Truyện gay: Ngọt ngào như anh yêu em – Chap 5: Hà Nội của chúng tôi
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Điểm đến đầu tiên của chúng tôi hôm nay là hồ Gươm. Chắc chắn rồi. Người con Hà Nội nào cũng sẽ yêu quý nơi này nhất. Và không một khung cảnh nào ở Hà Nội, lại đẹp bằng khung cảnh mặt trời của ngày mới dần ló rạng trên tháp đồng hồ của bưu điện Hà Nội, lấp ló sau những hàng cây cổ thụ
Bờ hồ lúc nào cũng là nơi tấp nập nhất, vậy nên chúng tôi phải khó khăn lắm mới kiếm được cho mình một chiếc ghế đá. Luke bắt đầu lấy bút, tẩy và bảng vẽ ra. Từ phía chúng tôi ngồi, có thể nhìn được cả tháp Rùa, cầu Thê Húc và đền Ngọc Sơn. Luke chọn đó là bối cảnh chính cho bức tranh của mình. Cậu cặm cụi vẽ, trong khi tôi mải mê chụp ảnh, quay phim.
Lúc sau, có một vài người đứng lại xem cậu vẽ. Họ khen cậu vẽ rất đẹp. Điều đó làm tôi tự hào đôi chút vì tôi là bạn của Luke, nên mặc nhiên cũng sẽ được hưởng chút vinh quang. Tôi gọi đó là “nổi tiếng lây”. Trong số những người đứng lại xem, có một ông già dắt theo hai em cún Poodle. Tôi thích cún. Nên khi thấy hai em ý, tôi không ngại ngần mà lại gần để chơi cùng các em ý. Ông già chỉ cười rồi để cho tôi tự nhiên. Không hiểu sao mỗi lần tôi ngổi xổm xuống để chơi với mấy em cún, là chúng nó lại cứ thích trèo lên đầu gối tôi. Hai em này cũng không ngoại lệ. Chúng nó cứ thích leo lên người tôi. Dĩ nhiên là tôi cũng không nề hà gì nhưng ông già lại có vẻ thấy áy náy. Tôi cười với hàm ý: “Không sao đâu ạ”
Một lúc sau, Luke gọi tôi:
– Ê, đi chỗ khác thôi
– Đi ra phố cổ đi – tôi gợi ý
Và chúng tôi thong dong dạo bước. Tôi tung tăng nhảy chân sáo phía trước, còn Luke lặng lẽ bước theo sau. Thỉnh thoảng tôi lại líu lo với cậu đôi ba câu
Ra đến Hàng Ngang, Hàng Đào, tôi bắt đầu thấy đói. Tôi hỏi Luke:
– Cậu đói chưa ? Tớ bắt đầu đói rồi
– Vừa mới ăn sáng xong mà
– Chắc tại vừa nãy nhảy nhót nhiều nên đói nhanh. Ăn bánh rán không ?
– Tùy cậu. Thích thì mua
Luke trả lời tôi trong khi vẫn chăm chú vào bản vẽ. Chả là cậu đang vẽ một ngôi nhà cổ bán những món đồ lưu niệm. Một ngôi nhà điển hình cho nét kiến trúc của thời bao cấp
Mua xong, tôi chạy lại, chìa túi bánh ra trước mặt Luke rồi bảo:
– Ăn đi này. Ngon lắm đấy
– Từ từ, để vẽ nốt đã
– Vậy há mồm ra để tớ đút cho. A a..Há mồm ra nào. Bánh rán mật ngon lắm á
Tôi vừa nói vừa đưa chiếc bánh lại gần miệng cậu. Lúc đầu Luke còn né né đầu, nhưng ngay sau đó liền há miệng cắn một miếng. Tôi hỏi:
– Thế nào ? Ngon không ?
– Ngon. Mà sao cậu mua nhiều thế – Luke liếc nhìn túi bánh rồi nhận xét
– Làm gì mà nhiều, có 10 cái chứ mấy. 5 cái đường cho tớ. 5 cái mật cho cậu
– Đi tiếp thôi. Tôi vẽ xong rồi
– Đi đâu tiếp bây giờ ? – tôi vừa nói vừa cắn miếng bánh
– Ra bờ sông Hồng đi. Tôi muốn vẽ cầu Long Biên
Từ chỗ bọn tôi đang đứng ra cầu Long Biên không xa lắm nên cả hai lại cuốc bộ. Luke mặc dù khen bánh ngon nhưng chỉ ăn có hai cái. Còn lại tôi xử lí nốt.
Ra đến bãi ngoài đê, tôi thích thú hét lên thật to. Tiếng hét vang vọng khắp dòng sông, làm xao động cả không gian và dòng nước. Mang tiếng là đi theo Luke để vẽ, nhưng tôi lại chẳng vẽ vời tí gì, chỉ chạy nhảy suốt. Có mấy con chuồn chuồn bay qua là tôi bỏ mặc Luke lại một mình, mải miết đuổi theo.
Sau đó chúng tôi còn đi một vài nơi nữa.
Đến 5h chiều, chúng tôi lên xe buýt trở về nhà. Sau một ngày rong ruổi khắp chốn, người tôi bắt đầu mềm nhũn ra. Hoàn toàn kiệt sức rồi. Sao lúc chơi không thấy mệt mà cứ ngồi yên một chỗ trên xe buýt là lại thấy mệt nhỉ ? Chắc tại tôi ham vui quá rồi. Tôi cứ gật gà gật gù mấy lần. Mí mắt tôi cứ thế xụp xuống. Rồi tất cả chỉ còn lại một màu đen…
Tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên chiếc giường êm ái thân yêu. Quay sang nhìn đồng hồ. Đã 7h30. Tôi vội vàng chạy xuống gác thì thấy bố mẹ đang ngồi ăn tối
– Dậy rồi đấy à ? – mẹ tôi hỏi
– Vâng. Con về lúc nào thế ạ ?
– Nửa tiếng trước. Con ngủ say quá nên Luke phải cõng con lên phòng đấy
– Thế cậu ấy đâu rồi ạ ?
– Nó về nhà rồi chứ còn ở đâu nữa. Thôi ngồi xuống đây ăn cơm đi
Buổi tối
Tôi nằm trên giường nhắn tin cho Luke
“Cảm ơn nhé”
“Vì chuyện gì ?”
“Vì đang cõng tớ về tận nhà”
“Là việc nên làm thôi mà”
“Mai tớ sẽ khao cậu trà sữa. Coi như quà cảm ơn. OK ?”
“Tôi không thích trà sữa”
“Vậy cậu thích gì ?”
“Không nói cho cậu biết được”
“Đi. Cậu biết tính tớ rồi mà. Tớ chỉ dừng lại khi biết được câu trả lời thôi”
“Cậu giống hoàng tử bé quá rồi đấy”
“Đương nhiên. Bây giờ mới nhận ra à ^^”
“Thôi nhé. Tôi đang hoàn thành nốt mấy bản vẽ hôm nay. Mai sẽ mang cho cậu xem”
Chưa bao giờ tôi mong đến ngày mai như hôm nay. Có lẽ từ khi quen Luke, mỗi ngày đối với tôi đều là một ngày thú vị
Sáng hôm sau, khi vừa tắt chuông báo thức, và vừa từ từ mở mắt để đón chào ngày mới, tôi lại được một phen hú hồn. Luke lại đang ở trong phòng, nhìn tôi chằm chăm. Tôi ngơ ngác hỏi:
– Cậu làm gì ở đây ?
– Tôi đến đưa cậu đi học
– Hôm nay trời có bão à ? Mọi ngày tớ toàn qua nhà cậu mà
– Thì thay đổi chút có sao đâu. Với lại yên tâm đi. Trời hôm nay đẹp lắm, không bão đâu mà lo
– Bố mẹ tôi có biết cậu ở đây không ?
– Tất nhiên là không rồi
– Hả ? Cái gì ? Làm thế nào mà cậu….?
– Haha. Cậu dễ lừa thật đấy. Nói thế mà cũng tin. Đã bảo tôi không phải siêu nhân mà. Tôi cũng không thể đi xuyên tường luôn. Thôi thay quần áo đi, tôi chở đi mua đồ ăn sáng
Tôi hí hửng thay quần áo đồng phục
Ngồi sau Luke, tôi lại liến thoắng:
– Cậu biết bữa sáng tớ thích ăn gì nhất không ? Tớ thích ăn một cốc kem dâu thật to, to ơi là to luôn ý, cùng với mấy chiếc bánh quế. À quên, tớ cũng thích ăn fondue nữa. Cậu ăn fondue bao giờ chưa ? Tớ chưa ăn bao giờ cả. Hôm nào rảnh thì mua đồ về làm nhé. Tớ thấy cũng đơn giản lắm. Người ta làm fondue có bánh mỳ với phô mai. Nhưng thôi mình làm fondue có dâu với socola nhé. Chu choa, mới nghe đã thấy thèm quá rồi. Ế, mà cậu đưa tớ đi ăn gì đấy ?
– Cứ chờ đi rồi biết
Một lúc sau, Luke dừng lại trước một tiệm bánh mỳ Hội An. Ôi cha mẹ ơi, tôi thề là tôi thèm bánh mỳ Hội An lắm ý. Có lần được con bạn cho ăn một miếng mà cứ nhớ mãi.
Đi bên cạnh, nhìn tôi xử lí chiếc bánh mỳ ngon lành, Luke cười rồi hỏi:
– Thế nào, ngon không ?
Tôi gật đầu vì mồm còn đang bận nhai nên không trả lời được
– Thế có ngon hơn cái cốc kem dâu to đùng của cậu không
Tôi lại gật đầu. Hihi. Đồ ăn sáng mà người mình thích mua cho dĩ nhiên là phải ngon rồi. Tôi nghĩ trong đầu rồi tự cười một mình thôi chứ chẳng dám nói điều đó với Luke đâu
– Mấy bức tranh hôm qua, cậu vẽ xong chưa ? – tôi hỏi
– Xong rồi. Tí đến lớp tôi cho xem
Chúng tôi cứ bước đi như thế trên con phố trải đầy lá xà cừ. Tôi vẫn luôn ao ước được bước đi trên một con đường như thế này. Đôi chân nghịch ngợm của tôi cứ đá tung đám lá lên, nhìn thật thích. Một cơn gió thổi qua, kèm theo đó là một cơn mưa lá vàng. Ôi ! Một cơn mưa lá vàng. Đó luôn là niềm yêu thích của tôi. Được tắm mình trong bể lá vàng đang trút xuống như mưa. Tôi cứ vừa chạy vừa la hét, mặc cho mọi người có nhìn tôi là một đứa dở hơi. Tôi yêu buổi sáng của tôi biết bao.
Dạo gần đây tôi bám theo Luke hơi nhiều, hay nói chính xác hơn là chúng tôi thường xuyên bám riết lấy nhau. Điều này dĩ nhiên đối với cả lớp là bình thường, và đối với nhóm bạn tôi thì còn bình thường hơn, vì cả lũ đều biết tôi thích Luke rồi. Thằng Phú – là là trai thẳng nhưng vẫn luôn đối tốt với tôi – có lần hỏi tôi như thế này:
– Luke có biết em thích nó không ? – Phú thường có thói quen gọi em xưng anh với tôi
– Chắc không. Tại bọn em vẫn đi chơi với nhau bình thường mà
– Anh nghĩ có khi nó cũng thích em ý. Nhưng mà ngại chưa nói ra thôi. Thành thực mà nói, em bám nó nhiều như vậy, nó không nghi ngờ mới là lạ.
– Vậy ý anh là em nên hạn chế đi theo nó á ?
– Không phải vậy. Ý anh là, em cứ mạnh dạn thử tỏ tình với nó xem. Biết đâu nó lại đồng ý.
– Nhưng còn mọi người thì sao. Dạo gần đây bọn em hay đi với nhau quá, nên bỏ bom mọi người hơi nhiều.
– Hì hì có sao đâu. Mọi người vẫn luôn giúp đỡ em mà
Từ ngày quen Luke đến giờ, quả thực, tôi chưa một lần nghe cậu nhắc đến hai từ “bạn gái”. Là do cậu chưa có ? Hay là do cậu không thích có ? Hay là do cậu giấu kĩ quá nên tôi không biết ? Hay là…?
Một hôm, tôi đánh bạo hỏi Luke:
– Cậu có bạn gái chưa ?
Luke , vẫn đăm chiêu vào bức vẽ bên cửa sổ, trả lời tôi bằng cách hỏi lại câu y hệt:
– Thế cậu có bạn gái chưa ?
– Tớ chưa
Tôi trả lời rồi ngồi chờ đợi câu trả lời từ phía Luke
– Tôi cũng chưa….
Tôi chưa kịp hỏi “tại sao?” thì cậu đã nói tiếp
– ….Tôi thích người ấy. Nhưng không biết người ấy có thích lại mình hay không ?
– Thế cậu đã thử hỏi chưa ?
– Chưa. Tôi không dám
– Người cậu thích ý, có đẹp không ?
– À, tất nhiên là có rồi. Trong mắt tôi, người ấy lúc nào cũng đẹp nhất. Đẹp cả thể xác lẫn tâm hồn. Tôi đã cảm nhận được sự đồng điệu trong chúng tôi từ ngay lần đầu gặp mặt. Thế rồi, có cảm tình từ lúc nào không hay
Giọng của Luke cứ đều đều như một đoạn băng ghi âm, nghe ám ảnh vô cùng. Tôi – với bản tính của đứa tò mò bậc nhất vũ trụ – lại hỏi tiếp:
– Thế lần đầu tiên hai cậu gặp nhau là khi nào ?
– 12/1/2016
– Ế ! Hình như hôm đó là cậu mới chuyển vào lớp đúng không ?
– Ừ
– Vậy tức là người đó ở trong lớp mình ?
– Ừ
Mắt tôi như sáng bừng lên. Đang định hỏi tiếp thì Luke đã cướp lời:
– Tôi đang thắc mắc, là tại sao cậu lại nhớ rõ ngày tôi chuyển vào lớp như vậy ?
Tôi hoàn toàn không đề phòng đến tình huống này. Tôi không thể nói vì đó là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời tôi được. Vì nếu nói ra sẽ dẫn đến một loạt những câu hỏi khác, mà câu hỏi tôi sợ nhất là: “Tại sao nó lại quan trọng?”. Nếu tôi trả lời câu đấy thì sẽ không còn mặt mũi nào để mà gặp Luke nữa mất
– Ờ thì…tại…hôm đó…tớ.. – tôi loay hoay tìm lí do
– Hôm đó làm sao ? – Luke gặng hỏi
– A, đúng rồi. Tại tớ có thói quen viết nhật ký, nên nhớ rất rõ
Luke nghe vậy thì không hỏi gì thêm nữa. Tôi mừng rỡ vì bí mật không bị phát hiện. Vả lại, phải công nhận, trong những lúc như vừa rồi, đầu óc tôi khá là nhạy bén đó chứ.
Chỉ có điều, câu trả lời đó đã hé lộ tất cả
———————-
Thuộc truyện: Ngọt ngào như anh yêu em – Ryochan (a.k.a Sơn Tùng)
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 2: Nghệ danh
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 3: Cảm nắng mức độ hai
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 4: Buổi sáng là quãng thời gian tôi thích nhất
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 5: Hà Nội của chúng tôi
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 6: Nhật ký
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 7: Mưa và nắng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 8: Ước mơ
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 9: Bắt đầu chuyến đi
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 10: Đà Nẵng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 11: Tiên cảnh
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 12: Tình yêu màu nắng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 13: Nếu điều đó xảy ra
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 14: Lời thú tội
Leave a Reply