Truyện gay 2017 – 2018: Tuổi teen hư hỏng – Chap 14

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nghỉ hè năm lớp 10, dù không đi học nhưng tui càng cực hơn vì chuẩn bị xây lại căn nhà. Được chủ thầu chỉ cho mối lấy vật liệu xây dựng giá gốc, đúng là rẻ thiệt. Từ đường lớn, xe tải ráng lắm cũng chỉ vào được chừng hơn 100m là hết cỡ nên phải đổ vật liệu xuống. Tui như con kiến cần mẫn, “tha” từng bao trên chiếc xe đạp về nhà. Ròng rã hai tháng trời mới gọi là tạm đủ.
Anh Kiệt và vài người nữa về nhà tui xây mất hơn một tháng nữa. Căn nhà tường quét vôi, lợp tôn, đóng trần bằng cót ép cho đỡ nóng nhưng vẫn còn nền đất vì hết tiền. Chỉ làm được hai bộ cửa ra vào, còn các cửa khác thì dùng tàu lá che tạm. Vậy là tươm tất lắm rồi so với cái xóm nghèo xơ xác này, bây giờ nhớ lại thì nó chỉ là cái xác nhà cấp 4. Mang vác cực khổ còn hơn lúc đi phụ hồ khiến người tui rắn rỏi. Bước vào năm học lớp 11, vẫn lịch cũ như lớp 10, tui cũng tập tành thể hình (thời đó chưa ai dùng từ Gym) vì nhớ tới cái thân hình quá đẹp của thằng Thắng,.
Nói thể hình cho oai, chứ thời đó phòng thể hình ở Sài Gòn còn hiếm nói gì đến thị trấn. Nhờ mấy anh thợ hồ đúc cây tạ bằng bê tông độn sắt, có gắn thêm móc đễ treo cục sắt khác thêm cho nặng. Xà đơn là ngạch cửa hoặc dàn giáo công trường. Cũng chẳng có bất cứ ai hay tài liệu gì để học hỏi, cứ tập nâng theo bản năng, thấy chỗ nào trên cơ thể đau nhức hơn là nghĩ mình tập đúng. Mà tui siêng thiệt, ghé công trường giao hàng là tập, chiều tan học ghé công trường, trước khi chởchở tạp hóa về nhà cũng tranh thủ tập.
Công trường như căn nhà thứ hai của tui, vợ chồng anh Trung lớn và anh Kiệt như anh chị trong nhà của tui. Cứ quần áo tui thảy ra là chị Gái giặt luôn chung với hai vợ chồng chị
Năm lớp 11 vẩn diễn ra êm ả, chỉ có đều công trường khởi công thêm các hạng mục phụ nên số công nhân tấp nập hơn. Chuyến buôn hàng của tui mỗi sáng cũng nặng hơn. Tiệm tạp hóa nhà tui cũng đông dần nên chuyến hàng cuối này của tui cồng kềnh thấy rõ. Hàng tuần má tui khuyến khích:
– Ráng đi con, kiểu này năm tới làm xong luôn căn nhà ở cho sướng
Giờ nghĩ lại, sao nhớ những buổi chiều đá banh ở trường quá. Cứ hùn tiền lại mua quả banh nhựa, đâm nhẹ một lỗ nhỏ cho xì hơi. Mặt sân là bất cứ khoảng trống nào trong trường hoặc gần trường. Làm gì có đồng phục, giày tất. Cứ quần đùi, chân đất vậy mà không đứa bị làm sao. Tui thì cứ mình trần khoe body rắn chắc, một vài múi cơ cũng lờ mờ hiện lên. Tập tạ cũng 7 tháng rồi, cơ múi lên chậm cũng phải vì tập theo bản năng chứ không theo sách vở gì, ăn uống thì cứ theo công trường. Hằng ngày tắm rửa, tui biết cơ thể mình đã trổ mã như gà trống đủ lông cánh, hì … hì, thanh niên đúng chuẩn rồi
Thằng Thắng và tui vẫn đều đặn viết thư. Đã là gay thì một số có chút gì đó tính đàn bà, dặn dò những chuyện không đâu, có khi vặt vãnh đến mức đáng yêu, dặn tui có đi gái gú thì nhớ xài bao…. Nhắc tui mới nhớ là mấy cái bao mà nó đưa, tui bỏ đâu quên mất rồi. Cuối thư, tui giật mình vì khi nó tiết lộ mấy cái bao là từ ba tui nhờ nó đưa. Thì ra mấy lần qua đêm trên thị trấn không qua mặt được ổng. Tui càng thấm thía câu nói: “Không ai thương mình bằng mẹ, không ai hiểu mình bằng cha”.
Dù tui có căng sức ra làm, siêng năng tập luyện và thức đêm làm đều đặn bài vở thì chất dinh dưỡng trong cơ thể ở lứa tuổi “mười bảy bẻ gãy sừng trâu” vẫn phải dành cho một phần cho bộ phận sinh dục. Trong buổi cơm trưa, chị Gái tấm tắc khen:
– Cái thằng Trung nhỏ trổ mã nhanh hết biết, giờ chắc cao hơn anh Trung lớn rồi
Anh Trung lớn gật gù:
– Hai năm trước nó đứng tới lỗ tai anh bây giờ anh đứng tới lỗ tai nó. Tướng ngon vầy, hổng kiếm con nào đi mậy
– Thôi đi, có thời gian đâu mà kiếm. Mà lâu rồi em chưa chơi. Tối mai thứ bảy, em ở lại với anh Kiệt. Chị Gái có cho ảnh xé rào đi với tụi em hông?
Tại sao lại phải tự mình cách ly mình khỏi những thú vui của kẻ chớm ngưỡng cửa trưởng thành. Hơi vô lý… Cứ thoải mái hưởng thụ xem sao…
Vậy là lần thứ ba tui ghé quán. Anh Kiệt thì đã là khách quen, chứ tui thì chẳng ai nhớ. Tui cũng không còn sốc khi thấy mặt chị Thanh. Quán lai rai khách, mấy em ở đây được tuyển theo tiêu chí phải trẻ, không cần đẹp nhưng cũng đừng xấu quá. Mấy em cứ để tự nhiên hoặc trang điểm nhẹ để phô ra cái ưu thế gái tơ. Em nào qua hai mươi là chị Thanh kêu đi đầu quân chỗ khác. Chị giả lả với anh Kiệt:
– Vừa trẻ vừa đẹp thì tụi nó lên thị xã hết rồi. Dân thị trấn mình nếu rủng rỉnh tiền thì cứ lên đó
Em ngồi tiếp tui được quảng cáo là mới đi làm gái chừng một tuần. Anh Kiệt nhìn thèm rõ dãi nhưng nhường tui. Cách ăn nói của em thì đúng là hàng mới thiệt, đúng tuổi thiệt mười sáu luôn. Đặt em ngồi vào lòng, tui luồn một tay vô áo em, tay kia lần mò xuống háng em để kiểm tra hàng. Anh Kiệt xốn mắt:
– Thôi vô chịch lẹ đi rồi tới tao
– Hai anh em mình cùng chịch cho vui
– Em này mới, sợ chịu hổng nổi
Vẫn hai tấm nệm sạch tươm, phảng phất mùi long não. Một tấm đã có cặp đang hành sự rất tự nhiên, thậm chí còn rên nhè nhẹ như khiêu khích. Tui cũng chẳng vừa, cùng em lột hết quần áo, đứng thẳng khoe cái body cường tráng của mình với thằng nhỏ cương hếch lên như nòng pháo. Em xuýt xoa:
– Cả tuần nay mới gặp khách trẻ như anh, lại phong độ nữa
– Anh mới mười bảy hà, mà đi chơi lần này mới gặp em là trẻ nhất, chắc chút nữa anh chịch sướng lắm
Giọng tui vừa đểu vừa thật. Bên ngoài có tiếng rộn ràng của vài khách mới tới. Hai đứa tui cứ ôm sát nhau. Tui chùn xuống cho lồng ngực nở nang của tui vừa tầm với miệng em, em bú tuy không vụng về nhưng cũng phê nhẹ thôi. Phía dưới hai đám lông mu giao thoa nhau ràn rạt, hai háng của em ép chặt thằng nhỏ tui
– Anh mới mười bảy mà cu ngon thật, đâm xuyên qua em mà còn dư một khúc nè
Em vừa nói vừa đưa tay ra sau vuốt đầu khất tui đang lấp ló phía sau khe mông em
– Nó mới lớn chừng một năm nay thôi, mới tranh thủ đi chịch em nè. Lát nữa anh đâm thiệt cho lên tới rún em luôn
– Để năm sau nó dài hơn, chắc đâm vô xuyên tới cổ em luôn
– Em nói chuyện nghe vui quá
Ả điếm bị tui “hiếp” mấy năm trước đã là hàng ngon rồi, vậy mà em này còn ngon hơn, ngon nhất từ trước tới giờ, em cũng là người đầu tiên khen tui đủ thứ. Cặp đôi bên kia cũng vừa xong, tay chơi cũng tầm 30 đang vơ lấy quần áo vô nhà tắm.. Tui chỉ kịp nhìn thế thôi chứ còn lo mà làm nghĩa vụ giống đực của mình chứ. Có lẽ em thích tui thật nên em ăn món vú của tui rất nhiệt tình, thỉnh thoảng ngước môi lên cho tui ban tặng món cháo lưỡi ngọt ngào. Ánh mắt tui rực lên một màu đỏ rực của lửa dục như muốn ăn tươi cái thân hình non tơ của em bằng bản năng của một con đực chiếm hữu con cái…. Bản năng tự nhiên tiềm ẩn của con người sau bao nhiêu triệu năm tiến hoá vẫn giữ nguyên vẹn…
– Nằm xuống cho thoải mái nghe em. Lồn em mà anh không bú chắc khỏi ngủ đêm nay quá
Tui vật ngữa người ra, em trèo lên tui, xoay lại thế 69. Tiếng sột soạt bước chân của gã tay chơi khi nảy kèm theo tiếng đằng hắng, nhưng tui chẳng bận tâm. Nhưng tiếng đằng hắng vừa dứt thì rầm rập tiếng bước chân ập vào
Tui chưa kịp hiểu chuyện gì thì hai tay mình đã bị giật khuỷu ra phía sau, cùng một tiếng cụp khô khan của chiếc còng số 8. Ánh đèn bật lên, một giọng nói cùng tiếng lên kéo cò súng răng rắc vang lên:
– Đứng im, mày đã bị bắt quả tang. Mọi người đứng yên tại chỗ cho đội cảnh sát hình sự kiểm tra. Ai vi phạm thì bị xử ngay tại chỗ
Tui bị còng tay phía sau, nằm lõa lồ dưới ánh điện sáng choang. Thằng nhỏ tui còn chưa kịp xìu chút nào vì mọi việc diễn ra quá nhanh thì cả lại phơi mình tiếp dưới ánh đèn flash kêu réc réc của chiếc máy ảnh
Tất cả bị giải lên đồn, đám gái và chủ chứa bị nhốt, còn đám khách mà thực ra chỉ có tui với anh Kiệt , chứ những người kia, kể cả tay chơi gái trước mặt tui khi nảy đều là công an giả dạng. Anh Kiệt khai chỉ là khách đạp xe ngang qua đường ghé uống nước nên thoát tội nhưng lại là nhân chứng trong vụ việc tui bị bắt quả tang. Ký biên bản ở vai trò nhân chứng xong, anh Kiệt được cho về cùng chiếc xe đạp mà ảnh tự nhận là của ảnh. Ít ra chiếc xe đạp cũng “thoát”, giờ còn mình tui ở đồn công an. Tay chơi khi nảy giờ là kẻ hỏi cung tôi trong bộ sắc phục công an:
– Áo mày đâu?
– Hồi nảy, anh chỉ mặc được cái quần cho em, tay bị còng đâu có mặc áo.
Tui vừa nói vừa xoa hai cổ tay rướm máu,
– Tao yêu cầu mày ngồi thẳng lưng đang hoàng. Lom khom chi từ chỗ đó về đây chưa đủ sao? Tao ngứa mắt quá
– Anh ơi, hồi nảy anh mặc quần cho em mà không có quần sịp, chùm lông cu đang vướng vô phẹc ma tuya. Nếu thẳng lưng, lông bị kéo đứt em đau lắm
– Cũng đáng cho mày lắm. Thôi kéo nó xuống rồi chỉnh lại đi
Bình thường tui lẹ miệng bao nhiêu thì bây giờ tui lắp bắp bấy nhiêu. Lần đầu tiên, một thằng con trai bị giam trong đồn công an với đầy đủ tang chứng mua dâm. Những ánh mắt đỏ lửa, cái gương mặt đằng đằng sát khí, tiếng kéo cửa phòng giam nghe kèn kẹt, rợn người…. Đố mà tui dám lẹ mồm, lẹ miệng như mọi khi, bao nhiêu thông tin cá nhân khai sạch sẽ hết
Biên bản đã được lập và ký, sẽ có thông báo về nhà trường hay địa phương tui cũng chẳng rõ. Đằng sau cái phong cách lạnh lùng của gã công an là tiếng thở dài của một số phận
Tui thất thiểu cuốc bộ ra về. Xa xa, có ai đó vẫy vậy. Phải rồi, anh Kiệt đang ngồi trên xe đợi tui. Nhìn bộ dạng tui thiểu não, ảnh cũng chép miệng:
– Xui quá, đi đêm có ngày gặp ma
– Gần hai năm nay, mới đi có ba lần chứ có nhiều đâu anh. Phải chi đang chịch sướng mà bị bắt cũng đáng. Lúc đó em còn chưa kịp nhìn cái lồn nó, oan thiệt. Tuần sau chắc em bị đuổi học, rồi mang nhục là chắc
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm thấy lo sợ thật sự cho tương lai của mình, rồi danh dự, … Gần tới công trường, đám công nhân còn đánh bài, tui đành nhảy xuống đứng đợi anh Kiệt vô lấy cái áo khác chứ ở trần mà đi vô thì bể hết chuyện
– Bà Gái đưa áo cho tao, có hỏi chuyện. Giấu sao được nên tao kể luôn
– Vợ chồng anh Trung lớn thì em không lo. Ngủ thôi anh, nhục quá
Mới mười bảy tuổi mà tui cảm thấy phận người cũng mênh mông theo những bước thăng trầm
Cả tuần sau đi học mà lòng tui thấp thỏm. Mới mười bảy tuổi, tương lai rạng rỡ chưa kịp nghĩ ra thì lại lo cảnh bị bêu tên toàn trường, lủi thủi thu dọn tập vỡ trong nhục nhã. Mệt quá, thôi kệ, tới đâu thì tới chứ chẳng ai thay đổi được quá khứ của mình. Thêm một tuần nữa mà tui cũng chẳng thấy gì, tui tự nghĩ chắc êm chuyện, vì mấy anh công an hổng nỡ. Hay là … cái đêm nhục nhã đó như lưỡi hái tử thần đang chầm chầm rơi xuống cuộc đời mình.
Trường đang bắt đầu tranh giải đá banh hàng năm, giải toàn trường chứ chẳng chơi. Cứ bên mặc áo, bên cởi trần quần nhau với trái banh nhựa chứ làm gì có đồng phục. Thằng Khải ở vị trí thủ môn nên muốn mặc hay cởi đều được, tất nhiên là nó chẳng bao giờ cởi áo. Tui làm hậu vệ trước mặt nó gần hai năm nay nên hai thằng hiểu banh, thủ chắc lắm. Ngay vòng loại trực tiếp đầu tiên, đối thủ của đội tui là đương kim vô địch năm ngoái.Kiểu này thua chắc. Đội tui bị ép sân suốt trận, sang hiệp phụ còn bị quần cho tơi tả hơn nhưng hàng thủ vẫn giữ sạch lưới đi tiếp vào vòng sau nhờ những quả sút luân lưu
Cứ lầm lũi mà đi, có trận thắng sít sao, có trận phải giải quyết bằng luân lưu. Vậy mà lại lọt vô tới trận chung kết. Nói theo kiểu mấy anh bình luận viên ngày nay là đội bóng lớp tui xứng đáng lọt vào trận chung kết một cách… không thuyết phục. Lần này, thằng Khải bố trí lại đội hình:
– Tao thấy tụi nó bắt đầu nghiên cứu kỹ cách chơi của hàng thủ tụi mình rồi. Vô tới chung kết là ngoài mong đợi rồi, thôi lần này đổi cách chơi cho bất ngờ. Thua cũng có hạng nhì
Vào trận, đội tui lại ào lên tấn công chứ không chơi tử thủ và phản công rình rập nữa. Bất ngờ hơn sau vài đường chuyền từ quả giao bóng đầu tiên, đội tui đã ghi bàn mở tỉ số khi kim đồng hồ chưa vừa chỉ qua 60 giây đầu tiên. Đối thủ như bị chạm nọc, vùng lên ép sân. Đội tui cũng chẳng vừa, đá rát ở hàng thủ vừa chuyền vượt tuyến cho hàng trên đá bồi hoặc đánh đầu. Bài này tập rất kỹ nên mời giữa hiệp một, đội tui đã dẫn 2-0. Cuối hiệp một trong tình huống bị đội tui áp sát, đối thủ buộc phải chuyền bóng về, đường chuyền mạnh như cú sút khiến hậu vệ bất ngờ, giơ chân ra chặn theo bản năng, trái bóng chạm chân hậu vệ, đổi hướng bay luôn vào lưới trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Đúng là hay không bằng hên. Chưa chi đã dẫn 3-0 khi mới dứt hiệp một.
Hiệp hai, biết khó mà lật ngược thế cờ nhưng đối thủ cũng quyết kiếm bàn danh dự, và rồi lưới của đội tui cũng rung lên vào cuối trận, tỉ số được rút ngắn còn 3-1 và giữ cho đến chung cuộc. Những ai ngoài cuộc chơi có cái nhìn khách quan thì chỉ cười mỉm, chúc bâng quơ những câu xã giao, nhưng đối với lớp tui thì …. Cả lớp reo hò như thể chúng tôi đoạt chức vô địch quốc gia.
– Ê Trung, lãnh giải xong ra quán nước trước cổng gặp tao
– Gì đó Khải? Tao hết ngủ gật lâu rồi mà
Nó cười ruồi:
– Thì có chuyện mới kêu, ra hay không tùy mày
Thằng Khải là vậy, chẳng thân với ai đã đành, dù mới đó tui, nó cùng đám bạn ôm nhau hoan hỉ với chức vô địch. Cái cách nó giao tiếp đúng chuẩn nó là “hàng hiếm”, dù không đến nổi chảnh chọe hay lấc xấc.Trong lớp ai cũng nể nó. Thôi kệ, tui cứ ra xem sao. Thấy nó ngồi trong góc kín của quán, tui cũng lo lo không biết chuyện gì.
– Nè mầy nhìn đi
Nó rút trong túi xách, rồi thảy lên bàn một tấm ảnh đen trắng
– Chết mẹ, sao mày có cái này vậy Khải
Tấm ảnh tui trần truồng, nằm ngữa lồ lộ thằng nhỏ còn cương cứng trong lần bị công an bắt quả tang chơi gái. Rồi nó quăng tiếp một tấm nữa. Quá khứ dù trôi qua lâu hay mới xảy ra thì cũng như tờ giấy trắng đã thấm mực, chẳng ai có thể gột rửa hay sửa đổi huống gì mấy tấm ảnh tang chứng rành rành. Thằng công an chụp ảnh chơi ác, tấm sau chụp cận cảnh thằng nhỏ tui to đùng
– Mày quên ba tao là trưởng công an hả ? Cũng may tao tình cờ thấy được biên bản vi phạm của mày nên mới xin ổng cho qua. Đúng ra là mầy bị đuổi học rồi, báo về địa phương luôn chứ nói chi đến chức vô địch mà ăn với mừng
Tui há hốc miệng, trân mắt nhìn nó một hồi mới buột miệng:
– Ơn này chắc tao hông quên được
– Ơn gì, nghĩa gì. Thôi về đi mày. Cặc dái gì to đùng. Lông trên lông dưới gì như tụi Tây.
Ơn nghĩa là cái thứ vô hình không nắm bắt được mà cứ đòi trả. Mà cái phận bọt bèo như tui này thì trả bằng gì hay lại phải vay thêm trong một hoàn cảnh nào đó. Có những tình huống trong cuộc sống như vừa rồi thì mình mới vỡ lẽ ra bao điều mà bấy lâu nay cứ lầm tưởng theo cách nhìn nhận sự việc bên ngoài. Bây giờ tui mới ngộ ra là vì sao thằng Khải rất có uy trong lớp. Cái mác đoàn viên chỉ là một phần, kiểu ra tay nghĩa hiệp chỉ có hai người biết thì ai chẳng phục, nói theo phim Bao Công là tâm phục khẩu phục.
Sau giải đấu, cứ ba buổi mỗi tuần, tan học là tui phải ở lại để tập luyện cho giải vô địch tỉnh. Trong lớp chỉ có tui với thằng Khải được chọn vào đội tuyển bóng đá của trường, tất nhiên nó vẫn làm thủ môn, tui làm hậu vệ. Mấy ngày đầu tập luyện, nó với tui hay gần gủi hơn nhưng không vì thế mà thân thiết. Tánh thằng này là vậy.
Vậy mà vui, sân trường vắng lặng tụi tui tha hồ mà hò hét, cứ cởi trần, quần ngắn cũn cỡn mà chẳng đứa nào ngại ngùng. Mắc tiểu là cứ tấp vô gốc cây gần nhất mà tè chứ chẳng cần đi vô khu vệ sinh chi cho xa. Nhưng thằng Khải vẫn vậy, không cởi áo cũng hiếm khi tè, mà có thì nó cũng vô khu vệ sinh đàng hoàng.
Chơi thể thao cho khỏe bao giờ cũng là câu nói nghe nhàm như mớ lý thuyết suông. Thiếu gì môn chơi, chọn chi mấy cây tạ khô khan, gồng mình lên xuống cho cơ bắp mỏi nhừ nếu không muốn mình có một cơ thể đẹp. Hay nói một cách thẳng thừng là muốn mọi người khen mình có một cơ thể đẹp. Mà muốn được khen thì phải khoe và tui thì khoe tuốt luốt. Tập mệt, mồ hôi loang loáng cái cơ thể làm nông rắn rỏi của tui với những cơ múi cộm lên. Cũng gần một năm miệt mài chơi tạ rồi. Giờ giải lao giữa buổi hay nghỉ ngơi sau buổi tập, tui thường phóng tay đu người lên nhánh cây mà hít xà đơn, một kiểu khoe cơ cổ điển và khoe luôn đám lông một cách khéo léo. Một thằng nào đó buột miệng: “ Đứng xa mấy trăm thước mà còn thấy đám lông nách mầy đen thui”. Theo từng nhịp ưỡn người lên xuống, đai quần trễ xuống khoe luôn hàng lông dưới rốn chạy dài rồi lan tỏa trong chiếc quần lót nổi hằn lên trong lớp vải quần cụt ướt đẫm mồ hôi. Tui biết có vài đứa nữ sinh vờ vịt đi ngang, ánh mắt len lén quét nhanh.
Trong một lần xong buổi tập, đến lượt tui được giao dọn dẹp đồ đạc vào kho, khi quay ra khu vệ sinh thì hồ nước đã bị tụi nó tắm cạn sạch. Thấy tui nhễ nhại mồ hôi, người đã đen lại càng bê bết thêm đất cát. Giữa cái nắng chiều oi ả của mùa khô nên trông tui càng thê thảm. Khi dắt chiếc xe ra cổng, anh Tuấn bảo vệ ngoắc vào:
– Hôm nay cúp nước tới chiều. Em vô phòng anh mà rửa đi. Nhìn mày oải quá
Học trường này gần hai năm nhưng đây là lần đầu tiên vô phòng bảo vệ. Thực ra nó là một cái nhà nhỏ thì đúng hơn. Phía sau bức tường của phòng trực là phòng ngủ với chiếc giường đơn sơ nhưng sạch sẽ. Trong góc là cái bếp dầu với vài thứ linh tinh của nhà bếp. Nơi tắm rửa càng đơn giản hơn với tấm màn kéo ngang sàn nước, một cái xô nhựa, một cái gàu bằng gáo dừa và một cục xà bông.
Thời ấy còn thiếu thốn, các cơ sở chế biến thủ công hay dùng từ dầu dừa phế thải trộn xút nấu lên rồi đổ ra khuôn lớn, sau đó cắt từng bánh nhỏ gọi là xà bông để bán ra ngoài. Cái tên “xà bông đá” vì nó cứng ngắt. Làm gì có sửa tắm hay dầu gội đầu hàng trăm loại như bây giờ, nhà nào sang lắm là xài hiệu Camay từ nước ngoài gửi về dạng quà biếu hay mua ngoài chợ đen với giá gần bằng mấy ngày lương công chức
– Chỗ nào treo quần áo vậy anh Tuấn
Anh Tuấn đặt chiếc ghế bên ngoài tấm màn, rồi chặc lưỡi:
– Em cứ để đại trên chiếc ghế này nè, anh sống độc thân nên chỉ có vậy thôi
Ngày thường khi tập xong, cả đội kéo nhau vào khu vệ sinh nam, làm gì có nhà tắm riêng, chỗ chứa nước duy nhất là một cái bồn nước rong rêu mốc thếch, từng thằng cứ cởi áo khum lưng nhờ bạn xối giùm ít ca qua loa rồi đi về chứ ai dám tắm. Được tắm truồng ở đây, dù đơn sơ, không rộng rãi nhưng sạch sẽ và thoải mái gấp bội lần ngoài kia.
– Có khăn không cho em mượn đỡ
Anh Tuấn vén màn đưa cho tui chiếc khăn rằn rẻ tiền:
– Khăn anh chưa giặt, lau tạm đi. Trời cái thằng ngon nghe, lớp mấy rồi mà lông lá um tùm vậy mậy
– Dạ lớp 11, thầy Phong chủ nhiệm đó anh. Chuyện lông lá là tự nhiên, sao cấm cản được anh
Tui vừa nói vừa lau quanh chùm lông quanh vú, rồi sang hai bên nách rậm rịt
– Lần sau tập xong, cứ vô đây tắm cho thoải mái, nhưng chỉ mình mầy biết thôi nghe, chứ cả đội bóng mà vô đây là anh đuổi hết.
– Vậy sướng rồi, chứ chỗ này chứa sao nổi cả đám tụi em
Ngày xưa, trường cấp 3 ở thị trấn nghèo chỉ cần một bảo vệ, ăn ngủ luôn tại trường là đủ. Trộm cũng không hoành hành như bây giờ, mà có trộm được gì đâu. Làm gì có phòng vi tính, phòng nhạc, máy chiếu, ti vi,… Có lần trong tiết địa lý, thầy sai tui lên thư viện mượn cái bản đồ thế giới về treo ở lớp. Nhìn cái bản đồ nhạt màu, vá víu chằng chịt bằng thứ hồ dán ở mặt sau thì kẻ trộm nào mà vô trường này chỉ có khóc ròng.
Giáo viên lương đã bèo, nhưng những môn như có thể dạy thêm được thì còn có thu nhập ngoài lương. Anh Tuấn lãnh lương bảo vệ nhưng được cái là mỗi sáng, các thầy giáo vào sớm hay ghé chỗ anh nghe tin trên radio, đọc báo và tán chuyện, thế là phòng bảo vệ biến thành quán café buổi sáng. Tổng thu nhập của anh Tuấn chắc cũng sống được theo kiểu độc thân
Đạp xe về tới nhà thì trời tối mịt, má tui chép miệng than:
– Thôi nghỉ tập đi con
– Đâu có được má, mà tuần có ba buổi chứ mấy. Sắp tới tranh giải xong thì đâu vào đó thôi mà
Vậy là những lần tập sau, tui bỗng nhiên “siêng” bất ngờ, cứ tình nguyện ở lại thu gom đồ đạc. Khi cả đội lục tục ra về thì tui cứ lủi phòng bảo vệ để tắm
– Anh Tuấn mấy tuổi rồi vậy?
– Mới 22 thôi, mầy học lớp 11 thì chắc mười bảy tuổi chứ mấy
– Dạ
Sàn nước chật chội, vừa tắm xong là tui bước ra ngoài. Trong lúc lau khô người thì tới phiên anh Tuấn bước vô tắm. Tắm mà có người nói chuyện cũng vui
– Chừng nào tranh giải vậy em?
– Tháng sau anh. Chắc phải tắm ké chỗ anh tới khi đó
Đột nhiên anh cười ruồi rồi chuyển đề tài:
– Cặc dái thằng nào cũng có nhiêu đó. Phong độ như mầy chắc biết mùi gái rồi chứ?
– Con trai mà anh, ai đưa thì mình đẩy, có mất mát gì đâu
———————
Thuộc truyện: Tuổi teen hư hỏng – by langdukhapnoi.
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 2
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 3
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 4
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 5
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 6
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 7
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 8
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 9
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 10
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 11
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 12
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 13
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 14
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 15
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 16
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 17
Leave a Reply