Truyện gay: Ngọt ngào như anh yêu em – Chap 8: Ước mơ
by Sơn Tùng
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chap 8: Ước mơ
Cuối cùng thì kỳ nghỉ hè cũng đến
Nghỉ hè là những sáng được ngủ nướng trên giường quá ư là thoải mái, là những chiều oi ả, lười biếng nằm trước cửa sổ, với cốc nước chanh mát lạnh bên cạnh, đọc một cuốn truyện tranh yêu thích. Nghỉ hè là những chuyến đi chơi xa cùng với những người thân yêu của bạn. Và nghỉ hè cũng là lúc bạn đưa hoài bão của mình lên cao hơn những tầng mây, khi không phải bận bịu với những kế hoạch học tập như trong năm học.
Từ hồi mới quen nhau, Luke đã hỏi tôi rằng ước mơ mai sau của tôi là gì. Nói thật thì tôi có nhiều ước mơ lắm. Tôi kể cậu nghe là hồi còn bé, vì hay xem phim siêu nhân nên tôi ước mơ được làm anh hùng giải cứu vũ trụ, trên chiếc phi thuyền vượt thời gian. Lớn lên tí nữa là khi tôi học lớp 5, với niềm đam mê mãnh liệt với mấy thứ màu xanh, có hoa có quả, tôi từng ước mình sẽ trở thành một kĩ sư nông nghiệp, chăn nuôi và trồng trọt, sống một cuộc sống thanh bình chốn làng quê. Tôi còn từng muốn trở thành một phục vụ bàn trong quán ăn, một người mở shop bán quần áo, một ca sỹ, một người hoạt động nghệ thuật, một đầu bếp….Túm lại là tôi có nhiều ước mơ lắm. Bây giờ mỗi lần nghĩ lại tôi đều thấy mình thật là trẻ con. Còn hiện tại, tôi đang nuôi dưỡng ước mơ trở thành một nhà văn, một nhà báo, bởi tôi rất thích đọc lại những thứ mà mình viết ra, rồi tự cười với chính mình. Nhưng tôi vẫn còn đang băn khoăn giữa việc đó và việc trở thành một nhà hoạt động nhân quyền, một người luôn luôn đấu tranh cho những người như tôi. Để làm được như vậy có lẽ tôi cần học thật tốt tiếng Anh. Tôi biết tiếng Anh, nhưng như vậy là chưa đủ. Có lẽ tôi sẽ truyền tải thông điệp của mình thông qua những con chữ vậy.
Đó là về phía tôi. Còn về Luke, tôi chưa một lần có cơ hội hỏi ước mơ mai sau của cậu là gì. Cho đến ngày hôm qua.
Lại một ngày bình thường như bao ngày khác, Luke vẫn cặm cụi vẽ bên cửa sổ, tôi ngồi chơi với con Bo. Sực nhớ ra điều mình cần giải đáp bấy lâu nay, tôi bèn hỏi:
– Luke, ước mơ của cậu là gì ?
– Ước mơ của tôi á ? Ờm…Tôi muốn trở thành một họa sỹ…Cậu thấy đấy, tôi rất thích vẽ. Tôi muốn được theo học một trường nghệ thuật nào đó ở bên châu Âu chẳng hạn. Sau đó tôi sẽ có được những cuộc triển lãm cho riêng mình.
– Thế cậu thích vào trường nào ?
– Sắp tới trường Đại học mỹ thuật London có mở một cuộc thi để trao học bổng. Tôi sẽ tham dự
– Oh. Thế…. – tôi chần chừ
– Sao nào ?
– Thế nếu cậu dành được học bổng, thì cậu sẽ sang Anh học à ?
– Đương nhiên. Điều kiện bên đó không tồi đâu
– Vậy có nghĩa là, tớ sẽ phải xa cậu à ?
Có lẽ nét thoáng buồn trong câu nói của tôi khiến trạng Luke trùng xuống. Cậu tiến tới ngồi cạnh tôi, vừa cười vừa nói như để xoa dịu tâm trạng tôi:
– Cậu làm như dành được học bổng đó dễ dàng lắm ý. Bao nhiêu người còn giỏi hơn tôi nữa kia kìa
– Nhưng mà…tớ không muốn vì mình mà cậu bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. Cậu cũng đừng nên vì tớ mà suy nghĩ quá nhiều, cứ làm hết sức mình đi. Tớ sẽ không sao đâu. Tớ sẽ đợi cậu về mà
Chúng tôi nhìn nhau như để tự an ủi chính mình.
Còn nửa tháng nữa là cuộc thi diễn ra. Tôi bảo với Luke rằng có lẽ mình nên để cậu tập trung một mình thì tốt hơn. Nhưng Luke không muốn như vậy. Chúng tôi vẫn đi chơi cùng nhau, vẫn ngồi nói chuyện cậu nhau, vì một lý do mà Luke không bao giờ nói, phải mãi đến bây giờ tôi mới lờ mờ đoán ra được. Có lẽ tôi chính là nguồn cảm hứng sáng tác cho cậu ấy. Những lúc bên tôi có lẽ là những khoảng thời gian ngọt ngào và hạnh phúc nhất của Luke. Cậu ấy sẽ không đánh đổi bất cứ điều gì để phải rời xa tôi.
Và thật trùng hợp làm sao. Những lúc tôi viết truyện, tôi đều nghĩ đến Luke. Cả hai chúng tôi, mỗi người đều là nguồn cảm hứng cho người kia. Điều đó có thể chứng minh rằng chúng tôi quan trọng với nhau như thế nào.
Cuối cùng thì cuộc thi săn học bổng kia cũng diễn ra. Tôi vì không hiểu mô tê gì về cách thi cũng như nội dung thi cả, nên dĩ nhiên là chỉ đi theo cổ vũ động viên thôi. Còn khi thi xong thì cũng chỉ biết hỏi han giúp cậu quên đi căng thẳng mà thôi. Hôm đó thi xong, bố mẹ Luke về trước, còn tôi quyết định dẫn cậu đi khao trà sữa. Dù gì thì hôm nay người anh hùng của chúng ta cũng xứng đáng được thưởng chứ.
Ngồi bên hồ nước trong công viên gần nhà, tôi say sưa thưởng thức cốc trà sữa dâu yêu thích. Luke ngồi bên cạnh đăm chiêu nhìn ra hồ. Tôi thấy vậy bèn quay sang hỏi:
– Cậu đang nghĩ gì mà trầm tư vậy Luke ?
Luke nhìn đôi mắt chớp chớp chờ đợi câu trả lời của tôi, phì cười rồi nói
– Cậu đừng chớp mắt như vậy nữa được không. Đáng yêu hết mức. Tôi sợ tôi không chịu nổi được đâu
– Chịu nổi cái gì cơ ? – tôi thắc mắc
Luke ghé sát mặt vào tôi, khiến tôi theo bản năng mà ngả người ra sau, có phần hơi hãi vì chưa bao giờ Luke làm vậy với tôi. Cuối cùng thì cậu cũng dừng lại và đáp:
– Là ham muốn đó, cậu có hiểu không ?
Tôi im lặng, rồi phá lên cười, đẩy cậu qua một bên, ngồi thẳng dậy rồi nói:
– Haha. Vậy mà tôi cứ tưởng chuyện gì…
– Dù sao thì – Luke ngắt lời tôi – Sắp tới tôi sẽ đi du lịch. Cậu có muốn đi cùng tôi không ?
– Đi cùng gia đình cậu hả ?
– Không. Chỉ một mình tôi thôi
– Vậy thì bố mẹ tớ sẽ không cho đâu. Tớ chưa bao giờ đi du lịch một mình như vậy cả.
– Cậu có đi một mình đâu. Có tôi đi cùng trông nom cậu rồi còn gì nữa
– Không. Ý tớ không phải vậy. Ý là bố mẹ tớ chưa bao giờ để tớ đi xa mà không có họ đi cùng cả
– Xời ạ. Tưởng gì. Tí nữa tôi sẽ sang xin cho cậu đi. Được chưa ?
– Nhưng mà tớ sợ…
– Cậu không muốn đi với tôi sao ?
– Không phải vậy, tớ muốn mà
– Vậy thì có gì đâu mà phải sợ. Đừng lo, nhất định tôi sẽ xin được bố mẹ cậu mà. Bởi vì tôi sợ…-giọng Luke đột nhiên trùng xuống -…chúng ta không còn nhiều thời gian bên nhau nữa. Hai tuần sau sẽ có kết quả nhận học bổng rồi. Nếu tôi được nhận, thì ít nhất cũng không phải hối hận vì không thể dành nhiều thời gian bên cậu hơn. Vậy nên..đi cùng tôi nhé ?
Tôi đang trong dòng suy tư về những điều Luke vừa nói, thì bất chợt cậu ấy cười rồi nói:
– Nhưng cũng có khả năng là tôi sẽ không được nhận, và tôi vẫn sẽ được ở lại với cậu
– Aisss, đừng có nói như vậy chứ. Nhất định cậu sẽ được nhận, vì đó là ước mơ của cậu cơ mà. Còn tớ, nhất định tớ sẽ đi cùng cậu. Tớ hứa đấy. Nếu bố mẹ không cho tớ đi, thì tớ sẽ trốn để đi theo cậu. Còn nếu không được nữa thì….
– Thôi thôi được rồi. Tôi hiểu mà – Luke bất ngờ xoa đầu tôi rồi mỉm cười – Uống nhanh lên còn về nữa
Tôi cũng mỉm cười rồi tựa đầu vào vai Luke. Sự thực là, tôi yêu cậu ấy quá mất rồi
Tối, Luke sang nhà tôi đúng như đã bàn. Tôi ở trên gác, nghe tiếng cậu đến bèn chạy ngay xuống gác. Không ngờ còn có cả mẹ Luke ở đây nữa
– Thanh ơi, có Luke và hai bác đến chơi này – mẹ tôi gọi
– Con xuống đây – tôi hét vọng xuống
– Chị cũng biết biệt danh mà con tôi tự đặt cho nó cơ à ? – mẹ Luke đùa với mẹ tôi
– Tôi biết chứ. Thằng Thanh nhà tôi suốt ngày líu lo kể về Luke mà
– Hai đứa có vẻ thân với nhau lắm. Suốt ngày dính lấy nhau ý
Hai bà mẹ giống như tìm được chị em thất lạc lâu ngày của mình vậy, cứ tíu tít mãi. Tôi và Luke ngồi nhìn nhau không biết nói gì, cho đến khi cậu ấy ra hiệu cho tôi hỏi mẹ về việc đi du lịch, thì tôi mới quay ra, kéo áo mẹ mà hỏi:
– Mẹ ơi con có chuyện muốn hỏi. Mẹ…cho con…đi chơi với…Luke..được không ? – tôi ấp úng
– Không phải hai đứa vẫn đi chơi với nhau sao ? – mẹ tôi băn khoăn
– Ý cháu Thanh là – mẹ Luke nói đỡ – Lần này cháu nó muốn đi chơi xa cùng Luke nhà tôi, nên muốn hỏi bố mẹ xem thế nào ?
Tôi quay sang nhìn mẹ với ánh mắt dò hỏi: “Cho con đi cùng nha mẹ ?”
– Vậy hai đứa định đi đâu ? – mẹ tôi hỏi Luke
– Dạ cháu định đi Đà Nẵng. Nhưng nếu cô sợ xa quá thì có thể chuyển hướng đi Của Lò cũng được ạ
– Thật ra thì cô cho nó đi Đà Nẵng cùng cháu cũng được thôi, nhưng mà cô chỉ sợ nó không đủ sức khỏe. Tại thằng Thanh nhà cô nó hay ốm lặt vặt lắm
– Tên con là Momo cơ mà mẹ – tôi lẩm nhẩm
– Không sao đâu cô. Cháu sẽ chăm sóc cho cậu ấy ạ. Cháu từng học qua một lớp điều dưỡng viên rồi cô ạ, nên cô không phải lo đâu – Luke cười
Thấy mẹ tôi có vẻ lưỡng lự, mẹ Luke mới nói thêm:
– Tôi có người quen ở trong Đà Nẵng. Nếu chị thấy không yên tâm thì tôi sẽ nhờ người ta để ý tới hai đứa
Mẹ tôi suy nghĩ thêm một lúc, rồi quay sang hỏi tôi:
– Thế con có muốn đi không ?
– Có. Con rất muốn đi cùng Luke. Mẹ cho con đi nha nha nha. Đi mà mẹ. Lâu lắm rồi bố mẹ chẳng cho con đi chơi đâu cả. Hè này nhà mình cũng có định đi chơi đâu. Mẹ cho con đi nha
– Thôi được rồi. Đi nhớ giữ gìn sức khỏe. Đến nơi là phải gọi điện cho mẹ ngay đấy.
– Con biết rồi – tôi cố tỏ ra thật là bình tĩnh mặc dù trong lòng đang nhảy múa đầy sung sướng
– Thôi hai đứa lên gác chơi đi – mẹ nói với bọn tôi rồi quay ra nói với mẹ Luke – chị ăn bánh nhé
– Dĩ nhiên rồi. Cảm ơn chị – mẹ Luke lịch sự đáp lại
Tôi kéo tay Luke lên phòng. Đóng sập cánh cửa phòng lại, tôi mừng rõ hét lên
– Không thể ngờ được là mẹ tớ cho đi. Cậu tài thật đó
– Có gì đâu. Các bà me luôn quan tâm đến sự cẩn thận và an toàn. Vì vậy tôi mới bảo mẹ tôi sang cùng để tăng sự uy tín. Ngoài ra việc tôi tham gia lớp điều dưỡng viên chứng tỏ ít nhiều tôi cũng có kiến thức y khoa, như vậy mẹ cậu hoàn toàn yên tâm
Luke giải thích cho tôi hiểu, với điệu bộ y như một thám tử vậy. Cậu ấy quả là đa tài quá đi
Thấy tôi lại cặm cụi vào cái máy tính, Luke bèn tiến lại gần, khiến tôi bối rối, vội vã che đi màn hình, lúng túng nói:
– Cậu…cậu không được đọc cái này
– Tại sao ? Cậu đang viết truyện đúng không ?
– Đúng…đúng vậy. Nhưng mà…cậu không được đọc.
– Tại sao ? Không lẽ cậu vẫn còn muốn giấu tôi sao ?
– Tớ…tớ… Có gì mà tớ..phải…giấu cậu..cậu chứ ? – tôi còn lắp bắp và lúng túng hơn cả vừa nãy
– Những câu chuyện cậu viết, cậu không muốn tôi đọc chúng, bởi vì cậu viết về….
– Đúng vậy. Tớ viết truyện về tình yêu giữa hai thằng con trai với nhau đấy. Cậu đừng nói với bố mẹ tớ nha. Xin cậu đấy Luke
Luke cười phá lên làm tôi ngỡ ngàng
– Cậu…Có gì đáng cười lắm sao ?
– Tôi cười vì tôi thấy cậu thật ngốc. Cậu nghĩ tôi là loại người gì vậy mà lại đi kể cho bố mẹ người yêu mình việc đấy cơ chứ. Cậu ngốc quá. Nhưng tôi thích cậu như thế này đấy
Luke lại bất ngờ thơm vào má khiến tôi ngỡ ngàng không biết phải phản ứng ra sao. Cậu quay ra chăm chú vào màn hình máy tính để giấu đi nụ cười thích thú của mình. Luke đang đọc truyện của tôi, và dường như cậu không giấu nổi vẻ thích thú qua từng dòng chữ
– Cái đoạn này, sao nghe quen thế nhỉ ? – Luke hỏi tôi
Thôi chết rồi, trong truyện có những đoạn tôi lấy cảm hứng từ sự thật, việc thật xảy ra giữa Luke và tôi, vì tôi nghĩ điều đó thật lãng mạn, và sẽ thật uổng phí nếu không đưa khoảnh khắc đó vào trong truyện.
– Hình như đây là lần… – Luke bắt đầu ngờ ngợ
– Thôi được rồi – tôi cười, gập nhanh laptop xuống rồi đổi chủ đề – Vậy bao giờ thì bọn mình đi Đà Nẵng
– Tôi định hai hoặc ba ngày nữa đi. Hôm đó cậu qua nhà tôi ngủ nhé
– Đó là một sự lựa chọn à ? – tôi đùa
– Không. Đó là một lời mời mà cậu không được phép từ chối
Thuộc truyện: Ngọt ngào như anh yêu em – Ryochan (a.k.a Sơn Tùng)
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 2: Nghệ danh
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 3: Cảm nắng mức độ hai
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 4: Buổi sáng là quãng thời gian tôi thích nhất
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 5: Hà Nội của chúng tôi
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 6: Nhật ký
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 7: Mưa và nắng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 8: Ước mơ
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 9: Bắt đầu chuyến đi
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 10: Đà Nẵng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 11: Tiên cảnh
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 12: Tình yêu màu nắng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 13: Nếu điều đó xảy ra
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 14: Lời thú tội
Leave a Reply