều đó có thể xảy ra, nhất là với chị. Tự nhiên không hiểu sao Hàn Ni lại cảm thấy mình có lỗi trong chuyện bệnh tật của chị, một cái lỗi mà cô mơ hồ không hiểu là nên hiểu thế nào.
– Ai đấy – Giọng chị hỏi thật gay gắt khi thấy một gã thanh niên rề chiếc xe trước ngõ, nghẹ nhàng thả cô xuống. Hàn Ni đỏ mặt, thẹn thùng.
– Một người bạn em mới quen.
Chị hứ một tiếng và quay ngoắt vào trong nhà, mâm cơm tươm tất dọn sẵn bỗng lạnh ngắt làm Hàn Ni ngẩn ngơ vì chẳng hiểu lý do gì. Tối hôm đó, cô đi ngủ rồi mà còn nghe tiếng gõ cửa cộc… cộc…
khuôn mặt chị tái xanh vì lạnh hiện ra trước khung cửa nhìn cô vẻ hối lỗi, móc trong áo ngực mấy cái bánh ú còn ấm hơi, chị thì thào, ăn đi cưng chị mua cho em đó. Hàn Ni kêu toáng lên thì chị vào nhà. Khuya rồi sao chị không về nghỉ đi còn ghé qua chỗ em làm gì. Không, chị lắc đầu, thôi chị về nghỉ nhưng mà em ăn đi kẻo bánh nguội. Cầm mấy cái bánh đi vào mà Hàn Ni cứ ngẩn ngơ, hình như chị hối hận vì đối xử lạnh nhạt với cô trưa nay thì phải.
Từ đó không hiểu sao chị chăm sóc Hàn Ni ghê lắm, chu đáo cực kỳ đến nỗi nhiều lúc làm cô thấy áy náy khó xử, có vẻ như chị sợ rằng gã đàn ông mà chiều nào cũng chở Hàn Ni về rồi chiếm mất cô vậy. Ni thấy thương chị quá, cô muốn nói rằng, quả đúng gã đàn ông ấy đang là người mà cô có cảm tình nhưng gã không thể thay thế được tình cảm của cô dành cho chị đâu, khác nhau mà.
– Bà biết không, đến tuổi dậy thì là tôi cảm thấy mình khác lạ, nhưng khác lạ như thế nào thì tôi chẳng hiều, nhưng nhìn chung là lũ trai làng không có đứa nào có thể làm cho tôi rung động cả. Gái làng tôi, tuổi chưa đầy mười tám là đã có người đưa trầu cau dạm hỏi rồi, tôi cũng vậy thôi, nhưng cứ kiếm cớ lần lữa mãi, thầy bu chửi suốt ngày vì lo cuống lên. Thế rồi anh ấy đến, một thương binh và là một người mẫu mực trong làng, niềm mơ ước của khối đứa nhưng anh lại để ý tôi. Thú thật tôi cũng thấy thích thích, nhưng sau vài lần gặp tự dưng lại thấy nản vì tình cảm cứ trôi tuột đi đâu đấy. Tức quá, một lần tôi đã chủ đông để cho ấy… hừm… tôi cứ nằm thẳng tuồn tuột, có tìm khoái cảm nhưng không hề thấy. Từ đó tôi hiểu rằng quả thật là mình có điều gì không bình thường rồi, nhưng chẳng hiểu tại sao..
Tiếng chị vang lên rõ mồn một và Hàn Ni nhóng mắt nhìn vào trong nhà, cô đỏ mặt. Chị cởi trần, áo sống trễ nải, nằm úp lưng lên chiếc gối ôm, đang lẩm bẩm nói chuyện với mụ Vân “xù”. Mụ ta ngồi xổm trên tấm lưng trần to lớn của chị và mười ngón tay cào cào mà theo ngôn ngữ hiện đại gọi là Mát-xa.
– Một đêm sáng giăng, lũ con gái làng tôi úp váy lên ngực, che ngang người, cùng nhau bơi qua sông đến giếng ngọc tại đền Ông.Nghe đâu hồi xửa hồi xưa tại cái giếng này Trọng Thủy – Mỵ Châu thề thốt tình yêu gì đấy. Tục làng vào rằm tháng bảy, nước giếng ngọc được múc lên dành riêng cho gái làng tắm, cho đẹp, lấy may. Sau cái đận cho anh ta mà chẳng được gì, tôi đã quá nản về mình rồi, khi chúng nó rủ đi giếng ngọc, tôi nghĩ đi thử xem biết đâu được gì. Thế rồi khi nhìn cả lũ đàn bà con gái trấn như nhộng tranh nhau tắm, cười đùa ché chóe, tôi ngẩn người và… sau đó tôi bỏ làng ra đi, không một lời từ giã mọi người. Trôi dạt khắp nơi đến nay cũng đã hơn 20 năm rồi đáy, ngày thầy bu qua đời,tôi bất hiếu không về, chỉ gửi tiền về thôi.
Hàn Ni bước thụt lùi.
Hôm sau chị đến, vừa nhìn mặt cô, hỏi ngay, em có chuyện gì à, Ni lắc đầu nói, không có gì và tự nhiên thấy rợn rợn khi chị cầm tay, cô không cười đùa bá cổ chị như mọi khi.
Cũng vài ngày như vậy, ban đầu chị không để ý nhưng rồi rất nhanh chị nhận ra vẻ khang khác của Hàn Ni mỗi khi nhìn chị và cử chỉ lóng ngóng của cô khi thay quần áo trước chị không còn tự nhiên mà sau đó chui tọt vào trong cái buồng nhỏ của mình thì chị chột dạ, hình như Ni biết điều gì đó thì phải.
Đêm ấy mưa rất to, chị vẫn phải đẩy xe đi lấy rác như mọi ngày và có lẽ ham làm nên bị cảm lạnh, ngất xỉu. Mấy người trong tổ dìu chị về, đi ngang qua nhà Hàn Ni thấy đèn còn sáng nên họ quyết định đưa chị vào cho Ni, lý do sợ đêm hôm trở trời chị gặp chuyện gì bất trắc thì còn có người chăm sóc.
Vốn ai cũng biết tình cảm quyết mến giữa chị và Ni nên theo lẽ tự nhiên, đấy là điều bình thường, chỉ có điều lần này thì Ni không bình thường thôi. Sau khi đánh gió cho chị, ủ chăn kỹ, Ni lại bàn chong đèn học, thật ra có chữ nào vào đầu đâu, cô cứ nghĩ ngợi mãi chuyện lát nữa sẽ chui vào mùng nằm chung với chị một giường, không biết có chuyện gì xảy ra không. Thật lạ, đã biết bao nhiêu lần chị em ôm nhau nằm ngủ chung, thậm chí có những đêm lạnh tỉnh giấc thấy chị nép thật xa tận góc giường, cô còn kéo chị lại gần và hờn giận khi thấy chị không đồng ý.
Bướm đêm – Ánh đèn đêm
Còn chuyện quần áo, tắm giặt đều làm đàn bà cả có gì đâu mà ngại ngùng mặc dù chính chị lại ngại ngùng lấn cấn thì phải, nhưng lúc đó Ni đâu có để ý. Tất cả chỉ đến sau cái lần cô vô tình nghe được những lời tâm sự của chị với mụ Vân “xù” thì mới ngộ ra nhiều điều, tuy chẳng khẳng định được chuyện gì về chị nhưng cô lại cứ lờ mờ cảm giác ghê ghê, sờ sợ thế nào ấy. Nên bây giờ nghĩ vào ngủ chung giường với chị tự nhiên Ni thấy bối rối.
Sau mấy lần ngóc đầu ra khỏi mùng nhắc Hàn Ni đi ngủ nhưng nghe cô nói chị cứ ngủ đi cô còn học bài thì chị im lặng không nói nữa.
Hàn Ni đang ngủ thì có cảm giác ai đó vuốt ve mái tóc mình, má mình và làn hơi nóng hổi, giật mình tỉnh giấc và tý nữa thét lên khi thấy gương mặt của chị đang ghé sát mình. Cô ngủ gục trên bàn học.
– Chị… chị làm gì em vậy?
Chị sửng sốt nhìn cô và ngân ngấn nước mắt. Giọng chị bỗng khàn khản đục hẳn đi.
– Chị không có lỗi trong chuyện này Ni ạ mà là ông trời mới có lỗi khi cho cha mẹ sinh ra chị như vậy.
– Chị – Ni ấp úng.
– Chị rất yêu quý em – Giọng chị buồn thảm – Thật lòng chị yêu quý em như một đứa em Chị tự biết chị yêu quý em như một đứa em.Chị tự biết chị, nên vì thế rất tôn trọng em, không để làm điều gì quá lố xảy ra, có điều… có điều…bây giờ thì hết rồi.
– Chị – Hàn Ni nhìn chị ăn năn, muốn nói lời xin lỗi, nhưng chị đã khoát tay.
– Thôi em đừng nói gì nữa, chị về đây.
Chị lảo đảo khuất sau cánh cửa mà Hàn Ni vẫn ngồi thần ra, đến khi cô sực nhớ trời vẫn còn đang mưa rất to và chị thì đang ốm, thì chị đã đi mất rồi.
Mấy hôm liền Hàn Ni trong tâm trạng bồn chồn đến nỗi chàng trai của cô cũng nhận ra và hỏi, em có chuyện gì. Trên lớp, Ni bị phê bình vì không tập trung vào bài vở.
Hàn Ni cứ mải nghĩ mãi về chị, về mối quan hệ giữa hai chị em, về chuyện chị là ai và tại sao ông trời lại nỡ đày đọa một con người tốt bụng như chị vậy. Cũng mấy ngày cho tấm lòng thật sự thanh thoát, Hàn Ni mới quyết định đến thăm chị vì cách đây một hôm, mấy công nhân quét rác cho cô biết, chị vẫn đang bị bệnh nằm nhà, họ trách móc cô là người vô tâm thờ ơ, chị thương yêu chăm sóc cô đến thế mà khi chị bệnh thì cô lại dưng dửng, vô tình, có ai hiểu trong lòng Ni không?
Hàn Ni xách chiếc giỏ đựng trái cây và một cà mèn cháo do cô tự tay nấu đến nhà chị, chắc chị sẽ cảm động lắm nếu biết cô mất cả tiếng ngồi vằm thịt cho nhuyễn rồi mất buổi sáng ngồi nấu. Xưa nay chỉ có chị chăm sóc cô chứ có bao giờ cô được chăm sóc chị đâu. Chị nói – Hàn Ni lẩm bẩm – đối với em thì chị mãi mãi là người chị mà em yêu quý. Chuyện chị là ai, không quan trọng với em nữa, tha lỗi cho đứa em gái dại khờ chưa hiểu biết hết chuyện đời.
Và cô sẽ ôm chị thật chặt, để được hít hà cái mùi vị thân thương tình cảm, để lắng nghe tiếng cười sảng khoái lẫn chửi tục như hát hay của chị. Hàn Ni tin chắc rằng chị sẽ tha thứ cho cô thôi, bởi dù gì cô cũng chỉ là đứa em gái nhỏ của chị.
– Đi rồi, đi cách đây một ngày rồi – Tiếng mụ Vân “xù” rít lên lạnh lẽo với ánh mắt căm thù nhìn Hàn Ni. Cô chới với sụp xuống trong căn nhà gọn gàng của chị. Chị đã đi rồi, mà đi đâu, tại sao chị không một lời giã từ mà lặng lẽ ra đi như vậy. Chị ơi.
Nhìn vẻ đau đớn thật sự của Hàn Ni với dòng nước mắt chảy chan hòa, cô ngồi khóc sụt sịt và tô cháo thịt đổ tung tóe lẫn những trái cây lăn long lóc, vẻ hả hê của mụ Vân “xù” biến mất, mụ cũng ngồi xuống bên Hàn Ni và sụt sịt “tôi đã van xin cô ấy đừng bỏ tôi mà đi bởi vì giờ đây Vân này có còn ai ngoài cô ấy. Người thương tôi nhất, hiểu tôi nhất, thế nhưng cô ấy vẫn quyết định phải đi, lý do vì cô đấy Hàn Ni ạ”.
Chị hiểu tâm trạng của Ni khi biết chị là ai và chị không muốn Hàn Ni khó xử, khổ vì chị. Trước khi đi, chi gửi lại Vân “xù” một bọc tiền, cười buồn cho biết, đây là món tiền chị dành dụm để dưỡng già và phòng chuyện xấu xảy ra. Nay chị cho Vân một ít, còn lại dặn đưa hết cho Hàn Ni, không nhiều nhưng chí ít cũng giúp cô có một khoản phí thanh toán việc học và nói tiếp với Vân là, sau khi chị đi rồi thì nhắn Hàn Ni cũng nên mau chóng rời khỏi nơi thuê nhà ở đây. Nơi này phức tạp lắm và cách đó khá lâu chị cũng đã đặt cọc thuê được một căn nhà ở phường trên, trả trước sáu tháng, lúc ấy chị dự tính nếu không có gì thì hai chị em về ở chung, tiện việc học hành của Hàn Ni.
“Chị sẽ mãi mãi nhớ đến em, Hàn Ni của chị. Cố gắng học thật tốt, về cậu thanh niên ấy, chị ngắm kỹ mấy lần rồi. Người cư xử có lễ độ lại học hành đàng hoàng, chắc là người tốt, chị mong em được hạnh phúc”.
Những dòng chữ nguệch ngoạc xiên xẹo của chị để lại trên mảnh giấy học trò, run rẩy trong tay Hàn Ni. Cô òa khóc tức tưởi, bây giờ chị ở đâu? Đến giờ Hàn Ni mới chợt nhận ra rằng mình vẫn chưa từng một lần hỏi tên thật của chị, vẫn gọi chị theo thói quen vủa mọi người dân ở đây “bà Bắc kỳ đẩy xe rác”. Xem ra em vô tâm quá.
Cô thầm mong một ngày nào đó sẽ lại được nghe tiếng xe đổ rác của chị lóc cóc trên đường phố với ngọn đèn vàng lắt lẻo bên hông và nghe nụ cười sảng khoái của chị sau tấm khăn bịt mặt mỗi khi gặp. Chị ơi.
Cánh chim trời cô đơn ấy giờ đây đang bay về nơi nào.
———
THE END…
Leave a Reply