Truyện gay: Những ngày Gió ở Lục Nam – Bắc Giang; Những cuộc khám phá straight và bẻ straight – Chap 23
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Lia lưỡi liếm những giọt nước còn đọng lại trên thân cu của nhóc. Một con cu hồng hồng đáng yêu làm sao. Nó không lớn lắm nhưng đẹp. Nhóc có vẻ chăm chút cho nhóc nhỏ khá chu đáo. Đám lông được cắt tỉa gọn gàng, với một mùi thơm dễ chịu ngất ngây. Một mùi không nồng nồng vốn có mà nó ngọt như mùi sữa non. Nhóc. Một đứa trẻ trắng trong thuần khiết trong mắt tôi. Cậu thiếu niên mơn mởn non tơ. Nhóc ngọt như đòng đòng lúa nếp.
Khi cái lưỡi của tôi chạm nhẹ nơi đầu khấc làm nhóc khẽ dùng mình. 16 năm gìn giữ, hôm nay lần đầu tiên được người khác chạm vào. Chạm bằng cái lưỡi tham lam của kẻ hơn gấp đôi tuổi nhóc. Người nhóc run lên. Ừ, với tôi đã từng cảm nhận sự run rẩy của những chàng trai khi cùng tôi quan hệ. Nhưng có lẽ đây là lần đầu tôi thấy sự run rẩy của bạn tình khiến tôi cũng run theo. Lần đầu tiên tôi phải đấu tranh giữa lý trí và sự ham muốn. Tôi – Nhóc. Dục vọng – Tình cảm anh em.
– “dừng lại đi Khang. Hãy dừng lại đi bởi nhóc còn quá nhỏ để quyết định hành động của mình”…
Tôi nhanh chóng rời khỏi hạ thể của nhóc, nằm vật ra giường trong mớ hỗn độn của lý trí… Biết đâu nhóc không giống mình? Vì có thể nhóc đang cố bước sai đường để trả ơn. Ngay từ đầu phải chi tôi không nên như vậy…
– Anh… Nhóc không xứng đáng với anh hả?…
– Không phải… là anh không xứng. Anh là một thằng anh tồi. Anh tự xấu hổ với chính mình… anh không đáng làm anh của nhóc…
– Không đáng làm anh thì anh làm người yêu của nhóc đi.
– Không làm người yêu càng không thể…
– Tại sao? Hay vì nhóc quá nhơ nhuốc?…
– Nhóc đừng nói vậy…
– Vậy nhóc nói sao?… nói rằng anh khinh thường nhóc. Nói rằng trước giờ trong mắt anh nhóc là đồ bỏ đi, là thằng bụi đời lang thang. Nói rằng trong anh chỉ có lòng thương hại nhóc thôi chứ gì?…
– Nhóc. Anh thương nhóc thật lòng, không khi nào, không bao giờ anh khinh thường nhóc cả. Nhóc phải hiểu cho anh chứ… anh không thể vì nhóc còn tương lai phía trước, anh lớn gấp hai lần nhóc. Vì thế anh rất khó xử…
– À thì ra vậy. Từ khi quen anh nhóc đã quá láo với anh. Lẽ ra nhóc phải gọi bằng chú xưng cháu mới đúng…
– Nhóc!
– Thôi chú không cần nói nữa. Chú hãy để mặc tôi với những ngày tháng trước đây. Tôi không cần sự thương hại. Chú đừng lo, trước đây tôi sống được thì bây giờ và về sau tôi cũng sẽ sống được.
– Anh không có ý đó…
– Vậy ý anh là sao?… từ khi còn nhỏ nhóc đã âm thầm một mình trong cái gia đình này. Nhiều điều muốn nói mà nhóc không dám nói. Chỉ một mình thôi anh biết không? Rồi họ bỏ rơi nhóc, không quan tâm nhóc. Cho tới khi gặp anh, một người xa lạ nhưng lại rất tốt với nhóc. Tin tưởng nhóc, nhóc tưởng rằng từ đây nhóc có một điểm tựa, một niềm tin để vươn lên. Nhưng…
Nhóc bắt đầu khóc. Và tôi trong vô thức ôm chặt lấy nhóc. Hai cơ thể trần trụi ôm lấy nhau. Ngày trước tôi cũng đã từng như vậy. Đã không dưới một lần mang cảm giác này. Tôi đang trong vai anh Huy trước đây và nhóc trong vai tôi. Giờ đây tôi hiểu cảm giác và tâm trạng của anh Huy lúc đó. Khó xử… tôi phải làm sao đây? Anh Huy đã tường vượt qua. Vậy tôi có làm được như anh không?
Nếu tôi không biết cách sẽ đẩy nhóc vào tuyệt vọng. Nhóc đã đặt tất cả niềm tin vào tôi, tôi không muốn nhóc rơi vào tình trạng của những ngày qua. Nhưng nếu tôi chiều theo nhóc thì lại sợ rằng tôi để lại trong nhóc một niềm hi vọng… liệu nhóc có giống tôi, đơn giản mọi chuyện? Hay càng ngày nhóc càng sâu nặng chuyện tình cảm mà không thể rứt ra được…
Lau đi giọt nước mắt của nhóc. Tôi khẽ hôn lên vầng trán của nhóc tôi thì thầm.
– Nhóc… nhóc yêu anh hả?
– Vâng. Nhóc yêu anh… nhưng nhóc cũng biết anh không yêu nhóc. Anh đừng từ chối nhóc đừng bỏ rơi nhóc nhé. Nếu không nhóc không biết sẽ ra sao.
– Đừng yêu anh được không nhóc? Hãy để anh làm một người anh thôi được không? Anh sẽ làm tất cả, cho nhóc tất cả… những yêu cầu của nhóc anh sẽ thực hiện. Chỉ duy nhất một điều…
– Nhóc hiểu. Anh đừng nghĩ ngợi nhiều. Hãy cứ để thời gian và tự nhiên đi anh. Nhóc không ép anh phải yêu nhóc, nhưng nhóc cũng muốn anh đừng bắt nhóc không được yêu anh. Nhóc chấp nhận tất cả dù là nhóc đơn phương…
– Thôi được rồi. Nhưng nhóc phải hứa với anh là dù có như thế nào thì nhóc cũng không được tuyệt vọng. Và nhóc phải đi học lại, học thật giỏi được không? Có như vậy anh mới sẵn sàng ở bên nhóc…
– Nhóc hứa.
Và rồi không gian ấy, tình trạng ấy đã cho hai anh em tôi hòa hợp thành một. Tôi lấy đi lần đầu của nhóc. Tôi đi vào nhóc trong trăn trở, nhóc nén đau chịu đựng. Giọt nước mắt của lần đầu đã lăn dài trên gò má nhóc. Là giọt đau đớn hay hạnh phúc? Tôi liếm lấy giọt đắng chát, mặn mòi ấy để ghi nhớ rằng từ đây nhóc đã trao tất cả cho tôi. Tự an ủi lòng mình rằng. Hãy để mọi chuyện cho ngày mai, lẽ tự nhiên sẽ cho biết ngày mai mình làm gì…
Còn khoảng hai tuần nữa là vào năm học mới. Mọi thủ tục xin đi học lại của nhóc đã được chú út lo xong. Một tuần ở nhà nhóc tôi và nhóc cũng sắp xếp xong những gì cần thiết. Hướng dẫn cho nhóc làm vài món ăn đơn giản để nhóc tự lo cho mình khi ở một mình. Bà ngoại và chú út muốn nhóc về đó sống nhưng nhóc không chịu. Bà và chú cũng dành chấp nhận để nhóc tự quyết định, và họ sẽ chú ý việc giám sát nhóc.
Riêng tôi thì tin tưởng ở nhóc. Nhóc sẽ làm được. Bởi trong lần làm tình thứ hai giữa tôi và nhóc tôi có ra điều kiện. Nếu nhóc không làm được những điều tôi mong muốn thì tuyệt đối sẽ không sảy ra chuyện này nữa. Và nếu tôi mất lòng tin thì kể cả việc quan tâm nhóc tôi cũng sẽ không quan tâm nữa, nhóc hứa với tôi sẽ làm được những gì tôi muốn.
Khi tất cả đã ổn định tôi trở về nhà mình. Nhóc cũng xin phép bà ngoại và chú út cho nhóc về quê tôi chơi. Tôi dẫn nhóc đi chơi vài nơi. Đi chơi Đảo Cò, một khu du lịch sinh thái ở quê tôi. Trời về chiều, hoàng hôn đang thả xuống một màu rực hồng khắp đầm nước. Bập bềnh trên con thuyền dẫn du khách đi thăm đảo. Gió miên man thổi bay bay những lọn tóc của nhóc.
Ánh mắt nhóc hiện rõ vẻ thích thú khi nhìn ngắm những cách cò trắng đang nối nhau từ các ngả bay về tổ. Hàng ngàn con đang chao nghiêng sải cánh, chúng lượn vòng quanh đảo rồi đáp vào đảo. Tìm về với tổ ấm của chúng. Tiếng kêu râm ran cả một vùng. Những con non đang inh ỏi gọi mẹ mang mồi về. Tiếng chí choé tranh nhau một cành cây để đậu.
Thật hiếm hoi có được một chỗ đáp cánh vào lúc này. Những cánh vạc ăn đêm vội vã bay vụt lên, trời tối chỗ của chúng không còn được ở đó nữa. Chúng phải bay đi nhường lại chỗ cho cò. Cả một vùng trời rợp bóng cò, vạc. Nhóc thích thú reo lên khi có những đàn cò đông đúc bay về. Ánh mắt đầy một niềm hạnh phúc đan xen sự mê mẩn bởi cảnh vật nơi đây.
Có lúc miệng nhóc há hốc ra vì câu chuyện của người chèo thuyền. Sự ly kỳ của câu chuyện. Chuyện kể rằng từ thế kỷ 15 – 17 gì đó. Một cơn đại hồng thuỷ tràn về cuốn trôi cả một vùng xuống vực sâu. Bây giờ dưới đáy vực sâu trên 20m còn nguyên một mái chùa và một cây đa…
– Nhóc! Ngậm miệng lại đi không cò ị phân vào bây giờ..
– Anh… anh xấu…
Nhóc đỏ mặt khi tôi trêu chọc nhóc. Người chèo thuyền cũng mủm mỉm cười theo.
– Nhóc thấy thích không?
– Thích lắm. Lần đầu nhóc mới được xem nhiều chim đến vậy.
– Ừ. Chim quê anh nhiều. Mà lại to nữa. Nhóc xem chim quê anh thôi chứ đừng thích nhé. Nhóc sẽ bị ngộp đấy.
– Anh…
– Thì nhóc chẳng nói thích đó thôi.
– Người ở nơi khác về thăm quan cũng luôn miệng khen chim ở đây nhiều và đẹp… (người chèo thuyền hài hước nói chêm vào)
– Đấy nhóc thấy không. Chim quê anh nhiều và đẹp…
– Nhiều thì nhiều, đẹp thì đẹp. Nhưng nhóc chỉ thích một con thôi…
– Thật nhóc thích một con thôi không? Đâu nhóc thích con nào chỉ anh xem.
– Đây. Nhóc thích con này…
Vừa nói xong nhóc hôn cái chóc vào má tôi khiến người chèo thuyền đang cười bỗng há hốc mồm nhìn. Nhóc thật bạo dạn. Trước mặt người khác mà dám hành động như vậy.
– Tôi tưởng hai người là anh em?…
– Vâng. Là anh em. Nhưng nhóc này là vậy đó, khi nào không cãi được là nó hành động bất ngờ như vậy khiến người khác á khẩu mà không nói được gì nữa…
– Vậy à? Làm tôi tưởng… tôi cũng chứng kiến vài trường hợp đồng tính yêu nhau xuống thăm đảo. Chẳng sao cả, nhưng chú ý bởi mình đang đi thuyền phía trên, bên dưới có cả một truyền thuyết linh thiêng. Đừng quá nố là được.
– Nhóc thấy đó. Đừng có hành động như vậy nữa.
Nhóc chỉ le lưỡi lát lại tôi rồi cười cười với người chèo thuyền.
– Chú ơi. Chú chèo chầm chậm thôi được không? Cảnh đẹp quá.
– Sẵn sàng thôi. Nhưng phải trả phí.
– Phí gì hả chú? Cháu chẳng có tiền. Anh này sẽ trả… (nhóc chỉ chỉ vào tôi)
– Cậu này có yêu cầu gì đâu. Là cậu yêu cầu cơ mà. Cậu đẹp trai lại vui tính vậy chắc hát hay. Hay cậu trả phí bằng một bài hát đi.
Có vẻ như người chèo thuyền nhận ra được sự vô tư, nhí nhảnh của nhóc mà thêm vào đó những cử chỉ, lời nói lãng mạn.
– Đúng rồi đấy. Anh chẳng có tiền đâu. Nhóc muốn đi chậm thì hát đi.
– Nhóc hát không hay…
– Thì nhóc cứ hát đi, coi như tặng anh cũng được.
… chiều hoàng hôn… tím cả đợi chờ… đò sang bến vắng. Còn nhớ thương ai đứng lặng một mình…
Tiếng nhóc hát vang lên làm cảnh hoàng hôn thêm đẹp hơn. Lao xao mái chèo khua trên mặt nước mênh mang. Gió thổi nhẹ làm bồng thêm mái tóc của nhóc. Nhóc cứ hồn nhiên hát, mặc cho du khách trên những chiếc thuyền khác ngoái lại nhìn.
Họ cười thật tươi những nụ cười dành cho nhóc. Vài du khách sang trọng mang theo máy quay phim chụp ảnh cũng hướng ống kính về phía nhóc. Cứ như vậy, một vòng quanh đảo đã hết. Tạm biệt một vùng quê yên bình với những cánh cò in trên mặt nước, tôi và nhóc dong ruổi trên chiếc supe cub cà tàng để trở về. Lúc này đã nhập nhoạng tối, nhóc vòng tay xiết lấy tôi nói nhỏ.
– Hôm nay chơi vui quá. Đừng về vội nhé anh. Nhóc muốn đi chơi nữa.
– Có còn chỗ nào chơi nữa đâu. Đây là vùng thôn quê mà nhóc.
– Vậy mình ra đồng lúa đi. Nhóc… nhóc muốn…
vừa nói nhóc vừa xoa tay vào cu tôi. Cảm giác phê rần rần làm con cu tôi nhanh chóng lớn lên. Nhưng tôi phải kìm chế lại thôi. Đây là vùng nông thôn chứ không phải thành phố. Không thể liều lĩnh được.
– Nhóc. Bỏ tay ra đi, đây không làm bừa được như thành phố đâu nhóc… Hay là anh dẫn nhóc vào nhà anh Tùng chơi nhé? Cũng gần đây.
– Chán. Thôi cũng được, vào anh Tùng chơi.
Tôi quẹo tay lái rẽ vào đường dẫn đến nhà Tùng. Trời cũng bắt đầu tối. Ánh đèn nhà dân bên đường hắt ra soi rõ bàn tay của nhóc vẫn đặt nơi hạ bộ của tôi. Tôi ngại ngùng cầm tay nhóc kéo lên bụng mình để miệng nói.
– Nhóc dâm lắm.
– Kệ nhóc…
Thuộc truyện: [FULL] Những cuộc khám phá straight và bẻ straight – by giomualanh
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chương 2
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chương 3
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 4
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 5
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 6
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 7
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 8
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 9
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 10
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 11
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 12
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 13
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 14
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 15
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 16
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 17
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight (trai thẳng) - chương 18
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - chương 19
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - chương 20 - Câu chuyện về những ngày gió ở Lục Nam- Bắc Giang (tt)
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - chương 21 - Câu chuyện về những ngày gió ở Lục Nam- Bắc Giang (tt)
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - chương 22 - Câu chuyện về những ngày gió ở Lục Nam- Bắc Giang (tt)
- Những ngày Gió ở Lục Nam - Bắc Giang; Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap 23
- Những ngày Gió ở Lục Nam - Bắc Giang; Chap 24 - Những cuộc khám phá straight và bẻ straight
- Những ngày Gió ở Lục Nam - Bắc Giang; Chap 25 - Những cuộc khám phá straight và bẻ straight
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap 26
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap: TÂM TRẠNG HIỆN THỜI
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap 27
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap 28
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap 29
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap Cuối
- Những cuộc khám phá straight và bẻ straight - Chap Ngoại truyện
Anonymous says
Hay quá
Anonymous says
Tình cờ hôm nay vào google thấy truyện được up cả bên đây. Gió xin cảm ơn ad đã up. Gió vẫn đang viết và up tr bên kia. Không ngờ có cả straight vào đọc nữa. Hỳ
Đây là câu chuyện của gió có 90% là thực. Các nv đều vẫn đang sống rất tốt. Hp bên gđ.
Anonymous says
Giomualanh để lại sđt và zalo ở **** m.n có thể vào zalo kb. Xin cảm ơn nhiều
truyen-gay says
Bạn vui lòng ko quảng cáo, hoặc dẫn link trang web khác ở đây bạn ạ. Tác giả đã có để lại sđt liên lạc ở chap 20! Mình post lại tại đây ” Zalo và sđt của tác giả là 01222272775.
nhật says
Tap nay cũng hay nhưng mình thấy thích tập 1, tập 19 và tập 7 hơn. à chắc tác giả ít khi đọc comment nhỉ
Anonymous says
het roi ha ban tiep di muh
Anonymous says
Ban đầu em tìm đến truyện của anh Gió là ví lý do khác. Nhưng càng đọc em càng khâm phục anh Gió ở nhiều chỗ. Không biết anh tác giả có xài Facebook không nhỉ?
truyen-gay says
Bạn liên lạc tác giả qua 01222272775 nha!
xuân tùng says
Đảo Cò ở hưng yên mà . A Gió ở đâu hưng yên vậy ? Nếu ở hưng yên thì e là đồng hương rồi . R tên Tùng giống tên người yêu của a . Hì
giomualanh says
đảo cò thuộc xã Chi Lăng Nam – Thanh Miện – HD. hỳ Tùng đâu HY vậy?
s says
Lúc nhỏ dâm h gặp dâm nhỏ.. :v