Truyện gay: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy – CHƯƠNG 15
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Vừa bước xuống xe thì Minh Hưng đã lập tức hối hận, toàn bộ dũng khí lúc nãy giờ đây như quả bóng đã bị xì hơi trước ánh mắt tò mò của mọi người. Không chỉ có một số sinh viên đang đứng đó ngó nghiêng nhìn nó mà còn có cả giảng viên cũng đang đỗ xe trong bãi. Ánh mắt của mọi người như hàng ngàn tia kiếm sắc nhọn phóng thẳng vào người nó.
Trong hoàn cảnh đó, Minh Hưng thật sự chỉ biết đứng như trời trồng, tay chân lóng ngóng, hai mắt không dám nhìn thẳng vào bất kì ai, miệng thì cười không ra cười, mếu không ra mếu, trông thảm hại vô cùng.
Đúng lúc đó thì Đình Khang như ông bụt liền xuất hiện, nhưng không phải hỏi câu “Tại sao con khóc?” dịu dàng quen thuộc mà lạnh lùng nói:
– Sao còn đứng đó? – Hắn nói rồi khẽ nhíu mày – Hay còn đợi tôi bế em lên lớp?
Minh Hưng đang đứng đờ người ra nghe hắn bảo vậy như người mộng du chợt tỉnh, ngầm hiểu ý hắn muốn giải vây cho mình nên liền nói:
– Dạ… Chúng ta đi thôi, không sẽ muộn giờ mất!
Thấy nó đã bình tĩnh hơn nên Đình Khang không nói gì nữa, không thèm để ý đến sự dòm ngó của một số người mà lãnh đạm bước đi.
Nhìn tướng đi chắc chắn, uy nghiêm của hắn mà Đình Khang khẽ đắng lòng. Đằng trước hắn ta bước đi lạnh lùng, từng sải chân trải dài, lưng thẳng, chiếc áo ôm cơ thể rắn chắc khéo léo khoe những đường nét hấp dẫn bên trong. Còn đằng sau là nó, chân bị thương tập tễnh bước cao bước thấp theo sau, khí thế đúng là không bằng một phần trăm của người đi trước. Nó chỉ có thể dùng hình ảnh chủ nhân và ô sin để miêu tả cảnh tượng này.
Đình Khang đi trước, khí thế ngút trời như đang mở đường máu cho nó đi sau. Hắn đi đến đâu thì những kẻ nhiều chuyện ở đằng trước đều rẽ ra đến đó, Minh Hưng cũng thừa cơ hội đi sau. Nhưng nó dễ dàng nhận thấy có một số người đi ngang cũng hiếu kì chỉ trọ, nói nhỏ vào tai nhau điều gì đó.
Đến trước phòng giáo vụ, Đình Khang bảo nó lên lớp trước đi rồi rẽ vào đó.
Lúc Đình Khang vừa đi khuất thì tiếng bàn tán càng lúc càng thô lỗ, thậm chí còn có một số cô nàng công khai chỉ trỏ Minh Hưng. Rất may, Linh Lan đã xuất hiện đúng lúc kéo nó đi.
Đúng lúc đó có một giọng nữ lớn tiếng vang lên:
– Đúng là cái thứ giỏi đeo bám!
– Đúng là không biết tự soi gương! – Một ả khác cũng hùa theo.
Linh Lan đang kéo nó đi, nghe nói vậy liền tức giận quay lại mắng xối xả:
– Cô có giỏi đeo bám thử coi có được đu bánh xe của thầy ấy không mà bày đặt lên giọng! Thứ rẻ tiền như cô thì đừng có lên giọng!
Nói xong cô nàng định quay đi nhưng hình như vẫn còn tức nên quay lại, chỉ vào mặt cô nàng hùa theo mà mắng:
– Còn cô, toilet trường mình có gương, cô hãy tự vào đó mà soi mặt mình trước đi, thứ ăn theo như cô không có tư cách lên tiếng ở đây đâu ha!
Hai cô nàng kia bị mắng thậm tệ trước mặt mọi người như vậy thì tức đến đỏ mặt tía tai, tức lắm nhưng chỉ có thể nói: “Cô… Cô…”
– Tôi thì sao hả? – Linh Lan trợn mắt nhìn hai con nhỏ đó lên giọng thách thức.
Minh Hưng thấy tình hình căng thẳng liền kéo bạn mình đi và nói:
– Được rồi, được rồi, chuyện cũng không có gì. Không cần làm lớn chuyện!
Minh Hưng kéo nhỏ bạn đi được một đoạn thì Linh Lan bắt đầu chất vấn:
– Cậu muốn tự thú hay ép tớ phải dùng bạo lực?
Minh Hưng đang đi bỗng khựng lại, nét mặt đờ đẫn tỏ vẻ chưa hiểu gì, mãi đến một lúc sau nó mới hiểu ra, không ngờ trong lúc bực tức đầu óc tò mò của Linh Lan vẫn có thể hoạt động. Minh Hưng biết dù sao kiếp nạn này chắc chắn không qua khỏi nhưng cũng không cam tâm chấp nhận nên cố kéo dài càng lâu càng tốt:
– Được, được, từ từ tớ sẽ kể cho cậu nghe!
– Từ từ là bao giờ? – Linh Lan trợn mắt nhìn, đang đi bỗng đứng lại liếc xéo nó, tiếp tục nói giọng vừa giận dỗi vừa pha lẫn chút châm chọc – Chuyện tốt vậy mà định giấu chị em hả?
– Tốt cái con khỉ! Lên lớp tớ sẽ kể cho nghe! – Minh Hưng vốn định sẽ giấu nhẹm chuyện này nhưng khi nghe Linh Lan gọi đó là “chuyện tốt” nên bao nhiêu uất ức trong lòng đồng loạt muốn bùng nổ, chỉ hận không thể đem hết tâm can bày ra trước mặt nó mà hỏi “tốt ở chỗ nào?”
Vào đến lớp, Minh Hưng vừa đặt mông xuống ghế thì mấy đứa còn lại trong nhóm cũng đúng lúc chạy ù đến.
Mấy nhỏ đó tuy đến muộn nhưng vừa bước vào cổng trường đã nghe mọi người xôn xao bàn tán, tranh thủ lúc đi trên hành lang đã nghe ngóng được chuyện sáng hôm nay Minh Hưng được thầy giáo minh tinh đưa đi học, còn vụ cãi vả cọ hoành tráng gì nữa. Vừa nghe đến đó nó đã biết nhân vật chính là người nhà mình nên không thèm hóng hớt thêm, chạy một mạch lên ép cung nhân vật chính để biết thông tin chính xác nhất.
– Sao sao? Mọi chuyện rốt cục là như thế nào?
– Chẳng phải hôm qua thầy ấy đưa cậu đi viện sao? Sao sáng nay kiêm luôn chức tài xế cho cậu vậy?
– Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống à?
Vừa vào lớp còn chưa kịp cất cặp sách thì cả đám đã vây Minh Hưng như hôt vây mồi. Chỉ có mấy nhỏ con gái, không có con vịt nào cũng đã thành cái chợ rồi, ai cũng tranh nhau hỏi dồn dập khiến nó không kịp trả lời. Minh Hưng chỉ biết đợi bọn họ hỏi mệt rồi mới tức giận nói:
– Tốt, tốt, tốt cái mốc xì! – Minh Hưng đập bàn nói, tức đến xì khói lỗ tai.
Minh Hưng tức đến mũi thở phập phồng, hai tỏ đỏ lên muốn xì khói, trông như đầu tàu xe lửa chỉ cần khởi động là có thể chạy được rồi. Đám bạn thấy vậy liền ôm bụng cười rồi nói:
– Haha, có gì mà không tốt? Cậu đừng có thẹn quá hóa giận nhé! Giận quá sẽ xấu đi, thầy ấy không làm tài xế cho nữa đâu!
– Đúng rồi, đúng rồi, hahahaha!
Thấy thái độ cười cợt của bọn họ Minh Hưng càng tức giận hơn:
– Các cậu đúng là lũ có sắc quên bạn! Sao lại nghĩ tớ như thế?
– Nhưng thầy ấy quả thật rất đẹp trai đó nha!
– Body lại chuẩn nữa! Chỉ mặc áo sơ mi thôi mà nhìn đã chất như vậy rồi… Chẹp chẹp!
– Thật sự mong chờ đến học phần dạy bơi của thầy ấy quá!
Quỳnh Anh – cô nàng hủ nữ trong nhóm không biết đang nghĩ gì mà liếc nhìn Minh Hưng một lượt rồi cười gian nói:
– Nhưng tớ quả thật trông đợi thấy cảnh nửa thân trên cởi trần của thầy ấy, lấm tấm mồ hôi…
Minh Hưng nghe nói vậy thì mặt càng đỏ hơn, mắng mấy cô bạn, không biết bọn họ đang nghĩ gì mà có thể đùa quá trớn đến vậy chứ! Nhưng mà… cảnh tượng đó chắc cũng đặc sắc lắm đây. Minh Hưng vừa nghĩ vừa lén phỉ nhổ bản thân mình cũng ham mê sắc đẹp.
Sau một lúc chọc ghẹo thì cả bọn cũng không quên chủ đề chính, bắt Minh Hưng phải kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nó bắt đầu kể, nét mặt vô cùng khó coi:
“Các cậu đừng thấy hắn ta như vậy mà tưởng là tốt bụng, sẽ bị lầm to đấy! Hôm qua đưa đến bệnh viện khám vết thương xong, đáng lẽ tớ đã có thể tự bắt xe về nhưng chắc hắn ta sợ tớ nói xấu nên mới giả vờ đòi đưa về! (Đình Khang: Lòng tốt của tôi bị cậu nghĩ như vậy à?) Thà đừng có đưa về, tự ép mình đưa về chi rồi trên xe mặt một đống, đã vậy còn ép tớ sát cửa sổ, không cho ngồi đàng hoàng nữa chứ. (Chỉ là… chỉ là tôi muốn gần gũi cậu cũng bị nói nữa hả?) Rồi còn khiến tớ hiểu lầm! Bực thật! (Cái này là tại cậu suy nghĩ mà!). Sáng hôm sau đòi đưa tớ đi học, đâu phải tốt lành gì, chỉ là hắn muốn có người chuẩn bị bữa sáng cho mình thôi! (Vậy sao cậu không nói mình lấy cơm “ế” của người khác cho tôi ăn?)”
Nhưng đáng tiếc dòng tâm sự ai oán của nó đã bị đám bạn phớt lờ. Thậm chí có đứa còn ghen tị nói:
– Minh Hưng à, mày đúng là cái thứ có phước không biết hưởng! Không chỉ con gái lớp mình mà nữ sinh của những lớp khác đều muốn được chuẩn bị bữa sáng cho thầy ấy. Có cô đã dũng cảm đưa đến trước mặt nhưng anh thầy nhà ta đều lịch sự từ chối. Còn nhà ngươi đó nha… – Con nhỏ vừa nói vừa dí dí vào trán Minh Hưng – Được chỉ đình chuẩn bị bữa sáng cho thầy ấy mà còn kêu ca, nếu để mấy cô nàng kia biết chắc chắn ngươi sẽ bị phỉ nhổ!
Minh Hưng trề môi, thầm nghĩ hắn ta có ghê gớm đến mức đó không chứ? Chẳng phải cũng chỉ là một giảng viên thôi sao? Có phải đại minh tinh gì đâu mà có người xếp hàng đợi nấu cho hắn ăn? Còn nếu có ai muốn nấu thật thì nấu đi, tôi nhường, chứ tôi chả ham gì cái kiểu vừa bị tra tấn thể xác vừa bị tra tấn tinh thần này cả!
Suy nghĩ một hồi thì cũng đến giờ vào học. Hôm nay học môn của tên yêu nghiệt quái ác đó mà suýt chút nữa Minh Hưng quên mất. Hắn vừa xuất hiện thì toàn bộ sự chú ý đều bị hắn thu hút hết, Minh Hưng cũng vì thế mà mừng thầm, không còn ai lén lút quay xuống nhìn nó bàn tán như nãy giờ nữa.
Tuy nhiên nhìn hắn bước vào mà Minh Hưng có chút ghen tị! Tại sao cùng đi một xe mà mình lại khốn đốn như vậy? Thậm chí từ lúc vào lớp đến giờ nó còn không dám đi ra ngoài vì bên ngoài vẫn còn nhiều kẻ tò mò tọc mạch, còn hắn ta sao có thể ung dung như thế? Nhìn dáng vẻ hắn kìa! Lưng thẳng, đầu cao, ánh mắt lạnh lùng hời hợt, khóe miệng như cười như không, cơ bản là không hề bị sự dò xét của mọi người làm cho bối rối như nó!
Sáng giờ tuy đi cạnh hắn nhưng Minh Hưng cũng không để ý kỹ lắm, hóa ra hôm nay hắn ta mặc áo sơ mi trắng. Mà hình như hắn ta rất thích màu trắng thì phải? Nó khinh, đúng là người tâm địa độc ác mới mặc áo trắng để che mắt mọi người. Nó nhớ lại hôm khai giảng hắn cũng mặc áo trắng, nhớ đến lần đầu tiên bị hắn mê hoặc mà vẫn còn tức điên! Nhưng cũng phải công nhận Đình Khang mặc áo sơ mi trắng rất đẹp, đặc biệt là khi đi dưới ánh sáng rực rỡ, màu trắng ánh lên một thứ sắc trắng lạ kỳ, có chút huyễn hoặc khiến người đối diện khó chống cự được, lại thêm hắn tuy nhiều áo nhưng không có cái nào trùng cái nào, mỗi chiếc áo đều có một điểm khác biệt, nhưng cái chung vẫn là đường may rất vừa vặn ôm cơ thể, không quá rộng cũng không ôm quá lộ liễu. Chiếc quần cũng cắt may rất đẹp, ôm gọn đôi chân dài vững chắc, đồng hồ, thắt lưng,… đều rất hài hòa cộng thêm khí chất hơn người khiến hắn dù ở đâu cũng vô tình trở nên nổi bật, lúc nào nhìn hắn cũng có nét gì đó kiêu hãnh như thiên nga giữa bầy vịt vậy.
Đột nhiên nó chợt nhớ đến chuyện lúc nãy, bất giác tưởng tượng đến hình thể rắn chắc sau lớp sơ mi kia, lấm tấm mồ hôi, mạnh mẽ chuyển động! Chỉ nghĩ đến đó thôi mà Minh Hưng đã mặt đỏ tía tai. Nó như tội phạm sợ người khác bắt quả tang nên nhìn mọi người xung quanh xem có ai để ý mình không. Nhưng nó đã lo bò trắng răng, mọi người đang chú ý lên người đứng ở trên bục giảng kia, không ai thèm nhìn nó đang ngồi đây tự đỏ mặt cả.
Suốt buổi học hôm đó, Minh Hưng không thể tập trung nghe giảng nổi, vì hễ ngước mặt lên nhìn bóng dáng cao lớn trên bục giảng là đầu óc nó lại lởn vởn hình ảnh tưởng tượng kia, rồi lại cúi mặt ngượng ngùng. Kết quả là hôm nay Đình Khang giảng gì cơ bản là nó không hề biết, chỉ khi chuông hết giờ vang lên nó mới bừng tỉnh. Lúc đó nghe hắn ta dặn dò vài việc là chuẩn bị làm bài kiểm tra giữa kỳ rồi bảo cả lớp giải tán.
Sau khi tan học, mọi người đều lục tục ra về, nhưng vẫn như mọi khi, có một số nữ sinh cố tình nán lại hỏi một vài vấn đề mà mình còn chưa hiểu hoặc cố tình không hiểu. Nói tóm lại là trong lúc Đình Khang đang bị đám nữ sinh kia bao vây thì Minh Hưng ở dưới cũng phân vân không biết mình sẽ về bằng cách nào?
Lúc nãy trong giờ học, Minh Hưng khẽ lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi Linh Lan có thể đưa nó về được không. Nhưng Linh Lan đã thẳng thừng từ chối, còn nói là ai đến đón thì kiêm luôn nhiệm vụ đưa về, nó không dám giành rồi còn kèm theo biểu tượng cười man rợ khiến Minh Hưng suýt chút nữa đã vứt điện thoại xuống đất.
Bây giờ Linh Lan và đám bạn gái đã nhanh chóng lủi mất, Minh Hưng càng không trông mong “được” Đình Khang đưa về nên quyết định sẽ bắt xe buýt về.
Lén quan sát thấy ai kia vẫn bị đám đông nữ sinh vây quanh nên Minh Hưng lết thết ra khỏi lớp. Hành lang dài tràn ngập ánh nắng giờ này vẫn có một số sinh viên ở lại, thấy nó đi ngang có vài người bàn tán gì đó nhưng không hiểu sao nó lại không để tâm. Nó thầm nghĩ, đáng lẽ giờ này mình phải vui vẻ vì không phải về chung xe với hắn chứ, tại sao trong lòng lại có cảm giác trĩu nặng thế này? Bực bội cái gì chứ? Mày phải vui lên chứ!
Minh Hưng tự khích lệ mình như vậy rồi đi ra bến xe buýt. Tuy nhiên vừa đến nơi chuẩn bị đeo tai nghe vào đợi xe buýt thì nó thấy chiếc xe hơi của ai kia cũng chạy đến.
Minh Hưng cố tình làm lơ. Trong lòng nó bất giác có cảm giác giận hờn vô cơ, nó muốn trách ai kia được nữ sinh vây quanh không quan tâm nó, không để ý đến nó. Nhưng không hiểu sao trong lòng lại có sự hờn giận vô cớ như thế?
Đình Khang ngang ngược đậu xe ngay chỗ của xe buýt, may mà chưa có chiếc buýt nào đến. Nhưng hắn ta không để ý đến điều đó, chỉ chăm chăm nhìn kẻ đang ngồi ở băng ghế đợi kia, trong lòng thầm trào lên một cơn tức giận:
– Sao không đợi tôi về?
– …
Minh Hưng giả vờ không nghe thấy, cố tình đeo tai nghe vào tai, tuy nhiên lại không bật nhạc.
Đình Khang thấy thái độ thờ ơ đó của nó tự nhiên lại thấy tức giận hơn, bóp còi inh ỏi rồi lặp lại câu hỏi vừa rồi!
Nhà chờ xe buýt này đâu phải có một mình Minh Hưng, những người cũng đang chờ xe buýt đó ái ngại nhìn nó, cũng có người dùng ánh mắt không thiện cảm quan sát hắn rồi nhìn lên nó. Đã như vậy thì Minh Hưng đành phải bỏ tai nghe ra, tức giận nói:
– Thầy có kêu tôi đợi à? – Minh Hưng tự nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Lời nói vừa nói ra nó đã thấy sao trong đó chứa quá nhiều sự giận dỗi, thậm chí là oán hận vậy? Nên nó ngượng ngùng nói thêm, giọng nói cũng hạ đi mấy tông – Tôi không cần thầy phải bận tâm!
Đình Khang nghe nó nói liền sa sầm mặt, giọng nói trầm thấp lạnh lùng ra lệnh:
– Lên xe!
Nghe hắn nói liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, tuy nhiên Minh Hưng vẫn kiên quyết cãi lại:
– Không lên!
– Được! – Đình Khang nghe nó nói liền nhếch mép cười – Rất tốt!
Minh Hưng nghe hắn nói thì trong lòng tự nhiên có chút thất vọng, nhưng sau đó vẫn cứng đầu nghĩ: “Được, vậy anh đi nhanh đi, đi cho khuất mắt đi!”
Tuy nhiên nói xong, hắn ta vẫn không hề có ý định chạy đi mà vẫn cứ đứng trơ trơ ra đó. Lúc đó đã có một chiếc xe buýt chạy đến, thấy xe hắn đậu ở đó liền bóp kèn, chú tài xế lú đầu ra quát vài câu hỏi hắn có vấn đề gì không mà đậu ở đó. Một số hành khách đứng kế bên cũng bắt đầu la ó!
Đột nhiên có một bạn nữ rụt rè tiến lại gần nó:
– Bạn ơi, có giận bạn trai gì thì người ta cũng đến đón bạn rồi, bạn cũng nên lên xe rồi từ từ nói chuyện, tránh ảnh hưởng đến người khác!
Minh Hưng nghe bạn nữ đó nói liền điếng người, xoay qua nhìn người đó lom lom, môi mấp máy mà không thể nói nổi tiếng phủ nhận. Nó lại nhìn ra phía sau, thấy nhiều người cũng tỏ ra khó chịu, lại nhìn ra người ngồi trên xe đang tỏ vẻ thản nhiên, không hề có chút nao núng vì sự tức giận của mọi người.
Bạn nữ đó vẫn nhìn nó chăm chăm, Minh Hưng cảm thấy tất cả gai ốc trên người đều đã nổi lên bèn cắn răng chạy lại, mở cửa xe leo lên.
Nó vừa lên xe thì Đình Khang khẽ cười gian rồi lên ga chạy thẳng, Minh Hưng thở hổn hển còn không dám ngoái đầu lại nhìn.
Suốt trên đường về nhà, cả hai đều im lặng không nói với nhau tiếng nào. Đến nơi, Minh Hưng xuống xe, chào hỏi, cảm ơn qua loa rồi đi vào nhà.
Vừa vào trong thì nó đã bị nhỏ em gái vây lấy, hỏi han về anh chàng trên chiếc xe sang chảnh kia là ai, Minh Hưng ậm ờ cho qua chuyện nhưng nó vẫn tò tò đi theo quyết tâm hỏi cho rõ. Bực quá, Minh Hưng quát một tiếng khiên con nhỏ cụp đuôi chạy thẳng.
Cảm giác bực dọc cứ đeo bám lấy nó, khiến Minh Hưng cảm thấy vô cùng uể oải, cả bữa trưa cũng không ăn mà chui vào trong phòng ngủ một giấc không biết trời trăng mây nước gì cả.
Đang mơ mơ màng màng thì điện thoại đột nhiên vang lên. Như những lần trước nếu không phải Linh Lan thì cũng là nhỏ Quỳnh Anh gọi đến, hỏi những câu đại loại như: Hôm nay có đi đâu chơi không? Hoặc đã ăn cơm chưa? Không thì kêu réo nó lên mạng gấp.
Vì thế Minh Hưng quơ quào chụp lấy cái điện thoại, chẳng thèm đắn đo, nhắm mắt mà nói luôn:
– Tao mệt quá, ngủ từ trưa đến giờ. Hôm nay bị lão chủ nhiệm ức hiếp, đáng ghét!
Nói một hơi xong, Minh Hưng liền nhận lại câu trả lời, hay đúng hơn là một câu hỏi hoàn toàn bất ngờ:
– Tôi ức hiếp em khi nào?
————-
Thuộc truyện: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 2
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 3
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 4
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 5
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 6
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 7
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 8
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 9
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 10
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 11
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 12
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 13
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 14
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 15
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 16
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 17
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 18
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 19
Dat says
Ket pan zalo nhe 0996233840