Truyện gay: Đôi cánh hai màu – Chương 10: Hiểu Minh
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nghe Hiểu Minh nhắc đến nhuyễn tiên, Trần Hùng há hốc miệng, tròn mắt nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới rồi mỉm cười gật đầu:
– Đúng! Đúng! Đúng là không thể nhìn bề ngoài đánh giá con người! Cậu dùng loại bảy đốt, chín đốt hay mười ba đốt?
Hiểu Minh mỉm cười, đẹp tựa ráng sớm:
– Loại mười ba đốt!
Một lần nữa, Trần Hùng ngây người trước câu trả lời của Hiểu Minh. Anh ta phải mất mấy giây để định thần trước khi sai người đem ra một cây thập tam tiết kim tiên.
Tôi đã từng tập qua các loại binh khí và tất nhiên nhuyễn tiên cũng không ngoại lệ. Tôi biết nhuyễn tiên là loại binh khí lợi hại nhất, có độ mềm dẻo cao nhất đồng thời cũng là khó sử dụng nhất trong các loại binh khí. Mà thập tam tiết kim tiên lại càng khó hơn nhiều. Chính vì khó như vậy nên mới sinh ra côn nhị khúc và côn tam khúc là phiên bản cứng hoá của nhuyễn tiên, cũng đã rất lợi hại rồi. Bấy giờ, Trần Hùng nghe Hiểu Minh, một người tưởng như chỉ phù hợp với công việc bàn giấy sử dụng thập tam tiết kim tiên thì anh ta ngạc nhiên là điều không thể tránh khỏi.
Nhận lấy cây thập tam tiết kim tiên từ Trần Hùng, Hiểu Minh quấn nó ngang hông, nhìn tôi cười nhẹ rồi chậm rãi đi xuống võ đài trước ánh mắt ngơ ngác đến thất thần của không chỉ anh em trong Thiên Long hội mà cả Phục Ma hội. Khuôn mặt đẹp tựa thiên thần với đôi mắt hút hồn của cậu thu hút mọi sự chú ý, đặc biệt là khi khuôn mặt ấy hiện diện tại một nơi mà người ta chỉ nghĩ tới thách đấu và máu tanh đến rợn người.
Sau một thoáng bất ngờ, hội chúa Phục Ma hội nhìn tôi cười mỉa mai:
– Vũ Phong! Cậu cho một người trói gà không chặt xuống đây để nhận thua đó hả? Ha ha ha….
Tôi cười khẩy không đáp, thầm nghĩ chẳng mấy chốc ông ta và người của ông ta sẽ biết thế nào là sự lợi hại của Hiểu Minh nên không cần tranh cãi mấy lời phi dinh dưỡng với ông ta làm gì.
Thế nhưng, tiếng cười phụ hoạ đã sớm rầm rộ vang lên từ phía tay chân của ông ta:
– Cho cậu ta xuống đây thi thơ ca hay sao?
– Không! Cậu ta xuống thi triển yêu pháp !
– Xuống nộp mạng đúng hơn !
– Ha ha ha….
Trước sự giễu cợt của Phục Ma hội, Hiểu Minh chỉ lặng lẽ nhìn tôi cười, cậu không nói gì, cũng chẳng có phản ứng gì khác lạ, cứ như những lời nói kia là giành cho ai chứ không phải cho cậu.
– Một kẻ mặt búng da sữa như cậu cũng đòi đấu với tôi sao ? – Tên kia nhìn Hiểu Minh cười giễu cợt.
Thật sự mà nói, nếu chỉ nhìn bên ngoài thì ai cũng sẽ nghĩ rằng khỏi cần đấu cũng biết ai thắng ai bại bởi dáng vẻ thư sinh của Hiểu Minh hoàn toàn đối lập với đối thủ của cậu. Hắn cao to lực lưỡng, râu chàm quai nón, vai đeo một thanh đao nặng cùng loại với hai tên trước. Nếu như để ý nghe ba tên nói chuyện với nhau thì sẽ thấy rằng hắn chính là đại ca của cả bọn, tất nhiên hắn cũng giỏi võ nhất.
Hiểu Minh nhìn kĩ hắn một lượt rồi nhẹ nhàng nói :
– Tôi không muốn đấu với anh !
Hắn nghe Hiểu Minh nói vậy thì bật cười lớn :
– Ha ha ! Nực cười ! Cậu không muốn đấu với tôi thì cậu xuống đây làm gì ?
Hướng đôi mắt như đang toả sáng về phía tôi, Hiểu Minh nói :
– Võ đài này là của anh ấy. Tôi không thể để nó thuộc vào tay các người được .
Hắn hỏi bằng giọng thiếu tin tưởng nhất :
– Dựa vào cậu sao ?
Hiểu Minh gật đầu làm hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả rồi ho sặc sụa. Người của Phục Ma hội cũng theo đó buông lời mỉa mai song Hiểu Minh vẫn bỏ ngoài tai tất cả. Cậu đứng yên, vẻ nhàn tản.
Chờ cho đến khi hắn có vẻ đã nín được cười, Hiểu Minh nhẹ giọng nói :
– Anh cười đủ rồi chứ ? Chúng ta bắt đầu được chưa nào ?
Hắn nhếch mép cười khẩy :
– Với người như cậu cần gì phí sức, sau ba chiêu mà tôi không thẳng nổi cậu thì coi như tôi thua !
Hiểu Minh lắc đầu :
– Không cần ! Chúng ta sẽ đấu theo luật lệ đã định !
Hắn hừ một tiếng:
– Cậu ăn gan báo hay sao mà dám vuốt râu hùm ?
Nói rồi, hắn rút cây đao lớn đầu rồng ra, cười nhạt :
– Cậu đã muốn chết thì tôi chiều cậu !
Lời vừa dứt, hắn vung cây đao lên tấn công Hiểu Minh.
Hiểu Minh cười nhẹ, cậu nghiêng người tránh cây đao đang chém vào mạng sườn, đồng thời mũi chân trái của cậu nhắm thẳng cổ tay phải đang cầm đao của hắn để đánh tới làm hắn lập tức phải thu tay về nếu không muốn buông rơi vũ khí. Và hành động gấp gáp đó đã làm hắn lảo đảo suýt ngã. Một tiếng ồ kinh ngạc vang lên, hội chúa Phục Ma hội phải căng mắt ra nhìn lại Hiểu Minh.
– Hiểu Minh ! Tốt lắm ! Cố gắng lên ! – Khả Hào giơ cao tay, reo lên ủng hộ.
Hiểu Minh nhìn Khả Hào gật nhẹ rồi mỉm cười với tôi. Tôi gật đầu khích lệ cậu và quay sang Khả Hào thì thật lạ…
– Tay của anh mới bị chệch khớp kia mà ? – Tôi hỏi khi thấy cổ tay anh ta đã hoạt động bình thường.
Khả Hào cười tươi :
– Hiểu Minh mới giúp thuộc hạ nắn lại rồi !
Tôi ừ một tiếng, cũng không bất ngờ lắm bởi một người học võ thì những thủ thuật đơn giản đó ai cũng biết cả.
Lúc này, ở dưới võ đài, tên kia đang chằm chằm nhìn Hiểu Minh. Chỉ sau một chiêu vừa rồi, hắn đã biết rằng mình đã quá khinh địch và giờ đây thì hắn không thể để một sơ sót nào như vậy nữa. Có điều hắn không hiểu tại sao Hiểu Minh không nhân cơ hội vừa rồi để tấn công hắn mà lại vẫn đứng bất động như vậy. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng hơi đâu nghĩ ngợi gì nhiều, việc hắn cần làm lúc này là tấn công Hiểu Minh chứ không phải đứng đó phân vân và đắn đo. Nghĩ vậy, hắn liền hạ thấp trọng tâm và chém liên tiếp cây đao vào hạ bàn của Hiểu Minh.
Trước sự tấn công dồn dập của hắn, Hiểu Minh phải lùi dần để tránh những đường đao không ngừng nhắm vào đôi chân cậu. Cho đến khi lưng chạm vào hàng rào của võ đài, Hiểu Minh biết mình không thể lùi được nữa, cậu tung mình nhảy lên, hai chân dang rộng sang ngang thành một đường thẳng, vuông góc với thân người. Ngay sau đó, cậu khép chân lại, hai cạnh bàn chân áp thẳng mặt hắn vỗ vào làm hắn phải ưỡn người, lộn một vòng vào giữa võ đài trước khi Hiểu Minh chậm rãi tiếp đất.
Nhìn Hiểu Minh đầy tức giận, hắn vung đao phạt ngang. Một lần nữa, Hiểu Minh phải nhảy lên song lần này cậu đạp một chân lên đầu đao, chân còn lại đá thẳng vào cằm hắn khiến hắn đứng không vững, loạng choạng lùi về phía sau.
Nhổ xuống sàn một bãi nước miếng, hắn hằn học :
– Mau lấy binh khí ra ! Tao không đấu với kẻ tay không !
Hiểu Minh chưa đáp thì Khả Hào đã cười lớn :
– Cậu ấy tay không mày đánh còn không lại thì đòi binh khí cái nỗi gì ! Ha ha ha….
Nghe vậy, mặt của hội chúa Phục Ma hội lập tức hoá thành đống tro tàn. Ông ta đập bàn giận giữ trước cái cười khẩy tôi dành cho ông ta.
– Mày còn đợi gì nữa ! Đánh nó đi ! – Ông ta chỉ thẳng hắn và quát.
Hắn đáp vâng rồi trợn mắt với Hiểu Minh :
– Đã không lấy binh khí thì có chết đừng trách tao !
Hiểu Minh thản nhiên :
– Ba chiêu đã hết rồi !
Mắt long sòng sọc, hắn gắt:
– Mày giỡn tao đó hả?
Nói rồi, cây đao trong tay hắn bổ xuống đầu Hiểu Minh. Đây không còn là đòn dùng để dạy dỗ cho kẻ không biết điều một bài học mà là một đòn sát thủ. Sau ba lần tấn công thất bại, lần này hắn dốc toàn lực để đấu với cậu. Hắn đã không coi Hiểu Minh là một chàng công tử bột nữa, trong mắt hắn, cậu là một đối thủ đáng gờm và nhiệm vụ của hắn là phải làm cho cậu thảm bại, vừa để làm hài lòng hội chúa Phục Ma hội, vừa để rửa đi vết nhục vừa rồi.
Tóc Hiểu Minh lay động trước gió rít của cây đao như vũ bão, cậu biết rằng đối thủ của cậu lúc này đã trở thành một kẻ khát máu. Cậu không thể nào tránh né như vừa rồi được nữa, ngay cả lùi về sau cũng chẳng kịp. Sở trường của Hiểu Minh lại chẳng phải là sức mạnh, cậu lấy sự khéo léo và nhanh nhẹn là chính nên không thể nào chống đỡ đòn đao như cả ngàn cân đang ập xuống. Trong cơn nguy cấp, Hiểu Minh lắc hông một cái, sợi nhuyễn tiên như tên rời khỏi nỏ đánh thẳng vào mắt trái của hắn.
Nhuyễn tiên dài mà đao lại ngắn. Thế nên đao chưa tới thì nhuyễn tiên đã sát mặt hắn. Tất nhiên hắn chẳng muốn mất đi con mắt một cách uổng phí, hắn liền đưa cây đao về để tự cứu mình. Hắn nhắm sợi nhuyễn tiên mà chém tới. Đao tiên chạm nhau toé lửa, nghe keng một tiếng, Hiểu Minh vội thu nhuyễn tiên về, phía bên kia hắn thấy cổ tay đau nhói, suýt nữa thì buông rơi thanh đao.
– Thằng ranh kia! Mày được lắm! – Hắn gằn giọng.
Hiểu Minh gật đầu, tay trái hất nhẹ, nhuyễn tiên bỗng bật ra chẳng khác nào một con linh xà đang vùng vẫy nhắm thẳng ngực hắn mà phóng vào, chính là Hiểu Minh đã bắt đầu phát động tấn công. Hắn vội vàng tránh sang bên phải, nào ngờ sợi xích có thể vùng vẫy trong không khí, đang ở trên không nửa chừng cũng chuyển hướng đuổi theo.
– Cậu ấy là ai vậy? – Trần Hùng chợt hỏi.
Tôi nhìn anh ta, đáp:
– Trợ lý mới của tôi!
Trần Hùng cười tươi:
– Cậu ấy thật giỏi! Nếu thuộc hạ ở vị trí của hắn thì cũng không thể thắng nổi.
Tôi gật nhẹ, tiếp tục quan chiến. Lúc này, Hiểu Minh đang không ngừng truy kích hắn trong khi hắn ngưng thần, tập trung ý chí, múa đao vòng vòng, phòng thủ cực kì nghiêm mật. Sợi nhuyễn tiên trong tay Hiểu Minh thì phóng ra uốn lượn như rồng bay, phượng múa, uy phong như mãnh hổ làm hắn toát mồ hôi hột, không biết đường nào mà lần.
Các anh em trong Thiên Long hội cũng như Phục Ma hội ngoài việc giương mắt lên mà nhìn thì không sao nói nên lời. Hiểu Minh điều khiển sợi nhuyễn tiên chẳng khác nào một dải lụa, tưởng chừng như không có một chút trọng lượng nào. Thân hình cậu khi đông khi đây, lúc lên lúc xuống, tưởng như bay lượn xung quanh hắn. Dưới ánh đèn, chỉ thấy một thoắt ẩn thoắt hiện như một vị thần, một đứng chôn chân tại chỗ như một con thú khát máu; nhuyễn tiên bay lượn như cầu vồng, thanh đao loé sáng phát tiếng gió vù vù liên miên bất tuyệt; một chàng trai áo trắng, một tên đầu gấu áo đen càng đấu càng kịch liệt.
Bỗng một ngọn phi tiêu từ trong phía người của Phục Ma hội xé gió bay ra, nhắm vào thân hình Hiểu Minh.
– Không được làm vậy!
Tiếng hét thất thanh vang lên, không chỉ từ phía người của Thiên Long hội mà cả người của Phục Ma hội. Chứng kiến Hiểu Minh thể hiện tài năng như vậy, không ai không khâm phục cậu. Lúc này, nhìn cậu bị ám toán, ai nấy sững sờ, lên tiếng thống hận.
Thế nhưng, trước tình thế đó, Hiểu Minh như có mắt sau lưng vậy, sợi nhuyễn tiên trong tay cậu quật vụt qua vai ngược lại phía sau, cuốn lấy ngọn phi tiêu và hất nó về nơi mà nó bay tới.
HỰ! – Một tên trong Phục Ma hội đã ngã xuống. Hắn phóng tiêu đi để làm cho Hiểu Minh thất bại nào ngờ chính ngọn phi tiêu ấy lại bay ngược, cắm ngập vào giữa trán hắn, làm hắn chết không kịp ngáp.
Tiếng hoan hô vang lên rầm rộ, một phen hú vía vừa rồi càng khẳng định thêm bản lĩnh của Hiểu Minh. Tôi cười khẩy nhìn hội chúa Phục Ma hội. Ông ta tức tối cúi gằm mặt xuống, tránh ánh nhìn đáng sợ của tôi.
Tuy nhiên, hành động vừa rồi không phải không giúp gì cho đối thủ của Hiểu Minh. Hắn đã nhân cơ hội vừa rồi thoát ra ngoài vòng vây của sợi nhuyễn tiên. Lúc này, hắn thừa thế truy kích, mũi đao đâm tới cổ tay phải đang cầm nhuyễn tiên của Hiểu Minh.
Không còn cách nào khác, Hiểu Minh đành buông tay cho sợi nhuyễn tiên bay lên, đồng thời một chân cậu đạp mạnh xuống đất, tung người lộn một vòng trên không, vọt qua đầu hắn. Đồng thời, tay trái của cậu nhanh như cắt, chộp lấy ngọn nhuyễn tiên đang rơi xuống. Như thế, nhuyễn tiên chỉ rời tay Hiểu Minh trong khoảnh khắc và bây giờ nó đã trở về trở lại tay cậu.
Không những thế, Hiểu Minh không để cho một giây nào kịp trôi qua, chiếc nhuyễn tiên trong tay cậu nhanh nhẹn tuyệt luân quấn chặt lấy cổ hắn. Tay Hiểu Minh kéo căng sợi xích trong khi một chân cậu đạp vào vai hắn để cho thân hình cậu có điểm tựa vững vàng giữa không trung.
Bị Hiểu Minh co kéo đến nghẹt thở mà hắn còn phải nâng đỡ cả thân hình cậu khiến hắn chịu sao cho thấu. Một tay hắn cố gắng giật sợi nhuyễn tiên đang quấn quanh cổ, tay còn lại vung đao chém loạn xạ về phía sau, hòng thoát khỏi tình trạng này. Tất nhiên, Hiểu Minh chẳng thể nào giữ vững tư thế ấy khi mà hắn điên dại chém về phía cậu như vậy. Đạp một cú thật mạnh vào lưng hắn, Hiểu Minh mượn đà nhảy về phía sau.
Hắn quay người trợn mắt nhìn Hiểu Minh. Xoa vết lằn trên cổ, hắn lao đến đâm cậu như một con thú dữ. Hiểu Minh rung động nhuyễn tiên, xoay thành những vòng lớn vòng nhỏ bao vây chung quanh thanh đao làm cho thanh đao không thể tiến về phía cậu thêm nữa mà cũng phải quay theo. Vòng của đao và vòng của nhuyễn tiên trùng nhau nhưng có điều nhuyễn tiên nhanh hơn nhiều lần làm cho hắn bị kéo đi. Chẳng mấy chốc, hắn không đứng vững nữa, xoay mình mấy lần. Và chợt loé lên một cái, thanh đao văng lên trên không bay đi rồi cắm phập vào chiếc bàn trước mặt hội chúa Phục Ma hội, cán đao còn rung rung làm mặt ông ta xám ngoét, sợ tái cả người.
Ngay lập tức Hiểu Minh lăng người lên không, chân trái cậu đá vào má hắn làm hắn lệch người sang phải đồng thời chân phải cậu đá mạnh vào mạng sườn hắn khiến hắn không thể tự chủ được nữa. Sau hai cú đá liên hoàn của Hiểu Minh thì thân hình hắn bay ra ngoài võ đài.
– Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi !
Các anh em trong Thiên Long hội reo hò rầm trời. Mọi người đổ xô xuống võ đài, xúm lại vây quanh Hiểu Minh và nhấc bổng cậu lên. Trong khi đó, hội chúa Phục Ma hội mặt hằm hằm giận dữ rời khỏi võ đài.
———–
Thuộc truyện: Đôi cánh hai màu – by VuPhong
- Đôi cánh hai màu - Chương 2: Làm con nuôi
- Đôi cánh hai màu - Chương 3: Tôi giết người
- Đôi cánh hai màu - Chương 4: Kẻ lang thang
- Đôi cánh hai màu - Chương 5: Bước ngoặt
- Đôi cánh hai màu - Chương 6: Thanh lý môn hộ
- Đôi cánh hai màu - Chương 7: Tình cờ
- Đôi cánh hai màu - Chương 8: Có nên nhìn mặt mà bắt hình dong
- Đôi cánh hai màu - Chương 9: Võ đài
- Đôi cánh hai màu - Chương 10: Hiểu Minh
- Đôi cánh hai màu - Chương 11: Ngôi mộ của mẹ
- Đôi cánh hai màu - Chương 12: Những điều bí ẩn về quá khứ của mẹ
- Đôi cánh hai màu - Chương 13: Cảm xúc không tên
- Đôi cánh hai màu - Chương 14: Quyết định sai lầm
- Đôi cánh hai màu - Chương 15: Trái Tim Hiện Hình
Leave a Reply