Truyện gay: Đôi cánh hai màu – Chương 8: Có nên nhìn mặt mà bắt hình dong
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi ngoái lại phía sau:
– Bọn chúng là người của ai vậy? – Tôi hỏi.
Khả Hào quan sát qua gương rồi đáp:
– Thuộc hạ không rõ nữa…khoảng tầm hơn mười tên…
Tôi gật đầu, trong lòng thầm tính toán cho cuộc chiến sắp tới.
– Có cần gọi cho anh em của chúng ta ở gần đây tới không ạ? – Khả Hào hỏi tôi.
Tôi đáp:
– Không! Với vài tên nhãi ranh không cần làm rùng beng lên làm gì! Chọn một con đường vắng và nghênh tiếp chúng thôi!
– Dạ! – Khả Hào đáp rõ.
Ngay sau đó chiếc xe được cua vào một góc khuất.
Trời tối. Đêm thu thoảng qua gió mát.
– Cậu đừng sợ, cứ yên tâm đứng bên cạnh tôi! – Tôi nói với Hiểu Minh.
Nhìn vào đôi mắt đáng sợ của tôi, Hiểu Minh gật nhẹ:
– Tổng giám đốc không cần lo cho tôi mà phân tâm! Tôi với họ không thù không oán thì họ cũng sẽ không làm gì tôi đâu.
Tôi nghĩ mà thấy nực cười cho cái lập luận của Hiểu Minh. Trong cái thế giới máu me này còn có đạo lý đó sao? Bọn chúng sẽ chẳng quan tâm Hiểu Minh là ai mà chỉ cần biết kẻ nào đi bên cạnh tôi là kẻ thù của chúng và đã là kẻ thù thì chỉ trong đầu chỉ hiển hiện một chữ…giết.
Mặt nghiêm lại, tôi lạnh giọng nói:
– Cứ biết thế! Cấm cậu rời khỏi tôi nửa bước!
Vừa lúc ấy thì một trong hai chiếc xe đó cũng đã vượt lên chặn đầu. Bọn chúng xuống xe, dàn hàng và mau chóng bao vây xe của tôi.
– Vũ Phong! Mày còn đợi gì nữa! Xuống mau! – Tên cầm đầu có vết sẹo dài trên trán đặt một chân lên đầu trước xe và xách mé gọi tôi.
Khả Hào thấy chúng dám nói vậy thì quát:
– Tên của hội chúa Thiên Long hội để cho chúng mày tuỳ tiện gọi hả? Khôn hồn thì biến!
Thằng to béo đứng sau tên mặt sẹo nghe thế thì không nói không rằng, hùng hổ cầm cây côn tam khúc tiến lên và quất xuống đầu Khả Hào. Thế nhưng hắn đâu biết rằng bất kỳ anh em nào trong Thiên Long hội đi bên tôi thì đều chẳng phải kẻ tầm thường. So với Phạm Trung và Trần Hùng thì Khả Hào không thua kém là bao bởi lái xe là việc phụ mà quan trọng hơn Khả Hào là vệ sĩ của tôi. Mọi lúc mọi nơi tôi đều có thể gặp nguy hiểm. Những kẻ thù dẫu tôi muốn đếm không xuể luôn đeo bám tôi mà một mình tôi thì không phải lúc nào cũng có thể đấu lại chúng. Hơn nữa với thân phận là hội chúa của Thiên Long hội thì sự an toàn càng được đặt lên hàng đầu.
Khả Hào cười nhạt, né đầu sang một bên đồng thời bàn tay phải mau lẹ đón lấy một đầu của cây côn đang bổ xuống tạo thành thế giằng co. Điều này làm cho thằng to béo giận tím mặt, nó hét lên một tiếng rồi dốc hết sức giật thật mạnh cây côn về phía mình. Trước tình thế đó, Khả Hào cười khẩy, mượn lực của đối phương mà lộn một vòng lên không trung và đáp xuống phía sau thằng to béo ấy, cây côn tam khúc ngay lập tức quấn lấy cổ tên to béo bẻ ngoặt cánh tay phải đang cầm côn của hắn ra sau.
Lúc này, thằng to béo có hai lựa chọn. Một là buông cây côn ra và hắn có thể thoát nhưng sẽ rất mất thể diện. Lựa chọn thứ hai là giữ rịt lấy cây côn và sẽ bị Khả Hào điều khiển. Tất nhiên là thằng to béo sẽ chọn giải pháp một bởi trong những cuộc xô sát này thì tính mạng mới là quan trọng. Thế nhưng Khả Hào đâu dễ buông tha cho hắn, cây côn của thằng to béo giờ đây là vũ khí lợi hại trong tay Khả Hào, nó lập tức được quất mạnh vào đôi chân như cột đình của tên to béo làm hắn ngã nhào. Cả thân hình hơn trăm cân của hắn đổ ập xuống lòng đường trước khi hắn có thể lóp ngóp bò dậy.
– Giỏi lắm! Chúng mày đâu! Lên! – Tên mặt sẹo cầm đầu chỉ thẳng Khả Hào và ra lệnh cho đàn em của hắn trong khi hắn đứng yên quan chiến.
Ngay lập tức hơn chục tên tạo vòng vây bao quanh Khả Hào. Những cây côn, mã tấu,… lần lượt được rút ra. Tuy nhiên, nhìn tấm gương là thằng to béo vừa rồi nên tạm thời chúng chưa dám đánh rát, chủ yếu là thăm dò xem khả năng của Khả Hào đến đâu.
Lúc đó, tôi quay sang nhìn Hiểu Minh xem cậu thế nào thì thật lạ sắc mặt cậu hoàn toàn thản nhiên. Theo như suy nghĩ của tôi thì đáng lẽ một con người thư sinh, chỉ biết ăn học với vẻ ngoài trói gà không chặt như Hiểu Minh khi nhìn những màn chém giết này không sợ hãi thì cũng phải lo lắng. Song tôi đã lầm, Hiểu Minh không những không có biểu hiện gì khác thường mà còn thoải mái như đang xem một bộ phim hành động vậy. Đôi mắt đẹp tựa những vì sao của Hiểu Minh ánh lên niềm vui mỗi khi Khả Hào hạ gục được một tên.
Vậy nhưng, không lâu sau thì Khả Hào càng lúc càng bất lợi. Hai đánh một không chột thì què huống chi đây là hơn mười kẻ đâm thuê chém mướn vây đánh một mình Khả Hào. Khả Hào phòng thủ đằng trước thì có kẻ đánh lén đằng sau, nghiêng người bên phải lại có kẻ tấn công bên trái, thật khó có thể vẹn toàn.
– Đến lúc chúng ta phải xuống rồi! – Tôi nói với Hiểu Minh.
Hiểu Minh mỉm cười, gật đầu và theo tôi chậm rãi xuống xe. Dường như trong bất cứ hoàn cảnh nào Hiểu Minh đều có thể cười và nụ cười của cậu với tôi luôn luôn có một sức hút rất lớn.
– Đứng đây xem tôi xử bọn chúng!
Nói rồi, tôi lập tức lao vào cuộc chiến. Để lên được vị trí hội chúa của Thiên Long hội, tất nhiên chẳng phải chuyện chơi. Trong đời tôi không biết đã trải qua bao nhiều cuộc đâm chém thế này rồi nên đây là chuyện quá quen thuộc với tôi, chúng như cơm bữa vậy.
– Cậu đánh ba tên góc bên trái kia, còn lại để chúng cho tôi! – Tôi đứng cạnh Khả Hào và nói.
– Vâng! – Khả Hào đáp và ngay sau đó thực hiện mệnh lệnh của tôi.
Tôi quét mắt nhìn cả bọn một lượt. Đôi mắt khát máu lạnh đến đáng sợ của tôi khiến tất cả bọn chúng bất giác lùi một bước.
– Thằng nào muốn chết trước thì lên đi! – Tôi nói.
Giọng nói bình thường của tôi vốn đã khiến cho người ta không lạnh mà run. Lúc này, tôi gằn giọng càng làm cho chúng sợ vã mồ hôi hột.
– Chúng mày sợ thằng ranh đó à! Giết nó cho tao! – Tên mặt sẹo quát khi thấy bọn đàn em của hắn sợ sệt đứng bất động trước tôi.
Tôi cười nhạt, chân trái đá thanh mã tấu dưới chân mình bay thẳng về phía thằng mặt sẹo. Hắn vội vàng cúi xuống tránh nhưng cây mã tấu sắc bén vẫn kịp thời hớt đi một chỏm tóc trên đầu hắn. Lập tức, hắn như nổi cơn điên ra lệnh bọn đàn em xông vào hạ sát tôi.
Và tôi chẳng phải kẻ khờ khạo gì mà để chúng có thể chuẩn bị tâm lý trước khi đánh mình. Cây côn dài trong tay tôi đập xuống từng tên trước khi chúng kịp hiểu điều gì đang xảy ra. Một cao thủ hạng nhất trong Thiên Long hội như Lê Quốc Cường còn chẳng chịu nổi một đòn bất ngờ của tôi thì nói gì đến bọn nhãi nhép này. Đúng là chúng không biết tự lượng sức mình. Thời gian chưa hết một bữa cơm thì tôi và Khả Hào đã đánh cho bọn lâu la tan tác.
Thế nhưng, bỗng nhiên…
– Anh đừng lại gần tôi! – Giọng nói như khánh ngọc của Hiểu Minh vang lên.
Tôi mau chóng quay lại thì thấy tên mặt sẹo đang tiến rất gần đến Hiểu Minh. Tôi thật sơ ý khi đã để hắn ngoài vòng chiến đấu và hiện tại khi hắn biết mình đã thất bại thì hắn muốn bắt Hiểu Minh làm con tin.
Khoảng cách giữa tôi và hắn lúc này không dưới mười bước chân trong khi khoảng cách giữa hắn và Hiểu Minh chỉ là một cánh tay. Không kịp suy nghĩ gì cả, cây côn trong tay tôi được xé gió lao đi, chân tôi thì đá một cây côn khác bay lên, tất cả nhắm thẳng xương sống tên mặt sẹo.
Và theo cái đà bay của hai cây côn, lần đầu tiên trong cuộc đời chém giết của mình, tôi phải đứng hình nín thở. Tôi đã không ngờ rằng Hiểu Minh có thể làm cho tên mặt sẹo ngã lộn nhào. Nhưng chính như thế lại khiến cho hai cây côn tôi phóng đi đều nhắm thẳng ngực Hiểu Minh.
– HIỂU MINH! – Tôi gọi lớn.
Song dường như đã không kịp nữa rồi. Cả hai cây côn ấy đã rất rất rất gần, chỉ trong khoảnh khắc, chúng sẽ cướp đi mạng sống của Hiểu Minh. Tôi hiểu hơn ai hết, với lực phóng như vừa rồi của tôi, đến cả một bức tường chắc chắn cũng phải rạn nứt và cây côn sẽ cắm ngập vào đó huống chi là thân xác con người. Mười lăm năm rèn luyện khắc nghiệt không ngừng nghỉ đã tạo cho tôi một sức mạnh cực lớn. Sức mạnh ấy đã giúp tôi rất nhiều, chẳng lẽ lần này nó lại phản bội tôi sao?
Không! Nó không thể phản bội tôi. Hay đúng hơn là Hiểu Minh đã cho tôi một bất ngờ quá lớn trong cái giây phút nghẹt thở ấy. Đối diện với hai cây côn đang đe doạ tính mạng đã ngay trước mắt, Hiểu Minh lấy hai chân làm trụ, bám chắc xuống lòng đường giúp cho thân hình ngửa ra phía sau thành hình cong như một cánh cung mềm mại khiến cho hai cây côn bay vút qua khuôn mặt hoàn mỹ của Hiểu Minh.
Tôi và Khả Hào cùng cười và vô cùng khâm phục Hiểu Minh. Độ dẻo ấy của cậu không bao giờ tôi có thể bằng được. Nếu đặt tôi vào vị trí của Hiểu Minh, tôi chỉ có thể đưa tay ra đón lấy hai cây côn đó rồi lùi nhanh lại phía sau để giảm lực của nó đi thôi.
Tuy nhiên, nụ cười trên môi tôi và Khả Hào chưa kéo nổi một giây thì…
– CẨN THẬN! – Lần này là Khả Hào hét lên.
Trong lúc Hiểu Minh phải tránh hai cây côn đó thì tên mặt sẹo đáng ghét đã kịp thời đứng dậy. Hắn rút con dao ra và tiến đến đâm Hiểu Minh vào lúc thân hình Hiểu Minh đang ngửa ra phía sau. Mà muốn ngửa ra được như vậy thì đôi chân không thể chuyển động, nếu không sẽ ngay lập tức bị ngã, có thể gãy xương cột sống. Thế mà cái tên mặt sẹo lại nhằm đúng lúc ấy để ám toán Hiểu Minh thì cậu làm sao có thể tránh được nữa đây?
Tôi giận giữ vô cùng. Đôi mắt toé lửa, tôi lao thẳng về phía Hiểu Minh. Tôi chỉ muốn băm vằm tên mặt sẹo ra làm trăm mảnh ngay tức khắc….Khả Hào cũng chạy theo tôi. Nhưng cả hai chúng tôi đã phải cùng đột ngột dừng lại và…
– Hiểu Minh! Giỏi lắm! – Khả Hào vỗ tay khen ngợi.
Trong cái lúc tưởng như chết người ấy, Hiểu Minh có thể khiến cho tôi và Khả Hào tròn mắt lên mà nhìn. Người Hiểu Minh đang trong trạng thái cong như cánh cung mà cậu có thể miết bàn chân xuống lòng đường, lạng người chếch sang trái một chút cho con dao đâm chệch hướng và nhanh như cắt, cậu bật dậy, tung mình nhảy lên, một cú đá nhẹ nhàng hạ xuống người tên mặt sẹo cho hắn thuận đà bay đi. Và ngay sau đó, khi tên mặt sẹo đang lóp ngóp đứng lên thì…chân phải của Hiểu Minh đáp thẳng vào vai hắn làm hắn khuỵ xuống, quỳ trước Hiểu Minh. Hắn chẳng thể nào nhúc nhích được nữa.
Quay ra nhìn tôi và Khả Hào đang đi tới, Hiểu Minh mỉm cười, nâng chân ra khỏi vai tên mặt sẹo rồi nói:
– Tổng giám đốc! Chúng ta nên giải quyết hắn thế nào?
Tôi chiếu thẳng ánh nhìn đáng sợ của mình vào người tên mặt sẹo làm hắn run lẩy bẩy. Một trận đấu vừa qua đã giúp hắn nhận ra chúng tôi ở đẳng cấp nào và vị trí của hắn là ở đâu. Giết hắn với cả ba chúng tôi mà nói đều dễ như trở bàn tay.
– Theo cậu thì sao? – Tôi nhìn Hiểu Minh và nói.
Hiểu Minh nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng của tôi. Dường như cậu muốn biết tôi đang suy nghĩ gì nhưng giờ đây sao cậu có thể làm được điều đó. Lòng thù hận cùng trái tim sớm nguội lạnh đã hun đúc cho tôi một khuôn mặt vô cảm và băng giá. Mọi suy nghĩ của tôi chưa bao giờ hiển hiện trên khuôn mặt ấy, ngay cả Hạ Băng cũng chưa một lần đoán trúng.
Tiếng kêu của những tên đàn em đang quằn quại, rên rỉ trên mặt đất, bộ mặt thảm hại, ăn năn của tên mặt sẹo,… tất cả đều lọt vào tầm nhìn của Hiểu Minh. Đôi mắt đẹp của cậu chợt xao động, cậu thở dài:
– Tha cho bọn chúng đi!
Khả Hào nghe vậy giật mình, tròn mắt:
– Tôi có nghe nhầm không vậy? Tha cho hắn sao? Cậu quên là hắn từng muốn giết chết cậu hả?
Hiểu Minh cười nhẹ:
– Nhưng hắn có giết được tôi đâu? Chúng ta không ai việc gì thì cũng nên mở cho chúng một con đường sống.
Khả Hào nói:
– Cậu lương thiện quá rồi đó. Chưa kể chúng dám chặn đường chúng ta, chỉ cần chúng chửi hội chúa một câu thì cũng đáng chết rồi. Lần này chúng ta tha cho bọn chúng thì có dám chắc chúng sẽ bỏ qua cho chúng ta không hả?
Hiểu Minh hướng đôi mắt đầy vẻ từ ái của mình xuống cả bọn:
– Mấy người từ nay có sửa đổi không?
Tất nhiên cả lũ nhao nhao van xin Hiểu Minh với vô vàn lời lẽ nịnh nọt cùng lời hứa vang lên. Còn Khả Hào thì vỗ tay lên trán mình, anh ta muốn kiểm tra xem bộ não của anh ta còn hoạt động bình thường không khi chứng kiến cái cảnh này.
Tôi trừng mắt nhìn bọn chúng làm cả đám im bặt.
– Chúng ta đi! – Tôi lạnh lùng nói.
Khả Hào thở dài, vỗ vai Hiểu Minh trước khi đi theo tôi làm Hiểu Minh ngơ ngác. Cậu chưa biết rằng đây là lần đầu tiên có kẻ dám tha cho người khác trước mặt tôi. Và tất yếu điều này làm tôi vô cùng khó chịu. Với tôi mà nói, chỉ có một chữ giết mà thôi. Kẻ nào đối đầu với tôi thì kẻ đó phải chết.
– Còn không mau lên xe! – Tôi gắt khi Hiểu Minh vẫn bất động.
Hiểu Minh vội vàng đáp vâng rồi bước lên.
Thực sự tôi chỉ muốn giết chết đám người kia rồi phạt cho Hiểu Minh một trận nhưng chẳng hiểu sao nhìn khuôn mặt cún con không biết mình mắc lỗi của cậu tôi lại tha cho bọn chúng. Càng lúc tôi càng không hiểu nổi mình. Thế nhưng sau buổi tối hôm nay thì ít nhất tôi cũng thêm thấm thía câu nói: Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
———–
Thuộc truyện: Đôi cánh hai màu – by VuPhong
- Đôi cánh hai màu - Chương 2: Làm con nuôi
- Đôi cánh hai màu - Chương 3: Tôi giết người
- Đôi cánh hai màu - Chương 4: Kẻ lang thang
- Đôi cánh hai màu - Chương 5: Bước ngoặt
- Đôi cánh hai màu - Chương 6: Thanh lý môn hộ
- Đôi cánh hai màu - Chương 7: Tình cờ
- Đôi cánh hai màu - Chương 8: Có nên nhìn mặt mà bắt hình dong
- Đôi cánh hai màu - Chương 9: Võ đài
- Đôi cánh hai màu - Chương 10: Hiểu Minh
- Đôi cánh hai màu - Chương 11: Ngôi mộ của mẹ
- Đôi cánh hai màu - Chương 12: Những điều bí ẩn về quá khứ của mẹ
- Đôi cánh hai màu - Chương 13: Cảm xúc không tên
- Đôi cánh hai màu - Chương 14: Quyết định sai lầm
- Đôi cánh hai màu - Chương 15: Trái Tim Hiện Hình
Leave a Reply