Truyện gay 2017 – 2018: Tuổi teen hư hỏng – Chap 2
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Hồi đó dưới quê buồn lắm, nhất là buổi tối, nge tiếng ễnh ương là như muốn thúi ruột thúi gan. Chỉ nhà anh Thành mới có cái TV trắng đen, bắt được hai đài là Sài Gòn và Cần Thơ. Mà mỗi lần chuyển kênh là phải chạy ra ngoài xoay ăng ten cho đúng hướng. Chương trình chán thấy mẹ, cứ 19:00 là những bông hoa nhỏ. Mười ba tuổi rồi, tui đâu có khoái ba cái phim hoạt hình hay trò thiếu nhi nữa. Sau đó là thời sự theo kiểu tuyên truyền, tui đâu có hiểu được bao nhiêu. Rồi đến phim. Cũng là phim Liên Xô thôi, thỉnh thoảng có xen của Tiệp Khắc, Hungari,… rặt mùi chính trị, lời thoại đã khô khan, giọng thuyết minh lại vô hồn. Lâu lắm mới có được phim Việt Nam để xem như Mùa Gió Chướng, Cánh Đồng Hoang, cũng đen trắng lập lòe vậy mà cả xóm kéo nhau đi xem rần rần. Nhà đài chiếu lại thì xem lại, cũng đông như lần đầu. Người Việt Nam ủng hộ phim Việt Nam. Mà nói thiệt không xem cũng chẳng biết xem chó cái gì. Hồi đó, Cánh Đồng Hoang chỉ thấy hay. Đơn giản là tiếng trực thăng ù ù, tiếng súng lạch tạch nghe sướng lỗ tai bên phải, đã lỗ tai bến trái. Rồi cảnh thả bom, núp lùm, … cũng vui con mắt. “Sáng tạo” nhất là cho thằng bé còn oe oe tiếng khóc vào bọc ni lông kín hơi rồi dìm xuống nước để tránh địch. Tới phim Vụ án viên đạn lạc do Thương Tín, Bích Liên đóng thì thôi rồi, đông kín nhà, ra tới ngoài hiên cũng còn lố nhố người đứng xem. Nhớ mãi cái cảnh Bích Liên xoay người kéo áo khoe ngực trong nhà tắm, chỉ mấy giây thôi mà được đánh giá là bạo nhất trong các phim Việt Nam. Xem cảnh đó, phụ nữ đỏ mặt, im re còn đàn ông thì sáng mắt, cười giòn. Bây giờ, Cánh Đồng Hoang được phong thành tác phẩm điện ảnh kinh điển rồi. Thôi hổng nói nữa. Lên Google nếu muốn biết thêm
– Ti vi nhà anh chừng nào sửa xong vậy? Tối hổng có gì coi hết, buồn thiệt đó
– Ông già tao nói thứ sáu này lên thị trấn lấy về. Thứ bảy còn coi chứ mậy
Tối thứ bảy thì thôi rồi. Kiểu gì cũng chật nhà anh Thành. Cải lương mà. Lâu lâu cũng có kịch của đoàn Kim Cương, đòan Bông Hồng Vàng có Thẩm Thúy Hằng, đoàn Cửu Long Giang thì có Thùy Liên, Minh Hoàng… Nói về kịch thì lúc đó Thành Lộc chỉ mới tập tành, chưa tốt nghiệp trường sân khấu gì đó, nói chi đến tiếng tăm hay danh hiệu. Thần tượng của tui tất nhiên là Minh Vương , rồi Thanh Tuấn, Thanh Sang,… Vũ Linh lúc đó còn “bèo bọt” lắm, chỉ có dân mê cải lương miền Tây còn nghe chút tiếng tăm chứ hổng có cửa “bon chen” trong mấy đoàn hát lớn trên thành phố đâu. Cứ Tiếng Trống Mê Linh, Bên Cầu Dệt Lụa, Khách sạn Hào Hoa, Kiều Nguyệt Nga,… Sau này có thêm Tâm Sự Ngọc Hân, Rừng Thần,.. phát hoài. Xem riết thuộc làu làu mà vẫn xem. Xem để nhìn mặt, để “uống” từng điệu giọng cổ, để chiêm ngưỡng cái vũ đạo oai phong lẫm liệt của thần tượng
– Em xin má rồi, hết tuồng là khuya lắm, ngủ với anh luôn.
– Ừ, mày vô giăng mùng đi. Tao xối cái, nóng thấy mẹ
Cái tật anh Thành là xối ít ca trước khi ngủ, nhưng không bao giờ lau. Cứ để ướt cho mát. Mặc cái quần mỏng tang, bám chặt vào da qua làn nước ươn ướt
– Anh mặc vầy, lỡ có ai thấy sao?
– Ai đâu, ngủ hết rồi. Cởi quần xì đi, bộ mày hổng khó chịu hả
Anh Thành ngã người, tay lòn vô đám lông se se, rồi gãi sồn sột
Thằng Thắng thân với tui từ hỏi còn ở truồng tắm mưa, chuyện gì hai đứa cũng ăn nói bổ bả nhưng ba cái chuyện giới tính thì nó hay chọc quê nên tui “ưu tiên” hỏi anh Thành hơn. Vài lần, nó cũng bày đặt kéo quần nhá đám lông đen trước mặt tui. Nhưng thôi, tui tự ái, đếch thèm nhìn
– Anh ơi, chừng nào em mới có lông nách vậy
Vừa nói, tay tui vừa vuốt đám nách rậm rịt của anh
– Ừ, cu bắt đầu mọc thì mày chắc chừng 2 năm nữa là tới nách. Mà đầu vú sưng chưa
– Rồi anh. Cách đây mấy tháng, em sợ quá tưởng ung thư. Hên sao, chừng 1 tuần là nó hết
– Thôi ngủ đi mày. Má nó, sao lông lá bây giờ ngứa quá trời
Anh Thành lại gãi vào đám lông ra vẻ khó chịu
Tiếng côn trùng văng vẳng. Mưa rỉ rả trên mái ngói. Gíó hiu hiu lách qua cửa sổ. Công nhận ngủ với anh Thành sướng thiệt. Tui thì khoái run rúc, ảnh thì khoái ôm. Hợp quá rồi còn gì. Trong cơn say nồng, tui vẫn nghe loang loáng tiếng gãi soàn soạt phát ra từ trong chiếc quần mỏng và ngắn cũn cỡn của anh Thành.
Tối qua coi cải lương đến khuya, hai anh em còn tào lao một chập trên giường rời mới ngủ. Sáng nay, tui tỉnh giấc thì đã hơn 8 giờ. Nghe tiếng anh Thành cuốc đất huỳnh huỵt sau vườn.
– Tối qua mày mớ kiểu gì mà chơi luôn câu giọng cổ vậy?
– Thiệt hả?. Sao anh dậy mà không kêu em
– Có kêu mà mầy dậy có nổi đâu. Bếp còn mấy củ mì đó, mầy ăn đi
Anh Thành mình trần, nhễ nhại mồ hôi, ướt đẫm chiếc quần cụt, in hẳn màu sịp đen bên trong
– Anh làm lẹ thiệt, mới sáng mà lên 3 liếp gọn hơ. Hai bác đâu rồi
– Ráng cho xong. Mệt thì ít mà mồ hôi rít kiểu này, chịu hết nổi rồi. Ừ, ổng chở bả đi xuống thị trấn ăn đám giỗ
Anh Thành phóng nhanh vào nhà tắm, kéo rẹt tấm màn. Tiếng xối nước ầm ầm. Anh này mạng Thủy hay sao á, đụng cái gì cũng xối nước
– Nè, ra sào lấy cho anh cái khăn với cái quần cụt
– Mặc sịp hôn, em lấy luôn
– Khỏi sịp
Tụi làm ra vẻ thản nhiên tính kéo tấm màn để đưa cái quần và chiếc khắn, nhưng mục đích là xem cái đó của người lớn rậm rịt cỡ nào chứ từ trước tới giờ toàn là mò mẫm cu anh trong đêm tối không hà. Đang mở cờ trong bụng vì sắp được khai nhãn thì … Rẹt … 1 cái dứt khoát, anh Thành kéo phăng tấm màn bước ra. Lồ lộ, nguyên con lủng lẳng, đám lông đen kịt, rậm rịt. Món quà từ trên trời rớt xuống trước mắt tui
– Gì giựt mình vậy thằng cu em
– Tại bất ngờ thấy cu anh đó mà. Má ơi, nó khác với của em nhiều quá
– Ừ thì ít năm nữa cũng giống nhau thôi. Mầy ra khóa cửa rào rồi vô phòng với anh
Căn phòng ngủ tối qua được mở hết cửa. Ánh mặt trời chiếu sâu vào. Sáng trưng, sáng chói lòa, sáng rực rỡ nữa kìa
– Mở đèn chi cho hao bình anh
– Bữa trước tao làm rồi, mỏi lưng thấy mẹ mà chẳng được gì nhiều nên nhờ mày nghe
– Trời chuyện gì mà tự nhiên cởi quần vậy. Có đấm bóp thì nằm sấp xuống em làm cho
Mặc tui ngạc nhiên, anh Thành lỏa lồ nằm ngữa ra giường, hai chân buông thỏng, phơi lồ lộ nguyên đùm dưới ánh nắng chói chan xuyên qua khung cửa sổ. Kéo tui ngồi bên cạnh, giọng ảnh ngài ngại:
– Nhìn cu anh kỹ nghe, thấy gì chưa?
– Rồi, bự gấp ba của em. Đen hơn em, đầu con cu đỏ đỏ, có cái rãnh ở giữa
– Cái thằng này ngu thiệt tình. Đám lông anh nè, anh để ngay nắng để mày nhìn cho rõ
Nói xong anh ghì đầu tui xuống gần hơn, gần đủ để đánh hơi được cái mùi lông ngai ngái đặc trưng của bộ phận truyền giống
– Dạ anh, rõ rồi. Lông vừa rậm vừa dài ngoằn, nhiều cọng quăn quăn, có nốt ruồi nằm dưới nữa kìa
Anh Thành chặc lưỡi bực mình. Một tay ảnh kéo tay tôi đặt chếch lên đám lông tay kia ghì đâu tui sát hơn, nói rõ từng tiếng một:
– Em vạch đám lông anh ra, phần dưới gốc đó, thấy con gì màu đỏ đỏ hông? Nó nhỏ xíu hà, để ý kỹ mới thấy
Anh banh hai đùi ra rộng hơn, hai quả trứng lũng lẳng to đùng như trứng gà
Má ơi, tui chỉ muốn xem sơ cho biết vậy mà giờ này được anh cho khám tỉ mỉ từng ngóc ngách. Có nằm mơ hông vậy trời
– Có anh, nhiều lắm như chí mén vậy đó mà nhỏ hơn chí nhiều. Ý anh là muốn em giết nó như bắt chí hả?
– Làm sao cũng được miễn anh hết ngứa.
– Hèn gì tối qua anh gãi quá trời
– Cả tuần nay rồi, tối qua là ngứa dữ nhất. Cái đám rận lông này nó đẻ lẹ thiệt
Hồi nhỏ, tui là chuyên gia bắt chí chí đám con gái trong xóm. Nhưng đám rận này khó hơn chí nhiều, vừa nhỏ nên khó giết, lại bám rất chặt, tước mạnh là đi luôn cọng lông. Anh Thành lại suýt xoa khi có cọng lông nào đó bị kéo đứt
– Anh ơi, khó quá. Kiểu này chắc đi luôn đám lông quá. Thôi cạo luôn cho khỏe
– Ừ, mầy xem luôn lông đít anh có rận hông, bắt đầu thấy ngứa chỗ đó rồi
Anh Thành lấy tay vén cao 2 quả trứng, để lồ lộ một đám lông đít rậm rịt.
– Trời đít anh cũng có luôn nè. Ủa, bộ khi lớn mình cũng mọc lông đít hả anh?
Tui vạch nhẹ, tiện tay ngoáy ngoáy vào cái lỗ hồng hồng
– Thôi đừng giỡn, để lát nữa tao cạo, mầy về nhà đi. Trưa rồi
Anh Thành đổi thái độ đột ngột khiến tui thất vọng toàn tập, nhưng cũng cố níu kéo:
– Đám lông đít sao anh thấy đường mà cạo được
– Được, tao soi gương
Trưa 30 Tết, anh Thành qua nhà tui hái vài trái khổ qua về nhồi thịt, anh chép miệng than với ba tui:
– Mấy bà chị đi lấy chồng ráo trọi, chiều nay con phải ra trị trấn dọn dẹp nhà. Oải quá, làm vườn làm ruộng cực mấy cũng được chưa mà lau,quét tủm mủn con hổng quen
– Thôi để tao cho thằng Trung theo phụ mầy. Cho nó ăn Tết ở đó cho biết. Quê mình buồn thúi ruột
Chiều 30 Tết, cúng rước ông bà xong tui theo anh Thành ra thị trấn. Thì ra ba anh Thành còn thừa kế một căn nhà ở thị trấn. Mặt tiền đàng hoàng nghe. Bỏ hoang suốt năm, chỉ lên dọn dẹp cho đỡ âm u mấy ngày Tết. Hai anh em hì hục lau chùi, căn nhà sáng hẳn ra. Hoa ế chiều 30 bỏ đầy đường, anh Thành chở về chưng nhà cho có không khí Tết.
– Ra quán kiếm gì ăn đi mầy. Năm nào cũng gà, vịt, thịt kho ngán thấy mẹ
– Giờ này quán bán mắc lắm anh
– Tết mà. Sẵn ghé rạp kiếm cặp vé cải lương mai coi mày. Có tuồng mới Rừng Thần
– Tuồng này nghe trên đài hay lắm. Em cũng muôn đi coi cho biết mặt Vũ Linh
Thị trấn thời ấy dù là trung tâm huyện, nhưng chỉ là 1 con phố vài trăm mét, cũng đường nhựa nhưng nhà cửa không san sát. Làm gì có chuyện “tấc đất, tấc vàng” như bây giờ. Cạnh Ủy Ban huyện có bãi đất trống, cũng là điểm diễn cho các đoàn hát vào ban đêm. Nhưng Tết thì khác, ủy ban còn trống cái hội trường to đùng nên đòan hát vào đó thì diễn thêm được xuất ban ngày
– Ủa, Thành đi đâu ra đây vậy con?
Một phụ nữ ngòai 50 ăn ở bàn đối diện, vẻ lởi xởi, mừng rỡ khi bắt gặp anh Thành
– Cô Năm hả, con lên dọn dẹp nhà cửa, tính ăn xong nhờ cô kiếm cho cặp vé sáng mai coi nè
– Hên cho mày, tao còn đúng 1 cặp sang mùng một, diễn ở hội trường có ghế ngồi hàng nhì đàng hoàng hà nghe. Chỗ này mà đóng kín mít cửa thì cũng tối như rạp hát, quạt máy chạy ầm ầm, mát rượi Ừ, mà thằng Long nhắc mày sao lâu quá không ghé kìa
– Vậy cô cất cặp vé đó cho cho con đi. Ăn xong con ghé anh Long luôn. Chắc con phải hai tô luôn cho có sức nè
Giọng cười hì hì của anh khác mọi ngày mà có ngụ ý gì đó
Tui tò mò:
– Anh Long nào vậy anh?
– Nó là con cô, hay chơi với thằng Thành. Mà con là gì với thằng Thành mà cô mới thấy vậy
– Con gần nhà ảnh
Cô Năm thân mật vuốt vai làm thằng bé 13 tuổi như tui cũng thấy thích thích
Thời đó còn nghèo, xe đạp đã là sang. Nên ngồi trên chiếc honda 67 của anh Thành thì sướng phải biết. Ảnh nhồi ga, ịn ịn mấy cái khiến mấy em thị trấn nhìn lác mắt
– Anh lạng chi vậy, té sao?
– Lạng vậy thì mấy con ghệ mới nhìn mình chứ . Mầy cứ ôm tao. Gái thị trấn nhiều con nhìn bốc quá mậy
Rồi ảnh rồ ga, rẽ vào con đường đất vắng vẻ, thắng kịt trước ngôi nhà mái tôn vách lá mới lợp
– Anh Long ơi, có nhà hôn. Thành nè
– Vô đi, thằng quỷ, đi đâu lâu quá. Mà ai nè?
– Thằng cu em gần nhà
Anh Long bề ngoài chẳng có gì nổi bật ngoài cái dáng thanh niên nữa thành thị nữa thôn quê chạy ra vồn vả. Tướng tá cũng ngang ngữa anh Thành. Nhưng cái tui nhớ nhất ở ảnh là nụ cười rất dễ mến, phô hai hàng răng trắng đều như bắp. Có vẻ như thân nhau, nên anh Thành thản nhiên bật cái bàn xếp rồi kêu tôi lấy bày ra 3 cái ghế.
Lâu gặp thì cũng chuyện ruộng, chuyện nhà, chuyện làm ăn, sức khỏe, … mà hỏi. Cô Năm là dân phe vé chợ đen ở rạp thì tui biết rồi, còn anh Long chỉ nghe nói chuyện công việc vu vơ
– Ghé đây giống như bữa trước hả mậy?
– Dạ thì anh biết rồi
– Ừ, thì đưa khóa xe đây. Bữa 30 Tết này vui nghe.
Tiếng rồ ga, anh Long phóng mất hút, tui khều anh Thành:
– Lát nữa có gì vậy?
– Ừ thì anh Long kêu đứa em gái về làm mồi nhậu
– Ảnh lớn chưa mà nhìn nhỉnh hơn anh tí tí
– Chả 25 rồi, tại sống lơn tơn nên nhìn trẻ há mậy. Mày ngồi đi, tao vô trong cái
Lại nghe tiếng tháo dây nịt leng keng, tiếng sột soạt cởi quần.
– Lại xối ít ca cho mát nữa hả anh ?
– Ừ, chỗ quen mà. Mày làm ít ca luôn đi
– Thôi đi, anh quen chứ em có quen đâu
Màn đêm buông dần, chừng 15 phút có hơn. Tiếng pháo nổ râm ran đâu đó. Thời đó pháo Tết nổ vô tư, đâu có ai cấm như bây giờ đâu. Đám con nít ít tiền thì mua những viên pháo chuột mập hơp que diêm một tí, một tay cầm viên pháo, tay kia cầm cây nhang đang cháy đỏ, châm mồi, thấy phụt khói là quăng xa. Nỏ cái đùng nho nhỏ. Lớn tí nữa mua pháo tiểu, tròn dài cở một phần ba điếu thuốc, nổ nghe đã hơn. Còn pháo đại thì ít tai dám đốt kiểu đó, rất nguy hiểm. Một phong pháo tiểu ít nhất một trăm viên. Phong nào chừng dài trăm viên thì thường gắn một viên pháo đại ở đuôi. Đúng giao thừa thì thôi rồi, nhà nhà đốt pháo, khói mù mịt, đặc quánh mùi thuốc súng. Chó mèo bình thường kêu sủa inh ỏi chứ tới giao thừa thì chui vào bất cứ hốc rảnh nào mà co ro, run rẩy. Tiếng pháo inh ỏi như phim chiến tranh, tất nhiên khi tiếng nổ to đùng của viên pháo đại vang lên thì ai cũng biết là phong pháo đó đã xong
Anh Thành mình trần, quần ngắn cũn cỡn khoan khoái bước từ nhà ra thì tiếng xe 67 cũng rề rề ngoài sân.
– Tui bây cứ vui vẻ, tao mua đồ nhậu lát về
Tui thấy em gái anh Long phóng xuống, tay chị liến thoắng kéo nhẹ cái quần thun anh Thành, lộ hẳn lưng cái sịp :
– Quen thì quen, nhưng anh Thành ít ghé là em quên luôn nghe anh
– Em quên kệ em, nhưng anh đâu có quên. Kéo hư quần anh sao, anh đền
Anh Thành vô tư vỗ đít em gái anh Long nghe cái bốp rồi vô trong nhà. Lâu ghê tui mới thấy anh Thành vừa vui vừa tếu như vậy. Tui cũng vui lây, miệng lởi xởi:
– Chị tên gì cho em biết, để em còn xưng hô?
– Nó hả, bé Bím, bé Bỉm gì đó mầy kêu đại đi
– Bậy hà, kêu bằng chị Lan nghe cu em
Anh Thành hay gọi tui là cu em, nhưng chị Lan gọi kiểu này, khiến tui quê quê nhưng cũng phì cười
Chừng nghe tiếng dép chị Lan khuất vào gian trong, tui mới hỏi nhỏ:
– Bả nhìn lớn hơn anh mà, coi bộ anh thân với nhà này quá
– Ừ nó 23 rồi lớn hơn mày 10 tuổi lận đó. hỏi hoài. Ừ, thì tao bạn anh nó thì nó cũng phải kêu bằng anh chứ sao. Coi nhà nghe cu em, tao vô phụ bếp với nó
Khung cảnh quanh nhà anh Long nữa thị trấn, nữa thôn quê. Thỉnh thoảng cũng nghe tiếng í ới , tiếng xe lộc cộc ngoài ngõ hòa lẫn tiếng ễnh ương rộn rả. Anh Thành phụ bếp cái kiểu gì mà tui đâu có nghe tiếng khua chén đũa hay loảng xoảng nồi chão, còn tiếng cười , xối nước thì tui nghe văng vẳng. Dù không nghe rõ lời nhưng cái âm thanh ỏng ẹo của chị Lan, tui mới nghi nghi sao đó
Ở nhà, mỗi lần nghe nhắc tới người lớn hỏi anh Thành chuyện bồ bịch, anh cứ cười cười cho qua. Mà có thấy ảnh “dính” với ai đâu. Kín thiệt. Lại cái giọng nũng nịu của chị Lan. Hổng lẽ, họ đang là một cặp trong đó chứ anh em cái khỉ gì
Cái âm thanh cười giỡn lắng dần rồi im thinh thít. Tui chưa thấy cảnh trai gái ngoài đời bao giờ, nhưng nghe tiếng chụt chụt, chép chép thì cũng đoán được cái gì ở trỏng. Ngực tui khẽ rộn ràng, môi mím lại như đang bị tra tấn lẫn kích thích sao đó. Muốn ngồi im mà vẫn cảm thấy phải làm 1 cái gì đó
– Há, cạo gì mà trụi lũi vậy anh
– Cũng hơn mười ngày, nó mọc kha khá rồi chứ trụi lũi gì
Hai câu thoại vừa đủ nghe, khiến tim tôi thình thịch, mặt phừng lên. Bật dậy, rón rén bước vào. Cái bóng của anh Thành và chị Lan đang chập chờn trên tường
———————
Thuộc truyện: Tuổi teen hư hỏng – by langdukhapnoi.
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 2
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 3
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 4
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 5
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 6
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 7
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 8
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 9
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 10
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 11
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 12
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 13
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 14
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 15
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 16
- Tuổi teen hư hỏng - Chap 17
Leave a Reply