Truyện gay: Yêu thương về đâu – Chương 10.1: Giới hạn nào cho tình yêu?
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
“Cuộc đời này vốn chẳng bao giờ công bằng với mọi người, người được cái này người mất cái kia cũng như chẳng bao giờ thoát khỏi hoàn cảnh định mệnh sắp đặt đó. Có những lúc họ phải gồng gánh trên đôi vai là số phận của bản thân và người thân yêu, làm mọi cách để mang lại những điều tốt đẹp nhất nhưng mãi đến cuối cùng mới nhận ra rằng kết quả vẫn chỉ là đau thương và mất mát.”
Tôi đóng quyển sách lại và đặt nó ngăn nắp lên kệ, đó là những dòng tâm sự cuối cùng của tác giả trước khi từ biệt cõi trần gian đầy rẫy chuyện đau buồn này, ông bỏ ra cả một đời người để giúp bản thân và gia đình vượt qua hoàn cảnh khó khăn nhất nhưng đến khi cận kề giữa sự sống và cái chết ông mới nhận ra rằng thứ mình bỏ lỡ suốt chừng ấy năm là một tình yêu đích thực,
chỉ mãi mê kiếm tiền ông đã bỏ qua biết bao nhiêu là cơ hội tìm một người bạn đời, đến lúc nhìn lại mới phát hiện rằng tuổi thanh xuân đã đi đâu mất rồi. Tôi bước đến bên cửa sổ nhìn ngắm đô thị nhộn nhịp, nó vẫn vậy chẳng thay đổi gì theo thời gian, cũng chỉ là tiếng còi xe in ỏi người người tấp nập mọi ngóc ngách trên phố xá, có lẽ muốn tìm một chút gì đó yên lặng cũng là một chuyện hy hữu.
Chán nản tôi quay lại cái bàn bất giác đưa tay kéo ra một ngăn tủ nhỏ, bên trong cũng chỉ là mấy vật dụng lặt vặt và sấp giấy tờ, ngấm nguýt rồi cầm chúng lên lật từng trang ra xem đó là mấy bản nhạc tự sáng tác và của vài nhạc sĩ nổi tiếng, cũng đã lâu rồi tôi không chạm vào chúng hôm nay chợt nhìn lại mà lòng cứ lân lân ham muốn khó tả.
Từ biệt căn phòng tôi bước xuống lầu tìm đến cây Piano đang nằm lặng lẽ cô đơn ở một góc gần cửa sổ, trước khi đặt những bản nhạc lên đó tôi kéo tấm rèm sang một bên, những luồng ánh sáng cứ thể tiếp cận vào không gian rộng rãi này.
Đã ba năm rồi tôi không chạm vào những phím đàn, có chút gì đó vừa quen vừa lạ khi những ngón tay bấm đều vào từng nốt trắng đen, giai điệu theo đó mà du dương cùng làn gió nhè nhẹ ngoài kia bay đi thật xa về hướng chân trời khác, nó như là những dòng thư tôi muốn gửi về cho anh ấy, những câu chuyện những bài ca và những nụ hôn ngọt ngào như viên kẹo đường trong quá khứ.
Kết thúc bản nhạc bằng vài phím trầm lặng, tôi lật qua một trang khác muốn tiếp tục sở thích của mình nhưng chợt khựng lại khi bắt gặp kỷ niệm của ngày xưa trên trang giấy cũ, từng nốt gập ghềnh in lên dòng kẽ tất cả đều là những hồi ức vui buồn khó quên…
…
Cần Thơ, ngày 18 tháng 12 năm 2010…
Sau cái ngày hôm đó chúng tôi không còn nói chuyện với nhau cứ gặp mặt là né tránh, hắn không bận tâm đến tôi cũng một phần là hổ thẹn một phần cũng tại tôi chưa bỏ qua những gì y đối xử với tôi. Sau vài ngày nghỉ học chúng tôi vẫn phải đến trường nếu không muốn bị hạng hạnh kiểm, ba Phúc Huy cũng nhúng tay vào việc này, ông đến trường xin lỗi Hiệu Trưởng vì những ngày vi phạm quy chế của hai đứa.
Chúng tôi đi học lại bình thường nhưng ngày đầu tiên đã gặp khó khăn không mong muốn, hắn dắt xe ra trước cổng đợi như thói quen, tôi như phản xạ không điều kiện chạy nhanh ra leo lên mà không nhớ cả hai đang “chiến tranh lạnh”, y đứng bên dưới nhìn tôi rồi cười chuẩn bị lên xe khởi động thì tôi phóng xuống, trong suy nghĩ chợt hình ảnh của bao ngày qua liên tục ùa về khiến tôi vô thức không muốn ngồi sau lưng y nữa.
Hắn trầm mặt nhìn tôi, đôi mắt thoáng qua buồn rười rượi và thất vọng, chúng liên tục bộc phát từ tâm can không ngừng lây động người nhìn, tôi quay sang hướng khác ngưng chăm trú vào y vì không muốn bản thân phải nhẹ dạ với y thêm lần nào. Hắn vẫn đứng đó không nói một lời, tôi cũng vậy cứ trầm lặng nhìn về phía những hàng cây bên kia lề đường. Bỗng nhiên, một thân ảnh quen thuộc ở xa xa chạy đến, đó là Tuấn trên chiếc xe quen thuộc đã một lần chở tôi về nhà của cậu, Tuấn dừng lại bên cạnh nhìn hai đứa một lượt:
– Sao hai anh em chưa đi học? Chờ ai à?
Hắn không trả lời tôi cũng vậy chỉ lặng lẽ nhìn Tuấn ngồi trên xe đang đảo mắt liên tục giữa chúng tôi, chợt trong đầu nảy ra một ý nghĩ, tôi đến bên cậu nhẹ nhàng nắm tay đối
Thuộc truyện: Yêu thương về đâu? – by Mộng An Nhiên
- Yêu thương về đâu - Chap 2: Bất ngờ và quá khứ
- Yêu thương về đâu - Chap 3: Bỏ quên tất cả
- Yêu thương về đâu - Chap 4: Bí mật
- Yêu thương về đâu - Chap 5: Tìm lại quá khứ
- Yêu thương về đâu - Chương 6: Thành viên mới
- Yêu thương về đâu - Chương 7: Chủ tịch Huỳnh và chuyện chưa kể
- Yêu thương về đâu - Chương 8.1: Cay đắng và ngọt ngào...
- Yêu thương về đâu - Chương 8.2: Cay đắng và ngọt ngào 2...
- Yêu thương về đâu - Chương 9.1: Hoa tàn...
- Yêu thương về đâu - Chương 9.2: Hoa tàn...
- Yêu thương về đâu - Chương 10.1: Giới hạn nào cho tình yêu?
- Yêu thương về đâu - Chương 10.2: Giới hạn nào cho tình yêu?
- Yêu thương về đâu - Chương 11: Điểm xuất phát
- Yêu thương về đâu - Chương 12: Hành trình
- Yêu thương về đâu - Chương 13: Ngã rẽ
- Yêu thương về đâu - Chương 14: Mỗi người một con đường
- Yêu thương về đâu - Chương 15: Trở về
- Yêu thương về đâu - Chương 16: Hãy để em yêu anh thêm một lần nữa!
- Yêu thương về đâu - Chương 17: Đi làm
- Yêu thương về đâu - Chương 18: Hắc Long Đảng
- Yêu thương về đâu - Chương 19.1: Hãy quay về bên em
- Yêu thương về đâu - Chương 19.2: Hãy quay về bên em
- Yêu thương về đâu - Chương 19.3: Hãy quay về bên em
- Yêu thương về đâu - Chương 19.4: Hãy quay về bên em!
- Yêu thương về đâu - Chương 20: Tình yêu không có lỗi Lỗi ở khả năng
- Yêu thương về đâu - Chương 21: Ác quỷ thật ra chính là em.
- Yêu thương về đâu - Chương 22: Đừng Bao Giờ
- Yêu thương về đâu - Chương 23.1: Bão Tố
- Yêu thương về đâu - Chương 23.2: Bão Tố
- Yêu thương về đâu - Chương 23.3: Bão tố.
- Yêu thương về đâu - Chương 24: Về đâu?
- Yêu thương về đâu - Chương 25: Âm mưu
- Yêu thương về đâu - Chương 26: Quá khứ tìm về.
- Yêu thương về đâu - Chương 28: Bình yên và hạnh phúc
- Yêu thương về đâu - Chương 29: Ngôi nhà nhỏ
Leave a Reply