
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– “Ngon ha?”
Thuận nhè nhẹ gật đầu, vẫn đang bận đánh giá anh con trai của chú A Bổn
– “Ba tui nấu cháo ngon lắm”
– “Sao nãy giờ anh toàn nói trống không với tui vậy?”
– “Không biết kêu bằng gì” – A Gấu ngây thơ đáp
– “Không biết sao không không hỏi. Anh tên gì?”
– “Tên là A Gấu !”
– “Tui tên Thuận. Mai mốt mình ở chung nhà có gì giúp đỡ tui với nheng.”
– “Thuận hả?” – A Gấu cười gật đầu.- “Ừ, mai mốt có gì cần giúp Thuận cứ kêu A Gấu nha”
“Cũng biết nói chuyện như vậy thì không đến nỗi ngốc lắm”, Thuận nghĩ thầm trong bụng.
Ăn xong, Thuận đón bus về thu dọn đồ đạc. Trở về căn hộ nằm trong một khu chung cư cao cấp, Vương không có nhà. Đêm qua chắc anh ta cũng không về nhà vì sợ đối mặt với cậu chăng? Nhát gan thật! Anh ta có gan đòi chia tay mà không có gan đối diện sự thật sao? Thuận nhanh chóng vào phòng ngủ gom vài bộ quần áo, lấy dụng cụ cá nhân và giấy tờ. Cậu tức giận ném hết tất cả những gì anh mua cho cậu vào vali.
“Hừ! Phải lấy hết đi cho bõ tức, không chừa lại một thứ gì hết” Còn album hình thì để lại, phải để anh ta mỗi lần nhìn thấy phải nhớ đến mình, nhớ đến tội lỗi đã gây cho mình như thế nào, không thể để anh ta quên hết mọi chuyện mà sống nhẹ nhõm được. Thuận khệ nệ ôm chiếc vali to, đeo balô trên vai ra khỏi căn hộ mà cậu không có cảm tình gì mấy Trước khi bước ra cửa, Thuận quay lại nhìn căn phòng sang trọng lần cuối.
“Triệu Minh Vương, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”
Thuận quyết định nấu một bữa ăn liên hoan mừng “tân gia” phòng mới, cho dù là phòng thuê thì cũng nên làm một bữa tiệc ra trò.
Sau một hồi quét dọn căn gác cũ và xếp tất cả vật dụng vào chỗ của nó thì Thuận kéo A Gấu đi chợ. Không ngờ chỗ ở này rất tiện, gần chợ, gần trường, gần công viên nữa.
– “A Gấu thích ăn món gì?” – Thuận hỏi
– “Tui hả? Tui thích nhiều lắm”
– “Tui hỏi A Gấu thích món gì nhất tui nấu đãi nha” – Thuận bắt chước cách nói chuyện của A Gấu và chú A Bổn.
– “Tui thích ăn thịt gà hề hề”
– “Ok! Vậy tui sẽ nấu món gà nướng sốt đậu cho A Gấu ăn thử nha.”
A Gấu vui vẻ gật gật đầu
Ra chợ, mua gì cũng đưa cho A Gấu xách. Công nhận là cao lớn cũng có lợi ghê, mua 3kg rau ăn lẩu, 2kg thịt gà rồi nước mắm, xì dầu, sữa tươi, nguyên liệu gia vị linh tinh để làm đồ tây đều do một tay A Gấu xách. Mấy cô dì ở chợ có vẻ thích A Gấu nên mua gì cũng được giảm giá. Thuận và A Gấu tay xách nách mang về đến nhà, cùng nhau vào bếp.
Vừa đeo tạp dề vào chuẩn bị xuất chiêu, Thuận vừa nháy mắt :
– “A Gấu giúp tui nấu ăn nha”
– “Ờ” – A Gấu gục gặc đầu
– “A Gấu đem gà rửa sạch đi, xong rồi làm cá nha.”
– “Ờ ờ” – A Gấu gật đầu lia lịa
Một hồi sau, A Gấu vẫn đang loay hoay với mấy con cá, xoay qua xoay lại vẫn không biết làm thế nào đành phải mếu máo:
– “Giờ tui làm cá sao đây Thuận?”
– “Cá hả? Mổ bụng ra rồi bỏ ruột bỏ đuôi đi” – Thuận vẫn tập trung làm món sốt, không nhìn mà trả lời.
Thuận nấu nấu nướng nướng xong, bắc chảo xuống nếm thử món sốt đậu, rồi hài lòng gật gù. Xong cậu nhìn qua A Gấu cũng đang chăm chú nhìn cậu, tay cầm cái rổ cá :
– “Muốn thử không…”
Chưa dứt lời, Thuận nhìn thấy mấy con cá đáng thương mà A Gấu mới “mổ bụng”. Đúng nghĩa là “mổ bụng”, con cá điêu hồng bây giờ trên thân đầy lỗ. Thuận chậm rãi đưa khuôn mặt đau khổ lên nhìn A Gấu
– “Tui làm sai rồi sao?” – A Gấu vẻ mặt có lỗi hỏi
Thuận thấy vẻ mặt A Gấu như đứa bé sắp chịu phạt nên cố gắng nở nụ cười đúng chuẩn
– “À không, như vậy thì nấu sẽ thấm gia vị hơn. Nhưng lần sau A Gấu đừng có đâm tùm lum lỗ vậy nha, A Gấu rạch một đường từ chỗ này đến chỗ này nè, rồi lấy hết ruột ra. Cắt bỏ cái đuôi, như vậy là xong rồi.”
– “Dzậy hả” – A Gấu đáp ngây thơ
Thuận khẽ khép hờ một nửa con mắt, nghĩ trong lòng: “A Gấu có phải con nhà lao động không vậy? Cho dù ngốc thế nào cũng không thể không biết rạch bụng cá chứ?”
Tối hôm đó, chú A Bổn từ ngoài đầu hẻm đã ngửi thấy mùi thức ăn ngon đến chảy nước miếng nhưng không ngờ nơi phát ra lại ngay trong nhà mình.
– “Thơm quá, nhìn đẹp như vậy chắc là ăn ngon lắm đây nha” – Chú A Bổn chưa kịp rửa mặt đã chạy đến bàn thức ăn hít hà – “Hôm nay có chuyện gì mà có nhiều đồ ăn ngon dữ zậy cà?”
– “Hôm nay cháu đãi chú với A Gấu ăn “tiệc tân gia” haha. Chú mau vào rửa mặt rồi ra ăn cơm. Chắc chú đói lắm rồi.”
– “Dzậy ha! Dzậy phải đi rửa mặt nhanh thôi a.” – Dáng người thấp bé nhanh chóng đi vào bếp.
Suốt bữa cơm, chú A Bổn và A Gấu cứ tấm tắc khen món ăn, ăn món nào là khen món đó.
– “Chú với a Gấu đừng khen cháu nữa. cháu bỏ công ra học nấu ăn mà, nấu đúng công thức nên vừa miệng thôi.”
Thuận cũng không quen được khen nhiều như vậy, từ ngày cậu đi học nấu ăn, cậu và Vương cũng không có dịp nào cùng ngồi ăn cơm nên anh chưa từng được ăn món cậu nấu.
– “Không có đâu á. Ngon thiệt mà. Rất ngon đó. Thuận mở quán ăn là đắt lắm luôn đó nha” – A Gấu nhiệt tình khen nhất
– “Đúng a! Đúng a.” – Chú A Bổn cũng hưởng ứng theo
– “Cháu cũng rất muốn mở quán ăn. Ước mơ lớn nhất của cháu là mở một nhà hàng lớn. Nhưng mà chắc phải trúng vé số mới có tiền mở nhà hàng quá”
Cảm thấy hai cha con này gần gũi nên Thuận buột miệng nói ra ước mơ mình ấp ủ bấy lâu lúc nào không hay..
– “Chú cũng muốn mở quán lớn bán hủ tíu nha, chứ không muốn cứ đấy xe hoài, lúc nào cũng phải thấp thỏm lo khi nào sẽ bị bảo vệ khu phố bắt vì lấn chiếm lòng lề đường. Ai dà!! Chú cũng có muốn dzậy đâu, nhưng mà không có vốn biết làm sao bây giờ. Muốn kiếm sống đành phải làm liều thôi.”
Thuận nhìn chú A Bửu với ánh mắt đồng tình. Cậu cũng biết việc này, những người bán rong ở Sài Gòn suốt ngày ngó trái ngó phải, không phải để canh khách hàng mà là canh lỡ đâu có một xe trật tự đến “hốt” là coi như mất hết vốn, khỏi còn đường làm ăn. Biết là mình làm sai, nhưng trong cái đất Sài Gòn này lấy đâu ra vốn mà thuê đất thuê nhà chứ. Cậu cũng luôn mong muốn mở được một quán ăn nên cũng dò hỏi giá cả thị trường thường xuyên. Vương có tiền nhưng cậu không muốn hỏi mượn, cậu không thích cuộc sống dựa dẫm vào người khác. Thuận phùng một bên má, lắc lắc đầu, tự dặn mình “không được nghĩ đến Vương nữa”.
Cuộc sống của Thuận cùng với hai cha con chú A Bổn những ngày sau đó rất vui vẻ, sáng nào ngủ dậy cậu cũng được ăn cháo hoặc xôi miễn phí của chú A Bổn, bù lại, buổi tối cậu sẽ xắn tay áo vào bếp nấu ăn. Ba người sống giống như một gia đình hòa thuận. Cậu cảm thấy mình thật may mắn vì không phải sống cô đơn một thân một mình như cậu đã tưởng tượng.Cho dù quyết tâm từ bỏ Vương nhưng những lúc vô tình nhớ tới thì Thuận cũng không thể nào ép buộc bản thân vui vẻ được. Thuận không thể kìm chế sự trống rỗng và mất mát len lỏi trong lòng. Ngày mới chia tay, cậu buồn một đêm nhưng đến bây giờ đã một tháng rồi, cơn đau lòng đến khó chịu vẫn cứ cách vài ngày lại đến tìm.
Chiếc tivi cũ đang chiếu phim TVB, Thuận cùng với hai cha con chú A Bổn cười nghiêng ngả, thỉnh thoảng lại bàn tán đoán trước những hành động của nhân vật trong phim, tự nhiên Thuận nhớ lại những lúc cùng Vương xem phim TVB. Cả hai đều ghiền phim TVB đến mức quen cả cô Kim bán đĩa, mỗi khi có phim mới là cô alô cho Vương liền. Thuận không hiểu sao trong bụng xuất hiện một quả bóng đầy khí, khó chịu vô cùng, lúc này lại nghe tiếng cười của người khác, cảm giác bực bội trong người lại càng tăng
“Chú A Bổn con lên lầu đi ngủ nha” – Thuận cố trấn tĩnh bản thân mình
“Ờ ờ” – Chú A Bổn mắt vẫn dán vào tivi xem hăng say mà trả lời
“Coi tiếp đi Thuận, phim đang hay mà”– A Gấu nắm lấy tay Thuận, không cho đi
“Hôm nay tui mệt, tui muốn đi ngủ sớm” – Bây giờ cậu chỉ muốn lên gác ở một mình
“Mới 8h hà. Ở lại coi cho dzui”
Thuận giật tay mình ra, không nói gì bước lên gác bỏ lại ánh mắt ngơ ngác của A Gấu nhìn theo bóng lưng cậu. Lên gác, cậu nhoài người, nằm úp vào chiếc nệm mỏng, cảm giác buồn tủi và cô đơn xâm chiếm. Cậu không muốn thừa nhận rằng lúc này mình đang nhớ đến con người đã bỏ rơi mình nhưng lại không thế lừa gạt bản thân là cậu nhớ anh. Cậu nhớ chuyện đã rất lâu rồi…
Cứ buổi tối nào cậu vào phòng đi ngủ sớm đều vì hôm đó Vương đã làm cậu giận, ngay lập tức Vương sẽ “biết điều” mà vào phòng năn nỉ cậu tha thứ. Thuận nằm trên giường xoay mặt vào trong, Vương rón rén vào phòng và nhẹ nhàng sờ lên tóc cậu, khẽ gọi : “Thuận…em sao vậy?”
“Thuận sao dzậy?”
Một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai làm Thuận giật mình, quay mặt lại nhìn thì khuôn mặt của Vương đã biến thành khuôn mặt lạ của một người cậu mới quen không lâu – A Gấu
Tình cảnh này khiến Thuận vô cùng bối rối. Ánh mắt màu đỏ pha với nước chính là bằng chứng cậu vừa khóc xong, nước mắt rơi trên má vẫn chưa kịp lau khô. Thuận không muốn để người khác thấy sự yếu đuối của bản thân mình.
“Lên đây làm gì?” – Thuận gần như hét lên
Tiếng hét bất ngờ của Thuận cũng khiến A Gấu giật mình, mất một lúc mới có thể trả lời
“Tui nghe nói Thuận mệt nên lên coi Thuận bệnh làm sao”
Mặc dù biết là mình vừa mới không đúng nhưng Thuận không thèm nói xin lỗi, cậu cứng đầu nói : “Không cần” rồi lập tức quay mặt đi chỗ khác để che đi đôi mắt đỏ “Tôi không sao”
“Mệt mà không uống thuốc liền là bị nặng hơn đó. Hôm bữa tui cũng không chịu uống thuốc nên mới phải nằm ở nhà mấy ngày. Thuận nói Thuận đau chỗ nào đi, tui đi mua thuốc cho” – A Gấu lo lắng
“Mệt quá!! Tui đã nói không cần là không cần mà! Sao phiền phức quá vậy!!!!”
Thuận thật sự đã hét lên, sự quan tâm của A Gấu càng khiến cậu thêm mệt mỏi, cậu chỉ muốn ở một mình, cũng không có bệnh gì mà cứ lải nhải khiến Thuận không chịu nổi
“Tui chỉ lo cho Thuận thôi mà” – Khuôn mặt A Gấu cũng xuất hiện sự bối rối và sợ hãi như khi trẻ con phạm lỗi.
“Không cần! Đi xuống đi”
Câu nói tuy không lớn nhưng rất dứt khoát và chứa đựng sự tức giận lần này lại có tác dụng. A Gấu bước chậm xuống cầu thang và còn không quên quay lại dặn Thuận:
“Nếu có bị đau gì thì Thuận nhớ nói cho tui biết nha. Tui đi mua thuốc cho”
Không nghe thấy tiếng đáp trả, A Gấu mang vẻ mặt buồn bã đi xuống.
“Sao tự nhiên Thuận lại tức giận với mình như vậy?”
Sáng hôm sau thức dậy, Thuận cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nỗi lòng bực tức ngày hôm qua đều biến mất chỉ còn lại áy náy. Thuận chợt cảm thấy mình thật có lỗi với A Gấu, đúng ra không nên làm như vậy. Cậu đứng ở đầu cầu thang cả buổi, suy nghĩ xem mình nên nói gì nếu gặp A Gấu ở dưới lầu?
————————-
Chương 3 – Truyen gay hay Cho anh yêu em thêm lần nữa
Vừa xuống nhà, Thuận thấy A Gấu đang ngồi một mình bên bàn ăn, đầu gối lên cánh tay trông thật là rãnh rỗi.
– “A Gấu” – Thuận lên tiếng gọi
– “Thuận dậy rồi hả?” – A Gấu nghe tiếng gọi thì quay mặt lại, trên mặt là nụ cười có hàm răng trắng, không có vẻ gì là còn giận chuyện ngày hôm qua bị mắng oan. – “Thuận hết mệt chưa? Ăn sáng đi. Hôm nay baba cho ăn xôi”
– “Uhm…hết mệt rồi. Cảm ơn A Gấu nha.” – Thuận trả lời, câu xin lỗi cũng không nói ra được. Cậu quyết định cư xử với A Gấu như không có chuyện gì xảy ra vì dù sao A Gấu ngốc ngốc cũng không để ý.
– “Hôm nay A Gấu không ra phụ chú bán xôi hả?” – Thuận tìm chuyện khác nói để thoát khỏi cảm giác ngượng ngùng
– “Ừ! Baba nói ở nhà chờ coi Thuận có bị gì hông. Thuận khỏe dzậy là được rồi. Hề hề”
Thuận nghe câu nói như vậy thì thấy cảm động trong lòng. Dù sao chú A Bổn với A Gấu cũng không phải người thân của cậu, lại vừa mới quen chẳng bao lâu mà đối xử tốt với cậu như vậy. Trong khi Vương từ khi đi làm thì không còn quan tâm cậu như trước nữa, thậm chí những lúc Thuận bị bệnh thì Vương cũng chỉ mua thuốc để đó rồi đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Thuận không thể ngăn được cảm giác tự nhiên lòng chùng xuống. Đến A Gấu nhìn thấy khuôn mặt “ruột để ngoài da” đó cũng biết được là cậu đang không vui, anh nghĩ ra chuyện làm cho cậu vui vẻ lên.
– ““Thuận biết hôm nay là ngày gì không?”
– “Ngày gì?” – Thuận ngơ ngác nhìn lên tấm lịch treo tường thấy một con số 30 to màu đỏ
– “30 tháng 9? Hôm nay ngoài là chủ nhật ra cũng đâu có gì đặc biệt đâu. Sinh nhật A Gấu hả?”
– “Không phải”
– “Vậy là sinh nhật chú A Bổn?”
– “Cũng không phải luôn. Hôm nay là Tết Trung Thu đó” – A Gấu nói như thể vừa chỉ cho Thuận một “bí mật thú vị” lắm.
Một người con trai hai mươi ba tuổi mà còn khoái trung thu như vậy sao? Nhưng nghĩ bụng vậy thôi chứ Thuận cũng không nói ra. Cậu nhìn sự vô tư của A Gấu mà ghen tị, A Gấu lớn hơn cậu nhưng tâm hồn thì không hề có những gánh nặng như cậu đang mang. Cậu nhớ lại trung thu cách đây hai năm trước mình đã buồn như thế nào vì Trung thu là tết đoàn viên, còn cậu lại không dám quay về nhà vì bản thân đã bỏ nhà đi cùng với Vương. Tuy vẫn chưa dám công khai với gia đình rằng mình là gay nhưng mặc cảm và sợ hãi cũng không cho cậu dũng cảm để về gặp mặt bố mẹ và em gái. Ngày hôm đó, để làm Thuận vui, Vương đã chở cậu đi chơi trên chiếc xe dream cà tàng. Hai người đi dạo phố lồng đèn, ăn chè khúc bạch – đặc sản nổi tiếng của phố người Hoa. Tuy phải chen chúc rất đông người, ngồi đợi chè rất lâu nhưng Thuận lại cảm thấy rất vui được cùng đón tết đoàn viên với Vương vì cậu xem Vương chính là gia đình của mình. Cậu đang nghi hoặc sự tin tưởng như gia đình đó dành cho anh có phải là sai lầm?
Thuận làm thêm phụ bếp ở nhà hàng nên ngày lễ hay chủ nhật cũng không được nghỉ, ngược lại càng bận rộn hơn nên khi Thuận về đến nhà thì đã quá 12 giờ khuya rồi. Đoán chắc giờ này chú A Bổn và A Gấu đều đã ngủ, Thuận nhón chân đi rất nhẹ nhàng vào nhà. Cậu không bật đèn mà cố mò đường đi trong bóng tối. Đến tới vị trí cầu thang, Thuận đưa tay xác định vị trí các thanh gỗ để bước lên thì chạm phải cái gì đó mềm mềm Thuận giật mình rụt tay lại nhưng vẫn cố kìm chế giọng nói không quá to: “Cái gì vầy nè?”
“Vật thể lạ” ngọ nguậy rồi lên tiếng: “Thuận về rồi hả?”. Thì ra là A Gấu ngồi đây ngủ gật. Thuận khẽ hỏi:
– “Sao A Gấu không lên giường ngủ mà ngồi đây?’
– “Thì đợi Thuận về đó” – A Gấu nói bằng giọng ngái ngủ
– “Đợi tui về làm gì?” – Thuận cũng ngạc nhiên
– “Tui đợi Thuận về đón trung thu nè” – A Gấu vừa nói, hai tay vừa đưa ra hai thứ gì đó mà ánh đèn đỏ trên bàn thờ không đủ sáng để Thuận nhìn rõ.
– “Rồi cái gì đây?” – Thuận chỉ tay vào thứ trong lòng A Gấu, thắc mắc
– “Lồng đèn với bánh trung thu đó. Thuận tắm lẹ lên đi rồi lên ăn bánh trung thu nha”
Vui lên tại sao ? says
wá tuệt vời, that is the wonderful story :)))
Vui lên tại sao ? says
hay, pộ anh mún giết ng hay sao mà đến lúc hay nhất lại ngưng z, huhuuuu