Truyện gay: Đôi cánh hai màu – Chương 15: Trái Tim Hiện Hình
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Cho đến khoảng gần bốn giờ chiều thì tôi nhận được cuộc điện thoại đầu tiên từ Trần Hùng. Tôi vội vàng nhấc máy khi chuông reo.
– A lô! Tôi nghe!
-…
– Anh nói gì? Ai đã bắt họ kia?
-…
– Ông ta dám làm vậy sao?
-…
– Được rồi! Anh tiếp tục tìm kiếm xem bố mẹ tôi đang ở đâu, còn đám người đó, đem nhốt hết cả lại, chờ lệnh của tôi.
Nói rồi, tôi cúp máy và cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Việc của tôi bây giờ là chờ đợi thôi. Nhưng tôi lại rất ghét cái cảm giác này dẫu biết rằng tôi không còn lựa chọn nào khác.
– Tình hình sao rồi Tổng giám đốc? – Hiểu Minh đến cạnh tôi và hỏi.
Tôi cười nhạt:
– Hiện tại vẫn chưa xác định được vị trí giam giữ bố mẹ tôi.
Đôi mắt mong chờ của Hiểu Minh thoáng lay động rồi trở lại trạng thái lo lắng, cậu hỏi tiếp:
– Vậy ai đã bắt họ?
Lắc đầu, tôi nhếch mép:
– Cũng không phải ai xa lạ. Ân oán mười năm còn ở đó, giờ đến lúc giải quyết rồi.
Hiểu Minh ngờ ngợ:
– Ý Tổng giám đốc là…
Tôi gật đầu:
– Không sai. Chỉ có điều tôi không nghĩ ông ta lại có gan làm vậy thôi.
Hiểu Minh chợt im lặng, cậu suy nghĩ điều gì đó rồi hỏi:
– Không lẽ ông ta không biết Tổng giám đốc là ai sao?
Cười khẩy, tôi nhìn vào thẳng vào mắt Hiểu Minh làm cậu vội e dè cụp mắt xuống. Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì và đang nói về điều gì.
– Ông ta chỉ biết một phần trong con người tôi mà thôi. – Tôi đáp.
Hiểu Minh gật nhẹ, cậu không nói thêm gì nữa mà lẳng lặng đi về bàn làm việc của cậu. Tôi nhìn theo cậu và một cảm giác lạ lại xuất hiện trong tôi. Nhưng tôi vội xua nó đi bằng việc nhìn vào tấm hình cố Chủ tịch tập đoàn Thiên Long, người mà tôi kính trọng nhất trên đời này. Bức hình ông được tôi treo chính giữa phòng và mỗi lần nhìn vào đó tôi tưởng như ông vẫn đang bên tôi và nhắc nhở tôi. Và lúc này tôi nhớ lại ông đã dạy tôi tạo ra những con người khác nhau trong tôi như thế nào. Tôi biết điều đó sẽ làm cho tôi không bao giờ được là chính tôi nhưng tôi vẫn làm theo ông bởi đơn giản, với tôi, mọi lời ông nói là đúng, cũng như việc ông đã trao cho tôi tất cả những gì mà ông có.
Bên ngoài, bầu trời đã âm u. Gió đông lúc này đang nổi lên cho cánh cửa sổ phòng đóng sầm lại.
– Đi theo tôi nào! – Tôi nói với Hiểu Minh sau một thoáng im lặng.
Bên ngoài, bầu trời đã âm u. Gió đông lúc này đang nổi lên cho cánh cửa sổ phòng đóng sầm lại.
– Đi theo tôi nào! – Tôi nói với Hiểu Minh sau một thoáng im lặng.
Hiểu Minh đáp “vâng” rồi ngay lập tức đi bên tôi. Cậu không biết tôi đi đâu song cậu luôn làm theo lời tôi. Tôi cũng chẳng hiểu vì lý do gì cậu lại nghe lời tôi vô điều kiện như vậy. Nhìn sang Hiểu Minh, tôi thấy cậu cũng đang nhìn tôi và rồi cậu chợt cúi đầu xuống như thể đang làm điều gì có lỗi với tôi vậy song tôi biết thực chất thì mọi chuyện cậu đều làm rất tốt. Có chăng là bởi tôi quá nghiêm khắc với cậu hay đúng hơn là lòng thù hận trong tôi làm tôi không thể nào thân thiện với bất kỳ ai xung quanh mình.
– Cậu có sợ không? – Tôi hỏi Hiểu Minh khi bước lên xe.
Tôi nhớ mình đã hỏi cậu điều này trên đường cậu cùng tôi về thăm mộ mẹ tôi. Và lần này thì câu trả lời tôi nhận được từ cậu cũng không khác lần trước là bao.
– Có Tổng giám đốc bên cạnh thì đâu có ai có thể làm gì được tôi nữa. – Hiểu Minh nói và cười nhẹ.
Đáp lời Hiểu Minh, tôi lắc đầu cười nhạt nhẽo. Nếu tôi có bản lĩnh như vậy thì bố mẹ tôi liệu có bị bắt đi và tôi có phải ở trong cái tâm trạng khó chịu thế này không? Tôi không dám chắc điều đó. Đôi lúc tôi cũng thấy mình thật vô dụng.
– Đến bản thân tôi, tôi còn chẳng bảo vệ nổi thì sao bảo vệ được ai! – Tôi nói.
Hiểu Minh thản nhiên nói:
– Nếu vậy thì tôi chết cùng Tổng giám đốc cũng đâu có sao.
Thế ư? Nhưng tại sao? Tôi thật sự vô cùng ngạc nhiên vì câu này của Hiểu Minh. Tôi đã nghe những câu tương tự như vậy từ anh em trong Thiên Long hội muôn ngàn lần nhưng chưa lần nào tôi có cảm giác như lần này bởi sự nhẹ nhàng và bình thản đến lạ kỳ trong lời nói của Hiểu Minh. Cậu có thể nói câu đó đơn giản như vậy sao? Liệu có phải cậu coi câu nói của tôi là một trò đùa và đáp lại bằng một câu nịnh cho vui? Tôi không chắc song với cá tính của Hiểu Minh thì sẽ chẳng bao giờ cậu nói vậy, đặc biệt khi lời nói ấy là với tôi.
Quay sang nhìn Hiểu Minh bằng ánh mắt lạnh lùng, tôi hỏi:
– Tại sao?
Hiểu Minh cười nhẹ, cậu lắc đầu:
– Tôi không biết nữa, chỉ là tôi muốn vậy thôi.
Im lặng. Tôi gật đầu và không nói thêm gì nữa. Hiểu Minh cũng vậy. Cậu nhìn tôi rồi lại nhìn sang hai bên đường, nơi những hàng cây đang vùn vụt trôi.
Trời bắt đầu nổi giông. Gió xào xạc trên hàng cây cao.
– Chúng ta xuống thôi! – Tôi nói với Hiểu Minh khi cho xe dừng lại.
Hiểu Minh gật đầu, cậu nhìn quanh một lượt rồi im lặng, mặt không biểu lộ một chút nào khác thường.
Ánh chớp thoảng qua. Bầu trời sáng lên giây lát trước khi trở lại vẻ âm u hoang vắng đến rùng rợn.
Trước mắt chúng tôi lúc này là một dãy nhà khá tồi tàn có hai tên áo đen đang đứng gác ở đó. Vừa nhìn thấy tôi, một tên tiến lên, hất hàm hỏi:
– Mày là…
HỰ!!! – Một viên đạn từ súng của tôi đã bay thẳng vào miệng của hắn khi chữ “ai” chưa kịp thốt ra. Hắn đã bất tỉnh.
Lúc này tên còn lại thấy vậy thì run rẩy, mặt xám ngoét, không thốt lên được lời nào. Hắn hốt hoảng co giò lên chạy thì…
– Đứng! – Giọng nói lạnh băng của tôi vang lên và một viên đạn nữa được bay ra, bắn thẳng vào chân hắn làm hắn ngã quỵ.
Chĩa mũi súng lạnh ngắt bên đầu hắn, tôi nói:
– Lão ta đâu?
Hắn run lập cập, nói mãi chẳng nên lời trong khi hai đang ôm bên chân trúng đạn.
– Ông…ông…chủ…đang…ở…bên…trong… – Hắn ấp úng.
Tôi chỉ cần hắn có vậy và…
AAA!!! – Khẩu súng của tôi đập mạnh vào gáy hắn đủ làm cho hắn ngất chứ chưa đến mức chết.
Mây đen ùn ùn kéo đến đem theo tiếng sấm bất chợt.
Quay qua nhìn Hiểu Minh, tôi lạnh lùng nói:
– Vào trong!
– Dạ! – Hiểu Minh nói.
Và rồi cậu đi ngay sau thôi như bao lần. Im lặng. Đó là cách Hiểu Minh thể hiện sự thấu hiểu cậu dành cho tôi. Cậu thoáng nhìn qua hai cái xác giữa lối vào rồi thôi, ánh mắt không hề có chút nào khác thường. Tôi không biết cậu đang nghĩ gì song tôi biết cậu hiểu hành động tôi làm.
Tôi cùng Hiểu Minh bước vào trong. Căn nhà hoang tối om. Nơi này vốn chẳng có ánh sáng, giờ này bên ngoài bầu trời đang nổi giông càng làm cho nó trở nên u tối hơn. Tôi không nhớ là đã bao lần tôi bước vào những ngôi nhà hoang như thế này nữa mà có lẽ nếu nhớ thì đếm cũng chẳng xuể. Nhưng sau những lần đó thì tôi hiểu ra một điều rằng bước vào nơi đây là tôi phải đối mặt với Thần Chết. Mà theo lẽ thường, Thần Chết chẳng bao giờ ở ngoài ánh sáng, tôi muốn gặp ông ta thì tôi phải đến với thế giới của bóng tối thôi.
– Cậu cẩn thận đó! – Tôi nói nhỏ vào tai Hiểu Minh.
Hiểu Minh gật đầu, đôi mắt cậu sáng lên như một ngôi sao giữa bầu trời đêm. Và trong nơi tối tăm này, đôi mắt ấy càng trở nên đẹp hơn bao giờ hết.
Bất chợt…sét rạch ngang trời…ngôi nhà hoang sáng lên trong giây lát và súng của tôi cũng theo đó nổ lên.
AAA! HỰ!… – Tiếng kêu xung quanh tôi.
Tôi không quan tâm đó là ai, tôi chỉ cần chúng chết mà thôi. Tôi biết lúc này mắt tôi đã trở nên vô cùng đáng sợ. Ngày trước ông từng nói với tôi rằng đôi mắt tôi không khác nào một con thú hoang khát mồi. Tôi không rõ điều đó đúng không nhưng sự thật thì kẻ nào nhìn vào đôi mắt ấy đều tim đập chân run. Và dường như đôi mắt ấy giúp tôi giành chiến thắng trong vô số cuộc chiến tâm lý với kẻ thù. Tôi không biết tự khi nào nó trở thành một thứ vũ khí của tôi nữa. Lúc này đây, đôi mắt được nuôi dưỡng trong bóng tối và thù hận của tôi đã phát huy tác dụng bởi trong địa bàn của Thần Chết kẻ nào độc ác, tinh mắt và nhanh tay thì kẻ đó giành chiến thắng. Nếu tôi chỉ cần sơ sót một chút thôi thì chính tôi phải táng mạng dưới tay bọn chúng.
– Đằng trước có ánh sáng, chúng ta đến đó. – Tôi nói.
Hiểu Minh không đáp, cậu chạy theo tôi. Khẩu súng cũng như sợi nhuyễn tiên trong tay cậu chưa hề được sử dụng. Điều đó không phải bởi cậu chịu thua bọn chúng và chịu đầu hàng Thần Chết mà đơn giản là trong cậu có một tâm hồn thiện lương. Nếu như trong tôi cái ác ngự trị, bất cứ nơi nào tôi đi qua thì xác chết phơi bày ở nơi đó thì trong Hiểu Minh lại là một trái tim luôn bao dung. Trong hoàn cảnh đối mặt với cái chết này, cậu vẫn luôn muốn cho bọn chúng một con đường sống. Cậu không hề bắn trả mà né tránh hết mức có thể. Thân hình cậu khi ngửa ra sau như một cánh cung, lúc lại nghiêng sang phải, khi thì nhảy lên không,… Cậu làm tất cả mọi cách để không phải sử dụng đến vũ khí sát thương. Song cậu quên đi một điều rằng trong cuộc chiến này, trái tim thiện lương ấy có thể giết chết cậu. Thế nhưng, nói vậy tôi cũng phải tự hỏi tôi đứng bên cậu để làm gì? Chẳng phải tôi đang tấn công chúng đến tối tăm mặt mũi để chúng không còn cơ hội đến gần cậu hay sao? Tôi không biết nữa, trong đầu tôi chỉ có một chữ giết thôi.
Mùi máu tanh hoà lẫn mùi thuốc súng xông lên mũi tôi. Chẳng sao cả. Tôi đã quá quen với chúng. Cây súng trong tay tôi nổ lên liên tục giết bất cứ kẻ nào tôi thấy dẫu chúng còn chưa thấy tôi. Con đường đến với ánh sáng luôn gian nan. Tôi hiểu điều đó. Ngôi nhà hoang tàn nhưng tương đối rộng lớn lại nhiều ngõ ngách làm tôi và Hiểu Minh phải căng mắt ra mà xác định hướng đi đồng thời loại bỏ mọi trở ngại. Và tôi thì luôn sẵn sàng giẫm lên xác chết mà bước qua.
RẦMMMM!!!!!!!!!
Tôi đạp đổ cánh cửa cuối cùng và theo đó là một tràng vỗ tay giòn giã vang lên cùng một nụ cười vừa ngạo mạn vừa để cáng vang lên:
– Ha ha ha! Vũ Phong! Cháu giỏi lắm.
Tôi hừ nhẹ một tiếng rồi đưa mắt quét một lượt khắp phòng. Có khoảng hai chục tên, tay lăm le những cây côn đứng một vòng kín phòng. Lúc này, bắt gặp ánh mắt giết người của tôi, bất giác chúng lùi lại một bước. Tôi cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt ông ta – Chủ tịch tập đoàn Tiến Cường, nói:
– Cảm ơn ông đã khen ngợi. Tôi không ngờ ông có gan làm thế này đó.
Ông ta cười một tràng man rợ rồi tiếp:
– Mày nghĩ mày là ai mà tao không dám chứ? Mày hại tao trắng tay thì còn gì tao phải sợ nữa chứ?
Tôi cười khẩy:
– Nực cười! Ông kinh doanh ngu ngốc lại đổ lỗi cho tôi là sao? Nhớ hôm nào ông tự hào ông giỏi lắm mà.
Ông ta hậm hực:
– Mày…mày…
Tôi cười mỉa mai:
– Tôi làm sao? Ông nhớ cái ngày ông đuổi chúng tôi ra khỏi tập đoàn Tiến Cường chứ? Ngày đó ông nói gì ông nhớ không? Có cần tôi nhắc lại không?
Ông ta cười nhạt:
– Mày còn dám nhắc lại nữa hả? Mày và cái thằng già đó đúng là cáo không khác gì nhau. Mày tưởng chúng mày giở trò gì tao không biết sao. Nếu không phải mày nhúng tay vào thì công ty của tao không bao giờ như hiện tại.
Tôi lạnh giọng:
– Ông ăn nói cho cẩn thận, ông gọi tôi thế nào cũng được nhưng với ông ấy thì ông liệu mà cư xử. Nếu không thì đừng trách tôi.
Ông ta cười đểu:
– Hừ! Mày làm gì được tao chứ?
Tôi nhếch mép cười nhạt nhẽo:
– Làm được gì rồi ông sẽ biết.
Nói rồi, nhanh như chớp, tôi giơ súng lên. Viên đạn ngay lập tức rít lên bắn về phía ông ta làm cho tóc trên đỉnh đầu ông ta lay động rồi cắm ngập vào bức tường phía sau.
Mặt ông ta tái trắng:
– Mày…mày… nên nhớ bố mẹ mày đang ở trong tay tao đó.
Tôi cười khẩy:
– Nếu ông muốn sống thì khôn hồn đem họ ra đây, dập đầu ba cái trước họ thì may ra tôi mở cho ông một con đường. Còn nếu không thì ông hãy nhìn đây.
Dứt lời, tôi bắn một phát vào giữa trán một tên thuộc hạ của ông ta làm hắn chết tại chỗ. Những tên còn lại bắt đầu la ó, trực xông lên, có điều chưa có lệnh của ông ta chúng chưa dám mà thôi.
– Vũ Phong! Mày được lắm! – Ông ta đập bàn và gắt.
– Vũ Phong! Mày được lắm! – Ông ta đập bàn và gắt.
Tôi cười nhạt, lạnh lùng nói :
– Hội chúa Thiên Long hội còn cần ông phải khen ngợi nữa sao ?
Nghe vậy, ông ta liền run run, ấp úng nói :
– Mày…mày… nói gì ? Mày…là…
Tôi cười khẩy, gằn giọng :
– Ông nghe cho rõ đây : Người đứng trước mặt ông là đại ma đầu của Thiên Long hội.
Lập tức căn phòng tối nhốn nháo lên. Tiếng tăm của Thiên Long hội thì những kẻ đâm thuê chém mướn kia không ai không biết và không khiếp sợ. Tuy nhiên hội chúa của Thiên Long hội là ai, mặt mũi rốt cuộc như thế nào thì ngoài những người nắm quyền chủ chốt của Thiên Long hội ra thì không ai biết. Tất cả chỉ biết một điều rằng trong thế giới ngầm này thì đại ma đầu của Thiên Long hội có quyền cực lớn. Lúc này, bọn chúng nghe tôi nói vậy thì kẻ nào kẻ nấy giật nảy mình, nửa tin nửa ngờ song tất cả bất giác lùi một bước.
– Mày… mày nói láo…mày sao có thể là… – Ông ta hoảng hốt nói.
Tôi nhếch mép cười nhạt nhẽo :
– Ông có biết bất kỳ kẻ nào xưng hô với hội chúa Thiên Long hội thì sẽ bị sao không ?
Ông ta lắp bắp, lùi dần lại :
– Mày… mày…dám…
Tôi cười khẩy :
– Tại sao không ?
Rồi quét mắt nhìn tất cả những tên lâu la trong phòng một lượt, tôi lạnh giọng nói :
– Kẻ nào muốn sống thì mau quỳ xuống. Còn nếu không thì đừng trách tại sao Vũ Phong tàn bạo.
Lời vừa dứt, căn phòng tối lại náo động lên. Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn ông ta. Tuy nhiên, chúng không dám nhìn thẳng vào tôi, mỗi khi chạm ánh mắt tôi, chúng lại vội vàng cúi đầu xuống. Đôi chân chúng dường như càng lúc càng không đứng vững nữa, nhiều kẻ răng đã đánh vào nhau lập cập bởi chúng biết quy định của Thiên Long hội là bất kỳ nào chống đối thì không chỉ riêng kẻ đó mà cả người thân cũng không dễ dàng sống sót, đặc biệt là khi dám đối đầu với hội chúa Thiên Long hội.
– Các người….các người…không…không…được… – Ông ta lắp bắp nói khi một vài tên đã không tự chủ được mà quỳ xuống.
Tôi cười nhạt :
– Ông thấy sao ? Chúng ta có nên tiếp tục không ?
Ông ta run rẩy, mặt tái lại rồi chợt hừ một tiếng :
– Mày… mày… bọn chúng sợ mày chứ tao thì không sợ đâu ?
Nói rồi, ông ta hướng đến những tên thuộc hạ đang bị lay động của mình, gắt :
– Tất cả các ngươi lại sợ một tên vắt mũi chưa sạch đó sao ? Các ngươi nên nhớ tiền thưởng của các người vẫn còn nằm trong tay tao đó.
Nghe vậy, tôi cười lớn :
– Ha ha ha ! Một kẻ phá sản như ông thì có bao nhiêu tiền vậy ? Nếu tôi nhớ không nhầm thì mới hôm nào đây ông còn lạy dưới chân tôi để xin được vay tiền mà.
– Mày…mày… nỗi nhục đó tao sẽ không bao giờ quên đâu ! – Ông ta nói.
Tôi cười nhạt, không đáp, dành cho ông ta một cái nhìn thách thức.
Trong khi đó, những kẻ kia thì quỳ xuống mỗi lúc một nhiều. Chẳng mấy chốc thì căn phòng chỉ còn lại vài tên đang đứng mà thôi.
– Các người khá lắm, dám làm trái lời của hội chúa Thiên Long hội. – Tôi nhìn chúng và nói.
Một tên trong số đó bước lên và nói :
– Thiên Long hội là cái thá gì mà tao phải sợ chứ ? Mày tưởng chỉ vài lời của mày mà có thể làm tao phải khuất phục sao ?… Không bao giờ !
Tên khác thì nói :
– Cả nhà tao đã phải chết dưới tay Thiên Long hội. Tao mất bao nhiêu công sức chỉ muốn tìm kẻ đứng đầu Thiên Long hội để báo thù, không ngờ ngày hôm nay ngươi lại tự mình chui vào rọ.
Rồi hắn hướng đến những người đang quỳ kia, nói lớn :
– Chẳng lẽ các người quên Thiên Long hội đã chèn ép chúng ta thế nào rồi sao ? Nếu hôm nay chúng ta hợp sức thì việc gì phải sợ chứ. Hắn đơn thân độc mã thì có gì để chống lại chúng ta !
Nghe vậy một vài kẻ lại bắt đầu lay động. Chúng đưa mắt thoáng nhìn tôi rồi lại nhìn nhau lần nữa. Còn tôi thì để cho chúng tự quyết định, mặt không đổi sắc cũng không nói thêm gì nữa.
Thế nhưng, đột nhiên…
– Vũ Phong ! Mày hãy nhìn xem ai đây ? – Ông ta bất ngờ nói.
Tôi lạnh lùng nhìn thẳng ông ta thì thấy ông ta ấn một cái chốt trên bàn làm cho bức tường đá phía sau ông ta chuyển động và ngay lập tức hai người tôi mong muốn nhìn thấy nhất hiện ra trước mắt tôi.
– Mày còn không mau đầu hàng ! – Ông ta dí súng vào đầu bố mẹ tôi đang bị trói và nói.
Thuộc truyện: Đôi cánh hai màu – by VuPhong
- Đôi cánh hai màu - Chương 2: Làm con nuôi
- Đôi cánh hai màu - Chương 3: Tôi giết người
- Đôi cánh hai màu - Chương 4: Kẻ lang thang
- Đôi cánh hai màu - Chương 5: Bước ngoặt
- Đôi cánh hai màu - Chương 6: Thanh lý môn hộ
- Đôi cánh hai màu - Chương 7: Tình cờ
- Đôi cánh hai màu - Chương 8: Có nên nhìn mặt mà bắt hình dong
- Đôi cánh hai màu - Chương 9: Võ đài
- Đôi cánh hai màu - Chương 10: Hiểu Minh
- Đôi cánh hai màu - Chương 11: Ngôi mộ của mẹ
- Đôi cánh hai màu - Chương 12: Những điều bí ẩn về quá khứ của mẹ
- Đôi cánh hai màu - Chương 13: Cảm xúc không tên
- Đôi cánh hai màu - Chương 14: Quyết định sai lầm
- Đôi cánh hai màu - Chương 15: Trái Tim Hiện Hình
Thụ Khểnh says
Ra chap mới nhanh lên đi T.G 😀
Vũ Phong says
Mình sẽ viết nhanh nhất có thể
Nguyên Bảo says
Nhanh ra chap mới đi, hy vọng đó sẽ là chap cuối với happy ending 🙂
Vũ Phong says
Cảm ơn bạn nhé. Kết thúc truyện như thế nào thì mình cũng chưa viết nữa, mình viêt truyện toàn theo cảm hứng thôi
Tykull Hoàng says
– Hay quá tiếp đi ad oi…
Vũ Phong says
Cảm ơn bạn nhé. Mình sẽ cố gắng viết nhanh hơn
Sabel says
Con nhỏ Hạ Băng gọi Hiểu Minh là “Thiên Thần”…. chả lẽ lại là “Thiên Thần Hắc Ám” 🙁 Một hình tượng nhân vật quá hiền lành, luôn đi theo Vũ Phong hy sinh thầm lặng thì sẽ dễ bị xem là “quá nhu nhược”….hy vọng sẽ là “Thiên Thần Hắc Ám” 😀 xinh đẹp, dịu dàng nhưng chết chóc 🙂
Dũng Hero says
hay quá…viết nhanh nha bạn
Độc Phong says
Mãi chờ truyện của tgiả 🙂
Aiko says
Hóng mãi mòn dép cx ko thấy chap ?