Truyện gay: Đôi cánh hai màu – Chương 6: Thanh lý môn hộ
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Tổng giám đốc!
– …
– Tổng giám đốc!
– …
– Tổng giám đốc!
– …
Một bàn tay được đưa ra vẫy vẫy trước mặt tôi làm tôi sực tỉnh, thoát khỏi dòng hồi ức về quãng đời đầy thử thách của mình và trở về với thực tại.
– Anh gọi tôi có việc gì? – Tôi ngẩng lên và hỏi người trợ lý của mình sau một hồi anh ta loay hoay không biết làm thế nào để tôi chú ý đến anh ta.
– Chuyện này… – Người trợ lý ngập ngừng, khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Tôi xua tay cho thư ký của tôi ra ngoài:
– Anh nói đi?
Người trợ lý chờ cho cánh cửa phòng được khép lại rồi ghé vào tai tôi nói nhỏ.
– Anh chắc không? – Tôi lạnh lùng hỏi khi nghe xong.
Trước đôi mắt đầy sát khí của tôi, anh ta đáp:
– 100% ạ.
Tôi gật đầu, rồi lập tức đứng dậy:
– Triệu tập tất cả các anh em có mặt tại toà nhà trung tâm trong vòng 30 phút cho tôi!
– Vâng! – Người trợ lý đáp.
Tôi khoác chiếc áo véc và nhanh chóng đi ra ngoài, trong đầu thầm tính toán cho những gì diễn ra sắp tới.
Bên ngoài, lái xe của tôi đã chờ sẵn và chiếc xe tăng tốc sau hai từ: “Đi thôi!” của tôi.
Ngồi trong xe, tôi vã mồ hôi lạnh khi nghĩ lại những lời người trợ lý vừa nói với tôi. Tôi không dám tin vào điều đó nhưng lại không thể không tin bởi anh ta là người thân tín nhất của tôi. Từ trước đến nay, anh ta chưa làm trái lời tôi lần nào và anh ta đã khẳng định như vậy thì chắc chắn có cơ sở rõ ràng.
– Chuyện gì vậy? – Tôi gắt khi chiếc xe đột ngột phanh gấp.
Người lái xe run giọng nói:
– Xe của chúng ta vừa..đâm vào một thanh niên..đang sang đường…
Tôi đập mạnh tay xuống ghế làm cho người lái xe giật nảy mình. Thật là đáng giận mà! Lúc nào không xảy ra tai nạn lại xảy ra vào đúng lúc này. Cửa kính xe kéo xuống, tôi bực mình nhìn ra ngoài thì đã thấy nhiều người đang tụ tập vây quanh người thanh niên, không rõ mặt mũi thế nào.
– Anh mau xuống xe đưa cậu ta đi viện. Mọi chi phí liên quan cứ thanh toán bằng tài khoản của tôi. – Tôi ra lệnh.
Người lái xe toát mồ hôi hột:
– Dạ…vâng ạ…
Và như vậy chính tôi phải ngồi vào ghế lái. Tôi bấm còi, nhấn ga và chiếc xe lao như bay trên đường mặc cho tiếng la ó vẫn vang không ngớt ở đằng sau. Lúc này tôi đâu còn tâm trí nào quan tâm đến họ được nữa.
Chừng ba mươi phút sau, tôi có mặt tại toà nhà trung tâm, một ngôi biệt thự với ba tầng trên bề mặt, che giấu bảy tầng hầm rộng lớn và bề thế. Đây là nơi trước đây ông làm việc và điều khiển mọi hoạt động trong thế giới ngầm của ông. Và bây giờ tôi thay ông làm tiếp quản mọi công việc, tất nhiên bao gồm cả mảng này nữa.
Xe đã đỗ kín sân của khu biệt thự, tôi bước xuống và vào trong.
– Đại ca!
– Đại ca!
…
Bọn đàn em cúi chào tôi mỗi khi tôi bước qua. Chúng đã xếp thành những hàng dài thẳng tắp ở hai bên và để lại một lối đi trống ở giữa. Tôi gật đầu nhẹ rồi tiến thẳng lên ngồi vào vị trí cao nhất, vị trí của một thủ lĩnh.
Nếu như người ta gọi những tên cầm đầu một băng nhóm xã hội đen là một ma đầu thì tôi chính là đại ma đầu. Bởi lẽ, tôi đang ngồi trên vị trí tối cao của một băng đảng xã hội đen có thể được coi là lớn nhất trong thế giới ngầm hiện tại, đứng đầu trong “Tứ đại hắc bang”. Tứ đại hắc bang bao gồm: Thiên Long hội, Thiên Địa bang, Phục Ma hội và Bạch Hổ giáo. Mỗi bang hội phân chia địa bàn hoạt động và ảnh hưởng song Thiên Long hội của tôi có tầm kiểm soát lớn nhất do có tập đoàn tài chính xuyên quốc gia hùng mạnh Thiên Long chống lưng.
Toàn bộ Thiên Long hội có 1.287.569 thành viên chính thức, trong đó có 576.359 anh em ở trong nước, số còn lại hoạt động ở các nước lân cận. Tất nhiên một mình tôi chẳng thể nào kiểm kê nổi bằng ấy con người nên Thiên Long hội đưa chia thành bốn phân đà: Thanh Long, Hoả Long, Tử Long và Kim Long hoạt động ở bốn phương Đông Tây Nam Bắc, đứng đầu mỗi phân đà là đà chủ, bên dưới là các tiểu chủ… Mỗi đà chủ có một tổng hành dinh đặt ở một phương, còn tôi, với cương vị là hội chúa, kiểm soát trực tiếp bốn đà chủ ấy có trụ sở chính tại toà nhà trung tâm này.
Cách đây năm ngày, đà chủ phân đà Thanh Long ở phía Đông, tên Đoàn Minh Thái bất ngờ bị giết sau khi trở về từ đám tang ông. Điều này làm trên dưới anh em trong Thiên Long hội chấn động bởi trong một thời gian ngắn ngủi cả hội chúa và đà chủ cùng qua đời.
Thêm vào đó, hiện tại tay chân của Bạch Hổ giáo còn đang đánh chiếm và cướp đi một số sòng bạc, vũ trường,… ở phía Đông, trước đây vốn thuộc phân đà Thanh Long của chúng tôi. Vì vậy, mọi thành viên của Thiên Long hội đều đổ dồn sự nghi ngờ về cái chết của đà chủ Đoàn Minh Thái là do Bạch Hổ giáo gây ra. Nhưng ngặt nỗi giáo chủ của Bạch Hổ giáo lại là người bạn kết giao của ông và là một người từng giúp đỡ tôi rất nhiều ngày trước. Tuy do một số xích mích không thể hoá giải nên vài năm trở lại đây, chúng tôi không qua lại với nhau song tôi vẫn tin kẻ đứng sau vụ này là Bạch Hổ giáo.
– Hội chúa! Đoàn Minh Thái đà chủ bị thảm tử, hội chúa định báo thù thế nào đây? – Đà chủ phân đà Hoả Long Lê Quốc Cường bước ra giữa và nói.
Hắn nói câu này với dáng vẻ ngạo nghễ, hai mắt quắc lên, tuyệt không có chút nào lễ độ của một tên thuộc hạ. Tất nhiên tôi rất khó chịu về điều này. Lê Quốc Cường dẫu là đà chủ, một chức phận lớn trong hội nhưng còn đứng dưới hai vị hộ pháp Hắc, Bạch và so với hội chủ là tôi thì còn kém xa. Trước đây, hắn từng là con nuôi và người thân tín nhất của ông nhưng sau nhiều lần thất bại, hắn bị thất sủng. Vì vậy đối với tôi hắn một mực căm ghét và đố kỵ.
Tuy vậy, bề ngoài tôi vẫn không hề tỏ vẻ gì khác thường, lạnh lùng nói:
– Tôi đã cho người ra soát từ Bắc tới Nam, từ Đông sang Tây, cốt là để báo thù cho đà chủ Đoàn Minh Thái nhưng cho đến hiện tại tuyệt nhiên vẫn chưa tìm được tung tích nào của hung thủ.
Lê Quốc Cường cười khẩy:
– Hung thủ ư? Chẳng phải rõ mười mươi rồi sao? Nếu không phải Bạch Hổ giáo gây ra thì còn ai vào đây nữa.
Lập tức có nhiều tiếng “Đúng vậy! Đúng vậy!…” vang lên. Hội trường nhất thời nhốn nháo.
– Mọi người yên lặng. – Hắc hộ pháp Trần Hùng đang đứng phía sau tôi bước lên nói lớn – Chúng ta hãy cùng nghe xem hội chúa đánh giá thế nào về việc này!
Tôi xua tay cho không khí tạm thời lắng xuống, nói:
– Thiên Long hội và Bạch Hổ giáo vốn là chỗ thân quen. Hơn nữa giáo chủ Bạch Hổ giáo là một người ngay thẳng, cương nghị quyết không làm chuyện mờ ám. Tôi nghĩ chuyện này không phải do Bạch Hổ giáo gây ra.
Bấy giờ, đà chủ phân đà Kim Long Đỗ Khánh Toàn bước lên nói:
– Hội chúa! Chúng ta và Bạch Hổ giáo đã bất hoà từ lâu. Bạch Hổ giáo hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội cố hội chủ qua đời mà gây biến loạn.
Lê Quốc Cường nhìn tôi rồi mỉa mai:
– Biết vậy nhưng khổ nỗi hội chúa của chúng ta lại là “cục cưng” của giáo chủ Bạch Hổ giáo.
– Lê Quốc Cường! Hôm nay mày ăn gan báo hay sao mà dám ăn nói như vậy với hội chúa hả? – Trần Hùng quát.
Quốc Cường nghe vậy tạm thời im lặng, tỏ vẻ không phục. Tôi thấy hắn to gan, dám khinh thường mình thì trong lòng không khỏi băn khoăn. Thêm nữa, cái tin mà người trợ lý cũng chính là Bạch hộ pháp của tôi nói càng làm cho tôi thêm rúng động.
Tôi nói:
– Chúng ta chưa có bằng chứng nào xác thực rằng cái chết của đà chủ Đoàn Minh Thái là do Bạch Hổ giáo gây ra. Tất cả đều là do phỏng đoán mà thôi.
Quốc Cường cười nhạt:
– Không biết hội chúa phỏng đoán thế nào chứ tôi tưởng bọn thuộc hạ chúng tôi đã rõ ràng lắm rồi.
Một lần nữa, tiếng hô hưởng ứng Quốc Cường lại rầm rộ lên làm hắn cười đắc ý. Tôi thân là hội chúa của Thiên Long hội song lại là người nhỏ tuổi nhất trong số những người nắm quyền nên có nhiều anh em còn chưa phục. Nhân cơ hội này, họ bày tỏ sự bất mãn của mình về cái chết của Đoàn Minh Thái cũng như sự không phục của họ.
Tôi không để ý đến Quốc Cường, lướt qua hắn xuống dưới hội trường nói lớn:
– Trong số những anh em ở đây, ai muốn đến Bạch Hổ giáo trả thù cho đà chủ Đoàn Minh Thái?
Lê Quốc Cường cười nhạt, vuốt mấy cọng râu lún phún của hắn trong khi bên dưới anh em của Thiên Long hội đang giơ tay thét gầm quyết một phen sống mái với Bạch Hổ giáo.
– Chúng ta đều muốn bắt sống hung thủ để hành xử đúng không nào? – Tôi nói tiếp.
– Đúng vậy! – Tiếng hét đồng thanh vang lên.
– Được! Chúng ta đi thôi! – Tôi ra lệnh.
Anh em hô hoán rầm trời. Tôi tiến lên bước đầu tiên và…bất thình lình lùi hai bước dài, chỉ còn cách Lê Quốc Cường vài ba bước ngắn. Tôi xoay mình một cách trong chớp mắt, vung tay phải lên, đồng thời quét chân trái ngang mặt đất trúng đầu gối Lê Quốc Cường. Quốc Cường hai chân tê buốt, không thể tự chủ được, tức khắc phải quỳ ngay xuống đất. Tay trái tôi lập tức dí súng lên đầu hắn khiến hắn không thể nhúc nhích.
Toàn bộ anh em của Thiên Long hội hiện có mặt ở toà nhà trung tâm đang hào hứng đi báo thù thì bất ngờ thấy Lê Quốc Cường quỳ mọp thì không khỏi cả kinh thất sắc, hồn vía lên mây, không biết làm thế nào nữa. Tất cả đột ngột dừng lại, nhìn tôi khó hiểu.
– Hội chúa! Người làm gì vậy? – Đà chủ phân đà Tử Long nói.
Tôi không đáp, quét mắt một lượt khắp hội trường khiến tất cả không hẹn mà run rẩy. Tôi biết đó cũng là lời chất vấn đang dấy lên trong lòng mọi người. Vài tên tay chân của Lê Quốc Cường trong phân đà Hoả Long đã bắt đầu rút vũ khí nhưng trước ánh mắt như loài thú hoang đang khát mồi của tôi, chúng chưa dám manh động.
– Vũ Phong! Mày làm gì vậy? Mau thả tao ra! – Quốc Cường tức giận nói song chưa dám cựa quậy bởi khẩu súng tử thần trên đầu hắn. Mà dẫu hắn muốn cử động cũng chẳng được bởi chân trái của tôi đang như trái núi đè lên hai cẳng chân đang phải quỳ của hắn.
Tôi biết Quốc Cường là một tay giỏi võ vào hàng đầu trong Thiên Long hội. Nếu chính diện đấu với hắn thì cuối cùng tôi vẫn hơn hắn một bậc nhưng thời gian không cho phép tôi được làm như vậy. Giả dụ có thời gian đi chăng nữa thì những đồng mưu của hắn cũng ra tay cứu viện, không thể tránh khỏi cuộc tranh đấu. Hơn nữa, số anh em bị hắn rủ rê lôi kéo cũng không ít, một khi nổi lên thì khó lòng thu phục lại được. Vì thế, tôi phải giả vờ nói đi đến Bạch Hổ giáo để nới lỏng sự chú ý của Quốc Cường rồi từ đó vận dụng hết tất cả khả năng vốn có của tôi và bất ngờ bắt hắn phải quỳ xuống một cách êm thấm. Nếu chẳng may có sơ sảy một chút thôi thì mọi việc thực khó lường.
Tôi nhấn gót chân xuống làm Quốc Cường la oai oái. Nghiêm giọng, tôi nói:
– Theo hội quy của Thiên Long hội thì hội chúa có quyền gì?
Tôi nhìn Trần Hùng muốn anh ta trả lời. Trần Hùng đáp lớn:
– Hội chúa muốn kẻ nào chết thì kẻ đó phải chết!
Tôi nhếch mép cười nhạt nhẽo, ánh mắt đáng sợ nhìn Lê Quốc Cường:
– Quốc Cường! Anh ăn nói với tôi như vậy thì liệu có đáng sống không?
Lê Quốc Cường trợn mắt lên nhìn tôi:
– Mày dám…AAA!!!
Tôi đã đạp mạnh chân trái xuống làm nát xương chân của hắn:
– Tại sao tôi không dám? Anh nghĩ Vũ Phong này là ai mà anh có thể qua mắt được tôi hả?
Nhìn xuống bọn thân tín của Lê Quốc Cường đang nháy mắt nhau chuẩn bị hành động, tôi quát:
– Kẻ nào có gan cứu hắn bước lên đây?
Tất nhiên, chẳng một tên nào dám ho he bởi quy củ của Thiên Long hội vô cùng tôn nghiêm. Hội chúa có quyền cực lớn, bao gồm quyền sinh sát. Vì vậy nhất thời chúng chưa thể làm gì. Một phần quan trọng bởi kẻ cầm đầu của bọn chúng Lê Quốc Cường đang nằm trong tay tôi, phần còn lại là bởi trước nay chúng vốn vừa kính vừa sợ tôi.
Trước ánh mắt đầy sát khí của tôi, đà chủ phân đà Kim Long Đỗ Khánh Toàn nhẹ nhàng bước lên, chậm rãi nói:
– Hội chúa! Liệu chúng tôi có thể được biết Quốc Cường phạm tội gì không?
Tôi cười khẩy nhìn tất cả một lượt rồi chiếu thẳng ánh mắt lạnh như băng giá của mình vào Lê Quốc Cường rồi nói:
– Tội gì hả? Giải tên Nguyễn Văn Minh lên đây cho tôi!
Mặt Quốc Cường lập tức xám như tro, hắn run rẩy cúi đầu xuống.
Không lâu sau thì Nguyễn Văn Minh đã được trói từ trước bị giải lên. Hắn là một tên tiểu chủ thân cận của Quốc Cường. Lúc này thấy Quốc Cường bị tôi trấn áp, hắn run sợ quỳ gối ngay lập tức.
– Nếu ngươi muốn sống thì hãy mau kể lại chi tiết mọi việc ngày 25/8 vừa qua. Có nói sai nửa lời thì toàn bộ gia đình, họ hàng của ngươi sẽ không còn một người sống sót và chết toàn thây đâu. – Tôi gằn giọng.
– Dạ…dạ… – Hắn nói nhưng vẫn e dè nhìn Quốc Cường.
Thế nhưng dưới mũi súng của tôi thì Quốc Cường nào dám nháy mắt đáp trả hắn.
– Nói mau! – Tôi ra lệnh.
Tất cả anh em lúc này đều nín thở sợ hãi và đầy khó hiểu trước sự lạ lùng và đáng sợ của tôi. Không khí dưới toà nhà trung tâm trở nên vô cùng ngột ngạt, bức bối và sực mùi sát khí.
– Sau khi đưa tang cố hội chúa, ngươi đã đi đâu và làm gì? – Ánh mắt giết người của tôi nhìn Văn Minh và hỏi. – NÓI!
Hắn run run nhìn khắp hội trường, ấp úng nói:
– Đà chủ…của tôi…sai tôi…lén đưa cho…đà chủ phân đà Thanh Long Đoàn Minh Thái một lá…thư…mật…
Nghe hắn nói đến đây, mục quang của toàn bộ anh em đổ dồn vào hắn và Lê Quốc Cường, những thắc mắc ban đầu về hành động của tôi trong họ dần lắng xuống để thay vào bằng sự sững sờ về lá thư không ai biết đó.
– Nội dung của lá thư đó là gì? – Tôi nói bằng giọng nói không chút biểu cảm.
Văn Minh lấm lét nhìn Lê Quốc Cường rồi nhìn tôi:
– Thuộc hạ…không…biết…
Tôi quát:
– Trần Hùng! Chặt ba ngón tay của hắn xem hắn có biết hay không?
Văn Minh vội vàng xua xua tay:
– Đừng…xin đừng…đại ca…đừng….
Tôi gằn giọng:
– Thế ngươi có nói hay không?
Hắn lắc đầu run sợ:
– Thuộc hạ…không thể…nói được…
– CHẶT! – Tôi hạ lệnh.
AAA!!! – Ba ngón tay đã văng khỏi tay hắn theo tiếng kêu hãi hùng.
– NÓI! – Tôi quắc mắt nhìn Văn Minh.
Hắn đau đớn đáp:
– Chuyện này…dù chết…thuộc hạ..cũng không thể…nói..
Tôi gật đầu:
– Được! Trần Hùng! Cho người đến trường chặt đầu và cắt khúc thân thể đứa con gái 5 tuổi của Nguyễn Văn Minh mang đến đây ngay cho tôi.
– Dạ! – Trần Hùng đáp rõ.
Trên dưới anh em trong Thiên Long hội đều biết rõ một khi mệnh lệnh của hội chúa được đưa ra thì không ai có thể làm trái. Và Văn Minh cũng không ngoại lệ. Vừa nghe tôi nói vậy thì tim gan hắn như lộn nhào, hắn sợ xanh mặt, nói:
– Khoan đã! Thuộc hạ…nói…
Tôi xua tay về phía Trần Hùng chiếu thẳng mục quang lạnh giá vào hắn chờ đợi câu trả lời.
Hắn run run kể:
– Thuộc hạ không biết…nội dung…lá…thư…đó là gì…có lẽ…đó là..lời mời của…đà chủ.. thuộc hạ…để gặp riêng…đà chủ Đoàn Minh Thái…vì sau đó…không lâu…thì Đoàn đà chủ… đến…tìm… đà chủ của thuộc hạ…
– Đà chủ ngươi gặp Đoàn Minh Thái với mục đích gì? – Tôi chất vấn.
Hắn lại nhìn Lê Quốc Cường một lần nữa.
– Con trai Nguyễn Văn Minh mấy tuổi rồi? – Tôi nhìn Trần Hùng hỏi.
Không để Trần Hùng kịp trả lời, Văn Minh lắp bắp:
– Đại ca…tha tội…Đà chủ của thuộc hạ…muốn cùng…Đoàn đà chủ…chống…lại…đại…ca…
Nghe tới đó, tôi giận sôi máu, nhìn thẳng vào mắt Lê Quốc Cường nói:
– Lê.Quốc.Cường! Tại sao anh dám âm mưu làm phản tôi?
Quốc Cường cười man trá:
– Vũ Phong! Mày dựa vào cái gì mà dám làm hội chúa chứ? Một thằng vắt mũi chưa sạch như mày chỉ đáng làm ăn mày thôi….Phải! Tao làm phản đó! Chỉ vì cái thằng Đoàn Minh Thái nhát gan, chưa làm đã sợ nên tao giết nó rồi…
Câu này của Lê Quốc Cường vừa nói ra thì ngay lập tức những anh em trong phân đà Thanh Long la ó ầm ĩ, người gào rú bi thương, kẻ thống hận nguyền rủa Lê Quốc Cường. Thậm chí đà chủ phân đà Kim Long Đỗ Khánh Toàn còn xông lên đá vào ngực Lê Quốc Cường mấy phát bởi thường ngày Đỗ Khánh Toàn và Đoàn Minh Thái rất thân thiết với nhau. Giờ này nghe Quốc Cường thừa nhận mình giết Đoàn Minh Thái thì Khánh Toàn sao có thể đứng yên cho được.
Tôi xua tay cho tất cả im lặng rồi nói:
– Hắc hộ pháp! Chiếu theo hội quy thì phải xử Lê Quốc Cường thế nào?
– Xử tử! – Trần Hùng nghiến răng nói.
Nếu như cái chết của Đoàn Minh Thái do một kẻ ngoài hội gây ra thì còn dễ chấp nhận, đằng này lại do một đà chủ trong hội gây ra nên tất cả anh em quyết chẳng thể tha.
Trước tiếng gầm thét của anh em Thiên Long hội, Lê Quốc Cường cười man rợ:
– Ha ha ha ha..hô hô hô hô….Vũ Phong! Ngày hôm nay tao mà chết thì người đẹp của mày cũng sẽ….ha ha ha ha hô hô hô…
– Ngươi nói gì? – Tôi dậm mạnh lên hai cẳng chân đã gãy của hắn và quát.
Lê Quốc Cường trừng mắt nhìn tôi, rít lên:
– Ta là nam tử hán đại trượng phu chết chẳng có gì đáng tiếc nhưng ôi thôi Hạ Băng của mày cũng phải…ha ha ha…
Lại nói đến Hạ Băng, từ khi tôi và cô bé theo ông thì cô bé không còn ở bên tôi nhiều như vậy nữa bởi tôi đã đặt một điều kiện với ông rằng: tôi chỉ gia nhập Thiên Long hội và đi theo ông khi ông đáp ứng để Hạ Băng được đến trường học, không dính ráng gì đến các hoạt động của Thiên Long hội. Tất nhiên ông không phản đối. Hạ Băng mau chóng được nhập trường và cô bé không bao giờ làm tôi thất vọng. Hạ Băng học rất giỏi, liên tục đạt danh hiệu học sinh, sinh viên xuất sắc. Năm vừa rồi, Hạ Băng đã tốt nghiệp đại học với tấm bằng ưu và được giữ lại trường làm giảng viên.
Càng lớn Hạ Băng càng trở nên xinh đẹp. Con đường học vấn còn khiến cho Hạ Băng thành một cô gái đầy trí tuệ cộng với sự dịu dàng duyên dáng cần thiết. Khuôn mặt khả ái của Hạ Băng làm xiêu lòng không biết bao nhiêu chàng trai. Trong Thiên Long hội cũng có rất nhiều người muốn có được Hạ Băng nhưng tất cả đâu dám qua mặt tôi. Tất cả các anh em trong Thiên Long hội đều nghĩ tôi và Hạ Băng là một đôi trời sinh bởi bất cứ lúc nào rảnh rỗi Hạ Băng đều đến bên tôi, dẫu trong thâm tâm tôi chỉ coi Hạ Băng như em gái của mình. Nhưng như vậy cũng tốt bởi tôi không muốn Hạ Băng có liên quan gì đến Thiên Long hội.
Giờ này nghe tên Lê Quốc Cường nhắc đến Hạ Băng tôi mới giật mình thất sắc. Không lẽ hắn dám làm gì Hạ Băng, cô ấy đang trong tình trạng nguy hiểm sao?
– Hạ Băng đâu? – Tôi nghiến răng.
Quốc Cường cười khẩy:
– Mày làm gì mà gấp vậy? Hiện tại cô ta đang ở một nơi an toàn. Đầu tao chưa rơi xuống thì cô ta chưa thể….
Quốc Cường nói đến đây thì một giọng nói trong trẻo pha chút tinh nghịch truyền vào làm cho Lê Quốc Cường không lạnh mà run, còn tôi thì mỉm cười.
– Đúng vậy! Vũ Phong! Em ở đây này! – Hạ Băng nói và chạy nhanh đến bên tôi, theo sau là Bạch hộ pháp Phạm Trung và một vài tên đang bị trói được áp giải lên.
Tôi nhìn Hạ Băng một cái rồi cười khẩy trước Quốc Cường:
– Lê Quốc Cường! Giờ anh còn gì muốn nói nữa không?
Quốc Cường quắc mắt nhìn mấy tên đang bị trói đầy vẻ giận dữ rồi rú lên trước khi nói:
– Lê Quốc Cường ta hôm nay hổ xuống đồng bằng bị….
Chữ tiếp theo của hắn là gì thì không ai biết nữa bởi tôi đã hắn bay đến chỗ Trần Hùng đang đứng, lập tức hắn phun ra một ngụm máu tươi.
– Mau đem Lê Quốc Cường ra ngoài giết không tha! – Tôi ra lệnh cho Trần Hùng.
– Dạ! – Trần Hùng tuân lệnh rồi sai mấy anh em lôi hắn ra ngoài.
Các anh em nhìn theo hắn kẻ sảng khoái, người sợ hãi, kẻ thống hận, người mỉa mai. Một số tên lúc trước định nổi dậy giúp Lê Quốc Cường thì giờ này thẹn không dám ngẩng đầu lên. Riêng đà chủ phân đà Kim Long Đỗ Khánh Toàn thì vẫn luôn miệng chửi rủa mãi không thôi.
– Vũ Phong! Thiên Long hội có ngày sẽ bị huỷ hoại dưới tay ngươi ha ha ha ha ha… – Tiếng cuồng loạn của Lê Quốc Cường vọng vào trước khi chết.
Chỉ vào những tên bị trói trên sàn, tôi nói với Trần Hùng:
– Đem chúng nhốt lại rồi chiếu theo hội quy mà luận tội.
Ngay lập tức Trần Hùng thi hành mệnh lệnh.
Sau đó, tôi giải quyết một số công việc nội bộ Thiên Long hội trước khi ra về. Trên xe, tôi mới có thời gian để ý đến Hạ Băng, tôi hỏi:
– Không phải Quốc Cường bắt được em rồi sao?
Hạ Băng cười rạng rỡ, làm thu ba khẽ lay động:
– Đúng thế!
Tôi cảm thấy khó hiểu:
– Vậy tại sao?
Rồi nhìn Phạm Trung đang ở ghế lái, tôi hỏi:
– Anh đã cứu Hạ Băng đúng không?
Phạm Trung liếc Hạ Băng rồi cười tươi:
– Không phải vậy. Khi thuộc hạ được tin báo và đến nơi giam giữ Hạ Băng thì cô ấy đã có thể thoát ra ngoài rồi. Thuộc hạ chỉ giúp cô ấy giải quyết một số tên lâu la còn lại thôi.
Càng nghe tôi càng cảm thấy ngạc nhiên bởi Hạ Băng là một cô gái chân yếu tay mềm thì làm sao có thể thoát khỏi tay những tên đàn em gớm ghiếc của Quốc Cường chứ.
– Em thoát ra bằng cách nào vậy? – Tôi hỏi.
Hạ Băng đặt ngón tay trỏ lên cằm mình rồi cười:
– Mỹ nhân kế đó anh! Mấy tên đó vừa háo sắc vừa ngu ngốc. Em chỉ cần vài lời ngọt ngào là chúng mê mẩn và bất tỉnh nhân sự vì thuốc của em.
Tôi xoa đầu Hạ Băng, cười nhẹ:
– Em xinh đẹp như vậy mà chúng không bị mê hoặc mới là lạ!
Được tôi khen Hạ Băng cười đẹp tựa nắng xuân nhưng ngay sau đó cô bé xị mặt:
– Xét về nhan sắc thì em còn thua xa người ta! Chỉ tính riêng nước da thôi thì em không bao giờ bì kịp rồi.
Tôi lấy làm lạ, hỏi:
– Em nói ai vậy? Có cô gái nào xinh đẹp hơn em sao?
Quay qua Phạm Trung, tôi nói:
– Phạm Trung! Anh thấy cô gái nào đẹp hơn Hạ Băng chưa?
Phạm Trung nhìn lại, cười không đáp. Anh ta vốn rất ít nói.
Hạ Băng cũng cười:
– Anh chọc em không à! Anh mà nhìn thấy người đó thì đảm bảo anh cho em là xấu xí ngay lập tức.
Tôi lắc đầu:
– Cô gái mà có thể làm cho Hạ Băng của chúng ta tự ti đến mức ấy nhỉ?
Hạ Băng đáp:
– Người mà anh đâm vào hôm nay ấy.
Tôi ngạc nhiên:
– Anh có đâm vào cô gái nào đâu?
Hạ Băng cười:
– Thì em đâu có nói là con gái. Đó là một chàng trai đẹp hơn thiên thần. Em không nghĩ trên đời này lại có người đẹp đến vậy cho đến khi gặp cậu ta.
Tôi không để tâm lắm, hỏi:
– Sao em biết xe của anh xảy ra tai nạn?
Hạ Băng nhìn Phạm Trung rồi nói:
– Anh ấy bị thương nên phải đưa vào bệnh viện, tình cờ em gặp lái xe của anh và cậu ta.
Tôi ngạc nhiên hỏi Phạm Trung:
– Anh bị thương sao?
Phạm Trung cười:
– Do thuộc hạ sơ ý nên bị viên đạn bắn sượt qua bắp chân thôi. Không sao cả, chỉ tại Hạ Băng cứ một mực bắt thuộc hạ phải vào viện nên đến chậm trễ.
Tôi gật đầu:
– Không sao là tốt rồi!
Rồi nhìn Hạ Băng, tôi hỏi tiếp:
– Còn cậu thanh niên đó có bị thương nặng lắm không?
Hạ Băng cười:
– Cậu ta tỉnh lại rồi, hoàn toàn khoẻ mạnh. Nếu không thì trên đời này chẳng phải vì anh mà mất đi một thiên thần sao?
Tôi cười nhẹ. Nghĩ đến việc của Thiên Long hội, tôi nói với Phạm Trung:
– Trong thời gian tới, anh phải kiêm nhiệm thêm công việc của phân đà Thanh Long nên sẽ rất nặng nề. Vì vậy, anh hãy tìm cho tôi một trợ lý mới thay anh lo việc công ty nhé!
– Vâng ạ! – Phạm Trung đáp.
———-
Thuộc truyện: Đôi cánh hai màu – by VuPhong
- Đôi cánh hai màu - Chương 2: Làm con nuôi
- Đôi cánh hai màu - Chương 3: Tôi giết người
- Đôi cánh hai màu - Chương 4: Kẻ lang thang
- Đôi cánh hai màu - Chương 5: Bước ngoặt
- Đôi cánh hai màu - Chương 6: Thanh lý môn hộ
- Đôi cánh hai màu - Chương 7: Tình cờ
- Đôi cánh hai màu - Chương 8: Có nên nhìn mặt mà bắt hình dong
- Đôi cánh hai màu - Chương 9: Võ đài
- Đôi cánh hai màu - Chương 10: Hiểu Minh
- Đôi cánh hai màu - Chương 11: Ngôi mộ của mẹ
- Đôi cánh hai màu - Chương 12: Những điều bí ẩn về quá khứ của mẹ
- Đôi cánh hai màu - Chương 13: Cảm xúc không tên
- Đôi cánh hai màu - Chương 14: Quyết định sai lầm
- Đôi cánh hai màu - Chương 15: Trái Tim Hiện Hình
Leave a Reply