Truyện gay: Ngọt ngào như anh yêu em – Chap 13: Nếu điều đó xảy ra
by Sơn Tùng
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chuyến đi chơi kết thúc, cũng là lúc chúng tôi phải trở lại trường học.
Lớp 11 rồi đấy. Không thể tin được là tôi đã lớp 11 rồi. Nhìn tôi chẳng ai bảo là học sinh lớp 11 cả. Hồi bé tôi cũng chưa từng nghĩ là mình sẽ lên đến câp 3, rồi học đại học. Có những lúc tôi còn nghĩ mình chẳng thể nảo lên đến độ tuôi mà có hai chữ số được cơ
Một thông tin nữa. Đó là vẫn chưa có thông tin gì về cuộc thi giành học bổng vào trường Đại học Mỹ thuật London của Luke, nhưng nếu điều đó xảy ra, tức là chúng tôi sẽ bị chia cách. Những ngày này tôi cố không để điều đó xâm chiếm tâm trí mình, vì tôi biết rằng mình sẽ rất buồn. Tôi không hề muốn xa Luke, nhưng nếu yêu nhau là cởi trói cho nhau, thì tôi không muốn mình là sợi dây trói buộc cậu ấy. Nếu như dành được học bổng, cậu ấy sẽ có một tương lai sáng lạn hơn ở xứ sở sương mù xa xôi, còn tôi vẫn sẽ ở đây, vẫn với đam mê viết sách hoặc trở thành một nhà báo, và ngày ngày facetime với Luke để cho đỡ nhớ
– Này. Sao người ta vẫn chưa báo cho cậu về việc nhận học bổng vậy ?
– Chỉ ai trúng thì mới được nhận giấy trúng tuyển thôi chứ. Tôi không được nhận tức là không đậu rồi
– Xùy ! Đừng có nõi vớ vẩn như vậy. Với khả năng của cậu nhất định là sẽ đậu thôi. Chắc tại bên bưu điện bị tắc nghẽn gì đó nên thư gửi đến cậu mới bị chậm
– Lại hâm nữa rồi. Bây giờ là thời đại công nghệ rồi, còn có mấy ai chuyển thư tay nữa đâu. Nếu đậu thì tôi đã nhận được email của họ rồi
Tôi thấy khá buồn khi không thể làm gì giúp được Luke
– Thôi nào, đừng như vậy chứ. Tôi biết là cậu muốn làm tôi cảm thấy khá lên, nhưng tôi ổn với việc đó mà. Có thể tôi không thực sự giỏi như mình tưởng. Và điều đó càng thúc đẩy tôi phải cố gắng hơn nữa. Dù sao thì, hãy nhìn vào mặt tích cực đi nào. Tôi sẽ không phải xa cậu nữa, mà vẫn có thể ngày ngày đèo cậu đi học, chí ít là khi lên đại học, đúng không ?
– …ừm…
Một ngày…Hai ngày…Ba ngày…Ngày nào tôi cũng cầu mong là Luke sẽ nhận được thư báo trúng tuyển. Không phải là vì tôi muốn xa cậu ấy, tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho cậu ấy mà thôi. Và nhiều lúc, chúng ta phải hy sinh bản thân mình cho những người mà ta yêu quý chứ, phải vậy không ? Nhưng niềm tin trong tôi cứ như bị ăn mòn dần bởi thời gian chờ đợi
Cho đến khi….
Đó cũng chỉ là một buổi trưa bình thường như bao buổi trưa khác, Luke đèo tôi từ trường về. Nhưng vì bố mẹ tôi hôm đó đều đi có việc cả, nên mới nảy ra ý định qua nhà Luke chơi. Mặc dù đã đến chơi nhà cậu không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng căn gác của Luke đối với tôi, giống như một pháo đài vậy. Đầy lôi cuốn và hấp dẫn.
Chúng tôi vừa dừng xe trước cửa nhà thì thấy trong hòm thư có mấy tờ giấy xanh đỏ được đặt vào trong đó. Như bắt được vàng, tôi chạy lại, đọc đi đọc lại mấy lần mới dám tin vào mắt mình
– Này, cái gì thế ? – Luke hỏi
Khục..khục…Tôi mím chặt môi để tiếng cười không phát ra ngoài. Nhưng nhìn điệu bộ sung sướng của tôi càng làm Luke tò mò hơn
– Này, cái gì vậy ? Đừng có nhăn nhở nữa. Đưa tôi xem nào
– Cậu đoán xem
– Làm sao tôi biết được chứ. Lâu lắm rồi có ai gửi thư theo cách này nữa đâu
– Ấy thế mà vẫn có đấy. Chứng tỏ tớ không nói sai. Đúng không nào ?
– Đừng bảo là….
– Chính xác rồi đấy. Hahaha
Tôi mừng rỡ chìa lá đơn ra trước mặt Luke. Cậu ấy cầm lấy, đọc thật kỹ từng từ để chắc chắn không bị bỏ sót thông tin nào. Cuối cùng thì nét mặt cũng dãn ra, tinh thần thoải mái và phấn chấn hơn nhiều. Nhưng cũng không quá nhiều
– Này, cậu có muốn gọi đồ về ăn không ? Hôm nay đặc biệt thế này cơ mà, cũng phải liên hoan tí chứ – Luke đề nghị
– Thôi để tối đi. Lúc đó cậu cũng có thể chung vui với gia đình mà
– Cậu thì sao ? Tôi cũng muốn cảm ơn cậu
– Haha nếu cảm ơn tớ thì chỉ cần cốc trà sữa thôi là đủ rồi. Không cần bày vẽ gì đâu. Thôi vào nhà ăn đi, đói quá rồi đây nè
Chiều hôm đó, khi cả nhà tôi đang chuẩn bị bữa cơm tối, thì Luke sang nhà tôi trong bộ vest màu đen, cùng với chiếc nơ bướm đeo ở cổ, trông vô cùng trịnh trọng. Lúc mở cửa, tôi còn giật bắn mình vì không nhận ra cậu ấy cơ
– Trời ơi cậu mặc cái gì thế này hả ? – tôi thốt lên
– Cậu nghĩ tôi muốn chắc. Mặc thế này ngứa ngáy và khó chịu quá. Cho tôi vào nhà được không. Tôi có điều quan trọng cần nói
Tôi đẩy Luke vào trong sự ngỡ ngàng không kém của bố mẹ mình.
Trong phòng khách, Luke đứng trước gia đình tôi, hai tay chắp sau lưng, mang phong thái của một quý ông, vô cùng lịch lãm và sang trọng, như thể người đó đang đến nhà người yêu để ra mắt và hỏi cưới vậy….Thôi chết….Nhỡ đúng như vậy thì sao ? Nhỡ đúng là Luke sang đây hôm nay là để hỏi cưới thì sao ? Thôi chết rồi. Không được. Dừng lại !!! Tôi chưa sẵn sàng!!!!! Tôi mới chỉ học đến lớp 11 thôi !!!! Tôi còn muốn tốt nghiệp và học đại học nữa !!!! Tôi muốn….
– Thưa hai bác, hôm nay cháu sang đây là muốn…..
– LUKE, CHỜ ĐÃ !!!!!!!!!!! – tôi hét lên trong tuyệt vọng
-……mời hai bác và bạn Thanh sang nhà cháu ăn cơm tối ạ
Luke nói xong thì cũng là lúc cả nhà quay ra nhìn tôi với ánh mắt kì quặc. Bản thân tôi cũng thấy hớ khi điều mà Luke nói không giống như tôi suy nghĩ. Tôi cười hề hề, gãi đầu gãi tai. Ôi ! Xấu hổ quá đi
– Nhưng mà nhà bác đã chuẩn bị cơm canh hết rồi. Cho nhà bác hẹn buổi khác được không Luke ?
– Không được đâu bác ạ. Mẹ cháu đã ra chỉ thị là phải mời bằng được mọi người sang ăn rồi. Mọi người cứ qua nhà cháu đi ạ
– Thế bọn bác có phải mặc vest giống như cháu không ? – bố tôi đùa
– Không đâu bác ạ. Bác cứ mặc thoải mái thôi ạ. Đây cũng chỉ là bữa cơm thân mật thôi mà
– Vậy thì cháu về bảo bố mẹ là đợi nhà bác một một lát nhé. Thanh ra tiễn bạn đi con
– Mẹ lại quên tên con rồi. Con là Momo cơ mà – tôi nũng nịu
– Ừ rồi, Momo ra tiễn Luke đi con. Rồi vào thay đồ luôn nhé không hai bác chờ
Ra đến cửa, cậu ấy nói với tôi
– Sao tự dưng lúc nãy hét lên vậy ?
– Tại tớ hiểu nhầm thôi mà. Cậu không cần để ý đâu. Hề hề
– Chắc hẳn là cậu nghĩ tôi đến nhà cậu vì việc quan trọng khác đúng không ?
– Làm…làm gì có..có. Cậu đùa hay thật đấy
– Nghe cách cậu ấp úng là biết rồi. Người đâu mà toàn suy bụng ta ra bụng người vậy. Thôi vào thay đồ đi. Mặc đẹp vào đấy nhé.
– Ừm, biết rồi
Tôi hớn hở chạy vào nhà, chọn bộ quần áo đẹp nhất, dễ thương nhất để sang ăn tối
– Không biết hôm nay nhà Luke có việc gì quan trọng mà lại mời nhà mình sang ăn cơm thế này nhỉ ? – mẹ hỏi khi chúng tôi đang đứng trước cổng
– Nếu đúng là con nghĩ thì…
– A, chào cả nhà, xin mời vào – mẹ Luke niềm nở chào đón
– Cháu chào cô
– Chào chị. Vừa nãy Luke sang báo với nhà tôi đột ngột quá, chưa kịp chuẩn bị gì
– Ồi dào ôi, có gì to tát đâu chị. Hôm nay gia đình có việc mừng, nên muốn mời mọi người sao ăn cưm chung vui ý mà
– Thật sao ? Chuyện mừng của Luke sao chị ?
– Vâng. Hôm nay Luke nhà tôi nó vừa nhận được học bổng của một trường về hội họa bên nước Anh đấy chị
– Thật vậy sao ? Giỏi thật đấy. Chả bù cho thằng bé nhà tôi, chỉ biết bám bố mẹ thôi
– Mẹ này… – tôi xấu hổ huých vào mẹ
– Haha tôi tin chắc rằng sau này Momo sẽ làm mọi người ngạc nhiên đấy. Nhỉ ?
Cô ấy nhìn tôi, mỉm cười, kèm theo một cái nháy mắt tinh nghịch. Mẹ Luke thật là đáng yêu quá đi
– Đúng đấy cô ạ. Cháu nhất định sẽ trở thành nhà văn – tôi hào hứng khi nhắc đến ước mơ của mình
– Haha, tốt lắm. Thôi, cả nhà mau vào trong đi, đồ ăn ngon đang chờ rồi
Trong bếp, Luke đang giúp bố cậu ấy bày thức ăn. Ngửi thấy mùi thơm là dạ dày tôi lại cồn cào lên rồi.
– Thật là….mới ngửi thấy mùi thôi mà bụng đã biểu tình rồi sao ?
Là Luke. Cậu ấy là người đầu tiên và cũng là duy nhất nghe thấy “tiếng lòng” tôi. Có lẽ đôi tai cậu ấy đã quá quen với âm thanh này. Khoảng thời gian vui chời cùng nhau đã giúp cậu ấy có khả năng đó chăng ?
– Thôi ngồi vào ăn đi. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Mà chắc không cần dặn đâu nhỉ ? – Luke mỉm cười khiến tôi đã xấu hổ hơn
– Cháu mời bác, cháu mời cô, con mời bố mẹ
Bữa ăn diễn ra vô cùng vui vẻ và ấm áp. Bố mẹ tôi hỏi Luke rất nhiều chuyện, nào là chuyện học hành, chuyện ở lớp, chuyện ở nhà…Riêng về đề tài “Những chuyến đi chơi của Luke và Momo” thì lại được hai bên phụ huynh quan tâm hơn hẳn. Chắc là họ đều muốn biết mối quan hệ và tình cảm của bọn tôi đang ở mức nào. Điều đó làm bọn tôi hơi lo lắng, vì chẳng ai muốn vô tình nói ra chuyện hai đứa đang có tình cảm gà bông với nhau cả. Bí mật này có lẽ phải chờ đến lúc thích hợp hơn
– Luke này, cháu nhận được học bổng của trường gì vậy ?
– Là trường Đại học Mỹ thuật London ạ
– Ái chà. Giỏi quá. Chúc mừng cháu nhé
– Cháu cảm ơn. Hì hì. Thật ra cháu cũng phải cảm ơn Momo nhiều lắm đấy ạ…
Cái gì cơ, Luke vừa nhắc đến tôi ý hả ?
-….chính cậu nhóc này đã luôn động viên cháu, ngay cả những lúc mất niềm tin nhất, và làm cho cháu cảm thấy tự tin hơn về bản thân – nói rồi cậu ấy quay sang tôi và mỉm cười – Cảm ơn nhé
Được nghe Luke nói tốt về mình, tôi phổng hết cả mũi
– Thế bao giờ cháu đi ?
– Bây giờ là tháng 8 nên chắc khoảng tháng 1 hoặc tháng 2 năm sau cháu sẽ đi
– Hả ? Nhanh vậy sao ? – tôi thốt lên bất ngờ
– Ừm. Đi vào thời gian đó còn để làm thủ tục nhập học cho khóa học mới nữa.
– Ờm, hỏi vậy thôi
– Có gì giấu trong lòng hả ?
– Không có
– Muốn gì phải nói ?
– Thôi nào, không có thật mà
Tôi thấy ngượng vì Luke cứ gặng hỏi, trong khi bố mẹ hai bên đều đang ngồi đây, chăm chú quan sát cuộc đối thoại của hai bạn trẻ. Mẹ tôi bỗng lên tiếng:
– Luke nó đi nên con sợ không có ai chơi cùng chứ gì ?
– Mẹ này…
– Thế nào, mẹ nói đúng không ?
– Ờm….cũng đúng…Một phần
– Một phần gì nữa, đúng hết rồi còn thích giả bộ
– Ái chà, xem hai đứa kìa, thân thiết đến mức không nỡ tách rời cơ mà. Hay là cháu sang học cùng Luke nhé. Được không chị ? – mẹ Luke gợi ý
– Được quá đi ấy chứ
– Thôi mẹ, tốn tiền lắm. Với lại con làm gì có năng khiếu hội họa gì đâu
– Thế thì càng may chứ sao. Có Luke ở bên kèm cặp và hướng dẫn, nhất định con cũng sẽ giỏi như nó
Tôi như bị mắc kẹt ở giữa hai người, dù có nói thế nào cũng không ăn thua, đành liếc nhìn Luke cầu cứu. Thấy thế, cậu ấy bèn kéo ghế đứng dậy rồi nói:
– Con ăn no rồi ạ. Mọi người cứ ăn đi nhé. Momo, lên phòng nào
Cậu ấy nói với tôi mà như ra lệnh vậy. Thiệt tình. Nếu không phải vì đang bị hai mẫu hậu xoay như chong chóng thì tôi cũng chả thèm đi theo cái tên trưởng giả kia đâu.
– May quá, nếu không có cậu chắc đầu tớ đến nổ tung mất – tôi nói trong lúc đang lăn lộn trên giường nghịch quả cầu tuyết
– Có thật là….cậu buồn vì tôi đi không ?
Tôi quay sang nhìn Luke, mím chặt hai môi, rồi khẽ gật đầu
– Vậy thì…
– Không được. Tớ biết cậu sẽ nói gì. Cậu nhất định phải đi. Đừng vì tớ mà bỏ giở ước mơ có được không ? Hứa với tớ nhé
– ….Cậu có biết là cậu đang đữa ra một đề nghị rất khó không ?
– Tớ biết. Nhưng mà cậu có hứa không ?
– Nếu không chắc chắn làm được điều gì thì đừng nên hứa, để rồi sau đó lại phải thất hứa. Lúc đó nhất định sẽ là một đứa tồi. Tôi không muốn mình trong mắt cậu cũng tồi như vậy.
Đang suy nghĩ xem nên khuyên nhủ cậu ấy như thế nào cho phải thì Luke trèo lên giường, ngồi đối diện tôi, trông vô cùng nghiêm trọng
– Có chuyện gì vậy ?
– Cậu biết lúc nãy tại sao mẹ tôi lại gợi ý rằng cậu nên qua học cùng tôi không ?
– Chắc cô ấy đùa thôi ý mà. Phải không ?
– Dĩ nhiên là đùa, nhưng cũng phải có lý do
– Lý do gì ?
– Ấy là…mẹ tôi biết chuyện của bọn mình rồi
– Hả ??????
– Chính tôi đã nói ra.
– Nhưng mà…cậu…làm sao mà cậu…??
– Haizzz, có gì mà phải ngạc nhiên chứ. Tôi đã nói với bố mẹ rằng tôi không có tình cảm với con gái từ lâu rồi. Dĩ nhiên là lúc đầu cũng có hơi shock, nhưng dần dà cũng quen, vì dù gì thì cũng là gia đình với nhau cả mà. Mấy hôm trước, tôi có mạnh dạn tâm sự với bố mẹ về chuyện của bọn mình. Họ cũng hào hứng lắm, nhất là mẹ tôi. Bà ấy quý cậu như con đẻ vậy đó, có khi còn quý hơn tôi nữa cơ. Bà ấy bảo cậu là một đứa tốt tính, nói chuyện có duyên và rất dễ thương. Tôi quen được cậu nhất định là do duyên phận sắp đặt
Tôi ngồi trầm ngâm một lúc rồi đáp:
– Bó mẹ cậu, đúng là tâm lý quá nhỉ. Tớ thì chả dám tâm sự chuyện đó với bố mẹ mình. Sợ rằng họ sẽ không còn yêu quý tớ như bây giờ nữa. Vì tớ mà họ sẽ phải đau khổ. Điều đó sẽ làm tớ hối hận lắm đấy
– Ngốc ạ, đừng có suy nghĩ vớ vẩn như vậy. Đã là gia đình thì cho dù ngoài mặt có ghét bỏ, nhưng tận sâu trong tim vẫn luôn yêu quý nhau. Giống như tôi và cậu, chúng ta cũng là một gia đình rồi. Cho dù có nhiều lần tôi hay trêu tức cậu, nhưng cũng là vì muốn nhìn thấy biểu cảm phụng phịu đáng yêu kia. Điều đó làm tôi cảm thấy hạnh phúc lắm đấy cậu biết không ?
Lại suy nghĩ, tôi như chìm sâu vào những suy tưởng bởi những gì Luke nói
– Wow, tớ không ngờ cậu lại tình cảm và sâu sắc đến vậy đó. Ngôn ngữ sử dụng cũng rất chau chuốt nữa. Cứ như là cậu tập nói câu này hằng ngày ý nhỉ. Haha
– Là do tôi ở bên cậu nhiều quá nên bị nhiễm cái vốn văn chương của cậu đấy
– Tớ có bao giờ nói mấy câu sến sẩm như vậy đâu ?
– Văn chương của cậu là ở trên giấy. Còn tôi chỉ là người giúp cậu đưa nó ra ngoài cuộc sống thực thôi. Vì tôi thừa biết cậu chẳng giỏi gì trong việc giao tiếp và ăn nói
– Chúng là đúng là cặp đôi hoàn hảo nhỉ ? Hì hì
—————–
Thuộc truyện: Ngọt ngào như anh yêu em – Ryochan (a.k.a Sơn Tùng)
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 2: Nghệ danh
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 3: Cảm nắng mức độ hai
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 4: Buổi sáng là quãng thời gian tôi thích nhất
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 5: Hà Nội của chúng tôi
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 6: Nhật ký
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 7: Mưa và nắng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 8: Ước mơ
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 9: Bắt đầu chuyến đi
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 10: Đà Nẵng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 11: Tiên cảnh
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 12: Tình yêu màu nắng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 13: Nếu điều đó xảy ra
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 14: Lời thú tội
Leave a Reply