Truyen gay: Lời hứa định mệnh { Fate Promise } – Chương 3
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Cổng trường H giờ ra về thật nhộn nhịp, tiếng cười nói đùa giỡn khắp nơi, Hoàng nhẹ nhàng đạp xe với tâm trạng phấn khởi, vì đây là lần đầu tiên Hoàng được chở Khang – điều mà Hoàng rất mong muốn từ lâu rồi, mấy đứa con gái cứ nhìn theo xe Hoàng mỗi khi Hoàng đạp vượt qua xe bọn nó, Khang thì thấy hơi kì kì, chẳng biết tụi nó nhin cái chân Khang đang xưng húp lên hay nhìn Hoàng nữa.
– Em còn đau nhiều không?
– Dạ… Đỡ nhiều rồi anh.
– Oh, rồi chân em đau vậy rồi sao sinh hoạt bình thường được? Em ở một mình mà, đi đứng ăn uống sao tự lo được?
– Dạ… Không sao đâu anh, em cố gắng tự lo được mà… Uả, mà sao anh biết em ở một mình?
– Hi, thì có mấy dịp đi ngang nhà em mà lần nào anh cũng chỉ thấy có mỗi chiếc xe đạp của em không à, cũng trên 10 lần rồi đấy chứ, chẳng lần nào anh nhìn thấy ai khác ngoài em cả.
– Oh, mà anh quen ai gần nhà em hay sao mà lại chạy đường đó nhiều quá vậy?
– Anh có quen ai đâu.
– Hả? Vậy sao…
– Vì anh nhớ em quá nên…
– … ” _Khang im lặng trong sự bối rối, tim nó lại đập nhanh 1 nhịp khi nghe anh nói thế, nó thật sự khó xử, thật ra nó cũng khá thích anh, dù gì thì nó cũng là uke mà, với ngoại hình quá chuẩn, gương mặt đẹp đầy nam tính cộng thêm tính tình hiền lành, chất phát thì anh có hoàn toàn có thể làm một uke khi lần đầu gặp anh cũng phải có thiện cảm chút ít, anh hoàn toàn có khả năng tìm cho mình 1 uke cực dễ thương và hoàn hảo, nhất là khi anh dùng nụ cười hiền và ánh mắt ấm áp đó cũng đủ làm người đó chết mê chết mệt rồi, vì thế để kiềm cho lòng mình không nghĩ ngợi lung tung nó đã tránh mặt anh rất nhiều, khi nói chuyện với anh thì nhìn sang chổ khác, vì nó sợ khi nhìn thấy ánh mắt đó, nụ cười đó nó tim nó lại đập nhanh 1 nhịp…
Có rất nhiều người muốn quen anh. Nó còn nhớ… Hồi 3 tuần trước, khi nó đem mấy trái bóng chuyền trả cho thầy thể dục thì bắt gặp anh đang đứng nói chuyện với một cậu nhóc ở sau thư viện, hình như là lớp 10 vì cậu nhóc đó khá nhỏ nhắn, nó hơi bất ngờ khi nhìn thấy cậu nhóc đó, với gương mặt nhỏ nhắn có mái tóc xéo dày và đen óng cộng thêm làn da trắng hồng không tì vết, trông cậu nhóc y như một thiên thần trắng, chỉ thiếu mỗi đôi cánh mà thôi, nó thấy hai người đang nói gì đó, Khang định quay lại đi đường vòng để tránh mắt anh thì…
– Em yêu anh lắm anh Hoàng ơi! Anh quen em nhé?
– Anh… Anh xin lỗi… Anh không thể quen em đâu An.
– Tại sao?
– Vì anh đang rất yêu một người!
– Là cái anh học lớp 11a7 chứ gì??? _Khang chợt giật mình khi cậu nhóc đó nhắc tới mình.
– Sao em biết?…
– Mỗi khi ra chơi em đều thấy anh nói chuyện rất cởi mở vui vẽ với anh ấy ở dưới căn tin, điều mà một người nhút nhát và hiền lành như anh rất ít làm…
– Uh! Đúng vậy! Anh yêu Khang nhiều lắm! _ Tim Khang bỗng nhưng đập chậm lại một nhịp!
– Nhưng anh ấy có yêu quý gì anh đâu? Mỗi khi nói chuyện với anh người đó có bao giờ nhìn anh mà cười đùa vui vẽ đâu?
– Anh biết! Nhưng chỉ cần thế là đủ! Được ngồi bên Khang anh cảm thấy vui lắm rồi… Dù Khang lạnh nhạt với anh thế nào đi chăng nữa thì tim anh cũng không thay đổi được An à! _ tim Khang đã thật sự ngưng đập hẳn với từng lời nói của anh!…
– Em không hiểu! Em có gì không bằng anh Khang? Ngoại hinh? Gia cảnh? Hay tính cách?
– Khang không đẹp bằng em! Không giàu bằng em cũng không dễ thương, vui vẽ như em! Nhưng! Với anh Khang là tất cả và chẳng có ai thay thế được cả dù người ấy có đẹp có dễ thương ra sao đi nữa! Anh xin lỗi! Nhưng anh không thể quen em, em hãy tìm một người khác tốt hơn anh đi, có rất nhiều người thương em mà. Hay là anh làm mai…
– ANH LÀ ĐỒ NGỐC! _ Hoàng chưa nói hết câu thì An hét lên, đẩy anh một cái rồi vùng chạy đi, hình như là An khóc… Hoàng bị đẩy bất ngờ liền té một cái đau điếng, anh ngồi xuống nghĩ ngợi gì đó rồi đứng lên đi vào thư viện, còn Khang thì đóng băng ngay chổ đó vì quá bất ngờ trước những gì mình nghe được, một cơn gió thổi mạnh làm cho một trong những quả bóng trên tay Khang rớt xuống, Khang mỡi khẽ nhật mình, lật đật đi lượm quả banh đang quay lăn lóc ra sân trường…
– Khang! Em nghĩ gì mà anh kêu hoài không trả lời vây?
– Dạ?… À, không gì đâu anh.
– Không gì mà anh gọi mấy lần mới nghe ak?
– Dạ… Tại… Em đang nghĩ trưa nay sẽ ăn gì đấy mà.
– Hehe, cái đó thì em khỏi lo.
– Dạ?
– À, không gì đâu. _ Hoàng cười nhẹ, trong mắt đang tính toán cái gì đó…
Nhà của Khang cách trường 3,7km ở phía Đông Nam, cũng khá lý tưởng vì đoạn đường không đông xe lắm lại có hai hàng cây xanh lớn tuổi nên khá mát mẻ, đi bằng xe đạp là không còn gì bằng, Khang rất thích xe đạp! Vừa đỡ tốn xăng lại tốt sức khỏe, vã lại Khang thích cảm giác được người khác chở lắm, được ngắm cảnh phố phường chầm chậm, nhận những luồng gió mát nhè nhẹ… Hồi đó… Nguyên luôn chỡ Khang đi học, đi chơi suốt 4 năm trời, được ngồi sau lưng Nguyên, được nói cười, đùa giỡn với Nguyên, những lúc ấy Khang vui không thể tả và xen lẫn là một cảm giác thật dịu êm… Mà nhắc tới xe cộ mới nhớ:
– Ủa? Mà anh Hoàng nè.
– Gì em?
– Hồi đâu năm ngoái khi gặp anh em nhớ anh chạy chiếc Airblack hay Nou gì mà? Sao đùng một cái 3 tháng sau anh lại đạp xe đạp vậy?
– À… Cũng vì một người…
– Vì một người? Bộ ba hay mẹ anh tịch thu xe anh ak?
– Tất nhiên không, anh có quậy quạng gì đâu mà ba mẹ anh tịch thu xe. Chỉ là… Có một người từng nói với anh là rất thích xe đạp và còn nói rằng con trai đẹp tự nhiên nhất khi đạp xe đạp mà thôi. Nên anh phải chuyển qua đạp xe đạp để đẹp hơn trong mắt người ta và mong đợi ngày nào đó người ta sẽ đồng ý cho anh chở trên chiếc xe đạp này và mừng là anh đã thực hiện được.”
Khỏi cần nói cũng biết là ai, Khang lại lúng túng không biết nói gì nữa… Hoàng nhẹ quẹo vào đường chợ:
– Ủa? Sao anh lại quẹo vào chợ?
– À, anh mua đồ về nấu ăn.
– Bộ hôm nay mẹ anh đi vắng ak?
Hoàng không nói, chỉ cười rồi gé vào những hàng chợ, mua thịt và mua rau, Hoàng cẩn thận lựa những thứ tốt nhất, nhon nhất và không e ngại đưa tiền rất nhiều cho mấy người bán hàng.
– Cái này có 27 ngàn thôi mà cô, cô thối cho ảnh lại 33 ngàn đi, chắc ảnh mới đi chợ lần đầu nên hông biết.
– Thịt anh phải mua miếng kia mới ngon, miếng này trông nhạt quá lại dính chút mỡ nữa vừa không tươi vừa nặng kí mất tiền nữa.
– Trời ơi, anh có thấy con sâu bự tổ chảng trên cái lá cải đó không?”
Mặt dù đang ngồi trên xe Khang cũng ráng la oai oái khi nhìn thấy Hoàng đi chợ, “Người gì đâu mà xài phí lại không biết đi chợ kiểu này không bị mất bà hàng chặt chém mới sợ” _ Khang lắc đầu nghĩ, mà mỗi lúc Khang nhắc Hoàng như thế không biết sao Hoàng lại cảm thấy rất vui, Hoàng quay mặt lại cười và nháy mắt với Khang một cái để cảm ơn, những lúc như thế Khang lại lúng túng quay mặt đi, rồi cũng lén nhìn anh mua đồ rồi cũng la oai oái tiếp…
– Anh mùa gì mà mua nhiều dữ vậy? Anh định ăn mấy ngày lận ak?
– Uk, chắc vậy.
– Oh, mà anh lần đầu tiên đi chợ phải ko?
– Uk, sao em biết?
– Nhìn cái cách anh lựa đồ cũng như trả tiền là biết rùi. Không nhờ em là nãy giờ anh mất hai ba trăm ngàn rồi.
– Oh, cũng nhờ Khang mà anh không mất tiền nhỉ? Hi, phải chi lần nào đi chợ cũng có em đi theo thì hay quá nhỉ? _ Câu nói của Hoàng vô tình làm Khang lại bối rối…
– Đến nhà em rồi. Anh để em xuống đi.
– Uk, uk.”
Khang cố gắng bước xuống chào anh Hoàng rôi bước khập khiểng vào nhà nhưng có gì đó không ổn…
– Uả? sao anh chưa về nữa, theo em làm gì?
– À… Em cho anh vào nhà được không?…
– Hả? Để làm gì?
– Thì em đi lại bất tiện, nên anh sẽ nấu cơm cho em ăn, nấu xong anh sẽ về liền hà, không làm phiền em đâu.
– Không được! Em làm phiền anh nhiều quá rồi, mà giờ này anh phải về ăn cơm nữa chứ.
– Anh điện về nhà là anh học thêm giấc trưa nên chiều mới về, giờ mà về với một đống thức ăn này anh bị mẹ anh chửi chết luôn đó!
– Nhưng…
– Anh hứa là nấu xong là về liền mà!
– Nhưng…”
Trong lúc Khang đang phân vân thì Hoàng nhanh chóng dắt xe vào, tự nhiên sách mấy túi thức ăn to đùng và đứng đợi Khang mở cửa cho mình vào. Khang suy nghĩ một lúc… Thở dài và nhẹ bước đến cữa mở khoá cho anh Hoàng vào. Anh Hoàng nhanh chóng bước vào để mấy bọc thức ăn xuống rồi đỡ Khang vào.
– Em ngồi ở trước xem tivi đi. Anh xuống bếp nấu cơm, chừng nào xong thì anh đem lên rồi 2 đứa mình cùng ăn. Mà em muốn ăn món gì?
– Dạ, gì cũng được, mà anh biết nấu ăn không đó?
– À… Anh biết mà… Ở nhà anh nấu suốt chứ gì.
– Phải không đó? _ Khang dùng ánh mắt hồ nghi tra xét Hoàng vì thấy anh hơi lúng túng.
– Anh nói thật mà. Hi. Thôi, anh ra sao nấu bếp ak, 12h rồi, nấu nhanh nhanh cho em ăn nữa.
– Dạ, anh làm từ từ thôi, em đợi được mà.
Hoàng nhanh chóng sách mấy bọc thức ăn ra sao bắt đầu “trổ tài” nấu nướng, đây là lần đầu tiên Hoàng nấu ăn, Hoàng rất gét nấu ăn, nhưng nghe mấy thằng bạn nói muốn chinh phục được trái tim của “nàng” thì phải tạo ra những điều thật lãng mạng như nấu ăn chẳng hạn, “nàng” sẽ đỗ ngay vì sự quan tâm và tinh tế của bạn, cứ nghĩ đến đây là Hoàng lại hào hứng sắn tay áo lên và bắt đầu nấu. “ Mà cái này làm sao ta? Để mình nhớ xem, mình đã từng thấy chị dâu nấu rồi mà… À, trước tiên phải sắc thịt, rồi lặt rau, rồi…” _ Và cứ thế Hoàng vụng về lặt từng cọng rau, sắc từng miếng thịt, chốc chốc lại điện hỏi mấy con nhỏ trong lớp hỏi kho thịt ra sao? Xào cải phải thế nào với giọng thật nhỏ.
Khang ngồi ở trước mở tivi xem mà không tập trung xem được, cảm giác bất an tỏa ra từ hướng bếp của nhà mình, với kinh nghiệm 5 năm nấu ăn khi nghe những âm thanh vội vã và vụng về của những tiếng dao làm Khang hơi nghi ngờ về vụ nấu ăn của Hoàng. Nghe cứ như người không biết nấu ấy.
Không chịu nổi những thắc mắc, Khang cố gắng bước cà nhắc thật nhẹ ra sau để nhìn anh Hoàng đang làm gì, bước đến bếp nó nép vào tường nhìn Hoàng, Hoàng đang vừa kho thịt vừa nạo ề khoai mỡ, không hiểu vì sức nóng của bếp hay sự vội vã làm cho anh đổ mồ hôi rất nhiều, chiếc áo trắng ướt đẫm thấy cả da thịt, từng giọt mồ hôi nhẹ chảy xuống trên gương mặt của anh, anh đang cố gắng hết sức vì. Tim Khang lại lỗi một nhịp – Lần thứ 3 trong ngày!! Nó đứng đó nhìn anh! Lần này thì Khang không quay đi nữa… Có lẽ nó lại bắt dầu không hiểu mình lần nữa… Thấy anh sắp quay qua hướng nó, nó vội quay đi và nhẹ bước lên nhà trước, hình như đâu đó có một nụ cười vẩn vơ đang hiện trên khuông mặt của một người… đau chân… :’)
13:00 AM
– Xong rồi!!! _ Hoàng vui vẽ hét lên khi đã hoàn thành những món ăn một cách mệt nhọc. Hoàng gần như muốn kiệt sức, mồ hôi ướt từ đầu đến chân còn hơn cả khi đi thi điền kinh mà đường dài gấp đôi vậy. Đến giờ Hoàng mới khâm phục bọn con gái: “Nấu ăn chẳng mất một giọt mồ hôi, kinh thật” _ Hoàng vừa nghĩ vừa dọn đồ ăn ra mâm. Hí hửng bưng ra trước và tưởng tưởng…
” – Ôi, anh nấu ăn ngon thế!
– Hi, thật ra đây là lần đầu tiên anh nấu đó, chắc vì em nên anh mới nấu được vậy đó!
– Thật không? Vì em mà anh…
– Anh có thể vì em mà làm được tất cả Khang ak!… Vì thế… hãy bên anh em nhé!
– Dạ… Làm sao em có thể chối từ được tình yêu tuyệt vời của anh đối với em chứ.
– Em nói thật chứ?…
– Dạ…
– Ôi, pé Khang của anh…
– Ôi, anh Hoàng của em…”
– Anh làm gì mà cười khúc khích thế? Canh tràn ra ngoài mâm rồi kìa.
– Hả? _ Tiếng nói lạnh lùng của Khang làm đánh tan đi những lời ngọt ngào trong trí tưởng tượng của Hoàng, Hoàng lúng túng cầm cái mâm thẳng lại vì tô canh đang tràn ra ngoài thật, khẽ để mâm cơm lên bàn, Hoàng nhắc cái ghế rồi đỡ Khang lại, Khang choàng người qua anh, Khang khẽ chạnh lòng vì tấm lưng của anh đã ướt đẫm mồ hôi cả tiếng đồng hồ đến giờ vẫn chưa khô…
– Ngon không em?
– Dạ… Cũng được… Cũng khá ổn…” _ Anh gắp cho nó một miếng thịt kho sắc méo sẹo, thật sự thì anh kho mặn quá nhưng thấy ánh mắt mong chờ nó khen từ anh nó không nỡ.
– Hi, vậy em ăn đi, ăn nhiều vô.
– Dạ…” _ Anh cũng bắt đầu ăn, khi vừa cắn một miếng thịt, mặt anh biến sắc… Anh nhẹ nhàng bõ đũa xuống nhin nó và nói nhỏ.
– Anh xin lỗi! Anh nấu tệ quá…
– Anh đừng buồn… Có gì đâu… Anh nấu cũng được mà… Hồi đó lần đầu tiên em nấu còn tệ hơn anh nữa mà…” _ Thấy anh buồn một cách thật vọng tự nhiên nó lúng túng không biết nói gì để cho anh đừng như thế, vì dù gì anh cũng vì nó mà…
– Tuy nó không ngon! Nhưng đối với em nó rất ngon và tuyệt vời! Em nói thật đó!” _ “Trời ơi mình đang nói gì vây? Nói thế chẳng khác nào mình xem ảnh như…” . Nó lúng túng suy nghĩ khi vô tình buông ra một câu tình cảm như thế với anh. Còn anh thì… Khỏi phải nói cứ như sa mạc gặp sóng thần ấy, đang trù ụ một đống liền tươi như hoa hướng dương đang nở, anh nhìn nó cười thật hạnh phúc, ánh mắt híp lại nhìn nó thật ấm áp, quả thật lúc này anh rất rất đẹp cho nên đã hút hồn nó trong 7s, nó bối rối nhìn xuống cầm chén cơm và ăn thật nhanh để cho anh không thất vẻ bối rối của nó, mà sao thịt mặn nhưng không mặn thế này, nó chẳng cảm nhận được gì ngoài sự lúng túng và sự bất ổn định của nhịp tim cả…
“- Em đi đâu vậy? Em mới ăn có 2 chén mà.
– Em ăn có nhiêu à. Em đi lấy cái áo cho anh tắm rồi thay, cái áo trắng anh ướt nhẹp mồ hôi rồi kìa.
– Thế có làm phiền em không?
– Có gì đâu anh, em làm phiền anh trước mà…
– Hi, có gì đâu, vậy em vào lấy đí, mà em đi được không? Có cần anh đỡ không?
– Dạ, em tự đi được rồi, em đỡ nhiều rồi anh.
– Uhm, vậy em cẩn thận nha, để anh dọn mâm cơm ra sao rồi đi tắm.
– Dạ. Mà anh tắm xong rồi về hay còn đi đâu nữa không?
– Bộ muốn đuổi anh lắm sao mà nói vậy? _ Anh nói đùa với nó.
– Dạ… Đâu có đâu… Tại… Tại..
– Hi, anh nói đùa thôi, anh tắm xong rồi về.
– Dạ, mà nhà anh ở đâu thế?
– Ở trên ngã 5 đó em.
– Dạ… Hả?… Ngã năm cách đây đến 12km mà?
– Uk, em cũng biết chổ đó ak?
Leave a Reply