Truyện gay: Ngọt ngào như anh yêu em – Chap 12: Tình yêu màu nắng
by Sơn Tùng
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Cậu đưa tôi đi đâu vậy ? – Luke hỏi
– Bí mật
– Này này, lái xe cho cẩn thận đi. Cậu muốn giết chết tôi đó hả ?
– Hihi xin lỗi mà. Chịu khó tí đi
Trả lời xong, tôi lại ì ạch đạp xe, đèo theo Luke ngồi ở phía sau, đang trong tình trạng bị bịt kín cả hai mắt. Chả là, hôm nay tôi có một kế hoạch bí mật
Chuyến đi Đà Nẵng này, Luke đã đem đến rất nhiều niềm vui cho tôi, khiến tôi được mở mang tầm mắt. Vậy nên tôi nghĩ, cũng đã đến lúc mình phải làm gì đó để trả ơn cậu ấy. Vì thế, tối qua, sau khi từ Hội An trở về khách sạn ở Đà Nẵng, tôi đã thức cả đêm, nằm trên giường rồi tìm kiếm những nơi có tổ chức triển lãm vào ngày hôm nay. Mà cũng không phải bất kỳ phòng triển lãm nào, mà phải là buổi triển lãm hội họa. May mắn thay, có một chỗ không xa nơi chúng tôi đang ở là bao, chỉ cần thuê xe đạp, 20 phút là đến
Buổi triển lãm đông hơn tôi nghĩ. Khi đến nơi, chúng tôi vẫn phải xếp hàng để mua vé. Dĩ nhiên là trước khi bước vào phòng đặt tranh, thì Luke vẫn bị bịt mắt. Nhưng qua âm thanh và những mẩu đối thoại của tôi với mọi người xung quanh, có lẽ cậu ấy cũng dần đoán ra được kế hoạch của tôi
– Cậu đưa tôi đi đâu mà cứ bịt mắt suốt thế hả ?
– Chờ một tí nữa đi. Khoảng 10 giây nữa thôi
Ngó quanh phòng trưng bày để tìm một bức tranh ưng ý nhất, tôi đẩy Luke về phía đó rồi hào hứng bảo:
– Sẵn sàng chưa ?… Ta da !!!! Ngạc nhiên không ?
Trong tượng tượng của tôi, Luke sẽ phải nhảy cẫng lên sung sướng, ôm mặt sửng sốt, hay chí ít là cũng thốt lên đầy ngạc nhiên. Đấy là tôi đã quên mất cậu ấy là con người như thế nào. Luke nhún vai, rồi quay ra nói:
– Tôi biết thừa là cậu sẽ đưa tôi đến đây rồi. Nghĩ tôi ngốc như cậu chắc
– Xạo ghê. Làm sao mà cậ biết được cơ chứ ? Cậu bị bịt mắt cơ mà ?
– Thì nghe cái cách cậu hỏi đường này. Rồi cả khi cậu nói truyện với người bán vé ngoài cửa nữa. Đó là chưa kể đến tôi còn có thể ngửi thấy mùi màu vẽ nữa đấy.
Tôi bĩu môi vì đành chấp nhận lý do đó. Nhưng rồi Luke lại nói tiếp:
– Dù sao cũng cảm ơn cậu. Không ngờ cậu cũng biết thưởng thức nghệt thuật đó. Triển lãm này là của những họa sỹ cũng khá có tiếng. Cậu xem, người đến đông thế này cơ mà. Tôi thực sự bị ấn tượng đấy. Cảm ơn nhé nhóc
Luke xoa đầu tôi rồi mỉm cười. Điều đó khiến tôi hạnh phúc đến mức sẵn sàng tha thứ cho việc bị cậu ấy gọi là “nhóc”
– Này, mình ra xem bức tranh đằng kia đi – tôi tỏ ra phấn khích
Luke đứng giảng giải cho tôi nghe về từng bức tranh, về những đường nét, về các tong màu đậm nhạt, về cả các khối thù hình tưởng chừng như trừu tượng nhưng hóa ra lại đều có ý nghĩa cả. Tôi chỉ biết há hốc mồm thán phục thôi
– Oa !! Cậu quả thực là rất siêu đó
– Tại vì đây là chuyên môn của tôi mà. Cũng giống như khi nói chuyện với cậu về những trang sáng thôi. Mấy lần đó cậu cũng toàn nói những lời hoa mỹ khiến tôi chẳng hiểu gì
– Haha, vậy là hai chúng ta, mỗi người đều có một sở trường riêng rồi…Mà này, cũng đến giờ ăn trưa rồi đấy. Mình kiếm cái gì ăn đi
Chúng tôi lang thang tìm một hàng bánh mỳ ven đường, ngồi dưới gốc cây, vừa nhâm nhi, vừa ngắm dòng người qua lại. Khi đã quá trưa, Luke rủ tôi đến một nơi mà cậu cá là tôi sẽ rất thích
Nằm bên cạnh dòng sông Hàn thơ mộng chính là Thư viện Khoa học Tổng hợp thành phố Đà Nẵng. Tòa nhà mang một dáng vẻ đồ sộ nhưng cũng rất thanh bình và có khuôn viên rất rộng. Vì đang là buổi trưa nên nơi đây càng trở nên vắng vẻ. Chúng tôi tự do một mình “chiếm hữu” một phòng. Căn phòng chỉ rộng có 30m² nhưng lại được lát sàn gỗ, cùng những chiếc cửa kính trông vô cùng sáng sủa, sạch sẽ. Ở đó có vô vàn những sách là sách, được đặt trên những chiếc kệ tủ cao phải đến ba mét. Tôi thích thú định chạy đi lựa cho mình những tựa sách mà theo tôi, chỉ cần nghe tên thôi đã thấy hấp dẫn rồi, nhưng cuối cùng, tôi lại bê ra một chồng Doraemon, rồi vô tư nằm dài ra sàn mà đọc. Haha không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi nghiền ngẫm đọc truyện về chú mèo ú dễ thương này rồi, nhưng cũng như nhiều người khác, tuổi thơ tôi đã lạc đâu đó trong những trang truyện này rồi.
Luke đi dọc theo những tủ sách, ngón tay lướt trên gáy của những quyển sách, giống như ta vẫn thường thấy khi một nhà bác học muốn tìm kiếm quyển Bách khoa toàn thư. Cuối cùng cậu ấy reo lên một tiếng, lại gần rồi ngồi xuống cạnh tôi, nói:
– Này, xem tôi tìm thấy gì này ?
– Wow ! Là “Hoàng tử bé”. Sao tự dưng cậu lại hứng thú đến vậy ?
– Chẳng phải có lần tôi từng bảo cậu rất giống hoàng tử bé còn gì. Một con người lúc nào cũng tò mò, không ngừng đặt ra những câu hỏi. Điều đó thực sự khiến tôi phải dành tình cảm cho cậu đó
– Luke…cậu….
Nhìn hai mắt long lanh, cùng giọng nói ngập ngừng của tôi, chắc Luke đoán tôi sẽ nói một cậu gì đó hết sức ngọt ngào về tình yêu, nhưng…
-….cậu trở nên sến sẩm như thế từ khi nào vậy ?
Tôi có thể thấy sắc mặt cậu ấy dần dần biến đổi, nếu không muốn nói là trở nên đèn xì như bị bôi than. Chắc cậu ấy đang thất vọng lắm. Nhưng biết làm sao được đây ? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà
Sau một hồi, tôi phát hiện trong phòng còn có cả những quyển tô màu. Và thế là như bắt được vàng, tôi vui sướng cầm lấy hộp màu sáp trên bàn, rồi nằm bò ra tô.
– Lại đây tô cùng đi – tôi rủ Luke khi cậu ấy đang ngồi nghiền ngẫm quyển “Robinxon trên đảo hoang”
– Thôi khỏi. Đọc quyển này thú vị hơn nhiều
– Ra đây tô cùng tớ đi. Rồi khi nào về nhà tớ sẽ cho cậu mượn quyển đó. Tớ đọc đi đọc lại nhiều lắm rồi
– Vậy tôi sẽ hỏi cậu ba câu hỏi. Nếu cậu trả lời đúng thì tôi sẽ ra tô màu cùng cậu. Ok ?
– Được luôn. Gì chứ tớ rất rành mấy vụ giải đố này đấy
– Robinxon là người nước nào ?
– Anh. Quá dễ
– Người bạn trên đảo của Robinxon tên là gì ?
– Thứ Sáu. Quá đơn giản
– Vậy thì…Robinxon sống trên đảo bao nhiêu năm ?
Đến đây thì tôi bỗng tắc tị, gãi đầu bứt tai mãi mà vẫn chưa nhớ ra câu trả lời. Trời ơi không lẽ chịu thua
– Mua gợi ý
– Là sao ?
– Là khó quá không nhớ ra nên phải mua gợi ý chứ sao
– Cậu trả giá bao nhiêu ?
– Cái đó tùy cậu mà
– Vậy thì… ờm….khao tôi bữa sáng..
– Đồng ý
– Ế ế chưa hết. Còn nữa. Cậu sẽ phải…ờm…
– Thôi đi có mỗi cái gợi ý mà đòi hỏi nhiều thế
– Thế còn muốn tôi chơi cùng cậu nữa không ?
– Không cần
Tôi phụng phịu rồi bỏ ra một góc ngồi. Chẳng cỏn tâm trạng để tô vẽ gì nữa, tôi đành nguệch ngoạc mấy nét trên trang giấy mà lòng thấy ấm ức vô cùng. Bỗng thấy có ngón tay chọc chọc vào lưng. Tôi thừa biết là ai nên chẳng thèm quay ra
– Sao vậy ? Dỗi rồi à ?
– Biết thừa rồi còn hỏi
– Thì tôi có biết đâu. Đang đoán mà
Tôi chẳng nói chẳng rằng, ôm giấy bút ra một góc khác ngồi
– Này, sao không nói với tôi lời nào vậy
-…….
– Nói gì đi chứ. Giận gì mà giận dai thế
-…….
– Thôi được rồi, để xem cậu đang vẽ cái gì nào ? Ái chà chà, hóa ra là ngôi nhà bánh kẹo sao. Thú vị đấy. Hồi bé tôi cũng từng ao ước có một ngôi nhà bánh kẹo giống như trong “Hansel and Grentel” ý
Tôi vẫn không chịu mở lời, cứ quay lưng lại phía cậu ấy. Nhưng Luke cũng chẳng vừa. Mỗi lần như vậy, cậu ấy lại tìm mọi cách để nằm ra trước mặt tôi, cầm lấy cây bút để tô, rồi thỉnh thoảng ngước lên tìm kiếm nụ cười của tôi
– Ê cậu tô cái gì thế ? Cây sao lại có màu hồng ? Phải màu xanh chứ
– Đây rõ ràng đều là bánh kẹo mà. Tớ thích tô màu nào mà chẳng được. Trong tranh thì đâu bắt buộc phải tô màu đúng như thật
– Cũng đúng. Nhưng mà cậu phối màu sai rồi. Chỗ này phải đậm, chỗ này phải nhạt thì nó mới tạo ra điểm nhấn….Rồi cũng phải biết sự dụng đan xen những màu nóng lạnh để bức tranh thêm hài hòa….Để màu đen tô sau cùng đi, không là cậu sẽ làm nhem nhuộc cả bức tranh đấy
Tôi làm y như những gì Luke bảo. Vì suy cho cùng, cậu ấy cũng có chuyên môn hơn tôi mà. Và quả thực, bức tranh trông đẹp hơn rất nhiều
– Xong rồi – tôi mừng rỡ giơ bức tranh lên khoe
– Khá lắm. Cứ thế này cậu sẽ trở thành họa sỹ giỏi chẳng kém gì tôi đâu
– Cảm ơn cậu nhé
– Không giận tôi nữa à ?
Tôi vừa lắc đầu vừa mỉm cười, rồi vô tư nằm gối đầu lên chân cậu. Vài tia nắng chiếu vào khiến tôi phải nheo mắt lại. Và nhân thời cơ đó, Luke đã cúi xuống hôn lén tôi. Một cái hôn thoáng qua. Một cái hôn lướt nhẹ trên cánh môi nhưng nó cũng đủ để khiến ta bồi hồi, thậm chí là rối bời. Từ trước đến nay Luke rất hiếm khi bộc lộ tình cảm một cách mạnh dạn như vậy. Nhưng chắc do ở đây không có ai ngoài hai chúng tôi nên cậu ấy mới dám làm vậy. Dù sao thì tình yêu này cũng chẳng cần người khác biết làm gì. Nó cứ âm thầm diễn ra trong lòng mỗi người, nuôi dưỡng trái tim họ bằng những kỷ niệm đẹp đẽ. Để rồi một lúc nào đó, có lẽ là về đêm, dưới tấm màn trời lấp ló những ngôi sao, họ sẽ nghĩ về điều ấy và tự cười ngây ngốc với nhau
Luke một tay cầm sách, một tay vuốt tóc tôi, miệng thì lẩm nhẩm đọc cho tôi nghe những câu chuyện mà có lẽ tôi đã đọc cả trăm lần. Âm thanh đều đều mà ấm áp ấy đã vô về giấc ngủ của tôi tự lúc nào
Chiều, tôi bị đánh thức bởi tiếng cười nói của mấy đứa trẻ con, cùng âm thanh của những bản nhạc thiếu nhi vui nhộn. Luke đang ngồi trước một cái bàn, tay xỏ vào hai con rối có hình hai chú cừu. Xung quanh là vài ba đứa trẻ đang chăm chú quan sát. Oa ! Luke đang biểu diễn rối tay. Ngắm nhìn cậu ấy từ xa, Luke lúc này khác xa so với Luke hồi mới quen. Cậu ấy luôn giữ cho mình vẻ ngoài khó tiếp cận, khó bắt chuyện bằng nét mặt không một chút gợn. Nhưng chính điều ấy đã khiến tôi thích thú, và càng trở nên tò mò với nụ cười của cậu hơn. Còn nhìn cậu ấy ngay lúc này đi, cùng với nụ cười mà tôi luôn say đắm, Luke đã đốn tim tôi lần nữa rồi
Buổi biểu diễn kết thúc cùng với những tiếng cười giòn tan, và tràng pháo tay đầy thích thú của những bạn nhỏ. Mấy đứa bu lấy Luke đòi cậu diễn thêm một vở kịch nữa, nhưng cậu xoa đầu bọn chúng, bảo là có việc phải đi bây giờ, rồi đi ra chỗ tôi
– Không ngờ là cậu lại biết diễn rối đấy. Đa tài thật
– Cũng thường thôi mà. Thế nào ? Ngủ có ngon không ?
– Có. Rất ngon là đằng khác. Lúc dậy còn được nghe tiếng nhạc du dương của cậu, cảm thấy vô cùng khoan khoái
Bỗng có một đứa bé chạy lại, kéo vạt áo tôi và bảo :
– Anh gì ơi. Anh có muốn nghe một bí mật không ?
– Bí mật gì vậy cậu bé ?
– Anh ghé tai xuống đây em nói cho
Tôi làm y chang lời nó nói. Và cậu bé thì thầm vào tai tôi:
– Cái anh kia kìa – nó nhướng lông mày về phía Luke – lúc bọn em đến, vì sợ bọn em sẽ làm phiền, khiến anh bị tỉnh giấc, nên mới diễn rối cho bọn em đấy. Anh xem, có phải là anh ấy rất quan tâm đến anh không ? Hihi
Tôi hơi đỏ mặt vì chuyện này, nhưng vẫn cười xòa:
– Ừ em. Bọn anh là bạn thân mà. Cuộc đời cần những người bạn như thế lắm em ạ. Mai sau em cũng hãy tìm cho mình những người bạn thật tốt nhé
– Vâng ạ
Và tôi cảm tưởng như có thể nhìn thấy hai vì sao trong đôi mắt sáng ngời của cậu bé
Thuộc truyện: Ngọt ngào như anh yêu em – Ryochan (a.k.a Sơn Tùng)
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 2: Nghệ danh
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 3: Cảm nắng mức độ hai
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 4: Buổi sáng là quãng thời gian tôi thích nhất
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 5: Hà Nội của chúng tôi
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 6: Nhật ký
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 7: Mưa và nắng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 8: Ước mơ
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 9: Bắt đầu chuyến đi
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 10: Đà Nẵng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 11: Tiên cảnh
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 12: Tình yêu màu nắng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 13: Nếu điều đó xảy ra
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 14: Lời thú tội
Bin Bin says
cốt truyện dễ thương
Sơn Tùng says
Cảm ơn bạn đã ủng hộ ^^ Những chap theo hứa hẹn cũng vô cùng dễ thương nha ^^
nguyễn nhật says
Truyện rất hay rất dễ thương. Điểm yếu là có vài từ sai chính tả.nếu khắc phục dc thì rất tuyệt. Mau mau ra truyện nha tác giả. Đang lót dép lào hóng truyện
Sơn Tùng says
Cảm ơn bạn đã góp ý ^^ việc sai chính tả chắc là do khi đánh máy bị nhảy nên mình ko kiểm tra kỹ. Bạn tiếp tục ủng hộ truyện nha ^^