Truyen gay có thật: Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) – chương 11
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi kéo mặt Tùng lại hôn lên môi Tùng và lắc đầu.
– Tùng chờ lát nữa đi. Như vậy rồi dừng lại phí công lắm. Lát là ổn mà.
Tùng hôn tôi một nụ hôn ngọt ngào như muốn xoa dịu đi cái cảm giác hơi khó chịu phía dưới. Rồi Tùng hỏi tôi còn đau không. Tôi lắc đầu vì cảm giác đó dịu lại. Tùng bắt đầu ra vào nhịp nhàng. Chậm dãi rồi nhanh dần. Càng lúc càng nhanh và mạnh. Tôi rên lên vì khoái cảm. Tùng cũng rên lên vì sướng. Tiếng da thịt va chạm bành bạch. Cả căn phòng chứa đựng một không gian hạnh phúc của dục tình dưới ánh sáng nhẹ của ngọn leon. Tùng lật tôi nằm ngửa lại và tiếp tục công việc của nhịp nắc. Thời gian như ngừng lại khi Tùng gồng mạnh. Nhấn thật sâu vào trong tôi và bắn. 1.2.3…7.8và 9 tôi cảm nhận được từng đợt cặc Tùng căng lên và giật.
Hai đứa tôi nằm bên nhau. Ôm nhau trong vòng tay ấm áp của Tùng. Tôi và Tùng cả hai cùng nhận ra rằng những ngày hờn giận kia đã cho chúng tôi biết chúng tôi không thể xa nhau. Ít nhất là trong cuộc đời quân ngũ này. Chúng tôi đã được bù đắp cho những ngày thiếu vắng bằng cả sự yêu thương hạnh phúc.
Hôm nay vui quá. Sau 5 năm không gặp. Chính xác là 4 năm 11 tháng. Tâm dẫn cả gia đình về dự đám cưới cháu nó. Cũng là hàng xóm của tôi.
Cũng xin lỗi mọi người vì tôi cắt ngang câu chuyện đang kể mà viết đoạn này. Thật sự lúc này đang lâng lâng vì hơi men, không hẳn vì lời đề nghị của Lý. Tại tôi cũng đang phân vân rằng có lên viết lại cảm xúc của ngày gặp lại không thì Lý tác động vào nên quyết định viết. Mong mọi người đừng “ném đá” có điều gì xin m.n bỏ qua cho vì đang có hơi men nhé…
Ngồi bên bàn tiệc. Mọi người cứ thay nhau chúc nhau những chén rượu mừng hạnh phúc. Lâu lắm rồi tôi không uống. Một phần vì sức khoẻ, một phần cũng vì không thích rượu. Mới được vài chén tôi đã cảm thấy quay quay. Thật sự là kém thật rồi.
Đang tơ lơ mơ thì có nhóc con khoảng 10tuổi vào nói.
– Chú Khang. Có người muốn gặp chú ngoài kia.
Tôi nhìn thằng nhóc thấy quen quen nhưng không nhận ra được. Cứ nghĩ bọn trẻ trong xóm. Tôi đứng lên xin phép bàn tiệc để đi theo thằng bé. Đang ngà say tôi cũng chẳng để ý ai với ai. Đi đến bàn cuối thì có ai đó túm tay kéo lại. Thấy bực bực trong lòng. Mọi người biết đấy đang tơ lơ mơ mà bị giật lại là muốn gì rồi. Quay lại nhìn người kéo mình. Trời. Ai đây? Thằng chó Tâm của tôi đây mà. Tôi như tỉnh rượu được tám phần luôn vì gặp tri kỷ. Cứ mải nhìn nó mà chẳng nó được câu nào. Công nhận là sau thời gian khá lâu mới gặp lại nó vẫn phong độ. Vẫn men lỳ cuốn hút.
– Thằng chó. Quên tao rồi hả. Sao. Không nhận ra tao hả?
Nó vẫn thế. Chả thay đổi tí nào khi tôi với nó nói chuyện. Dù giờ đã lớn tuổi.
Tiếng người phụ nữ nói.
– Anh này… Ăn với nói…
Tôi nhìn sang thì ra vợ và con nó. Thằng nhóc lúc nãy giờ tôi mới nhìn kỹ. Nó giống bố nó. Hẳn nào tôi thấy quen. Tôi vội đỡ lời luôn
– Hỳ… Không sao em ơi. Em không nhớ bọn anh vẫn luôn vậy hả?… Thằng chó. Sao giờ mới về. Từ chiều tới giờ có thấy mày đâu?
– Ừ. Lẽ ra về sớm nhưng do thời tiết mày ơi. Trên đó đêm qua có tuyết nên không đi sớm được. Mãi 5giờ sáng mới lên xe. Thời tiết xấu xe không chạy nhanh được.
Tôi và vợ chồng nó rôm rả chuyện trò. Hỏi thăm mọi điều. Biết công việc của vợ chồng nó ít có thời gian để mà về quê. Bao lần định về rồi nhưng cuối cùng cũng tận 5 năm. Nói chuyện với vợ con nó tôi lịch sự. Nhưng với nó, cả tôi với nó chẳng khác hồi xưa. Tâm chửi tôi vì giờ muốn uống với tôi như ngày trước, như lúc hợp nhau lại để cho Tuyển say, mà tôi xuống cấp không uống được. Nó chửi thì chửi vậy chứ nó biết sức khoẻ tôi không cho phép. Thêm được vài chén hội ngộ tôi đã say.
Tuy nói chuyện tôi tỉnh táo thế thôi chứ tôi thấy đau đầu và quay cuồng. Ăn xong vợ con nó đi dọn dẹp chỉ còn tôi với nó ngồi nói chuyện. Trời cũng đã tối lại mưa tôi định về nhà nghỉ thì nó không cho. Nó bảo say rồi ra dính mưa không được. Hơn nữa trời đang rất rét, chỉ 12-13độ. Ngồi nói chuyện về công việc, về gia đình đủ thứ cũng khá lâu. Gần 7h tiệc trà và liên hoan hát hò. Thanh niên thì nhộn nhịp với những vũ điệu quay cuồng. Tôi và Tâm lúc này chả nói được gì nữa vì nhạc quá lớn.
Nói cũng không nghe thấy gì. Tôi rùng mình vì lạnh. Tâm ngồi xích lại gần tôi, khoác thêm cho tôi chiếc áo. Ôi. Nó vẫn như ngày xưa, luôn quan tâm tôi. Luôn lo cho tôi. Cảm xúc bất chợt dâng lên, tay tôi đặt lên đùi Tâm. Nó chẳng nói hay phản ứng gì. Được thể tôi làm tới. Xoa xoa vào nơi phía trong là vật nam nhi mà trước kia một thời quen thuộc. Kích thích bằng xoa và bóp một hồi thì con cu của Tâm cũng cứng lên. Tôi định kéo khóa quần nó xuống để được chạm trực tiếp vào da thịt thân yêu. Nhưng Tâm đã cản lại. Không phải vì lộ liễu bởi vì ánh sáng thì mờ ảo. Bàn được trải khăn, kéo ghế ngồi sát vào bàn thì chả ai mà biết bên dưới làm gì dù ngồi ngay bên cạnh. Tâm ghé vào tai tôi nói.
– Mày vẫn như ngày xưa. Vẫn ham muốn không chừa.
– Tao mà. Có thay đổi được gì đâu. Vẫn vậy thôi mày ơi.
– Nên dừng lại Khang. Bây giờ lớn tuổi rồi. Không còn trẻ như trước nữa. Cả tao và mày đều phải dừng lại vì gia đình.
– Bao năm gặp lại. Mày không muốn thì thôi. Tao xin lỗi, chỉ vì tao không kìm được cảm xúc khi bên mày và nhớ chuyện hồi xưa.
Tôi nói thật lòng chứ không phải giận lẫy nó như hồi còn trẻ. Nó thì lại tưởng tôi giận nó. Nó chắc không muốn có lỗi với vợ nó nữa nên nói với tôi.
– Hôm nay tao dẫn mày đi chơi. Mày vẫn chơi được đàn bà mà. Tao mời mày.
Tâm ơi Tâm. Mày nghĩ tao còn như xưa sao Tâm. Cảm xúc do lâu không gặp tao mới vậy chứ không phải ham muốn mà bất chấp tất cả đâu. Tôi không muốn giận cũng chả được khi nghe Tâm nói như vậy. Tôi rời khỏi Tâm đứng dậy và đi về. Trời cũng bớt mưa chút. Tâm cũng vội đứng lên theo. Nó biết tính tới rồi. Có giữ lại lúc này cũng không được, có khi còn lằng nhằng thêm. Vợ Tâm thấy tôi về vội đến chào.
– Trời đang mưa rét anh Khang đừng về nữa. Tí tạnh mưa hãy về.
– Thôi em. Nhà cũng gần mà, đi tẹo là về tới thôi.
– Nhưng em thấy anh say rồi. Về rồi khổ ra.
– Anh bình thường mà em. Có say đâu. Ngồi mấy tiếng rồi có uống thêm cũng đã tỉnh em ơi.
– Em lấy cho anh cái ô. Anh đưa Khang về. -Tâm nói với vợ.
– Vâng. Anh đưa anh Khang về đi. Hai anh em đi bộ thôi, đừng đi xe nữa.
– Không cần đâu. Vợ chồng mày cứ lo không đâu. Mấy bước chân là về tới nhà rồi.
Vợ Tâm đi lấy ô cho Tâm đưa tôi về. Cả vợ cả chồng nó cùng lo cho tôi đến vậy. Cô ấy tốt người tốt nết như vậy mà. Tôi sai rồi khi ham muốn với chồng cô ấy.
Đúng Tâm nói đúng. Tôi và Tâm nên dừng lại. Dừng dục vọng lại để giữ một tình bạn, một tình anh em. Phải dừng lại nếu không tôi với Tâm sẽ có lỗi lớn với cô ấy. Cơn giận lúc ấy bay biến đâu hết. Tâm đưa tôi về, trên đường đi nó cứ xin lỗi tôi mãi. Mặc dù tôi nói không giận gì. Chắc nó nghĩ tôi vẫn giống lúc trẻ. Phát bực lên tôi không nói gì nữa. Nó lại càng tưởng tôi giận. Cuối cùng nó cầm tay tôi đặt vào cu nó và nói.
– Tao xin lỗi mày mà. Thôi tao chiều mày. Chiều mày một lần cuối.
– Tâm. Mày nghĩ tao giận được mày sao. Mày nghĩ tao vẫn như xưa à. Không Tâm ạ, tao không hề giận hay gì cả. Tao cũng biết nghĩ mà. Bao nhiêu năm mày coi tao hơn cả bản thân mày vậy mày nghĩ chỉ vì dục vọng mà tao giận mày sao? Dục vọng là nhu cầu thôi. Nó không thể lớn hơn tình anh em của tao với mày được. Vì thế mày đừng nghĩ tao giận mày được không? Hơn nữa vợ mày rất tốt. Cô ấy đẹp người tốt tính, tao không thể có lỗi với cô ấy. Cả mày nữa không thể có lỗi với vợ mày được.
Tâm ôm tôi đi sát lại bên nó. Nó cảm ơn tôi vì đã hiểu cho nó. Tôi hiểu rằng tình anh em chúng tôi không thể mờ nhạt được. Chúng tôi còn một tình anh em, bạn bè để lo lắng chăm sóc cho nhau. Ngày mai ở đám cưới chắc tôi và Tâm hai thằng sẽ vui và hạnh phúc như cô dâu chú rể. Và cả vọ với con của Tâm cũng sẽ rất hạnh phúc.
Trở lại với câu chuyện của Tùng nhé.
Sáng. Tùng trở về đơn vị, nhìn Tùng có vẻ mệt nhưng nét mặt đã vui trở lại. Không còn thấy nét đăm chiêu buồn buồn của mấy hôm trước. Gần một ngày một đêm lo lắng cho tôi, lại bị vắt kiệt cho chuyện lúc gần sáng. Ái ngại cho Tùng, đang mệt mỏi như vậy còn phải một ngày lăn lộn trên thao trường. Tôi muốn được mang hết chút sức lực cỏn con của mình truyền cho Tùng. Thực sự lúc này tôi muốn làm một cái gì đó cho Tùng. Nhưng làm gì bây giờ? Có lẽ điều tốt nhất lúc này là hãy yêu thương hết mình, dành hết những gì có cho Tùng.
Tôi đã yêu, có lẽ Tùng cũng yêu tôi. Lời nói chưa được khẳng định nhưng những gì Tùng dành cho tôi chẳng phải là của người đang yêu đó sao? Mà quan trọng nhất lúc này với tôi là hãy trân trọng lấy những gì đang diễn ra. Giữ lại những tháng năm bên Tùng. Giữ lại tình yêu dành cho Tùng. Nếu như Tùng không yêu tôi mà là một tình cảm nào khác thì đó cũng sẽ là một niềm hạnh phúc rất lớn với tôi rồi. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ từ bỏ những gì Tùng không muốn, làm tất cả những gì để Tùng vui.
Trưa. Tùng chẳng nghỉ, thời gian nghỉ trưa rất quan trọng với một người lính trong mùa huấn luyện. Cả ngày hôm qua Tùng đã rất mệt với tôi rồi. Vậy mà Tùng vẫn xin để ra trạm xá với tôi.
– Sao Tùng không nghỉ trưa. Khang không sao mà. Tùng lo cho Khang thì trước tiên Tùng phải lo cho mình đã chứ. Tùng mệt và không khỏe là Khang buồn nhiều hơn.
– Tùng không mệt. Hơn nữa Tùng sợ Khang ở đây buồn.
– Khang không buồn vì Khang biết có Tùng lo lắng cho Khang. Mà thôi Tùng ra đây rồi thì nghỉ chút đi. Còn một tiếng nữa thôi.
Tôi ép Tùng lên giường nghỉ. Có nhiều điều muốn nói, muốn hỏi. Nhưng tôi muốn Tùng được nghỉ ngơi. Tôi ngồi dựa lưng vào thành giường kéo đầu Tùng gối lên đùi mình. Bàn tay vuốt lấy mái tóc của Tùng. Nhẹ nhàng những lọn tóc chạy qua những kẽ tay. Tôi muốn ru Tùng vào giấc ngủ. Hãy ngủ thật ngon giấc nhé Tùng.
Tùng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tiếng thở đều đều trong giấc nồng say. Nét mặt giãn ra thư thái, khóe miệng mỉm cười bình yên. Tùng ơi, hãy luôn như vậy nhé. Tùng buồn nhìn mặt xấu lắm biết không. Tùng hốc hác quá. Đây này, cái má hõm vào rồi đó. Râu cũng mọc nhiều hơn mà cứng nữa. Chiều nay Khang sẽ ra ngoài mua cho Tùng bộ dao cạo. Tùng phải giữ sức khỏe đấy. Tùng muốn lo cho Khang, muốn bảo vệ Khang trước hết phải chăm sóc mình đã. Ừ phải rồi từ nay mình phải chú ý chăm sóc cho Tùng. Sắp tới giờ báo thức trưa rồi. Tùng ngủ ngon quá, muốn để Tùng ngủ thêm nữa nhưng không được rồi. Nếu về muộn Tùng sẽ khổ hơn.
Tôi cúi xuống đặt một nụ hôn lên gò má của Tùng. Miệng khẽ gọi Tùng dậy. Tùng tỉnh giấc vươn tay kéo mặt tôi xuống và đặt vào môi tôi nụ hôn ngọt ngào.
– Dậy đi Tùng. Sắp tới giờ đi ra thao trường rồi. Không nhanh sẽ muộn đấy.
– Tùng ngủ ngọn quá. Chưa bao giờ Tùng ngủ ngon như hôm nay. Giờ Tùng muốn…
– Ừ. Giờ Tùng muốn về muộn và chiều vác cuốc ra trồng rau không?
– Kệ trồng rau thì trông rau. Tùng không sợ…
– Ừ. Vậy Tùng muốn làm gì làm đi. Khang chiều và không cản nữa. Bởi đây là lần cuối trong thời gian Khang điều trị ở đây mà. Từ chiều nay Tùng sẽ chẳng xin được ra đây nữa mà.
– Tùng biết rồi. Chán…
– Chán Khang hả? Hỳ. Vì khang toàn làm khổ Tùng với làm phiền Tùng mà. Chán là phải.
– Không. Không… Tùng chán vì không được ở đây với Khang chứ không phải chán Khang.
– Tôi biết rồi ông tướng. Tới còi rồi đấy (còi báo thức) mai tôi xin về với “ông” tha hồ mà ấy…
– Thôi Tùng về được chưa? Tối Tùng ra.
– Không cần đâu. Xin được thì ra. Dành thời gian nghỉ ngơi đi.
– Khang ốm nên anh Tân vào đơn vị trực rồi. Tối Tùng xin anh Tân cho ra.
– Vậy để tối tính đi.
– Ừ. Tùng về nhé.
Tùng hôn cái chóc vào má tôi rồi bước đi. Tôi cứ nhìn theo mãi cái dáng cao cao ấy cho tới khi khuất bóng sau lối rẽ vào đơn vị. Lòng lâng lâng hạnh phúc.
Tối đó cả Tùng và anh Hùng cùng ra chơi với tôi. Tôi tưởng hai người trốn ra vì chưa qua giờ sinh hoạt đọc báo. Tôi chỉ tin khi anh Hùng nói anh Tân và mọi người trong trung đội gửi quà ra thăm tôi. Mọi người quan tâm tới tôi. Đây là môi trường quân đội nên không phải muốn là được. Anh Tân cho hai người ra với tôi là sai quy định, sai nguyên tắc. Đây hẳn là một sự quan tâm đặc biệt của anh và một tập thể. Anh Hùng còn nói anh Tân đồng ý để Tùng ở lại “chăm sóc” tôi nữa. Nhưng sáng mai phải về sớm. Anh trêu tôi.
– Tùng ở đây “chăm sóc” em, em đừng bóc quá nhiều sức của nó. Mai nó không về sớm được là có chuyện đấy.
– Tùng chăm sóc em nhiều rồi. Giờ em muốn anh ở lại chăm sóc cho em cơ.
– Ngủ mơ hả em? Tùng nó chăm được em chứ anh thì anh xin kiếu.
– Ý anh là sao anh trai? Em bảo là chăm sóc người ốm chứ anh nghĩ “đen tối” gì thế?
– Ơ… Ờ thì anh cũng bảo chăm sóc người ốm chứ có nghĩ gì đâu. Anh không biết nhẹ nhàng chỉ biết đánh đấm thôi.
Tùng thì cứ ngồi cười gượng khi mặt đã đỏ lên khi anh Hùng nháy nháy mắt. Anh còn nói cả trung đội ít nhiều cũng đoán được chuyện của hai đứa. Cũng có người không thích, nhưng đa phần là im lặng. Còn hai anh chàng lúc trước tiếp cận tôi hôm qua giờ cũng luôn hỏi thăm. Anh bảo chuyện hai thằng đó anh giải quyết xong rồi. Tôi giật mình vì nghe anh nói “giải quyết” xong. Như đoán được ý nghĩ của tôi anh bảo.
– Không phải chuyện gì anh cũng dùng vũ lực đâu mà lo.
Ba anh em tám chuyện vui vẻ. Anh cũng nói toi với Tùng không nên có những chuyện như thời gian qua. Phải biết lắng nghe và cũng phải lên tiếng khi có chuyện khó xử. Có như vậy mới thực sự là quan tâm. Hai đứa phải biết trân trọng những gì dành cho nhau. Đừng vì ích kỷ cá nhân mà làm khổ mình khổ người.
Mới đó mà đã sắp tới giờ điểm danh 21h. Anh Hùng chào tôi rồi ra về. Trước khi đi anh còn trêu tôi và Tùng lần nữa.
– Có gì thì từ từ thôi nhé. Giữ lấy sức khoẻ để còn huấn luyện.
Nói rồi anh cười và phóng nhanh ra cửa trước khi có một vật thể bay về phía mình. Còn lại hai đứa. Chúng tôi đắm mình trong vòng tay ấm áp của nhau trong căn phòng vắng vẻ. Tôi đang hưởng một niềm vui hạnh phúc trọn vẹn. Có lẽ Tùng cũng đang có cảm giác giống như tôi. Vì tôi nhận thấy vòng tay Tùng đang xiết chặt tôi vào lòng.
Thuộc truyện: [FULL] Những cuộc khám phá straight và bẻ straight – by giomualanh
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chương 2
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chương 3
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 4
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 5
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 6
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 7
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 8
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 9
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 10
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 11
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 12
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 13
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 14
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 15
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 16
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 17
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 18
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - chương 19
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - chương 20 - Câu chuyện về những ngày gió ở Lục Nam- Bắc Giang (tt)
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - chương 21 - Câu chuyện về những ngày gió ở Lục Nam- Bắc Giang (tt)
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - chương 22 - Câu chuyện về những ngày gió ở Lục Nam- Bắc Giang (tt)
- Những ngày Gió ở Lục Nam - Bắc Giang; Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap 23
- Những ngày Gió ở Lục Nam - Bắc Giang; Chap 24 - Những cuộc khám phá straight và bẻ straight
- Những ngày Gió ở Lục Nam - Bắc Giang; Chap 25 - Những cuộc khám phá straight và bẻ straight
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap 26
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap: TÂM TRẠNG HIỆN THỜI
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap 27
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap 28
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap 29
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap Cuối
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap Ngoại truyện
Leave a Reply