Truyện gay: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy – CHƯƠNG 12
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
“Thằng cháu nội bất hiếu?” Minh Hưng thắc mắc khi nghe vị bác sĩ kia kêu Đình Khang như vậy, như chưa kịp hỏi thì mới phát hiện hắn ta nghe ông cụ la xong hai chân cũng đã dừng lại.
Hắn ta chầm chậm quay người lại, nhưng hai tay vẫn không chịu thả Minh Hưng xuống đất, tư thế trông rất giống như sẵn sàng bỏ chạy tiếp.
Hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau tuy nhiên không ai chịu mở miệng nói nửa lời. Bầu không khí lúc này rất giống như một cảnh trên phim kiếm hiệp: Hai người đằng đằng sát khí chuẩn bị bước vào trận chiến sinh tử, nhưng không ai chịu tung chưởng trước, cứ hằn học nhìn nhau như vậy suốt mấy canh giờ.
Nhưng khoan! Cái gì mà suốt mấy canh giờ? Minh Hưng đờ mặt ra suy nghĩ, trong bụng thì kịch liệt phản đối: “Được” bế như vậy cả người rất ê ẩm nha, chưa kể tới nó cũng đang rất đói bụng, vả lại nếu đợi mấy canh giờ thật thì về nhà trễ chắc chắn sẽ bị mẹ mắng nha!!! Tuyệt đối không được đâu đó!
– Hihi… – Nó đương nhiên phải bảo vệ quyền lợi của mình nên mới lấy hết dũng khí phá vỡ bầu không khí đang căng như dây đàn này!
– … – Vừa nghe nói “hihi” thì Đình Khang đã cúi mặt xuống, nhìn nó chằm chằm.
– Thằng cháu bất hiếu!
– Nhà ngươi còn không chịu lên tiếng?
– Cháu không có gì để nói! – Đình Khang lạnh lùng lên tiếng.
– Hừ, chừng nào nhà ngươi mới chịu dọn về nhà? Mấy năm học ở nước ngoài, khi về nước lại cứng đầu cứng cổ không chịu về nhà là sao?
– Cháu không thích!
– Bố mẹ nhà ngươi đã bất hiếu bỏ ông lão này ở nhà một mình, ta lại chỉ có mình nhà ngươi hi vọng hủ hỉ lúc tuổi già vậy mà…
– Hên là khi thấy ngươi vừa xuất hiện ở cổng bệnh viện thì mấy cô y tá đã lập tức cấp báo cho ta hay, không thôi lão già này muốn gặp cháu của mình chắc phải đợi đến kiếp sau quá!
Đình Khang không để ông cụ nói hết câu đã vội vàng bế Minh Hưng đi thẳng vào thang máy. Ông lão bác sĩ đang thao thao bất tuyệt cũng nhanh chóng đuổi theo vào thang máy nhưng đã chậm một bước vì hắn ta vừa vào đã lập tức bấm nút đóng lại. Minh Hưng phải công nhận một điều là tên này thật khỏe, vừa bế nó đi nhanh như vậy mà vẫn không tỏ ra chút gì mệt mỏi, tay chân cũng rất linh hoạt, bấm nút thang máy rất nhanh chóng. Chỉ tội mỗi ông nội của Đình Khang vào trễ một bước nên chỉ biết tức tối đi thang máy bên cạnh.
Thang máy vừa xuống tầng trệt thì Đình Khang đã bế nó chạy như bay ra bãi đỗ xe, vừa đi vừa dặn dò:
– Từ nay về sau, nếu có lỡ gặp ông lão lúc nãy thì tuyệt đối phải bỏ chạy, xui xẻo chạy không thoát thì bị ông ta hỏi gì cũng phải trả lời là không biết, nghe rõ chưa?
– Nhưng… – Minh Hưng thắc mắc, chưa kịp hỏi tại sao thì Đình Khang đã chặn họng nó lại.
– Không nhưng nhị gì hết, nhớ lời tôi nói. – Đình Khang nghiêm giọng nói – Còn bây giờ cậu ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây, tôi lấy xe ra sẽ đưa cậu về!
Nói xong, hắn ta nhẹ nhàng đặt Minh Hưng xuống ngồi ở băng đá kế bồn hoa trước cổng bệnh viện.
Ông nội của Đình Khang quả thật rất… linh nghiệm, hắn vừa quay đi thì Minh Hưng đã thấy ông lão chạy ra khỏi cổng bệnh viện, dáo dát dòm ngó xung quanh chắc đang tìm kiếm bọn họ. Thấy vậy, nó lập tức đứng dậy định chuồn trước khi ông cụ kịp phát hiện.
Nhưng đáng tiếc nó vừa mới nhấc cái chân què của mình lên đi chưa kịp hai bước thì đã bị ông cụ phát hiện.
– Đứng lại!
Ông cụ thấy nó vừa định chuồn đã lập tức hét lớn, vô tình thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Biết bao nhiêu con mắt đang săm soi như nó đã làm gì đó sai trái. Minh Hưng méo mặt vì tình huống oái oăm này. Phải chạy tiếp hay dừng lại đây? Mà ánh mắt mọi người xung quanh đều không hẹn mà đồng loạt dồn về phía nó, một thanh niên để một ông cụ vừa thở hổn hển vừa la hét đuổi theo đúng là rất gây chú ý! Huhu, thôi thì nó chấp nhận đứng lại vậy!
Nó đừng lại thì ông cụ cũng vừa chạy đến, túm lấy áo nó như sợ sẽ chạy mất! Minh Hưng không biết làm gì, chỉ biết xoay lại cười trừ với ông cụ:
– Hihi, chào bác sĩ… lúc nãy đi vội quá cháu còn chưa kịp cám ơn bác sĩ!
– … – Ông cụ thở hổn hển nhưng vẫn không chịu buông áo nó ra.
– Cám ơn bác sĩ nhiều nha!
Nói xong, định tranh thủ lúc ông lão còn đang thở dốc nó sẽ chuồn đi, nhưng đáng tiếc chỉ vừa nhấc một chân lên thì vị bác sĩ đã dùng lực giữ áo nó lại.
– Gặp ta sao cháu lại bỏ chạy?
– Không biết ạ!
– Giờ cháu định đi đâu đó?
– Không biết ạ!
– Sao cái gì cháu cũng không biết vậy?
– Không biết ạ!
– A… chắc do cái thằng cháu trời đánh của ta dặn cháu như vậy…
– Không biết ạ!
Bị nó chọc như vậy nhưng ông lão vẫn không chút tức giận, không những vậy còn chắp tay sau lưng, ngước mặt lơ đãng ngắm nhìn mây trời, giọng nói như gió thoảng mây bay:
– Nếu nhớ không lầm thì sắp mình góp tặng hơn năm mươi phần trăm kinh phí xây trường Đại học X… cuối tuần này lão già Hậu còn rủ mình họp mặt với nhà trường gì đó,…
Minh Hưng bề ngoài giả bộ làm ngơ nhưng những lời ông cụ nói nó nghe không sót một chữ. Lão già Hậu không lẽ là thầy hiệu trưởng? Trước đây nó cũng nghe đồn bên cạnh thực lực của mình thì Đình Khang được nhà trường ưu ái vậy là vì nhà hắn là một trong những mạnh thường quân lớn nhất của trường. Không lẽ…
– Đình Khang bảo cháu chạy ạ, còn dặn cháu là ông hỏi gì phải trả lời là không biết nữa, cháu chỉ là một sinh viên nhỏ nhoi bị chèn ép thôi ạ… – Minh Hưng vứt bỏ nghĩa khí của mình sang một bên, tỏ vẻ ngoan ngoãn nhất có thể.
Dường như chỉ chờ có thế, ông lão nghe nó nói xong liền tỏ vẻ rất hài lòng, đưa tay ra xoa xoa đầu nó khen:
– Tốt!
Minh Hưng càng tỏ ra như một chú mèo ngoan ngoãn, chỉ thiếu chút nữa là chạy đến dụi dụi đầu vào bụng ông cụ để lấy lòng.
– Thế cháu là học trò của cái thằng trời đánh đó à?
– Dạ! Thầy Khang là thầy chủ nhiệm của cháu ạ!
– Sao hôm nay cháu lại đi chung với nó?
– Cũng vì lúc nãy cháu bất cẩn va vào xe của thầy, bị thương, nên thầy ấy đưa cháu đến đây ạ!
Chưa nghe nó nói xong thì ông cụ đã vồn vã hỏi tiếp:
– Bình thường nó đối xử với cháu như thế nào?
“Quái, bình thường nó vốn quý xe nhất mà, sao hôm nay bị người ta va vào còn tốt bụng đưa người đó đến bệnh viên?” Ông cụ thầm nghĩ trong lòng.
– Dạ? – Minh Hưng khá bất ngờ trước câu hỏi này của ông cụ, nhưng cũng không dám nói dối – Thầy ấy đối xử với cháu rất “đặc biệt” ạ…
Chữ “đặc biệt” đó được nó nhấn mạnh, nhưng nó chưa kịp nói hắn đã bắt nạt, đá đểu, chèn ép,… mình trong lớp như thế nào thì ông cụ bỗng nhiên chuyển giọng thương cảm:
– Sớm đã biết cháu trai không thể nuôi, nuôi lớn rồi sẽ thuộc về người ta mà…aaaaa – Từ giọng thương cảm, ông cụ chuyển qua kéo dài giọng như đang hát cải lương, còn dùng vạt áo blouse chậm chậm mấy giọt nước mắt… tưởng tượng.
Minh Hưng đờ mặt ra trong mấy giây, gì mà “nuôi lớn rồi sẽ thuộc về người ta”? Như vậy thì liên quan gì đến mình? Nhưng khoan để ý đến chuyện đó, trước màn “biểu diễn cải lương” thảm thiết đó, không ít người xung quanh lại không hẹn mà cùng dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn nó, như thể đang kết tội mình là đứa cháu nội bất hiếu mà ông cụ đang nhắc đến. Thật là quá đáng mà!
Nghĩ vậy, nó muốn ngay lập tức dùng tay bịt miệng ông cụ lại nhưng không thể, nên Minh Hưng chỉ còn cách cố gắng lảng sang chuyện khác:
– Cháu thấy ông đã lớn tuổi rồi, sao còn làm ở viện vậy ông?
Nhưng dường như ông cụ không hề để ý đến câu hỏi của nó mà vẫn tiếp tục hỏi nó. Xem như kế hoạch đánh trống lảng đã thất bại, haizzz!
– Nói cho ông nghe, cháu và nó quen biết nhau khi nào?
– … – Minh Hưng lại tiếp tục đơ trước câu hỏi này của ông cụ nhưng vẫn phải thành thật trả lời – Dạ, đương nhiên là từ lúc nhập học ạ!
– Sao nhanh vậy nhỉ? – Ông cụ lẩm bẩm trong miệng.
Minh Hưng không nghe rõ nên hỏi lại:
– Ông nói gì ạ?
Nhưng ông cụ phớt lờ câu hỏi của nó, tiếp tục nói huyên thuyên:
– Ta biết thế nào nó cũng bị ảnh hưởng văn hóa bên Mỹ, lại thêm chưa thấy nó dẫn bạn gái về nhà ta cũng nghi rồi. Haizzz
– Ông…
Minh Hưng chưa kịp nói gì thì đã bị ông cụ ngắt lời:
– Nhưng không sao, là bác sĩ ta biết chuyện đó không phải là bệnh…
– Nhưng ông ơi… – Minh Hưng khó khăn lắm mới chen vô được nhưng mấy chữ “chuyện đó thì có liên quan gì đến cháu?” vẫn chưa kịp thốt ra thì ông cụ đã phất tay nói tiếp.
– Quan trọng là cháu và nó dọn về ở với ta đi! Ở ngoài dù sao cũng không bằng ở nhà mà!
Ặc, ông cụ đang nghĩ gì vậy? Gì mà nói chuyện này với mình, còn kêu dọn về ở chung là sao? Trời trời, đừng nói ông nội Đình Khang hiểu lầm mình và hắn…
– Á Á Á!!!
Minh Hưng càng nghĩ càng ức chế quá không cầm lòng được, cất giọng la lớn khiến mọi người xung quanh không khỏi ngoái đầu lại nhìn nó. Trong lúc ông cụ luống cuống chưa biết nó bị ai chọc tiết mà la thất thanh như vậy thì Đình Khang cũng vừa đánh xe tới, bóp còi ra hiệu nó lên xe.
Phù, hắn ta xuất hiện như vị cứu tinh của nó. Minh Hưng mừng rỡ ra mặt, vội vội vàng vàng chào ông cụ rồi biến lên xe:
– Chào bác sĩ…
Trước khi chiếc xe biến mất và bỏ lại một làn bụi mờ thì ông cụ đã kịp hét với theo:
– Cứ gọi ta là ông nội!!!
+++
– Phù, thật là mệt mà!
Vừa đặt mông lên xe Minh Hưng đã cất giọng than vãn.
– Chân cậu còn đau à?
– À không, không phải mệt vì chuyện đó, mà mệt vì ông nội của thầy!
– Ông cụ đã làm gì cậu? Mà không phải tôi đã bảo cậu gặp thì cứ chạy đi à?
– Chân tôi như vậy mới lết được hai bước thì ông nội thầy đã chạy đến túm lấy, huống hồ trước khi đi thầy còn dặn tôi ngồi yên đó đợi thầy lấy xe ra. Thầy nói chuyện không thấy mâu thuẫn à?
– Cậu… Tóm lại ông nội đã nói gì?
– Hừ, ông cụ hỏi thầy đối xử với tôi như thế nào, quen biết lâu chưa, rồi gì mà còn kêu tôi và thầy dọn về ở với ông nữa! Ặc ặc!
Nghe xong nếu không kịp bình tĩnh thì có lẽ Đình Khang đã lạc tay lái tông vào cột đèn trước mặt rồi. Hắn nói như rít qua kẽ răng:
– Ông lão này… thật là…
– Ông nội thầy cũng thoáng nhỉ? Nhưng tôi nghĩ thầy nên dẫn một nữ sinh nào về nhà cho ông xem mắt đi, để tránh ảnh hưởng đến thanh danh của tôi!
– Thanh danh của cậu? – Đình Khang nhướn mày lên hỏi chế nhạo – Từ hôm khai giảng đến nay thì cậu nghĩ mình còn thanh danh chắc?
– Thầy… Thầy… – Trong phút chốc Minh Hưng bị hắn ta chọc cho tức đến không nói nên lời.
– Tôi thì sao? Bị ông cụ nghĩ như vậy mới chính là hủy hoại thanh danh của tôi đấy!
Hắn ta nói với giọng điệu khinh khỉnh càng khiến nó bực hơn:
– Thầy nghĩ tôi mất mặt trước toàn trường là do ai? Là do người tiểu nhân, bỉ ổi, vô liêm sỉ, thối tha, khốn khiếp,… như thầy ban cho tôi đó!
– Haha, do em ngốc thì sao lại trách tôi?
– Thầy… Thầy bảo ai ngốc chứ? Không ngờ một người sở hữu bề ngoài không đến nỗi nào như thầy nhưng tâm địa lại độc ác như thế!
– Haha!
Đình Khang nhìn bộ dạng tức muốn lộn ruột của nó thì cảm thấy vô cùng sảng khoái, cất giọng cười lớn.
Sau đó, Minh Hưng lập tức chiến tranh lạnh, không chịu hé răng nửa lời. Nhìn thái độ giận lẫy đó của nó khiến Đình Khang phải nhịn cười suýt chút là nội thương.
Cả hai im lặng được một lúc thì Đình Khang là người phá vỡ bầu không khí đó trước:
– Nhà cậu đi đường nào?
“Hừ, đi đường nào hả? Cái đường mà trước đây ngươi đi ngang hất nước khiến ta ướt nhẹp đó!”. Minh Hưng nghe hắn hỏi lại nhớ đến chuyện trước đây, lập tức nỗi hận trong lòng càng tăng thêm gấp bội nên tuyệt đối không chịu hé nửa lời.
Trước thái độ trẻ con đó của nó, Đình Khang quyết định im lặng, không thèm chấp nữa. Nhưng Minh Hưng im lặng một hồi không biết gì làm, bèn lấy hai tay ra nghịch, tay này chọt tay kia, khi thì giả vờ múa rồi, lúc lại nói chuyện tự kỉ,… Đình Khang liếc mắt lén nhìn quả thật là phải bái phục cậu nhóc.
Chỉ có điều sau một hồi nghịch ngợm, Minh Hưng ngước lên nhìn đường thì thấy con đường đang đi… lạ hoắc! Lúc này nó mới tá hỏa chồm qua lay lay áo Đình Khang:
– Thầy, thầy đưa tôi đi đâu vậy hả?
– Về nhà! – Đình Khang không thèm nhìn nó.
– Nhưng đây đâu phải đường về nhà tôi! – Trái với thái độ thờ ơ như có như không của hắn, Minh Hưng đang vô cùng lo lắng. Bệnh hoang tưởng của nó lại nổi lên, bây giờ đầu nó đang hiện ra những cảnh phim giết người, cướp của, thậm chí là… hiếp dâm trẻ em! (Amen)
– Nhưng là đường về nhà tôi! – Đình Khang lại tiếp tục trả lời nhẹ tênh.
– Thầy… khi không thầy đưa tôi về nhà thầy làm gì? – Minh Hưng lắp ba lắp bắp, lại nhớ đến lời ông nội lúc nãy, không lẽ hắn ta là gay thật… và đang có ý đồ… – Thầy… thầy có ý đồ gì?
Vừa nghe nó hỏi câu đó thì Đình Khang đã lập tức phanh xe đột ngột khiến Minh Hưng mất đà ngã dúi người về phía trước. May là nó có thắt dây an toàn, không là vừa bị thương chân mà đầu cũng bị chấn thương rồi.
Minh Hưng tức giận nhưng chưa kịp há miệng ra mắng thì đã bị Đình Khang bất ngờ chồm qua chặn lại. Những từ ngữ chuẩn bị mắng chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì đã bị gương mặt hắn ta áp sát làm cho mất hồn. Trong tình huống này, nó chỉ còn biết trợn tròn mắt, hai môi mấp máy mà không biết phải nói gì.
Gương mặt của hắn ta nhìn cận cảnh quả thật rất thu hút mà. Tuy đây không phải lần đầu tiên được chiêm ngưỡng dung nhan của Đình Khang ở cự ly gần như vậy nhưng nó vẫn không khỏi bối rối. Đặc biệt là khi gương mặt hắn ta càng lúc càng áp sát hơn nữa, từ ánh mắt, hàng mi cho đến sóng mũi, bờ môi của Đình Khang đều hiện ra vô cùng sống động trước mặt nó. Hai nụ hôn trước đây không hẹn mà cùng ùa về trong kí ức nó rõ mồn một. Nghĩ đến đây, cậu nhóc chỉ biết khẽ liếm môi, nuốt nước bọt rồi đành phải “chấp nhận” buông xuôi, nhắm mắt lại… chờ một nụ hôn mà nó tự cho là “bất đắc dĩ”!
Nhưng đợi hoài, đợi hoài mà nó vẫn không thấy môi mình có cảm giác gì, một lúc sau chỉ nghe thấy giọng nói khô khốc của Đình Khang vang lên:
– Em không chỉ đường về nhà sao tôi đưa về được!
Phải diễn tả cảm xúc của Minh Hưng lúc này như thế nào nhỉ? Haizzz, hắn ta quả là đáng ghét, dám dụ dỗ, khiến cho đầu óc mình suy nghĩ lung tung rồi dám cho mình ăn một qua dưa bở hơi bị to nữa chứ! THẬT LÀ ĐÁNG GHÉT MÀ!!!
– Bla… bla… bla… – Minh Hưng tức tối chỉ một hơi đường về nhà mình. Sau đó khoanh tay nhìn ra cửa sổ, gương mặt tỏ ra vô cùng lạnh lùng nhằm che đậy một sự “quê” không hề nhẹ của mình.
————-
Thuộc truyện: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 2
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 3
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 4
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 5
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 6
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 7
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 8
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 9
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 10
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 11
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 12
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 13
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 14
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 15
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 16
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 17
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 18
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 19
Leave a Reply