Truyện gay 2017 – 2018: Tuổi teen hư hỏng – Chap 5
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chuyện tình cảm tui với con Thảo theo kiểu “chậm mà chắc”. Tui ăn được cái bánh bò rồi thì nó làm bánh chuối, bánh đậu xanh,bánh da lợn,…. Cái nào cũng ngon, ăn là ghiền. Buổi chiều hôm đó, tui nán lại phụ nó cho xong tờ báo tường của lớp để mai dự thi.
– Hôm nay, Thảo về chung đường với Trung
– Ùa sao kỳ vậy, nhà Thảo ở mé này mà
– Hông, về nhà cô Năm của Thảo, kế xóm Thanh đó, phụ làm bánh. Mai có đám giỗ ông nội.
– Tưởng gì. Năm nào cô Năm cũng mời ba má Trung mai qua ăn
Con đường đê sao hôm nay ngắn quá. Mới có nói mấy chuyện tào lao với con Thảo mà muốn đi hơn nữa đường rồi. Tháng ba mùa nắng cháy khét lẹt, cây cối héo hắt, vậy mà chiều nay mây đen kéo tới ùn ùn báo hiệu một đám mưa trái mùa. Sấm chớp đì đùng rung chuyển đất trời.
– Chắc chạy không kịp đâu Trung ơi
– Ráng đi, qua đoạn này là có chỗ nấp rồi
Chỗ nấp là một cái chòi, lúc trước lợp lá qua loa để dân làm đồng nghỉ trưa. Sau này trụ sở công an xã thay tôn mới, người dân lựa những tấm cũ còn dùng được về dựng thành chòi mới, cái nền đất cũng được tráng lớp xi măng cho phẳng phiu, sạch sẽ. Mái tôn, vách tôn. trưa nắng mà vào nghỉ thì thôi rồi, nó như cái lò nướng nên phải khoét thêm mấy ô vuông như ô cửa sổ cho bớt nóng.
Hai đứa vừa phi vào chòi thì ông trời cũng ầm ầm trút nước. Tiếng mưa trên mái tôn hòa cùng tiếng gió hú nghe ù cả tai. Thảo nép vào góc kín nhất, tui đứng kế bên xoay lưng ra chắn những cơn mưa tạt vào ran rát.
– Áo Thảo sao rách rồi?
– Phóng nhanh quá, hổng để ý nên bị vướng vô cái móc ở cửa
Nó thẹn thùng lấy hai tay che đường rách trước ngực nhưng tui cũng kịp lia mắt nhìn được cái áo ngực màu vàng nhạt bên trong. Thỉnh thoảng, gió thổi thốc vào mang theo những hạt mưa lạnh buốt, lưng áo tui bắt đầu ươn ướt, cơn lạnh bắt đầu xuất hiện nơi sống lưng rồi lan tỏa
– Lạnh lắm hả?
– Hổng sao. Trung chịu được mà
Miệng nói mà hai hàm răng tui bắt đầu đánh bò cạp, rùng người. Lưng áo bắt đầu sũng nước, chảy thành dòng rơi xuống nền. Tui đành phải vươn tay lột phăng chiếc áo. Ngày thường tui và đám con trai ở trần đá banh giữa bao cặp mắt mà có sao đâu. Vậy mà bây giờ, xoay tấm lưng trần che mưa, hai đầu ti phập phồng trước mặt em mà tui ngượng ngùng sao đó. Con Thảo cũng e ấp cúi mặt.
Mưa cũng qua cơn đỉnh điểm nhưng vẫn còn nặng hạt đều đều. Gió cũng không còn quất liên tục, nhưng thỉnh thoảng cũng lồng lộng mang theo những hạt mưa gõ đều vào tấm lưng trần đen khét màu nắng của tui. Cái lạnh cũng vơi đi, phần thì cơ thể tui cũng quen dần với cái lạnh buốt theo từng cơn gió. Không khí trầm xuống dù rằng cả hai ngày thường cũng không phải là kẻ ít nói. Con Thảo giọng không được tự nhiên lắm:
– Ai dè tháng ba mà mưa lớn vậy.
Tui biết nó muốn phá tan cái không khí tĩnh mịch nên cũng đu theo:
– Mưa kiểu này thì dai phải biết. Thôi tới đâu hay tới đó Thảo ơi
Mẹ nó, tự nhiên thằng nhóc trong quần lại cựa quậy chi vậy trời. Xui quá, bữa nay mặc lại cái sịp xài mấy tháng trời, thun cũng dãn nhiều nhưng tui tiếc tiền mua cái mới. Sịp này là cho thằng nhỏ đừng có lúc lắc chứ không còn chức năng chống “nứng”. Đũng quần bắt đầu nhô lên trong tầm mắt e ấp cúi xuống của con Thảo. Cái cảnh truy hoan hôm Tết lại hiện ra trong đầu tui một cách không mong muốn. Thằng nhỏ bây giờ bắt đầu ngóc lên. Tui cũng nhanh trí, xoay người lại đưa lưng về phía con Thảo:
– Thảo xem trên lưng Trung có con gì cắn không sao thấy ngứa quá
– Chỗ nào đâu Trung?
– Ở giữa đó. Thảo gãi giùm. Ừ đúng rồi chỗ đó
Chiêu này quá ra tui tự hại mình. Bàn tay mịn màng của con Thảo gãi nhè nhẹ khiến thằng nhỏ bật lên thẳng như cột cờ. Máu trong người nóng ran dù giữa cơn gió lạnh. Tiếng gãi nhè nhẹ rồi sồn sột
– Hết ngứa chưa Trung, chứ Thảo có thấy con gì đâu
Giọng con Thảo run run. Tôi hai đưa tay ra sau, nắm lấy hai bàn tay của nó, nhẹ nhàng vòng ra phía trước rồi áp vào hai đầu ti của mình, giọng còn run hơn:
– Trung lạnh quá, mượn hai tay Thảo ôm như vậy cho ấm tí nghe
– Ừ,… sao cũng được, miễn Trung bớt lạnh
Hai tay tui cứ giữ hai tay em mà xoa nhè nhẹ lên đầu ti chứ chưa dám buông sợ em rút tay về. Phía trước cảm giác ấm áp, êm ái từ đôi tay em qua trung gian hai đầu ti rồi lan tỏa khắp lồng ngực. Sau lưng, hơi thở của em nửa gấp gáp, nửa rón rén, cứ phà phà một luồn hơi dễ chịu. Tư thế này vậy mà hay, dù chẳng hôn hít được gì, chứ mặt chạm mặt đôi khi ngượng chết, vì dù sao hai đứa cũng mới qua tuổi 14 . Cú đặt má nhẹ nhàng của em vào tấm lưng trần của tui, cái cảm giác cấn nhẹ hai bên do bầu ngực em áp nhẹ vào. Người tui như rân lên.
Mưa không còn nặng hạt nhưng vẫn tí tách rơi, gió vẫn se sắt từ cơn lạnh thoảng vào. Tui cũng chẳng biết mình xoay người lại từ lúc nào. Chưa kịp đối mặt với nhau thì tui đã nhanh nhẩu đặt một nụ hôn lên đôi môi của Thảo. Môi vừa chạm nhau, Thảo chưa kịp phản ứng gì thì cái lưỡi chực chờ của tui đã đã tung chiêu. Hai tháng trước, cũng hôn hít, bú mớm đủ kiểu ở vị thế của kẻ thực tập thì giờ đây tui hoàn toàn chủ động trong cái vững chải của kẻ đi chinh phục. Nụ hôn đầu đời đến quá bất ngờ khiến Thảo trân người, đôi môi lại ngấu nghiến vào nhau, lưỡi tui đã luồn sang khoang miệng em mà sục sạo. Cái giao thoa của cặp lưỡi làm em như bị điện giật, vòng tay xiết chặt tui hơn, ngực ưỡn, vết áo rách khi nảy toạc ra, mồn một đôi vú phập phồng trong chiếc áo ngực.
Tiếng côn trùng bên ngoài nửa rỉ rả, nửa thôi thúc. Hàng nút áo em được cởi vừa nhanh vừa gọn, cái áo ngực được sổ tung còn nhanh hơn, gọn hơn. Cặp nhũ hoa của con gái 14 xuân thì đây ư? Không đầy đặn trưởng thành, nhưng vẫn nhô đủ cao, hun đúc đủ to để người khác nhìn vào có đủ định nghĩa được đây là cặp vú. Nhưng cái đỉnh cao nhất thì quá tuyệt, hồng tươi, gom gọn. Cái lưỡi ma quái của tui đã chuyển dần xuống cổ, rồi bờ vai, “quét” tới đâu, người em rợn lên tới đó. Tất nhiên cái đích oanh tạc của chiếc lưỡi vẫn mà hai núm vú. Tui chỉ mới oanh tạc phần nửa trên mà em lả người đi như con mồi trúng nọc. Vội vàng gì. Đôi tay vững chải của tôi xốc em lên rồi nhẹ nhàng hạ cánh xuống nền xi măng. Tư thế nằm khiến tui thỏai mái. Trườn lên người em, lưỡi tui vẫn đóng vai trò chủ lực trong việc truyền cái cảm giác đê mê của nhục dục cho em qua trung gian núm vú, một tay vẫn se nhẹ núm vú còn lại, tay kia thì mơn trớn khắp nơi kiêm luôn nhiệm vụ cho giai đoạn kế tiếp là mở từng nút quần cho mình và cho cả em một cách lặng lẽ.
Bài học đêm giao thừa hôm đó còn nóng hổi. Dù hai sư phụ có tận tình, đệ tử có siêng năng luyện tập thì qua một đêm tui cũng mới là thằng biết “võ” thôi. Chẳng có các đêm tiếp theo, xuống núi cũng chẳng tỉ thí với ai thì quên đi chuyện làm lữ khách giang hồ, nói gì tới xưng danh cao thủ. Cũng may, Thảo của tui đúng là dân lành không một chiêu thức lận lưng nên tui mới nghiễm nhiên trở thành kẻ “siêu áp đảo”. Khi cái nút quần cả hai đã được tách ra, lời giáo huấn mang đậm mùi trần tục nhưng rất dễ hiểu của anh Thành văng vẳng bên tai: “Cởi quần của mình trước, lỡ sung quá bị cướp cò thì nhục lắm”.
Cái lưỡi tui càng tỏ ra lợi hại, Cứ đem cái nham nhám của mặt lưỡi mà rề rề nơi đầu núm, cái khoái cảm tích tụ dần khiến em ưỡn ra là tui ngoạm nhẹ bằng đôi môi nóng ướt, nút chùn chụt, êm ái dùng môi kéo nhẹ núm vú ra đủ xa nhưng không đau. Kiểu này em chỉ còn nước ưỡn ra cao thêm tí nữa, cho núm vú bám theo. Đôi môi cứ nút, cứ kéo, cứ rê lưỡi nham nhám luân phiên giữa hai núm vú. Lần trước ngực em ưỡn cao thì lần sau sẽ ưỡn cao hơn tí nữa. Lần hai, lần ba,… , lần thứ n, rồi n+1. Cái thời điểm cong cớn hẩy mông đã đến kèm tiếng rên vô thức phát ra từ miệng của em. Chỉ chớ có thế, đôi tay mai phục của tôi nắm nhẹ lưng quần kéo tuột. Một phát một, kéo luôn cái quần sịp trắng của hếu xuống quá gối
Cú “giương đông” nơi đầu ti, rồi “kích tây” bằng cái cái tuột quần gọn gàng. Tui chèn liền một chân vào giữa hai đùi em chặn ngay đường kéo quần lên phòng thủ của em. Môi, lưỡi và một tay vẫn kiên trì mút mút, se se phần trên để cầm chân kẻ địch. Tay kia nhẹ nhàng, nhưng rất dứt khoát len lỏi giữa hai háng em mà mở mặt trận mới. Lông lá ít nhiều mặc kệ. Bướm hồng, bướm nâu, bướm thâm đen gì cũng khoan nhìn. Dùng tay ngoáy thôi, ngoáy nhẹ nơi mép để khiêu khích. Ngoáy lên rồi lại ngoáy xuống. Ngoáy kiên trì thì thánh cũng phải ươn ướt thôi. Thảo của tui đâu phải thánh. Mép bướm cũng ướt dần, nhơn nhớt cái thứ nước mà tui mong đợi. Và rồi ngón tay tui cũng chạm được vào cái cồm cộm lẫn khuất giữa hai mép của em, chạm nhẹ thôi mà em tê người. Chạm lần thứ hai thì em trợn mắt. Lần thứ ba, tui se nhẹ thì thôi rồi, tiếng ư ứ như đang giữ lại trong cuống họng rồi bật lên vô thức: “Sướng quá, sướng quá Trung ơi”. Lần đầu tiên em buột miệng thừa nhận thành quả mà tôi mang lại sau hàng loạt cơn đê mê rên rỉ. Bàn chân đặt giữa hai đùi em được tui duỗi thẳng xuống, tống luôn cặp quần tù túng ra khỏi đôi chân em. Hai chân em dang rộng ra, như tung cờ trắng đầu hàng. Cổng thành đã mở toang.
Cổng thành đã mở toang. Tui ngồi thẳng lưng chen giữa hai chân em, hai chân tui duỗi thẳng, luồn dưới 2 chân em, hai tay đặt lên hai gối em, khoan thai ngắm thành quả của mình. Thiếu nữ mười bốn nét xuân đây ư? Gương mặt em dịu lại, nét đê mê biến dần nhường chỗ cho nổi ngượng ngùng khi phải lõa thể trước người khác phái. Sau cơn mưa, mặt trời bừng lên những tia nắng trưa muộn như muốn cho tui ngắm em rõ hơn.. Em không sáng loáng như gái thị thành, cũng không ngăm đen như dân đồng áng mà trắng ngà thứ ánh sáng dễ chịu. Gương mặt em không rực rỡ mà hiện lên nét duyên rất con gái. Cũng mắt 1 mí lót, sống mũi không cao nhưng cũng thẳng đủ để nổi lên vừa phải. Cái miệng thì khỏi bàn, góp đến 80% nét duyên của em
– Trung ơi, mình về đi. Thảo quê quá hà. Tự nhiên nằm phơi ra kiểu này
Em càng ngượng ngùng, tay che, tay bụm, nhìn càng duyên. Tui mê ở cái duyên này quá đi thôi
– Thì Thảo có giấu được gì nữa đâu. Cho Trung nhìn đã đi. Không có dịp này Trung đâu biết Thảo có cặp ngực đẹp quá. Chắc Trung phải thưởng thức nữa quá, chứ nảy giờ chưa đã
Em cười, hai quả cam rung rinh, núm vú đong đưa. Tui chồm lên người em, lại khóa chặt môi em. Lần này em thản nhiên chu môi đón nhận, dù chưa tỏ ra cuồng nhiệt nhưng nét ngượng ngùng không còn. Lưỡi em cũng vụng về đưa ra đón lấy lưỡi tôi. Sau màn “làm quen” đầy “vất vả” trong mưa giông, gió lạnh, lần này tui bắt đầu giở chiêu của hai sư phụ truyền cho. Món cháo lưỡi lúc này đã đậm đà vị nước bọt hòa quyện, ai tay tui luồn xuống hai vú em. Bàn tay của thằng nhỏ mới 14 tuổi thì không to bè như người lớn nên rất vừa với đôi vú của em. Vừa bóp, vừa dùng ngón trỏ và ngón cái se se cái hai núm hồng, thỉnh thoảng chỉnh cho hai núm hồng của em ngoáy ngoáy vào hai đầu ti cũng hồng hào không kém của tui. Đũng quần tui căng cứng trườn nhẹ lên mép bướm của em, em cũng dạng chân hưởng ứng. Cơn khoái cảm bắt đầu dâng lên trong em. Món cháo lưỡi xem như tạm ổn, lưỡi tui thậm thụt như lưỡi rắn, chuyển qua hai bên tai mà ngoáy mà vét từ vành tai rồi luồn sâu vào trong, tóc em thoang thoảng mùi bồ kết. Em có vẻ như lạ lẫm với chiêu “ráy nhĩ”. Khi chiếc lưỡi của tui tiến dần xuống cổ, em ngữa đầu đón nhận, hai tay em vòng ra phía sau lưng tui, nhẹ nhàng mơn trớn dọc sống lưng. Cái bàn tay xinh xinh mịn màng dù còn vụng về, nhưng đó là hành động đáp lễ đầu tiên mà tui nhận được. Hai núm hồng của em giao thoa cùng hai đầu ti của tui từ trước, nên bắt đầu phồng lên, cái lưỡi của tui chỉ đảo một vòng luân phiên hết núm phải sang núm trái là em đã rên khe khẽ. Núm vú hồng tươi của em bóng loáng màu nước bọt, cái điểm trung tâm vùng núm nhô lên một hạt đậu còn hồng hơn, căng nứt theo từng cú rê lưỡi của tui. “ Sướng quá Trung ơi!” lần này phát ra mạch lạc hơn chứ không còn dồn nén như lần trước
Lần trước, tui phải bày binh bố trận, giáp công nhiều hướng, phải nghi binh để đánh úp sọt, rồi chặn đường lui của địch theo kiểu dùng dao mổ trâu để giết gà, vì em tui còn rất non tơ. Còn lần này thì tui “nhẹ đầu” hơn nhiều. Chiêu gì học được cứ tung ra, mục tiêu duy nhất là làm cho em đừng mở miệng đòi về khi cơn mưa đã tạnh.
Lưỡi tui rồi cũng rê dần xuống vùng bụng, như một vùng đệm trước khi tiến vào cái vùng từng được che đậy kỹ nhất của cơ thể em. Hai tay tôi vòng lên tiếp tục nhiệm vụ cũ để duy trì “độ sướng nơi cặp nhũ”. Lần đầu tiên tui mới được nhìn cận cảnh cái vùng kín đáo nhất của em. Mở thật to đôi mắt ra mà nhìn. Lông em đúng nghĩa cỏ non, nhú ngăn ngắn chừng đốt tay, thẳng tuột chứ chưa dài ngoằn hay xoăn tít. Lông thì phải đen, nhưng của em chỉ đen vừa phải chứ chưa ngã đậm. Tất nhiên cũng chưa rậm rạp, nhưng không đến nổi lưa thưa, một mật đô phân bố vừa đủ để người khó tính nhất cũng định nghĩa được đó là đám lông. Lưỡi tui quét nhẹ vài cái đầu tiên thăm dò. Mượt, mượt lắm. Thơm, thơm lắm một mùi lông của gái dậy thì. “Độ sướng nơi cặp nhũ” khiến em rên liên tục, thỉnh thoảng chen cái điệp khúc: “ Sướng quá Trung ơi!”.
Em Thảo của tui là hình như là người nước ngoài ?? Nảy giờ em chỉ biết phát âm đúng có bốn từ tiếng Việt: “Sướng quá Trung ơi!”. Cái rên của chị Lan phong phú hơn nhiều. Nào là “ Chết em anh ơi”, dài hơn chút nữa thì “Anh ơi, l… em ra nước nhiều quá sướng quá trời”, khi thì van xin “Nắc mạnh đi anh, em chết”, lúc thì ban bố “Anh sướng chưa nè”,… Thôi kể hoài không hết. Mà tui đúng là tầm phào, ai đời đi so sánh giữa hai người phụ nữ như thế. Em Thảo đang “dốt” tiếng Việt cũng do tui gây ra chứ ai.
Rốt cuộc rồi cái lưỡi cũng chạm nhẹ vào cái ngưỡng thầm kín nhất của em. Không biết do đang sướng hay sợ tui nhìn không rõ, hai đùi em banh nhẹ ra. Cái mong chờ nhất mà tui chưa từng được chiêm ngưỡng cũng hiện ra. Khe bướm của em còn hồng hơn cả đầu vú pha lẫn cái tươi rói của màu thịt non. Liếm thôi, liếm nhẹ dọc mép trước đã. Hai mép bướm em run lên dưới cái lưỡi ma thuật của tui, tiếng rên hòa lẫn tiếng suýt xoa của em. Cái mùi dâm thủy đặc trưng sộc lên cùng cái ươn ướt rỉ rả bắt đầu rịn ra.. Chân em dạng ra hết cỡ, tui rút hai tay về để banh rộng hai mép bướm. Phía trong một cái lỗ nữa tròn nữa dài như đầu ngón tay nhoe nhét nước cùng một mồng thịt đỏ au phía trên. Nước đâu mà ra như bất tận. Tui càng liếm thì càng ra nhiều hơn. Cái mùi khăm khẳm đặc trưng sộc vào mũi khiến tui ngây người. Len lõi giữa mép bướm, tui lách lưỡi chạm vào mồng thịt khiến em như bị tê điện
Tiếng a á của em vang lên, nước đã tuôn ra thành dòng. Tui chu miệng nút sạch, quyết không phí giọtnào. Vị nước mằn mặn, beo béo, nhờn nhợn như một thứ bùa mê, càng nút càng ghiền. Cái lưỡi tui bạo dạn hơn, cứ nhằm ngay mồng thịt đang nhú căng giữa 2 mép bướm mà oanh tạc. Âm thanh rên rỉ của em đã chuyển sang nức nở: “Trời ơi! Sao sướng quá Trung ơi!”. Tui âm thầm kéo dây khóa quần của mình, rồi nhỏm chân tuột gọn cái quần dài trong lúc lưỡi vẫn vờn , môi vẫn nút nguồn dâm thủy vô tận mà em ban cho. Cơ thể tui đã được giải phóng mọi vướng víu, thằng nhóc bật lên oai phong. Tui bật lên, quì gối giữa hai đôi chân đang dang rộng của em. Em phơi người tơ hớ, hay tay buông xuôi bất lực, đầu ngẹo sang bên, nét duyên dáng ngày nào đã nhường chỗ cho sự man dại đến tội nghiệp. Cái miệng e ấp từng lời ăn tiếng nói ngày nào thì bây giờ lảm nhảm tục tĩu: “ Liếm ở dưới đi Trung ơi, Thảo đang sướng lắm”.
Lời chị Lan đêm giao thừa lại vọng ra: “ Thằng em này có khiếu bú liếm, học ít lần nữa chắc ngang ngữa anh Thành”. Anh Thành còn khuyến khích: “ Được vậy anh mừng, chứ mình anh no muốn bể bụng với cái nước đặc sản của chị mày”. Chị Lan mà còn nói vậy thì em Thảo tui đâu có cửa thoát. Lưỡi tui vẫn chưa mỏi, đôi môi vẫn còn thòm thèm mà em giờ như con mồi bị tê nọc. Nhưng thằng nhỏ tui bên dưới, cũng mở to mắt nhìn vào “cửa hang” lầy lội của em mà giật từng cơn như ghen tị với đôi môi và cái lưỡi. Tui thì thầm an ủi: “Mày hả cu, cũng cương hết cỡ, cũng cong cong lưỡi liềm mà chỉ nhỉnh hơn quả chuối cau. So với chị Lan mày chỉ là thằng nhóc, nhưng giờ đây, khi chỉ còn cách cánh bướm em Thảo vài phân, tao sẽ mày sẽ hiên ngang sắm vai người hùng”.
Một tay tui nặn nhẹ lỗ tiểu, cái lỗ tròn lại, bên trong đỏ rực , sóng sánh nước nhờn trong suốt. Tay kia banh 2 mép bướm em, lồ lộ cái mộng thịt cũng đỏ không kém. Tọa độ đã được xác định, thằng nhỏ tiến nhẹ vào, cái lỗ tiểu đi tiên phong, chính xác đến từng mm chụp kín kẽ cái mồng thịt của em đang nhú căng hết cỡ. Một cảm giác buốt nhẹ nơi lỗ tiểu khi bị mồng thịt xâm nhập thoáng qua, rồi nhường chỗ cho cái ngứa ngáy dễ chịu ở lớp da non nơi lỗ tiểu. Tui xoay nhẹ đầu khất như muốn dùng mồng thịt của em đễ gãi ngứa. Mồng thịt của em như cây ráy tai, ma sát vào lớp da non trong lỗ tiểu. Sướng lạ lùng.
Nhớ tới cái giọng giễu cợt của anh Thành: “Chơi nhau, tao nói con trai bị con gái đâm thì không ai tin. Cái mồng của nó đút vô lỗ tiểu mình coi như mình bị nó đâm rồi”. Chiêu “ráy lỗ” này do anh Long nghĩ ra. Xóc lọ hay nắc thì khoái cảm xuất hiện ở lớp da non ngoài đầu khất. Còn chiêu ráy lỗ thì ngược lại, cái ngưa ngứa, tê tê vừa phải lại xuất phát từ bên trong lõi khất. Nhưng em tui thì thôi rồi, chiêu bú liếm khi nảy đưa em từ đỉnh này sang đỉnh khác. Cơn khoái lạc còn đang đong đầy thì chiêu “ráy lỗ” làm cho mồng thịt em được cái âm ấm, ma sát của lỗ tiểu bao kín toàn bộ. Cơn lũ khoái cảm mới ập tiếp đến. Nhìn em sướng đến thảm thương. Người em giật giật, mắt đờ đi một màu tròng trắng hoang dại, đầu tóc bung xung, nước bọt thì tuôn trào nới khóe miệng. Tiếng em gào nghe thảm thiết: “Trung ơi, sướng nhất rồi, chắc Thảo chết”. Đỉnh của đỉnh là đây rồi, cái chót vót tột cùng của em đã tới. Thằng nhỏ tui ngoáy thêm vài phát ân huệ cho mộng thịt của em rồi nhẹ nhàng rê xuống cái lỗ hang đang lầy lội cơn đại hồng thủy của em.
Ấn cạn một phát thăm dò. Đầu khất đỏ rực như hòn than, tỏa sức nóng cuồng nhiệt lan vào hay mép bướm. Em dang chân mời gọi trong vô thức. Lại rút nhẹ ra một nửa rồi ấn vào sâu hơn một chút, hai chân em lại dang càng rộng. Cái chu kỳ “rút-ấn” đến lần thứ n, chân em dạng hết cỡ, gần một phần ba đầu khất đã xâm nhập vào cái lỗ mà tui đang khao khát chinh phục. Bướm gái trinh không bót chặt mới lạ, một lực cản rất rõ nơi đầu khất mỗi lần tôi ấn vào. Dâm thủy nóng ấm trong em tuôn trào như cơn lũ. Đầu khất tui căng ra dữ dội như muốn nứt toác, nở phồng lên thứ năng lượng được tích tụ đến cực đại. Ngay chu kỳ thứ n+1,lỗ tiểu tui như bị tách làm đôi, trong tiếng rên loạn xạ của em, đầu óc tui nổ tung, cái bản năng nhục dục của giống đực bung ra, thằng nhỏ dứt khoát ấn gọn một phát kèm theo tiếng nổ đùng đùng liên hồi của loạt đạn pháo dục vọng.
Không gian dần dần chùng xuống, thời gian như ngừng trôi. Tiếng rên ầm trời cũng im bặt, nhưng vang nhẹ lên tiếng nấc, nấc nghẹn ngào từ cuống họng của một người con gái. Tôi vẫn còn trong tư thế chống hai tay xuống đất, chồm nghiêng người lên em. Thằng nhỏ tui vẫn chưa nằm gọn trong em ngoại trừ đầu khất. Phải, chỉ đúng một cái đầu khất, chứ không hơn được 1 mm nào lách qua được cửa hang. Hai mép bướm em vẫn siết chặt rãnh khất. Cơn cương cứng giảm nhẹ dần đều. Ấm ấm một dòng dâm thủy, nóng hổi những đợt tinh khí vừa phóng ra mãnh liệt và … những giọt máu tươi hồng trinh nguyên của một đời con gái, Tất cả hòa quyện vào thành một dòng chảy sền sệt, bám theo cái đầu khất lủng lẳng, tội ngiệp đang tuột nhẹ ra khỏi hang.
Chỉ một cái đầu khất không to hơn hạt mít, giá trị như một cục thịt không đủ để làm lót cái dạ dày của một chú mèo con vừa dứt sữa mẹ nhưng cái khốn nạn mà nó mang lại cho em thì vô tận. Cũng tại nó mà em đã thành đàn bà mà chưa có một người yêu đúng nghĩa chứ nói chi là có được một tấm chồng. Không một tiếng thét đau đớn, cũng không một tiếng khóc than như bao người con gái khác khi bị xé toạt cái màng thiêng liêng ấy, nhưng tiếng nấc của em, hai hàng nước mắt lặng lẽ của em khiến tui ân hận đến tột cùng, không thốt nổi một lời nào an ủi cho cái mất mát lớn nhất của đời con gái. Nắng đã ngã về cuối ngày, gió không còn mang một chút hơi lạnh nào nhưng em vẫn rúc người trong chiếc áo nhàu nát. Hai chân em bước liêu xiêu, le lói trong ánh hoàng hôn. Tôi lầm lũi, dõi mắt theo cái bóng dáng đàn bà của em khuất dần trên con đường đê hun hút
———————
Thuộc truyện: Tuổi teen hư hỏng – by langdukhapnoi.
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 2
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 3
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 4
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 5
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 6
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 7
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 8
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 9
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 10
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 11
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 12
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 13
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 14
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 15
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 16
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 17
Leave a Reply